Chương 16: Kết thúc rồi sao?
Mộc
14/04/2014
“Gà mái, gà mái…”
Vâng, suốt đêm, chính xác là suốt đêm đấy. Tên nào đó cứ không ngừng gọi như thế, làm cho tôi đây vừa không được ngủ lại phải chạy ra chạy vào không biết bao nhiêu lần. Chân tôi, tay tôi, lưng tôi, chỗ nào cũng mỏi nhừ rồi. Tôi thề nếu như nằm xuống nhất định tôi sẽ lăn ra ngủ ngay lập tức đấy!
Bạch công tử càng sốt càng mê man, càng mê man càng hồ đồ, càng hồ đồ càng nói lung tung. Tôi không thể nghe rõ toàn bộ những gì hắn nói, nhưng đại khái là rất khó hiểu, tôi chỉ đủ trình độ nghe được hắn gọi mình mỗi lúc khó chịu mà thôi.
Thời gian dần trôi đi, cơ thể hắn cũng dần hạ nhiệt, không còn lúc nóng lúc lạnh lảm nhảm vớ vẩn nữa mà đã bắt đầu chìm vào giấc ngủ yên bình.
Thay khăn trên trán hắn lần cuối, tôi cũng chẳng còn sức đâu mà nghĩ nhiều nữa rồi. Trèo lên một bên giường, lấy áo khoác làm chăn, tôi rất nhanh đã không còn biết trời đất gì nữa.
Ngủ một mạch liền, khi tôi tỉnh lại, đã là giữa trưa hôm sau. Bệnh nhân trên giường đã biến mất, mà cơ thể tôi lại được cuộn tròn trong chăn bông giống như kén sâu.
Lăn một vòng từ trong ra ngoài, tôi thoát khỏi kén sâu, mặc áo khoác, nhảy xuống giường, sỏ dép đi ra ngoài.
Trong nhà vẫn tĩnh lặng như trước, trong không khí thoang thoảng mùi hương từ cây nhang trên bàn thờ đã cháy được hơn phân nửa. Chắc là Bạch công tử thắp cho ông bà hắn.
Tôi đi đến trước bàn thờ, cũng đốt một cây nhang, chắp tay chào hỏi ông bà của Hoàng Bách, cắm nhang vào bát hương rồi mới đi tìm người nào đó. Chỉ là tìm khắp nơi cũng không thấy, nên đành đi đánh răng rửa mặt, sau đó ra trước hiên nhà ngồi thất thần.
Nghĩ cũng thật buồn cười. Tôi bỏ nhà đi đã sang ngày thứ ba, thế mà vẫn chưa gọi điện cho mọi người lấy một lần. Thực ra tôi biết chắc chắn mọi người sẽ rất lo lắng cho tôi, nhưng tôi cũng biết nếu như tôi gọi điện, nhất định anh tôi sẽ theo đó mà tìm đến đây bắt tôi về. Mà tôi thì lại không muốn rời xa hắn chút nào, thế nên vẫn không dám báo tin cho ai.
Trước đây Bảo Yến từng nhận xét tôi là người cứng đầu, lại bảo thủ. Giờ thì đúng rồi, tôi thực sự đã không nghe lời người lớn mà làm theo ý mình rồi đây.
Nghĩ lại nghĩ, tiếp theo tôi nên làm sao? Tôi muốn đi cùng hắn, mặc kệ người khác có ý kiến gì, nhưng mà hắn đâu có cần tôi, người hắn cần là một người khác, tôi lấy tư cách gì đi cùng hắn đây? Còn nếu về nhà, vậy sau này, nhất định hai chúng tôi sẽ không thể gặp lại được nữa.
Càng nghĩ đầu càng loạn, càng nghĩ lòng càng đau, tôi nên làm thế nào bây giờ? LÀM THẾ NÀO BÂY GIỜ? Tôi điên mất thôi! ĐIÊN MẤT THÔI!
- Cậu muốn làm bông xù đó à?_Phía xa bỗng vang lên tiếng nói.
Tôi ngừng vò đầu, nhưng hai tay vẫn lồng trong mớ tóc rối tung, xoay đầu nhìn đến chủ nhân của giọng nói vừa phát ra. Bông xù cái đầu hắn, tôi là gà còn chưa đủ sao mà muốn tôi thành chó nữa.
Mà người này, đây là một người vừa ốm dậy hay sao? Vì sao hắn lại có thể có vẻ mặt phơn phởn, hồng hào, sáng lạn của kẻ đang sống trong thế giới mộng mơ thế kia? Hắn còn cười, cười cái con khỉ ấy! Đi mà cười với cô gái của hắn ấy!
Thấy người phía xa đi lại gần, tôi mặc kệ đầu óc rối tung như tổ quạ, chẳng buồn vuốt lại, lập tức đứng lên đi vào nhà. Không phải tôi dỗi đâu nha, chẳng qua là nhìn thấy mặt hắn khiến tôi buồn bực, cảm giác đau đớn từ đáy lòng lại trào lên mà thôi.
- Sao còn chưa ăn cơm?_Người nào đó nhìn vào bếp, thấy thức ăn trên bàn vẫn được che đập nguyên vẹn không xê dịch, nhíu mày cằn nhằn.
Hắn cằn nhằn là việc của hắn, tôi đây chẳng thèm quan tâm nha. Dù sao tôi cũng không thấy đói.
- Nếu cậu không ăn cơm, vậy thì không được ăn thứ này rồi._Kẻ nào đó vừa nói vừa mở hộp nhựa lấy từ trong túi hắn vừa sách về ra.
Một mùi hương quyến rũ, thơm lức hòa vào không khí bay đến trước mũi tôi. Mùi hương này, mùi hương này, còn có thể xuất phát từ thứ gì được nữa.
Đang ngồi ủ rũ trên ghế, tôi lập tức đứng thoắt dậy, tính xông đến cướp của. Ai ngờ người kia đoán ra ý đồ của tôi, nhanh nhẹn dơ thứ trong tay lên cao, làm tôi dù có nhảy lên nhảy xuống cũng không tài nào chạm vào cái hộp chứ đừng nói đến thứ bên trong nó.
- Đưa tôi! Mau đưa cho tôi!
Hoàng Bách một tay cầm hộp nhựa đưa lên thật cao, một tay đặt trên đỉnh đầu tôi giữ không cho tôi bật lên nữa, miệng thì cười cười như đang xem kịch vui.
Mẹ nó, dám đem sầu riêng ra dụ dỗ tôi, lại còn dám không cho tôi ăn. Tôi sống chết với hắn!
Hoàng Bách bị tôi đấm đá rất nhiều, nhưng vẫn rất kiên cường đưa hộp sầu riêng từ trên cao ra phía sau, giữ nó ở vị trí xa tôi nhất có thể, trên môi vẫn không khi nào phai ý cười.
- Đồ đáng ghét, mau đưa cho tôi!_Vừa hét lên, tôi vừa cố gắng vượt qua hắn ra phía sau lấy đồ.
Nhìn tôi lúc này chắc buồn cười lắm! Tóc tai đã chẳng ra làm sao, điệu bộ lại hung dữ như cướp của, thỉnh thoảng còn lớn tiếng mắng người. Cũng may tôi còn chưa dơ dép đánh người đấy.
- Gà mái ơi gà mái, cậu thật là dễ tóm gáy._Tên Bạch công tử kia vẫn chỉ dùng một tay để ngăn cản tôi, cùng với đó là dùng giọng điệu đáng ghét cười nhạo.
Ngay lúc tôi lùi lại một chút, tiếp theo dồn sức lao về trước, Bạch thối liền dơ cao tay lên không cản nữa. Tôi cứ như vậy theo đà lao thẳng vào người hắn.
Phanh không kịp, lại dùng quá nhiều lực khiến tôi đâm vào hắn, chưa đầy nửa giây sau cả hai đã lăn ra đất. Cũng may có hắn làm bị thịt, tôi không bị xây xát chỗ nào. Nhưng mà, nhưng mà, SẦU RIÊNG CỦA TÔI, sầu riêng của tôi rớt hết ra ngoài rồi…oa..oa…
Mắt nhìn những múi sầu riêng vàng ươm, béo ngậy lấm đầy bụi bẩn, rơi khắp sàn nhà, lửa giận trong tôi bốc lên ngùn ngụt. Vì sao, vì sao không cho tôi ăn? Bây giờ thì hay rồi, bẩn hết rồi thì ăn thế nào được nữa.
Nguyễn Hoàng Bách, hôm nay cậu tới số rồi!
Tôi nhổm người dậy, chuẩn bị dùng “thiết đầu công” đập nát cái cằm nhà hắn. Thế nhưng chẳng biết cái người vừa mới nhăn nhó mặt mày rên đau này trong đầu nghĩ gì, thoắt một cái cũng nhổm người dậy, bàn tay hư hỏng đỡ phía sau đầu tôi, kéo lại gần.
Trong miệng bỗng tràn ngập hương vị thơm lức, béo ngậy cùng một chút nồng nhẹ đặc trưng của sầu riêng, lửa giận trong tôi vì thế tiêu tan không còn chút dấu vết, mà thay vào đó, một cảm giác xa lạ ập đến.
Khuôn mặt Bạch công tử phóng đại hết mức, tôi thậm chí còn có thể thấy được từng cọng lông mi của hắn đang không ngừng kích động run run.
Đây là tình huống gì?
Từng có lần tôi cùng Hoàng Bách đi khu vui chơi, trong lúc tìm chỗ nghỉ ngơi chúng tôi vô tình bắt gặp một cặp đôi đang làm chuyện mờ ám, mà cụ thể chính là môi dính môi. Lúc ấy tôi chẳng dám nhìn lâu, kéo Hoàng Bách đi xa, bĩu môi khinh thường mấy người ra vẻ ta đây có người yêu trước mặt kẻ cô đơn, thế nhưng cái tên đi bên cạnh tôi lại lên tiếng cười nhạo nói tôi không được như người ta nên ghen tức.
Tôi liền chỉ vào mặt hắn cao giọng: “Chị đây là không thèm chứ không phải không có nhé! Chỉ cần tôi hô một tiếng, còn sợ không có sao.”
Sau đó hắn nhìn tôi từ đầu đến chân một lượt, chán nản lắc đầu: “Cậu ư? E rằng cho không cũng chẳng ai thèm.”
Không ai thèm. “Không ai thèm” của hắn là đây đó à? Mẹ nó, bây giờ không phải tên hư hỏng nhà hắn đang đi ngược lại với những lời bản thân đã nói đó sao.
Ban đầu tôi còn cứng đầu giãy dụa, bởi vì tôi biết đây chẳng qua là hắn nhìn tôi mà nhớ đến cô gái hắn yêu, một khắc không kìm lòng nổi mới làm thế mà thôi. Nhưng là tôi lại bị hắn mê hoặc rồi, đầu óc tôi cứ thế bay tận đâu đâu không ai biết, đến khi hắn rời ra, còn luyến tiếc nữa chứ.
Tôi đúng là không có tiền đồ, còn rất ngốc nữa đúng không? Rõ ràng biết không thuộc về mình, vậy mà vẫn huyễn hoặc bản thân cố chấp. Rõ ràng biết như vậy sẽ càng đau hơn, vậy mà cứ đâm đầu vào như thiêu thân.
- Gà mái, tôi…
Không để Hoàng Bách nói hết, tôi xấu hổ đứng lên thật nhanh, rồi chạy đi cũng thật nhanh. Mặc kệ là hắn đang định nói cái gì, tôi đều không muốn nghe. Không cần hắn giải thích, không cần hắn nói ra đó chỉ là nhầm lẫn. Cho tôi lừa dối bản thân một lần thôi, duy nhất một lần này thôi! Hãy để tôi tin rằng đó là nụ hôn hắn dành cho tôi, cho tôi chứ không phải ai khác…
- Anh Kiệt?
Sao anh ấy lại xuất hiện ở đây? Nhưng điều tôi quan tâm hơn lúc này là: liệu anh ấy muốn làm gì? Anh ấy từng nói, muốn tôi tránh xa Hoàng Bách càng xa càng tốt, cấm tôi không được ở gần hắn, không cho tôi liên lạc với hắn, bây giờ có phải anh ấy sẽ tách chúng tôi ra không? Tôi không muốn!
Không quan tâm đến tiếng gọi của tôi, anh Kiệt chậm rãi bước đến gần, nắm cổ tay tôi rồi xuyên qua vai tôi nhìn về phía sau.
- Thế nào?
Tôi quay đầu, chỉ thấy Bạch công tử đã chạy ra, đứng đó từ lúc nào. Hắn nhìn tôi thật lâu, rồi chuyển ánh mắt sang anh Kiệt, chậm chạp lắc đầu.
Hai người này đang làm trò gì thế? Họ đang nói chuyện gì tôi không biết hay sao?
- Như thỏa thuận, anh đến mang người đi._Anh Kiệt chỉ nói thêm có thế, sau đó kéo tôi còn đang hoang mang nhìn Bạch thối đi.
Tôi giật mình giãy nảy lên, vùng vẫy muốn thoát ra. Anh tôi không thể làm thế! Anh ấy không thể làm thế được! Tôi muốn ở bên hắn, dù chỉ là được thêm một phút giây nữa thôi, như thế là đủ rồi.
- Anh Kiệt, thả em ra! Thả em ra…
Sao anh ấy có thể tàn nhẫn như thế? Hắn cũng vậy. Hai người, hai người đều tàn nhẫn giống nhau! Sao không nghĩ đến cảm nhận của tôi một chút, sao không quan tâm xem tôi có đồng ý hay không?..
- Con nhỏ này, ngoan ngoãn theo anh về nhà mau.
Anh tôi vẫn coi như không nghe thấy lời tôi nói, dùng cả hai tay giữ người tôi, bước chân cũng nhanh và có lực hơn, kéo tôi về phía chiếc taxi đang đỗ cách đó không xa.
Tôi cố gắng vùng vẫy mạnh hơn. Đôi dép bông đi trong nhà dưới chân miết chặt xuống mặt đất một hồi, bởi vì tôi vung chân mà một cái bay đi thật xa, một cái dường như cũng sắp rớt khỏi chân tôi.
Mặc dù bị anh trai kéo rất mạnh, nhưng tôi vẫn cố quay đầu lại.
Hắn đứng đó, cứ đứng yên như một pho tượng như thế nhìn tôi bằng ánh mắt lưu luyến không đành lòng. Phải chăng là hắn đang luyến tiếc người thay thế cho cô gái hắn yêu? Hắn như thế chẳng qua là vì không còn ai giúp hắn vơi đi nỗi nhớ dành cho người kia có phải không?
Lúc này tôi muốn hét lên thật to, muốn hỏi hắn rằng, có khi nào hắn đối với tôi tốt là vì tôi là chính tôi, chứ không phải vì tôi giống cô gái ấy, dù chỉ một chút hay không?
Nhưng còn cần thiết sao? Cho dù không hỏi thì tôi cũng đã biết đáp án rồi, một đáp án tôi chẳng muốn biết chút nào.
Tôi đau đớn nhìn Hoàng Bách, chẳng còn động lực nào mà lên tiếng nữa, để mặc cho anh trai kéo đi như một cái xác.
Anh Kiệt thấy tôi đột nhiên im lặng, không giãy dụa, cũng không gào hét, ngoan ngoãn để anh ấy kéo thì càng đi nhanh hơn, nhét tôi vào taxi rồi kêu tài xế cho xe chạy.
Tôi nhìn vào gương chiếu hậu, hình ảnh người đó xa dần, thu nhỏ lại cho đến khi không thể nhìn thấy nữa. Nước mắt giống như nước tràn đê, không theo điều khiển của não bộ tự động trào ra không sao kìm lại được.
Hắn không đuổi theo. Hắn vẫn đứng đó. Hắn không cần tôi, không cần tôi nữa rồi.
Rốt cuộc tôi vẫn chẳng là gì đối với hắn. Rốt cuộc, vẫn chẳng là gì…
Cô gái ấy mới là tất cả. Đó mới là tất cả của hắn, không phải tôi…
“Hai kẻ ngốc!” Anh Kiệt thì thầm như nói một mình, kéo đầu tôi dựa vào vai anh ấy, rồi ôm vai tôi nhẹ vỗ vỗ, an ủi.
Anh ơi, em đau quá! Phải làm sao bây giờ? Làm sao mới có thể quên đi tất cả? Anh nói cho em biết đi, phải làm sao mới có thể quên được hắn, quên đi những đau đớn khiến em như chết ngạt này đây?
- Cứ khóc đi! Có anh đây rồi.
Bàn tay bên vai tôi vẫn vỗ đều đều theo một quy luật nào đó. Điều đó làm cho tôi không những không cảm thấy tốt hơn chút nào mà càng ngày trái tim càng nhói lên, bóp nghẹt nó khiến tôi dường như không thể thở.
Trước đây hắn cũng đã từng làm như thế. Đã từng…
Tiếng rấm rức trong xe càng ngày càng lớn hơn, kèm theo những khúc đứt quãng nghẹn ngào rõ rệt. Bác tài xế ở phía trước có vẻ rất tò mò nhưng chỉ nhìn anh em tôi một chút qua gương chiếu hậu, sau đó chuyên tâm lái xe một cách im lặng.
Hết rồi! Hết thật rồi! Từ nay về sau, sẽ chẳng còn gì nữa…
----o0o----
Thực kì lạ là mọi người ở nhà không quá lo lắng như những gì tôi nghĩ, giống như là ai nấy đều biết tôi vốn vẫn luôn an toàn bên ngoài, bây giờ chỉ là trở về nhà mà thôi. Thế nhưng, tôi vẫn thực cảm động và thấy có lỗi với tất cả.
Tôi dương đôi mắt mọng nước như hai quả táo tàu lên nhìn những người trước mặt, vừa mới nín khóc mà nước mắt lại muốn trào ra.
Bố mẹ tôi vừa mếu vừa cười, những nếp nhăn ở đuôi mắt xúm lại một đoàn, chạy thật nhanh đến ôm tôi mạnh đến mức tôi muốn tắc thở. Nếu như bình thường thì tôi sẽ chẳng để vậy đâu, nhưng lúc này thì khác.
Mẹ dang tay dang chân bám lấy tôi như bạch tuộc, miệng không ngừng lặp đi lặp lại mấy câu cảm tạ trời đất phù hộ tôi vẫn an toàn trở về. Còn bố tôi thì đỡ khoa trương hơn một chút, ông chỉ dùng ánh mắt dịu dàng ấm áp nhìn tôi, tay vỗ nhẹ lên đầu tôi như vẫn thường làm với Tiểu Hắc.
Nhắc đến anh bạn này, phải nói rằng lần này nó làm cho tôi rất “cảm động” nha. Trong lúc mọi người kéo tôi vào nhà hết hỏi này hỏi nọ, nó rất biết điều quấn quýt quanh chân tôi, hết cọ rồi lại ôm, thỉnh thoảng dương đôi mắt long lanh biểu thị tình cảm của nó dành cho tôi. Sau đó anh bạn này chạy vào chỗ ngủ của mình, đem cún bông ra đặt lên chân tôi, tỏ ý là cho tôi mượn ôm.
Tôi trước nay vốn chẳng phải loại con gái yếu đuối gì, thế nên chuyện này dù làm tôi tổn thương rất nặng nề, nhưng tôi thực sự không thể làm cho người thân của mình lo lắng thêm nữa, vậy nên tôi cố gắng hết sức cười thật tự nhiên, nói xin lỗi với mọi người.
Mất đi hắn thì sao chứ, tôi vẫn còn gia đình, bạn bè cơ mà. Mất đi hắn, cũng chỉ là mất đi trái tim mà thôi. Tôi sẽ vẫn sống, sống thật tốt để không phụ tấm lòng mọi người dành cho tôi. Rồi thời gian đi qua sẽ làm lu mờ tất cả. Người ta vẫn nói thời gian có thể chữa lành mọi vết thương đấy thôi.
Chiều hôm đó, trong khi tôi ngủ mê man như bất tỉnh, chẳng hay mọi người đã làm những gì. Chỉ biết là khi tôi tỉnh lại cũng vừa lúc mọi thứ chuẩn bị xong xuôi.
Cái bàn lớn được kê ra sân, bên cạnh là hai bếp nướng bằng than củi. Trên bàn sớm đã bày biện đủ loại nước uống cùng đồ ăn vẫn đang bốc hương nghi ngút thơm đến mức vừa ngửi đã muốn lao vào ăn ngay. Ngồi quanh bàn ngoài bố mẹ, anh trai tôi, chị Hân và Tiểu Hắc ra, còn có nhóc Quân, Bảo Yến và…anh già Gia Tuấn.
Mọi người mở tiếc giúp tôi vui vẻ, tôi hiểu. Có nhiều hơn vài người cũng rất bình thường, chỉ là thêm bát thêm đũa mà thôi, nhưng mà tôi vẫn rất thắc mắc: Vì sao anh già kia lại ở đây? Nhà tôi với anh ta quen thân lắm à?
- Thảo Ngân, mau mau lại đây! Xem anh nướng cho em xiên hải sản rất ngon đây này._Người này, không phải anh trai tôi nha.
Nếu không phải anh Kiệt, thì còn ai khác ngoài cái người tên Gia Tuấn kia nữa chứ. Tôi xin người, làm ơn đừng có dùng cái giọng điệu thân thiết đó nói chuyện với tôi được không? Sẽ làm mọi người hiểu lầm đấy anh có biết không?
Để thể hiện thái độ không vừa lòng của mình, tôi lầm lì mặt mày, đi đến chỗ Bảo Yến. Cô nàng thấy tôi tiến gần, lập tức trừng mắt với anh già Gia Tuấn, sau đó chẳng nói một lời giật mấy xiên tôm, mực trên tay anh ta. Đợi khi tôi ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh mình, Yến cô nương đem xiên đồ vừa cướp được đặt vào tay tôi, dùng cái kiểu lấy lòng đặc trưng của mình, cười nịnh nọt, vỗ vai tôi.
- Cho mày đấy. Ăn nhiều vào, hết tao lại nướng tiếp cho.
Tôi nhìn lên, thấy anh già há miệng, dường như rất muốn lên tiếng đòi lại đạo lí cho mình, nhưng thấy Yến cô nương quay đầu bắn ánh mắt như tên bay đạn lạc về phía mình, liền ngậm miệng lại, ấm ức chạy đi nướng thêm mấy xiên khác, còn không quên làm ra vẻ bị bắt nạt nhìn tôi làm tôi thiếu chút nữa phun luôn miếng thịt mực vừa mới cắn vào miệng.
Cô nương à, rõ ràng là cô đi cướp của người ta còn ra vẻ hung bạo như vậy, thật là không làm gương tốt cho trẻ nhỏ học tập. Còn anh trai, tôi vẫn nên nhắc lại với anh điều này: chúng ta không quen thân, có thể đừng có làm ra mấy cái hành động buồn nôn ấy với tôi được không?
Anh Kiệt cùng chị Hân nhìn thấy như vậy, cũng không tỏ vẻ kinh ngạc lắm, chỉ đưa mắt nhìn nhau, rồi cười cười ẩn ý, tiếp tục em đút anh một miếng, anh bồi em một miếng, ăn đồ ăn của mình.
Nhìn lại hai người dở dở ương ương vừa rồi một lượt, tôi đã bỏ qua điều gì sao? Hay là trong những ngày tôi vắng mặt, ở đây đã xảy ra chuyện động trời nào mà tôi chưa biết?
Vì muốn giải đáp thắc mắc của mình, tôi ghé lại gần Bảo Yến, vừa cắn một miếng tôm nướng phết đầy tương ớt, vừa thì thầm hỏi.
- Mày quen anh Tuấn lúc nào thế?
- Không quen._Yến cô nương trả lời như vậy, đồng thời không quên đánh mắt về phía Gia Tuấn đang đứng nướng thịt phía xa như ghét bỏ.
Tôi xin thề, đây là câu nói dối thảm hại nhất mà tôi từng nghe đấy. Thật chẳng có sức thuyết phục gì cả.
- Cô nương à, đừng có nhìn người ta nữa. Trên lưng người ta đã có vài cái lỗ rồi kia kìa._Tôi khinh bỉ liếc Bảo Yến một cái, đưa cốc nước bên cạnh lên uống một ngụm_Mày với anh ấy có phải…
Lúc này bố mẹ đem đếm cho tôi mấy xiên rau củ nướng, kêu tôi thả ga ăn, hết bố mẹ lại đi mua. Tôi dùng cái miệng dính đầy tương ớt của mình hôn chụt bố mẹ mỗi người một cái, rồi cắn một miếng bí ngôn lớn, cười ngoác miệng khen ngon, tạm thời gác chuyện đang nói dở với Bảo Yến sang một bên.
Không khí bữa tiệc có vẻ rất tốt, ai nấy đều tham gia nhiệt tình, trừ cậu bé hành xóm nhà tôi. Từ lúc thấy tôi, nó vẫn chưa nói lời nào, cứ lẳng lặng nướng đồ ăn rồi chia cho Tiểu Hắc một nửa. Thỉnh thoảng người khác bắt chuyện với nó, nó cũng chỉ đáp lại cho có lệ, sau đó nhìn về phía tôi mấy giây, lại cúi đầu trò chuyện với Tiểu Hắc.
Thằng bé bị sao thế? Tôi đây còn đang cười đây này, nó như thế là có ý gì chứ?
Tôi đi đến gần chỗ nhóc Quân đang chơi cùng Tiểu Hắc, vỗ vai nó một cái rồi đưa cho nó đĩa sò Bảo Yến lại vừa cướp được từ Gia Tuấn cho tôi.
- Này Quân, cho mày.
Ai ngờ thằng nhóc này chẳng nể mặt tôi gì cả. Nó liếc mắt nhìn đĩa sò nướng thơm ngon, hừ lạnh một cái liền quay đi tiếp tục cho Tiểu Hắc ăn, bơ đẹp tôi luôn. Tôi cũng chẳng thèm chấp với trẻ con, không thích nói chuyện với tôi thì thôi vậy.
Nhưng mà tôi vừa quay người còn chưa kịp đi, người phía sau vô thanh vô thức tóm lấy cổ tay tôi, sau đó nhẹ giọng đề nghị.
- Chúng ta nói chuyện riêng một lát đi.
Tôi nhìn mọi người một lượt, bố mẹ đang vui vẻ hỏi anh chị tôi xem bao giờ thì cho bố mẹ bế cháu nội, Bảo Yến và Gia Tuấn thì đang chí chóe cùng đám đồ ăn. Ai cũng có đôi có cặp hết rồi, tôi ở lại cũng chỉ làm bóng đèn mà thôi, vậy nên không suy nghĩ nhiều liền gật đầu đồng ý, theo nhóc Quân ra khỏi nhà đi dạo.
Chỉ vài ngày nữa là sang năm mới rồi. Hai bên đường được trang trí rất nhiều đèn nháy lung linh rực rỡ, không khí rét lạnh cộng thêm với dư âm của ngày Noel còn sót lại, cũng đủ gợi lên cho người ta cảm giác háo hức, rạo rực, chờ mong. Duy chỉ có điều, nó không làm tâm trạng tôi tốt lên mấy, mặc dù bên ngoài tôi vẫn cười nói vui vẻ.
Đi cách nhà đã một đoạn, nhóc Quân vẫn nắm cổ tay tôi, chậm rãi kéo tôi đi trên vỉa hè mà không chịu lên tiếng. Chẳng phải nó có chuyện muốn nói với tôi sao, im lặng như thế là có ý gì?
- Nhóc con, có gì thì nói đi._Tôi vừa gọi nhóc Quân vừa dùng chút lực thoát khỏi tay nó.
Thằng bé như bị bất ngờ, hơi giật mình, quay đầu trừng mắt nhìn tôi. Tôi cũng trừng mắt nhìn nó. Thế là mắt đối mắt một lúc lâu, tôi mỏi mắt quá, chẳng buồn nhìn nữa, đập vai nó “Xì…” một tiếng, kêu nó đừng trừng nữa, mắt sắp lòi ra ngoài rồi.
Ấy vậy mà nó vẫn cứ trừng, tôi kéo lại áo khoác, đi được mấy bước cũng không thấy nó đuổi theo, quay đầu nhìn lại thấy nó vẫn đứng nguyên chỗ cũ, đang trừng mình.
- Còn đứng đó, không đi là chị bỏ mày lại đấy. Có cô nào bắt đi thì đừng kêu chị vô tâm nhé…
- Ngân.
Bị gọi đột ngột như thế, tôi đang nói liền dừng lại khó hiểu. Tiếng thằng bé không lớn lắm, nhưng lúc này lại đặc biệt rõ ràng.
- Ngân, Quân muốn hỏi một chuyện.
- Ừ, hỏi đi.
- Nếu Quân thích một người, thì phải làm thế nào?
Ôi, tưởng chuyện gì! Thì ra cậu bé của tôi cũng biết yêu đương rồi đấy. Thật là làm tôi vui chết đi được! Cuối cùng thì hoa đào của đứa nhỏ này cũng đến lúc nở rồi.
- Thích hả? Thế thì nói với người ta đi.
- Nhưng Quân sợ.
- Sợ cái gì! Đàn ông đến nơi rồi, có chuyện cỏn con thế mà cũng sợ. Chị thật là thất vọng về mày quá đi…
- Vậy thì…NGÂN…
Lần này tiếng thằng bé lớn hơn hẳn, tôi còn chưa đau lòng xong đã bị nó dọa cho xém chút nhảy lên rồi. Thế nhưng đó có là gì, câu nói phía sau của nó mới khiến tôi run rẩy kia kìa.
Nó nói: “Ngân, Quân thích Ngân!”
Đầu tôi bỗng nổ bùm một cái, mọi hành động lập tức ngừng lại, đến thở còn thiếu chút quên luôn. Qua mấy phút sau, trước sự hồi hộp chờ đợi của nhóc Quân, tôi xoay người, tiếp tục đi về phía trước, chọn cách im lặng.
Thằng nhóc này điên rồi! Nó điên nên mới có thể nói ra chuyện kinh dị như thế! Nó thích tôi? Sao lại thích tôi? Tôi không những lớn tuổi hơn nó, còn chẳng có chút dáng vẻ con gái nào, nó mù hay sao mà lại thích tôi chứ.
Tôi cúi đầu đi chưa được mấy bước, phía sau có người kéo giật tôi lại, rồi nắm mạnh hai vai tôi, trừng mắt lên với tôi.
- Ngân, quên người đó đi! Quân có thể ở bên Ngân. Quân sẽ bảo vệ Ngân, không để Ngân buồn hay bị tổn thương. Quân sẽ luôn làm Ngân cười, sẽ không để Ngân phải rơi nước mắt nữa. Quân còn có thể…
- Nhóc con, buông chị ra!_Mặc kệ nhóc Quân đang nói cái gì, tôi vẫn quyết định ngắt lời nó.
Tôi không muốn chỉ vì mình bị tổn thương mà lại làm tổn thương thêm một người nữa. Thằng bé còn nhỏ, có nhiều chuyện nó chưa suy nghĩ chín chắn, tôi có thể hiểu, cũng sẽ không trách nó. Coi như nó chưa từng nói gì cả, tôi với nó vẫn là chị em như trước. Vậy là tốt nhất.
- Quân không phải nhóc! Dù Quân nhỏ tuổi hơn, nhưng Quân chắc chắn sẽ là người đàn ông tốt nhất của Ngân._Thằng bé này càng nói càng kích động. Nó chuyển từ vai sang nắm tay tôi, điệu bộ thật sự khẩn trương vô cùng._Ngân, làm bạn gái Quân đi? Đợi Quân học xong đại học, mình sẽ kết hôn, được không?
Nhìn ánh mắt tha thiết của nhóc Quân, tôi thật sự không muốn làm nó tổn thương chút nào. Thằng bé này hồ đồ quá, nói năng lung tung hết lên rồi. Cái gì mà bạn gái với chẳng kết hôn, nó nghĩ nó đang đóng phim truyền hình đấy à? Phải để anh Kiệt dạy bảo lại nó mới được!
- Đừng đùa nữa, buông chị ra. Chúng ta trở về thôi.
Nghe tôi nói thế, bàn tay thằng bé siết chặt lại, mày nhăn sát vào nhau vẻ như không biết phải làm sao. Nó trừng mắt, giọng nói lớn hơn nhưng vẫn có thể nhận ra nó đang kiềm chế bản thân thế nào.
- Quân không đùa! Hắn ta có gì tốt chứ. Hắn làm Ngân đau khổ như vậy, tại sao Ngân còn nhớ đến hắn? Hắn không xứng đáng với Ngân!
Tay bị siết đến mức nhói đau, nhưng sao có thể sánh với nỗi đau trong lòng tôi lúc này. Tôi vốn muốn đem tất cả chôn vùi trong dĩ vãng, chỉ là lại làm không được rồi.
Đúng là hắn không có gì tốt, hắn chỉ coi tôi là người thay thế, nhưng mà tôi, tôi vẫn dành tình cảm cho hắn. Trái tim tôi đã không thuộc về tôi nữa rồi.
- Quên hắn đi, được không? Cho Quân một cơ hội, Quân sẽ làm cho Ngân hạnh phúc._Giọng nhóc Quân dịu đi, tay cũng thả lỏng hơn.
Đầu tôi đau quá, mắt cũng cay nữa. Tôi mệt mỏi lắm! Có thể đứng lên, gắng gượng đến giờ phút này, tôi đã nghĩ sẽ có thể cố gắng đến hết đời. Nhưng mà tôi sai rồi, tôi lại muốn gục ngã rồi.
Nhân lúc nhóc Quân buông lỏng, tôi vùng mạnh một cái, thoát khỏi tay nó, hướng phía xa chạy thục mạng.
Cho tôi yếu đuối một lần nữa thôi. Chỉ lần này thôi. Một lẫn nữa…
Tôi cứ chạy như thế, chẳng biết nên đi hướng nào, cũng chẳng biết nên về đâu lúc này.
Dừng lại bên một cửa hàng tạp hóa nhỏ, tôi nhìn về phía quầy hàng, đột nhiên cảm thấy muốn uống cái gì đó.
Cầm tờ tiền 20 ngàn bị vo viên, nhăn nhó đến mức đáng thương, có lẽ bị để quên từ mùa đông năm ngoái trong túi áo khoác vừa mới được tôi lục lọi tìm ra, tôi tiến đến quần hàng, hỏi mua một lon bia.
Trong lúc bà chủ đi lấy bia, đứa cháu gái của bà ấy hiếu kì nhìn tôi thật lâu, rồi nó kéo góc áo tôi. Cô bé tầm 5, 6 tuổi gì đấy, cơ thể tí xíu chui trong rất nhiều quần áo khiến nó trông như một khối bông di động, rất đáng yêu. Nó nói: “Chị ơi, đừng khóc nữa!”
Tôi đưa tay sờ mặt, chẳng biết đã ướt nhẹp từ lúc nào.
Cô bé đáng yêu lại cúi xuống lục mấy thứ trên bàn, mở hộp giấy ăn lấy vài tờ đưa cho tôi dùng. Tôi nhận lấy, nhìn nó cảm kích xoa nhẹ đầu nó.
Vừa lúc bà chủ cửa hàng đi ra, tôi nhận bia, trả tiền, nhân tiện khen bà ấy có cô cháu gái xinh xắn đáng yêu. Bà ấy cười rất vui vẻ, lấy tiền thừa đưa lại cho tôi. Tôi lại nhìn cô bé kia một cái, kêu bà chủ đổi hết tiền thừa thành bim bim, sau đó tôi cầm một gói, còn lại cho cô bé, mới quay người đi khỏi.
Đường phố mùa này vẫn rất nhiều người đi lại, hơi lạnh mùa đông mách bảo người ta xích lại gần nhau hơn. Tôi kéo cao áo khoác đi lững thững một mình, một tay ôm gói bim bim không lớn lắm, hình như là vị khoai tây, tay còn lại cầm lon bia, vừa uống vừa đi. Có vài người đi qua tôi, có lẽ họ cảm thấy cô gái này rất kì quái, không nên động vào nên chỉ nhìn chứ không làm gì khác, rồi họ cũng đi đường của họ, tôi đi đường của tôi.
Bia trong miệng đắng nghét, thế nhưng hòa quyện với nỗi lòng tôi lại tạo ra một hương vị tuyệt vời. Cũng lâu lắm rồi tôi không uống thứ này, đơn giản vì hắn không thích tôi uống, tôi không uống. Giờ thì hắn chẳng quản nữa, tôi muốn uống thì uống thôi.
Nuốt ngụm bia cuối cùng xuống dạ dày, ném vỏ vào thùng rác, tôi mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút. Cũng nên về nhà rồi, nếu không mọi người lại làm lớn chuyện lên mất.
- Ngân…
Vâng, suốt đêm, chính xác là suốt đêm đấy. Tên nào đó cứ không ngừng gọi như thế, làm cho tôi đây vừa không được ngủ lại phải chạy ra chạy vào không biết bao nhiêu lần. Chân tôi, tay tôi, lưng tôi, chỗ nào cũng mỏi nhừ rồi. Tôi thề nếu như nằm xuống nhất định tôi sẽ lăn ra ngủ ngay lập tức đấy!
Bạch công tử càng sốt càng mê man, càng mê man càng hồ đồ, càng hồ đồ càng nói lung tung. Tôi không thể nghe rõ toàn bộ những gì hắn nói, nhưng đại khái là rất khó hiểu, tôi chỉ đủ trình độ nghe được hắn gọi mình mỗi lúc khó chịu mà thôi.
Thời gian dần trôi đi, cơ thể hắn cũng dần hạ nhiệt, không còn lúc nóng lúc lạnh lảm nhảm vớ vẩn nữa mà đã bắt đầu chìm vào giấc ngủ yên bình.
Thay khăn trên trán hắn lần cuối, tôi cũng chẳng còn sức đâu mà nghĩ nhiều nữa rồi. Trèo lên một bên giường, lấy áo khoác làm chăn, tôi rất nhanh đã không còn biết trời đất gì nữa.
Ngủ một mạch liền, khi tôi tỉnh lại, đã là giữa trưa hôm sau. Bệnh nhân trên giường đã biến mất, mà cơ thể tôi lại được cuộn tròn trong chăn bông giống như kén sâu.
Lăn một vòng từ trong ra ngoài, tôi thoát khỏi kén sâu, mặc áo khoác, nhảy xuống giường, sỏ dép đi ra ngoài.
Trong nhà vẫn tĩnh lặng như trước, trong không khí thoang thoảng mùi hương từ cây nhang trên bàn thờ đã cháy được hơn phân nửa. Chắc là Bạch công tử thắp cho ông bà hắn.
Tôi đi đến trước bàn thờ, cũng đốt một cây nhang, chắp tay chào hỏi ông bà của Hoàng Bách, cắm nhang vào bát hương rồi mới đi tìm người nào đó. Chỉ là tìm khắp nơi cũng không thấy, nên đành đi đánh răng rửa mặt, sau đó ra trước hiên nhà ngồi thất thần.
Nghĩ cũng thật buồn cười. Tôi bỏ nhà đi đã sang ngày thứ ba, thế mà vẫn chưa gọi điện cho mọi người lấy một lần. Thực ra tôi biết chắc chắn mọi người sẽ rất lo lắng cho tôi, nhưng tôi cũng biết nếu như tôi gọi điện, nhất định anh tôi sẽ theo đó mà tìm đến đây bắt tôi về. Mà tôi thì lại không muốn rời xa hắn chút nào, thế nên vẫn không dám báo tin cho ai.
Trước đây Bảo Yến từng nhận xét tôi là người cứng đầu, lại bảo thủ. Giờ thì đúng rồi, tôi thực sự đã không nghe lời người lớn mà làm theo ý mình rồi đây.
Nghĩ lại nghĩ, tiếp theo tôi nên làm sao? Tôi muốn đi cùng hắn, mặc kệ người khác có ý kiến gì, nhưng mà hắn đâu có cần tôi, người hắn cần là một người khác, tôi lấy tư cách gì đi cùng hắn đây? Còn nếu về nhà, vậy sau này, nhất định hai chúng tôi sẽ không thể gặp lại được nữa.
Càng nghĩ đầu càng loạn, càng nghĩ lòng càng đau, tôi nên làm thế nào bây giờ? LÀM THẾ NÀO BÂY GIỜ? Tôi điên mất thôi! ĐIÊN MẤT THÔI!
- Cậu muốn làm bông xù đó à?_Phía xa bỗng vang lên tiếng nói.
Tôi ngừng vò đầu, nhưng hai tay vẫn lồng trong mớ tóc rối tung, xoay đầu nhìn đến chủ nhân của giọng nói vừa phát ra. Bông xù cái đầu hắn, tôi là gà còn chưa đủ sao mà muốn tôi thành chó nữa.
Mà người này, đây là một người vừa ốm dậy hay sao? Vì sao hắn lại có thể có vẻ mặt phơn phởn, hồng hào, sáng lạn của kẻ đang sống trong thế giới mộng mơ thế kia? Hắn còn cười, cười cái con khỉ ấy! Đi mà cười với cô gái của hắn ấy!
Thấy người phía xa đi lại gần, tôi mặc kệ đầu óc rối tung như tổ quạ, chẳng buồn vuốt lại, lập tức đứng lên đi vào nhà. Không phải tôi dỗi đâu nha, chẳng qua là nhìn thấy mặt hắn khiến tôi buồn bực, cảm giác đau đớn từ đáy lòng lại trào lên mà thôi.
- Sao còn chưa ăn cơm?_Người nào đó nhìn vào bếp, thấy thức ăn trên bàn vẫn được che đập nguyên vẹn không xê dịch, nhíu mày cằn nhằn.
Hắn cằn nhằn là việc của hắn, tôi đây chẳng thèm quan tâm nha. Dù sao tôi cũng không thấy đói.
- Nếu cậu không ăn cơm, vậy thì không được ăn thứ này rồi._Kẻ nào đó vừa nói vừa mở hộp nhựa lấy từ trong túi hắn vừa sách về ra.
Một mùi hương quyến rũ, thơm lức hòa vào không khí bay đến trước mũi tôi. Mùi hương này, mùi hương này, còn có thể xuất phát từ thứ gì được nữa.
Đang ngồi ủ rũ trên ghế, tôi lập tức đứng thoắt dậy, tính xông đến cướp của. Ai ngờ người kia đoán ra ý đồ của tôi, nhanh nhẹn dơ thứ trong tay lên cao, làm tôi dù có nhảy lên nhảy xuống cũng không tài nào chạm vào cái hộp chứ đừng nói đến thứ bên trong nó.
- Đưa tôi! Mau đưa cho tôi!
Hoàng Bách một tay cầm hộp nhựa đưa lên thật cao, một tay đặt trên đỉnh đầu tôi giữ không cho tôi bật lên nữa, miệng thì cười cười như đang xem kịch vui.
Mẹ nó, dám đem sầu riêng ra dụ dỗ tôi, lại còn dám không cho tôi ăn. Tôi sống chết với hắn!
Hoàng Bách bị tôi đấm đá rất nhiều, nhưng vẫn rất kiên cường đưa hộp sầu riêng từ trên cao ra phía sau, giữ nó ở vị trí xa tôi nhất có thể, trên môi vẫn không khi nào phai ý cười.
- Đồ đáng ghét, mau đưa cho tôi!_Vừa hét lên, tôi vừa cố gắng vượt qua hắn ra phía sau lấy đồ.
Nhìn tôi lúc này chắc buồn cười lắm! Tóc tai đã chẳng ra làm sao, điệu bộ lại hung dữ như cướp của, thỉnh thoảng còn lớn tiếng mắng người. Cũng may tôi còn chưa dơ dép đánh người đấy.
- Gà mái ơi gà mái, cậu thật là dễ tóm gáy._Tên Bạch công tử kia vẫn chỉ dùng một tay để ngăn cản tôi, cùng với đó là dùng giọng điệu đáng ghét cười nhạo.
Ngay lúc tôi lùi lại một chút, tiếp theo dồn sức lao về trước, Bạch thối liền dơ cao tay lên không cản nữa. Tôi cứ như vậy theo đà lao thẳng vào người hắn.
Phanh không kịp, lại dùng quá nhiều lực khiến tôi đâm vào hắn, chưa đầy nửa giây sau cả hai đã lăn ra đất. Cũng may có hắn làm bị thịt, tôi không bị xây xát chỗ nào. Nhưng mà, nhưng mà, SẦU RIÊNG CỦA TÔI, sầu riêng của tôi rớt hết ra ngoài rồi…oa..oa…
Mắt nhìn những múi sầu riêng vàng ươm, béo ngậy lấm đầy bụi bẩn, rơi khắp sàn nhà, lửa giận trong tôi bốc lên ngùn ngụt. Vì sao, vì sao không cho tôi ăn? Bây giờ thì hay rồi, bẩn hết rồi thì ăn thế nào được nữa.
Nguyễn Hoàng Bách, hôm nay cậu tới số rồi!
Tôi nhổm người dậy, chuẩn bị dùng “thiết đầu công” đập nát cái cằm nhà hắn. Thế nhưng chẳng biết cái người vừa mới nhăn nhó mặt mày rên đau này trong đầu nghĩ gì, thoắt một cái cũng nhổm người dậy, bàn tay hư hỏng đỡ phía sau đầu tôi, kéo lại gần.
Trong miệng bỗng tràn ngập hương vị thơm lức, béo ngậy cùng một chút nồng nhẹ đặc trưng của sầu riêng, lửa giận trong tôi vì thế tiêu tan không còn chút dấu vết, mà thay vào đó, một cảm giác xa lạ ập đến.
Khuôn mặt Bạch công tử phóng đại hết mức, tôi thậm chí còn có thể thấy được từng cọng lông mi của hắn đang không ngừng kích động run run.
Đây là tình huống gì?
Từng có lần tôi cùng Hoàng Bách đi khu vui chơi, trong lúc tìm chỗ nghỉ ngơi chúng tôi vô tình bắt gặp một cặp đôi đang làm chuyện mờ ám, mà cụ thể chính là môi dính môi. Lúc ấy tôi chẳng dám nhìn lâu, kéo Hoàng Bách đi xa, bĩu môi khinh thường mấy người ra vẻ ta đây có người yêu trước mặt kẻ cô đơn, thế nhưng cái tên đi bên cạnh tôi lại lên tiếng cười nhạo nói tôi không được như người ta nên ghen tức.
Tôi liền chỉ vào mặt hắn cao giọng: “Chị đây là không thèm chứ không phải không có nhé! Chỉ cần tôi hô một tiếng, còn sợ không có sao.”
Sau đó hắn nhìn tôi từ đầu đến chân một lượt, chán nản lắc đầu: “Cậu ư? E rằng cho không cũng chẳng ai thèm.”
Không ai thèm. “Không ai thèm” của hắn là đây đó à? Mẹ nó, bây giờ không phải tên hư hỏng nhà hắn đang đi ngược lại với những lời bản thân đã nói đó sao.
Ban đầu tôi còn cứng đầu giãy dụa, bởi vì tôi biết đây chẳng qua là hắn nhìn tôi mà nhớ đến cô gái hắn yêu, một khắc không kìm lòng nổi mới làm thế mà thôi. Nhưng là tôi lại bị hắn mê hoặc rồi, đầu óc tôi cứ thế bay tận đâu đâu không ai biết, đến khi hắn rời ra, còn luyến tiếc nữa chứ.
Tôi đúng là không có tiền đồ, còn rất ngốc nữa đúng không? Rõ ràng biết không thuộc về mình, vậy mà vẫn huyễn hoặc bản thân cố chấp. Rõ ràng biết như vậy sẽ càng đau hơn, vậy mà cứ đâm đầu vào như thiêu thân.
- Gà mái, tôi…
Không để Hoàng Bách nói hết, tôi xấu hổ đứng lên thật nhanh, rồi chạy đi cũng thật nhanh. Mặc kệ là hắn đang định nói cái gì, tôi đều không muốn nghe. Không cần hắn giải thích, không cần hắn nói ra đó chỉ là nhầm lẫn. Cho tôi lừa dối bản thân một lần thôi, duy nhất một lần này thôi! Hãy để tôi tin rằng đó là nụ hôn hắn dành cho tôi, cho tôi chứ không phải ai khác…
- Anh Kiệt?
Sao anh ấy lại xuất hiện ở đây? Nhưng điều tôi quan tâm hơn lúc này là: liệu anh ấy muốn làm gì? Anh ấy từng nói, muốn tôi tránh xa Hoàng Bách càng xa càng tốt, cấm tôi không được ở gần hắn, không cho tôi liên lạc với hắn, bây giờ có phải anh ấy sẽ tách chúng tôi ra không? Tôi không muốn!
Không quan tâm đến tiếng gọi của tôi, anh Kiệt chậm rãi bước đến gần, nắm cổ tay tôi rồi xuyên qua vai tôi nhìn về phía sau.
- Thế nào?
Tôi quay đầu, chỉ thấy Bạch công tử đã chạy ra, đứng đó từ lúc nào. Hắn nhìn tôi thật lâu, rồi chuyển ánh mắt sang anh Kiệt, chậm chạp lắc đầu.
Hai người này đang làm trò gì thế? Họ đang nói chuyện gì tôi không biết hay sao?
- Như thỏa thuận, anh đến mang người đi._Anh Kiệt chỉ nói thêm có thế, sau đó kéo tôi còn đang hoang mang nhìn Bạch thối đi.
Tôi giật mình giãy nảy lên, vùng vẫy muốn thoát ra. Anh tôi không thể làm thế! Anh ấy không thể làm thế được! Tôi muốn ở bên hắn, dù chỉ là được thêm một phút giây nữa thôi, như thế là đủ rồi.
- Anh Kiệt, thả em ra! Thả em ra…
Sao anh ấy có thể tàn nhẫn như thế? Hắn cũng vậy. Hai người, hai người đều tàn nhẫn giống nhau! Sao không nghĩ đến cảm nhận của tôi một chút, sao không quan tâm xem tôi có đồng ý hay không?..
- Con nhỏ này, ngoan ngoãn theo anh về nhà mau.
Anh tôi vẫn coi như không nghe thấy lời tôi nói, dùng cả hai tay giữ người tôi, bước chân cũng nhanh và có lực hơn, kéo tôi về phía chiếc taxi đang đỗ cách đó không xa.
Tôi cố gắng vùng vẫy mạnh hơn. Đôi dép bông đi trong nhà dưới chân miết chặt xuống mặt đất một hồi, bởi vì tôi vung chân mà một cái bay đi thật xa, một cái dường như cũng sắp rớt khỏi chân tôi.
Mặc dù bị anh trai kéo rất mạnh, nhưng tôi vẫn cố quay đầu lại.
Hắn đứng đó, cứ đứng yên như một pho tượng như thế nhìn tôi bằng ánh mắt lưu luyến không đành lòng. Phải chăng là hắn đang luyến tiếc người thay thế cho cô gái hắn yêu? Hắn như thế chẳng qua là vì không còn ai giúp hắn vơi đi nỗi nhớ dành cho người kia có phải không?
Lúc này tôi muốn hét lên thật to, muốn hỏi hắn rằng, có khi nào hắn đối với tôi tốt là vì tôi là chính tôi, chứ không phải vì tôi giống cô gái ấy, dù chỉ một chút hay không?
Nhưng còn cần thiết sao? Cho dù không hỏi thì tôi cũng đã biết đáp án rồi, một đáp án tôi chẳng muốn biết chút nào.
Tôi đau đớn nhìn Hoàng Bách, chẳng còn động lực nào mà lên tiếng nữa, để mặc cho anh trai kéo đi như một cái xác.
Anh Kiệt thấy tôi đột nhiên im lặng, không giãy dụa, cũng không gào hét, ngoan ngoãn để anh ấy kéo thì càng đi nhanh hơn, nhét tôi vào taxi rồi kêu tài xế cho xe chạy.
Tôi nhìn vào gương chiếu hậu, hình ảnh người đó xa dần, thu nhỏ lại cho đến khi không thể nhìn thấy nữa. Nước mắt giống như nước tràn đê, không theo điều khiển của não bộ tự động trào ra không sao kìm lại được.
Hắn không đuổi theo. Hắn vẫn đứng đó. Hắn không cần tôi, không cần tôi nữa rồi.
Rốt cuộc tôi vẫn chẳng là gì đối với hắn. Rốt cuộc, vẫn chẳng là gì…
Cô gái ấy mới là tất cả. Đó mới là tất cả của hắn, không phải tôi…
“Hai kẻ ngốc!” Anh Kiệt thì thầm như nói một mình, kéo đầu tôi dựa vào vai anh ấy, rồi ôm vai tôi nhẹ vỗ vỗ, an ủi.
Anh ơi, em đau quá! Phải làm sao bây giờ? Làm sao mới có thể quên đi tất cả? Anh nói cho em biết đi, phải làm sao mới có thể quên được hắn, quên đi những đau đớn khiến em như chết ngạt này đây?
- Cứ khóc đi! Có anh đây rồi.
Bàn tay bên vai tôi vẫn vỗ đều đều theo một quy luật nào đó. Điều đó làm cho tôi không những không cảm thấy tốt hơn chút nào mà càng ngày trái tim càng nhói lên, bóp nghẹt nó khiến tôi dường như không thể thở.
Trước đây hắn cũng đã từng làm như thế. Đã từng…
Tiếng rấm rức trong xe càng ngày càng lớn hơn, kèm theo những khúc đứt quãng nghẹn ngào rõ rệt. Bác tài xế ở phía trước có vẻ rất tò mò nhưng chỉ nhìn anh em tôi một chút qua gương chiếu hậu, sau đó chuyên tâm lái xe một cách im lặng.
Hết rồi! Hết thật rồi! Từ nay về sau, sẽ chẳng còn gì nữa…
----o0o----
Thực kì lạ là mọi người ở nhà không quá lo lắng như những gì tôi nghĩ, giống như là ai nấy đều biết tôi vốn vẫn luôn an toàn bên ngoài, bây giờ chỉ là trở về nhà mà thôi. Thế nhưng, tôi vẫn thực cảm động và thấy có lỗi với tất cả.
Tôi dương đôi mắt mọng nước như hai quả táo tàu lên nhìn những người trước mặt, vừa mới nín khóc mà nước mắt lại muốn trào ra.
Bố mẹ tôi vừa mếu vừa cười, những nếp nhăn ở đuôi mắt xúm lại một đoàn, chạy thật nhanh đến ôm tôi mạnh đến mức tôi muốn tắc thở. Nếu như bình thường thì tôi sẽ chẳng để vậy đâu, nhưng lúc này thì khác.
Mẹ dang tay dang chân bám lấy tôi như bạch tuộc, miệng không ngừng lặp đi lặp lại mấy câu cảm tạ trời đất phù hộ tôi vẫn an toàn trở về. Còn bố tôi thì đỡ khoa trương hơn một chút, ông chỉ dùng ánh mắt dịu dàng ấm áp nhìn tôi, tay vỗ nhẹ lên đầu tôi như vẫn thường làm với Tiểu Hắc.
Nhắc đến anh bạn này, phải nói rằng lần này nó làm cho tôi rất “cảm động” nha. Trong lúc mọi người kéo tôi vào nhà hết hỏi này hỏi nọ, nó rất biết điều quấn quýt quanh chân tôi, hết cọ rồi lại ôm, thỉnh thoảng dương đôi mắt long lanh biểu thị tình cảm của nó dành cho tôi. Sau đó anh bạn này chạy vào chỗ ngủ của mình, đem cún bông ra đặt lên chân tôi, tỏ ý là cho tôi mượn ôm.
Tôi trước nay vốn chẳng phải loại con gái yếu đuối gì, thế nên chuyện này dù làm tôi tổn thương rất nặng nề, nhưng tôi thực sự không thể làm cho người thân của mình lo lắng thêm nữa, vậy nên tôi cố gắng hết sức cười thật tự nhiên, nói xin lỗi với mọi người.
Mất đi hắn thì sao chứ, tôi vẫn còn gia đình, bạn bè cơ mà. Mất đi hắn, cũng chỉ là mất đi trái tim mà thôi. Tôi sẽ vẫn sống, sống thật tốt để không phụ tấm lòng mọi người dành cho tôi. Rồi thời gian đi qua sẽ làm lu mờ tất cả. Người ta vẫn nói thời gian có thể chữa lành mọi vết thương đấy thôi.
Chiều hôm đó, trong khi tôi ngủ mê man như bất tỉnh, chẳng hay mọi người đã làm những gì. Chỉ biết là khi tôi tỉnh lại cũng vừa lúc mọi thứ chuẩn bị xong xuôi.
Cái bàn lớn được kê ra sân, bên cạnh là hai bếp nướng bằng than củi. Trên bàn sớm đã bày biện đủ loại nước uống cùng đồ ăn vẫn đang bốc hương nghi ngút thơm đến mức vừa ngửi đã muốn lao vào ăn ngay. Ngồi quanh bàn ngoài bố mẹ, anh trai tôi, chị Hân và Tiểu Hắc ra, còn có nhóc Quân, Bảo Yến và…anh già Gia Tuấn.
Mọi người mở tiếc giúp tôi vui vẻ, tôi hiểu. Có nhiều hơn vài người cũng rất bình thường, chỉ là thêm bát thêm đũa mà thôi, nhưng mà tôi vẫn rất thắc mắc: Vì sao anh già kia lại ở đây? Nhà tôi với anh ta quen thân lắm à?
- Thảo Ngân, mau mau lại đây! Xem anh nướng cho em xiên hải sản rất ngon đây này._Người này, không phải anh trai tôi nha.
Nếu không phải anh Kiệt, thì còn ai khác ngoài cái người tên Gia Tuấn kia nữa chứ. Tôi xin người, làm ơn đừng có dùng cái giọng điệu thân thiết đó nói chuyện với tôi được không? Sẽ làm mọi người hiểu lầm đấy anh có biết không?
Để thể hiện thái độ không vừa lòng của mình, tôi lầm lì mặt mày, đi đến chỗ Bảo Yến. Cô nàng thấy tôi tiến gần, lập tức trừng mắt với anh già Gia Tuấn, sau đó chẳng nói một lời giật mấy xiên tôm, mực trên tay anh ta. Đợi khi tôi ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh mình, Yến cô nương đem xiên đồ vừa cướp được đặt vào tay tôi, dùng cái kiểu lấy lòng đặc trưng của mình, cười nịnh nọt, vỗ vai tôi.
- Cho mày đấy. Ăn nhiều vào, hết tao lại nướng tiếp cho.
Tôi nhìn lên, thấy anh già há miệng, dường như rất muốn lên tiếng đòi lại đạo lí cho mình, nhưng thấy Yến cô nương quay đầu bắn ánh mắt như tên bay đạn lạc về phía mình, liền ngậm miệng lại, ấm ức chạy đi nướng thêm mấy xiên khác, còn không quên làm ra vẻ bị bắt nạt nhìn tôi làm tôi thiếu chút nữa phun luôn miếng thịt mực vừa mới cắn vào miệng.
Cô nương à, rõ ràng là cô đi cướp của người ta còn ra vẻ hung bạo như vậy, thật là không làm gương tốt cho trẻ nhỏ học tập. Còn anh trai, tôi vẫn nên nhắc lại với anh điều này: chúng ta không quen thân, có thể đừng có làm ra mấy cái hành động buồn nôn ấy với tôi được không?
Anh Kiệt cùng chị Hân nhìn thấy như vậy, cũng không tỏ vẻ kinh ngạc lắm, chỉ đưa mắt nhìn nhau, rồi cười cười ẩn ý, tiếp tục em đút anh một miếng, anh bồi em một miếng, ăn đồ ăn của mình.
Nhìn lại hai người dở dở ương ương vừa rồi một lượt, tôi đã bỏ qua điều gì sao? Hay là trong những ngày tôi vắng mặt, ở đây đã xảy ra chuyện động trời nào mà tôi chưa biết?
Vì muốn giải đáp thắc mắc của mình, tôi ghé lại gần Bảo Yến, vừa cắn một miếng tôm nướng phết đầy tương ớt, vừa thì thầm hỏi.
- Mày quen anh Tuấn lúc nào thế?
- Không quen._Yến cô nương trả lời như vậy, đồng thời không quên đánh mắt về phía Gia Tuấn đang đứng nướng thịt phía xa như ghét bỏ.
Tôi xin thề, đây là câu nói dối thảm hại nhất mà tôi từng nghe đấy. Thật chẳng có sức thuyết phục gì cả.
- Cô nương à, đừng có nhìn người ta nữa. Trên lưng người ta đã có vài cái lỗ rồi kia kìa._Tôi khinh bỉ liếc Bảo Yến một cái, đưa cốc nước bên cạnh lên uống một ngụm_Mày với anh ấy có phải…
Lúc này bố mẹ đem đếm cho tôi mấy xiên rau củ nướng, kêu tôi thả ga ăn, hết bố mẹ lại đi mua. Tôi dùng cái miệng dính đầy tương ớt của mình hôn chụt bố mẹ mỗi người một cái, rồi cắn một miếng bí ngôn lớn, cười ngoác miệng khen ngon, tạm thời gác chuyện đang nói dở với Bảo Yến sang một bên.
Không khí bữa tiệc có vẻ rất tốt, ai nấy đều tham gia nhiệt tình, trừ cậu bé hành xóm nhà tôi. Từ lúc thấy tôi, nó vẫn chưa nói lời nào, cứ lẳng lặng nướng đồ ăn rồi chia cho Tiểu Hắc một nửa. Thỉnh thoảng người khác bắt chuyện với nó, nó cũng chỉ đáp lại cho có lệ, sau đó nhìn về phía tôi mấy giây, lại cúi đầu trò chuyện với Tiểu Hắc.
Thằng bé bị sao thế? Tôi đây còn đang cười đây này, nó như thế là có ý gì chứ?
Tôi đi đến gần chỗ nhóc Quân đang chơi cùng Tiểu Hắc, vỗ vai nó một cái rồi đưa cho nó đĩa sò Bảo Yến lại vừa cướp được từ Gia Tuấn cho tôi.
- Này Quân, cho mày.
Ai ngờ thằng nhóc này chẳng nể mặt tôi gì cả. Nó liếc mắt nhìn đĩa sò nướng thơm ngon, hừ lạnh một cái liền quay đi tiếp tục cho Tiểu Hắc ăn, bơ đẹp tôi luôn. Tôi cũng chẳng thèm chấp với trẻ con, không thích nói chuyện với tôi thì thôi vậy.
Nhưng mà tôi vừa quay người còn chưa kịp đi, người phía sau vô thanh vô thức tóm lấy cổ tay tôi, sau đó nhẹ giọng đề nghị.
- Chúng ta nói chuyện riêng một lát đi.
Tôi nhìn mọi người một lượt, bố mẹ đang vui vẻ hỏi anh chị tôi xem bao giờ thì cho bố mẹ bế cháu nội, Bảo Yến và Gia Tuấn thì đang chí chóe cùng đám đồ ăn. Ai cũng có đôi có cặp hết rồi, tôi ở lại cũng chỉ làm bóng đèn mà thôi, vậy nên không suy nghĩ nhiều liền gật đầu đồng ý, theo nhóc Quân ra khỏi nhà đi dạo.
Chỉ vài ngày nữa là sang năm mới rồi. Hai bên đường được trang trí rất nhiều đèn nháy lung linh rực rỡ, không khí rét lạnh cộng thêm với dư âm của ngày Noel còn sót lại, cũng đủ gợi lên cho người ta cảm giác háo hức, rạo rực, chờ mong. Duy chỉ có điều, nó không làm tâm trạng tôi tốt lên mấy, mặc dù bên ngoài tôi vẫn cười nói vui vẻ.
Đi cách nhà đã một đoạn, nhóc Quân vẫn nắm cổ tay tôi, chậm rãi kéo tôi đi trên vỉa hè mà không chịu lên tiếng. Chẳng phải nó có chuyện muốn nói với tôi sao, im lặng như thế là có ý gì?
- Nhóc con, có gì thì nói đi._Tôi vừa gọi nhóc Quân vừa dùng chút lực thoát khỏi tay nó.
Thằng bé như bị bất ngờ, hơi giật mình, quay đầu trừng mắt nhìn tôi. Tôi cũng trừng mắt nhìn nó. Thế là mắt đối mắt một lúc lâu, tôi mỏi mắt quá, chẳng buồn nhìn nữa, đập vai nó “Xì…” một tiếng, kêu nó đừng trừng nữa, mắt sắp lòi ra ngoài rồi.
Ấy vậy mà nó vẫn cứ trừng, tôi kéo lại áo khoác, đi được mấy bước cũng không thấy nó đuổi theo, quay đầu nhìn lại thấy nó vẫn đứng nguyên chỗ cũ, đang trừng mình.
- Còn đứng đó, không đi là chị bỏ mày lại đấy. Có cô nào bắt đi thì đừng kêu chị vô tâm nhé…
- Ngân.
Bị gọi đột ngột như thế, tôi đang nói liền dừng lại khó hiểu. Tiếng thằng bé không lớn lắm, nhưng lúc này lại đặc biệt rõ ràng.
- Ngân, Quân muốn hỏi một chuyện.
- Ừ, hỏi đi.
- Nếu Quân thích một người, thì phải làm thế nào?
Ôi, tưởng chuyện gì! Thì ra cậu bé của tôi cũng biết yêu đương rồi đấy. Thật là làm tôi vui chết đi được! Cuối cùng thì hoa đào của đứa nhỏ này cũng đến lúc nở rồi.
- Thích hả? Thế thì nói với người ta đi.
- Nhưng Quân sợ.
- Sợ cái gì! Đàn ông đến nơi rồi, có chuyện cỏn con thế mà cũng sợ. Chị thật là thất vọng về mày quá đi…
- Vậy thì…NGÂN…
Lần này tiếng thằng bé lớn hơn hẳn, tôi còn chưa đau lòng xong đã bị nó dọa cho xém chút nhảy lên rồi. Thế nhưng đó có là gì, câu nói phía sau của nó mới khiến tôi run rẩy kia kìa.
Nó nói: “Ngân, Quân thích Ngân!”
Đầu tôi bỗng nổ bùm một cái, mọi hành động lập tức ngừng lại, đến thở còn thiếu chút quên luôn. Qua mấy phút sau, trước sự hồi hộp chờ đợi của nhóc Quân, tôi xoay người, tiếp tục đi về phía trước, chọn cách im lặng.
Thằng nhóc này điên rồi! Nó điên nên mới có thể nói ra chuyện kinh dị như thế! Nó thích tôi? Sao lại thích tôi? Tôi không những lớn tuổi hơn nó, còn chẳng có chút dáng vẻ con gái nào, nó mù hay sao mà lại thích tôi chứ.
Tôi cúi đầu đi chưa được mấy bước, phía sau có người kéo giật tôi lại, rồi nắm mạnh hai vai tôi, trừng mắt lên với tôi.
- Ngân, quên người đó đi! Quân có thể ở bên Ngân. Quân sẽ bảo vệ Ngân, không để Ngân buồn hay bị tổn thương. Quân sẽ luôn làm Ngân cười, sẽ không để Ngân phải rơi nước mắt nữa. Quân còn có thể…
- Nhóc con, buông chị ra!_Mặc kệ nhóc Quân đang nói cái gì, tôi vẫn quyết định ngắt lời nó.
Tôi không muốn chỉ vì mình bị tổn thương mà lại làm tổn thương thêm một người nữa. Thằng bé còn nhỏ, có nhiều chuyện nó chưa suy nghĩ chín chắn, tôi có thể hiểu, cũng sẽ không trách nó. Coi như nó chưa từng nói gì cả, tôi với nó vẫn là chị em như trước. Vậy là tốt nhất.
- Quân không phải nhóc! Dù Quân nhỏ tuổi hơn, nhưng Quân chắc chắn sẽ là người đàn ông tốt nhất của Ngân._Thằng bé này càng nói càng kích động. Nó chuyển từ vai sang nắm tay tôi, điệu bộ thật sự khẩn trương vô cùng._Ngân, làm bạn gái Quân đi? Đợi Quân học xong đại học, mình sẽ kết hôn, được không?
Nhìn ánh mắt tha thiết của nhóc Quân, tôi thật sự không muốn làm nó tổn thương chút nào. Thằng bé này hồ đồ quá, nói năng lung tung hết lên rồi. Cái gì mà bạn gái với chẳng kết hôn, nó nghĩ nó đang đóng phim truyền hình đấy à? Phải để anh Kiệt dạy bảo lại nó mới được!
- Đừng đùa nữa, buông chị ra. Chúng ta trở về thôi.
Nghe tôi nói thế, bàn tay thằng bé siết chặt lại, mày nhăn sát vào nhau vẻ như không biết phải làm sao. Nó trừng mắt, giọng nói lớn hơn nhưng vẫn có thể nhận ra nó đang kiềm chế bản thân thế nào.
- Quân không đùa! Hắn ta có gì tốt chứ. Hắn làm Ngân đau khổ như vậy, tại sao Ngân còn nhớ đến hắn? Hắn không xứng đáng với Ngân!
Tay bị siết đến mức nhói đau, nhưng sao có thể sánh với nỗi đau trong lòng tôi lúc này. Tôi vốn muốn đem tất cả chôn vùi trong dĩ vãng, chỉ là lại làm không được rồi.
Đúng là hắn không có gì tốt, hắn chỉ coi tôi là người thay thế, nhưng mà tôi, tôi vẫn dành tình cảm cho hắn. Trái tim tôi đã không thuộc về tôi nữa rồi.
- Quên hắn đi, được không? Cho Quân một cơ hội, Quân sẽ làm cho Ngân hạnh phúc._Giọng nhóc Quân dịu đi, tay cũng thả lỏng hơn.
Đầu tôi đau quá, mắt cũng cay nữa. Tôi mệt mỏi lắm! Có thể đứng lên, gắng gượng đến giờ phút này, tôi đã nghĩ sẽ có thể cố gắng đến hết đời. Nhưng mà tôi sai rồi, tôi lại muốn gục ngã rồi.
Nhân lúc nhóc Quân buông lỏng, tôi vùng mạnh một cái, thoát khỏi tay nó, hướng phía xa chạy thục mạng.
Cho tôi yếu đuối một lần nữa thôi. Chỉ lần này thôi. Một lẫn nữa…
Tôi cứ chạy như thế, chẳng biết nên đi hướng nào, cũng chẳng biết nên về đâu lúc này.
Dừng lại bên một cửa hàng tạp hóa nhỏ, tôi nhìn về phía quầy hàng, đột nhiên cảm thấy muốn uống cái gì đó.
Cầm tờ tiền 20 ngàn bị vo viên, nhăn nhó đến mức đáng thương, có lẽ bị để quên từ mùa đông năm ngoái trong túi áo khoác vừa mới được tôi lục lọi tìm ra, tôi tiến đến quần hàng, hỏi mua một lon bia.
Trong lúc bà chủ đi lấy bia, đứa cháu gái của bà ấy hiếu kì nhìn tôi thật lâu, rồi nó kéo góc áo tôi. Cô bé tầm 5, 6 tuổi gì đấy, cơ thể tí xíu chui trong rất nhiều quần áo khiến nó trông như một khối bông di động, rất đáng yêu. Nó nói: “Chị ơi, đừng khóc nữa!”
Tôi đưa tay sờ mặt, chẳng biết đã ướt nhẹp từ lúc nào.
Cô bé đáng yêu lại cúi xuống lục mấy thứ trên bàn, mở hộp giấy ăn lấy vài tờ đưa cho tôi dùng. Tôi nhận lấy, nhìn nó cảm kích xoa nhẹ đầu nó.
Vừa lúc bà chủ cửa hàng đi ra, tôi nhận bia, trả tiền, nhân tiện khen bà ấy có cô cháu gái xinh xắn đáng yêu. Bà ấy cười rất vui vẻ, lấy tiền thừa đưa lại cho tôi. Tôi lại nhìn cô bé kia một cái, kêu bà chủ đổi hết tiền thừa thành bim bim, sau đó tôi cầm một gói, còn lại cho cô bé, mới quay người đi khỏi.
Đường phố mùa này vẫn rất nhiều người đi lại, hơi lạnh mùa đông mách bảo người ta xích lại gần nhau hơn. Tôi kéo cao áo khoác đi lững thững một mình, một tay ôm gói bim bim không lớn lắm, hình như là vị khoai tây, tay còn lại cầm lon bia, vừa uống vừa đi. Có vài người đi qua tôi, có lẽ họ cảm thấy cô gái này rất kì quái, không nên động vào nên chỉ nhìn chứ không làm gì khác, rồi họ cũng đi đường của họ, tôi đi đường của tôi.
Bia trong miệng đắng nghét, thế nhưng hòa quyện với nỗi lòng tôi lại tạo ra một hương vị tuyệt vời. Cũng lâu lắm rồi tôi không uống thứ này, đơn giản vì hắn không thích tôi uống, tôi không uống. Giờ thì hắn chẳng quản nữa, tôi muốn uống thì uống thôi.
Nuốt ngụm bia cuối cùng xuống dạ dày, ném vỏ vào thùng rác, tôi mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút. Cũng nên về nhà rồi, nếu không mọi người lại làm lớn chuyện lên mất.
- Ngân…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.