Gió Xuân Cũng Bỏ Qua Người Và Ta
Chương 14: Sẽ không dừng lại
Khuyết Danh
25/01/2024
Ngọc Tuyền chết rồi.
Ngay hôm sau ngày ta về đến Kinh thành.
Là Đỗ Lỗi hạ thủ.
Mục tiêu của hắn vốn là ta, nhưng bát canh kia để lâu bị nguội, Ngọc Tuyền sợ ta ăn vào sẽ đau bụng bèn tự mình đi hâm nóng lại, lúc kiểm tra độ nóng đã thử một ngụm.
Kịch độc.
Không quá một canh giờ, người đã không còn.
Ta cho người bắt Đỗ Lỗi đến hỏi nguyên do.
Dáng vẻ hắn như rồ như dại, nước mắt tèm lem, giọng nói khàn khàn: "Ngươi vốn không yêu quý gì ta, chỉ cưng chiều một mình Ngọc Tuyền. Y làm người bầu bạn bên cạnh Thái Tử, ta thì bị đẩy đi làm đề đốc ở Nội Quan Giám! Năm đó ngươi vì uy hiếp Triệu Kỳ mà tuỳ ý nói sẽ bắn chết ta, lúc đó ngươi đã muốn giết chết ta hòng dọn đường cho Ngọc Tuyền."
Ta cảm thấy quá mức hoang đường, quá mức nực cười, không nhịn được cười lớn.
Ta cười đến mức hít thở không thông, đùi bị vỗ đến phát đau, nước mắt cũng chảy xuống.
Hoá ra người lúc trước tin lời nói dối của ta ngoại trừ tên ngốc Triệu Kỳ...
Vẫn còn một tên ngốc nữa.
Đời người quanh đi quẩn lại.
Đâu đâu cũng là chuyện hoang đường.
Ta ngừng cười, lạnh giọng hỏi Đỗ Lỗi: "Ngươi có biết, làm người bầu bạn bên cạnh Thái Tử thì không thể làm chưởng ấn của Ti Lễ Giám?"
Đỗ Lỗi ngây người.
"Ta vốn định đưa ngươi lên làm chưởng ấn Ti Lễ Giám."
"Không thể nào! Không thể nào! Không thể nào!" Đỗ Lỗi điên cuồng lắc đầu, như phát điên mà rống to.
Ta sai người đánh trượng Đỗ Lỗi đến chết.
Giữa tiếng kêu la thảm thiết tê tâm liệt phế xin tha của hắn, ta cười lớn mà đi.
*
Ta chính thức xin Hoàng Đế từ chức quan Chưởng Ấn.
Hoàng Đế không từ chối, nhưng đúng như ta dự đoán, cũng không cho phép ta rời khỏi Kinh thành.
Ta chôn Đỗ Lỗi và Ngọc Tuyền ở bên cạnh mộ của Tào Bán An, người canh mộ đã mất, ta quét dọn căn phòng nhỏ kia, ở lại đó. Vượt qua hai ngọn núi là Triều Thiên Quan, mỗi nửa tháng ta sẽ đi Triều Thiên Quan lĩnh một phần lương thực, duy trì được nửa tháng ấm no.
Mỗi ba tháng Đức Bảo sẽ chuẩn bị cho ta hai bộ y phục.
Đến mùa đông còn phát cho hai giỏ than.
Tuy rằng bần hàn, nhưng cũng không cần lo cái ăn cái mặc.
Trong thời gian này, ta không nhận được dù chỉ một phong thư gửi từ Cam Châu. Thế là ta lấy những bức thư trước đây hắn gửi cho ra, đọc đi đọc lại.
Đôi khi cũng sẽ hối hận khi đó sao không trả lời hắn nhiều hơn vài bức.
Dù sao ta còn có thể dùng cách này để lay lắt qua ngày.
Hắn thì sao?
Nhưng mà nghĩ lại thì, hắn là Phúc Vương của Cam Châu, vinh hoa phú quý, nào cần ta phải lo lắng.
Thế là không còn áy náy gì nữa.
*
Năm ta sáu mươi sáu tuổi, thời điểm đi Triều Thiên Phủ lĩnh lương thực, gặp được con út Triệu Uyên của Túc Vương năm nay đã mười bốn tuổi, được phong là Nhạc An Quận Vương. Thằng bé ngồi trên xe lăn, ở cửa Triều Thiên Quan hỏi Thái Tử điện hạ: "Điện hạ, bao giờ ta có thể quay về Khai Bình?"
Lòng nghi ngờ của Bệ Hạ với các Phiên Vương đã không còn thuốc nào chữa được, các Phiên Vương để tự bảo vệ mình chỉ có thể đưa con cái vào Kinh làm con tin.
Ta biết, thằng bé không thể trở về.
Đại Đoan hiện giờ nhìn thì như thái bình hưng thịnh, nhưng dấu hiệu loạn lạc đã bắt đầu rục rịch ngóc đầu.
Dù là ai cũng khó lòng xoay chuyển trời đất.
*
Ta vẫn không nhận được thư của Triệu Kỳ.
Cho đến mười một năm sau đó.
Đức Bảo mất từ nhiều năm trước, người của Triều Thiên Quan càng ngày càng có lệ với ta, nhưng ta đã già, rất nhiều chuyện không còn để tâm, cũng không nhớ rõ lắm, thú vui duy nhất còn lại chính là lấy những bức thư đã ố vàng trong rương ra, cẩn thận đọc lại một lần lại một lần.
Trong lúc đó xảy ra rất nhiều việc, ta đều không để ý.
Cho đến khi Triệu Uyên là Nhạc An Quận Vương của năm đó, hiện tại cũng chính là Tân Đế vừa đăng cơ đến tìm ta.
Mang theo thư của Triệu Kỳ.
Bức thư cuối cùng hắn viết cho ta.
*
Hai bàn tay ta run rẩy mở bức thư ra, châm mấy ngọn nến cuối cùng mà ta vẫn tiếc không nỡ dùng đến, bằng đôi mắt đã khó mà nhìn rõ xung quanh, mất rất lâu mới nhìn rõ chữ viết quen thuộc trên đó.
Bắc Xuyên:
Khi ngươi nhận được bức thư này, ta đã không còn ở nhân thế.
Mấy năm nay, viết rất nhiều thư cho ngươi, dù là lúc nào cũng có rất nhiều chuyện muốn kể ngươi nghe.
Lời cần nói đều đã nói rồi, nên làm cũng đều đã làm.
Ta không hối hận vì đã từ bỏ ngôi vị Hoàng Đế, vinh hoa phú quý, quyền lực đạt đỉnh, nhất hô bá ứng, thiên thu vạn tuế, những thứ này đều chẳng là gì đối với ta.
Thậm chí bởi vậy mà từng bước đi đến ngày hôm nay, ta cũng chưa từng có dù chỉ một lần lưu luyến ngôi vị Hoàng Đế này.
Hiện tại đến thời khắc cuối cùng, đặt bút xuống lại nhận ra không còn gì nuối tiếc.
Ngẫm trước nghĩ sau, chỉ có một chuyện.
Ngươi có còn nhớ, năm ta mười lăm tuổi, ngươi nói với ta: Từ bỏ ngôi vị Hoàng Đế, ngươi căn bản không biết ngươi đang từ bỏ cái gì.
Khi đó ta không trả lời ngươi.
Kỳ thật ta luôn biết đáp án, ngay sau khi rời khỏi Kinh thành, ta đã biết.
Ta từ bỏ ngươi.
Bởi vậy, cũng mất đi ngươi.
Khiếu Lâm.
*
Ta hỏi Triệu Uyên: "Bệ Hạ có biết Phúc Vương vì sao ly thế không?"
"Triệu Kích muốn tước phiên, Phúc Vương gia gia không chịu được nỗi nhục này, đã tự thiêu mà chết." Triệu Uyên nói.
Ta rũ mắt cười: "Đúng là phương thức mà hắn sẽ chọn."
*
Tiễn Triệu Uyên đi rồi, trời bỗng nhiên chuyển lạnh.
Còn có tuyết rơi.
Than đã dùng hết.
Ta lại lười không muốn đi Triều Thiên Quan.
Ta cẩn thận xếp toàn bộ thư của hắn vào rương, ôm trong ngực, chiếc chăn mỏng đắp ở bên trên. Tình nghĩa từ những hàng chữ của hắn tựa như mang theo hơi ấm nóng rực, sưởi ấm cả cơ thể ta.
*
Ta mơ một giấc mộng.
Trong mơ, ta thấy mình trở lại thời xuân trẻ đang đứng trên cổng thành Ngọ Môn.
Triệu Kỳ cưỡi ngựa trắng từ phía xa chạy đến.
Đầu tiên là dáng vẻ của Phúc Vương đã lớn tuổi, sau đó càng ngày càng trẻ, cuối cùng trở thành thiếu niên nhiệt huyết mà ta gặp được ở Cam Châu.
"Khiếu Lâm! Đưa ta đi! Đưa ta đi!" Ta hô lên.
Hắn đứng dưới thành Ngọ Môn, giang hai tay hướng về phía ta, lớn tiếng đáp: "Bắc Xuyên! Đi cùng ta! Đi cùng ta!"
Thế là, ta từ trên cổng thành Ngọ Môn nhảy xuống, cơ thể nhẹ bẫng rơi vào lồng ngực hắn.
Hắn ôm chặt lấy ta, không chịu buông tay, giục ngựa mà đi, tiếng vó ngựa vang lên bên tai, nháy mắt đã vượt qua thiên sơn vạn thuỷ, Cam Châu hiện ra trước mắt, vó ngựa vẫn tiếp tục phi như bay về phía Ngọc Môn Quan.
Quan ngoại vẫn là một vùng đất tiêu điều hoang vu.
Xa xa là Kỳ Liên Sơn cao lớn sừng sững.
Hắn vẫn không dừng lại.
Mang ta vượt qua Ngọc Môn Quan.
Mang ta chạy về phía Kỳ Liên Sơn.
Gió xuân thổi qua sa mạc.
Mỗi nơi vó ngựa chạy qua, cỏ xanh trải dài, hoa thơm nở rộ.
Nhưng chúng ta vẫn không dừng lại.
Một đường tiếp tục thúc ngựa chạy về phía trước.
Đi mãi đi mãi.
Sẽ không dừng lại.
*
Hoàng Hà xa thẳm ngàn mây, thành xưa lẻ bóng non tây muôn trùng.
Cất chi tiếng sáo não nùng, gió xuân nào thổi qua vùng Ngọc Môn.
- -, bản dịch của Bàn Thành Lãng Tử
==== hoàn ====
Ngay hôm sau ngày ta về đến Kinh thành.
Là Đỗ Lỗi hạ thủ.
Mục tiêu của hắn vốn là ta, nhưng bát canh kia để lâu bị nguội, Ngọc Tuyền sợ ta ăn vào sẽ đau bụng bèn tự mình đi hâm nóng lại, lúc kiểm tra độ nóng đã thử một ngụm.
Kịch độc.
Không quá một canh giờ, người đã không còn.
Ta cho người bắt Đỗ Lỗi đến hỏi nguyên do.
Dáng vẻ hắn như rồ như dại, nước mắt tèm lem, giọng nói khàn khàn: "Ngươi vốn không yêu quý gì ta, chỉ cưng chiều một mình Ngọc Tuyền. Y làm người bầu bạn bên cạnh Thái Tử, ta thì bị đẩy đi làm đề đốc ở Nội Quan Giám! Năm đó ngươi vì uy hiếp Triệu Kỳ mà tuỳ ý nói sẽ bắn chết ta, lúc đó ngươi đã muốn giết chết ta hòng dọn đường cho Ngọc Tuyền."
Ta cảm thấy quá mức hoang đường, quá mức nực cười, không nhịn được cười lớn.
Ta cười đến mức hít thở không thông, đùi bị vỗ đến phát đau, nước mắt cũng chảy xuống.
Hoá ra người lúc trước tin lời nói dối của ta ngoại trừ tên ngốc Triệu Kỳ...
Vẫn còn một tên ngốc nữa.
Đời người quanh đi quẩn lại.
Đâu đâu cũng là chuyện hoang đường.
Ta ngừng cười, lạnh giọng hỏi Đỗ Lỗi: "Ngươi có biết, làm người bầu bạn bên cạnh Thái Tử thì không thể làm chưởng ấn của Ti Lễ Giám?"
Đỗ Lỗi ngây người.
"Ta vốn định đưa ngươi lên làm chưởng ấn Ti Lễ Giám."
"Không thể nào! Không thể nào! Không thể nào!" Đỗ Lỗi điên cuồng lắc đầu, như phát điên mà rống to.
Ta sai người đánh trượng Đỗ Lỗi đến chết.
Giữa tiếng kêu la thảm thiết tê tâm liệt phế xin tha của hắn, ta cười lớn mà đi.
*
Ta chính thức xin Hoàng Đế từ chức quan Chưởng Ấn.
Hoàng Đế không từ chối, nhưng đúng như ta dự đoán, cũng không cho phép ta rời khỏi Kinh thành.
Ta chôn Đỗ Lỗi và Ngọc Tuyền ở bên cạnh mộ của Tào Bán An, người canh mộ đã mất, ta quét dọn căn phòng nhỏ kia, ở lại đó. Vượt qua hai ngọn núi là Triều Thiên Quan, mỗi nửa tháng ta sẽ đi Triều Thiên Quan lĩnh một phần lương thực, duy trì được nửa tháng ấm no.
Mỗi ba tháng Đức Bảo sẽ chuẩn bị cho ta hai bộ y phục.
Đến mùa đông còn phát cho hai giỏ than.
Tuy rằng bần hàn, nhưng cũng không cần lo cái ăn cái mặc.
Trong thời gian này, ta không nhận được dù chỉ một phong thư gửi từ Cam Châu. Thế là ta lấy những bức thư trước đây hắn gửi cho ra, đọc đi đọc lại.
Đôi khi cũng sẽ hối hận khi đó sao không trả lời hắn nhiều hơn vài bức.
Dù sao ta còn có thể dùng cách này để lay lắt qua ngày.
Hắn thì sao?
Nhưng mà nghĩ lại thì, hắn là Phúc Vương của Cam Châu, vinh hoa phú quý, nào cần ta phải lo lắng.
Thế là không còn áy náy gì nữa.
*
Năm ta sáu mươi sáu tuổi, thời điểm đi Triều Thiên Phủ lĩnh lương thực, gặp được con út Triệu Uyên của Túc Vương năm nay đã mười bốn tuổi, được phong là Nhạc An Quận Vương. Thằng bé ngồi trên xe lăn, ở cửa Triều Thiên Quan hỏi Thái Tử điện hạ: "Điện hạ, bao giờ ta có thể quay về Khai Bình?"
Lòng nghi ngờ của Bệ Hạ với các Phiên Vương đã không còn thuốc nào chữa được, các Phiên Vương để tự bảo vệ mình chỉ có thể đưa con cái vào Kinh làm con tin.
Ta biết, thằng bé không thể trở về.
Đại Đoan hiện giờ nhìn thì như thái bình hưng thịnh, nhưng dấu hiệu loạn lạc đã bắt đầu rục rịch ngóc đầu.
Dù là ai cũng khó lòng xoay chuyển trời đất.
*
Ta vẫn không nhận được thư của Triệu Kỳ.
Cho đến mười một năm sau đó.
Đức Bảo mất từ nhiều năm trước, người của Triều Thiên Quan càng ngày càng có lệ với ta, nhưng ta đã già, rất nhiều chuyện không còn để tâm, cũng không nhớ rõ lắm, thú vui duy nhất còn lại chính là lấy những bức thư đã ố vàng trong rương ra, cẩn thận đọc lại một lần lại một lần.
Trong lúc đó xảy ra rất nhiều việc, ta đều không để ý.
Cho đến khi Triệu Uyên là Nhạc An Quận Vương của năm đó, hiện tại cũng chính là Tân Đế vừa đăng cơ đến tìm ta.
Mang theo thư của Triệu Kỳ.
Bức thư cuối cùng hắn viết cho ta.
*
Hai bàn tay ta run rẩy mở bức thư ra, châm mấy ngọn nến cuối cùng mà ta vẫn tiếc không nỡ dùng đến, bằng đôi mắt đã khó mà nhìn rõ xung quanh, mất rất lâu mới nhìn rõ chữ viết quen thuộc trên đó.
Bắc Xuyên:
Khi ngươi nhận được bức thư này, ta đã không còn ở nhân thế.
Mấy năm nay, viết rất nhiều thư cho ngươi, dù là lúc nào cũng có rất nhiều chuyện muốn kể ngươi nghe.
Lời cần nói đều đã nói rồi, nên làm cũng đều đã làm.
Ta không hối hận vì đã từ bỏ ngôi vị Hoàng Đế, vinh hoa phú quý, quyền lực đạt đỉnh, nhất hô bá ứng, thiên thu vạn tuế, những thứ này đều chẳng là gì đối với ta.
Thậm chí bởi vậy mà từng bước đi đến ngày hôm nay, ta cũng chưa từng có dù chỉ một lần lưu luyến ngôi vị Hoàng Đế này.
Hiện tại đến thời khắc cuối cùng, đặt bút xuống lại nhận ra không còn gì nuối tiếc.
Ngẫm trước nghĩ sau, chỉ có một chuyện.
Ngươi có còn nhớ, năm ta mười lăm tuổi, ngươi nói với ta: Từ bỏ ngôi vị Hoàng Đế, ngươi căn bản không biết ngươi đang từ bỏ cái gì.
Khi đó ta không trả lời ngươi.
Kỳ thật ta luôn biết đáp án, ngay sau khi rời khỏi Kinh thành, ta đã biết.
Ta từ bỏ ngươi.
Bởi vậy, cũng mất đi ngươi.
Khiếu Lâm.
*
Ta hỏi Triệu Uyên: "Bệ Hạ có biết Phúc Vương vì sao ly thế không?"
"Triệu Kích muốn tước phiên, Phúc Vương gia gia không chịu được nỗi nhục này, đã tự thiêu mà chết." Triệu Uyên nói.
Ta rũ mắt cười: "Đúng là phương thức mà hắn sẽ chọn."
*
Tiễn Triệu Uyên đi rồi, trời bỗng nhiên chuyển lạnh.
Còn có tuyết rơi.
Than đã dùng hết.
Ta lại lười không muốn đi Triều Thiên Quan.
Ta cẩn thận xếp toàn bộ thư của hắn vào rương, ôm trong ngực, chiếc chăn mỏng đắp ở bên trên. Tình nghĩa từ những hàng chữ của hắn tựa như mang theo hơi ấm nóng rực, sưởi ấm cả cơ thể ta.
*
Ta mơ một giấc mộng.
Trong mơ, ta thấy mình trở lại thời xuân trẻ đang đứng trên cổng thành Ngọ Môn.
Triệu Kỳ cưỡi ngựa trắng từ phía xa chạy đến.
Đầu tiên là dáng vẻ của Phúc Vương đã lớn tuổi, sau đó càng ngày càng trẻ, cuối cùng trở thành thiếu niên nhiệt huyết mà ta gặp được ở Cam Châu.
"Khiếu Lâm! Đưa ta đi! Đưa ta đi!" Ta hô lên.
Hắn đứng dưới thành Ngọ Môn, giang hai tay hướng về phía ta, lớn tiếng đáp: "Bắc Xuyên! Đi cùng ta! Đi cùng ta!"
Thế là, ta từ trên cổng thành Ngọ Môn nhảy xuống, cơ thể nhẹ bẫng rơi vào lồng ngực hắn.
Hắn ôm chặt lấy ta, không chịu buông tay, giục ngựa mà đi, tiếng vó ngựa vang lên bên tai, nháy mắt đã vượt qua thiên sơn vạn thuỷ, Cam Châu hiện ra trước mắt, vó ngựa vẫn tiếp tục phi như bay về phía Ngọc Môn Quan.
Quan ngoại vẫn là một vùng đất tiêu điều hoang vu.
Xa xa là Kỳ Liên Sơn cao lớn sừng sững.
Hắn vẫn không dừng lại.
Mang ta vượt qua Ngọc Môn Quan.
Mang ta chạy về phía Kỳ Liên Sơn.
Gió xuân thổi qua sa mạc.
Mỗi nơi vó ngựa chạy qua, cỏ xanh trải dài, hoa thơm nở rộ.
Nhưng chúng ta vẫn không dừng lại.
Một đường tiếp tục thúc ngựa chạy về phía trước.
Đi mãi đi mãi.
Sẽ không dừng lại.
*
Hoàng Hà xa thẳm ngàn mây, thành xưa lẻ bóng non tây muôn trùng.
Cất chi tiếng sáo não nùng, gió xuân nào thổi qua vùng Ngọc Môn.
- -
==== hoàn ====
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.