Chương 279: Tạm ly biệt
Đang cập nhập
21/05/2021
**********
Đường Kiêu sừng sở, lần này tôi chủ động, anh có hơi mất tự nhiên.
Tôi chủ động ôm cổ anh, nửa người trên dân vào ngực anh, kỹ thuật hôn hơi trúc trắc, nhưng lại luôn chủ động, anh phản ứng lại, ôm eo tôi, khiến tôi không kìm được rên rỉ một tiếng.
Không lên tiếng còn đỡ, có tiếng, Đường Kiêu như bắt được hiệu lệnh phát thiên quân vạn mã, bắt đầu chủ động hôn tôi.
Dần dần, tôi cảm giác hơi thở của mình khó chịu, anh ngồi xuống đùi tôi, đè lên tôi hơi khó chịu.
Khi tôi ý thức được là mình chủ động, lập tức xấu hổ đỏ mặt, muốn đẩy Đường Kiêu ra, nhưng không sao đẩy được.
Anh buông tôi ra, khẽ thở hổn hển bên tại tôi, mùi hormone đặc trưngcủa đàn ông xen lẫn mùi nước hoa đàn ông phả vào mặt
Tôi hơi phân tâm, anh lại nằm lấy cảm tôi, cười quyến rũ.
“Trêu chọc xong rồi định chạy à? Không cho em cơ hội đầu.
Tôi đỏ mặt nhìn thẳng vào mắt anh, lúng túng nói: "Cái đó... Thật ra em tới tháng, là do em thấy anh đẹp trai quá, nhất thời không khống chế nổi mà, anh... anh cũng không muốn phạm tội mà, đúng không?”
Vẻ mặt Đường Kiêu không được thỏa mãn: "Được rồi, hôm nay tha cho em"
Nhưng anh vẫn có chút không cam tâm, cần lên môi tôi một cái mới thôi.
Vé máy bay của tôi bay vào mười giờ tối hôm nay, cho nên Đường Kiều dự định lái xe chở tôi đến sân bay, trên đường đi hai chúng tôi liên tục nói chuyện lải nhải, như hai người nói nhiều.
Đây là lần đầu xa nhau đúng nghĩa sau khi chúng tôi bên nhau, mặc dù chỉ là tạm thời, nhưng Đường Kiêu rất lưu luyến tôi, anh nói anh đã quen với cuộc sống có tôi, tôi đi, anh sẽ không quen.
Tôi cười bảo anh như đứa trẻ, bám như bám mẹ vậy, tôi chỉ rời đi một khoảng thời gian ngắn, không phải không trở lại, ai ngờ anh càng nói càng hăng, uy hiếp tôi nếu dám không trở lại, anh sẽ trói tôi lại bắt vē.
Tôi yên lặng lườm anh trong lòng, kéo vali đi vào phòng chờ máy bay.
Hơn nửa đêm Đường Kiêu lôi kéo tôi trong sảnh lớn lộ thiên, khăng khăn đòi làm "nghi thức hôn tạmbiệt” gì đó, xung quanh lạnh muốn chết, anh còn có tâm trạng hôn tạm biệt à?
Mặc dù trong lòng nghĩ như vậy, nhưng tôi lại không từ chối anh, hôm nhẹ một cái lên mỗi anh, rồi lui từng bước về sau, vắt chân lên cổ bắt đầu chạy.
Vali rất nặng, có điều bên trong chỉ chứa mấy bộ quần áo của tôi, phần lớn là "đồ hối lộ" con rể Đường Kiêu mua cho mẹ vợ anh.
Không biết anh bỏ gì trong đó mà nặng trình trịch, khiến tôi nghi ngờ anh lén để một tảng đá lớn bên trong.
Tôi kéo vali đi tới cửa, quay đầu nhìn lại, Đường Kiêu vẫn đứng trong gió đêm, dựa vào cửa xe nhìn tôi.
Tôi đột nhiên cảm thấy rất hạnh phúc, bất kể tôi ở đâu, cũng cảm giác phía sau có anh làm bạn, tôi không cô độc một mình.
Mười giờ tối, tôi lên máy bay, bay được mấy tiếng, tôi đã về tới thành phố quê tôi.
Bên ngoài đang có mưa phùn, thành phố phương Nam và phương Bắc khác nhau, phương Nam ướt lạnh, phương Bắc khô lạnh, nhiệt độ chênh nhau mấy độ
Tôi đội mưa bụi, đứng trong gió lạnh bỏ ra năm mươi tệ bắt xe, về tới trấn nhỏ quê tôi vào ba giờ đêm.
Tôi kéo vali đi vào khu cư xá, khó nhọc đi lên một mình, vất vả lắm mới tới nơi, tôi gõ cửa hồi lâu, mới nghe thấy có tiếng người.
Xung quanh rất yên tĩnh, ánh đèn trong hành lang cũng rất tối, cách một cánh cửa, tôi nghe thấy giọng nói hơi khăn của mẹ tôi vang lên từ sau cánh cửa.
"Ai vậy?”
Sống mũi tôi đột nhiên cay cay, bỗng dưng muốn khóc.
"Mẹ, là con đây, con về rồi.”
Sau đó cửa nhà tôi lập tức mở ra, khuôn mặt mẹ tôi lập tức xuất hiện trước mặt tôi, tôi che miệng, nhào vào trong ngực bà.
"Mẹ, con về rồi...
Hơn nửa năm không gặp, mẹ tôi cũng mừng rỡ như điên, nhưng miệng lại chỉ nói: “Về thì về, khóc cái gì?”
Sau khi về đến nhà, mẹ tôi mở cửa phòng tôi ra, bố cục như trước khi tôi đi, phòng cũng không hề có một hat bui. "Mấy ngày trước con gọi điện thoại nói muốn về nhà, mẹ đã sớm dọn dẹp xong rồi, cũng do tối nay ngủ mơ đấy, ba con bảo mộng cho mẹ, nói con gái trở về, mẹ còn tưởng lão giả đáng chết đó lừa mẹ chứ, không ngờ con thật sự trở về
Nghĩ tới ba tôi, trong lòng tôi rất khó chịu, hai mẹ con Khương Chỉ Cang không phải con người, nếu không có bọn họ, đến bây giờ ba tôi vẫn sống tốt, nhưng chỉ chớp mắt, mối thù của tôi đã được báo, mẹ con bọn họ cũng không có kết cục tốt...
Mẹ tôi ngồi trong phòng tôi hồi lâu, nói rất nhiều, có lẽ toàn là chuyện lớn chuyện nhỏ của thị trấn này, tôi cũng nghe say sưa.
Gi mà con cái nhà ai thi đỗ đại học thành phố tôi, nhà ai cưới con dâu, lảm nhảm chuyện nhà, ấm áp không tưởng nổi. Tôi không cảm thấy quá hứng thú với những chuyện này, nhưng lại phụ họa mẹ tôi từ đầu đến cuối, mẹ tôi là người thích càu nhàu, trước kia có ba tôi nghe, cãi nhau trêu đùa với bà, bây giờ ba tôi đi rồi, bà không có ai nói chuyện, chắc chắn rất cô độc.
Người ở tuổi của tôi, hôn nhân thật sự là chủ đề nhất định phải nói, mặc dù mẹ tôi nói nhiều, nhưng luôn quan tâm tới tâm trạng của tôi từng li từng tí, bà ngủ bên cạnh tôi, hỏi tôi.
“Tiểu Hàm à, bây giờ con yêu đương rồi đúng không?"
Tôi hơi sửng sốt, tôi chưa từng nói với mẹ tôi chuyện tôi yêu đương mà.
“Mẹ, sao mẹ biết con yêu đương vậy?” Tiếng cười nhẹ nhàng chậm rãi của mẹ tôi vang lên bên cạnh: "Người yêu đương, sức nói chuyện cũng dồi dào hơn, bởi vì có người thương, có người che chở, cho nên làm chuyện gì cũng không sợ
"Con có nhớ lần con trở về lúc vừa ly hôn không? Khi đó dáng vẻ của con như đưa đảm khiến người ta nhìn mà đau lòng, ba mẹ lớn tuổi rồi, không thể can thiệp vào cuộc sống riêng của con, chỉ có thể để con tự bước đi...”
"Bây giờ thấy con đã đi ra khỏi bóng ma đó, mẹ cũng rất vui.
Tôi đỏ hoe mắt, dụi đầu vào ngực mẹ tôi, bây giờ bà gầy hơn rất nhiều, cảm giác rất khác khi còn bé.
“Mẹ, con đang yêu, với Đường Kiêu, chính là Chủ tịch Đường lần trước tới, mẹ nhớ chứ?"
Đường Kiêu sừng sở, lần này tôi chủ động, anh có hơi mất tự nhiên.
Tôi chủ động ôm cổ anh, nửa người trên dân vào ngực anh, kỹ thuật hôn hơi trúc trắc, nhưng lại luôn chủ động, anh phản ứng lại, ôm eo tôi, khiến tôi không kìm được rên rỉ một tiếng.
Không lên tiếng còn đỡ, có tiếng, Đường Kiêu như bắt được hiệu lệnh phát thiên quân vạn mã, bắt đầu chủ động hôn tôi.
Dần dần, tôi cảm giác hơi thở của mình khó chịu, anh ngồi xuống đùi tôi, đè lên tôi hơi khó chịu.
Khi tôi ý thức được là mình chủ động, lập tức xấu hổ đỏ mặt, muốn đẩy Đường Kiêu ra, nhưng không sao đẩy được.
Anh buông tôi ra, khẽ thở hổn hển bên tại tôi, mùi hormone đặc trưngcủa đàn ông xen lẫn mùi nước hoa đàn ông phả vào mặt
Tôi hơi phân tâm, anh lại nằm lấy cảm tôi, cười quyến rũ.
“Trêu chọc xong rồi định chạy à? Không cho em cơ hội đầu.
Tôi đỏ mặt nhìn thẳng vào mắt anh, lúng túng nói: "Cái đó... Thật ra em tới tháng, là do em thấy anh đẹp trai quá, nhất thời không khống chế nổi mà, anh... anh cũng không muốn phạm tội mà, đúng không?”
Vẻ mặt Đường Kiêu không được thỏa mãn: "Được rồi, hôm nay tha cho em"
Nhưng anh vẫn có chút không cam tâm, cần lên môi tôi một cái mới thôi.
Vé máy bay của tôi bay vào mười giờ tối hôm nay, cho nên Đường Kiều dự định lái xe chở tôi đến sân bay, trên đường đi hai chúng tôi liên tục nói chuyện lải nhải, như hai người nói nhiều.
Đây là lần đầu xa nhau đúng nghĩa sau khi chúng tôi bên nhau, mặc dù chỉ là tạm thời, nhưng Đường Kiêu rất lưu luyến tôi, anh nói anh đã quen với cuộc sống có tôi, tôi đi, anh sẽ không quen.
Tôi cười bảo anh như đứa trẻ, bám như bám mẹ vậy, tôi chỉ rời đi một khoảng thời gian ngắn, không phải không trở lại, ai ngờ anh càng nói càng hăng, uy hiếp tôi nếu dám không trở lại, anh sẽ trói tôi lại bắt vē.
Tôi yên lặng lườm anh trong lòng, kéo vali đi vào phòng chờ máy bay.
Hơn nửa đêm Đường Kiêu lôi kéo tôi trong sảnh lớn lộ thiên, khăng khăn đòi làm "nghi thức hôn tạmbiệt” gì đó, xung quanh lạnh muốn chết, anh còn có tâm trạng hôn tạm biệt à?
Mặc dù trong lòng nghĩ như vậy, nhưng tôi lại không từ chối anh, hôm nhẹ một cái lên mỗi anh, rồi lui từng bước về sau, vắt chân lên cổ bắt đầu chạy.
Vali rất nặng, có điều bên trong chỉ chứa mấy bộ quần áo của tôi, phần lớn là "đồ hối lộ" con rể Đường Kiêu mua cho mẹ vợ anh.
Không biết anh bỏ gì trong đó mà nặng trình trịch, khiến tôi nghi ngờ anh lén để một tảng đá lớn bên trong.
Tôi kéo vali đi tới cửa, quay đầu nhìn lại, Đường Kiêu vẫn đứng trong gió đêm, dựa vào cửa xe nhìn tôi.
Tôi đột nhiên cảm thấy rất hạnh phúc, bất kể tôi ở đâu, cũng cảm giác phía sau có anh làm bạn, tôi không cô độc một mình.
Mười giờ tối, tôi lên máy bay, bay được mấy tiếng, tôi đã về tới thành phố quê tôi.
Bên ngoài đang có mưa phùn, thành phố phương Nam và phương Bắc khác nhau, phương Nam ướt lạnh, phương Bắc khô lạnh, nhiệt độ chênh nhau mấy độ
Tôi đội mưa bụi, đứng trong gió lạnh bỏ ra năm mươi tệ bắt xe, về tới trấn nhỏ quê tôi vào ba giờ đêm.
Tôi kéo vali đi vào khu cư xá, khó nhọc đi lên một mình, vất vả lắm mới tới nơi, tôi gõ cửa hồi lâu, mới nghe thấy có tiếng người.
Xung quanh rất yên tĩnh, ánh đèn trong hành lang cũng rất tối, cách một cánh cửa, tôi nghe thấy giọng nói hơi khăn của mẹ tôi vang lên từ sau cánh cửa.
"Ai vậy?”
Sống mũi tôi đột nhiên cay cay, bỗng dưng muốn khóc.
"Mẹ, là con đây, con về rồi.”
Sau đó cửa nhà tôi lập tức mở ra, khuôn mặt mẹ tôi lập tức xuất hiện trước mặt tôi, tôi che miệng, nhào vào trong ngực bà.
"Mẹ, con về rồi...
Hơn nửa năm không gặp, mẹ tôi cũng mừng rỡ như điên, nhưng miệng lại chỉ nói: “Về thì về, khóc cái gì?”
Sau khi về đến nhà, mẹ tôi mở cửa phòng tôi ra, bố cục như trước khi tôi đi, phòng cũng không hề có một hat bui. "Mấy ngày trước con gọi điện thoại nói muốn về nhà, mẹ đã sớm dọn dẹp xong rồi, cũng do tối nay ngủ mơ đấy, ba con bảo mộng cho mẹ, nói con gái trở về, mẹ còn tưởng lão giả đáng chết đó lừa mẹ chứ, không ngờ con thật sự trở về
Nghĩ tới ba tôi, trong lòng tôi rất khó chịu, hai mẹ con Khương Chỉ Cang không phải con người, nếu không có bọn họ, đến bây giờ ba tôi vẫn sống tốt, nhưng chỉ chớp mắt, mối thù của tôi đã được báo, mẹ con bọn họ cũng không có kết cục tốt...
Mẹ tôi ngồi trong phòng tôi hồi lâu, nói rất nhiều, có lẽ toàn là chuyện lớn chuyện nhỏ của thị trấn này, tôi cũng nghe say sưa.
Gi mà con cái nhà ai thi đỗ đại học thành phố tôi, nhà ai cưới con dâu, lảm nhảm chuyện nhà, ấm áp không tưởng nổi. Tôi không cảm thấy quá hứng thú với những chuyện này, nhưng lại phụ họa mẹ tôi từ đầu đến cuối, mẹ tôi là người thích càu nhàu, trước kia có ba tôi nghe, cãi nhau trêu đùa với bà, bây giờ ba tôi đi rồi, bà không có ai nói chuyện, chắc chắn rất cô độc.
Người ở tuổi của tôi, hôn nhân thật sự là chủ đề nhất định phải nói, mặc dù mẹ tôi nói nhiều, nhưng luôn quan tâm tới tâm trạng của tôi từng li từng tí, bà ngủ bên cạnh tôi, hỏi tôi.
“Tiểu Hàm à, bây giờ con yêu đương rồi đúng không?"
Tôi hơi sửng sốt, tôi chưa từng nói với mẹ tôi chuyện tôi yêu đương mà.
“Mẹ, sao mẹ biết con yêu đương vậy?” Tiếng cười nhẹ nhàng chậm rãi của mẹ tôi vang lên bên cạnh: "Người yêu đương, sức nói chuyện cũng dồi dào hơn, bởi vì có người thương, có người che chở, cho nên làm chuyện gì cũng không sợ
"Con có nhớ lần con trở về lúc vừa ly hôn không? Khi đó dáng vẻ của con như đưa đảm khiến người ta nhìn mà đau lòng, ba mẹ lớn tuổi rồi, không thể can thiệp vào cuộc sống riêng của con, chỉ có thể để con tự bước đi...”
"Bây giờ thấy con đã đi ra khỏi bóng ma đó, mẹ cũng rất vui.
Tôi đỏ hoe mắt, dụi đầu vào ngực mẹ tôi, bây giờ bà gầy hơn rất nhiều, cảm giác rất khác khi còn bé.
“Mẹ, con đang yêu, với Đường Kiêu, chính là Chủ tịch Đường lần trước tới, mẹ nhớ chứ?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.