Chương 280: Cưới lần hai thì sao
Đang cập nhập
21/05/2021
Tôi nhận điện thoại, hỏi anh: "Làm gì vậy? Em vẫn đang ngủ đấy."
Giọng nói trầm thấp giàu êm tại của Đường Kiêu truyền tới từ đầu bên kia điện thoại.
"Tối hôm qua em đến nơi lúc nào? Không gọi cho anh được một cuộc điện thoại, anh ngồi trên giường ở nhà chờ đến hừng sáng đấy.
Tôi vừa nghĩ tới dáng vẻ anh ngồi trên giường chờ điện thoại của tôi, tự dưng thấy đau lòng, lại không đành lòng trách anh nữa, bèn nhẹ giọng giải thích với anh.
"Xin lỗi anh yêu, tối hôm qua em về nhà liền ngủ thiếp đi, cho nên quên gọi điện cho anh... Bây giờ anh đang ở công ty sao?”
Giọng Đường Kiêu rất dịu dàng, nhẹ nhàng nói: “Đúng vậy, không có em ở bên, anh làm gì cũng không có chút sức lực nào, em hãy mau trở vě co vu anh di."
Tôi cười: "Em mới rời đi một đêm mà anh đã như vậy, vậy còn phải mười ngày nữa em mới quay lại cơ, liệu anh có bị mắc bệnh tương tư không?"
Đường Kiêu làm nũng như trẻ con ở bên kia: "Anh không biết, em hãy về sớm đi, anh còn thiếu người làm ẩm giường, không có em làm ấm giường, vậy anh đành phải đi tìm một người vậy."
“Anh dám? Có tin em lập tức bay tới bắt gian không? Em vừa không có ở đó anh đã làm loạn đúng không? Ba ngày không đánh muốn nhảy lên lật nóc à rồi à? Vừa khéo nhà em có vẫn giặt đồ, mang tới để anh trải nghiệm xem nó đau đến cỡ nào nhé?"
“Được rồi, chủ nhân, em hãy mautrở về chà đạp anh thỏa thích đi
Đường Kiêu đúng là đã không biết xấu hổ, nói chuyện ở đầu bên kia đột nhiên trở nên lả lợi, tôi buồn nôn đến nỗi da gà rơi đầy giường.
"Chà đạp cái đầu anh, anh đi chết đi, không thèm nghe anh nói nữa, em bạn làm.”
Đường Kiêu còn nói gì đó, tôi không nghe, sau đó liền cúp điện thoại.
Vừa ra khỏi phòng, mẹ đã bưng bát cháo nóng hôi hồi đi ra, mặt cười rạng ngời.
“Sáng ngủ dậy đói lắm đúng không? Mẹ nấu cho con chảo bát bảo con thích ăn nhất này, ngày kia là giao thừa, lát nữa cùng mẹ đi vào thành phố mua đồ Tết về đi."
Tôi nghe lời gật đầu, vừa ăn sáng vừa nói chuyện với mẹ, đối diện phòng ăn là phòng khách, tẩm di ảnh đen trắng của ba tôi như đang nhìn chúng tôi mim cười, giống như trước giờ chưa từng rời khỏi mẹ con tôi.
Đã lâu không yên tĩnh như bây giờ.
Lúc ra cửa, bên ngoài đang đổ mưa, sắc trời xám xám xanh xanh, có nước mưa nhỏ tí tách từ trên mái hiện căn nhà cũ, vùng ngoại thành đăng xa thỉnh thoảng vang lên tiếng pháo nổ, nhắc nhở chúng tôi sắp đến Tết rồi.
Tôi nhìn mưa rơi bên ngoài một hồi, chạy vào nhà lấy ô che mưa, che lên đầu mẹ tôi, lúc này mới nhận ra bà thấp hơn trước nhiều, mái tóc đen nhánh đã có một nửa tóc bạc.
Nhưng mẹ tôi mới vừa tròn năm mươi tuổi mà
Nghĩ đến những chuyện của một năm qua, cùng sự cảm khái với cuộc đời, hàng nghìn tâm trạng dân nên trong lòng tôi, nhất thời cảm giác mình cũng từng trải hơn nhiều.
Trên đường đi có một số người chào hỏi chúng tôi, tôi kéo tay mẹ tôi, bọn họ đều tưởng tôi chưa ly hôn, bèn hỏi mẹ tôi: "Năm nay sao không thấy con rể bà về?”
Mẹ tôi rất bình thản nói với người đó: "Con gái tôi ly hôn rồi."
Thật ra ở thời đại này, lỵ. hôn không phải chuyện lớn, nhưng những người tuổi hơi lớn, và một số người thích thảo luận chuyện nhà người khác sẽ cảm thấy ly hôn là chuyện bất hạnh cỡ nào.
Cho nên khi tôi và mẹ tôi ra ngoài mua đồ đi dạo một vòng trở về, đảm cô dì xung quanh hóng tin nhanh nhạy đã biết nỗi “bất hạnh của tôi, thi nhau đến cửa nhà tôi. Tôi ở trong phòng bếp nghe bọn họ nói chuyện bên ngoài, con cái nhà ai ly hôn xong không có tiền cũng không có nhà, một mình nuôi đứa con bảy tám tuổi, cuộc sống rất thế thảm.
Thậm chí có người còn chưa hỏi mẹ tôi có đồng ý hay không, đã muốn giới thiệu cháu trai cũng ly hôn của bà ấy cho tôi.
Những bà tám này đúng là, người khác ly hôn hay kết hôn liên quan gì đến bọn họ không? Suốt ngày rảnh rồi kiếm chuyện, rảnh rồi đến bị khùng à?
Đề nên cơn giận, tôi bưng hoa quả đã cắt đến phòng khách, bình thường không thấy bọn họ nhiệt tình như vậy, lúc này lại nói đến mức mẹ tôi không có cơ hội mở miệng.
Tôi vốn không có ý định để ý đến bọn họ, nhưng có một bà cô cứ kéo tay tôi, nói tôi còn trẻ trung, sau đó muốn thu xếp tìm bạn trai cho tôi, tôi không thể nhịn được nữa, mim cười nói với bà ấy "Cô ơi ngại quá, cháu có bạn trai
Sắc mặt bà cô đó lập tức trở nên khó coi, nhưng có vẻ bà ấy vẫn chưa cam tâm, ở bên cạnh nói đối tượng bà ấy muốn giới thiệu cho tôi có tiền như thế nào, trong nhà mở một trại chăn nuôi, là nhà trăm nghìn tệ bản địa, gia cảnh giàu có vân vân.
Tôi cười khẩy trong lòng, bà cô đó vẫn lải nhải, nói gì mà muốn tìm thì tìm người địa phương, đàn ông nơi khác lăng nhăng lắm, mấy năm này tôi còn có chút nhan sắc, sau này tuổi già sắc tàn sẽ bị vứt bỏ, dù sao cũng là phụ nữ cưới lần hai bla bla...
Câu nói này của cô ta đã châm lên ngọn lửa vô danh trong tôi, phụ nữ cưới lần hai thì sao? Chẳng lẽ phụ nữ cưới lần hai không xứng có được tình yêu chất lượng tốt sao?
Mẹ tôi cũng nổi giận, nói đầy ẩn ý. "Bạn trai con gái tôi chính là Chủ tịch công ty Đường Thị nổi tiếng trong nước đấy, đối xử với nó tốt lắm, mua cho nó toàn hàng hiệu không nói, còn bảo nó mang về cho tôi nhiều quà lắm."
Sau đó mẹ tôi ra hiệu với tôi, tôi lập tức hiểu ý, vào phòng mở vali ra, bên trong chứa rất nhiều chiếc hộp được đóng tinh xảo.
Tôi mở ra xem, anh tốt thật, mua toàn đồ hiệu, đại khái là một số món quần áo đồ trang điểm, bộ rẻ nhất cũng bán hơn một trăm nghìn tệ ở quây chuyên doanh.
Tôi dùng sức mang hết những thứ đó đến phòng khách, có một bà kiến thức rộng rãi nhìn thấy mấy bộ đồ trang điểm tôi cầm, trong nháy mat không bình tĩnh nổi, cẩn thận hỏi tôi:
"Đây là bộ Estee Lauder a? Năm nay con gái tôi mua một bộ dùng, tổn hơn trăm nghìn tệ đấy."
Mấy bà cô xung quanh lập tức không lên tiếng nữa, lẳng lặng quan sát những món đồ hiệu này, trên vẫn còn gắn mác, giá cả quần áo đều ở đó, đủ khiến bọn họ hâm mộ.
Quả nhiên, chờ tôi mang những đồ xa xỉ phẩm này ra, tất cả đám cô dì đó đều lục tục rời đi, có lẽ sau này cũng không tới nhà tôi nữa.
Mẹ tôi nhìn những món đồ chất thành núi nhỏ, không biết làm sao “Con bé này, sao con có thể để bạn trai con mua cho mẹ đồ đất vậy được, mẹ đâu biết dùng những thứ này.”
Tôi vội vàng khuyên bà: "Không đầu,
Giọng nói trầm thấp giàu êm tại của Đường Kiêu truyền tới từ đầu bên kia điện thoại.
"Tối hôm qua em đến nơi lúc nào? Không gọi cho anh được một cuộc điện thoại, anh ngồi trên giường ở nhà chờ đến hừng sáng đấy.
Tôi vừa nghĩ tới dáng vẻ anh ngồi trên giường chờ điện thoại của tôi, tự dưng thấy đau lòng, lại không đành lòng trách anh nữa, bèn nhẹ giọng giải thích với anh.
"Xin lỗi anh yêu, tối hôm qua em về nhà liền ngủ thiếp đi, cho nên quên gọi điện cho anh... Bây giờ anh đang ở công ty sao?”
Giọng Đường Kiêu rất dịu dàng, nhẹ nhàng nói: “Đúng vậy, không có em ở bên, anh làm gì cũng không có chút sức lực nào, em hãy mau trở vě co vu anh di."
Tôi cười: "Em mới rời đi một đêm mà anh đã như vậy, vậy còn phải mười ngày nữa em mới quay lại cơ, liệu anh có bị mắc bệnh tương tư không?"
Đường Kiêu làm nũng như trẻ con ở bên kia: "Anh không biết, em hãy về sớm đi, anh còn thiếu người làm ẩm giường, không có em làm ấm giường, vậy anh đành phải đi tìm một người vậy."
“Anh dám? Có tin em lập tức bay tới bắt gian không? Em vừa không có ở đó anh đã làm loạn đúng không? Ba ngày không đánh muốn nhảy lên lật nóc à rồi à? Vừa khéo nhà em có vẫn giặt đồ, mang tới để anh trải nghiệm xem nó đau đến cỡ nào nhé?"
“Được rồi, chủ nhân, em hãy mautrở về chà đạp anh thỏa thích đi
Đường Kiêu đúng là đã không biết xấu hổ, nói chuyện ở đầu bên kia đột nhiên trở nên lả lợi, tôi buồn nôn đến nỗi da gà rơi đầy giường.
"Chà đạp cái đầu anh, anh đi chết đi, không thèm nghe anh nói nữa, em bạn làm.”
Đường Kiêu còn nói gì đó, tôi không nghe, sau đó liền cúp điện thoại.
Vừa ra khỏi phòng, mẹ đã bưng bát cháo nóng hôi hồi đi ra, mặt cười rạng ngời.
“Sáng ngủ dậy đói lắm đúng không? Mẹ nấu cho con chảo bát bảo con thích ăn nhất này, ngày kia là giao thừa, lát nữa cùng mẹ đi vào thành phố mua đồ Tết về đi."
Tôi nghe lời gật đầu, vừa ăn sáng vừa nói chuyện với mẹ, đối diện phòng ăn là phòng khách, tẩm di ảnh đen trắng của ba tôi như đang nhìn chúng tôi mim cười, giống như trước giờ chưa từng rời khỏi mẹ con tôi.
Đã lâu không yên tĩnh như bây giờ.
Lúc ra cửa, bên ngoài đang đổ mưa, sắc trời xám xám xanh xanh, có nước mưa nhỏ tí tách từ trên mái hiện căn nhà cũ, vùng ngoại thành đăng xa thỉnh thoảng vang lên tiếng pháo nổ, nhắc nhở chúng tôi sắp đến Tết rồi.
Tôi nhìn mưa rơi bên ngoài một hồi, chạy vào nhà lấy ô che mưa, che lên đầu mẹ tôi, lúc này mới nhận ra bà thấp hơn trước nhiều, mái tóc đen nhánh đã có một nửa tóc bạc.
Nhưng mẹ tôi mới vừa tròn năm mươi tuổi mà
Nghĩ đến những chuyện của một năm qua, cùng sự cảm khái với cuộc đời, hàng nghìn tâm trạng dân nên trong lòng tôi, nhất thời cảm giác mình cũng từng trải hơn nhiều.
Trên đường đi có một số người chào hỏi chúng tôi, tôi kéo tay mẹ tôi, bọn họ đều tưởng tôi chưa ly hôn, bèn hỏi mẹ tôi: "Năm nay sao không thấy con rể bà về?”
Mẹ tôi rất bình thản nói với người đó: "Con gái tôi ly hôn rồi."
Thật ra ở thời đại này, lỵ. hôn không phải chuyện lớn, nhưng những người tuổi hơi lớn, và một số người thích thảo luận chuyện nhà người khác sẽ cảm thấy ly hôn là chuyện bất hạnh cỡ nào.
Cho nên khi tôi và mẹ tôi ra ngoài mua đồ đi dạo một vòng trở về, đảm cô dì xung quanh hóng tin nhanh nhạy đã biết nỗi “bất hạnh của tôi, thi nhau đến cửa nhà tôi. Tôi ở trong phòng bếp nghe bọn họ nói chuyện bên ngoài, con cái nhà ai ly hôn xong không có tiền cũng không có nhà, một mình nuôi đứa con bảy tám tuổi, cuộc sống rất thế thảm.
Thậm chí có người còn chưa hỏi mẹ tôi có đồng ý hay không, đã muốn giới thiệu cháu trai cũng ly hôn của bà ấy cho tôi.
Những bà tám này đúng là, người khác ly hôn hay kết hôn liên quan gì đến bọn họ không? Suốt ngày rảnh rồi kiếm chuyện, rảnh rồi đến bị khùng à?
Đề nên cơn giận, tôi bưng hoa quả đã cắt đến phòng khách, bình thường không thấy bọn họ nhiệt tình như vậy, lúc này lại nói đến mức mẹ tôi không có cơ hội mở miệng.
Tôi vốn không có ý định để ý đến bọn họ, nhưng có một bà cô cứ kéo tay tôi, nói tôi còn trẻ trung, sau đó muốn thu xếp tìm bạn trai cho tôi, tôi không thể nhịn được nữa, mim cười nói với bà ấy "Cô ơi ngại quá, cháu có bạn trai
Sắc mặt bà cô đó lập tức trở nên khó coi, nhưng có vẻ bà ấy vẫn chưa cam tâm, ở bên cạnh nói đối tượng bà ấy muốn giới thiệu cho tôi có tiền như thế nào, trong nhà mở một trại chăn nuôi, là nhà trăm nghìn tệ bản địa, gia cảnh giàu có vân vân.
Tôi cười khẩy trong lòng, bà cô đó vẫn lải nhải, nói gì mà muốn tìm thì tìm người địa phương, đàn ông nơi khác lăng nhăng lắm, mấy năm này tôi còn có chút nhan sắc, sau này tuổi già sắc tàn sẽ bị vứt bỏ, dù sao cũng là phụ nữ cưới lần hai bla bla...
Câu nói này của cô ta đã châm lên ngọn lửa vô danh trong tôi, phụ nữ cưới lần hai thì sao? Chẳng lẽ phụ nữ cưới lần hai không xứng có được tình yêu chất lượng tốt sao?
Mẹ tôi cũng nổi giận, nói đầy ẩn ý. "Bạn trai con gái tôi chính là Chủ tịch công ty Đường Thị nổi tiếng trong nước đấy, đối xử với nó tốt lắm, mua cho nó toàn hàng hiệu không nói, còn bảo nó mang về cho tôi nhiều quà lắm."
Sau đó mẹ tôi ra hiệu với tôi, tôi lập tức hiểu ý, vào phòng mở vali ra, bên trong chứa rất nhiều chiếc hộp được đóng tinh xảo.
Tôi mở ra xem, anh tốt thật, mua toàn đồ hiệu, đại khái là một số món quần áo đồ trang điểm, bộ rẻ nhất cũng bán hơn một trăm nghìn tệ ở quây chuyên doanh.
Tôi dùng sức mang hết những thứ đó đến phòng khách, có một bà kiến thức rộng rãi nhìn thấy mấy bộ đồ trang điểm tôi cầm, trong nháy mat không bình tĩnh nổi, cẩn thận hỏi tôi:
"Đây là bộ Estee Lauder a? Năm nay con gái tôi mua một bộ dùng, tổn hơn trăm nghìn tệ đấy."
Mấy bà cô xung quanh lập tức không lên tiếng nữa, lẳng lặng quan sát những món đồ hiệu này, trên vẫn còn gắn mác, giá cả quần áo đều ở đó, đủ khiến bọn họ hâm mộ.
Quả nhiên, chờ tôi mang những đồ xa xỉ phẩm này ra, tất cả đám cô dì đó đều lục tục rời đi, có lẽ sau này cũng không tới nhà tôi nữa.
Mẹ tôi nhìn những món đồ chất thành núi nhỏ, không biết làm sao “Con bé này, sao con có thể để bạn trai con mua cho mẹ đồ đất vậy được, mẹ đâu biết dùng những thứ này.”
Tôi vội vàng khuyên bà: "Không đầu,
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.