Chương 576
Lạc Thanh Du
18/03/2021
Phải nghe mất một lúc, hai người Quan Minh Vũ và Phong Mang cuối cùng mới hiếu ra. Hai cậu bạn nhỏ này không muốn học các kiến thức văn hóa.
“Các cháu không thích các tiết học văn hóa đúng không?” Quan Minh Vũ luôn cảm thấy có điều gì đó không đúng cho lắm.
Tính cách của Chiến Quốc Việt ngoài lạnh trong nóng, thích yên tĩnh không thích náo nhiệt, làm sao có thể bỏ bê việc học võ và văn hóa chứ?
Quả nhiên Thanh Tùng lắc ngón tay: “Chú nói đúng một nửa mà thôi. Chúng cháu không muốn trở thành người đầu óc đơn giản với tứ chỉ phát triển, mà chúng cháu đã hạ quyết tâm phải trở thành nhân tài giỏi về mọi mặt”
Quan Minh Vũ và Phong Mang đều đen mặt lại.
Phong Mang nuốt một ngụm nước miếng: “Hai đứa nhóc ranh mãnh này có thể nói tiếng người được không? Rốt cuộc các em muốn gì nào?”
Bé Thanh An vui vẻ bật cười: “Nói anh ngốc thì đúng là ngốc thật. Ý tứ trong lời nói của các anh ấy đơn giản và dễ hiểu như vậy mà anh còn nghe không ra, ôi”
Phong Mang: “..”
Cậu ta nhìn Quan Minh Vũ: “Anh có nghe hiểu không?”
Anh ta nhún vai rồi lắc đầu.
Chiến Quốc Việt đột nhiên thốt lên một câu: “Chúng cháu muốn đổi giáo viên”
Quan Minh Vũ mở miệng nói: “Vậy thì chú tặng mấy đứa câu này ‘Cứ năm mơ đĩ’. Anh Phong Mang của các cháu là thạc sĩ tốt nghiệp trường đại học hàng đầu thế giới đấy, cũng quá đủ để dạy dỗ cho các cháu rồi, trừ khi các cháu có thể tìm được một người thầy còn tốt hơn cả cậu ta cho chú.”
Vẻ mặt Thanh Tùng rạng ngời vô cùng phấn khích nói: “Chính chú nói đó nhé, chỉ cần chúng cháu tìm được một người thầy còn giỏi hơn cả anh Phong Mang thì hai người nhất định phải giữ lời, mời người đó làm giáo viên cho chúng cháu.”
Quan Minh Vũ và Phong Mang tràn đầy tự tin: “Tùy các cháu”
Thanh Tùng bắt đầu đưa ra những câu hỏi làm khó Phong Mang: “Em có một câu hỏi muốn được anh Phong Mang chỉ bảo, nếu như anh đáp đúng rồi thì coi như hai người thắng”
“Mau nói đi”
Cậu bé giậm chân rồi nói: “Anh có biết vị trí địa lý mà chúng ta đang đứng bây giờ không? Hãy lập tức trả lời em vĩ độ của nó là bao nhiêu.”
Quan Minh Vũ và Phong Mang đều ngây người.
“Có ai ăn no rảnh rồi mà đi quan tâm đến vị trí địa lý của căn nhà chứ?” Quan Minh Vũ mở miệng nói.
Chiến Quốc Việt lên tiếng: “Đừng có bao biện cho sự thiếu hiểu biết của chính mình”
Phong Mang kéo một chút ống tay áo của Quan Minh Vũ: “Chúng ta không trả lời được thì giáo viên mà họ muốn mời cũng không biết đâu.
Thanh Tùng lộ ra một nụ cười ranh mãnh: “Người thầy của chúng cháu không có gì không biết”
“Nói nhảm ít thôi, cháu nói đi người đó là ai vậy. Chú cũng muốn xem thử là thần thánh phương nào” Quan Minh Vũ nóng lòng nói.
Cậu bé lên tiếng: “Chú nghe cho rõ nhé, người thầy của chúng cháu chính là anh GG”
“Anh GG?” Phong Mang hô lên đầy kinh ngạc: “Anh GG là ai vậy?”
Quan Minh Vũ lắc đầu: “Không biết.”
Bé Thanh An cười ha ha rồi nói: “Chính là anh Google mà ngày nào các chú cũng gặp ý”
Quan Minh Vũ và Phong Mang có cảm giác suýt chút nữa bị sét đánh trúng năm thẳng trên đất.
“Các chú thua rồi cho nên phải thực hiện lời hứa của mình, mời giáo viên của chúng cháu đến dạy đi thôi” Chiến Quốc Việt mở miệng thương lượng một cách nghiêm túc.
Quan Minh Vũ yếu ớt lên tiếng: “Lòng vòng hồi lâu như vậy không phải chỉ là muốn lấy điện thoại di động và máy tính thôi sao”
Chiến Quốc Việt và Thanh Tùng đều gật đầu Quan Minh Vũ nở một nụ cười xảo quyệt: “Không có vấn đề gì, chỉ cần các cháu có thể khôi phục lại hệ thống mạng của Á Châu thì chú sẽ mua di động cho các cháu ngay”
“Các cháu không thích các tiết học văn hóa đúng không?” Quan Minh Vũ luôn cảm thấy có điều gì đó không đúng cho lắm.
Tính cách của Chiến Quốc Việt ngoài lạnh trong nóng, thích yên tĩnh không thích náo nhiệt, làm sao có thể bỏ bê việc học võ và văn hóa chứ?
Quả nhiên Thanh Tùng lắc ngón tay: “Chú nói đúng một nửa mà thôi. Chúng cháu không muốn trở thành người đầu óc đơn giản với tứ chỉ phát triển, mà chúng cháu đã hạ quyết tâm phải trở thành nhân tài giỏi về mọi mặt”
Quan Minh Vũ và Phong Mang đều đen mặt lại.
Phong Mang nuốt một ngụm nước miếng: “Hai đứa nhóc ranh mãnh này có thể nói tiếng người được không? Rốt cuộc các em muốn gì nào?”
Bé Thanh An vui vẻ bật cười: “Nói anh ngốc thì đúng là ngốc thật. Ý tứ trong lời nói của các anh ấy đơn giản và dễ hiểu như vậy mà anh còn nghe không ra, ôi”
Phong Mang: “..”
Cậu ta nhìn Quan Minh Vũ: “Anh có nghe hiểu không?”
Anh ta nhún vai rồi lắc đầu.
Chiến Quốc Việt đột nhiên thốt lên một câu: “Chúng cháu muốn đổi giáo viên”
Quan Minh Vũ mở miệng nói: “Vậy thì chú tặng mấy đứa câu này ‘Cứ năm mơ đĩ’. Anh Phong Mang của các cháu là thạc sĩ tốt nghiệp trường đại học hàng đầu thế giới đấy, cũng quá đủ để dạy dỗ cho các cháu rồi, trừ khi các cháu có thể tìm được một người thầy còn tốt hơn cả cậu ta cho chú.”
Vẻ mặt Thanh Tùng rạng ngời vô cùng phấn khích nói: “Chính chú nói đó nhé, chỉ cần chúng cháu tìm được một người thầy còn giỏi hơn cả anh Phong Mang thì hai người nhất định phải giữ lời, mời người đó làm giáo viên cho chúng cháu.”
Quan Minh Vũ và Phong Mang tràn đầy tự tin: “Tùy các cháu”
Thanh Tùng bắt đầu đưa ra những câu hỏi làm khó Phong Mang: “Em có một câu hỏi muốn được anh Phong Mang chỉ bảo, nếu như anh đáp đúng rồi thì coi như hai người thắng”
“Mau nói đi”
Cậu bé giậm chân rồi nói: “Anh có biết vị trí địa lý mà chúng ta đang đứng bây giờ không? Hãy lập tức trả lời em vĩ độ của nó là bao nhiêu.”
Quan Minh Vũ và Phong Mang đều ngây người.
“Có ai ăn no rảnh rồi mà đi quan tâm đến vị trí địa lý của căn nhà chứ?” Quan Minh Vũ mở miệng nói.
Chiến Quốc Việt lên tiếng: “Đừng có bao biện cho sự thiếu hiểu biết của chính mình”
Phong Mang kéo một chút ống tay áo của Quan Minh Vũ: “Chúng ta không trả lời được thì giáo viên mà họ muốn mời cũng không biết đâu.
Thanh Tùng lộ ra một nụ cười ranh mãnh: “Người thầy của chúng cháu không có gì không biết”
“Nói nhảm ít thôi, cháu nói đi người đó là ai vậy. Chú cũng muốn xem thử là thần thánh phương nào” Quan Minh Vũ nóng lòng nói.
Cậu bé lên tiếng: “Chú nghe cho rõ nhé, người thầy của chúng cháu chính là anh GG”
“Anh GG?” Phong Mang hô lên đầy kinh ngạc: “Anh GG là ai vậy?”
Quan Minh Vũ lắc đầu: “Không biết.”
Bé Thanh An cười ha ha rồi nói: “Chính là anh Google mà ngày nào các chú cũng gặp ý”
Quan Minh Vũ và Phong Mang có cảm giác suýt chút nữa bị sét đánh trúng năm thẳng trên đất.
“Các chú thua rồi cho nên phải thực hiện lời hứa của mình, mời giáo viên của chúng cháu đến dạy đi thôi” Chiến Quốc Việt mở miệng thương lượng một cách nghiêm túc.
Quan Minh Vũ yếu ớt lên tiếng: “Lòng vòng hồi lâu như vậy không phải chỉ là muốn lấy điện thoại di động và máy tính thôi sao”
Chiến Quốc Việt và Thanh Tùng đều gật đầu Quan Minh Vũ nở một nụ cười xảo quyệt: “Không có vấn đề gì, chỉ cần các cháu có thể khôi phục lại hệ thống mạng của Á Châu thì chú sẽ mua di động cho các cháu ngay”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.