Chương 687: Chương 688: Họa ý
Nguyễn Văn Thanh
17/07/2018
Ở chỗ đó, khi bụi mù tán đi
4 bóng hình cũng hiện ra.
Kỳ diệu đó là, giữa đống hoang tàn đầy máu vấy tanh nồng, 4 đạo nhân ảnh đó lại hoàn hảo đến gần như không hợp với hoàn cảnh.
Ngược lại.
Xung quanh họ một phạm vi bán kính 10m2, mọi thứ hoàn hảo đến không thể ngờ, tựa như chỗ này không hề dính dáng gì tới vụ nổ kinh người vừa xảy ra vậy.
Sương nhi, Nhan nhi, Thượng Quan Tuyết 3 cô gái này còn ngơ ngác nhìn những hạt bụi đang lơ lửng tứ tán bên ngoài, hoàn toàn không dính tí nào tới mình.
Dư âm chậm rãi tán đi, chỉ một số người còn sống sót ở lại liền hút một ngụm khí lạnh.
Tiếng ồn ào và khóc lóc lập tức lấp đầy cả không gian yên tĩnh.
Ánh mắt Thiên chậm rãi đảo tới nhìn thẳng vào mắt Độc Mễ Chánh Hằng
Không khí bất chợt rét lạnh đi như băng sương, một loại khí áp kinh người phủ tràn ra khắp phạm vi xung quanh
Khí áp này mang theo một loại hơi thở tử vong nhưng lại như thơ như họa, như mọng như huyễn, một loại khiếp người ý cảnh tràn ra.
Thời điểm này, mọi tiếng ồn, tiếng khóc và sự huyên náo tại xung quanh.
Máu tươi vung vãi cùng tàn chi cụt nhục, cốt tứ tán,...tất cả đều bỗng chốc như sinh ra một sự phù hợp.
Một sự phù hợp khiến người lạnh run.
Ở nơi khác.
Cả 4 người nhà Độc Mễ Thiên Tầm đều đánh một cái phát run
Cả nhà 3 người nhà họ Dược cũng lắp bắp phât lạnh, một loại hơi thở huyền diệu này tràn ra dù không chạm tới họ nhưng lại vẫn khiến tinh thần lực cường đại của họ cảm nhận được tử vong cách mình gần đến như vậy.
Hơi thở tử vong này tràn ra, không ngờ lại không khiến bất kỳ ai cảm thấy bài xích mà ngược lại còn khẽ mê li, tựa như nghệ thuật đang diễn ra, đưa sinh linh lên tới mỹ diệu của cuộc sống, rời xa nhân sinh khổ não.
Chết chóc là bi, nhân loại vì bi sinh nản, vì nản mà tuyệt vọng.
Lại càng vì bi mà hướng tới lạc, một ngọn lửa nhoen lên sẽ lập tức khiến tâm linh yếu ớt này tìm được chỗ dựa, lúc đó bi cực sinh lạc, nhân loại trầm luân.
Như thi như họa một loại tử vong
Như nhạc như vũ như mộng huyễn.
Lập tức, toàn bộ không gian lắng kết lại, hết thảy quy luật trời đất đều phát sinh rối loạn, nhân tâm con người mất đi sắc thái.
Trong vạn người mê, lại chỉ có 1 người tỉnh
Nhưng vạn người mê là vì Bi(buồn) cực sinh lạc(vui) còn kẻ tỉnh lại là lạc cực sinh bi.
Độc Mễ Chánh Hằng.
Họa đồ lấy hắn làm trung tâm.
Khắp trời đất bỗng sinh một loại "thế" kinh khủng của địa ngục và một loại "ý" như ma quỷ của tử vong.
Thế và ý này là nhập vào hoàn cảnh nhưng lại đè chập hết lên người Độc Mễ Chánh Hằng, hội nhập thành "phách" của chết chóc.
Bỗng chốc, hắn từ vui sướng và tức giận, từ một loại cao quý và cuồng ngạo. Tất cả từ từ sụp đổ
Vô số sự kinh khủng của tử vong li biệt, của thân tình tứ tán, của chết chóc li trần, của nhục thể khốn vây, của cốt võ xương tan...một loạt những bi thiết nhân sinh, hết thảy đổ dồn về phía hắn, đạp phá tất cả nhân sinh tự ngạo, phá tan tành sự cao quý chủng tộc.
Nhẹ nhàng mà dữ tợn đạp hắn vào vô tận địa ngục tối đen, mà tại nơi đó...ma quỷ đang vươn tay lôi kéo hắn, chờ đợi hắn hết thảy nhận lấy khủng bố
"Oa...oa...tha cho ta...tha cho ta...ta không muốn....ah...không muốn...không muốn..."
"Ahhhhhhhhhhhhhhh!!!!"
Tiếng gào thét thê lương vang vọng, loại thê lương này đủ để bất kỳ sinh linh nào thế gian đều cảm nhận thấy tuyệt vọng và lạnh người.
"Ahhhhhhhhh....!!!, khôngggggg....tha mạng....tha....tha mạng...hừ..hừ..." tựa như không chịu nổi khủng khiếp đả kích, hắn ta quằn quại gào thét như phát điên sau đó miệng mồm sùi bọt mép, dưới hạ thân phóng uế.
Liên tục như vậy trong 10 phút
10 phút bình thường là cỡ nào ngắn ngủi, nhưng mà giờ đây, nó lại dài đến vô tận, khủng bố đến cùng cực.
Bỗng chốc tiếng gào thét dần tắt đi
Ngay lúc này
"Phập" chân Thiên đạp lên đầu Độc Mễ Chánh Hằng, sắc mặt lạnh đến rét buốt.
"Nhớ kỹ giáo huấn ngày hôm nay, kể cả ngươi và..."
Thiên hơi dừng lại sau đó đưa ánh mắt chậm rãi liếc tới trên cao, miệng cong lên một độ cong lạnh lẽo
"...Độc Mễ gia"
Nói xong, Thiên rút chân ra khỏi đầu hắn, nhẹ thu về ánh mắt sau đó nhìn về phía vụ nổ tựa như đang suy tư.
Ở trên cao, 4 người Độc Mễ Thiên Tầm ai nấy đều trút một thân mồ hôi, cơn lạnh giá vẫn còn trùng điệp từ trái tim co thắt mà phát ra.
Tại vì lúc ánh mắt Thiên đảo tới, chính là nhìn thẳng vào họ
Ánh mắt đó vừa đảo tới, xung quanh họ tựa như phát sinh hư huyễn của hơi thở tử vong trong họa đồ.
Khí tức này vừa tới, tử vong liền sụp đổ, cái chết lúc này chưa bao giờ lại gần đến như thế, họ trong khoảnh khắc này yếu ớt mà yếu mọn đến cực điểm, cũng ngu xuẩn và đớn hèn đến cực điểm.
Lúc này bên dưới, tựa như Thiên trong thoáng chốc suy tư đã ngộ ra điều gì, tay hắn quơ vào không trung làm gì đó thì tại lúc này.
"Phành" cánh cửa bị nện bay gây ra tiếng động khiếp người, sau đó từ ngoài chạy thẳng vào một bóng người thân hình nhỏ bé, tóc bạc muối tiêu, thân mặc phù sư bào đặc biệt mầu trắng viền vàng có tới 3 ngôi sao.
Người chưa tới giọng nói oang oang đã vang vọng.
"Là bạo tạc kiếm phù...là bạo tạc kiếm phù của ta, là tên đốn mạt nào dám dẫn nổ phù của ta...khốn kiếp vật này có thể nổ ở đây sao...là ai...Độc Mễ Kim Tiền ngươi ra đây cho taaaaaa...."
Nhưng mà lão chỉ vừa chạy vào tới nơi, miệng còn đang muốn gào thét lên chửi mắng thì lập tức giống như bị cái gì lấp lại.
Ở trên cao, lão Dược Thiên Thu lập tức mắt như tóe lên 2 vì sao
Ở một góc khác, lão tông sư Miêu Hoành cũng há miệng đầy râu, nước miếng quên cả chùi
Trịnh Công Hà vừa tới liền giữ luôn tư thế "2 chân dang ngang" đó mở bừng mắt trố lồi nhìn tới chỗ Thiên.
Tại vì ngay lúc này, Thiên trở tay thả ra tinh thần lực chuẩn bị làm một điều trái ngược với lý luận của cả dược, phù, khí 3 môn học thức.
4 bóng hình cũng hiện ra.
Kỳ diệu đó là, giữa đống hoang tàn đầy máu vấy tanh nồng, 4 đạo nhân ảnh đó lại hoàn hảo đến gần như không hợp với hoàn cảnh.
Ngược lại.
Xung quanh họ một phạm vi bán kính 10m2, mọi thứ hoàn hảo đến không thể ngờ, tựa như chỗ này không hề dính dáng gì tới vụ nổ kinh người vừa xảy ra vậy.
Sương nhi, Nhan nhi, Thượng Quan Tuyết 3 cô gái này còn ngơ ngác nhìn những hạt bụi đang lơ lửng tứ tán bên ngoài, hoàn toàn không dính tí nào tới mình.
Dư âm chậm rãi tán đi, chỉ một số người còn sống sót ở lại liền hút một ngụm khí lạnh.
Tiếng ồn ào và khóc lóc lập tức lấp đầy cả không gian yên tĩnh.
Ánh mắt Thiên chậm rãi đảo tới nhìn thẳng vào mắt Độc Mễ Chánh Hằng
Không khí bất chợt rét lạnh đi như băng sương, một loại khí áp kinh người phủ tràn ra khắp phạm vi xung quanh
Khí áp này mang theo một loại hơi thở tử vong nhưng lại như thơ như họa, như mọng như huyễn, một loại khiếp người ý cảnh tràn ra.
Thời điểm này, mọi tiếng ồn, tiếng khóc và sự huyên náo tại xung quanh.
Máu tươi vung vãi cùng tàn chi cụt nhục, cốt tứ tán,...tất cả đều bỗng chốc như sinh ra một sự phù hợp.
Một sự phù hợp khiến người lạnh run.
Ở nơi khác.
Cả 4 người nhà Độc Mễ Thiên Tầm đều đánh một cái phát run
Cả nhà 3 người nhà họ Dược cũng lắp bắp phât lạnh, một loại hơi thở huyền diệu này tràn ra dù không chạm tới họ nhưng lại vẫn khiến tinh thần lực cường đại của họ cảm nhận được tử vong cách mình gần đến như vậy.
Hơi thở tử vong này tràn ra, không ngờ lại không khiến bất kỳ ai cảm thấy bài xích mà ngược lại còn khẽ mê li, tựa như nghệ thuật đang diễn ra, đưa sinh linh lên tới mỹ diệu của cuộc sống, rời xa nhân sinh khổ não.
Chết chóc là bi, nhân loại vì bi sinh nản, vì nản mà tuyệt vọng.
Lại càng vì bi mà hướng tới lạc, một ngọn lửa nhoen lên sẽ lập tức khiến tâm linh yếu ớt này tìm được chỗ dựa, lúc đó bi cực sinh lạc, nhân loại trầm luân.
Như thi như họa một loại tử vong
Như nhạc như vũ như mộng huyễn.
Lập tức, toàn bộ không gian lắng kết lại, hết thảy quy luật trời đất đều phát sinh rối loạn, nhân tâm con người mất đi sắc thái.
Trong vạn người mê, lại chỉ có 1 người tỉnh
Nhưng vạn người mê là vì Bi(buồn) cực sinh lạc(vui) còn kẻ tỉnh lại là lạc cực sinh bi.
Độc Mễ Chánh Hằng.
Họa đồ lấy hắn làm trung tâm.
Khắp trời đất bỗng sinh một loại "thế" kinh khủng của địa ngục và một loại "ý" như ma quỷ của tử vong.
Thế và ý này là nhập vào hoàn cảnh nhưng lại đè chập hết lên người Độc Mễ Chánh Hằng, hội nhập thành "phách" của chết chóc.
Bỗng chốc, hắn từ vui sướng và tức giận, từ một loại cao quý và cuồng ngạo. Tất cả từ từ sụp đổ
Vô số sự kinh khủng của tử vong li biệt, của thân tình tứ tán, của chết chóc li trần, của nhục thể khốn vây, của cốt võ xương tan...một loạt những bi thiết nhân sinh, hết thảy đổ dồn về phía hắn, đạp phá tất cả nhân sinh tự ngạo, phá tan tành sự cao quý chủng tộc.
Nhẹ nhàng mà dữ tợn đạp hắn vào vô tận địa ngục tối đen, mà tại nơi đó...ma quỷ đang vươn tay lôi kéo hắn, chờ đợi hắn hết thảy nhận lấy khủng bố
"Oa...oa...tha cho ta...tha cho ta...ta không muốn....ah...không muốn...không muốn..."
"Ahhhhhhhhhhhhhhh!!!!"
Tiếng gào thét thê lương vang vọng, loại thê lương này đủ để bất kỳ sinh linh nào thế gian đều cảm nhận thấy tuyệt vọng và lạnh người.
"Ahhhhhhhhh....!!!, khôngggggg....tha mạng....tha....tha mạng...hừ..hừ..." tựa như không chịu nổi khủng khiếp đả kích, hắn ta quằn quại gào thét như phát điên sau đó miệng mồm sùi bọt mép, dưới hạ thân phóng uế.
Liên tục như vậy trong 10 phút
10 phút bình thường là cỡ nào ngắn ngủi, nhưng mà giờ đây, nó lại dài đến vô tận, khủng bố đến cùng cực.
Bỗng chốc tiếng gào thét dần tắt đi
Ngay lúc này
"Phập" chân Thiên đạp lên đầu Độc Mễ Chánh Hằng, sắc mặt lạnh đến rét buốt.
"Nhớ kỹ giáo huấn ngày hôm nay, kể cả ngươi và..."
Thiên hơi dừng lại sau đó đưa ánh mắt chậm rãi liếc tới trên cao, miệng cong lên một độ cong lạnh lẽo
"...Độc Mễ gia"
Nói xong, Thiên rút chân ra khỏi đầu hắn, nhẹ thu về ánh mắt sau đó nhìn về phía vụ nổ tựa như đang suy tư.
Ở trên cao, 4 người Độc Mễ Thiên Tầm ai nấy đều trút một thân mồ hôi, cơn lạnh giá vẫn còn trùng điệp từ trái tim co thắt mà phát ra.
Tại vì lúc ánh mắt Thiên đảo tới, chính là nhìn thẳng vào họ
Ánh mắt đó vừa đảo tới, xung quanh họ tựa như phát sinh hư huyễn của hơi thở tử vong trong họa đồ.
Khí tức này vừa tới, tử vong liền sụp đổ, cái chết lúc này chưa bao giờ lại gần đến như thế, họ trong khoảnh khắc này yếu ớt mà yếu mọn đến cực điểm, cũng ngu xuẩn và đớn hèn đến cực điểm.
Lúc này bên dưới, tựa như Thiên trong thoáng chốc suy tư đã ngộ ra điều gì, tay hắn quơ vào không trung làm gì đó thì tại lúc này.
"Phành" cánh cửa bị nện bay gây ra tiếng động khiếp người, sau đó từ ngoài chạy thẳng vào một bóng người thân hình nhỏ bé, tóc bạc muối tiêu, thân mặc phù sư bào đặc biệt mầu trắng viền vàng có tới 3 ngôi sao.
Người chưa tới giọng nói oang oang đã vang vọng.
"Là bạo tạc kiếm phù...là bạo tạc kiếm phù của ta, là tên đốn mạt nào dám dẫn nổ phù của ta...khốn kiếp vật này có thể nổ ở đây sao...là ai...Độc Mễ Kim Tiền ngươi ra đây cho taaaaaa...."
Nhưng mà lão chỉ vừa chạy vào tới nơi, miệng còn đang muốn gào thét lên chửi mắng thì lập tức giống như bị cái gì lấp lại.
Ở trên cao, lão Dược Thiên Thu lập tức mắt như tóe lên 2 vì sao
Ở một góc khác, lão tông sư Miêu Hoành cũng há miệng đầy râu, nước miếng quên cả chùi
Trịnh Công Hà vừa tới liền giữ luôn tư thế "2 chân dang ngang" đó mở bừng mắt trố lồi nhìn tới chỗ Thiên.
Tại vì ngay lúc này, Thiên trở tay thả ra tinh thần lực chuẩn bị làm một điều trái ngược với lý luận của cả dược, phù, khí 3 môn học thức.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.