Chương 78: Mặt nạ
Nhà văn Trà Bình
26/08/2018
Hơn 12 giờ đêm, tiếng chuông điện thoại gọi vô máy của Diễm, Diễm vội vàng cầm máy lén lút ra phòng khách nghe:
- Chị Diễm hả? Em Trang nè!
- Có gì không mà gọi giờ này hả con khùng?
- Không có gì! Em nhớ chị nên em gọi thôi!
- Mày khùng hả? Không ngủ đi mà gọi lúc nửa đêm!
- Em gọi cho chị giờ này chắc là chị cũng đoán ra mà chị gái yêu!
- Mày vừa phải thôi nghe!
- Em chỉ xin chị 2 triệu thôi mà chị Diễm!
- Dạo này tao cũng kẹt, mày phải hiểu cho tao! Giờ anh Thành đưa thằng con ổng về sống chung, tao phải chi tiêu nhiều khoản!
- Chị rảnh quá đó, đi nuôi con người ta!
- Kệ tao! Trên đời này không ai cho không ai thứ gì đâu!
- Em chỉ nói vậy thôi! Mà chị ơi em đang cần tiền thiệt mà!
- Mày tự lo đi, tao không còn tiền nữa!
- Chị thiếu gì tiền mà chị nói không còn? Tài chính của công ty Lâm Khang là do chị cai quản mà! Mà ngày trước em làm mọi việc theo ý chị, chị còn nói là chị sẽ không bao giờ để em đói mà?
- Mày đúng là loại vô học, công ty là của ba má tao chứ của tao hả?
Khi Diễm nói Trang vô học, Trang nổi cơn rồi moi móc mọi chuyện:- Bà quá đáng vừa thôi! Có 2 triệu mà bà tiếc hả?
Diễm gắt giọng khi Trang phản ứng:
- Tao đã cho mày quá nhiều rồi nghe Trang, mày hút chích nghiện ngập cho lắm vô, không chịu đi làm, tao nuôi mày còn hơn nuôi con đẻ đó Trang!
- Số tiền bà cho tôi không là gì so với những việc tôi làm cho bà suốt thời gian qua, giờ tôi ra nông nỗi này cũng là do bà đẩy tôi vô nha bà Diễm.
- Tao chỉ dạy khôn cho mày chứ tao không bắt mày ngu như bây giờ nghe! Không lẽ mày nghiện ngập là do tao cũng dạy mày hả? Đúng là sướng quá hóa điên.
- Bà mà cũng cũng biết dạy khôn? Bà lôi kéo tôi làm theo ý của bà, tới khi thất thế tôi chán nản tôi mới như vậy!
- Từ trước tới giờ nếu gom lại số tiền tao cho mày có lẽ cũng đủ mua được miếng đất mà nương thân rồi đó! Tự mà lo kiếm sống đi!
- Giờ bà muốn gì? Bà muốn cả tỉnh Bình Dương này biết cái bộ mặt thiệt của bà không?
- Ngon! Ngon lắm Trang! Mày hù tao đó hả con kia? Mày nghĩ tao sợ mày hả? Đừng ngủ mơ nữa?
- Bà cứ chờ đó! Coi bà còn đeo cái mặt nạ được bao lâu?
- Tao không thừa hơi nói với mày nữa! Càng nói thì thấy mày càng ngu càng khùng...
Cuộc nói chuyện giữa Diễm và Trang kéo dài trong điện thoại, Thành thức giấc không thấy Diễm, anh đi ra và đứng phía sau nghe được một vài câu! Ngay sau khi Diễm tắt điện thoại quay vô tới cửa phòng ngủ, Thành lập tức hỏi:
- Giờ này em còn nói chuyện với ai hả?
Diễm lươn lẹo trả lời:
- À! Em nói chuyện với con nhỏ bạn trước học cùng, nó làm phiền em quá anh! Suốt ngày nó hỏi mượn tiền! Nó làm như em là giám đốc nhà băng đó! Đúng là lợi dụng, em sẽ xóa nó trong danh sách bạn bè của em, nó sống mà không nghĩ cho người khác anh à! Thôi, khuya rồi, ngủ đi anh.
- Chị Diễm hả? Em Trang nè!
- Có gì không mà gọi giờ này hả con khùng?
- Không có gì! Em nhớ chị nên em gọi thôi!
- Mày khùng hả? Không ngủ đi mà gọi lúc nửa đêm!
- Em gọi cho chị giờ này chắc là chị cũng đoán ra mà chị gái yêu!
- Mày vừa phải thôi nghe!
- Em chỉ xin chị 2 triệu thôi mà chị Diễm!
- Dạo này tao cũng kẹt, mày phải hiểu cho tao! Giờ anh Thành đưa thằng con ổng về sống chung, tao phải chi tiêu nhiều khoản!
- Chị rảnh quá đó, đi nuôi con người ta!
- Kệ tao! Trên đời này không ai cho không ai thứ gì đâu!
- Em chỉ nói vậy thôi! Mà chị ơi em đang cần tiền thiệt mà!
- Mày tự lo đi, tao không còn tiền nữa!
- Chị thiếu gì tiền mà chị nói không còn? Tài chính của công ty Lâm Khang là do chị cai quản mà! Mà ngày trước em làm mọi việc theo ý chị, chị còn nói là chị sẽ không bao giờ để em đói mà?
- Mày đúng là loại vô học, công ty là của ba má tao chứ của tao hả?
Khi Diễm nói Trang vô học, Trang nổi cơn rồi moi móc mọi chuyện:- Bà quá đáng vừa thôi! Có 2 triệu mà bà tiếc hả?
Diễm gắt giọng khi Trang phản ứng:
- Tao đã cho mày quá nhiều rồi nghe Trang, mày hút chích nghiện ngập cho lắm vô, không chịu đi làm, tao nuôi mày còn hơn nuôi con đẻ đó Trang!
- Số tiền bà cho tôi không là gì so với những việc tôi làm cho bà suốt thời gian qua, giờ tôi ra nông nỗi này cũng là do bà đẩy tôi vô nha bà Diễm.
- Tao chỉ dạy khôn cho mày chứ tao không bắt mày ngu như bây giờ nghe! Không lẽ mày nghiện ngập là do tao cũng dạy mày hả? Đúng là sướng quá hóa điên.
- Bà mà cũng cũng biết dạy khôn? Bà lôi kéo tôi làm theo ý của bà, tới khi thất thế tôi chán nản tôi mới như vậy!
- Từ trước tới giờ nếu gom lại số tiền tao cho mày có lẽ cũng đủ mua được miếng đất mà nương thân rồi đó! Tự mà lo kiếm sống đi!
- Giờ bà muốn gì? Bà muốn cả tỉnh Bình Dương này biết cái bộ mặt thiệt của bà không?
- Ngon! Ngon lắm Trang! Mày hù tao đó hả con kia? Mày nghĩ tao sợ mày hả? Đừng ngủ mơ nữa?
- Bà cứ chờ đó! Coi bà còn đeo cái mặt nạ được bao lâu?
- Tao không thừa hơi nói với mày nữa! Càng nói thì thấy mày càng ngu càng khùng...
Cuộc nói chuyện giữa Diễm và Trang kéo dài trong điện thoại, Thành thức giấc không thấy Diễm, anh đi ra và đứng phía sau nghe được một vài câu! Ngay sau khi Diễm tắt điện thoại quay vô tới cửa phòng ngủ, Thành lập tức hỏi:
- Giờ này em còn nói chuyện với ai hả?
Diễm lươn lẹo trả lời:
- À! Em nói chuyện với con nhỏ bạn trước học cùng, nó làm phiền em quá anh! Suốt ngày nó hỏi mượn tiền! Nó làm như em là giám đốc nhà băng đó! Đúng là lợi dụng, em sẽ xóa nó trong danh sách bạn bè của em, nó sống mà không nghĩ cho người khác anh à! Thôi, khuya rồi, ngủ đi anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.