Chương 37: Cuộc gặp gỡ không tình cờ
Tg Mể Mể
26/06/2023
Sau khi buổi tiệc kết thúc mọi thứ điều trở về vẻ tỉnh lặng vốn có của nó, Nhược Hy ngồi trong căn phòng tối với tâm sự chất chứa, một người phụ nữ luôn hiểu cho người khác luôn tôn trọng ý kiến và quyết định của họ, Nhược Hy xứng đáng được trân trọng nhưng tại sao mọi thứ cứ vùi dập lấy cô, Nhược Hy đã sấp thở không nổi giữa cái thế giới ngột ngạt này rồi, tuy ấm ức trong lòng nhưng cô không bao giờ rơi nước mắt, Nhược Hy là một người phụ nữ mạnh mẽ và đầy bãn lĩnh cô chỉ rơi nước mắt cho ba mẹ và những người xứng đáng, trong mắt của Thế Phong cô chẳng khác nào một con rắn độc hắn không bao giờ chịu nghe cô nói dù chỉ là nữa lời chỉ luôn oán trách cô, Nhược Hy nở một nụ cười đầy cay đắng trên môi mãi mãi thứ gọi là tình yêu sẽ không bao giờ xuất hiện giữ hai người họ.
Thế Phong đưa Ngọc Hân về nhà rồi quay trở về dinh thự hắn đi đến căn phòng của Nhược Hy đưa tay cầm lấy nắm cửa nhưng không mở được, cô đã khóa ở bên trong cô biết khi hắn quay về sẽ tìm cách kiếm chuyện với cô, Nhược Hy đã quá hiểu tính cách ngông cuồng của hắn, Gương mặt của Thế Phong tối sầm lại hắn không ngờ cô lại làm thế, chẳng lẽ hắn không xứng đáng với cô đến vậy sao làm sao cô có thể tha thứ cho một người làm tổn thương mình chứ.
Thế Phong cuối cùng cũng chịu bỏ đi để cho cô có một khoảng không gian riêng tư, tâm trạng Nhược Hy đã nhẹ nhõm đi được vài phần hắn sẽ không để cho cô yên nhưng trách mặt hắn được lúc nào thì cô thoải mái được lúc đoa, giữ họ không có gì để nói cả chỉ mang đến cay đắng và những oán trách cho nhau.
Nhược Hy muốn đi đâu đó một khoảng thời gian để trút bỏ những áp lực mà cô phải gánh chịu suốt khoảng thời gian qua, sáng sớm cô đã gọi cho thư ký bảo cô ta sắp xếp lịch trình để Nhược Hy nghỉ ngơi vài ngày, cô đi đến lấy một ý quần áo vào vali, Nhược Hy chuẩn bị xong mọi thứ cô xách chiếc vali đi xuống lầu, Thế Phong vẫn chưa thức giấc Nhược Hy cố tình đi sớm để không đụng mặt hắn. Bà quản gia thấy Nhược Hy xách vali cứ tưởng cô bỏ đi bà liền vội vàng đi đến hỏi.
" Thưa thiếu phu nhân cô định đi đâu vậy ?"
Nhược Hy thấy bà ấy phản ứng thoái hóa như thế cô liền bật cười nói.
" Tôi không bỏ trốn đâu mà lo, tôi chỉ đi du lịch mấy ngày thôi."
Lúc này mặt của bà quản gia mới bớt căng thẳng đi được vài phần.
"Dạ thiếu phu nhân đi vui vẻ."
Nhược Hy kéo vali đi ra xe cô ngồi trên xe, đôi mắt đầy tâm sự nhìn ra ngoài cửa dòng người tấp nập đông đúc mỗi người mỗi hoàn cảnh khác nhau, chuyện của bản thân cô thì cô phải tự giải quyết không một ai có thể hiểu và giúp được cho cô.
Thế Phong vừa tỉnh dậy hắn đi xuống dùng bữa sáng, hắn nhìn xung quanh nhưng không hề thấy Nhược Hy, hắn liền hỏi bà quản gia.
" Nhược Hy đâu rồi ?"
Bà quản gia ấm úp nói.
" Thiếu phu nhân đã đi ra ngoài từ rất sớm còn mang theo vali nữa cô ấy nói là đi du lịch một vài ngày."
Thế Phong như chết lặng khi nghe bà quản gia nói, hắn hất đổ đĩa đồ ăn trên bàn tức giận quát mắng.
" Sao không ai nói cho tôi biết sớm các người là đồ vô dụng."
Hắn điên cuồng gọi điện cho Nhược Hy, lúc này cô đã lên máy bay rời khỏi nơi này, Thế Phong tức tốc cho người điều tra xem cô đã đi đâu, hắn như một kẻ điên luôn bênh vực người phụ nữ khác không bao giờ tin tưởng Nhược Hy, nhưng khi cô rời khỏi hắn hắn đã không thể nào chịu nổi, hắn quá tham lam khi không muốn buông bỏ bất cứ thứ gì.
Nhược Hy đến khách sạn ở Paris đây là nơi cô yêu thích nhất mỗi khi buồn Nhược Hy sẽ đi du lịch đến đây. Cô kéo hành lý vào phòng rồi đi đến kéo màng cửa ra để ngắm nhìn phong cảnh ở đây mọi thứ quá đổi thơ mộng khiến cho tâm trạng của cô cũng thoải mái đi được vài phần.
Nhược Hy đã sắp xếp một lịch trình riêng cho mình cô đã tắt máy điện thoại từ lúc cô bước lên máy bay, cô không muốn ai làm phiền mình tất nhiên Nhược Hy cũng đã nói cho ba mẹ để họ không phải lo lắng cho cô.
Sáng hôm sau Nhược Hy thức dậy cô thay đồ rồi đi dạo, đến một công viên cô ngồi xuống để hít thở không khí trong lành ở nơi đây, cô nhìn lũ trẻ chơi đùa bất giác cô nở một nụ cười nhẹ, nhìn bọn chúng cứ hồn nhiên không phải chịu áp lực như người trưởng thành. Bỗng nhiên một tiếng nói vang lên.
" Thì ra em ở đây à."
Thế Phong đưa Ngọc Hân về nhà rồi quay trở về dinh thự hắn đi đến căn phòng của Nhược Hy đưa tay cầm lấy nắm cửa nhưng không mở được, cô đã khóa ở bên trong cô biết khi hắn quay về sẽ tìm cách kiếm chuyện với cô, Nhược Hy đã quá hiểu tính cách ngông cuồng của hắn, Gương mặt của Thế Phong tối sầm lại hắn không ngờ cô lại làm thế, chẳng lẽ hắn không xứng đáng với cô đến vậy sao làm sao cô có thể tha thứ cho một người làm tổn thương mình chứ.
Thế Phong cuối cùng cũng chịu bỏ đi để cho cô có một khoảng không gian riêng tư, tâm trạng Nhược Hy đã nhẹ nhõm đi được vài phần hắn sẽ không để cho cô yên nhưng trách mặt hắn được lúc nào thì cô thoải mái được lúc đoa, giữ họ không có gì để nói cả chỉ mang đến cay đắng và những oán trách cho nhau.
Nhược Hy muốn đi đâu đó một khoảng thời gian để trút bỏ những áp lực mà cô phải gánh chịu suốt khoảng thời gian qua, sáng sớm cô đã gọi cho thư ký bảo cô ta sắp xếp lịch trình để Nhược Hy nghỉ ngơi vài ngày, cô đi đến lấy một ý quần áo vào vali, Nhược Hy chuẩn bị xong mọi thứ cô xách chiếc vali đi xuống lầu, Thế Phong vẫn chưa thức giấc Nhược Hy cố tình đi sớm để không đụng mặt hắn. Bà quản gia thấy Nhược Hy xách vali cứ tưởng cô bỏ đi bà liền vội vàng đi đến hỏi.
" Thưa thiếu phu nhân cô định đi đâu vậy ?"
Nhược Hy thấy bà ấy phản ứng thoái hóa như thế cô liền bật cười nói.
" Tôi không bỏ trốn đâu mà lo, tôi chỉ đi du lịch mấy ngày thôi."
Lúc này mặt của bà quản gia mới bớt căng thẳng đi được vài phần.
"Dạ thiếu phu nhân đi vui vẻ."
Nhược Hy kéo vali đi ra xe cô ngồi trên xe, đôi mắt đầy tâm sự nhìn ra ngoài cửa dòng người tấp nập đông đúc mỗi người mỗi hoàn cảnh khác nhau, chuyện của bản thân cô thì cô phải tự giải quyết không một ai có thể hiểu và giúp được cho cô.
Thế Phong vừa tỉnh dậy hắn đi xuống dùng bữa sáng, hắn nhìn xung quanh nhưng không hề thấy Nhược Hy, hắn liền hỏi bà quản gia.
" Nhược Hy đâu rồi ?"
Bà quản gia ấm úp nói.
" Thiếu phu nhân đã đi ra ngoài từ rất sớm còn mang theo vali nữa cô ấy nói là đi du lịch một vài ngày."
Thế Phong như chết lặng khi nghe bà quản gia nói, hắn hất đổ đĩa đồ ăn trên bàn tức giận quát mắng.
" Sao không ai nói cho tôi biết sớm các người là đồ vô dụng."
Hắn điên cuồng gọi điện cho Nhược Hy, lúc này cô đã lên máy bay rời khỏi nơi này, Thế Phong tức tốc cho người điều tra xem cô đã đi đâu, hắn như một kẻ điên luôn bênh vực người phụ nữ khác không bao giờ tin tưởng Nhược Hy, nhưng khi cô rời khỏi hắn hắn đã không thể nào chịu nổi, hắn quá tham lam khi không muốn buông bỏ bất cứ thứ gì.
Nhược Hy đến khách sạn ở Paris đây là nơi cô yêu thích nhất mỗi khi buồn Nhược Hy sẽ đi du lịch đến đây. Cô kéo hành lý vào phòng rồi đi đến kéo màng cửa ra để ngắm nhìn phong cảnh ở đây mọi thứ quá đổi thơ mộng khiến cho tâm trạng của cô cũng thoải mái đi được vài phần.
Nhược Hy đã sắp xếp một lịch trình riêng cho mình cô đã tắt máy điện thoại từ lúc cô bước lên máy bay, cô không muốn ai làm phiền mình tất nhiên Nhược Hy cũng đã nói cho ba mẹ để họ không phải lo lắng cho cô.
Sáng hôm sau Nhược Hy thức dậy cô thay đồ rồi đi dạo, đến một công viên cô ngồi xuống để hít thở không khí trong lành ở nơi đây, cô nhìn lũ trẻ chơi đùa bất giác cô nở một nụ cười nhẹ, nhìn bọn chúng cứ hồn nhiên không phải chịu áp lực như người trưởng thành. Bỗng nhiên một tiếng nói vang lên.
" Thì ra em ở đây à."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.