Chương 688: Chương 689: Độc mễ thiên tầm ra sân
Nguyễn Văn Thanh
17/07/2018
Chỉ thấy lúc này, Thiên đưa ra tay phải
Tinh thần lực của hắn buông thả ra ngoài kết thành một loại ý chí kỳ diệu, trời đất lập tức giống như vạn vạn tinh linh hô ứng mà chuyển động.
Một loại kinh khủng mà huyền diệu chân ý phát tỏa ra ngoài, ý chí này tràn ra tới đâu khí tử vong và cuồng bạo năng lượng liền bị thu gom về một chỗ.
Dưới sự hiệu triệu này, từ dưới đống nát gạch vụn thi lại không ngờ kéo lên gầy dựng sau đó tự trở về chỗ cũ, cũng không phải là khiến người chết phục sinh lại càng không phải là cải thiên hoán địa biến đổ nát thành nguyên xi.
Mà là hết thảy sự rối loạn đều trở về trật tự, sự phá vỡ theo đúng nghĩa đen của nó giống như bị lấy đi, cuồng bạo và chết chóc bị lấy đi.
Kỳ diệu đó là mặt đất vẫn ở đó, người chết vẫn ở đó nhưng lại dần dần khiến người ta khiếp sợ cảm thấy, đó là bình thường.
Cảm giác về sự đáng sợ của trận bạo tạc vừa rồi hoàn toàn mất đi.
Khi 5 tấm bạo tạc phù trướng nổ, nó phá rách một phần nhỏ không gian, đánh nát một phần nhỏ khí vận mệnh trời đất, đánh lệch quỹ tích sinh tử.
Khiến cho nửa bước sai lệch này sinh ra mạng người nổ chết, sinh ra nhân quả oán hận về sau.
Đó chính là một loại chân ý giữa trời đất được lâm thời sinh ra sau đó tức tốc nối liền.
Lúc nối liền lại sẽ khiến vết vá sinh ra đó chính là vĩnh viễn tử vong, vĩnh viễn nhân quả
Chân ý này chính là một loại thiên đạo cường đại đến tận cùng được gọi là "phách" nếu như nhân loại lĩnh ngộ ra.
Và bây giờ đây
"Phách" này, đang bị loại thủ đoạn không thể miêu tả nổi của Thiên đem móc ra sau đó....
Chậm rãi thu vào lòng bàn tay.
Người ngoài không hiểu chỉ là thấy li kỳ.
Hành gia lại thấy được chân lý, tuy nhiên ở đây có được 3 người nhìn thấy nhưng chân lý này họ lại chưa thể nào miêu tả nổi.
"Xẹt..xẹt....xẹt...xẹt..." hết thảy quy về yên tĩnh cũng là lúc cảm giác con người mất đi giác quan về sự thật.
Tay Thiên đang nắm là một vật mầu đen thui trông bình thường đến cực điểm không chút nào bắt mắt.
Chỉ có 3 vị tông sư là đăm đăm ánh mắt nhìn tới, không dấu được khiếp đảm, lại tò mò ngứa ngáy xúc động muốn xem.
Thiên cũng có chút hài lòng nhìn ngắm vật trong tay, cùng là bạo tạc phù nhưng nếu mang ra so thì vật này đã không thể nằm trong tầm tưởng tượng của nhân loại.
Dùng nó để áp chế một đại gia tộc hẳn là đã dư...
Nhưng lúc này, bầu không khí bỗng chốc trở nên ngột ngạt khiếp người, một trận khí tức khủng bố bỗng nhiên phủ xuống, tựa như trời sụp đất nứt.
"Cạch...cạch..cạch..." một đám tu sĩ đệ tử đứng xa xa chỉ mới bị đạo khí áp này dư chấn đã lập tức bị ép cho nằm bẹp dúm, tay chân run rẩy.
Ở cách đó không nấu 10m, tông sư Trình Công Hà cũng rùng mình khó khăn ngước mắt lên nhìn, lĩnh vực hộ thân chỉ miễn cưỡng chống đỡ cho mình không bị quỳ xuống.
Có điều đó là cực hạn của lão, tuy chống chế được nhưng cũng đã là nỏ mạnh hết đà, miệng không đủ hơi thốt ra một câu, có thể hiểu được đạo khí áp này giáng xuống là kinh khủng bậc nào.
Xung quanh gian phòng, chậm rãi lơ lửng hạ xuống 4 bóng người, mỗi người đều thần tình cao viễn của thượng vị giả, ánh mắt nhìn xuống thế gian tựa như giun dế, khi đảo tới chỗ Thiên còn cố ý lãnh khốc nhếch miệng.
Một vệt kim quang chói mắt hiện ra, Độc Mễ Thiên Tầm ngự không phi hành đâp xuống trước mặt Thiên.
Lão dang 2 tay làm vẻ mặt thân thiện nhưng lại hướng tới Thiên ra giọng tựa như trưởng bối ân sủng mở lời khen tặng.
"Hoàng Thanh Thiên, tốt lắm...thử nghiệm này ngươi mỹ mãn vượt qua, bổn tông chủ rất là vừa lòng...vô cùng vừa lòng"
"Tốt, thiên phú không tồi, ý chí kiên định gia nhập Độc Mễ gia rồi bổn gia chủ cũng có thể vì lòng trung thành của ngươi mà yên tâm,...hahahahahaha"
Lão làm ra giọng điệu không thể phản kháng. Chỉ một chút thôi nhưng mà 4 đạo kinh khủng khí áp vẫn từ trên cao ầm ầm trút xuống đè nén cho một mảnh không gian như sắp vỡ vụn.
Nếu là bình thường, người dưới loại khí áp này nếu không chết thì cũng chẳng khác gì cá ném lên bờ, tâm trí sợ hãi mà khủng hoảng, vì sống chết mà cầu sinh, không có lực phản kháng.
Trước hoàn cảnh đó, cái gì ý chí kiên cường, cái gì tôn nghiêm, cái gì thà gãy không cong....tất cả đều là rác rưởi.
Và một câu của Độc Mễ Thiên Tầm đầy tính ban ơn sẽ lập tức khiến kẻ đó như chó vẫy đuôi, tìm được cọng rơm cứu mạng sau đó vô điều kiện phục tùng.
Quả nhiên lúc này Độc Mễ Thiên Tầm lại ra giọng mệnh lênh, khí chất uy nghiêm phả ra như ngạo nghễ thương sinh hướng tới Thiên nói
"Được rồi, ngươi đủ tư cách để nhận cơ hội gia nhập Độc Mễ gia, bổn gia chủ xem thấy ngươi thiên phú không tồi trước đặc cách cho ngươi làm hộ vệ bên cạnh ta, chờ lập đủ công trạng sẽ đề bạt"
"Phải rồi, bên cạnh ta cũng mới chỉ có được một tên hộ vệ, đã là kiếm thánh bậc 6 đi, ngươi có thể cùng ngang chức vị với hắn cũng là lớn lao vinh dự, hơn nữa còn có thể được kiếm thánh chỉ điểm...chính là cơ duyên của ngươi...tốt rồi, còn không quỳ gối hướng tới thiên đạo nói lời thề trung thành đi"
Tại Thiên Phù Giới này thiên đạo mạnh mẽ vô cùng, mọi lời thề đối với thiên đạo đều là vĩnh cửu không thể làm trái nếu không hậu quả nghiêm trọng tuyệt đối là hôi phi yên diệt.
Thiên đạo uy nghiêm, tuyệt không thể xâm phạm chính là thế.
"Phải nhớ, là người của Độc Mễ gia dù là ai cũng phải thề độc thiên đạo, tuyệt đối trung thành tới chết, tuyệt đối phục tùng vô điều kiện, Độc Mễ gia không nuôi kẻ hai lòng, lại càng không nuôi vô dụng....nhớ kỹ chưa, ngươi mới chỉ miễn cưỡng đạt yêu cầu của bổn tọa, được thu vào làm hộ vệ chính là do bổn tọa ưu ái ngươi...nhanh lên, còn không mau quỳ gối, thề cho bản tọa nghe"
Giọng nói này mang theo sự cao ngạo đến cực điểm, giọng nói chứa đầy chỉ toàn là mệnh lệnh không thể chối cãi.
Là ban ơn, là bố thí nhưng mà lại muốn kẻ khác phải cảm thấy vinh dự.
Lời lão nói xong, trên cao 4 tòa kinh khủng uy áp lại càng nặng nề thêm nữa giáng xuống, hết thảy tập trung vào một chỗ đè lên chỗ Thiên, tựa như 4 người họ đã là dùng toàn lực.
Tuy nhiên ngay lúc này. Thiên lại đưa ánh mắt diễu cợt nhìn lên, nói một câu không chịu nổi
"Lão chó điên, sủa nhảm xong chưa?"
Tinh thần lực của hắn buông thả ra ngoài kết thành một loại ý chí kỳ diệu, trời đất lập tức giống như vạn vạn tinh linh hô ứng mà chuyển động.
Một loại kinh khủng mà huyền diệu chân ý phát tỏa ra ngoài, ý chí này tràn ra tới đâu khí tử vong và cuồng bạo năng lượng liền bị thu gom về một chỗ.
Dưới sự hiệu triệu này, từ dưới đống nát gạch vụn thi lại không ngờ kéo lên gầy dựng sau đó tự trở về chỗ cũ, cũng không phải là khiến người chết phục sinh lại càng không phải là cải thiên hoán địa biến đổ nát thành nguyên xi.
Mà là hết thảy sự rối loạn đều trở về trật tự, sự phá vỡ theo đúng nghĩa đen của nó giống như bị lấy đi, cuồng bạo và chết chóc bị lấy đi.
Kỳ diệu đó là mặt đất vẫn ở đó, người chết vẫn ở đó nhưng lại dần dần khiến người ta khiếp sợ cảm thấy, đó là bình thường.
Cảm giác về sự đáng sợ của trận bạo tạc vừa rồi hoàn toàn mất đi.
Khi 5 tấm bạo tạc phù trướng nổ, nó phá rách một phần nhỏ không gian, đánh nát một phần nhỏ khí vận mệnh trời đất, đánh lệch quỹ tích sinh tử.
Khiến cho nửa bước sai lệch này sinh ra mạng người nổ chết, sinh ra nhân quả oán hận về sau.
Đó chính là một loại chân ý giữa trời đất được lâm thời sinh ra sau đó tức tốc nối liền.
Lúc nối liền lại sẽ khiến vết vá sinh ra đó chính là vĩnh viễn tử vong, vĩnh viễn nhân quả
Chân ý này chính là một loại thiên đạo cường đại đến tận cùng được gọi là "phách" nếu như nhân loại lĩnh ngộ ra.
Và bây giờ đây
"Phách" này, đang bị loại thủ đoạn không thể miêu tả nổi của Thiên đem móc ra sau đó....
Chậm rãi thu vào lòng bàn tay.
Người ngoài không hiểu chỉ là thấy li kỳ.
Hành gia lại thấy được chân lý, tuy nhiên ở đây có được 3 người nhìn thấy nhưng chân lý này họ lại chưa thể nào miêu tả nổi.
"Xẹt..xẹt....xẹt...xẹt..." hết thảy quy về yên tĩnh cũng là lúc cảm giác con người mất đi giác quan về sự thật.
Tay Thiên đang nắm là một vật mầu đen thui trông bình thường đến cực điểm không chút nào bắt mắt.
Chỉ có 3 vị tông sư là đăm đăm ánh mắt nhìn tới, không dấu được khiếp đảm, lại tò mò ngứa ngáy xúc động muốn xem.
Thiên cũng có chút hài lòng nhìn ngắm vật trong tay, cùng là bạo tạc phù nhưng nếu mang ra so thì vật này đã không thể nằm trong tầm tưởng tượng của nhân loại.
Dùng nó để áp chế một đại gia tộc hẳn là đã dư...
Nhưng lúc này, bầu không khí bỗng chốc trở nên ngột ngạt khiếp người, một trận khí tức khủng bố bỗng nhiên phủ xuống, tựa như trời sụp đất nứt.
"Cạch...cạch..cạch..." một đám tu sĩ đệ tử đứng xa xa chỉ mới bị đạo khí áp này dư chấn đã lập tức bị ép cho nằm bẹp dúm, tay chân run rẩy.
Ở cách đó không nấu 10m, tông sư Trình Công Hà cũng rùng mình khó khăn ngước mắt lên nhìn, lĩnh vực hộ thân chỉ miễn cưỡng chống đỡ cho mình không bị quỳ xuống.
Có điều đó là cực hạn của lão, tuy chống chế được nhưng cũng đã là nỏ mạnh hết đà, miệng không đủ hơi thốt ra một câu, có thể hiểu được đạo khí áp này giáng xuống là kinh khủng bậc nào.
Xung quanh gian phòng, chậm rãi lơ lửng hạ xuống 4 bóng người, mỗi người đều thần tình cao viễn của thượng vị giả, ánh mắt nhìn xuống thế gian tựa như giun dế, khi đảo tới chỗ Thiên còn cố ý lãnh khốc nhếch miệng.
Một vệt kim quang chói mắt hiện ra, Độc Mễ Thiên Tầm ngự không phi hành đâp xuống trước mặt Thiên.
Lão dang 2 tay làm vẻ mặt thân thiện nhưng lại hướng tới Thiên ra giọng tựa như trưởng bối ân sủng mở lời khen tặng.
"Hoàng Thanh Thiên, tốt lắm...thử nghiệm này ngươi mỹ mãn vượt qua, bổn tông chủ rất là vừa lòng...vô cùng vừa lòng"
"Tốt, thiên phú không tồi, ý chí kiên định gia nhập Độc Mễ gia rồi bổn gia chủ cũng có thể vì lòng trung thành của ngươi mà yên tâm,...hahahahahaha"
Lão làm ra giọng điệu không thể phản kháng. Chỉ một chút thôi nhưng mà 4 đạo kinh khủng khí áp vẫn từ trên cao ầm ầm trút xuống đè nén cho một mảnh không gian như sắp vỡ vụn.
Nếu là bình thường, người dưới loại khí áp này nếu không chết thì cũng chẳng khác gì cá ném lên bờ, tâm trí sợ hãi mà khủng hoảng, vì sống chết mà cầu sinh, không có lực phản kháng.
Trước hoàn cảnh đó, cái gì ý chí kiên cường, cái gì tôn nghiêm, cái gì thà gãy không cong....tất cả đều là rác rưởi.
Và một câu của Độc Mễ Thiên Tầm đầy tính ban ơn sẽ lập tức khiến kẻ đó như chó vẫy đuôi, tìm được cọng rơm cứu mạng sau đó vô điều kiện phục tùng.
Quả nhiên lúc này Độc Mễ Thiên Tầm lại ra giọng mệnh lênh, khí chất uy nghiêm phả ra như ngạo nghễ thương sinh hướng tới Thiên nói
"Được rồi, ngươi đủ tư cách để nhận cơ hội gia nhập Độc Mễ gia, bổn gia chủ xem thấy ngươi thiên phú không tồi trước đặc cách cho ngươi làm hộ vệ bên cạnh ta, chờ lập đủ công trạng sẽ đề bạt"
"Phải rồi, bên cạnh ta cũng mới chỉ có được một tên hộ vệ, đã là kiếm thánh bậc 6 đi, ngươi có thể cùng ngang chức vị với hắn cũng là lớn lao vinh dự, hơn nữa còn có thể được kiếm thánh chỉ điểm...chính là cơ duyên của ngươi...tốt rồi, còn không quỳ gối hướng tới thiên đạo nói lời thề trung thành đi"
Tại Thiên Phù Giới này thiên đạo mạnh mẽ vô cùng, mọi lời thề đối với thiên đạo đều là vĩnh cửu không thể làm trái nếu không hậu quả nghiêm trọng tuyệt đối là hôi phi yên diệt.
Thiên đạo uy nghiêm, tuyệt không thể xâm phạm chính là thế.
"Phải nhớ, là người của Độc Mễ gia dù là ai cũng phải thề độc thiên đạo, tuyệt đối trung thành tới chết, tuyệt đối phục tùng vô điều kiện, Độc Mễ gia không nuôi kẻ hai lòng, lại càng không nuôi vô dụng....nhớ kỹ chưa, ngươi mới chỉ miễn cưỡng đạt yêu cầu của bổn tọa, được thu vào làm hộ vệ chính là do bổn tọa ưu ái ngươi...nhanh lên, còn không mau quỳ gối, thề cho bản tọa nghe"
Giọng nói này mang theo sự cao ngạo đến cực điểm, giọng nói chứa đầy chỉ toàn là mệnh lệnh không thể chối cãi.
Là ban ơn, là bố thí nhưng mà lại muốn kẻ khác phải cảm thấy vinh dự.
Lời lão nói xong, trên cao 4 tòa kinh khủng uy áp lại càng nặng nề thêm nữa giáng xuống, hết thảy tập trung vào một chỗ đè lên chỗ Thiên, tựa như 4 người họ đã là dùng toàn lực.
Tuy nhiên ngay lúc này. Thiên lại đưa ánh mắt diễu cợt nhìn lên, nói một câu không chịu nổi
"Lão chó điên, sủa nhảm xong chưa?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.