Chương 3
Hảo Khổ A
08/09/2024
Ta thầm nghĩ không ổn: "Giờ bị cây ăn thịt người cắn, tình dược đã thực sự ngấm vào tận xương tuỷ rồi."
Linh lực của ta suy giảm nghiêm trọng, tên giả mạo sư tôn bắt đầu dụ dỗ ta: "Ngươi có thích ta không? Có muốn ta không?"
Ý thức đã trở nên mơ hồ, ta không thể phân biệt được đâu là thật, đâu là giả.
Bị hắn quyến rũ, ta tự nhiên đáp lại: "Thích ngươi, muốn ngươi."
Tên giả mạo sư tôn cười khanh khách, bàn tay từ từ vuốt ve khuôn mặt ta:
"Đến đây nào, ta đang ở đây, ngươi có thể làm bất cứ điều gì ngươi muốn."
Dưới ánh trăng, thân hình giả mạo sư tôn lại càng thêm quyến rũ, ta không thể chờ đợi thêm mà lao tới xé rách lớp vải cuối cùng của hắn.
Ta đã không còn sức để chú ý rằng, tay giả mạo sư tôn đang dần tiến gần đến trán ta, chỉ trong chốc lát nữa sẽ đ.â.m thẳng vào não ta.
Đột nhiên, một lưỡi kiếm sắc bén xé toạc bầu trời, tên đại yêu giả mạo sư tôn né tránh mũi kiếm, nhưng vẫn giữ chặt lấy ta, vô cùng bực bội.
Theo sau lưỡi kiếm đó, chính là sư tôn thật!
Sư tôn thật chắn trước ta, ngăn chặn chiêu sát thương của kẻ địch, hai vị sư tôn thật giả liền cuốn lấy nhau mà giao đấu.
Ta vẫn còn bị sư tôn giả mạo giữ lấy, sư tôn thật lo lắng làm tổn thương đến ta, nên bị hạn chế trong hành động.
Sư tôn giả mạo hiện nguyên hình là một đại yêu hình dê, cười khẩy không ngừng.
Lúc này, sư tôn tao nhã như mỹ nhân, nâng kiếm với đôi mày khẽ nhíu, tràn đầy phẫn nộ.
Chỉ trong tích tắc, đại yêu hình dê buông tay khỏi ta, ngã xuống.
Ta cũng theo đó mà ngã xuống.
Ta nóng quá, toàn thân như lửa đốt, chỉ khi ở gần vị mỹ nhân sư tôn đang nổi giận này, ta mới cảm thấy dễ chịu đôi chút.
Ta vội vàng đưa tay vuốt phẳng đôi mày của hắn: "Đừng giận, đừng giận..."
Hắn mang ta vào trong một hang động nói: "Chờ khi khói đỏ tan hết, chúng ta sẽ lên núi vào ngày mai."
Ta đã không còn nghe rõ hắn đang nói gì nữa, chỉ muốn tiến lại gần hắn.
Ta bướng bỉnh nói: "Ta không muốn lên núi, trên núi chẳng có gì hay cả."
Ta cọ xát người vào hắn, sư tôn thoáng khựng lại, sau đó nhẹ nhàng an ủi ta: "Vi sư biết ngươi khó chịu, hãy cố gắng nhẫn nhịn."
"Sư tôn, ta nóng quá... ta không nhịn nổi nữa."
Ta nói với giọng khàn khàn, tay không ngừng tìm kiếm những nơi nguy hiểm trên cơ thể sư tôn.
Hắn nhìn ta dưới ánh trăng, khóe mắt đỏ lên, trong mắt lộ vẻ bối rối đến mức quên mất việc ngăn ta lại.
Nhưng sư tôn không biết rằng, chính vẻ bối rối và ngơ ngác này của hắn lại là thứ thuốc mạnh hơn cho ta.
Ta áp sát người vào hắn, khi đôi môi ta chuẩn bị chạm vào đôi môi mà ngày đêm ta khao khát, thì hắn nhẹ nhàng dùng chuôi kiếm ngăn lại.
"Nếu vi sư phá thân vào lúc này, toàn bộ công pháp sẽ mất. Bên ngoài những cây ăn thịt người đang chực chờ, sẽ vào đây và ăn sạch hai ta đến không còn mảnh xương nào."
"Sư tôn, ta hiện tại chỉ muốn ăn sạch người, không để lại mảnh xương nào."
Ta không quan tâm, dùng sức mạnh ép mặt hắn quay lại.
Ta cứ thế bám chặt lấy hắn một hồi lâu, cuối cùng hắn thở dài, ném thanh kiếm của mình về phía ta:
"Dùng cái này mà giải quyết."
Lúc này ta mới biết, kiếm của sư tôn có thể biến hóa như rồng, lúc nhanh lúc chậm, lúc nhẹ nhàng lúc mãnh liệt.
Đến khi ta kiệt sức, linh lực cũng cạn kiệt, ta thì thào: "Sư tôn..."
Không biết đã qua bao lâu, ta chậm rãi mở mắt, thần trí đã dần trở lại tỉnh táo.
Sư tôn vẫn ngồi không xa, nhắm mắt tĩnh tọa, đôi tai đỏ bừng.
Hoặc có thể nói là toàn thân đều đang đỏ ửng.
Ta tự biết mình đã phạm lỗi lớn, liền quỳ sụp xuống đất: "Sư tôn, đệ tử biết lỗi rồi."
Sư tôn vẫn nhắm mắt, hỏi: "Ngươi có biết mình sai ở đâu không?"
Ta đáp: "Đệ tử không nên mạo phạm sư tôn..."
Sư tôn mở mắt, đôi mày đẹp khẽ nhíu lại: "Hửm?"
Ta vội vàng bổ sung: "Thanh kiếm của người."
Hắn nhìn ta với vẻ bất lực, nghiêm trang nói: "Công pháp của yêu quái dê kém cỏi hơn ngươi, chỉ một ảo ảnh đơn giản cũng khiến ngươi bị lừa? Còn tự mình khai báo, ngươi sợ không có ai đến thu nhặt xác cho mình sao?"
Ta xấu hổ đến mức chỉ muốn chôn đầu xuống đất.
Đệ tử cuối cùng của tổ sư gia Vô Tình Tông hiện giờ cùng tổ sư gia bị giam trong một hang động.
Nhưng, dường như sư tôn không trách ta vì những hành động liều lĩnh sau đó.
Ta ngước nhìn hắn, chạm phải ánh mắt đang dò xét của sư tôn.
"Thật xin lỗi."
Ta mím môi, vốn dĩ ảo ảnh chỉ là trò vặt đối với ta.
Nhưng khổ nỗi yêu quái dê biến thành hình dáng sư tôn, hơn nữa ta trước đó đã hít phải khói đỏ làm loạn tâm trí.
Thế nên mới dẫn đến cục diện rối loạn này!
Không những không tiêu diệt được yêu quái, không thể nhập học Hợp Hoan Tông, mà còn làm sư tôn bị giam cùng ta trong nơi này.
Ta lại nói: "Đệ tử biết lỗi."
Linh lực của ta suy giảm nghiêm trọng, tên giả mạo sư tôn bắt đầu dụ dỗ ta: "Ngươi có thích ta không? Có muốn ta không?"
Ý thức đã trở nên mơ hồ, ta không thể phân biệt được đâu là thật, đâu là giả.
Bị hắn quyến rũ, ta tự nhiên đáp lại: "Thích ngươi, muốn ngươi."
Tên giả mạo sư tôn cười khanh khách, bàn tay từ từ vuốt ve khuôn mặt ta:
"Đến đây nào, ta đang ở đây, ngươi có thể làm bất cứ điều gì ngươi muốn."
Dưới ánh trăng, thân hình giả mạo sư tôn lại càng thêm quyến rũ, ta không thể chờ đợi thêm mà lao tới xé rách lớp vải cuối cùng của hắn.
Ta đã không còn sức để chú ý rằng, tay giả mạo sư tôn đang dần tiến gần đến trán ta, chỉ trong chốc lát nữa sẽ đ.â.m thẳng vào não ta.
Đột nhiên, một lưỡi kiếm sắc bén xé toạc bầu trời, tên đại yêu giả mạo sư tôn né tránh mũi kiếm, nhưng vẫn giữ chặt lấy ta, vô cùng bực bội.
Theo sau lưỡi kiếm đó, chính là sư tôn thật!
Sư tôn thật chắn trước ta, ngăn chặn chiêu sát thương của kẻ địch, hai vị sư tôn thật giả liền cuốn lấy nhau mà giao đấu.
Ta vẫn còn bị sư tôn giả mạo giữ lấy, sư tôn thật lo lắng làm tổn thương đến ta, nên bị hạn chế trong hành động.
Sư tôn giả mạo hiện nguyên hình là một đại yêu hình dê, cười khẩy không ngừng.
Lúc này, sư tôn tao nhã như mỹ nhân, nâng kiếm với đôi mày khẽ nhíu, tràn đầy phẫn nộ.
Chỉ trong tích tắc, đại yêu hình dê buông tay khỏi ta, ngã xuống.
Ta cũng theo đó mà ngã xuống.
Ta nóng quá, toàn thân như lửa đốt, chỉ khi ở gần vị mỹ nhân sư tôn đang nổi giận này, ta mới cảm thấy dễ chịu đôi chút.
Ta vội vàng đưa tay vuốt phẳng đôi mày của hắn: "Đừng giận, đừng giận..."
Hắn mang ta vào trong một hang động nói: "Chờ khi khói đỏ tan hết, chúng ta sẽ lên núi vào ngày mai."
Ta đã không còn nghe rõ hắn đang nói gì nữa, chỉ muốn tiến lại gần hắn.
Ta bướng bỉnh nói: "Ta không muốn lên núi, trên núi chẳng có gì hay cả."
Ta cọ xát người vào hắn, sư tôn thoáng khựng lại, sau đó nhẹ nhàng an ủi ta: "Vi sư biết ngươi khó chịu, hãy cố gắng nhẫn nhịn."
"Sư tôn, ta nóng quá... ta không nhịn nổi nữa."
Ta nói với giọng khàn khàn, tay không ngừng tìm kiếm những nơi nguy hiểm trên cơ thể sư tôn.
Hắn nhìn ta dưới ánh trăng, khóe mắt đỏ lên, trong mắt lộ vẻ bối rối đến mức quên mất việc ngăn ta lại.
Nhưng sư tôn không biết rằng, chính vẻ bối rối và ngơ ngác này của hắn lại là thứ thuốc mạnh hơn cho ta.
Ta áp sát người vào hắn, khi đôi môi ta chuẩn bị chạm vào đôi môi mà ngày đêm ta khao khát, thì hắn nhẹ nhàng dùng chuôi kiếm ngăn lại.
"Nếu vi sư phá thân vào lúc này, toàn bộ công pháp sẽ mất. Bên ngoài những cây ăn thịt người đang chực chờ, sẽ vào đây và ăn sạch hai ta đến không còn mảnh xương nào."
"Sư tôn, ta hiện tại chỉ muốn ăn sạch người, không để lại mảnh xương nào."
Ta không quan tâm, dùng sức mạnh ép mặt hắn quay lại.
Ta cứ thế bám chặt lấy hắn một hồi lâu, cuối cùng hắn thở dài, ném thanh kiếm của mình về phía ta:
"Dùng cái này mà giải quyết."
Lúc này ta mới biết, kiếm của sư tôn có thể biến hóa như rồng, lúc nhanh lúc chậm, lúc nhẹ nhàng lúc mãnh liệt.
Đến khi ta kiệt sức, linh lực cũng cạn kiệt, ta thì thào: "Sư tôn..."
Không biết đã qua bao lâu, ta chậm rãi mở mắt, thần trí đã dần trở lại tỉnh táo.
Sư tôn vẫn ngồi không xa, nhắm mắt tĩnh tọa, đôi tai đỏ bừng.
Hoặc có thể nói là toàn thân đều đang đỏ ửng.
Ta tự biết mình đã phạm lỗi lớn, liền quỳ sụp xuống đất: "Sư tôn, đệ tử biết lỗi rồi."
Sư tôn vẫn nhắm mắt, hỏi: "Ngươi có biết mình sai ở đâu không?"
Ta đáp: "Đệ tử không nên mạo phạm sư tôn..."
Sư tôn mở mắt, đôi mày đẹp khẽ nhíu lại: "Hửm?"
Ta vội vàng bổ sung: "Thanh kiếm của người."
Hắn nhìn ta với vẻ bất lực, nghiêm trang nói: "Công pháp của yêu quái dê kém cỏi hơn ngươi, chỉ một ảo ảnh đơn giản cũng khiến ngươi bị lừa? Còn tự mình khai báo, ngươi sợ không có ai đến thu nhặt xác cho mình sao?"
Ta xấu hổ đến mức chỉ muốn chôn đầu xuống đất.
Đệ tử cuối cùng của tổ sư gia Vô Tình Tông hiện giờ cùng tổ sư gia bị giam trong một hang động.
Nhưng, dường như sư tôn không trách ta vì những hành động liều lĩnh sau đó.
Ta ngước nhìn hắn, chạm phải ánh mắt đang dò xét của sư tôn.
"Thật xin lỗi."
Ta mím môi, vốn dĩ ảo ảnh chỉ là trò vặt đối với ta.
Nhưng khổ nỗi yêu quái dê biến thành hình dáng sư tôn, hơn nữa ta trước đó đã hít phải khói đỏ làm loạn tâm trí.
Thế nên mới dẫn đến cục diện rối loạn này!
Không những không tiêu diệt được yêu quái, không thể nhập học Hợp Hoan Tông, mà còn làm sư tôn bị giam cùng ta trong nơi này.
Ta lại nói: "Đệ tử biết lỗi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.