Chương 5: Vớt xác
Lục Thúc
13/06/2021
Tôi buộc kỹ bao đồ phía sau lưng
xong, sau đó cầm lấy sợi dây thừng được cột trên thân cây gai, buộc nó
lên thắt lưng của mình, nhẹ nhàng nhảy một cái, nhảy xuống bên dưới
giếng nước.
Trong nháy mắt khi tôi vừa nhảy xuống, dây thừng đang buộc trên thăng lưng căng ra, đó là bởi vì ở trên miệng giếng có rất nhiều thân cây gai, bọn chúng đã giữ tôi lại, giúp tôi từ từ thả mình xuống dưới lòng giếng....
Cách mà dì Hồ đã dạy cho tôi rất ảo diệu, nếu muốn tôi chỉ cần dùng sức đẩy mình lên trên một chút, thì dây thừng sẽ kéo tôi lên trên, muốn lên muốn xuống cũng không mất chút sức lực nào.
Không bao lâu sao, tôi đã rơi xuống sâu bên trong giếng, hai chân cũng đã chạm tới mặt nước trong giếng, tôi hơi vặn người để bản thân không tiếp tục rơi xuống nữa.
Tôi nhìn xem bốn phía xung quanh, cho dù hiện giờ là buổi chiều, thế nhưng bên trong giếng lại rất lạnh, âm trầm lạnh lẽo...
"Kha Phàm, tôi tới đây để mời cô đi lên, cô nhất định không được làm hại tới tôi!" Tôi trong lòng có chút sợ hãi, vội vàng nói.
Sau khi nói xong, tôi gỡ bọc đồ trên lưng xuống rồi mở ra, từ bên trong lấy ra một trang giấy trắng, khéo léo gấp lại thành một con thuyền bằng giấy, sau đó dán xuống một cây nến thô nhỏ bằng một ngón tay, rồi ở trên ngọn nến xuyên vào một chuỗi tiền giấy.
Làm xong hết rồi, tôi hít sâu một hơi, đem chiếc thuyền giấy kia đặt lên mặt nước, châm một cây diêm, nhẹ nhàng đốt nến...
Bỗng nhiên một tiếng lèo xèo nhỏ vang lên, từ ngọn nến bùng lên một đốm lửa nhỏ, sau đó ngọn nến càng lúc càng tối, ánh nến chậm rãi nhỏ lại, nhìn giống như sắp tắt tới nơi vậy.
Ngay lúc này, cũng không biết từ nơi nào thổi tới một trận gió âm, nhẹ nhàng đẩy chiếc thuyền giấy đi về phía trước, đống tiền giấy trên cây nến bay lên, cũng thổi bùng lên đốm lửa sắp tắt trên ngọn nến kia.
Tiền giấy bay bay trong gió trong không trung, phía trên một luồng sáng mờ nhạt lóe lên, tuy bị đốt, thế nhưng lại cháy rất chậm, cả giếng nước dẫn trở lên quỷ dị, khiến tôi nổi hết da gà.
Không lâu sau, một tờ tiền giấy biến thành tro tàn, thế nhưng con thuyền giấy kia vẫn cứ bơi qua bơi lại trên mặt nước, tiếp tới lại có một tờ tiền giấy khác lại bị thổi tới, lại bị đốt thành tro tàn, con thuyền giống như đang tìm kiếm thứ gì đó vậy.
Khoảng hơn mười phút sau, tất cả đám tiền giấy đã bị đốt sạch, ngọn nến kia cũng nhanh chóng tắt ngúm, chỉ là ngay trong nháy mắt khi mà ngọn lửa bị tắt, con thuyền bỗng bốc cháy hừng hực, không chỉ có thế, mặt nước phía bên dưới con thuyền cũng chuyển động quay cuồng, giống như đang mở ra vậy.
"Chính là lúc này!" Tôi nhìn thấy mặt nước đang dao động kia thầm nghĩ ở trong lòng, vì thế vội vàng lấy tay túm túm nhẹ lấy dây thừng quấn ở bên hông.
Mạnh Tam Quỷ đang đứng ngoài miệng giếng cũng đang nhất mực chờ đợi tin tức của tôi, nhanh chóng ném xuống một sợi dây thừng khác to bằng một bắp tay, sợi dây thừng này thật ra là do ba sợi dây thừng bình thường khác cột lại với nhau mà thành, tôi chộp lấy sợi dây, sau đó rung nhẹ!
Roẹt một tiếng, sợi dây thừng nhẹ nhàng bung ra, tôi dùng hai tay để buộc chúng lại, tạo thành một nút thắt ở bên trên.
Sau khi chuẩn bị xong mọi chuyện, tôi nhìn chằm chằm vào mặt nước đang sủi bọt ở không xa phía trước, không dám thả lỏng dù là một giây phút nào, không bao lâu sau, bọt nước dần nhỏ lại, cuối cùng rầm một tiếng, từ dưới mặt nước thoát lên một cái bong bóng nước to tầm cỡ một cái nắm tay, thế nhưng vừa lên khỏi mặt nước đã không thấy bóng dáng đâu rồi.
Tôi nhanh tay túm lấy dây thừng ném về phía nơi bọt nước vừa biến mất, mà nút thắt kia thì vừa đúng lúc choàng lên ngay trên chỗ mà bọt nước biến mất.
Ngay lúc này có một chuyện rất quỷ dị đã xảy ra, dây thừng lẽ ra phải rất nhẹ, nếu ở trên mặt nước đáng ra phải nổi hẳn ở bên trên, thế nhưng phần nút kết của dây thừng giống như đã tròng phải thứ gì đó, nên sợi dây cũng nhanh chóng chìm xuống bên dưới, trong chớp mắt đã không thấy bóng dáng đâu nữa.
Chỉ tầm khoảng chưa đầy một tiếng thì ba sợi dây thừng kia đã bị kéo căng, giống như đang bị thứ gì đó bám chặt lấy, sợi dây thừng bị bám chặt tới mức rung lên bần bật.
Khi thấy cũng sắp đến lúc, tôi hít một hơi thật sâu, dùng sức kéo mạnh sợi dây thừng đang cuốn trên người, nhận được tin tức của tôi Mạnh Tam Quỷ liều mạng tiến về phía trước để kéo tôi lên, dây thừng từng chút một được kéo lên trên...
Tôi lấy một ngọn đèn đã được chuẩn bị sẵn từ trước từ trong bao đồ ra, tôi châm lửa đốt ngọn nến ở trong đèn, sau đó hét lớn: "Thanh đăng dẫn đường, bình an vô sự!"
Tôi vừa mới hét xong, thì đột nhiên nghe rầm một tiếng, mặt nước như bị xé ra, còn dây thừng thì từ trong lòng nước sâu lôi ra một thứ gì đó đen tuyền, từ xa nhìn lại giống như hình dáng của một con người!
Nhìn thấy cảnh tượng khó có thể tin được ở trước mắt mình, cả người tôi run lên bần bật, ngẩng đầu lên nhìn, tôi cũng đã nhanh chóng được kéo lên tới gần miệng giếng rồi, lúc này tôi mới có thể yên tâm được một chút.
Sau khi lên tới miệng giếng, tôi nghiêng người bước ra khỏi giếng, thế nhưng tôi cũng không giúp Mạnh Tam Quỷ kéo dây thừng, mà đứng cạnh miệng giếng đung đưa thanh đăng qua lại, đây là việc mà dì Hồ đã dặn dò tôi, nhất định phải nhớ dùng thanh đăng để dẫn đường, giúp Kha Phàm tìm được đường đi, từ trong giếng nước đi ra, sau đó đưa cô ấy đi an táng, như vậy mới có thể bình ổn oán khí của cô ấy được.
Tôi nhìn Mạnh Tam Quỷ, cũng không biết là do sức khỏe của cậu ta tốt, hay do phương pháp của dì Hồ có tác dụng, dù thế nào thì cậu ta cũng có thể dễ dàng kéo được cái xác từ giếng ra ngoài, lúc này tôi mới yên tâm, đặt thanh đăng sang một bên...
Mạnh Tam Quỷ tuy rằng cả quá trình đều rất nghe theo lời của tôi để làm việc, thế nhưng ngay khi cậu ta phát hiện thứ được lôi ra khỏi giếng là một cái xác thì, cả người mềm nhũn, yếu đuối ngã ngồi trên mặt đất.
"Anh Hổ, anh... anh thật sự đã giết người sao?" Mạnh Tam Quỷ run run hỏi tôi.
"Anh đã nói với cậu bao nhiêu lần rồi hả, không phải do anh giết, mà bị chú hai của anh bức chết!" Tôi hung hăng trừng mắt lườm cậu ta nói.
Mạnh Tam Quỷ không nói gì, hai mắt trừng to nhìn chằm chằm vào cái xác kia.
Tôi không thèm để ý tới cậu ta nữa, tiến lên lật cái xác lại, thế nhưng chờ tới khi tôi nhìn thấy mặt trên của cái xác, ngay lập tức toàn thân lông tóc dựng đứng cả lên, một dòng khí lạnh chạy dọc sống lưng....
"Chú hai!" Tôi không tin nổi mà hét lớn.
Đúng vậy cái xác bị hai người chúng tôi kéo lên từ dưới giếng, không phải là Kha Phàm, mà lại là chú hai, tuy rằng gương mặt của cái xác đã nổi rất nhiều bọt nước, thế nhưng hình dáng vẫn còn rất rõ ràng, nhất là quần áo được mặc trên người của cái xác, đây tuyệt đối là chú hai.
Trong nhất thời, trong não tôi như có cả ngàn con ruồi bay qua bay lại vô cùng hỗn loạn, ong ong vang lên, không phải chú hai đã chạy tới phía sau núi hay sao? Sao chú ấy lại vô duyên vô cớ chết ở trong giếng như thế này?
Lúc mà tôi đang ngây ngẩn cả người, thì Mạnh Tam Quỷ đã đi tới bên cạnh tôi, dùng sức mà giữ chặt vạt áo của tôi, giọng nói sợ hãi hỏi: "Anh Hổ... Đây là chú hai đúng không? Chú ấy... Sao chú ấy lại chết ở trong giếng thế này? Không phải anh nói cái xác ở trong giếng là của cô gái kia sao?"
Câu này của Mạnh Tam Quỷ giống như một cú đánh, đánh cho tôi tỉnh táo lại, tôi cũng không có thời gian mà trả lời câu hỏi của cậu ta, thay vào đó tôi nhanh chóng nhào tới phía trước xem xét cái xác của chú hai.
Kỳ lạ, tuy rằng cái xác này của chú hai vì ngâm trong giếng quá lâu nên có hiện tượng bị nở ra, hơn nữa làn da cũng đã chuyển màu xanh tím nhợt nhạt, thế nhưng ở trên người của chú ấy lại không tìm thấy vết thương trí mạng nào, không giống như bị giết rồi vứt vào trong giếng.
Lẽ nào... Lẽ nào là do quỷ hồn của Kha Phàm tìm về lấy mạng, hại chết chú hai hay sao?
Nghĩ tới đây, tôi không khỏi rùng mình, từ trong cơ thể dâng lên một nỗi sợ hãi không thôi, là sự sợ hãi tột cùng đối với một cái chết mà không biết khi nào bản thân phải đối mặt…
Trong nháy mắt khi tôi vừa nhảy xuống, dây thừng đang buộc trên thăng lưng căng ra, đó là bởi vì ở trên miệng giếng có rất nhiều thân cây gai, bọn chúng đã giữ tôi lại, giúp tôi từ từ thả mình xuống dưới lòng giếng....
Cách mà dì Hồ đã dạy cho tôi rất ảo diệu, nếu muốn tôi chỉ cần dùng sức đẩy mình lên trên một chút, thì dây thừng sẽ kéo tôi lên trên, muốn lên muốn xuống cũng không mất chút sức lực nào.
Không bao lâu sao, tôi đã rơi xuống sâu bên trong giếng, hai chân cũng đã chạm tới mặt nước trong giếng, tôi hơi vặn người để bản thân không tiếp tục rơi xuống nữa.
Tôi nhìn xem bốn phía xung quanh, cho dù hiện giờ là buổi chiều, thế nhưng bên trong giếng lại rất lạnh, âm trầm lạnh lẽo...
"Kha Phàm, tôi tới đây để mời cô đi lên, cô nhất định không được làm hại tới tôi!" Tôi trong lòng có chút sợ hãi, vội vàng nói.
Sau khi nói xong, tôi gỡ bọc đồ trên lưng xuống rồi mở ra, từ bên trong lấy ra một trang giấy trắng, khéo léo gấp lại thành một con thuyền bằng giấy, sau đó dán xuống một cây nến thô nhỏ bằng một ngón tay, rồi ở trên ngọn nến xuyên vào một chuỗi tiền giấy.
Làm xong hết rồi, tôi hít sâu một hơi, đem chiếc thuyền giấy kia đặt lên mặt nước, châm một cây diêm, nhẹ nhàng đốt nến...
Bỗng nhiên một tiếng lèo xèo nhỏ vang lên, từ ngọn nến bùng lên một đốm lửa nhỏ, sau đó ngọn nến càng lúc càng tối, ánh nến chậm rãi nhỏ lại, nhìn giống như sắp tắt tới nơi vậy.
Ngay lúc này, cũng không biết từ nơi nào thổi tới một trận gió âm, nhẹ nhàng đẩy chiếc thuyền giấy đi về phía trước, đống tiền giấy trên cây nến bay lên, cũng thổi bùng lên đốm lửa sắp tắt trên ngọn nến kia.
Tiền giấy bay bay trong gió trong không trung, phía trên một luồng sáng mờ nhạt lóe lên, tuy bị đốt, thế nhưng lại cháy rất chậm, cả giếng nước dẫn trở lên quỷ dị, khiến tôi nổi hết da gà.
Không lâu sau, một tờ tiền giấy biến thành tro tàn, thế nhưng con thuyền giấy kia vẫn cứ bơi qua bơi lại trên mặt nước, tiếp tới lại có một tờ tiền giấy khác lại bị thổi tới, lại bị đốt thành tro tàn, con thuyền giống như đang tìm kiếm thứ gì đó vậy.
Khoảng hơn mười phút sau, tất cả đám tiền giấy đã bị đốt sạch, ngọn nến kia cũng nhanh chóng tắt ngúm, chỉ là ngay trong nháy mắt khi mà ngọn lửa bị tắt, con thuyền bỗng bốc cháy hừng hực, không chỉ có thế, mặt nước phía bên dưới con thuyền cũng chuyển động quay cuồng, giống như đang mở ra vậy.
"Chính là lúc này!" Tôi nhìn thấy mặt nước đang dao động kia thầm nghĩ ở trong lòng, vì thế vội vàng lấy tay túm túm nhẹ lấy dây thừng quấn ở bên hông.
Mạnh Tam Quỷ đang đứng ngoài miệng giếng cũng đang nhất mực chờ đợi tin tức của tôi, nhanh chóng ném xuống một sợi dây thừng khác to bằng một bắp tay, sợi dây thừng này thật ra là do ba sợi dây thừng bình thường khác cột lại với nhau mà thành, tôi chộp lấy sợi dây, sau đó rung nhẹ!
Roẹt một tiếng, sợi dây thừng nhẹ nhàng bung ra, tôi dùng hai tay để buộc chúng lại, tạo thành một nút thắt ở bên trên.
Sau khi chuẩn bị xong mọi chuyện, tôi nhìn chằm chằm vào mặt nước đang sủi bọt ở không xa phía trước, không dám thả lỏng dù là một giây phút nào, không bao lâu sau, bọt nước dần nhỏ lại, cuối cùng rầm một tiếng, từ dưới mặt nước thoát lên một cái bong bóng nước to tầm cỡ một cái nắm tay, thế nhưng vừa lên khỏi mặt nước đã không thấy bóng dáng đâu rồi.
Tôi nhanh tay túm lấy dây thừng ném về phía nơi bọt nước vừa biến mất, mà nút thắt kia thì vừa đúng lúc choàng lên ngay trên chỗ mà bọt nước biến mất.
Ngay lúc này có một chuyện rất quỷ dị đã xảy ra, dây thừng lẽ ra phải rất nhẹ, nếu ở trên mặt nước đáng ra phải nổi hẳn ở bên trên, thế nhưng phần nút kết của dây thừng giống như đã tròng phải thứ gì đó, nên sợi dây cũng nhanh chóng chìm xuống bên dưới, trong chớp mắt đã không thấy bóng dáng đâu nữa.
Chỉ tầm khoảng chưa đầy một tiếng thì ba sợi dây thừng kia đã bị kéo căng, giống như đang bị thứ gì đó bám chặt lấy, sợi dây thừng bị bám chặt tới mức rung lên bần bật.
Khi thấy cũng sắp đến lúc, tôi hít một hơi thật sâu, dùng sức kéo mạnh sợi dây thừng đang cuốn trên người, nhận được tin tức của tôi Mạnh Tam Quỷ liều mạng tiến về phía trước để kéo tôi lên, dây thừng từng chút một được kéo lên trên...
Tôi lấy một ngọn đèn đã được chuẩn bị sẵn từ trước từ trong bao đồ ra, tôi châm lửa đốt ngọn nến ở trong đèn, sau đó hét lớn: "Thanh đăng dẫn đường, bình an vô sự!"
Tôi vừa mới hét xong, thì đột nhiên nghe rầm một tiếng, mặt nước như bị xé ra, còn dây thừng thì từ trong lòng nước sâu lôi ra một thứ gì đó đen tuyền, từ xa nhìn lại giống như hình dáng của một con người!
Nhìn thấy cảnh tượng khó có thể tin được ở trước mắt mình, cả người tôi run lên bần bật, ngẩng đầu lên nhìn, tôi cũng đã nhanh chóng được kéo lên tới gần miệng giếng rồi, lúc này tôi mới có thể yên tâm được một chút.
Sau khi lên tới miệng giếng, tôi nghiêng người bước ra khỏi giếng, thế nhưng tôi cũng không giúp Mạnh Tam Quỷ kéo dây thừng, mà đứng cạnh miệng giếng đung đưa thanh đăng qua lại, đây là việc mà dì Hồ đã dặn dò tôi, nhất định phải nhớ dùng thanh đăng để dẫn đường, giúp Kha Phàm tìm được đường đi, từ trong giếng nước đi ra, sau đó đưa cô ấy đi an táng, như vậy mới có thể bình ổn oán khí của cô ấy được.
Tôi nhìn Mạnh Tam Quỷ, cũng không biết là do sức khỏe của cậu ta tốt, hay do phương pháp của dì Hồ có tác dụng, dù thế nào thì cậu ta cũng có thể dễ dàng kéo được cái xác từ giếng ra ngoài, lúc này tôi mới yên tâm, đặt thanh đăng sang một bên...
Mạnh Tam Quỷ tuy rằng cả quá trình đều rất nghe theo lời của tôi để làm việc, thế nhưng ngay khi cậu ta phát hiện thứ được lôi ra khỏi giếng là một cái xác thì, cả người mềm nhũn, yếu đuối ngã ngồi trên mặt đất.
"Anh Hổ, anh... anh thật sự đã giết người sao?" Mạnh Tam Quỷ run run hỏi tôi.
"Anh đã nói với cậu bao nhiêu lần rồi hả, không phải do anh giết, mà bị chú hai của anh bức chết!" Tôi hung hăng trừng mắt lườm cậu ta nói.
Mạnh Tam Quỷ không nói gì, hai mắt trừng to nhìn chằm chằm vào cái xác kia.
Tôi không thèm để ý tới cậu ta nữa, tiến lên lật cái xác lại, thế nhưng chờ tới khi tôi nhìn thấy mặt trên của cái xác, ngay lập tức toàn thân lông tóc dựng đứng cả lên, một dòng khí lạnh chạy dọc sống lưng....
"Chú hai!" Tôi không tin nổi mà hét lớn.
Đúng vậy cái xác bị hai người chúng tôi kéo lên từ dưới giếng, không phải là Kha Phàm, mà lại là chú hai, tuy rằng gương mặt của cái xác đã nổi rất nhiều bọt nước, thế nhưng hình dáng vẫn còn rất rõ ràng, nhất là quần áo được mặc trên người của cái xác, đây tuyệt đối là chú hai.
Trong nhất thời, trong não tôi như có cả ngàn con ruồi bay qua bay lại vô cùng hỗn loạn, ong ong vang lên, không phải chú hai đã chạy tới phía sau núi hay sao? Sao chú ấy lại vô duyên vô cớ chết ở trong giếng như thế này?
Lúc mà tôi đang ngây ngẩn cả người, thì Mạnh Tam Quỷ đã đi tới bên cạnh tôi, dùng sức mà giữ chặt vạt áo của tôi, giọng nói sợ hãi hỏi: "Anh Hổ... Đây là chú hai đúng không? Chú ấy... Sao chú ấy lại chết ở trong giếng thế này? Không phải anh nói cái xác ở trong giếng là của cô gái kia sao?"
Câu này của Mạnh Tam Quỷ giống như một cú đánh, đánh cho tôi tỉnh táo lại, tôi cũng không có thời gian mà trả lời câu hỏi của cậu ta, thay vào đó tôi nhanh chóng nhào tới phía trước xem xét cái xác của chú hai.
Kỳ lạ, tuy rằng cái xác này của chú hai vì ngâm trong giếng quá lâu nên có hiện tượng bị nở ra, hơn nữa làn da cũng đã chuyển màu xanh tím nhợt nhạt, thế nhưng ở trên người của chú ấy lại không tìm thấy vết thương trí mạng nào, không giống như bị giết rồi vứt vào trong giếng.
Lẽ nào... Lẽ nào là do quỷ hồn của Kha Phàm tìm về lấy mạng, hại chết chú hai hay sao?
Nghĩ tới đây, tôi không khỏi rùng mình, từ trong cơ thể dâng lên một nỗi sợ hãi không thôi, là sự sợ hãi tột cùng đối với một cái chết mà không biết khi nào bản thân phải đối mặt…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.