Chương 716: Chân Đạp Đầu Cổ gia - Mắt Bại Độc Mễ Thiên
Nguyễn Văn Thanh
06/08/2018
"Oành...gừ..."
Từ thiên không, một đạo khủng bố khí tức tràn xuống.
Khí tức này còn chưa phát lực chỉ là khí tràng phát ra ngoài thôi đã phát ra khủng khiếp cấm kỵ chi lực, lôi điện đầy hủy diệt tính thô to trực tiếp từ những đạo không gian lỗ thủng đánh ra.
Hung sát khí tràng này dĩ nhiên đã tiếp cận 50 vạn tinh lực lượng của thần, mạnh đến độ chấn nát không gian ra những lỗ hổng, khiến cho thiên đạo không thể dung chứa tạo ra cấm kỵ lực đầy tính hủy diệt.
Một tiếng gầm gừ này của ông ta cũng vang lên đồng thời với loại lực lượng chứa đầy tính hủy diệt này trực tiếp chấn nghiền tới chỗ Thiên chứa đầy tính uy hiếp, rõ ràng là một lời cảnh cáo
Rằng nếu Thiên dám bước ra một bước nữa, đảm bảo hắn phải nhận lấy kết quả của bản thân, chắc chắn chết thảm
Tuy nhiên, Thiên sợ lão sao
Bước chân của hắn hơi dừng lại tại không trung chậm chạp không hạ nhưng cũng không hề có ý thu lại.
Lúc này hắn bỗng nhiên nhìn về một phía.
Nơi ánh mắt hắn chiếu tới, một vùng không gian bỗng nhiên như kính mỏng bị nghiền vỡ sau đó lộ ra một người.
Độc Mễ Thiên.
Toàn quá trình từ lúc mà Thiên bị Âu Chánh Nam dùng đám Fan cuồng ép chiến cho tới tận bây giờ, tất cả đều có bàn tay của hắn Độc Mễ Thiên.
Hơn nữa từ lúc đó cho tới bây giờ Thiên và hắn vẫn đang bằng một phương thức kỳ dị để chiến đấu với nhau, một loại phương thức kỳ dị.
Kỳ dị đến nỗi mà ngay cả dưới này cường đại như Cổ Kiến Hùng, trên cao thần bí như Tuyết Đế, trên cao còn có cường giả Kiếm gia Tông Chủ, nơi xa là đại cường giả Cổ gia thần bí.
Nhưng tất cả họ đều nhất nhất không thể phát hiện ra, loại chiến đấu này là hoàn toàn nằm trong vô số huyễn cảnh cùng mộng cảnh chân thực đến kinh người.
Loại mộng huyễn chi lực này thậm chí còn bao hàm cả nhân tâm, thuận theo thiên đạo áo nghĩa, luồn lách theo vô vàn khe hở nhân đạo, mượn đại thế thiên địa dẫn dắt hết thảy tâm ma đưa họ vào nhân sinh túy lúy.
Huyễn mọng cảnh này lợi hại vô cùng, mạnh mẽ mà khủng bố đến vô cùng nhưng mà từ nãy đến giờ, nó lại bị Thiên lấy đi "mượn"
Đến bây giờ Độc Mễ Thiên đã bị khai thác hết, 2 đại đan điền đã thu hoạch hết thảy, hắn...không còm giá trị cho nên Thiên..
Đem hắn móc ra
Trận chiến nhỏ này đã không còn ý nghĩa.
Không sai, đứng ở đó Độc Mễ Thiên một thân quần áo ướt đẫm mồ hôi sắc mặt trắng bệch yếu đuối, tinh thần lực cấp tông sư đã khô kiệt.
Hắn nhìn tới Thiên biểu thị rõ sự thất bại và không cam lòng của mình
"Hoàng Thanh Thiên, chúng ta sẽ còn gặp lại, lần sau.. bổn tọa sẽ đem ngươi nghiền nát trong ảo cảnh, người nhà, thân hữu của ngươi cũng vậy" hắn gằn giọng oán độc nói ra một câu này
Nhưng một câu như vậy trong mọng cảnh cũng chỉ có mình hắn và Thiên biết được, ngoại giới không một người nào hay biết.
Nói xong câu này hắn cũng hệt như mọng ảo biến mất tại chỗ, Thiên Kiếm Môn từ nay cũng không còn cái tên Độc Mễ Thiên.
Hắn đi mà Thiên không hề ngăn cản, hắn cũng có tự tin không ai có thể ngăn được bước đi của mình, tuy nhiên Thiên không ngăn cản hắn không phải vì hắn không làm được mà là đã không cần thiết nữa.
Thần mạch trong mắt thế nhân là cỡ nào quý giá cỡ nào cơ duyên, Độc Mễ Thiên có được 2 kiếp làm người, có tông sư cấp tinh thần lực, có kiến thức về huyễn thuật, trận pháp và một môn cường đại luyện thể thần thuật.
Nhưng mà lá bài tẩy đó của hắn lại có là gì trong mắt Thiên, kể cả thần công mà hắn tự cho là sinh mệnh bí mật cũng đã bị Thiên dùng cường đại phương pháp khắc phù đem khắc cho 2 đầu tiểu sủng.
Sau này dù Độc Mễ Thiên hắn thiên phú cỡ nào cũng không thể bằng được Tiểu Hồ Li, Tiểu Hắc 2 con sủng vật này của Thiên, chứ chẳng nói gì chính hắn.
Sự việc vừa rồi mới chỉ diễn ra trong chớp mắt, lúc này ánh mắt Thiên lại ngước nhìn hư không một nụ cười xem thường nở ra, bàn chân như cự sơn nhấn xuống
"Phanh..kítttttttttttt." ngay khi bàn chân hắn đạp xuống, kinh khủng lực áp ầm ầm giáng lâm.
Cùng lúc khi lực này nhấn xuống đầu Cổ Kiến Hùng.
Trên hư không, một đạo khủng bố hư ảnh cũng cuồng nộ trút tới chỗ Thiên
"Gừ...."vô tận vô hạn một lực chấn nhiếp như hủy thiên diệt địa phun tới, hung uy ngập trời
"Oanh....oanh...crắc" lực này mang theo khủng khiếp cấm kỵ hủy diệt ma lôi như ngàn vạn điện xà bay múa, đi tới đâu là nghiền nát bấy màng ngăn không gian, phá vỡ giới hạn của thần trực tiếp nghiền ép giết tới.
Vô tận khí tức tử vong lập tức lấp đầy cả mảnh không gian.
Nhưng cũng cùng lúc đó, Thiên vẫn điềm nhiên không lùi chân vẫn nhẹ nhàng hạ xuống.
Lập tức, như trời sập đất nứt
"Rắc....răng rắc..." Cổ Kiến Hùng như một cọng bún mềm vô lực trực tiếp bị đạp gập đầu gối quỳ xuống, cái đầu lại tiếp tục bị một hư ảnh bàn chân đạp tới bắt đầu cót két vỡ vụn xương cốt mà ép xuống.
Cả một đám người này chẳng khác gì những con kiến gào thét trong vô lực
Bàn chân hư ảnh này không nhanh không chậm đạp xuống đỉnh đầu lão, chậm rãi ép xuống đã có thể dùng 2 từ "chà đạp" để hình dung.
Trên bầu trời, hủy diệt khí tức kia cũng ép tới tưởng chừng như đã sắp nuốt chửng thế gian đem một hành tinh này nghiền vụn trở về bụi bặm thì bỗng lúc này.
Thời gian bỗng nhiên như vô hạn chậm lại, không gian bị kéo dài ra...dài ra như vô tận, lực huýt diệt này tựa như ngay sát cạnh nhưng lại như ngàn năm ánh sáng.
Bên dưới lại vẫn như thế không chút nào thay đổi, Cổ Kiến Hùng còn đang vô hạn chờ mong lão tổ sẽ chấn áp Thiên đem hắn nghiền xương thành tro, nhưng mà lúc này vẫn như cũ bị bàn chân đó đạp lên mặt nhấn xuống dưới đất.
Lão không cam lòng, một cảm giác nhục nhã đến tận cùng, phẫn nộ đến tận cùng đang điên cuồng cào xé tôn nghiêm của lão.
Trước ánh mắt không thể tin nổi của mọi người, đạo hủy diệt khí tức kia vẫn chậm đến không thể chậm hơn tiếp cận tới Thiên giống như đi mãi không tới đích.
Bên dưới mấy người Cổ gia đã bị đạp dúi đầu dưới đất, ai nấy đều cố gồng người kéo cái đầu cao ngạo lên ương ạnh nhưng mà họ càng như vậy lại càng giống như con côn trùng đang giãy dự khuất nhục.
Lúc này
"Gầm....roạc..." Trên hư không, một đầu cự viên khổng lồ hiện ra, cự đại lực lượng trực tiếp xé toạc hư không màng ngăn giáng lâm bầu trời, khí thế trên thân nó như cuồng hung bạo ngược cặp mắt nứt ra những tia sáng phẫn nộ khủng bố
"Tiện..... chủng...ngươi.....dám"
Nhưng mà càng kỳ lạ, đó là âm thanh của lão phát ra lại tiếp tục bị không gian kéo dài ra, một bàn tay như thương khung cự thủ cũng vô hạn chậm lại, dù bạo ngược mang theo những tia hủy diệt ma lôi cùng khủng bố lực lượng nhưng cũng chỉ rơi xuống nhanh hơn đạo khí áp vừa nãy một chút.
Anh mắt Thiên nhìn tới lão như cũ cười đầy xem thường, Buồn cười không gian quanh thân hắn là bao nhiêu ah, dù là tại Thiên Phù Giới này giới thần lực bị phong ấn 1 tỉ lần nhưng mà một phần nhỏ còn lại thôi cũng là con số được tính bằng ngàn năm ánh sáng.
Khoảng cách này, hắn chỉ hơi vận dụng liền có thể dạo chơi chấp lão đánh trước.
Chờ cự chưởng của lão đánh tới thì mấy cha con nhà Cổ Kiến Hùng đã bị hắn đạp cho bầm mặt.
Và quả vậy, bên dưới đó
Từng bàn chân đạp xuống đánh cho từng người lún xuống đất, mặt mũi như cái đầu heo bị những bàn chân này đạp dưới đất.
Từ thiên không, một đạo khủng bố khí tức tràn xuống.
Khí tức này còn chưa phát lực chỉ là khí tràng phát ra ngoài thôi đã phát ra khủng khiếp cấm kỵ chi lực, lôi điện đầy hủy diệt tính thô to trực tiếp từ những đạo không gian lỗ thủng đánh ra.
Hung sát khí tràng này dĩ nhiên đã tiếp cận 50 vạn tinh lực lượng của thần, mạnh đến độ chấn nát không gian ra những lỗ hổng, khiến cho thiên đạo không thể dung chứa tạo ra cấm kỵ lực đầy tính hủy diệt.
Một tiếng gầm gừ này của ông ta cũng vang lên đồng thời với loại lực lượng chứa đầy tính hủy diệt này trực tiếp chấn nghiền tới chỗ Thiên chứa đầy tính uy hiếp, rõ ràng là một lời cảnh cáo
Rằng nếu Thiên dám bước ra một bước nữa, đảm bảo hắn phải nhận lấy kết quả của bản thân, chắc chắn chết thảm
Tuy nhiên, Thiên sợ lão sao
Bước chân của hắn hơi dừng lại tại không trung chậm chạp không hạ nhưng cũng không hề có ý thu lại.
Lúc này hắn bỗng nhiên nhìn về một phía.
Nơi ánh mắt hắn chiếu tới, một vùng không gian bỗng nhiên như kính mỏng bị nghiền vỡ sau đó lộ ra một người.
Độc Mễ Thiên.
Toàn quá trình từ lúc mà Thiên bị Âu Chánh Nam dùng đám Fan cuồng ép chiến cho tới tận bây giờ, tất cả đều có bàn tay của hắn Độc Mễ Thiên.
Hơn nữa từ lúc đó cho tới bây giờ Thiên và hắn vẫn đang bằng một phương thức kỳ dị để chiến đấu với nhau, một loại phương thức kỳ dị.
Kỳ dị đến nỗi mà ngay cả dưới này cường đại như Cổ Kiến Hùng, trên cao thần bí như Tuyết Đế, trên cao còn có cường giả Kiếm gia Tông Chủ, nơi xa là đại cường giả Cổ gia thần bí.
Nhưng tất cả họ đều nhất nhất không thể phát hiện ra, loại chiến đấu này là hoàn toàn nằm trong vô số huyễn cảnh cùng mộng cảnh chân thực đến kinh người.
Loại mộng huyễn chi lực này thậm chí còn bao hàm cả nhân tâm, thuận theo thiên đạo áo nghĩa, luồn lách theo vô vàn khe hở nhân đạo, mượn đại thế thiên địa dẫn dắt hết thảy tâm ma đưa họ vào nhân sinh túy lúy.
Huyễn mọng cảnh này lợi hại vô cùng, mạnh mẽ mà khủng bố đến vô cùng nhưng mà từ nãy đến giờ, nó lại bị Thiên lấy đi "mượn"
Đến bây giờ Độc Mễ Thiên đã bị khai thác hết, 2 đại đan điền đã thu hoạch hết thảy, hắn...không còm giá trị cho nên Thiên..
Đem hắn móc ra
Trận chiến nhỏ này đã không còn ý nghĩa.
Không sai, đứng ở đó Độc Mễ Thiên một thân quần áo ướt đẫm mồ hôi sắc mặt trắng bệch yếu đuối, tinh thần lực cấp tông sư đã khô kiệt.
Hắn nhìn tới Thiên biểu thị rõ sự thất bại và không cam lòng của mình
"Hoàng Thanh Thiên, chúng ta sẽ còn gặp lại, lần sau.. bổn tọa sẽ đem ngươi nghiền nát trong ảo cảnh, người nhà, thân hữu của ngươi cũng vậy" hắn gằn giọng oán độc nói ra một câu này
Nhưng một câu như vậy trong mọng cảnh cũng chỉ có mình hắn và Thiên biết được, ngoại giới không một người nào hay biết.
Nói xong câu này hắn cũng hệt như mọng ảo biến mất tại chỗ, Thiên Kiếm Môn từ nay cũng không còn cái tên Độc Mễ Thiên.
Hắn đi mà Thiên không hề ngăn cản, hắn cũng có tự tin không ai có thể ngăn được bước đi của mình, tuy nhiên Thiên không ngăn cản hắn không phải vì hắn không làm được mà là đã không cần thiết nữa.
Thần mạch trong mắt thế nhân là cỡ nào quý giá cỡ nào cơ duyên, Độc Mễ Thiên có được 2 kiếp làm người, có tông sư cấp tinh thần lực, có kiến thức về huyễn thuật, trận pháp và một môn cường đại luyện thể thần thuật.
Nhưng mà lá bài tẩy đó của hắn lại có là gì trong mắt Thiên, kể cả thần công mà hắn tự cho là sinh mệnh bí mật cũng đã bị Thiên dùng cường đại phương pháp khắc phù đem khắc cho 2 đầu tiểu sủng.
Sau này dù Độc Mễ Thiên hắn thiên phú cỡ nào cũng không thể bằng được Tiểu Hồ Li, Tiểu Hắc 2 con sủng vật này của Thiên, chứ chẳng nói gì chính hắn.
Sự việc vừa rồi mới chỉ diễn ra trong chớp mắt, lúc này ánh mắt Thiên lại ngước nhìn hư không một nụ cười xem thường nở ra, bàn chân như cự sơn nhấn xuống
"Phanh..kítttttttttttt." ngay khi bàn chân hắn đạp xuống, kinh khủng lực áp ầm ầm giáng lâm.
Cùng lúc khi lực này nhấn xuống đầu Cổ Kiến Hùng.
Trên hư không, một đạo khủng bố hư ảnh cũng cuồng nộ trút tới chỗ Thiên
"Gừ...."vô tận vô hạn một lực chấn nhiếp như hủy thiên diệt địa phun tới, hung uy ngập trời
"Oanh....oanh...crắc" lực này mang theo khủng khiếp cấm kỵ hủy diệt ma lôi như ngàn vạn điện xà bay múa, đi tới đâu là nghiền nát bấy màng ngăn không gian, phá vỡ giới hạn của thần trực tiếp nghiền ép giết tới.
Vô tận khí tức tử vong lập tức lấp đầy cả mảnh không gian.
Nhưng cũng cùng lúc đó, Thiên vẫn điềm nhiên không lùi chân vẫn nhẹ nhàng hạ xuống.
Lập tức, như trời sập đất nứt
"Rắc....răng rắc..." Cổ Kiến Hùng như một cọng bún mềm vô lực trực tiếp bị đạp gập đầu gối quỳ xuống, cái đầu lại tiếp tục bị một hư ảnh bàn chân đạp tới bắt đầu cót két vỡ vụn xương cốt mà ép xuống.
Cả một đám người này chẳng khác gì những con kiến gào thét trong vô lực
Bàn chân hư ảnh này không nhanh không chậm đạp xuống đỉnh đầu lão, chậm rãi ép xuống đã có thể dùng 2 từ "chà đạp" để hình dung.
Trên bầu trời, hủy diệt khí tức kia cũng ép tới tưởng chừng như đã sắp nuốt chửng thế gian đem một hành tinh này nghiền vụn trở về bụi bặm thì bỗng lúc này.
Thời gian bỗng nhiên như vô hạn chậm lại, không gian bị kéo dài ra...dài ra như vô tận, lực huýt diệt này tựa như ngay sát cạnh nhưng lại như ngàn năm ánh sáng.
Bên dưới lại vẫn như thế không chút nào thay đổi, Cổ Kiến Hùng còn đang vô hạn chờ mong lão tổ sẽ chấn áp Thiên đem hắn nghiền xương thành tro, nhưng mà lúc này vẫn như cũ bị bàn chân đó đạp lên mặt nhấn xuống dưới đất.
Lão không cam lòng, một cảm giác nhục nhã đến tận cùng, phẫn nộ đến tận cùng đang điên cuồng cào xé tôn nghiêm của lão.
Trước ánh mắt không thể tin nổi của mọi người, đạo hủy diệt khí tức kia vẫn chậm đến không thể chậm hơn tiếp cận tới Thiên giống như đi mãi không tới đích.
Bên dưới mấy người Cổ gia đã bị đạp dúi đầu dưới đất, ai nấy đều cố gồng người kéo cái đầu cao ngạo lên ương ạnh nhưng mà họ càng như vậy lại càng giống như con côn trùng đang giãy dự khuất nhục.
Lúc này
"Gầm....roạc..." Trên hư không, một đầu cự viên khổng lồ hiện ra, cự đại lực lượng trực tiếp xé toạc hư không màng ngăn giáng lâm bầu trời, khí thế trên thân nó như cuồng hung bạo ngược cặp mắt nứt ra những tia sáng phẫn nộ khủng bố
"Tiện..... chủng...ngươi.....dám"
Nhưng mà càng kỳ lạ, đó là âm thanh của lão phát ra lại tiếp tục bị không gian kéo dài ra, một bàn tay như thương khung cự thủ cũng vô hạn chậm lại, dù bạo ngược mang theo những tia hủy diệt ma lôi cùng khủng bố lực lượng nhưng cũng chỉ rơi xuống nhanh hơn đạo khí áp vừa nãy một chút.
Anh mắt Thiên nhìn tới lão như cũ cười đầy xem thường, Buồn cười không gian quanh thân hắn là bao nhiêu ah, dù là tại Thiên Phù Giới này giới thần lực bị phong ấn 1 tỉ lần nhưng mà một phần nhỏ còn lại thôi cũng là con số được tính bằng ngàn năm ánh sáng.
Khoảng cách này, hắn chỉ hơi vận dụng liền có thể dạo chơi chấp lão đánh trước.
Chờ cự chưởng của lão đánh tới thì mấy cha con nhà Cổ Kiến Hùng đã bị hắn đạp cho bầm mặt.
Và quả vậy, bên dưới đó
Từng bàn chân đạp xuống đánh cho từng người lún xuống đất, mặt mũi như cái đầu heo bị những bàn chân này đạp dưới đất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.