Chương 17: Hai kẻ đại ngốc…
Mộc
14/04/2014
-
Ngân…
Ngay lúc tôi còn cách cánh cổng nhà mình nửa bước chân, phía sau có tiếng gọi nho nhỏ truyền đến.
Thực ra không cần nhìn tôi cũng có thể biết người phía sau là ai, nhưng nếu như tôi làm lơ, tiếp tục vào nhà, thì đứa nhỏ ấy khẳng định sẽ áy náy đến chết. Vì vậy tôi dừng lại, ôm túi bim bim xoay người đứng đối diện với nó.
Nhóc Quân đứng cách tôi vài bước chân, đầu hơi cúi xuống, ngập ngừng mãi rồi cũng lên tiếng.
- Xin lỗi…Hồi nãy Quân sai rồi. Quân không nên nặng lời với Ngân như vậy, đều là lỗi của Quân. Sau này chúng ta, vẫn như trước đây, được không?
Quen biết tên nhóc này cũng chục năm rồi, tôi biết nó cái gĩ cũng tốt, duy chỉ có điều hơi nhút nhát một chút, nhất là chuyện tình cảm. Vừa rồi nó nói với tôi như vậy, tôi cũng hiểu nó đã dùng tất cả dũng cảm trước giờ gộp lại mới có thể nói, tôi biết nó không phải nói đùa, nhưng đó có chăng cũng là sự bồng bột, hấp tấp của tuổi trẻ mà thôi. Đợi nó lớn hơn một chút, tiếp xúc với con gái nhiều hơn một chút, chắc chắn nó sẽ tìm được người nó thực sự yêu thương.
Còn quan hệ giữa chúng tôi, tôi vẫn luôn coi nó là em, nay tôi cũng không phải cô bé cố chấp trước kia nữa rồi, cho qua được thì cho qua, tôi với nó về sau, như trước là tốt rồi!
- Ừ._Gật nhẹ đầu, tôi hơi cong khóe miệng cười với thằng bé.
Lúc này trên mặt thằng bé mới bớt căng thẳng một chút, lông mày trên mặt giãn ra, cũng cong cong khóe miệng mỉm cười thở phào, hai mắt tít lại như hai đường thẳng.
- Vậy…
Thấy thằng bé lại ngập ngừng, tôi lên tiếng cướp lời.
- Vào nhà đi! Chị buồn ngủ rồi.
Thằng bé này sắp thi đại học rồi, không nên lo chuyện của tôi quá nhiều. Tôi biết nó lại muốn rủ tôi đi chơi, nhưng tôi không muốn nó lơ là chuyện học hành vì mình, bởi như thế tôi sẽ rất áy náy, tôi không muốn nợ ai thêm nữa.
Mở cổng đi vào nhà, giọng nói phía sau không lớn lắm, nhóc Quân nói: “Ngủ ngon!”. Tôi không quay đầu, cũng không lên tiếng đáp lại, chỉ dơ tay phất phất vài cái, đi thẳng vào trong.
Tiểu Hắc vốn đã đứng trước cửa từ lâu, thấy tôi bước vào lập tức tí ta tí tởn chạy vòng vòng đi theo chân tôi.
Bố mẹ tôi đang ngồi trước TV, nhìn thấy tôi liền vẫy tay, kéo tôi đến xem cùng.
Mẹ tôi nói hồi nãy tôi với nhóc Quân rời đi không lâu, mọi người thấy chán nên tàn tiệc luôn. Bảo Yến về cùng anh già Gia Tuấn, còn anh trai tôi đưa chị Hân về. Mẹ tôi lại nói: “Hai cặp đôi này gian tình bay lung tung cả lên, hại mẹ hồi tưởng đến thời thanh xuân mà đau lòng chết đi được. Bố mày chẳng biết lãng mạn chút nào.”
Mẹ à, cái gì mà gian tình chứ? Người ta rõ ràng là tình cảm công khai cho quần chúng xem mà.
Bố tôi đang ngồi ở phía đối diện, cầm miếng táo há miệng lớn, nghe thấy vậy liền đổi thành cắn miếng nhỏ, giả bộ không nghe thấy, chăm chú xem TV.
TV lúc này đang chiếu phim “Hoàng Phi Hồng”. Mặc dù bố tôi xem bộ phim này đã là lần thứ sáu rồi, nhưng bố vẫn thấy rất hào hứng. Cứ mỗi lần mấy nhân vật trong phim cầm kiếm hay xuất chiêu, tay bố lại co nắm một cái, vẻ mặt khí thế hừng hực cứ như đang đứng cùng cái vị đại hiệp kia. Ai bảo bố tôi hâm mộ cái ông Lý Liên Kiệt ấy chứ, chẳng thế mà anh tôi mới có tên như vậy.
Tôi thấy mẹ liếc bố một cái, bĩu môi hừ lạnh, còn bố lại cắn một miếng táo nhỏ, vẫn giả bộ chăm chú xem phim của mình.
Nhường hết bimbim trong túi lại cho Tiểu Hắc, tôi phủi phủi tay rồi ngồi xích lại, chui vào lòng mẹ, cười toe toét vòng tay ôm người mẹ, cái mũi hít hít hương thơm trên người mẹ, làm nũng một chút.
- Mẹ, hôm nay cho bố ra rìa, mẹ ngủ với con nha…
Chữ “Nha…” còn được cố tình kéo dài thật dài để tăng hiệu quả lấy lòng. Cùng lúc đó, Tiểu Hắc được ăn bimbim vui vẻ phụ họa “Gâu…” một tiếng tán thành. Không uổng công hàng ngày tôi cho nó ăn ngon!
Bố tôi nghe vậy quay phắt sang trừng mắt với tôi tỏ ý phản đối, bỏ qua cả đoạn “Hoàng đại hiệp” xuất tuyệt chiêu “Vô ảnh cước”. Tôi nhe răng, xảo trá cười he he, lè lưỡi với bố. Tối nay con sẽ độc chiếm người phụ nữ này, cho bố một người cô đơn ôm gối nhớ nhung, ha..ha…
Mẹ tôi đương nhiên không thành vấn đề, cao hứng nhón quả nho trên đĩa bỏ vào miệng cắn thật mạnh, sau đó phun hạt ra oai phong như nữ vương, hào sảng đồng ý.
Vậy là buổi tối tôi được ôm mẹ đi ngủ. Tôi nằm thấp hơn mẹ một chút, rúc đầu vào người mẹ, hai tay vòng qua mấy ngấn mỡ mềm mềm, cười rúc rích. Người mẹ tôi ấm lắm, phần mỡ ở bụng hơi lớn một chút, ôm rất thích, làm tôi chẳng muốn bỏ tay ra chút nào.
Mẹ tôi thấy thế liền đánh đét vào tay tôi một cái, lườm nguýt.
- Mày còn di đi di lại thêm mấy lần nữa ngày mai đám mỡ ấy lại tụt xuống đầu gối bây giờ.
Tôi ngước lên, nhe răng cười hì hì.
- Mẹ yên tâm, bố vẫn yêu mẹ là được rồi. Mẹ không thấy vừa nãy bố lườm con thiếu chút rách cả mắt hay sao.
- Chỉ được cái lẻo mép._Mẹ lại lườm tôi cái nữa, những ngón tay vuốt nhẹ tóc tôi.
TV nói đêm nay nhiệt độ xuống dưới 10 độ C, vậy mà tôi chẳng thấy lạnh chút nào. Nằm trong lòng mẹ thực sự ấm đến mức chân tay nhũn hết cả ra, nhưng mà trí tò mò của tôi lại bắt đầu trỗi dậy rồi.
Ngày tôi học năm hai cấp II, một lần mấy đứa bạn cùng lớp đem bố mẹ ra khoe. Đứa thì khoe bố làm chức này chức kia, đứa thì khoe mẹ xinh đẹp, đảm đang, có đứa thì khoe chuyện tình của bố mẹ nó đẹp như phim Hàn Quốc, vừa lãng mạn vừa lung linh, rồi thì trước khi bố mẹ nó lấy nhau có bao nhiêu người theo đuổi. Tôi nghe vậy cũng bắt đầu ngứa ngáy, không biết chuyện tình của bố mẹ mình như thế nào, vì thế tan học liền chạy về nhà hỏi bố.
Không hiểu do tôi hỏi đột ngột hay vì lí do gì khác, sắc mặt bố tôi bỗng chốc sa sầm, không những không trả lời câu hỏi của tôi mà còn cấm tôi đi hỏi mẹ. Ngày hôm sau tôi kể lại cho Bạch thối nghe, hắn xoa cầm rất lâu, cuối cùng dơ tay xù tung tóc tôi lên, bảo tôi không cần để ý nhiều, có đầy đủ bố mẹ là tốt rồi. Quả thực hồi ấy tôi rất tin tưởng hắn, gật gật đầu đồng ý, về sau vấn đề này chưa từng được đề cập lại bao giờ. Nay mẹ ở ngay cạnh thế này, tôi có hỏi bố cũng đâu có biết, phải để tôi thỏa mãn trí tò mò chứ!
- Mẹ, trước khi lấy bố mẹ có từng yêu ai không?
Câu hỏi của tôi có lẽ làm mẹ bất ngờ, nhưng không lâu sau mẹ cũng trả lời tôi.
- Có chứ.
- Chú ấy, như thế nào hả mẹ?_Tôi vừa hỏi vừa quan sát sắc mặt của mẹ, thấy mẹ không có nhiều biến đổi mới can đảm hỏi tiếp.
- Rất tốt, rất phong độ.
- Vậy sao mẹ với chú ấy không đến với nhau?
- Đời người có rất nhiều chuyện không thể lường trước được._Mẹ dừng lại một chút nhìn tôi, những ngón tay trên đầu tôi luồn vào trong tóc, nhẹ nhàng massage, miệng hơi mỉm cười rồi mới nói tiếp._Năm đó, mẹ và chú ấy yêu nhau rất sâu đậm, rồi chú ấy phải nhập ngũ ra chiến trường. Chú ấy nói mẹ hãy yên tâm chờ ngày chú ấy trở về sẽ cưới mẹ, nhưng rồi mẹ chờ thật lâu cũng không có tin tức gì. Một ngày kia, giấy báo tử của chú ấy được chuyển về nhà. Lúc đó mẹ rất buồn, nhưng ngoài buồn ra mẹ còn có thể làm gì? Chú ấy dù sao cũng đã hy sinh vì Tổ quốc, nếu như mẹ sống không tốt, chẳng phải sẽ rất có lỗi với chú ấy hay sao.
Hóa ra mẹ tôi không chỉ là hổ giấy, bên trong mẹ cũng rất mạnh mẽ nữa. Thử hỏi nếu như tôi ở trong hoàn cảnh của mẹ, khi mà người tôi yêu không còn nữa, liệu tôi có đủ dũng cảm để đứng lên bước tiếp hay không? Có lẽ, tôi không cứng rắn như mẹ, cũng không dũng cảm đứng lên như mẹ…
- Không lâu sau mẹ gặp bố mày. Bố mày không được đẹp mã như người ta, không biết nói lời ngon ngọt, cũng không biết bày tỏ tình cảm lãng mạn gì cả. Nhưng bố mày rất thật tâm. Ngày đầu mẹ chỉ coi bố mày như một người anh bình thường, mặc dù mẹ biết bố mày có tình cảm với mình, nhưng nỗi đau của mối tình dang dở trước đó không cho phép mẹ tiến thêm một bước. Biết vậy nhưng bố mày vẫn đối xử rất tốt với mẹ, dần dà tình cảm cũng nảy nở.
Chăm chú thế này tôi mới phát hiện ra, bình thường mẹ tôi bà chằn là thế, nhưng lúc này giọng nói lại dịu dàng cực kì, mỗi lần nhắc đến bố đều sẽ tỏa ra ấm áp lạ thường. Tình yêu của người lớn tuổi rất khác với đám trẻ bọn tôi. Họ không gọi nhau bằng những danh xưng ngọt ngào, cũng chẳng mấy khi có vài hành động thân thiết,…thế nhưng để ý một chút, bạn sẽ thấy tình cảm họ dành cho nhau còn sâu sắc, bền chặt hơn rất nhiều so với những cặp đôi trẻ ngày ngày thề non, hẹn biển bây giờ.
- Thật ra nhìn kĩ bố mày cũng đẹp trai lắm chứ, tuy hơi khô khan một chút nhưng bên trong rất ấm áp, làm cho người khác có cảm giác an toàn. Mày không biết chứ hồi ấy bố mày cũng nhiều cô theo lắm, mẹ mà nhận lời bố mày muộn hơn chút nữa chắc giờ chẳng có hai anh em mày đâu.
Tôi cười lấm lét, cọ cọ vào người mẹ, bàn tay trên bụng mẹ nghịch ngợm mấy ngấn mỡ. Nếu trở về cái thời con nít thích dĩ diện kia một lần nữa, đảm bảo tôi sẽ cho đám bạn ghen tị đến chết mới thôi.
Mẹ lại đánh đét vào tay tôi một cái, trầm giọng càm ràm: “Còn nghịch nữa, mau ngủ đi.”
Tôi vội vàng rụt tay, sau đó lại vòng tay ôm bụng mẹ không chút sợ chết. Đương nhiên bởi vì tôi biết mẹ tôi sẽ không hung dữ với tôi nữa.
- Nếu như chú ấy còn sống, giữa bố và chú ấy mẹ sẽ chọn ai?
Ngày mai đem câu trả lời của mẹ nói lại cho bố, có khi nào tôi sẽ được thưởng hay không?
- Cái gì gọi là nếu như...Thực ra giữa mẹ và chú ấy, có duyên không phận, sẽ không thành. Còn mẹ và bố mày, đây gọi là số kiếp an bài, dù đường đi có quanh co đến đâu thì cuối cùng sũng sẽ gặp nhau. Mày xem, bây giờ mẹ muốn thoát khỏi bố mày còn khó hơn lên trời ấy chứ. Con người đừng nên quá cố chấp, không nên ôm mãi một gốc cây trong khi phía trước là cả khu rừng.
- Mẹ, sao lại nói sang chủ đề khác rồi. Mẹ thật chẳng thành tâm kể chuyện chút nào. Không chơi với mẹ nữa, con buồn ngủ rồi, goodnight mama…
Nói rồi không chờ mẹ phản ứng lại, tôi liền rúc sát hơn vào người mẹ, nhắm chặt mắt. Thực ra tôi muốn ngủ cùng mẹ không phải vì tôi muốn tranh giành với bố, mà bởi vì tôi sợ sẽ mất ngủ. Không ngoài dự đoán, sau khi tôi giả ngủ không lâu mẹ tôi đã phát ra những tiếng thở đều, còn tôi thì trằn trọc rất lâu cũng không tài nào nhắm mắt được.
Những câu mẹ nói trước khi tôi đề nghị đi ngủ, tôi hiểu ý mẹ muốn nói gì, chỉ có điều tôi là người rất cứng đầu, cũng rất bảo thủ, có lẽ khó có thể làm theo lời mẹ được. Thời gian sẽ làm mờ đi tất cả, nhưng “thời gian” ấy là bao lâu, đâu thể nói một tiếng là quyết được.
Sợ làm mẹ tỉnh giấc, tôi ôm hộp carton đựng đầy đồ linh tinh bên trong, mở nhẹ cửa rón rén đi ra ban công ngoài hành lang.
Đêm nay rất lạnh, nhưng cũng rất đẹp. Không có sao, đây vốn là điều hiển nhiên của trời đông, nhưng có trăng. Ánh sáng trong trẻo lành lạnh ấy phủ lên vạn vật, tạo cho chúng vẻ đẹp lung linh như những ảo ảnh ba chiều, cảm giác có chút không chân thực.
Cầm trên tay mỗi món đồ trong hộp, những ký ức xa xôi ấy từng chút một hiện về như những thước phim quay chậm, chi tiết, rõ nét đến mức làm cho người ta nghẹt thở, nhấn chìm mọi giác quan trong hồi ức.
Một nửa của bút chì gỗ Thiên Long.
Thi kết thúc học kì một năm lớp 8, đến gần lúc thi tôi mới phát hiện bút chì mình chuẩn bị từ hôm qua biến mất không dấu vết, xét thấy thời gian thi đã đến gần, cổng trường thì đóng mất tiêu, tôi không nghĩ nhiều một đường chạy thẳng lên phòng thi của Bạch thối ở tầng trên, xông vào trong, túm cổ áo hắn nhảy tưng tưng như đỉa phải vôi mà hét: “Không thấy bút chì đâu nữa. Cậu mau nghĩ cách đi!”
Hắn đưa tay đặt lên đỉnh đầu tôi để tôi không làm loạn nữa, sau đó bẻ đôi bút chì của mình đưa cho tôi một nửa. Hắn nói: “Cậu đúng là hậu đậu! Không có tôi thì cậu làm sao bây giờ?”
Tôi bĩu môi lườm nguýt hắn “Chẳng phài có cậu đây sao.”, sau đó vui vẻ cầm nửa cây bút chì trong tay ngoảnh mông đi mất. Kết quả hôm đó tôi làm bài rất tốt, được những 7,5 điểm.
Hộp bút kẻ caro đen trắng.
Đầu năm lớp 9, bạn nữ nào đó ở lớp bên cạnh tặng cho Bạch thối một hộp đựng bút. Là bạn thân của hắn đã lâu, tôi chưa từng giờ thấy hắn dùng những thứ đồ như thế, vì vậy không cần hỏi ý kiến ai, cướp luôn mang về, hắn cũng không đòi lại, tôi cứ thế mà dùng. Sau này tôi mới biết đó là quà người ta dùng để tỏ tình, nên đem cất vào hộp không dùng nữa.
Còn có mấy cục tẩy, vài cái thước, một mớ bút bi có được do tôi hay quên đồ mượn hắn rồi quên trả lại cùng hàng chục thứ lặt vặt khác. Tất cả đều đã cũ, mang trên mình đầy dấu vết thời gian để lại.
Nhưng chiếm phần lớn hộp carton lại là thứ khác: đó là những hộp giấy nhỏ Bạch thối tặng tôi mỗi lần sinh nhật, 8 hộp – 8 màu sắc khác nhau. Dưới ánh trăng nhàn nhạt, chúng đứng cùng một chỗ như thế lại toát lên nét cô đơn đượm buồn. Liệu ai đó còn nhớ đến chúng, nhớ đến…tôi?...
Hộp màu vàng là năm tôi 15 tuổi, xung quanh có ghi dòng chữ “Sinh nhật vui vẻ, Gà mái”, bên trong trống không. Mỗi lần tôi hỏi hắn vì sao lại tặng mấy cái hộp này cho tôi, hắn đều nói đợi tôi tìm ra bí mật rồi sẽ nói, nhưng nhiều năm trôi qua, đến “Bí” ở đâu tôi còn chưa thấy nói gì đến “Mật”.
Lặng lẽ mở ra rồi lại lặng lẽ đóng lại, chợt tôi thấy bên trong hộp giấy nhỏ lóe lên chút ánh sáng.
Từ từ mở ra lần nữa, lúc này tôi thấy mặt đáy hộp có một hình trái tim, bên trong hai chữ cái “B” và “N” lồng vào nhau được vẽ bằng bút dạ quang, trong bóng tối ánh lên màu sắc chói mắt.
Vội vàng mở các hộp giấy còn lại ra, hộp nào ở mặt đáy cũng là hình đó, trong hộp cuối cùng còn rơi ra một mảnh giấy, bên trong chỉ vỏn vẹn mấy chữ ngay ngắn: “Tôi đợi cậu ở bờ sông.”.
Hắn đợi tôi ở bờ sông? Đó hình như là hộp giấy năm tôi 18 tuổi. Hôm ấy tôi nhận được nó lại chẳng buồn mở ra, rồi tôi ngồi chờ hắn gọi điện sang ngày hôm sau, tiếp đó hắn gọi điện đến nhưng lại không nói gì…rồi sau đó…
Hình ảnh trong đầu tôi bắt đầu xoay vần, hòa lẫn vào nhau, chẳng còn rõ ràng như trước nữa.
Hắn hẹn tôi phải chăng muốn nói với tôi điều gì, mà điều đó, ắt hẳn là rất quan trọng đi. Thế nhưng tôi lại không đến, còn ngu ngốc đi giận hắn. Chính từ lúc đó quan hệ của chúng tôi bắt đầu bất thường, không còn thân thiết như trước nữa.
Là tôi đã tự mình đẩy hắn ra xa. Là tôi không biết phải trái. Tôi, sao tôi lại ngu ngốc đến mức này?
Hình vẽ trong những hộp giấy kia, có khi nào là hắn muốn nói cho tôi biết, thật ra hắn cũng thích tôi hay không? Rồi cả chuyện hắn nói hắn yêu một người giống tôi, có khi nào là hắn cố ý ra hiệu cho tôi, nhưng tôi lại chẳng hiểu?
Tôi muốn hỏi hắn, muốn hắn trả lời tất cả những câu hỏi của mình, ngay lập tức, nhưng tôi biết tìm hắn ở đâu? Điện thoại không kết nối, mà hắn, liệu có còn ở nhà ông bà ngoại hay không?
- Biết giờ là mấy giờ hay không, mày ngồi đây làm gì?
Phía sau bỗng truyền đến tiếng của anh trai. Tôi ngơ ngác quay đầu lại, rồi bật dậy lao về phía anh ấy, túm chặt lấy vạt áo trước của anh ấy, giọng nói như nghẹn lại trong cổ họng khó khăn phát ra tiếng.
- Anh, em..em muốn gặp cậu ấy…
Anh trai bị dáng vẻ của tôi làm cho hoảng sợ, vội vàng kéo mặt tôi lại gần, vừa lau nước mặt trên mặt tôi, vừa tức giận gằn giọng.
- Sao lại khóc rồi? Mày muốn thành mít ứt đó à…
- Anh…_Tôi mặc cho anh trai làm gì, chỉ nhìn chăm chăm anh ấy, hai tay siết chặt đến mức nổi cả khớp xương._Anh đưa em đi gặp cậu ấy đi. Em xin anh đấy!
- Còn nói linh tinh cái gì. Vào trong nhà sưởi ấm, người lạnh ngắt cả rồi.
Anh Kiệt vẫn không để lời tôi nói vào tai, kéo tôi đi về phòng anh ấy, rồi dùng chăn quấn quanh người tôi thành kén sâu. Bởi vì tôi sợ làm mẹ tình giấc nên không giám lớn tiếng, cũng không khóc nháo ầm ĩ, chỉ có thể dùng ánh mắt cầu xin anh trai.
Mãi một lúc lâu sau anh ấy mới ngồi xuống cạnh tôi, nét mặt trầm xuống, giọng nói nhẹ như gió thoảng lại tựa như nặng ngàn cân đánh vào lòng tôi.
Anh ấy nói: “Nó đi rồi. Chiều nay nó về đón mẹ, sau đó hai mẹ con nó đi đâu không ai biết.”
Tôi im lặng rất lâu, mất rất nhiều thời gian mới có thể tiêu hóa xong thông tin vừa nghe.
Hắn đi rồi? Đi rồi ư? Vì sao hắn rời đi mà không nói với tôi một tiếng? Vì sao hắn nói với anh tôi mà lại không nói với tôi? Vì sao chứ?...
- Vậy cậu ấy, có nói khi nào trở về không?
Tôi nghe thấy giọng mình nhẹ bẫng rơi trong không trung, vừa yếu ớt, lại vừa như không còn sức sống. Anh tôi đáp lại còn nhẹ hơn: “Có lẽ, không về nữa.”
Sau đó cái gì tôi cũng không biết, nước mắt thi nhau tuôn ra, ôm chặt anh trai mà khóc.
Tôi còn chuyện muốn hỏi hắn mà, vì sao lại đi chứ? Tôi còn chưa chất vấn hắn về hình vẽ trong những hộp giấy, còn chưa hỏi hắn cô gái hắn yêu rốt cuộc là ai, còn chưa nói với hắn câu nói ấy…thực ra, tôi cũng yêu hắn…
Giờ thì chẳng còn cơ hội nữa. Hắn đi rồi, không trở lại nữa! Hắn bỏ rơi tôi, rời xa tôi thật rồi!
- Hai đứa mày rất ngốc biết không?_Anh Kiệt nhẹ vỗ lưng tôi, chầm chậm lên tiếng_Mày yêu nó, nhưng lúc nào cũng trốn tránh. Còn thằng ngốc đó, yêu mày bao năm rồi, một câu cũng không dám nói. Anh biết chuyện chúng mày đã lâu, nhưng anh không muốn giao em gái cho một kẻ nhát gan, vì vậy anh mới không nói cho mày biết. Nếu như hai đứa mày có duyên phận, sau này sẽ gặp lại, nếu không thì quên nó đi. Bắt đầu một cuộc sống mới, sống thật tốt biết không?...
Tôi nghe những lời anh trai nói, trái tim càng thắt lại, tiếng khóc ngày càng dữ dội, âm thanh phát ra khiến người khác cũng phải đau lòng.
Không phải cậu là cao thủ tình trường sao, vì sao một chữ cũng không nói với tôi, còn lừa tôi là yêu người khác. Tôi ghét cậu, ghét nhất trên đời! Cậu là đồ ngốc, ĐẠI NGỐC. Tôi cũng là kẻ ngốc, còn ngốc hơn cậu nữa. Hai chúng ta đều là kẻ ngốc, ngốc nên mới yêu đối phương, ngốc nên mới bỏ lỡ cơ hội…rất ngốc…
Ngay lúc tôi còn cách cánh cổng nhà mình nửa bước chân, phía sau có tiếng gọi nho nhỏ truyền đến.
Thực ra không cần nhìn tôi cũng có thể biết người phía sau là ai, nhưng nếu như tôi làm lơ, tiếp tục vào nhà, thì đứa nhỏ ấy khẳng định sẽ áy náy đến chết. Vì vậy tôi dừng lại, ôm túi bim bim xoay người đứng đối diện với nó.
Nhóc Quân đứng cách tôi vài bước chân, đầu hơi cúi xuống, ngập ngừng mãi rồi cũng lên tiếng.
- Xin lỗi…Hồi nãy Quân sai rồi. Quân không nên nặng lời với Ngân như vậy, đều là lỗi của Quân. Sau này chúng ta, vẫn như trước đây, được không?
Quen biết tên nhóc này cũng chục năm rồi, tôi biết nó cái gĩ cũng tốt, duy chỉ có điều hơi nhút nhát một chút, nhất là chuyện tình cảm. Vừa rồi nó nói với tôi như vậy, tôi cũng hiểu nó đã dùng tất cả dũng cảm trước giờ gộp lại mới có thể nói, tôi biết nó không phải nói đùa, nhưng đó có chăng cũng là sự bồng bột, hấp tấp của tuổi trẻ mà thôi. Đợi nó lớn hơn một chút, tiếp xúc với con gái nhiều hơn một chút, chắc chắn nó sẽ tìm được người nó thực sự yêu thương.
Còn quan hệ giữa chúng tôi, tôi vẫn luôn coi nó là em, nay tôi cũng không phải cô bé cố chấp trước kia nữa rồi, cho qua được thì cho qua, tôi với nó về sau, như trước là tốt rồi!
- Ừ._Gật nhẹ đầu, tôi hơi cong khóe miệng cười với thằng bé.
Lúc này trên mặt thằng bé mới bớt căng thẳng một chút, lông mày trên mặt giãn ra, cũng cong cong khóe miệng mỉm cười thở phào, hai mắt tít lại như hai đường thẳng.
- Vậy…
Thấy thằng bé lại ngập ngừng, tôi lên tiếng cướp lời.
- Vào nhà đi! Chị buồn ngủ rồi.
Thằng bé này sắp thi đại học rồi, không nên lo chuyện của tôi quá nhiều. Tôi biết nó lại muốn rủ tôi đi chơi, nhưng tôi không muốn nó lơ là chuyện học hành vì mình, bởi như thế tôi sẽ rất áy náy, tôi không muốn nợ ai thêm nữa.
Mở cổng đi vào nhà, giọng nói phía sau không lớn lắm, nhóc Quân nói: “Ngủ ngon!”. Tôi không quay đầu, cũng không lên tiếng đáp lại, chỉ dơ tay phất phất vài cái, đi thẳng vào trong.
Tiểu Hắc vốn đã đứng trước cửa từ lâu, thấy tôi bước vào lập tức tí ta tí tởn chạy vòng vòng đi theo chân tôi.
Bố mẹ tôi đang ngồi trước TV, nhìn thấy tôi liền vẫy tay, kéo tôi đến xem cùng.
Mẹ tôi nói hồi nãy tôi với nhóc Quân rời đi không lâu, mọi người thấy chán nên tàn tiệc luôn. Bảo Yến về cùng anh già Gia Tuấn, còn anh trai tôi đưa chị Hân về. Mẹ tôi lại nói: “Hai cặp đôi này gian tình bay lung tung cả lên, hại mẹ hồi tưởng đến thời thanh xuân mà đau lòng chết đi được. Bố mày chẳng biết lãng mạn chút nào.”
Mẹ à, cái gì mà gian tình chứ? Người ta rõ ràng là tình cảm công khai cho quần chúng xem mà.
Bố tôi đang ngồi ở phía đối diện, cầm miếng táo há miệng lớn, nghe thấy vậy liền đổi thành cắn miếng nhỏ, giả bộ không nghe thấy, chăm chú xem TV.
TV lúc này đang chiếu phim “Hoàng Phi Hồng”. Mặc dù bố tôi xem bộ phim này đã là lần thứ sáu rồi, nhưng bố vẫn thấy rất hào hứng. Cứ mỗi lần mấy nhân vật trong phim cầm kiếm hay xuất chiêu, tay bố lại co nắm một cái, vẻ mặt khí thế hừng hực cứ như đang đứng cùng cái vị đại hiệp kia. Ai bảo bố tôi hâm mộ cái ông Lý Liên Kiệt ấy chứ, chẳng thế mà anh tôi mới có tên như vậy.
Tôi thấy mẹ liếc bố một cái, bĩu môi hừ lạnh, còn bố lại cắn một miếng táo nhỏ, vẫn giả bộ chăm chú xem phim của mình.
Nhường hết bimbim trong túi lại cho Tiểu Hắc, tôi phủi phủi tay rồi ngồi xích lại, chui vào lòng mẹ, cười toe toét vòng tay ôm người mẹ, cái mũi hít hít hương thơm trên người mẹ, làm nũng một chút.
- Mẹ, hôm nay cho bố ra rìa, mẹ ngủ với con nha…
Chữ “Nha…” còn được cố tình kéo dài thật dài để tăng hiệu quả lấy lòng. Cùng lúc đó, Tiểu Hắc được ăn bimbim vui vẻ phụ họa “Gâu…” một tiếng tán thành. Không uổng công hàng ngày tôi cho nó ăn ngon!
Bố tôi nghe vậy quay phắt sang trừng mắt với tôi tỏ ý phản đối, bỏ qua cả đoạn “Hoàng đại hiệp” xuất tuyệt chiêu “Vô ảnh cước”. Tôi nhe răng, xảo trá cười he he, lè lưỡi với bố. Tối nay con sẽ độc chiếm người phụ nữ này, cho bố một người cô đơn ôm gối nhớ nhung, ha..ha…
Mẹ tôi đương nhiên không thành vấn đề, cao hứng nhón quả nho trên đĩa bỏ vào miệng cắn thật mạnh, sau đó phun hạt ra oai phong như nữ vương, hào sảng đồng ý.
Vậy là buổi tối tôi được ôm mẹ đi ngủ. Tôi nằm thấp hơn mẹ một chút, rúc đầu vào người mẹ, hai tay vòng qua mấy ngấn mỡ mềm mềm, cười rúc rích. Người mẹ tôi ấm lắm, phần mỡ ở bụng hơi lớn một chút, ôm rất thích, làm tôi chẳng muốn bỏ tay ra chút nào.
Mẹ tôi thấy thế liền đánh đét vào tay tôi một cái, lườm nguýt.
- Mày còn di đi di lại thêm mấy lần nữa ngày mai đám mỡ ấy lại tụt xuống đầu gối bây giờ.
Tôi ngước lên, nhe răng cười hì hì.
- Mẹ yên tâm, bố vẫn yêu mẹ là được rồi. Mẹ không thấy vừa nãy bố lườm con thiếu chút rách cả mắt hay sao.
- Chỉ được cái lẻo mép._Mẹ lại lườm tôi cái nữa, những ngón tay vuốt nhẹ tóc tôi.
TV nói đêm nay nhiệt độ xuống dưới 10 độ C, vậy mà tôi chẳng thấy lạnh chút nào. Nằm trong lòng mẹ thực sự ấm đến mức chân tay nhũn hết cả ra, nhưng mà trí tò mò của tôi lại bắt đầu trỗi dậy rồi.
Ngày tôi học năm hai cấp II, một lần mấy đứa bạn cùng lớp đem bố mẹ ra khoe. Đứa thì khoe bố làm chức này chức kia, đứa thì khoe mẹ xinh đẹp, đảm đang, có đứa thì khoe chuyện tình của bố mẹ nó đẹp như phim Hàn Quốc, vừa lãng mạn vừa lung linh, rồi thì trước khi bố mẹ nó lấy nhau có bao nhiêu người theo đuổi. Tôi nghe vậy cũng bắt đầu ngứa ngáy, không biết chuyện tình của bố mẹ mình như thế nào, vì thế tan học liền chạy về nhà hỏi bố.
Không hiểu do tôi hỏi đột ngột hay vì lí do gì khác, sắc mặt bố tôi bỗng chốc sa sầm, không những không trả lời câu hỏi của tôi mà còn cấm tôi đi hỏi mẹ. Ngày hôm sau tôi kể lại cho Bạch thối nghe, hắn xoa cầm rất lâu, cuối cùng dơ tay xù tung tóc tôi lên, bảo tôi không cần để ý nhiều, có đầy đủ bố mẹ là tốt rồi. Quả thực hồi ấy tôi rất tin tưởng hắn, gật gật đầu đồng ý, về sau vấn đề này chưa từng được đề cập lại bao giờ. Nay mẹ ở ngay cạnh thế này, tôi có hỏi bố cũng đâu có biết, phải để tôi thỏa mãn trí tò mò chứ!
- Mẹ, trước khi lấy bố mẹ có từng yêu ai không?
Câu hỏi của tôi có lẽ làm mẹ bất ngờ, nhưng không lâu sau mẹ cũng trả lời tôi.
- Có chứ.
- Chú ấy, như thế nào hả mẹ?_Tôi vừa hỏi vừa quan sát sắc mặt của mẹ, thấy mẹ không có nhiều biến đổi mới can đảm hỏi tiếp.
- Rất tốt, rất phong độ.
- Vậy sao mẹ với chú ấy không đến với nhau?
- Đời người có rất nhiều chuyện không thể lường trước được._Mẹ dừng lại một chút nhìn tôi, những ngón tay trên đầu tôi luồn vào trong tóc, nhẹ nhàng massage, miệng hơi mỉm cười rồi mới nói tiếp._Năm đó, mẹ và chú ấy yêu nhau rất sâu đậm, rồi chú ấy phải nhập ngũ ra chiến trường. Chú ấy nói mẹ hãy yên tâm chờ ngày chú ấy trở về sẽ cưới mẹ, nhưng rồi mẹ chờ thật lâu cũng không có tin tức gì. Một ngày kia, giấy báo tử của chú ấy được chuyển về nhà. Lúc đó mẹ rất buồn, nhưng ngoài buồn ra mẹ còn có thể làm gì? Chú ấy dù sao cũng đã hy sinh vì Tổ quốc, nếu như mẹ sống không tốt, chẳng phải sẽ rất có lỗi với chú ấy hay sao.
Hóa ra mẹ tôi không chỉ là hổ giấy, bên trong mẹ cũng rất mạnh mẽ nữa. Thử hỏi nếu như tôi ở trong hoàn cảnh của mẹ, khi mà người tôi yêu không còn nữa, liệu tôi có đủ dũng cảm để đứng lên bước tiếp hay không? Có lẽ, tôi không cứng rắn như mẹ, cũng không dũng cảm đứng lên như mẹ…
- Không lâu sau mẹ gặp bố mày. Bố mày không được đẹp mã như người ta, không biết nói lời ngon ngọt, cũng không biết bày tỏ tình cảm lãng mạn gì cả. Nhưng bố mày rất thật tâm. Ngày đầu mẹ chỉ coi bố mày như một người anh bình thường, mặc dù mẹ biết bố mày có tình cảm với mình, nhưng nỗi đau của mối tình dang dở trước đó không cho phép mẹ tiến thêm một bước. Biết vậy nhưng bố mày vẫn đối xử rất tốt với mẹ, dần dà tình cảm cũng nảy nở.
Chăm chú thế này tôi mới phát hiện ra, bình thường mẹ tôi bà chằn là thế, nhưng lúc này giọng nói lại dịu dàng cực kì, mỗi lần nhắc đến bố đều sẽ tỏa ra ấm áp lạ thường. Tình yêu của người lớn tuổi rất khác với đám trẻ bọn tôi. Họ không gọi nhau bằng những danh xưng ngọt ngào, cũng chẳng mấy khi có vài hành động thân thiết,…thế nhưng để ý một chút, bạn sẽ thấy tình cảm họ dành cho nhau còn sâu sắc, bền chặt hơn rất nhiều so với những cặp đôi trẻ ngày ngày thề non, hẹn biển bây giờ.
- Thật ra nhìn kĩ bố mày cũng đẹp trai lắm chứ, tuy hơi khô khan một chút nhưng bên trong rất ấm áp, làm cho người khác có cảm giác an toàn. Mày không biết chứ hồi ấy bố mày cũng nhiều cô theo lắm, mẹ mà nhận lời bố mày muộn hơn chút nữa chắc giờ chẳng có hai anh em mày đâu.
Tôi cười lấm lét, cọ cọ vào người mẹ, bàn tay trên bụng mẹ nghịch ngợm mấy ngấn mỡ. Nếu trở về cái thời con nít thích dĩ diện kia một lần nữa, đảm bảo tôi sẽ cho đám bạn ghen tị đến chết mới thôi.
Mẹ lại đánh đét vào tay tôi một cái, trầm giọng càm ràm: “Còn nghịch nữa, mau ngủ đi.”
Tôi vội vàng rụt tay, sau đó lại vòng tay ôm bụng mẹ không chút sợ chết. Đương nhiên bởi vì tôi biết mẹ tôi sẽ không hung dữ với tôi nữa.
- Nếu như chú ấy còn sống, giữa bố và chú ấy mẹ sẽ chọn ai?
Ngày mai đem câu trả lời của mẹ nói lại cho bố, có khi nào tôi sẽ được thưởng hay không?
- Cái gì gọi là nếu như...Thực ra giữa mẹ và chú ấy, có duyên không phận, sẽ không thành. Còn mẹ và bố mày, đây gọi là số kiếp an bài, dù đường đi có quanh co đến đâu thì cuối cùng sũng sẽ gặp nhau. Mày xem, bây giờ mẹ muốn thoát khỏi bố mày còn khó hơn lên trời ấy chứ. Con người đừng nên quá cố chấp, không nên ôm mãi một gốc cây trong khi phía trước là cả khu rừng.
- Mẹ, sao lại nói sang chủ đề khác rồi. Mẹ thật chẳng thành tâm kể chuyện chút nào. Không chơi với mẹ nữa, con buồn ngủ rồi, goodnight mama…
Nói rồi không chờ mẹ phản ứng lại, tôi liền rúc sát hơn vào người mẹ, nhắm chặt mắt. Thực ra tôi muốn ngủ cùng mẹ không phải vì tôi muốn tranh giành với bố, mà bởi vì tôi sợ sẽ mất ngủ. Không ngoài dự đoán, sau khi tôi giả ngủ không lâu mẹ tôi đã phát ra những tiếng thở đều, còn tôi thì trằn trọc rất lâu cũng không tài nào nhắm mắt được.
Những câu mẹ nói trước khi tôi đề nghị đi ngủ, tôi hiểu ý mẹ muốn nói gì, chỉ có điều tôi là người rất cứng đầu, cũng rất bảo thủ, có lẽ khó có thể làm theo lời mẹ được. Thời gian sẽ làm mờ đi tất cả, nhưng “thời gian” ấy là bao lâu, đâu thể nói một tiếng là quyết được.
Sợ làm mẹ tỉnh giấc, tôi ôm hộp carton đựng đầy đồ linh tinh bên trong, mở nhẹ cửa rón rén đi ra ban công ngoài hành lang.
Đêm nay rất lạnh, nhưng cũng rất đẹp. Không có sao, đây vốn là điều hiển nhiên của trời đông, nhưng có trăng. Ánh sáng trong trẻo lành lạnh ấy phủ lên vạn vật, tạo cho chúng vẻ đẹp lung linh như những ảo ảnh ba chiều, cảm giác có chút không chân thực.
Cầm trên tay mỗi món đồ trong hộp, những ký ức xa xôi ấy từng chút một hiện về như những thước phim quay chậm, chi tiết, rõ nét đến mức làm cho người ta nghẹt thở, nhấn chìm mọi giác quan trong hồi ức.
Một nửa của bút chì gỗ Thiên Long.
Thi kết thúc học kì một năm lớp 8, đến gần lúc thi tôi mới phát hiện bút chì mình chuẩn bị từ hôm qua biến mất không dấu vết, xét thấy thời gian thi đã đến gần, cổng trường thì đóng mất tiêu, tôi không nghĩ nhiều một đường chạy thẳng lên phòng thi của Bạch thối ở tầng trên, xông vào trong, túm cổ áo hắn nhảy tưng tưng như đỉa phải vôi mà hét: “Không thấy bút chì đâu nữa. Cậu mau nghĩ cách đi!”
Hắn đưa tay đặt lên đỉnh đầu tôi để tôi không làm loạn nữa, sau đó bẻ đôi bút chì của mình đưa cho tôi một nửa. Hắn nói: “Cậu đúng là hậu đậu! Không có tôi thì cậu làm sao bây giờ?”
Tôi bĩu môi lườm nguýt hắn “Chẳng phài có cậu đây sao.”, sau đó vui vẻ cầm nửa cây bút chì trong tay ngoảnh mông đi mất. Kết quả hôm đó tôi làm bài rất tốt, được những 7,5 điểm.
Hộp bút kẻ caro đen trắng.
Đầu năm lớp 9, bạn nữ nào đó ở lớp bên cạnh tặng cho Bạch thối một hộp đựng bút. Là bạn thân của hắn đã lâu, tôi chưa từng giờ thấy hắn dùng những thứ đồ như thế, vì vậy không cần hỏi ý kiến ai, cướp luôn mang về, hắn cũng không đòi lại, tôi cứ thế mà dùng. Sau này tôi mới biết đó là quà người ta dùng để tỏ tình, nên đem cất vào hộp không dùng nữa.
Còn có mấy cục tẩy, vài cái thước, một mớ bút bi có được do tôi hay quên đồ mượn hắn rồi quên trả lại cùng hàng chục thứ lặt vặt khác. Tất cả đều đã cũ, mang trên mình đầy dấu vết thời gian để lại.
Nhưng chiếm phần lớn hộp carton lại là thứ khác: đó là những hộp giấy nhỏ Bạch thối tặng tôi mỗi lần sinh nhật, 8 hộp – 8 màu sắc khác nhau. Dưới ánh trăng nhàn nhạt, chúng đứng cùng một chỗ như thế lại toát lên nét cô đơn đượm buồn. Liệu ai đó còn nhớ đến chúng, nhớ đến…tôi?...
Hộp màu vàng là năm tôi 15 tuổi, xung quanh có ghi dòng chữ “Sinh nhật vui vẻ, Gà mái”, bên trong trống không. Mỗi lần tôi hỏi hắn vì sao lại tặng mấy cái hộp này cho tôi, hắn đều nói đợi tôi tìm ra bí mật rồi sẽ nói, nhưng nhiều năm trôi qua, đến “Bí” ở đâu tôi còn chưa thấy nói gì đến “Mật”.
Lặng lẽ mở ra rồi lại lặng lẽ đóng lại, chợt tôi thấy bên trong hộp giấy nhỏ lóe lên chút ánh sáng.
Từ từ mở ra lần nữa, lúc này tôi thấy mặt đáy hộp có một hình trái tim, bên trong hai chữ cái “B” và “N” lồng vào nhau được vẽ bằng bút dạ quang, trong bóng tối ánh lên màu sắc chói mắt.
Vội vàng mở các hộp giấy còn lại ra, hộp nào ở mặt đáy cũng là hình đó, trong hộp cuối cùng còn rơi ra một mảnh giấy, bên trong chỉ vỏn vẹn mấy chữ ngay ngắn: “Tôi đợi cậu ở bờ sông.”.
Hắn đợi tôi ở bờ sông? Đó hình như là hộp giấy năm tôi 18 tuổi. Hôm ấy tôi nhận được nó lại chẳng buồn mở ra, rồi tôi ngồi chờ hắn gọi điện sang ngày hôm sau, tiếp đó hắn gọi điện đến nhưng lại không nói gì…rồi sau đó…
Hình ảnh trong đầu tôi bắt đầu xoay vần, hòa lẫn vào nhau, chẳng còn rõ ràng như trước nữa.
Hắn hẹn tôi phải chăng muốn nói với tôi điều gì, mà điều đó, ắt hẳn là rất quan trọng đi. Thế nhưng tôi lại không đến, còn ngu ngốc đi giận hắn. Chính từ lúc đó quan hệ của chúng tôi bắt đầu bất thường, không còn thân thiết như trước nữa.
Là tôi đã tự mình đẩy hắn ra xa. Là tôi không biết phải trái. Tôi, sao tôi lại ngu ngốc đến mức này?
Hình vẽ trong những hộp giấy kia, có khi nào là hắn muốn nói cho tôi biết, thật ra hắn cũng thích tôi hay không? Rồi cả chuyện hắn nói hắn yêu một người giống tôi, có khi nào là hắn cố ý ra hiệu cho tôi, nhưng tôi lại chẳng hiểu?
Tôi muốn hỏi hắn, muốn hắn trả lời tất cả những câu hỏi của mình, ngay lập tức, nhưng tôi biết tìm hắn ở đâu? Điện thoại không kết nối, mà hắn, liệu có còn ở nhà ông bà ngoại hay không?
- Biết giờ là mấy giờ hay không, mày ngồi đây làm gì?
Phía sau bỗng truyền đến tiếng của anh trai. Tôi ngơ ngác quay đầu lại, rồi bật dậy lao về phía anh ấy, túm chặt lấy vạt áo trước của anh ấy, giọng nói như nghẹn lại trong cổ họng khó khăn phát ra tiếng.
- Anh, em..em muốn gặp cậu ấy…
Anh trai bị dáng vẻ của tôi làm cho hoảng sợ, vội vàng kéo mặt tôi lại gần, vừa lau nước mặt trên mặt tôi, vừa tức giận gằn giọng.
- Sao lại khóc rồi? Mày muốn thành mít ứt đó à…
- Anh…_Tôi mặc cho anh trai làm gì, chỉ nhìn chăm chăm anh ấy, hai tay siết chặt đến mức nổi cả khớp xương._Anh đưa em đi gặp cậu ấy đi. Em xin anh đấy!
- Còn nói linh tinh cái gì. Vào trong nhà sưởi ấm, người lạnh ngắt cả rồi.
Anh Kiệt vẫn không để lời tôi nói vào tai, kéo tôi đi về phòng anh ấy, rồi dùng chăn quấn quanh người tôi thành kén sâu. Bởi vì tôi sợ làm mẹ tình giấc nên không giám lớn tiếng, cũng không khóc nháo ầm ĩ, chỉ có thể dùng ánh mắt cầu xin anh trai.
Mãi một lúc lâu sau anh ấy mới ngồi xuống cạnh tôi, nét mặt trầm xuống, giọng nói nhẹ như gió thoảng lại tựa như nặng ngàn cân đánh vào lòng tôi.
Anh ấy nói: “Nó đi rồi. Chiều nay nó về đón mẹ, sau đó hai mẹ con nó đi đâu không ai biết.”
Tôi im lặng rất lâu, mất rất nhiều thời gian mới có thể tiêu hóa xong thông tin vừa nghe.
Hắn đi rồi? Đi rồi ư? Vì sao hắn rời đi mà không nói với tôi một tiếng? Vì sao hắn nói với anh tôi mà lại không nói với tôi? Vì sao chứ?...
- Vậy cậu ấy, có nói khi nào trở về không?
Tôi nghe thấy giọng mình nhẹ bẫng rơi trong không trung, vừa yếu ớt, lại vừa như không còn sức sống. Anh tôi đáp lại còn nhẹ hơn: “Có lẽ, không về nữa.”
Sau đó cái gì tôi cũng không biết, nước mắt thi nhau tuôn ra, ôm chặt anh trai mà khóc.
Tôi còn chuyện muốn hỏi hắn mà, vì sao lại đi chứ? Tôi còn chưa chất vấn hắn về hình vẽ trong những hộp giấy, còn chưa hỏi hắn cô gái hắn yêu rốt cuộc là ai, còn chưa nói với hắn câu nói ấy…thực ra, tôi cũng yêu hắn…
Giờ thì chẳng còn cơ hội nữa. Hắn đi rồi, không trở lại nữa! Hắn bỏ rơi tôi, rời xa tôi thật rồi!
- Hai đứa mày rất ngốc biết không?_Anh Kiệt nhẹ vỗ lưng tôi, chầm chậm lên tiếng_Mày yêu nó, nhưng lúc nào cũng trốn tránh. Còn thằng ngốc đó, yêu mày bao năm rồi, một câu cũng không dám nói. Anh biết chuyện chúng mày đã lâu, nhưng anh không muốn giao em gái cho một kẻ nhát gan, vì vậy anh mới không nói cho mày biết. Nếu như hai đứa mày có duyên phận, sau này sẽ gặp lại, nếu không thì quên nó đi. Bắt đầu một cuộc sống mới, sống thật tốt biết không?...
Tôi nghe những lời anh trai nói, trái tim càng thắt lại, tiếng khóc ngày càng dữ dội, âm thanh phát ra khiến người khác cũng phải đau lòng.
Không phải cậu là cao thủ tình trường sao, vì sao một chữ cũng không nói với tôi, còn lừa tôi là yêu người khác. Tôi ghét cậu, ghét nhất trên đời! Cậu là đồ ngốc, ĐẠI NGỐC. Tôi cũng là kẻ ngốc, còn ngốc hơn cậu nữa. Hai chúng ta đều là kẻ ngốc, ngốc nên mới yêu đối phương, ngốc nên mới bỏ lỡ cơ hội…rất ngốc…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.