Great Mage Ở Thế Giới Harry Potter
Chương 187: Cuộc họp trong đêm
Phong◥✯◤Vô◥✯◤Thường
26/10/2019
Tưởng Quốc đưa thiếc thìa chọc chọc ly kem, một nụ cười tươi rói hiện ra trên khuôn mặt, cậu ta nháy mắt với Thu Nguyệt:
- Em đâu có ngốc mà từ chối.
Thu Nguyệt khẽ thở dài, cô liếc xéo thằng em trai và nói:
- Chị biết ngay là cậu chẳng để chị dễ thở mà. Thế sau vụ này tính trả công chị thế nào đây?
Tưởng Quốc mỉm cười, cậu nhìn thẳng vào Thu Nguyệt, trả lời:
- Em thực sự biết ơn chị về những gì chị đã làm cho em.
Thu Nguyệt ngẩn người, Tưởng Quốc đột nhiên nghiêm túc như vậy khiến cô có phần không quen. Chưa để Thu Nguyệt nói gì, Tưởng Quốc đã nói tiếp:
- Còn vụ cảm ơn thì… ha ha… em đã chuẩn bị một món quà đặc biệt cho đám cưới của chị rồi.
Thu Nguyệt phẩy tay, cô nói:
- Chị đùa thôi mà, cậu đừng có làm nghiêm trọng như thế.
Tưởng Quốc chỉ mỉm cười không đáp, cậu luôn nhớ kỹ ai đối tốt với mình dù là những điều nhỏ nhặt nhất. Có thể chưa có điều kiện, nhưng một khi cậu có cơ hội, Tưởng Quốc sẽ đền đáp lại ơn nghĩa với cái giá gấp đôi.
Thu Nguyệt có vẻ không muốn tiếp tục dừng lại ở vấn đề này, cô cầm một tờ bàn vẽ lên, chỉ vào đó và hỏi:
- Nói về chuyện chính. Với cái thanh kiếm thế này thì cậu tính dùng kiểu gì hả? Liệu cầm nổi nó không?
Trong tấm hình trên tay của Thu Nguyệt là một thanh kiếm to đùng, riêng chiều dài lưỡi kiếm là trên 1,4 mét, chiều ngang lưỡi kiếm được mô tả là 45cm, còn độ dày của kiếm là 5cm. Thiết kế của thanh kiếm thực sự khiến người ta nghi ngờ về khả năng thực chiến của nó.
Tưởng Quốc nhấm nhấp thìa kem, trên mặt hiện rõ sự hài lòng. Cậu ta cười híp mắt, trả lời:
- Cái đó thì chị cứ yên tâm. Em tính hết cả rồi.
Thu Nguyệt khẽ nhíu mày, cô không hiểu nổi em trai mình nghĩ gì, nhưng rõ ràng Tưởng Quốc không phải là loại người làm việc mà không có toan tính. Còn Tưởng Quốc, cậu cũng không có ý định giải thích về bản thiết kế của mình.
Từ ngày thành công cải tạo cơ thể, sức mạnh cơ bắp thuần túy của Tưởng Quốc tăng lên một mức độ không tưởng. Một thanh kiếm bình thường sẽ là quá nhẹ cho cơ thể hiện tại của cậu ta. Tưởng Quốc đã từng thí nghiệm qua, sức mạnh riêng một tay của cậu ta đã vượt qua 400kg. Điều này cũng có nghĩa, thanh kiếm trong bản thiết kế trên, nếu không gia công thêm nhiều kim loại đặc biệt thì nó thậm chí vẫn còn quá nhẹ đối với bản thân Tưởng Quốc.
Cuộc trò chuyện của hai chị em diễn ra cả buổi, Thu Nguyệt cũng thấy an lòng khi em trai mình trở lại bình thường. Khi nghe được mối quan hệ bất thường của Tưởng Quốc với một thành viên của đội TQ cô đã vô cùng lo lắng, nhưng qua cuộc nói chuyện hiện tại, Thu Nguyệt đã có thể hoàn toàn yên tâm rằng con bé kia chẳng có bất kỳ giá trị nào trong lòng của em trai cô cả.
Tưởng Quốc cũng nhận ra ý đồ của Thu Nguyệt, nhưng cậu cũng lười đi tìm một lý do nào đó để lấp liếm đống bề bộn mà Jonathan bày ra. Hơn nữa, Tưởng Quốc hiểu rằng việc nói dối sớm muộn cũng sẽ lộ; theo cậu ta, cách tốt nhất hiện giờ là im lặng. Chỉ cần một thời gian ngắn nữa là mọi người sẽ quên béng câu chuyện vớ vẩn này mà thôi.
* * *
Đêm muộn, trong một căn nhà hoang ở ngoại ô Kyoto, nơi mà theo lẽ thường không có bất kỳ bóng người tồn tại vào thời gian này, hiện tại đang chào đón những vị khách không mời. Một bóng người cao lớn, ẩn mình dưới một tấm áo choàng, đang ngồi vắt vẻo trên một chiếc cột bê tông đổ, y đang chờ đợi ai đó.
Công việc chờ đợi này có vẻ không quá phù hợp với tính cách của người mặc áo choàng, y liên tục xê dịch trên chiếc cột đổ. Thân hình khổng lồ của y liên tục lăn lộn trên cây cột bé xíu, nhưng bản thân lại có khả năng thăng bằng rất mạnh, đôi lúc thân hình bồ tượng chỉ còn 1/3 trên cột nhưng không có bất kỳ dấu hiệu nào cho thấy bản thân sẽ ngã xuống. Khả năng của y thậm chí đã vi phạm đến một vài định luật vật lý nào đó.
Trong khi người mặc áo choàng đang tỏ ra bức xúc, nôn nóng… một ánh lửa lóe lên nơi căn nhà trống. Ánh mắt khuất trong bóng tối của người mặc áo choàng lấp lóe, người mà y chờ đợi đã xuất hiện.
Một bóng người xuất hiện giữa cột lửa, không phải ai xa lạ mà chính là Tưởng Quốc. Người mặc áo choàng hét lớn đồng thời nhào tới, tung một cú đấm hướng thẳng vào mặt Tưởng Quốc:
- Hello, Walker!
Tưởng Quốc trong khoảnh khắc người mặc áo choàng tiến tới đã kịp thời đưa tay lên chặn đứng cú đấm của y. Ngay khi cú đấm của người mặc áo choàng và bàn tay của Tưởng Quốc va chạm, một đợt sóng xung kích bùng nổ. Một trận gió lớn xuất hiện, cuốn tan bụi bặm xung quanh, đồng thời hất tung kẻ mặc áo choàng về phía sau.
Người mặc áo choàng bị lực phản chấn hất tung. Thân hình to lớn của y lộn một vòng trên không và nhẹ nhàng đáp xuống đất, động tác thanh thoát như đang nhảy múa, hoàn toàn trái ngược với thân hình bồ tượng của mình.
Kẻ mặc áo choàng đứng dậy, cười lớn, đồng thời gỡ chiếc áo choàng xuống, để lộ ra khuôn mặt của một người đàn ông trung niên đầy vẻ cuồng dã. Người đàn ông có mái tóc đỏ rực, nóng cháy như tính tình của chính ông ta; đôi mắt màu đen ngập tràn chiến ý, đầy điên cuồng… thân hình cao trên 2 mét với cơ bắp cuồn cuộn mang lại vẻ áp bách kinh khủng cho người đối diện.
- Đã lâu không gặp, boss. Cậu lại mạnh thêm một chút rồi. Không định để cho chúng tôi bất cứ cơ hội nào đuổi theo sao?
Tưởng Quốc cười khẽ:
- Hê hê… có ông tồn tại thì tôi đâu dám để cho bản thân yếu đuối. Cú đấm vừa rồi có chút xíu nương tay nào đâu.
Người đàn ông cười lớn, ông ta nhìn Tưởng Quốc với ánh mắt mà chiến ý như hóa thành thực chất trong đó:
- Cậu không quên là tốt rồi. Tôi theo chân cậu vì nể phục sức mạnh của cậu, nếu một ngày cậu trở lên yếu đuối thì thay vì để cậu chết trong tay kẻ khác, chính tay tôi sẽ giết cậu.
Tưởng Quốc cười nhạt, cậu ta tự tin bản thân sẽ luôn thừa mạnh mẽ để áp chế bất cứ kẻ nào trong tổ chức của mình.
- Tôi gọi ông tới đây là có việc, sắp tới chúng ta sẽ đánh nhau đã đời. Tôi đang có ý định gia tăng tu vi võ thuật của mình.
Người đàn ông khẽ nhướng mày, đánh nhau với Tưởng Quốc là lý do cuối cùng mà ông ta nghĩ tới khi bản thân được triệu hồi tới đây.
- Việc đó để sau, hiện giờ chúng ta có việc quan trọng cần làm, tôi có việc quan trọng cần thông báo cho ông và những người còn lại.
Tưởng Quốc đi tới giữa căn phòng, cậu ta lấy ra một tấm UC, lấy đũa phép gõ nhẹ lên tấm thẻ và tung nó lên trần căn phòng. Tấm UC tỏa sáng lấp lánh và lơ lửng giữa căn phòng. Ánh sáng từ tấm UC tạo ra một không gian ảo, tại đó 5 bóng người lần lượt xuất hiện, qua ngoại hình và cách ăn mặc, có thể dễ dàng nhận ra bọn họ tới từ những quốc gia và chủng tộc khác nhau. 5 người cùng với người đàn ông to lớn lấy Tưởng Quốc làm chuẩn và chia đều thành hai hàng.
Sau khi tất cả xuất hiện, họ bắt đầu chào hỏi Tưởng Quốc, có người phất tay một cách thoải mái nhẹ nhàng, có kẻ khom người hành lễ. Tuy hình thức khác nhau, nhưng có một đặc điểm chung ở cả 5 người này, ánh mắt của họ khi nhìn về cậu ta đều ẩn chứa sự sùng bái và kính nể, hoàn toàn với ánh mắt tràn đầu chiến ý của người đàn ông đang đứng bên cạnh Tưởng Quốc.
Tưởng Quốc đứng ở vị trí trung tâm tiếp nhận sự chào hỏi của 5 người mới xuất hiện, sau khi cuộc chào hỏi hoàn tất, cậu ta lên tiếng:
- Rất vui được gặp mặt tất cả mọi người, những người bạn trung thành của tôi. Đã lâu rồi kể từ lần cuối chúng ta gặp mặt, mọi người gần đây vẫn ổn chứ?
Người thanh niên đứng hàng thứ hai bên tay trái của Tưởng Quốc nhanh chóng lên tiếng:
- Cám ơn boss, chúng tôi đều ổn. Cuộc du lịch của ngài tới NB tuyệt chứ?
Tưởng Quốc khẽ gật đầu với người thanh niên:
- Cảm ơn cậu, Diệp Bình. Tôi ổn. Mọi người còn lại thế nào? Có gì muốn báo cáo không?
Sau màn hỏi thăm và báo cáo tình hình hiện tại của 5 người mới xuất hiện, Tưởng Quốc nói:
- Hôm nay tôi triệu tập mọi người tới đây là có hai việc quan trọng muốn thông báo.
Kể cả người đàn ông cao lớn, cả 6 người một mặt nghiêm túc nhìn về Tưởng Quốc. Boss của họ rất hiếm khi triệu tập đủ cả 6 người, và mỗi lần 6 người đều là khi cậu ta đưa ra một quyết định vô cùng quan trọng.
Tưởng Quốc khẽ vung đũa phép, hình ảnh 3D của Jonathan xuất hiện. Tưởng Quốc lên tiếng:
- Việc đầu tiên, tôi tuyên bố: tước bỏ quyền đại diện của Jonathan. Từ nay cậu ta sẽ không còn bất cứ tư cách đại biểu cho ta ở bất cứ đâu.
Cả 6 người ánh mắt khẽ thay đổi, họ đều không phải kẻ ngốc, đồng thời cũng là những thủ hạ thân thiết nhất của Tưởng Quốc, ai cũng biết cậu ta tốn nhiều công sức thế nào để đào tạo Jonathan thành thế thân cho mình.
Vài người đã bắt đầu lên kế hoạch tìm hiểu xem gã thế thân kia đã gặp phải sai lầm gì. Không ai muốn bản thân vô tình mắc phải sai làm ngớ ngẩn nào đó mà bị Tưởng Quốc tước mất quyền lực.
Jonathan trước đây, theo một nghĩa nào đó, còn được Tưởng Quốc tín nghiệm hơn cả 6 người họ. Nhưng hiện tại cậu ta đã bị Tưởng Quốc từ bỏ, đủ thấy bản thân Jonathan đã phạm phải cấm kỵ của Tưởng Quốc. Là những thủ hạ đắc lực, 6 người tin rằng bản thân cần biết rõ đôi chút về vụ việc này để rút kinh nghiệm cho bản thân
- Em đâu có ngốc mà từ chối.
Thu Nguyệt khẽ thở dài, cô liếc xéo thằng em trai và nói:
- Chị biết ngay là cậu chẳng để chị dễ thở mà. Thế sau vụ này tính trả công chị thế nào đây?
Tưởng Quốc mỉm cười, cậu nhìn thẳng vào Thu Nguyệt, trả lời:
- Em thực sự biết ơn chị về những gì chị đã làm cho em.
Thu Nguyệt ngẩn người, Tưởng Quốc đột nhiên nghiêm túc như vậy khiến cô có phần không quen. Chưa để Thu Nguyệt nói gì, Tưởng Quốc đã nói tiếp:
- Còn vụ cảm ơn thì… ha ha… em đã chuẩn bị một món quà đặc biệt cho đám cưới của chị rồi.
Thu Nguyệt phẩy tay, cô nói:
- Chị đùa thôi mà, cậu đừng có làm nghiêm trọng như thế.
Tưởng Quốc chỉ mỉm cười không đáp, cậu luôn nhớ kỹ ai đối tốt với mình dù là những điều nhỏ nhặt nhất. Có thể chưa có điều kiện, nhưng một khi cậu có cơ hội, Tưởng Quốc sẽ đền đáp lại ơn nghĩa với cái giá gấp đôi.
Thu Nguyệt có vẻ không muốn tiếp tục dừng lại ở vấn đề này, cô cầm một tờ bàn vẽ lên, chỉ vào đó và hỏi:
- Nói về chuyện chính. Với cái thanh kiếm thế này thì cậu tính dùng kiểu gì hả? Liệu cầm nổi nó không?
Trong tấm hình trên tay của Thu Nguyệt là một thanh kiếm to đùng, riêng chiều dài lưỡi kiếm là trên 1,4 mét, chiều ngang lưỡi kiếm được mô tả là 45cm, còn độ dày của kiếm là 5cm. Thiết kế của thanh kiếm thực sự khiến người ta nghi ngờ về khả năng thực chiến của nó.
Tưởng Quốc nhấm nhấp thìa kem, trên mặt hiện rõ sự hài lòng. Cậu ta cười híp mắt, trả lời:
- Cái đó thì chị cứ yên tâm. Em tính hết cả rồi.
Thu Nguyệt khẽ nhíu mày, cô không hiểu nổi em trai mình nghĩ gì, nhưng rõ ràng Tưởng Quốc không phải là loại người làm việc mà không có toan tính. Còn Tưởng Quốc, cậu cũng không có ý định giải thích về bản thiết kế của mình.
Từ ngày thành công cải tạo cơ thể, sức mạnh cơ bắp thuần túy của Tưởng Quốc tăng lên một mức độ không tưởng. Một thanh kiếm bình thường sẽ là quá nhẹ cho cơ thể hiện tại của cậu ta. Tưởng Quốc đã từng thí nghiệm qua, sức mạnh riêng một tay của cậu ta đã vượt qua 400kg. Điều này cũng có nghĩa, thanh kiếm trong bản thiết kế trên, nếu không gia công thêm nhiều kim loại đặc biệt thì nó thậm chí vẫn còn quá nhẹ đối với bản thân Tưởng Quốc.
Cuộc trò chuyện của hai chị em diễn ra cả buổi, Thu Nguyệt cũng thấy an lòng khi em trai mình trở lại bình thường. Khi nghe được mối quan hệ bất thường của Tưởng Quốc với một thành viên của đội TQ cô đã vô cùng lo lắng, nhưng qua cuộc nói chuyện hiện tại, Thu Nguyệt đã có thể hoàn toàn yên tâm rằng con bé kia chẳng có bất kỳ giá trị nào trong lòng của em trai cô cả.
Tưởng Quốc cũng nhận ra ý đồ của Thu Nguyệt, nhưng cậu cũng lười đi tìm một lý do nào đó để lấp liếm đống bề bộn mà Jonathan bày ra. Hơn nữa, Tưởng Quốc hiểu rằng việc nói dối sớm muộn cũng sẽ lộ; theo cậu ta, cách tốt nhất hiện giờ là im lặng. Chỉ cần một thời gian ngắn nữa là mọi người sẽ quên béng câu chuyện vớ vẩn này mà thôi.
* * *
Đêm muộn, trong một căn nhà hoang ở ngoại ô Kyoto, nơi mà theo lẽ thường không có bất kỳ bóng người tồn tại vào thời gian này, hiện tại đang chào đón những vị khách không mời. Một bóng người cao lớn, ẩn mình dưới một tấm áo choàng, đang ngồi vắt vẻo trên một chiếc cột bê tông đổ, y đang chờ đợi ai đó.
Công việc chờ đợi này có vẻ không quá phù hợp với tính cách của người mặc áo choàng, y liên tục xê dịch trên chiếc cột đổ. Thân hình khổng lồ của y liên tục lăn lộn trên cây cột bé xíu, nhưng bản thân lại có khả năng thăng bằng rất mạnh, đôi lúc thân hình bồ tượng chỉ còn 1/3 trên cột nhưng không có bất kỳ dấu hiệu nào cho thấy bản thân sẽ ngã xuống. Khả năng của y thậm chí đã vi phạm đến một vài định luật vật lý nào đó.
Trong khi người mặc áo choàng đang tỏ ra bức xúc, nôn nóng… một ánh lửa lóe lên nơi căn nhà trống. Ánh mắt khuất trong bóng tối của người mặc áo choàng lấp lóe, người mà y chờ đợi đã xuất hiện.
Một bóng người xuất hiện giữa cột lửa, không phải ai xa lạ mà chính là Tưởng Quốc. Người mặc áo choàng hét lớn đồng thời nhào tới, tung một cú đấm hướng thẳng vào mặt Tưởng Quốc:
- Hello, Walker!
Tưởng Quốc trong khoảnh khắc người mặc áo choàng tiến tới đã kịp thời đưa tay lên chặn đứng cú đấm của y. Ngay khi cú đấm của người mặc áo choàng và bàn tay của Tưởng Quốc va chạm, một đợt sóng xung kích bùng nổ. Một trận gió lớn xuất hiện, cuốn tan bụi bặm xung quanh, đồng thời hất tung kẻ mặc áo choàng về phía sau.
Người mặc áo choàng bị lực phản chấn hất tung. Thân hình to lớn của y lộn một vòng trên không và nhẹ nhàng đáp xuống đất, động tác thanh thoát như đang nhảy múa, hoàn toàn trái ngược với thân hình bồ tượng của mình.
Kẻ mặc áo choàng đứng dậy, cười lớn, đồng thời gỡ chiếc áo choàng xuống, để lộ ra khuôn mặt của một người đàn ông trung niên đầy vẻ cuồng dã. Người đàn ông có mái tóc đỏ rực, nóng cháy như tính tình của chính ông ta; đôi mắt màu đen ngập tràn chiến ý, đầy điên cuồng… thân hình cao trên 2 mét với cơ bắp cuồn cuộn mang lại vẻ áp bách kinh khủng cho người đối diện.
- Đã lâu không gặp, boss. Cậu lại mạnh thêm một chút rồi. Không định để cho chúng tôi bất cứ cơ hội nào đuổi theo sao?
Tưởng Quốc cười khẽ:
- Hê hê… có ông tồn tại thì tôi đâu dám để cho bản thân yếu đuối. Cú đấm vừa rồi có chút xíu nương tay nào đâu.
Người đàn ông cười lớn, ông ta nhìn Tưởng Quốc với ánh mắt mà chiến ý như hóa thành thực chất trong đó:
- Cậu không quên là tốt rồi. Tôi theo chân cậu vì nể phục sức mạnh của cậu, nếu một ngày cậu trở lên yếu đuối thì thay vì để cậu chết trong tay kẻ khác, chính tay tôi sẽ giết cậu.
Tưởng Quốc cười nhạt, cậu ta tự tin bản thân sẽ luôn thừa mạnh mẽ để áp chế bất cứ kẻ nào trong tổ chức của mình.
- Tôi gọi ông tới đây là có việc, sắp tới chúng ta sẽ đánh nhau đã đời. Tôi đang có ý định gia tăng tu vi võ thuật của mình.
Người đàn ông khẽ nhướng mày, đánh nhau với Tưởng Quốc là lý do cuối cùng mà ông ta nghĩ tới khi bản thân được triệu hồi tới đây.
- Việc đó để sau, hiện giờ chúng ta có việc quan trọng cần làm, tôi có việc quan trọng cần thông báo cho ông và những người còn lại.
Tưởng Quốc đi tới giữa căn phòng, cậu ta lấy ra một tấm UC, lấy đũa phép gõ nhẹ lên tấm thẻ và tung nó lên trần căn phòng. Tấm UC tỏa sáng lấp lánh và lơ lửng giữa căn phòng. Ánh sáng từ tấm UC tạo ra một không gian ảo, tại đó 5 bóng người lần lượt xuất hiện, qua ngoại hình và cách ăn mặc, có thể dễ dàng nhận ra bọn họ tới từ những quốc gia và chủng tộc khác nhau. 5 người cùng với người đàn ông to lớn lấy Tưởng Quốc làm chuẩn và chia đều thành hai hàng.
Sau khi tất cả xuất hiện, họ bắt đầu chào hỏi Tưởng Quốc, có người phất tay một cách thoải mái nhẹ nhàng, có kẻ khom người hành lễ. Tuy hình thức khác nhau, nhưng có một đặc điểm chung ở cả 5 người này, ánh mắt của họ khi nhìn về cậu ta đều ẩn chứa sự sùng bái và kính nể, hoàn toàn với ánh mắt tràn đầu chiến ý của người đàn ông đang đứng bên cạnh Tưởng Quốc.
Tưởng Quốc đứng ở vị trí trung tâm tiếp nhận sự chào hỏi của 5 người mới xuất hiện, sau khi cuộc chào hỏi hoàn tất, cậu ta lên tiếng:
- Rất vui được gặp mặt tất cả mọi người, những người bạn trung thành của tôi. Đã lâu rồi kể từ lần cuối chúng ta gặp mặt, mọi người gần đây vẫn ổn chứ?
Người thanh niên đứng hàng thứ hai bên tay trái của Tưởng Quốc nhanh chóng lên tiếng:
- Cám ơn boss, chúng tôi đều ổn. Cuộc du lịch của ngài tới NB tuyệt chứ?
Tưởng Quốc khẽ gật đầu với người thanh niên:
- Cảm ơn cậu, Diệp Bình. Tôi ổn. Mọi người còn lại thế nào? Có gì muốn báo cáo không?
Sau màn hỏi thăm và báo cáo tình hình hiện tại của 5 người mới xuất hiện, Tưởng Quốc nói:
- Hôm nay tôi triệu tập mọi người tới đây là có hai việc quan trọng muốn thông báo.
Kể cả người đàn ông cao lớn, cả 6 người một mặt nghiêm túc nhìn về Tưởng Quốc. Boss của họ rất hiếm khi triệu tập đủ cả 6 người, và mỗi lần 6 người đều là khi cậu ta đưa ra một quyết định vô cùng quan trọng.
Tưởng Quốc khẽ vung đũa phép, hình ảnh 3D của Jonathan xuất hiện. Tưởng Quốc lên tiếng:
- Việc đầu tiên, tôi tuyên bố: tước bỏ quyền đại diện của Jonathan. Từ nay cậu ta sẽ không còn bất cứ tư cách đại biểu cho ta ở bất cứ đâu.
Cả 6 người ánh mắt khẽ thay đổi, họ đều không phải kẻ ngốc, đồng thời cũng là những thủ hạ thân thiết nhất của Tưởng Quốc, ai cũng biết cậu ta tốn nhiều công sức thế nào để đào tạo Jonathan thành thế thân cho mình.
Vài người đã bắt đầu lên kế hoạch tìm hiểu xem gã thế thân kia đã gặp phải sai lầm gì. Không ai muốn bản thân vô tình mắc phải sai làm ngớ ngẩn nào đó mà bị Tưởng Quốc tước mất quyền lực.
Jonathan trước đây, theo một nghĩa nào đó, còn được Tưởng Quốc tín nghiệm hơn cả 6 người họ. Nhưng hiện tại cậu ta đã bị Tưởng Quốc từ bỏ, đủ thấy bản thân Jonathan đã phạm phải cấm kỵ của Tưởng Quốc. Là những thủ hạ đắc lực, 6 người tin rằng bản thân cần biết rõ đôi chút về vụ việc này để rút kinh nghiệm cho bản thân
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.