Chương 4
Hảo Khổ A
08/09/2024
Ánh trăng chiếu vào hang động, sắc mặt sư tôn cũng không còn khó coi như lúc trước.
Hắn khẽ cúi mày, nét mặt đầy âu lo, nói: "Sau này gặp chuyện, trước tiên phải gửi truyền âm phù cho ta."
Ta kính cẩn đáp: "Vâng."
"Còn nữa..." Sư tôn dừng lại một chút, rồi tiếp tục, "Người tu tiên vốn không câu nệ tiểu tiết, chuyện đã qua không cần để tâm, cũng không cần phải xấu hổ. Mị Âm, từ nay về sau chỉ cần một lòng hướng đạo là được."
Nói xong, sư tôn lại nhắm mắt, không biết là đang an ủi ta hay an ủi chính mình.
"Không cần quỳ mãi, đứng lên đi."
Giọng nói của sư tôn dịu dàng, ấm áp như ánh trăng, toàn thân như được bao phủ bởi ánh sáng thanh khiết, giống như một tiên nhân giáng trần.
À không, thật ra người vốn là tiên nhân.
Ta chìm vào giấc ngủ sâu, khi tỉnh lại, trời đã sáng rõ.
Sư tôn vẫn còn đang ngồi thiền.
"Sư tôn…"
Hắn không đáp lời ta, chẳng lẽ vẫn còn giận ta sao?
Ta tiến lại gần thêm một chút, nhưng phát hiện ra sắc mặt sư tôn tái nhợt.
Sư tôn vốn đã trắng, nhưng giờ lại trắng bệch như vừa từ địa phủ trở về, trắng đến rợn người.
"Sư tôn, người bị thương rồi!"
Ta kinh hãi kêu lên!
Đêm qua trong hang động tối tăm, ta không nhìn rõ, giờ mới phát hiện ra lưng sư tôn vẫn còn đang rỉ máu!
Là yêu quái dê! Hôm qua khi yêu quái dê bạo động, nó định lấy não ta, nhưng sư tôn đã đến để chắn đòn cho ta.
Lúc đó ta chỉ nghĩ rằng đòn tấn công đã bị đẩy lùi, nhưng không ngờ rằng sư tôn đã dùng thân mình để chắn đòn.
Trong làn khói đỏ, pháp lực của những người tu luyện Vô Tình Đạo như sư tôn sẽ bị áp chế.
Pháp lực càng cao, sự áp chế càng mạnh.
Sư tôn chắc hẳn đã không còn cách nào khác, nên mới dùng thân thể để đối phó.
Trong lòng ta dâng lên một nỗi chua xót, cố nén giọng nghẹn ngào: "Sư tôn, chúng ta về thôi."
Vì hôm qua mất hết linh lực, ta chỉ có thể cõng sư tôn trên vai.
Ta cõng sư tôn, từng bước từng bước leo lên núi, trong lòng âm thầm thề rằng: Từ nay về sau, ta sẽ không còn dục vọng nam nữ với sư tôn, chỉ giữ lại tình sư đồ mà thôi!
Sau này nhất định phải học tập chăm chỉ, thi đỗ vào Hợp Hoan Tông.
Tu thành đạo lớn để báo đáp ân đức sư tôn đã nuôi dưỡng!
Vừa đến cổng núi, đại sư huynh và nhị sư huynh đã chạy tới.
Đại sư huynh liền đỡ lấy sư tôn, ôm hắn thật chắc trong lòng.
A? Tư thế này có vẻ hơi ám muội quá không?
Chưa kịp nghĩ kỹ, ta lau mồ hôi trên trán, nói: "Nhanh lên! Chữa trị cho sư tôn, người đã bị yêu quái dê tấn công."
Đại sư huynh và nhị sư huynh đều tái mặt, lập tức một trước một sau hộ tống sư tôn về tẩm điện.
Ta đứng hóa đá trước cổng núi, còn một đoạn đường dài từ đây đến tẩm điện của ta, ta lại không có linh lực, có ai đưa ta về được không?
Vì không thể ngự kiếm, ta bèn nhặt một cành trúc chống đỡ để đi lên núi.
Còn chưa đến tẩm điện, đại sư huynh đã ngự kiếm quay lại, vẻ mặt nghiêm trọng hỏi ta: "Sư tôn có phải đã bị tổn thương kim thân?"
Ta lau mồ hôi trên trán: "Không có, à, là thế này, khói đỏ trong trận của yêu quái dê sẽ áp chế linh lực của những người tu luyện Vô Tình Đạo, nên hiện tại sư tôn hầu như không còn linh lực."
Sắc mặt đại sư huynh dịu đi một chút, rồi lập tức ngự kiếm bay đi.
Ta lảo đảo, vứt bỏ cành trúc, ngã xuống đất: "Có ai đưa ta về dùm được không?"
Mặc dù việc kim thân của sư tôn có bị tổn hại hay không rất quan trọng đối với Vô Tình Tông, nhưng ta luôn cảm thấy đại sư huynh có phần lo lắng quá mức.
Đại sư huynh đã suốt đêm không rời khỏi tẩm điện của sư tôn nửa bước.
Nhị sư huynh thì hối hả đi tìm linh hoa linh thảo cho sư tôn, sáng sớm lại vào tiểu trù phòng để làm món đậu hoa ngọt mà sư tôn thích.
Ta bận rộn theo sau nhị sư huynh, rất lanh lẹ tiếp lửa, đưa bát.
Ta cầm một bát đậu hoa ngọt, cùng nhị sư huynh bước vào tẩm điện của sư tôn.
Đại sư huynh ngẩng lên, trong ánh mắt ẩn chứa sự mệt mỏi, nhìn chúng ta.
Ta tự biết mình đã gây ra lỗi, không dám nhìn đại sư huynh.
Nhị sư huynh giải vây cho ta, nói: "Tiểu sư muội không phải cố ý, sư tôn đã tỉnh chưa?"
Ta liếc nhìn sư tôn đang nằm trên giường, y phục bên trong gọn gàng, gương mặt trắng nõn như ngọc, ngay cả tóc cũng không có một sợi nào lộn xộn.
Đại sư huynh đã chăm sóc sư tôn rất chu đáo...
Nhưng ta vẫn cảm thấy có gì đó không ổn.
Đại sư huynh nhìn ta, ánh mắt đen nhánh: "Ta đã dặn dò muội rất kỹ rồi, là muội kể chuyện trừ yêu cho sư tôn biết, đúng không?"
"Ta không có nói..."
Ta chỉ gửi truyền âm phù cho đại sư huynh và nhị sư huynh, nếu ta và đại sư huynh đều không nói với sư tôn, thì chỉ có...
Nhị sư huynh đã nói cho sư tôn sao?
Hắn khẽ cúi mày, nét mặt đầy âu lo, nói: "Sau này gặp chuyện, trước tiên phải gửi truyền âm phù cho ta."
Ta kính cẩn đáp: "Vâng."
"Còn nữa..." Sư tôn dừng lại một chút, rồi tiếp tục, "Người tu tiên vốn không câu nệ tiểu tiết, chuyện đã qua không cần để tâm, cũng không cần phải xấu hổ. Mị Âm, từ nay về sau chỉ cần một lòng hướng đạo là được."
Nói xong, sư tôn lại nhắm mắt, không biết là đang an ủi ta hay an ủi chính mình.
"Không cần quỳ mãi, đứng lên đi."
Giọng nói của sư tôn dịu dàng, ấm áp như ánh trăng, toàn thân như được bao phủ bởi ánh sáng thanh khiết, giống như một tiên nhân giáng trần.
À không, thật ra người vốn là tiên nhân.
Ta chìm vào giấc ngủ sâu, khi tỉnh lại, trời đã sáng rõ.
Sư tôn vẫn còn đang ngồi thiền.
"Sư tôn…"
Hắn không đáp lời ta, chẳng lẽ vẫn còn giận ta sao?
Ta tiến lại gần thêm một chút, nhưng phát hiện ra sắc mặt sư tôn tái nhợt.
Sư tôn vốn đã trắng, nhưng giờ lại trắng bệch như vừa từ địa phủ trở về, trắng đến rợn người.
"Sư tôn, người bị thương rồi!"
Ta kinh hãi kêu lên!
Đêm qua trong hang động tối tăm, ta không nhìn rõ, giờ mới phát hiện ra lưng sư tôn vẫn còn đang rỉ máu!
Là yêu quái dê! Hôm qua khi yêu quái dê bạo động, nó định lấy não ta, nhưng sư tôn đã đến để chắn đòn cho ta.
Lúc đó ta chỉ nghĩ rằng đòn tấn công đã bị đẩy lùi, nhưng không ngờ rằng sư tôn đã dùng thân mình để chắn đòn.
Trong làn khói đỏ, pháp lực của những người tu luyện Vô Tình Đạo như sư tôn sẽ bị áp chế.
Pháp lực càng cao, sự áp chế càng mạnh.
Sư tôn chắc hẳn đã không còn cách nào khác, nên mới dùng thân thể để đối phó.
Trong lòng ta dâng lên một nỗi chua xót, cố nén giọng nghẹn ngào: "Sư tôn, chúng ta về thôi."
Vì hôm qua mất hết linh lực, ta chỉ có thể cõng sư tôn trên vai.
Ta cõng sư tôn, từng bước từng bước leo lên núi, trong lòng âm thầm thề rằng: Từ nay về sau, ta sẽ không còn dục vọng nam nữ với sư tôn, chỉ giữ lại tình sư đồ mà thôi!
Sau này nhất định phải học tập chăm chỉ, thi đỗ vào Hợp Hoan Tông.
Tu thành đạo lớn để báo đáp ân đức sư tôn đã nuôi dưỡng!
Vừa đến cổng núi, đại sư huynh và nhị sư huynh đã chạy tới.
Đại sư huynh liền đỡ lấy sư tôn, ôm hắn thật chắc trong lòng.
A? Tư thế này có vẻ hơi ám muội quá không?
Chưa kịp nghĩ kỹ, ta lau mồ hôi trên trán, nói: "Nhanh lên! Chữa trị cho sư tôn, người đã bị yêu quái dê tấn công."
Đại sư huynh và nhị sư huynh đều tái mặt, lập tức một trước một sau hộ tống sư tôn về tẩm điện.
Ta đứng hóa đá trước cổng núi, còn một đoạn đường dài từ đây đến tẩm điện của ta, ta lại không có linh lực, có ai đưa ta về được không?
Vì không thể ngự kiếm, ta bèn nhặt một cành trúc chống đỡ để đi lên núi.
Còn chưa đến tẩm điện, đại sư huynh đã ngự kiếm quay lại, vẻ mặt nghiêm trọng hỏi ta: "Sư tôn có phải đã bị tổn thương kim thân?"
Ta lau mồ hôi trên trán: "Không có, à, là thế này, khói đỏ trong trận của yêu quái dê sẽ áp chế linh lực của những người tu luyện Vô Tình Đạo, nên hiện tại sư tôn hầu như không còn linh lực."
Sắc mặt đại sư huynh dịu đi một chút, rồi lập tức ngự kiếm bay đi.
Ta lảo đảo, vứt bỏ cành trúc, ngã xuống đất: "Có ai đưa ta về dùm được không?"
Mặc dù việc kim thân của sư tôn có bị tổn hại hay không rất quan trọng đối với Vô Tình Tông, nhưng ta luôn cảm thấy đại sư huynh có phần lo lắng quá mức.
Đại sư huynh đã suốt đêm không rời khỏi tẩm điện của sư tôn nửa bước.
Nhị sư huynh thì hối hả đi tìm linh hoa linh thảo cho sư tôn, sáng sớm lại vào tiểu trù phòng để làm món đậu hoa ngọt mà sư tôn thích.
Ta bận rộn theo sau nhị sư huynh, rất lanh lẹ tiếp lửa, đưa bát.
Ta cầm một bát đậu hoa ngọt, cùng nhị sư huynh bước vào tẩm điện của sư tôn.
Đại sư huynh ngẩng lên, trong ánh mắt ẩn chứa sự mệt mỏi, nhìn chúng ta.
Ta tự biết mình đã gây ra lỗi, không dám nhìn đại sư huynh.
Nhị sư huynh giải vây cho ta, nói: "Tiểu sư muội không phải cố ý, sư tôn đã tỉnh chưa?"
Ta liếc nhìn sư tôn đang nằm trên giường, y phục bên trong gọn gàng, gương mặt trắng nõn như ngọc, ngay cả tóc cũng không có một sợi nào lộn xộn.
Đại sư huynh đã chăm sóc sư tôn rất chu đáo...
Nhưng ta vẫn cảm thấy có gì đó không ổn.
Đại sư huynh nhìn ta, ánh mắt đen nhánh: "Ta đã dặn dò muội rất kỹ rồi, là muội kể chuyện trừ yêu cho sư tôn biết, đúng không?"
"Ta không có nói..."
Ta chỉ gửi truyền âm phù cho đại sư huynh và nhị sư huynh, nếu ta và đại sư huynh đều không nói với sư tôn, thì chỉ có...
Nhị sư huynh đã nói cho sư tôn sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.