Chương 15: Người thay thế
Mộc
14/04/2014
Thời điểm cánh
môi ấy chạm đến, toàn bộ hệ thống điều hành của tôi dường như ngưng làm việc,
chỉ biết đến cảm giác mà người nào đó mang lại.
Một chút lành lạnh tê dại từ bàn tay, còn lại đều rất nóng. Không biết là ai đó run truyền sang hay chính tôi đang phát run, nhưng tôi dám chắc, tôi đang rất hồi hộp.
Vì sao lại hồi hộp? Thực sự rất kì lạ!
Có thể nói cho tôi biết, vì sao cái tên này lại như thế không? Có phải hắn bị ngâm nước hỏng đầu rồi hay không, sao hắn lại hôn tôi? À, ừ, thực ra không hẳn là hôn, chỉ là môi chạm da mà thôi. Tôi có thể thông cảm việc hắn như thế một phần là muốn tìm sự an ủi từ thứ gì đó, NHƯNG MÀ, hắn cũng không nên làm ra cử chỉ thân mật thế chứ. Tôi, tôi…tôi còn chưa có gần gũi ai thế này đâu. Tôi vẫn còn là một cô gái rất trong sáng đấy!
Bằng chứng là tôi vừa kinh ngạc, vừa ngượng ngùng đến độ luống cuống đờ đẫn không biết phải làm gì, cứ y như thiểu năng thiếu i-ốt đây này. Khuôn mặt ai đó rất gần, hơi thở nóng hổi lướt trên da mặt tôi, mang theo hương bạc hà quen thuộc mê hoặc. Tôi thậm chí còn thấy được cả lông mi ai đó đang khẽ rung, mặc dù đôi mắt ấy đang khép nhưng sao tôi lại cảm thấy nó như đang quyến rũ người khác thế này.
Quyến rũ? Quyến rũ ư…tôi lại dùng từ này để miêu tả về hắn rồi. A..a.a….sao tôi lại ngày càng phát cuồng cái tên này vậy? Có phải trong cơm hắn bỏ bùa mê, nên giờ tôi mới thành thế này không? Ôi làm ơn đi, tôi đã hứa là sẽ không nghĩ lung tung nữa rồi, nhưng mà trong hoàn cảnh này sao có thể trách tôi được đây. Là hắn quyến rũ tôi nhé! Tôi, tôi chỉ là bị động thôi. Tôi là người bị hại nhé!
Cánh môi mềm mại, ấm nóng kia trượt xuống thấp, lướt qua nơi nào, nơi đó liền run rẩy kích động. Nhưng mà hắn lại dừng ở bên khóe môi tôi.
Hắn, hắn muốn…NO…tôi giữ gìn nụ hôn đầu cho chồng tôi mà, sao hắn có thể…
- Gà mái…_Lúc này có tiếng gọi như thôi miên bên tai.
Tôi gần như đã bị cuốn theo sự dụ dỗ của ai đó, cũng may còn sót lại chút ý chí. Chồng ơi, em nhất định giữ gìn nụ hôn đầu dâng anh mà, nhất định.
Vì thế tôi dồn hết sức lực còn lại trong người đẩy mạnh Bạch thối ra. Hắn bất ngờ mở lớn mắt nhìn tôi, cơ thể mất thăng bằng đập vào bức tường phía sau.
Nhìn cái gì mà nhìn! Rõ ràng người nên nhìn là tôi nha.
- Gà mái…_Hoàng Bách rũ mày xuống, ánh mắt buồn rầu, mất mát, như vừa bị người khác thương tổn hướng thẳng tôi._Tôi…
- Cậu im miệng! Tôi không cần nghe._Thôi đi, lại muốn chế giễu tôi chứ gì? Muốn cười nhạo tôi đã bị cậu hấp dẫn thì nói thẳng đi, còn bày đặt làm ra cái mặt khiến người khác cảm thấy tội lỗi kia nữa.
Thấy tôi lấy tay bị tai, nhảy ra xa vài bước, trừng mắt nhìn mình, Hoàng Bách càng nhíu mày sâu hơn, sang phút tiếp theo mới nói.
- Tôi chỉ muốn nói, hình như, tôi cảm rồi.
Sau đó hắn nhắm mắt lại, ngả người tựa vào bức tường phía sau như hết hơi.
Hắn, cảm thật sao?
Đúng rồi, người hắn rất nóng, mà trên trán hắn lúc này cũng phủ một tầng mồi hôi mỏng. Tôi sao có thể vô tâm thế chứ, lại còn nghĩ xấu cho hắn. Tôi, tôi...
- Này, đừng có ngủ! Mau nhìn tôi, nhìn tôi!_Giờ không phải lúc suy nghĩ lung tung nữa, quan trọng là hắn. Tôi sẽ không để hắn một mình lúc này.
Hoàng Bách bị tôi lay mạnh, uể oải mở mắt ra, nhưng khóe môi lại hơi nhếch lên.
- Cậu đang quan tâm tôi?
- Đương nhiên, tôi không quan tâm cậu thì ai quan tâm. Cậu còn nói lảm nhảm cái gì, mau nằm ngay ngắn xuống cho tôi._Cái tên này, bị bệnh mà còn lắm lời như vậy. Nếu như bình thường tôi chẳng đá chết hắn rồi, đâu cần phải khổ sở vật cái thân hình hắn nằm xuống giường thế này.
Thế nhưng anh bạn này lại chẳng phối hợp gì cả, ngay lúc lưng hắn đặt xuống giường, nhân lúc tôi chưa kịp rời đi, hắn liền dang tay kéo tôi nằm sấp trên người hắn, nhìn thế nào cũng thấy mập mờ. Hắn bị ngâm nước hỏng não rồi ư? Tại sao cứ liên tục biến thành dê thế này? Hay là, hắn lâu ngày không có phụ nữ, nên “đói bụng ăn quàng”, không có thịt thì ăn rau cũng được? Nhưng mà tôi không phải rau nha, hắn cũng đâu phải không có phụ nữ. Cái em gái chạy theo chúng tôi ở chợ chẳng phải cũng là giới nữ hay sao, gọi một tiếng là được rồi, vơ luôn tôi làm cái gì hả?
- Này này, đừng tưởng giờ cậu là bệnh nhân mà tôi không làm gì được cậu nhé. Có tin tôi…Á…
Oa..oa…tên này, tên này rõ ràng là ỷ thế ức hiếp người mà! Hắn cậy giờ là bệnh nhân mà làm bậy với tôi này. Thấy tôi ngoi lên đẩy hắn ra, hắn liền bắt tay tôi giữ lại, cánh tay còn lại vòng qua người tôi, kéo xuống thấp, áp tai tôi vào ngực trái của hắn. Cái tư thế này, rõ ràng còn khiến người ta dễ nghĩ bậy hơn cả vừa rồi nữa. Tôi, tôi…
- Gà mái, nếu như cậu yêu, cậu sẽ yêu người như thế nào?_Không để tôi tiếp tục rục rịch nữa, Bạch thối liền kiếm cớ chuyển chủ đề.
Tiếng tim hắn đập mạnh mẽ truyền đến bên tai, lý trí nói tôi nên làm gì đó nhưng cơ thể tôi lại không nghe theo, bất động chìm vào suy nghĩ.
Đã là con gái, ai chẳng mơ ước sẽ tìm được Mr.Right của đời mình chứ. Đó đương nhiên sẽ là một anh chàng ưu tú về mọi mặt, không những đẹp trai, học giỏi, mà còn giàu có, giỏi giang, tính tình hòa nhã, dịu dàng, chiều chuộng người mình yêu hết mực, mặc dù họ biết, trên đời này sẽ không có thứ gì hoàn hảo cả. Tôi sợ yêu, sợ tổn thương, nhưng không phải chưa bao giờ nghĩ đến. Nhưng mà tôi không cần hoàn hảo thế đâu, đẹp trai và yêu tôi là đủ rồi, bởi vì tôi rất yêu cái đẹp nha. Như Jesse ấy…hi..hi…
Thấy tôi ngẩn người, Bạch thối tựa cằm trên đầu tôi, huých nhẹ một cái khiến tôi giật mình. Nha, tôi đang tưởng tượng đến khuôn mặt đáng yêu của Jesse mà, huých cái gì chứ.
Tôi còn chưa kịp bất mãn, hắn lại cướp lời.
- Nếu như tôi yêu cậu…
- Gì?_Hắn là đang tỏ tình với tôi sao? Hắn, hắn yêu tôi ư?
- Tôi nói là nếu như. Cậu đừng hiểu lầm.
Ngất! Xấu hổ chết mất, biết rõ con người hắn rồi mà tôi còn có thể ăn dưa bở như thế. Hắn mà nhìn thấy mặt tôi lúc này, chắc tôi kiếm cái hố chui xuống quá. Cũng may tôi đang cúi đầu. Tốt nhất là tôi nên nghe hắn nói hết một lượt rồi lên tiếng, tránh việc tự làm bẽ mặt mình.
- Thực ra, tôi vẫn luôn yêu một cô gái. Cô ấy không xinh đẹp, chẳng dịu dàng, càng đừng nói đến chuyện nhạy bén thông minh, vậy mà, tôi lại yêu cô ấy. Không phải yêu từ cái nhìn đầu tiên, nhưng sau khi tôi nhận ra đã yêu cô ấy, thì ngày càng yêu hơn, yêu đến mức, không cô gái nào có thể thay thế. Cậu với cô ấy rất giống nhau, nên tôi muốn hỏi cậu, nếu là cô ấy, cậu có yêu một người như tôi không?
Trong lúc hắn nói, tôi lén lút ngước lên. Hắn đã yêu. Hắn nhắc đến người ta khác hẳn với khi nhắc đến người khác, giọng nói dịu dàng, ánh mắt thì ngập tràn yêu thương. Ra là như thế. Tôi hiểu rồi!
Tôi đã hiểu, vì sao hắn tốt với tôi. Tôi hiểu vì sao hắn thường có những cử chỉ thân mật với tôi. Tôi cũng hiểu, vì sao hắn chủ động đến gần tôi. Tất cả đều có nguyên do đấy chứ, chỉ là khác với những gì tôi mong đợi. Hắn như vậy, là do tôi giống người ta mà thôi.
Tôi chỉ là người thay thế đối với hắn mà thôi!
- Gà mái?
- KHÔNG! Không yêu!_Tôi vùng người thật mạnh, lảo đảo lùi ra xa, hét lớn._Tôi sẽ không yêu cậu! Đứa ngốc mới yêu cậu!
Sau đó tôi chạy thật nhanh ra khỏi phòng, chui vào trong bếp, tìm một góc thật khuất, thật tối, cuộn người thành một khối, khóc.
Là bạn hắn, đáng ra tôi nên vui mừng thay hắn, còn phải ủng hộ hắn, giúp đỡ hắn đến với hạnh phúc của mình. Nhưng không hiểu sao khi nghe hắn nói như thế, tôi lại đau lòng, giống như từng câu từng chữ ấy, là những con dao cứa vào tim tôi. Máu chầm chậm trào ra, trái ngược với nước mắt tôi lúc này, chảy ồ ạt không thể ngưng lại được nữa.
Đúng như anh tôi đã nói, làm gì có tình bạn giữa nam và nữ kéo dài như thế chứ. Chẳng qua là tôi tự huyễn hoặc bản thân mà thôi. Tôi không dám bước quá danh giới tình bạn, bởi vì tôi sợ tình huống xấu nhất xảy ra, lúc đó chúng tôi đến ngay cả bạn cũng không thể làm nữa. Tôi sợ hắn bỏ lại tôi, rời khỏi cuộc sống của tôi. Tôi sợ…
Đã có lúc tôi thử tưởng tượng viễn cảnh tôi và hắn, hai người ở chung một chỗ sau này. Thỉnh thoảng cùng nhau chí chóe, cùng nhau khùng khùng, rồi lặng lẽ ngồi bên nhau, im lặng ngắm ánh hoàng hôn, chỉ cần mãi ở bên nhau như thế…
Rồi hắn cho tôi hy vọng khi mà giữa rất nhiều người con gái khác, hắn đối với tôi tốt hơn một chút, quan tâm tôi nhiều hơn một chút, bảo vệ tôi nhiều hơn một chút, thân thiết với tôi hơn một chút…Khiến cho tôi tự cho rằng, tôi đối với hắn có chút gì đó đặc biệt hơn so với người khác, khiến cho tôi có chút hy vọng vào tương lai.
Hơn một năm hắn biến mất, tôi đã hiểu ra vài điều. Tôi nhớ hắn, chỉ cần lơ đãng không có việc gì làm sẽ nhớ đến hắn, nhớ cái nắm tay hay vòng ôm ấm áp. Tôi hay lo nghĩ vẩn vơ, lo về lí do tôi không gặp được hắn, lo liệu hắn có phải đang tránh mặt mình không, lo liệu có cô gái nào đó chiếm hắn làm của riêng hay không… Tình cảm tôi dành cho con người ấy, từ khi nào, đã chẳng còn là tình bạn đơn thuần nữa rồi.
Nhưng lúc này, hắn lại nói, hắn tốt với tôi, quan tâm tôi, bảo vệ, thân thiết với tôi, chỉ vì tôi giống một người khác, người mà hắn yêu.
Người ta vẫn nói hy vọng càng nhiều thì thất vọng càng đau, đúng là chẳng hề sai!
Tôi ngốc lắm đúng không?! Ngốc nên mới, nên mới nghĩ rằng tôi có hy vọng……
Không dám phát ra tiếng động, tay tôi bịt miệng thật chặt, cứ như vậy thật lâu, lâu đến mức tôi cũng không biết là bao lâu mới đứng dậy, lau sạch mặt mũi, xóa hết mọi dấu vết bất thường.
Không quan tâm đến chuyện yêu đương của hắn nữa! Mặc kệ là hắn thích ai, yêu ai hay lấy ai, tôi chỉ có thể chúc phúc hắn mà thôi. Tôi là bạn hắn mà, trước đây, hiện tại và sau này cũng sẽ thế. Sức khỏe của hắn lúc này mới đáng quan tâm, tôi nên chăm sóc hắn thôi.
----o0o----
- Bạch công tử…_Đặt bát cháo xuống bàn, tôi lay nhẹ người đang nằm trên giường, gọi khẽ._Tỉnh lại đi.
Hoàng Bách trở mình, hé mắt nhìn tôi, cười nhẹ nhưng lại không lập tức ngồi dậy mà cứ nhìn như thế, rất chăm chú, khiến cho tôi có cảm giác bất kì động tác nào của mình cũng bị hắn thu được, cả người bỗng mất tự nhiên, hốc mắt lại thấy nong nóng.
Hắn đang nhìn tôi mà nhớ đến người hắn yêu sao? Nụ cười kia, là dành cho cô ấy phải không?
- Tôi chỉ biết nấu cháo thịt thôi, cậu ăn tạm rồi uống thuốc đi. Buổi tối tôi sẽ ra ngoài mua bù cho cậu đồ ăn cậu thích._Tôi vừa nói vừa đứng lên, muốn ra ngoài càng nhanh càng tốt. Hắn không nên nhìn thấy biểu hiện yếu đuối nào của tôi.
Nhưng tôi vừa xoay người thì tay bị giữ lại. Bàn tay đang nắm cổ tay tôi, không còn lạnh cóng nữa mà lúc này cũng nóng rực như cả cơ thể người nào đó rồi, rất nóng.
Và tôi còn phát hiện ra một điều nữa, tôi đã quên bàn tay bị tôi cắn ngày hôm qua. Nó chưa được quấn lại băng gạc sau khi bị ngấm nước. Tên Bạch công tử này chỉ tháo lớp băng gạc ướt ra rồi vơ bừa mảnh vải nào đó buộc lại. Sao tôi lại không để ý đến chuyện quan trọng như thế cơ chứ?
Vội vàng đem bông băng trong ngăn kéo ra, tôi ngồi lại bên mép giường, đặt bàn tay bị thương của Bạch thối lên chân, cẩn thận gỡ mảnh vải bắn buộc bừa ra.
Những vết răng vẫn còn rõ hình thù, hằn sâu vào da thịt, vì bị ngâm nước lạnh mà càng sưng tấy, đỏ lựng lên. Có lẽ đây chính là nguyên nhân làm cho người quanh năm khỏe mạnh như hắn, giờ phút này lại phát sốt như vậy.
- Đừng khóc._Tôi đang cúi đầu chăm chú nhìn những vết răng trên bàn tay đó thì một bàn tay khác tiến đến gần, nhẹ nhàng gạt đi hai hàng lệ.
Sao tôi lại yếu đuối thế này? Cứ động chút là khóc. Trước đây tôi đâu có thế, trước đây tôi luôn vui vẻ, yêu đời, thỉnh thoảng cũng chỉ khùng khùng chút mà thôi, vì sao giờ lại thế này?
Gạt bàn tay đang quệt tới quệt lui trên mặt ra, tôi nhanh chóng băng lại vết thương cho Hoàng Bách, càng muốn rời đi sớm hơn.
Đừng đối xử dịu dàng với tôi chỉ vì tôi giống người khác. Cậu như vậy rất tàn nhẫn với tôi đấy cậu có biết không? Cậu như vậy, tôi đau lắm…
- Xong rồi. Giờ cậu ăn đi cho nóng. Tôi, tôi ra ngoài chút._Nói rồi tôi đứng lên, xoay người thật nhanh.
Bước chân vội vã ra ngoài, đứng trước cửa nhà mà tôi chẳng biết nên đi đâu. Nơi này tôi đâu có quen ai ngoài Bạch thối, cũng chẳng thông thạo đường lối, biết đi đâu đây?
“Trời đất bao la cũng không có chỗ cho ta dung thân” là thế này sao?
Bầu trời vẫn một màu trắng xám như trước, gió vẫn lạnh, quang cảnh vẫn tiêu điều, buồn bã. Tôi ngồi lại trên bậc thềm dưới hiên nhà, bất giác nhớ đến bài hát “Viên đá nhỏ” mà Hải Băng đã hát.
Cô gái ấy yêu người bạn của mình, nhưng không nói ra, giúp đỡ người ta đến với người khác, còn bản thân thì chấp nhận ôm lấy vết thương lòng mà rời đi. Lúc xem MV của ca khúc này, tôi đã nghĩ cô gái ấy thật ngốc, nếu yêu thì cứ nói ra, dù kết quả thế nào thì bản thân cũng vì đã từng cố gắng mà không tiếc nuối.
Tôi lúc này thì sao? Tôi có làm được như lời bản thân đã từng nói hay không? Hay tôi, cũng sẽ giống như cô gái trong bài hát kia, tự nguyện chôn vùi tình cảm của bản thân để người mình yêu hạnh phúc?
Yêu? Tôi yêu Hoàng Bách sao? Thực sự đã yêu hắn ư?
Không thể nào!
Tôi cùng lắm cũng chỉ thích hắn, hoặc là hơn một chút mà thôi. Sẽ không đến mức yêu hắn đi. Tôi làm sao có thể yêu hắn trong khi đã biết rõ hắn yêu người khác rồi cơ chứ.
“Xoạt…” Tiếng động phát lên bên tai cùng với áo khoác được phủ lên vai làm tôi giật mình nhìn lên, lúc này mới phát hiện bên cạnh có thêm một người.
- Cậu ra đây làm gì?_Tôi tức giận, trừng mắt chất vấn.
Đã là bệnh nhân mà cái tên này chẳng chịu nghe lời gì cả, không nằm trên giường mà chạy ra đây hứng gió nữa. Hắn không sợ bệnh càng thêm nặng nhưng tôi sợ bản thân sẽ mệt chết vì phải chăm sóc hắn nha. Chỉ tính nguyên khoản chạy đi chạy lại thay khăn lạnh trên chán hắn vừa qua, chân tôi đã sắp chệch khớp đến nơi rồi đây.
Thế mà người nào đó lại xem lời chất vấn của tôi như lời hỏi thăm, phủi chúi bụi trên bậc thềm cạnh tôi, tự nhiên ngồi xuống, nhe răng tít mắt lại cười.
- Ăn cháo, uống thuốc chưa?_Tôi hừ mũi một cái, xem như bỏ qua cái vấn đề kia, kéo áo khoác kín lại.
- Không ngon._Hắn trả lời câu hỏi của tôi như thế.
Một cơn gió lạnh lẽo thổi qua, hai tay đang kéo áo khoác của tôi bỗng chốc cứng đờ, cơ mặt giật giật không nhúc nhích nổi. Có thể đừng đả kích tâm hồn bé nhỏ của tôi một cách trắng trợn như thế được không? Tôi biết rằng còn kém đồ ăn hắn nấu rất nhiều, nhưng ít nhất tôi cũng đã bỏ công sức ra nấu cho hắn, hắn không nói một tiếng cảm ơn thì thôi, cũng đừng nói thẳng ra thế chứ.
- Nhưng tôi đã ăn hết._Ngay lúc tôi chuẩn bị bạo phát đập cho hắn một trận, hắn lại tiếp tục nhe răng, vươn tay qua giúp tôi kép kín áo khoác bọc quanh người._Còn muốn dẫn cậu đến vài chỗ nữa, nhưng chắc phải đợi thêm rồi.
Tôi chăm chú nhìn động tác săn sóc của hắn, hốc mắt lại thấy nong nóng, liền vội vàng xoay người qua hướng khác, muốn tìm chủ đề nào đó để xua bớt không khí kì lạ này.
Lọt vào tầm mắt tôi là chiếc ôtô đã đưa tôi cùng Bạch thối tới đây. Của hắn sao? Hắn lấy đâu ra nhiều tiền như thế? Hay là, cướp?
- Ôtô này ở đâu ra?
- Mượn của một người bạn.
Ai, đúng là nhà giàu khác với người thường mà. Đến bạn hắn cũng đều là người giàu có nha, ôtô cũng tùy tiện cho mượn một cái. Còn tôi đây thì vừa làm vừa tiết kiệm mấy chục năm nữa có khi vẫn không mua nổi đâu.
Nhưng mà, hiện tại nên nói cái gì tiếp đây? Vì thế tôi và ai đó lại lâm vào tình trạng không ai muốn lên tiếng.
Qua hơn 10’ sau, người không chịu nổi lần này là tôi, cuối cùng cũng nhấc mông đứng lên, kêu bệnh nhân không nghe lời nào đó cùng đi vào nhà.
Bệnh nhân không nghe lời nào đó đứng lên, nhưng không chịu di chuyển, cứ như thế dang tay đổ ập vào người tôi, làm cả hai thiếu chút nữa ngã lăn ra đất. Mà cơ thể người nào đó thì giống như mớ dây leo mắc trên người tôi, không sao gỡ ra được.
Tôi lảo đảo vài bước chân mới có thể đỡ hắn đứng vững. Luồng hơi nóng hầm hập phút chốc bao quanh người tôi. Tên ngốc này, hắn giỏi lắm! Ra đây để rồi lại phát sốt đây này. Đợi hắn bình thường trở lại, nhất định tôi sẽ đá chết hắn! Muốn tôi chăm hắn mệt chết hay sao, oa..oa…
Một chút lành lạnh tê dại từ bàn tay, còn lại đều rất nóng. Không biết là ai đó run truyền sang hay chính tôi đang phát run, nhưng tôi dám chắc, tôi đang rất hồi hộp.
Vì sao lại hồi hộp? Thực sự rất kì lạ!
Có thể nói cho tôi biết, vì sao cái tên này lại như thế không? Có phải hắn bị ngâm nước hỏng đầu rồi hay không, sao hắn lại hôn tôi? À, ừ, thực ra không hẳn là hôn, chỉ là môi chạm da mà thôi. Tôi có thể thông cảm việc hắn như thế một phần là muốn tìm sự an ủi từ thứ gì đó, NHƯNG MÀ, hắn cũng không nên làm ra cử chỉ thân mật thế chứ. Tôi, tôi…tôi còn chưa có gần gũi ai thế này đâu. Tôi vẫn còn là một cô gái rất trong sáng đấy!
Bằng chứng là tôi vừa kinh ngạc, vừa ngượng ngùng đến độ luống cuống đờ đẫn không biết phải làm gì, cứ y như thiểu năng thiếu i-ốt đây này. Khuôn mặt ai đó rất gần, hơi thở nóng hổi lướt trên da mặt tôi, mang theo hương bạc hà quen thuộc mê hoặc. Tôi thậm chí còn thấy được cả lông mi ai đó đang khẽ rung, mặc dù đôi mắt ấy đang khép nhưng sao tôi lại cảm thấy nó như đang quyến rũ người khác thế này.
Quyến rũ? Quyến rũ ư…tôi lại dùng từ này để miêu tả về hắn rồi. A..a.a….sao tôi lại ngày càng phát cuồng cái tên này vậy? Có phải trong cơm hắn bỏ bùa mê, nên giờ tôi mới thành thế này không? Ôi làm ơn đi, tôi đã hứa là sẽ không nghĩ lung tung nữa rồi, nhưng mà trong hoàn cảnh này sao có thể trách tôi được đây. Là hắn quyến rũ tôi nhé! Tôi, tôi chỉ là bị động thôi. Tôi là người bị hại nhé!
Cánh môi mềm mại, ấm nóng kia trượt xuống thấp, lướt qua nơi nào, nơi đó liền run rẩy kích động. Nhưng mà hắn lại dừng ở bên khóe môi tôi.
Hắn, hắn muốn…NO…tôi giữ gìn nụ hôn đầu cho chồng tôi mà, sao hắn có thể…
- Gà mái…_Lúc này có tiếng gọi như thôi miên bên tai.
Tôi gần như đã bị cuốn theo sự dụ dỗ của ai đó, cũng may còn sót lại chút ý chí. Chồng ơi, em nhất định giữ gìn nụ hôn đầu dâng anh mà, nhất định.
Vì thế tôi dồn hết sức lực còn lại trong người đẩy mạnh Bạch thối ra. Hắn bất ngờ mở lớn mắt nhìn tôi, cơ thể mất thăng bằng đập vào bức tường phía sau.
Nhìn cái gì mà nhìn! Rõ ràng người nên nhìn là tôi nha.
- Gà mái…_Hoàng Bách rũ mày xuống, ánh mắt buồn rầu, mất mát, như vừa bị người khác thương tổn hướng thẳng tôi._Tôi…
- Cậu im miệng! Tôi không cần nghe._Thôi đi, lại muốn chế giễu tôi chứ gì? Muốn cười nhạo tôi đã bị cậu hấp dẫn thì nói thẳng đi, còn bày đặt làm ra cái mặt khiến người khác cảm thấy tội lỗi kia nữa.
Thấy tôi lấy tay bị tai, nhảy ra xa vài bước, trừng mắt nhìn mình, Hoàng Bách càng nhíu mày sâu hơn, sang phút tiếp theo mới nói.
- Tôi chỉ muốn nói, hình như, tôi cảm rồi.
Sau đó hắn nhắm mắt lại, ngả người tựa vào bức tường phía sau như hết hơi.
Hắn, cảm thật sao?
Đúng rồi, người hắn rất nóng, mà trên trán hắn lúc này cũng phủ một tầng mồi hôi mỏng. Tôi sao có thể vô tâm thế chứ, lại còn nghĩ xấu cho hắn. Tôi, tôi...
- Này, đừng có ngủ! Mau nhìn tôi, nhìn tôi!_Giờ không phải lúc suy nghĩ lung tung nữa, quan trọng là hắn. Tôi sẽ không để hắn một mình lúc này.
Hoàng Bách bị tôi lay mạnh, uể oải mở mắt ra, nhưng khóe môi lại hơi nhếch lên.
- Cậu đang quan tâm tôi?
- Đương nhiên, tôi không quan tâm cậu thì ai quan tâm. Cậu còn nói lảm nhảm cái gì, mau nằm ngay ngắn xuống cho tôi._Cái tên này, bị bệnh mà còn lắm lời như vậy. Nếu như bình thường tôi chẳng đá chết hắn rồi, đâu cần phải khổ sở vật cái thân hình hắn nằm xuống giường thế này.
Thế nhưng anh bạn này lại chẳng phối hợp gì cả, ngay lúc lưng hắn đặt xuống giường, nhân lúc tôi chưa kịp rời đi, hắn liền dang tay kéo tôi nằm sấp trên người hắn, nhìn thế nào cũng thấy mập mờ. Hắn bị ngâm nước hỏng não rồi ư? Tại sao cứ liên tục biến thành dê thế này? Hay là, hắn lâu ngày không có phụ nữ, nên “đói bụng ăn quàng”, không có thịt thì ăn rau cũng được? Nhưng mà tôi không phải rau nha, hắn cũng đâu phải không có phụ nữ. Cái em gái chạy theo chúng tôi ở chợ chẳng phải cũng là giới nữ hay sao, gọi một tiếng là được rồi, vơ luôn tôi làm cái gì hả?
- Này này, đừng tưởng giờ cậu là bệnh nhân mà tôi không làm gì được cậu nhé. Có tin tôi…Á…
Oa..oa…tên này, tên này rõ ràng là ỷ thế ức hiếp người mà! Hắn cậy giờ là bệnh nhân mà làm bậy với tôi này. Thấy tôi ngoi lên đẩy hắn ra, hắn liền bắt tay tôi giữ lại, cánh tay còn lại vòng qua người tôi, kéo xuống thấp, áp tai tôi vào ngực trái của hắn. Cái tư thế này, rõ ràng còn khiến người ta dễ nghĩ bậy hơn cả vừa rồi nữa. Tôi, tôi…
- Gà mái, nếu như cậu yêu, cậu sẽ yêu người như thế nào?_Không để tôi tiếp tục rục rịch nữa, Bạch thối liền kiếm cớ chuyển chủ đề.
Tiếng tim hắn đập mạnh mẽ truyền đến bên tai, lý trí nói tôi nên làm gì đó nhưng cơ thể tôi lại không nghe theo, bất động chìm vào suy nghĩ.
Đã là con gái, ai chẳng mơ ước sẽ tìm được Mr.Right của đời mình chứ. Đó đương nhiên sẽ là một anh chàng ưu tú về mọi mặt, không những đẹp trai, học giỏi, mà còn giàu có, giỏi giang, tính tình hòa nhã, dịu dàng, chiều chuộng người mình yêu hết mực, mặc dù họ biết, trên đời này sẽ không có thứ gì hoàn hảo cả. Tôi sợ yêu, sợ tổn thương, nhưng không phải chưa bao giờ nghĩ đến. Nhưng mà tôi không cần hoàn hảo thế đâu, đẹp trai và yêu tôi là đủ rồi, bởi vì tôi rất yêu cái đẹp nha. Như Jesse ấy…hi..hi…
Thấy tôi ngẩn người, Bạch thối tựa cằm trên đầu tôi, huých nhẹ một cái khiến tôi giật mình. Nha, tôi đang tưởng tượng đến khuôn mặt đáng yêu của Jesse mà, huých cái gì chứ.
Tôi còn chưa kịp bất mãn, hắn lại cướp lời.
- Nếu như tôi yêu cậu…
- Gì?_Hắn là đang tỏ tình với tôi sao? Hắn, hắn yêu tôi ư?
- Tôi nói là nếu như. Cậu đừng hiểu lầm.
Ngất! Xấu hổ chết mất, biết rõ con người hắn rồi mà tôi còn có thể ăn dưa bở như thế. Hắn mà nhìn thấy mặt tôi lúc này, chắc tôi kiếm cái hố chui xuống quá. Cũng may tôi đang cúi đầu. Tốt nhất là tôi nên nghe hắn nói hết một lượt rồi lên tiếng, tránh việc tự làm bẽ mặt mình.
- Thực ra, tôi vẫn luôn yêu một cô gái. Cô ấy không xinh đẹp, chẳng dịu dàng, càng đừng nói đến chuyện nhạy bén thông minh, vậy mà, tôi lại yêu cô ấy. Không phải yêu từ cái nhìn đầu tiên, nhưng sau khi tôi nhận ra đã yêu cô ấy, thì ngày càng yêu hơn, yêu đến mức, không cô gái nào có thể thay thế. Cậu với cô ấy rất giống nhau, nên tôi muốn hỏi cậu, nếu là cô ấy, cậu có yêu một người như tôi không?
Trong lúc hắn nói, tôi lén lút ngước lên. Hắn đã yêu. Hắn nhắc đến người ta khác hẳn với khi nhắc đến người khác, giọng nói dịu dàng, ánh mắt thì ngập tràn yêu thương. Ra là như thế. Tôi hiểu rồi!
Tôi đã hiểu, vì sao hắn tốt với tôi. Tôi hiểu vì sao hắn thường có những cử chỉ thân mật với tôi. Tôi cũng hiểu, vì sao hắn chủ động đến gần tôi. Tất cả đều có nguyên do đấy chứ, chỉ là khác với những gì tôi mong đợi. Hắn như vậy, là do tôi giống người ta mà thôi.
Tôi chỉ là người thay thế đối với hắn mà thôi!
- Gà mái?
- KHÔNG! Không yêu!_Tôi vùng người thật mạnh, lảo đảo lùi ra xa, hét lớn._Tôi sẽ không yêu cậu! Đứa ngốc mới yêu cậu!
Sau đó tôi chạy thật nhanh ra khỏi phòng, chui vào trong bếp, tìm một góc thật khuất, thật tối, cuộn người thành một khối, khóc.
Là bạn hắn, đáng ra tôi nên vui mừng thay hắn, còn phải ủng hộ hắn, giúp đỡ hắn đến với hạnh phúc của mình. Nhưng không hiểu sao khi nghe hắn nói như thế, tôi lại đau lòng, giống như từng câu từng chữ ấy, là những con dao cứa vào tim tôi. Máu chầm chậm trào ra, trái ngược với nước mắt tôi lúc này, chảy ồ ạt không thể ngưng lại được nữa.
Đúng như anh tôi đã nói, làm gì có tình bạn giữa nam và nữ kéo dài như thế chứ. Chẳng qua là tôi tự huyễn hoặc bản thân mà thôi. Tôi không dám bước quá danh giới tình bạn, bởi vì tôi sợ tình huống xấu nhất xảy ra, lúc đó chúng tôi đến ngay cả bạn cũng không thể làm nữa. Tôi sợ hắn bỏ lại tôi, rời khỏi cuộc sống của tôi. Tôi sợ…
Đã có lúc tôi thử tưởng tượng viễn cảnh tôi và hắn, hai người ở chung một chỗ sau này. Thỉnh thoảng cùng nhau chí chóe, cùng nhau khùng khùng, rồi lặng lẽ ngồi bên nhau, im lặng ngắm ánh hoàng hôn, chỉ cần mãi ở bên nhau như thế…
Rồi hắn cho tôi hy vọng khi mà giữa rất nhiều người con gái khác, hắn đối với tôi tốt hơn một chút, quan tâm tôi nhiều hơn một chút, bảo vệ tôi nhiều hơn một chút, thân thiết với tôi hơn một chút…Khiến cho tôi tự cho rằng, tôi đối với hắn có chút gì đó đặc biệt hơn so với người khác, khiến cho tôi có chút hy vọng vào tương lai.
Hơn một năm hắn biến mất, tôi đã hiểu ra vài điều. Tôi nhớ hắn, chỉ cần lơ đãng không có việc gì làm sẽ nhớ đến hắn, nhớ cái nắm tay hay vòng ôm ấm áp. Tôi hay lo nghĩ vẩn vơ, lo về lí do tôi không gặp được hắn, lo liệu hắn có phải đang tránh mặt mình không, lo liệu có cô gái nào đó chiếm hắn làm của riêng hay không… Tình cảm tôi dành cho con người ấy, từ khi nào, đã chẳng còn là tình bạn đơn thuần nữa rồi.
Nhưng lúc này, hắn lại nói, hắn tốt với tôi, quan tâm tôi, bảo vệ, thân thiết với tôi, chỉ vì tôi giống một người khác, người mà hắn yêu.
Người ta vẫn nói hy vọng càng nhiều thì thất vọng càng đau, đúng là chẳng hề sai!
Tôi ngốc lắm đúng không?! Ngốc nên mới, nên mới nghĩ rằng tôi có hy vọng……
Không dám phát ra tiếng động, tay tôi bịt miệng thật chặt, cứ như vậy thật lâu, lâu đến mức tôi cũng không biết là bao lâu mới đứng dậy, lau sạch mặt mũi, xóa hết mọi dấu vết bất thường.
Không quan tâm đến chuyện yêu đương của hắn nữa! Mặc kệ là hắn thích ai, yêu ai hay lấy ai, tôi chỉ có thể chúc phúc hắn mà thôi. Tôi là bạn hắn mà, trước đây, hiện tại và sau này cũng sẽ thế. Sức khỏe của hắn lúc này mới đáng quan tâm, tôi nên chăm sóc hắn thôi.
----o0o----
- Bạch công tử…_Đặt bát cháo xuống bàn, tôi lay nhẹ người đang nằm trên giường, gọi khẽ._Tỉnh lại đi.
Hoàng Bách trở mình, hé mắt nhìn tôi, cười nhẹ nhưng lại không lập tức ngồi dậy mà cứ nhìn như thế, rất chăm chú, khiến cho tôi có cảm giác bất kì động tác nào của mình cũng bị hắn thu được, cả người bỗng mất tự nhiên, hốc mắt lại thấy nong nóng.
Hắn đang nhìn tôi mà nhớ đến người hắn yêu sao? Nụ cười kia, là dành cho cô ấy phải không?
- Tôi chỉ biết nấu cháo thịt thôi, cậu ăn tạm rồi uống thuốc đi. Buổi tối tôi sẽ ra ngoài mua bù cho cậu đồ ăn cậu thích._Tôi vừa nói vừa đứng lên, muốn ra ngoài càng nhanh càng tốt. Hắn không nên nhìn thấy biểu hiện yếu đuối nào của tôi.
Nhưng tôi vừa xoay người thì tay bị giữ lại. Bàn tay đang nắm cổ tay tôi, không còn lạnh cóng nữa mà lúc này cũng nóng rực như cả cơ thể người nào đó rồi, rất nóng.
Và tôi còn phát hiện ra một điều nữa, tôi đã quên bàn tay bị tôi cắn ngày hôm qua. Nó chưa được quấn lại băng gạc sau khi bị ngấm nước. Tên Bạch công tử này chỉ tháo lớp băng gạc ướt ra rồi vơ bừa mảnh vải nào đó buộc lại. Sao tôi lại không để ý đến chuyện quan trọng như thế cơ chứ?
Vội vàng đem bông băng trong ngăn kéo ra, tôi ngồi lại bên mép giường, đặt bàn tay bị thương của Bạch thối lên chân, cẩn thận gỡ mảnh vải bắn buộc bừa ra.
Những vết răng vẫn còn rõ hình thù, hằn sâu vào da thịt, vì bị ngâm nước lạnh mà càng sưng tấy, đỏ lựng lên. Có lẽ đây chính là nguyên nhân làm cho người quanh năm khỏe mạnh như hắn, giờ phút này lại phát sốt như vậy.
- Đừng khóc._Tôi đang cúi đầu chăm chú nhìn những vết răng trên bàn tay đó thì một bàn tay khác tiến đến gần, nhẹ nhàng gạt đi hai hàng lệ.
Sao tôi lại yếu đuối thế này? Cứ động chút là khóc. Trước đây tôi đâu có thế, trước đây tôi luôn vui vẻ, yêu đời, thỉnh thoảng cũng chỉ khùng khùng chút mà thôi, vì sao giờ lại thế này?
Gạt bàn tay đang quệt tới quệt lui trên mặt ra, tôi nhanh chóng băng lại vết thương cho Hoàng Bách, càng muốn rời đi sớm hơn.
Đừng đối xử dịu dàng với tôi chỉ vì tôi giống người khác. Cậu như vậy rất tàn nhẫn với tôi đấy cậu có biết không? Cậu như vậy, tôi đau lắm…
- Xong rồi. Giờ cậu ăn đi cho nóng. Tôi, tôi ra ngoài chút._Nói rồi tôi đứng lên, xoay người thật nhanh.
Bước chân vội vã ra ngoài, đứng trước cửa nhà mà tôi chẳng biết nên đi đâu. Nơi này tôi đâu có quen ai ngoài Bạch thối, cũng chẳng thông thạo đường lối, biết đi đâu đây?
“Trời đất bao la cũng không có chỗ cho ta dung thân” là thế này sao?
Bầu trời vẫn một màu trắng xám như trước, gió vẫn lạnh, quang cảnh vẫn tiêu điều, buồn bã. Tôi ngồi lại trên bậc thềm dưới hiên nhà, bất giác nhớ đến bài hát “Viên đá nhỏ” mà Hải Băng đã hát.
Cô gái ấy yêu người bạn của mình, nhưng không nói ra, giúp đỡ người ta đến với người khác, còn bản thân thì chấp nhận ôm lấy vết thương lòng mà rời đi. Lúc xem MV của ca khúc này, tôi đã nghĩ cô gái ấy thật ngốc, nếu yêu thì cứ nói ra, dù kết quả thế nào thì bản thân cũng vì đã từng cố gắng mà không tiếc nuối.
Tôi lúc này thì sao? Tôi có làm được như lời bản thân đã từng nói hay không? Hay tôi, cũng sẽ giống như cô gái trong bài hát kia, tự nguyện chôn vùi tình cảm của bản thân để người mình yêu hạnh phúc?
Yêu? Tôi yêu Hoàng Bách sao? Thực sự đã yêu hắn ư?
Không thể nào!
Tôi cùng lắm cũng chỉ thích hắn, hoặc là hơn một chút mà thôi. Sẽ không đến mức yêu hắn đi. Tôi làm sao có thể yêu hắn trong khi đã biết rõ hắn yêu người khác rồi cơ chứ.
“Xoạt…” Tiếng động phát lên bên tai cùng với áo khoác được phủ lên vai làm tôi giật mình nhìn lên, lúc này mới phát hiện bên cạnh có thêm một người.
- Cậu ra đây làm gì?_Tôi tức giận, trừng mắt chất vấn.
Đã là bệnh nhân mà cái tên này chẳng chịu nghe lời gì cả, không nằm trên giường mà chạy ra đây hứng gió nữa. Hắn không sợ bệnh càng thêm nặng nhưng tôi sợ bản thân sẽ mệt chết vì phải chăm sóc hắn nha. Chỉ tính nguyên khoản chạy đi chạy lại thay khăn lạnh trên chán hắn vừa qua, chân tôi đã sắp chệch khớp đến nơi rồi đây.
Thế mà người nào đó lại xem lời chất vấn của tôi như lời hỏi thăm, phủi chúi bụi trên bậc thềm cạnh tôi, tự nhiên ngồi xuống, nhe răng tít mắt lại cười.
- Ăn cháo, uống thuốc chưa?_Tôi hừ mũi một cái, xem như bỏ qua cái vấn đề kia, kéo áo khoác kín lại.
- Không ngon._Hắn trả lời câu hỏi của tôi như thế.
Một cơn gió lạnh lẽo thổi qua, hai tay đang kéo áo khoác của tôi bỗng chốc cứng đờ, cơ mặt giật giật không nhúc nhích nổi. Có thể đừng đả kích tâm hồn bé nhỏ của tôi một cách trắng trợn như thế được không? Tôi biết rằng còn kém đồ ăn hắn nấu rất nhiều, nhưng ít nhất tôi cũng đã bỏ công sức ra nấu cho hắn, hắn không nói một tiếng cảm ơn thì thôi, cũng đừng nói thẳng ra thế chứ.
- Nhưng tôi đã ăn hết._Ngay lúc tôi chuẩn bị bạo phát đập cho hắn một trận, hắn lại tiếp tục nhe răng, vươn tay qua giúp tôi kép kín áo khoác bọc quanh người._Còn muốn dẫn cậu đến vài chỗ nữa, nhưng chắc phải đợi thêm rồi.
Tôi chăm chú nhìn động tác săn sóc của hắn, hốc mắt lại thấy nong nóng, liền vội vàng xoay người qua hướng khác, muốn tìm chủ đề nào đó để xua bớt không khí kì lạ này.
Lọt vào tầm mắt tôi là chiếc ôtô đã đưa tôi cùng Bạch thối tới đây. Của hắn sao? Hắn lấy đâu ra nhiều tiền như thế? Hay là, cướp?
- Ôtô này ở đâu ra?
- Mượn của một người bạn.
Ai, đúng là nhà giàu khác với người thường mà. Đến bạn hắn cũng đều là người giàu có nha, ôtô cũng tùy tiện cho mượn một cái. Còn tôi đây thì vừa làm vừa tiết kiệm mấy chục năm nữa có khi vẫn không mua nổi đâu.
Nhưng mà, hiện tại nên nói cái gì tiếp đây? Vì thế tôi và ai đó lại lâm vào tình trạng không ai muốn lên tiếng.
Qua hơn 10’ sau, người không chịu nổi lần này là tôi, cuối cùng cũng nhấc mông đứng lên, kêu bệnh nhân không nghe lời nào đó cùng đi vào nhà.
Bệnh nhân không nghe lời nào đó đứng lên, nhưng không chịu di chuyển, cứ như thế dang tay đổ ập vào người tôi, làm cả hai thiếu chút nữa ngã lăn ra đất. Mà cơ thể người nào đó thì giống như mớ dây leo mắc trên người tôi, không sao gỡ ra được.
Tôi lảo đảo vài bước chân mới có thể đỡ hắn đứng vững. Luồng hơi nóng hầm hập phút chốc bao quanh người tôi. Tên ngốc này, hắn giỏi lắm! Ra đây để rồi lại phát sốt đây này. Đợi hắn bình thường trở lại, nhất định tôi sẽ đá chết hắn! Muốn tôi chăm hắn mệt chết hay sao, oa..oa…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.