Gọi Hồn

Chương 6: Chôn cất chú hai

Lục Thúc

13/06/2021

Tôi xoay người nắm lấy cổ áo Mạnh Tam Quỷ, giọng nói gần như là hét lên: “Anh ở đây trông chừng cho, cậu mau đi gọi ba anh. Đúng rồi, đừng quên nói cho trưởng thôn biết một tiếng.”

Bởi vì trong thôn có người chết, về công hay tư thì đều nên báo cho trưởng thôn biết một tiếng.

Mạnh Tam Quỷ giống như đoán được cái chết của chú hai rất kỳ lạ nên nằm trên đất lẩm bẩm gì đó, giống như không hề nghe thấy tiếng gọi của tôi vậy.

Đến lúc này tôi mới thật sự lo lắng, đưa tay đánh một cái vào đầu của Mạnh Tam Quỷ mới khiến cậu ta tỉnh táo lại.

Mạnh Tam Quỷ quá hoảng sợ, lùi về sau hai bước, sau đó xoay người loạng choạng xông ra khỏi cửa.

Dù trong lòng tôi cũng hơi hoảng sợ, nhưng người chết ở trước mặt tôi đây dù sao cũng là chú hai của tôi, thế nên tôi đành lấy hết can đảm ôm chú ấy lên, đặt lên giường đất ở phòng sau.

Không lâu sau, ba mẹ tôi là người đầu tiên chạy đến, sau khi nhìn thấy thi thể của chú hai, trong lòng không biết có mùi vị gì.

Ba tôi run rẩy đưa bàn tay đầy vết chai ra, vuốt ve gương mặt chú hai, giống như vô cùng không muốn tin vào sự thật trước mắt. Mặc dù ông không hề nói câu gì, nhưng tôi hiểu rõ sự đau khổ trong lòng ông khi mất đi người thân. Còn mẹ tôi thì ngồi bên cạnh giường đất khóc lớn, bắt đầu tiếng khóc đầu tiên trong đám tang…

Cũng chỉ trong thời gian nửa tách trà, trưởng thôn và một nhóm quan chức trong làng vội vàng đi đến, khi nhìn thấy trạng thái tử vong của chú hai, sắc mặt họ đều rất khó coi. Sau khi thảo luận một lúc, lại kết hợp với chuyện chú hai cắn người trước đó, cuối cùng họ kết luận chú hai bị trúng tà, trong trạng thái ý thức không rõ ràng, trượt chân ngã vào giếng chết chìm. Nhưng trong lòng tôi lại biết rõ, chuyện này không hề đơn giản như họ tưởng tượng.

Trong thôn có người chết cần làm tang lễ, mấy chuyện như chôn cất đương nhiên không thể thiếu dì Hồ. Sau khi dì ấy đến, kiểm tra tỉ mỉ thi thể của chú hai, sắc mặt âm u nhưng lại không nói gì cả.

Dựa theo tập tục trong thôn, người chết một cách bất đắc kỳ tử như vậy thì đều không có ai đồng ý ở lại giúp đỡ cả, bởi vì ai cũng sợ bị lây xui xẻo. Cuối cùng với sự cầu xin vất vả của ba mẹ tôi, cùng với trưởng thôn đã mở lời, người trong làng mới đồng ý ở lại chuẩn bị quan tài và lo liệu hậu sự cho chú hai.

Mặc dù chú hai chết đột ngột, không thể để thi thể ở trong nhà quá lâu, nhưng hôm đó vẫn làm linh đường, đặt thi thể ở giữa phòng. Còn tôi – con cháu đời sau duy nhất của chú ấy, đương nhiên là phải ở lại trông chừng vào buổi tối.



Chập tối, sau khi những người hàng xóm đã uống xong tiệc rượu, tụ tập thành nhóm hai ba người, thấp giọng thảo luận những việc đã xảy ra trong hai ngày này, chủ đề cũng chỉ là xoay quanh cái chết của chú hai, trong lòng mỗi người ít nhiều đều sẽ có một chút âm u.

Từng người lần lượt rời đi, cuối cùng trong nhà chú hai chỉ còn lại tôi và Mạnh Tam Quỷ. Kết quả đến sau nửa đêm, tên nhóc này không chịu nổi nữa nên đã chui vào phòng sau đi ngủ rồi.

Tôi nhìn thi thể đang nằm trên miếng gỗ của chú hai, trong lòng ngoài có một chút sợ hãi, thì càng đau lòng cho chú ấy cả đời vất vả cực nhọc, cuối cùng vẫn không có được một kết cục tốt. Bây giờ điều duy nhất tôi có thể làm chính là đốt cho chú ấy nhiều giấy tiền một chút, để sau khi chết chú ấy không cần vì tiền mà phải bôn ba vất vả nữa.

Từng tờ giấy tiền bị đốt thành tro trong thau đồng, trong bóng đêm yên lặng cũng chỉ có tiếng lách tách của ngọn lửa phát ra…

Có lẽ là mấy ngày nay tôi có nhiều chuyện phiền lòng, nhìn ngọn lửa đang bập bùng trước mặt, lại cảm thấy mờ ảo…

Tôi mơ hồ nhìn thấy một bóng đen, mang theo một trận gió lạnh đến thấu xương đi vào linh đường. Nhưng tôi làm thế nào cũng không thể nào nhìn rõ mặt mũi của người đó, trong lòng bất giác lẩm bẩm: chẳng lẽ là linh hồn của chú hai quay về sao?

Bởi vì theo như tập tục của nông thôn chúng tôi, căn phòng nơi đặt linh đường không được phép đóng cửa, để linh hồn của người chết có thể về nhà bất cứ lúc nào trước khi chôn cất để xem thi thể của mình và những người thân đang khóc thương.

Tôi dùng sức dụi mắt, nhưng vẫn thấy một bóng dáng mơ hồ đang không ngừng đến gần tôi, đáng sợ nhất là đôi chân của người đó rời khỏi mặt đất, cứ như vậy mà di chuyển nhẹ nhàng.

“Chú hai, chú hai, là chú sao? Con là Hổ Tử đây, tối nay con trông chừng linh đường cho chú, chú đừng dọa con!” Tôi vừa nói vừa trườn trên mặt đất quỳ lạy bóng dáng không nhìn rõ đó.

Bóng đen không ngừng đến gần, tôi cảm thấy cả người đều vô cùng lạnh lẽo, cảm giác đó giống y như lúc Kha Phàm đến tìm tôi đòi mạng vậy.

Đột nhiên giường gỗ nơi đặt thi thể chú hai không biết tại sao vang lên tiếng cọt kẹt, tôi bị dọa đến giật mình.

Đừng thấy tôi là chàng trai khỏe mạnh hai mươi mấy tuổi, nhưng trong tình huống như thế này, tinh thần phải chịu sự ức chế không thể miêu tả được, là cảm giác ớn lạnh phát ra từ tận đáy lòng tôi, giống như một giây sau linh hồn của tôi sẽ bị đóng băng lại vậy.



Nhìn thấy bóng người đó vẫn không ngừng đến gần, nhưng tôi không muốn cứ khoanh tay chờ chết như vậy, dù sao sống vẫn tốt hơn chết, trong mắt tôi hiện lên sự tàn nhẫn, nhanh chóng đứng lên nhào lên thi thể của chú hai đang bắt đầu rung lắc.

“Chú hai, chú hai ruột của con, chú đừng hại con, con là cháu ruột của chú, cũng là con cháu duy nhất của nhà họ Lưu chúng ta đấy! Con biết chú chết không cam tâm, nếu thật sự chú bị người ta hại chết, con nhất định sẽ tìm ra hung thủ, đưa đến trước mộ chú để báo thù cho chú…”

Tôi vừa nói xong, chuyện kỳ lạ liền diễn ra, bóng người kia giống như hiểu lời tôi nói mà không đến gần tôi nữa, lắc lư bay đến trên thi thể của chú hai, mặt mũi từ từ biến giống y như chú hai, rồi cứ lặng lẽ nhìn xuống thi thể của mình như vậy.

Tôi bị cảnh tượng đáng kinh ngạc này dọa đến há to miệng, nhưng lại không dám phát ra bất kỳ tiếng động gì, chỉ hy vọng linh hồn của chú hai có thể rời khỏi đây sớm chút.

Đột nhiên một tiếng vang nặng nề phá vỡ sự im lặng chết chóc này, ý thức của tôi cũng một lúc sau mới tỉnh táo lại, thì ra là tiếng của cái đồng đồ cũ kỹ trong phòng vang lên lúc nửa đêm.

Con bò trong chuồng cũng không biết thân biết phận mà kêu lên…

Trước mắt làm gì còn linh hồn của chú hai nữa, rõ ràng là tôi đang nằm ngủ quên bên cạnh thi thể của chú hai, chỉ là nằm mơ thấy một cơn ác mộng thôi, tiền giấy trong thau vẫn cháy lách tách, giống như chuyện vừa rồi chỉ xảy ra trong tích tắc.

Tôi cử động chiếc cổ có hơi đau của mình, lau đi mồ hôi trên đầu, cảm thấy giấc mộng ban nãy vô cùng chân thật, gần như khiến tôi nghi ngờ linh hồn của chú hai vừa trở về vậy.

Là bởi vì tiếng kêu của con bò, hay là vào khoảnh khắc cuối cùng tôi đồng ý giúp chú hai báo thù, nên chú ấy đã buông tha cho tôi?

Nghĩ đến đây, tôi càng nghi ngờ cái chết của chú hai hơn. Nhưng ở cái ngôi làng miền núi hẻo lánh này của chúng tôi thì làm gì có ý thức báo cảnh sát hay khám nghiệm tử thi chứ, chỉ biết làm mấy chuyện chôn cất theo tập tục của những đời trước mà thôi.

Sau nửa đêm tôi không hề có chút buồn ngủ, chỉ có thể một mình cố gắng bỏ thêm nhiều giấy tiền vào thau lửa, để che giấu sự hoảng loạn trong lòng tôi.

Ngày hôm sau, hàng xóm đã đến giúp đỡ từ sớm, bắt đầu nghi thức chôn cất chú hai…

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Gọi Hồn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook