Great Mage Ở Thế Giới Harry Potter
Chương 186: Dấn Sâu Vào Bóng Tối 2
Phong◥✯◤Vô◥✯◤Thường
25/10/2019
Một năm trước, Jonathan được Tưởng Quốc tìm thấy khi câu ta đang trở về sau khi thu phục một đầu lĩnh xã hội đen. Tưởng Quốc vẫn còn nhớ
ngày hôm đó, khi đang trên đường trở về, Tưởng Quốc nghe thấy tiếng la
mắng từ trong hẻm nhỏ.
Khi nhìn vào trong, Tưởng Quốc thấy 1 đám người cao to đang vây đánh một chàng trai trẻ. Vốn dĩ Tưởng Quốc cũng không có ý định xen vào việc của người khác, kẻ đáng thương trên thế gian này dù sao cũng vốn đã quá nhiều, thêm 1 kẻ hay thiếu một kẻ cũng chẳng thành vấn đề.
Tuy nhiên, điều bất ngờ đã xảy ra. Ánh mắt chứa đầy sự phẫn nộ của chàng trai trẻ lọt vào mắt của Tưởng Quốc. Đến hiện tại Tưởng Quốc vẫn không thể quên được sự phẫn nộ trong ánh mắt đó của Jonathan, nó như một ngọn lửa khổng lồ, một ngọn lửa như muốn hủy diệt tất cả mọi thứ.
Một ý tưởng chợt nảy ra trong đầu của Tưởng Quốc, cậu ta ngụy trang bản thân và cứu Jonathan một lần. Từ đó trở đi, Jonathan thường chú tại căn phòng thí nghiệm của Tưởng Quốc, học cách để trở thành một thế thân hoàn hảo. Tưởng Quốc cũng cho Jonathan cơ hội để thay đổi bản thân, cậu ta nói cho Jonathan về thí nghiệm luyện kim trên cơ thể người và Jonathan đã chủ động trở thành vật thí nghiệm. Qua một thời gian tương đối lâu sau đó, khi tiếp nhận thí nghiệm cải tạo cơ thể của Tưởng Quốc hoàn tất, Jonathan đã có khả năng sử dụng phép thuật.
Trong quá trình cải tạo cơ thể của Jonathan, Tưởng Quốc đã sử dụng máu của bản thân thay đổi thể chất của anh ta nhằm tạo ra một thế thân hoàn thiện nhất cho bản thân mình. Song song với quá trình cải tạo thể chất, Tưởng Quốc cũng đặt lên người Jonathan rất nhiều bùa chú khống chế. (Cho tới khi quá trình này hoàn tất, Jonathan lần đầu tiên thấy mặt ông chủ của mình. Khuôn mặt trẻ măng của Tưởng Quốc khi đó thực sự khiến Jonathan bị chấn động.)
Trong quyển sách mà ngài Sùng Minh để lại có ghi lại rất chi tiết các bùa chú cổ có tác dụng trực tiếp lên linh hồn, bùa chú dùng để phong ấn linh hồn được sử dụng ở sông Tô cũng thuộc nhóm này. Tưởng Quốc đã dựa vào đó để cải tiến thành một loại bùa chú tổ hợp đầy phức tạp của riêng cậu ta.
Bùa chú này có một hạn chế rất lớn, đó là khi thi triển nó cần có sự chấp thuận hoàn toàn của đối tượng bị thi trú, nếu không thì bùa chú sẽ thất bại. Nhưng hạn chế nho nhỏ này cũng không là gì so với tiện ích mà nó mang lại.
Bùa chú mà Tưởng Quốc tạo ra một khi hoàn thành sẽ hình thành những sợi xích vô hình, bao bọc toàn bộ linh hồn của người bị thi trú. Chỉ cần một ý nghĩ của Tưởng Quốc, những sợi xích này sẽ siết chặt hoặc là nghiền nát linh hồn của đối phương. Có thể nói thứ bùa chú tuyệt vời này giúp cho tốc độ thâu tóm và mở rộng tổ chức của Tưởng Quốc tăng nhanh vô số lần.
Bên cạnh là một thiết bị khống chế linh hồn, bùa chú này còn là một sợi dây liên kết vô hình giúp cho những kẻ mang nó mượn lấy ma lực từ Tưởng Quốc khi có sự cho phép của cậu. Với nó, Tưởng Quốc có thể ban cho những con người này sức mạnh của ma thuật.
Sự thực chứng minh những gì Tưởng Quốc đã làm mang lại hiệu quả rất không tệ, ít ra thì trong năm vừa rồi những kẻ được thu phục đã làm việc không tệ.
Mang theo một khuôn mặt trầm ngâm, Tưởng Quốc ngồi gõ nhịp lên tay vịn của chiếc ghế bành mà bản thân đang ngồi. Tưởng Quốc đang cân nhắc tới việc thay thế vị trí của Jonathan. Việc cậu ta có người yêu sẽ khiến lòng trung thành bị giảm mạnh, bên cạnh đó, Lý Tâm Lan xuất hiện giống như một thùng nước lạnh, nó dập tắt ngọn lửa phẫn nộ bên trong Jonathan. Nếu như trước khi Jonathan gặp Lý Tâm Lan cậu ta là một con ngao tạng thì hiện giờ chỉ có thể là husky. Nhưng một khi thay thế Jonathan thì công sức mà Tưởng Quốc bỏ ra để chế tạo anh ta thành thế thân hoàn hảo của mình coi như bỏ sông bỏ bể, và quan trọng hơn, để có thể chế tạo một thế thân hoàn hảo như vậy sẽ tốn rất nhiều thời gian mà đó lại là thứ mà Tưởng Quốc không muốn lãng phí nhất.
“Trặc trặc… Mẹ nó!” – Những tiếng trắc lưỡi đầy khó chịu vang lên trong căn phòng thí nghiệm. Dù có phần tiếc nuối, nhưng Tưởng Quốc vẫn quyết định từ bỏ Jonathan. Đối với cậu ta, Jonathan đã hết giá trị để làm một thế thân. Tưởng Quốc sẽ giao cho anh ta một công việc khác, phù hợp hơn tình trạng đang yêu của anh ta.
“Chó chết thật! Sau tất cả công sức mình bỏ ra, cuối cùng hắn lại là một kẻ bỏ đi.” – Tưởng Quốc làu bàu trong khi rời khỏi căn phòng của mình.
Tưởng Quốc rời khỏi phòng khách sạn, cậu ra đưa tay vò đầu với khuôn mặt ngán ngẩm. Việc loại bỏ Jonathan khiến tâm trạng của Tưởng Quốc có phần khó chịu, cậu ta quyết định đi kiếm ít kem để làm cho bản thân vui vẻ hơn.
“Quốc!” – Một tiếng gọi vọng lại từ phía ngã rẽ bên trái. Văn Đoàn và bạn gái của mình, Kaori Yagyu, đang đi tới.
- Chú mày ổn rồi chứ? – Văn Đoàn hỏi.
Tưởng Quốc ngơ ngác trả lời:
- Ổn. Sao anh hỏi thế?
Sự nghi hoặc thoáng qua trong ánh mắt của Văn Đoàn nhưng rất nhanh bị anh giấu đi mất.
Tưởng Quốc cũng không có phát hiện ra ánh mắt nghi hoặc của Văn Đoàn, cậu ta phất tay chào Kaori:
- Chào chị, Kaori!
Kaori Yagyu khẽ cúi người đáp lễ, Tưởng Quốc khẽ nhếc miệng tỏ vẻ bất đắc dĩ, tính cách của cậu ta thực sự không hợp với lễ nghĩa nghiêm ngặt kiểu này của NB hay HQ. Đôi lúc Tưởng Quốc thường cảm thán bản thân thật may mắn khi quê nội của mình là VN, nơi đây tuy có phần chậm phát triển so với nhiều nơi trên thế giới nhưng nó tuyệt đối là một trong vài nơi có cuộc sống tự do và dễ chịu nhất. Chí ít thì không có quá nhiều lễ nghĩa phiền hà phức tạp mà bản thân phải căng não ra để ghi nhớ.
Tưởng Quốc quay sang hỏi Văn Đoàn:
- Anh có biết gần đây có nơi hàng kem nào ngon không?
- A? – Văn Đoàn ngơ ngác.
- Sao thế? – Tưởng Quốc hỏi lại. Không biết tại sao nhưng Tưởng Quốc đột nhiên có cảm giác hiện tại cậu và Văn Đoàn có chút “ông nói gà bà nói vịt”.
Lần này Văn Đoàn đã kịp phản ứng lại. Anh nói:
- Có. Ra khỏi khách sạn, rẽ trái đi thẳng tầm 200 mét. Rẽ phải ở ngã tư thứ 2. Đi thêm tầm 20 mét nữa. Ở đó chú mày sẽ thấy một cái quán to đùng. Kem ở đó không tệ đâu.
- Ok! Đã rõ. Em đi đây, hai người đi chơi vui vẻ. Tạm biệt!
Tưởng Quốc phất phất tay rồi nhanh chóng chạy biến khỏi khách sạn. Cậu ta mới chẳng muốn làm bóng đèn vào lúc này.
Văn Đoàn cau mày nhìn Tưởng Quốc đi xa, anh cứ có cảm giác Tưởng Quốc có gì đó không hợp lý nhưng không biết cảm giác đó rốt cuộc xuất phát từ đâu.
Kaori tiến phía trước, cô nhìn sang Văn Đoàn với ánh mắt dò hỏi nhưng anh chỉ mỉm cười và khẽ lắc đầu. Văn Đoàn không có ý định để cho Kaori biết về những gì anh cảm thấy, dù sao thì nó cũng chẳng có bất kỳ bằng chứng nào cụ thể.
Tưởng Quốc hài lòng thưởng thức ly kem trái cây to đùng trước mặt. Một ly kem ngon thực sự khiến cho tâm trạng của cậu ta có chuyển biến theo hướng tốt đẹp hơn rất nhiều.
Ngay khi Tưởng Quốc đang vui vẻ thì tấm UC rung lên, người gọi tới là Thu Nguyệt. Tưởng Quốc khẽ nhướng mày, khẽ quơ ngón tay, một tấm màng trong suốt bao phủ cái bàn cậu đang ngồi. Bỏ tấm thẻ lên mặt bàn, Tưởng Quốc trả lời:
- Em nghe đây.
Ảo ảnh 3D của Thu Nguyệt hiện lên. Chị nói:
- Cậu đang ở đâu thế?
- Em đang ngồi ở một quán kem nào đó gần khách sạn. Có việc gì hả bà chị?
Thu Nguyệt hơi ngẩn người, cô không nghĩ Tưởng Quốc sẽ trả lời cuộc gọi của mình ở một chỗ công cộng như vậy, nhưng rất nhanh, Thu Nguyệt nghĩ ra gì đó và trở lại bình thường. Cô đáp:
- Có tin buồn cho cậu đây. Hàng đặt của cậu có thể sẽ không về kịp trước vòng thi thứ 2 đâu.
Tưởng Quốc giật mình, đúng ra thì thanh kiếm mà cậu đặt thậm chí sẽ về trước đó một thời gian mới đúng.
- Có gì đã xảy ra ạ?
Thu Nguyệt gật đầu. Chị nói:
- Nguyên nhân tới từ Hòn đá Triết gia cậu đưa cho chị. Nó bị nhận dạng ngay khi chị mang ra. Thế là việc này đã kinh động toàn bộ những người thợ rèn ở chỗ này. Trưởng làng của họ, đồng thời cũng là người có tay nghề cao nhất, yêu cầu để ông ấy cùng với hai người thờ có trình độ cao nhất làng ra tay luyện kiếm. Họ muốn làm ra một thanh kiếm mạnh nhất, sánh ngang, thậm chí là vượt qua những thanh kiếm cổ đại.
Nói tới đây, Thu Nguyệt nhún vai:
- Cậu cũng biết rồi đấy, muốn luyện kiếm tốt thì phải tốn rất nhiều thời gian. Thành ra kiếm của cậu sẽ bị chậm tiến độ rất nhiều nếu như để cho mấy ông lão kia đúc. Dĩ nhiên cậu cũng có thể từ chối, chị cũng có thể trở về sớm hơn.
Khi nhìn vào trong, Tưởng Quốc thấy 1 đám người cao to đang vây đánh một chàng trai trẻ. Vốn dĩ Tưởng Quốc cũng không có ý định xen vào việc của người khác, kẻ đáng thương trên thế gian này dù sao cũng vốn đã quá nhiều, thêm 1 kẻ hay thiếu một kẻ cũng chẳng thành vấn đề.
Tuy nhiên, điều bất ngờ đã xảy ra. Ánh mắt chứa đầy sự phẫn nộ của chàng trai trẻ lọt vào mắt của Tưởng Quốc. Đến hiện tại Tưởng Quốc vẫn không thể quên được sự phẫn nộ trong ánh mắt đó của Jonathan, nó như một ngọn lửa khổng lồ, một ngọn lửa như muốn hủy diệt tất cả mọi thứ.
Một ý tưởng chợt nảy ra trong đầu của Tưởng Quốc, cậu ta ngụy trang bản thân và cứu Jonathan một lần. Từ đó trở đi, Jonathan thường chú tại căn phòng thí nghiệm của Tưởng Quốc, học cách để trở thành một thế thân hoàn hảo. Tưởng Quốc cũng cho Jonathan cơ hội để thay đổi bản thân, cậu ta nói cho Jonathan về thí nghiệm luyện kim trên cơ thể người và Jonathan đã chủ động trở thành vật thí nghiệm. Qua một thời gian tương đối lâu sau đó, khi tiếp nhận thí nghiệm cải tạo cơ thể của Tưởng Quốc hoàn tất, Jonathan đã có khả năng sử dụng phép thuật.
Trong quá trình cải tạo cơ thể của Jonathan, Tưởng Quốc đã sử dụng máu của bản thân thay đổi thể chất của anh ta nhằm tạo ra một thế thân hoàn thiện nhất cho bản thân mình. Song song với quá trình cải tạo thể chất, Tưởng Quốc cũng đặt lên người Jonathan rất nhiều bùa chú khống chế. (Cho tới khi quá trình này hoàn tất, Jonathan lần đầu tiên thấy mặt ông chủ của mình. Khuôn mặt trẻ măng của Tưởng Quốc khi đó thực sự khiến Jonathan bị chấn động.)
Trong quyển sách mà ngài Sùng Minh để lại có ghi lại rất chi tiết các bùa chú cổ có tác dụng trực tiếp lên linh hồn, bùa chú dùng để phong ấn linh hồn được sử dụng ở sông Tô cũng thuộc nhóm này. Tưởng Quốc đã dựa vào đó để cải tiến thành một loại bùa chú tổ hợp đầy phức tạp của riêng cậu ta.
Bùa chú này có một hạn chế rất lớn, đó là khi thi triển nó cần có sự chấp thuận hoàn toàn của đối tượng bị thi trú, nếu không thì bùa chú sẽ thất bại. Nhưng hạn chế nho nhỏ này cũng không là gì so với tiện ích mà nó mang lại.
Bùa chú mà Tưởng Quốc tạo ra một khi hoàn thành sẽ hình thành những sợi xích vô hình, bao bọc toàn bộ linh hồn của người bị thi trú. Chỉ cần một ý nghĩ của Tưởng Quốc, những sợi xích này sẽ siết chặt hoặc là nghiền nát linh hồn của đối phương. Có thể nói thứ bùa chú tuyệt vời này giúp cho tốc độ thâu tóm và mở rộng tổ chức của Tưởng Quốc tăng nhanh vô số lần.
Bên cạnh là một thiết bị khống chế linh hồn, bùa chú này còn là một sợi dây liên kết vô hình giúp cho những kẻ mang nó mượn lấy ma lực từ Tưởng Quốc khi có sự cho phép của cậu. Với nó, Tưởng Quốc có thể ban cho những con người này sức mạnh của ma thuật.
Sự thực chứng minh những gì Tưởng Quốc đã làm mang lại hiệu quả rất không tệ, ít ra thì trong năm vừa rồi những kẻ được thu phục đã làm việc không tệ.
Mang theo một khuôn mặt trầm ngâm, Tưởng Quốc ngồi gõ nhịp lên tay vịn của chiếc ghế bành mà bản thân đang ngồi. Tưởng Quốc đang cân nhắc tới việc thay thế vị trí của Jonathan. Việc cậu ta có người yêu sẽ khiến lòng trung thành bị giảm mạnh, bên cạnh đó, Lý Tâm Lan xuất hiện giống như một thùng nước lạnh, nó dập tắt ngọn lửa phẫn nộ bên trong Jonathan. Nếu như trước khi Jonathan gặp Lý Tâm Lan cậu ta là một con ngao tạng thì hiện giờ chỉ có thể là husky. Nhưng một khi thay thế Jonathan thì công sức mà Tưởng Quốc bỏ ra để chế tạo anh ta thành thế thân hoàn hảo của mình coi như bỏ sông bỏ bể, và quan trọng hơn, để có thể chế tạo một thế thân hoàn hảo như vậy sẽ tốn rất nhiều thời gian mà đó lại là thứ mà Tưởng Quốc không muốn lãng phí nhất.
“Trặc trặc… Mẹ nó!” – Những tiếng trắc lưỡi đầy khó chịu vang lên trong căn phòng thí nghiệm. Dù có phần tiếc nuối, nhưng Tưởng Quốc vẫn quyết định từ bỏ Jonathan. Đối với cậu ta, Jonathan đã hết giá trị để làm một thế thân. Tưởng Quốc sẽ giao cho anh ta một công việc khác, phù hợp hơn tình trạng đang yêu của anh ta.
“Chó chết thật! Sau tất cả công sức mình bỏ ra, cuối cùng hắn lại là một kẻ bỏ đi.” – Tưởng Quốc làu bàu trong khi rời khỏi căn phòng của mình.
Tưởng Quốc rời khỏi phòng khách sạn, cậu ra đưa tay vò đầu với khuôn mặt ngán ngẩm. Việc loại bỏ Jonathan khiến tâm trạng của Tưởng Quốc có phần khó chịu, cậu ta quyết định đi kiếm ít kem để làm cho bản thân vui vẻ hơn.
“Quốc!” – Một tiếng gọi vọng lại từ phía ngã rẽ bên trái. Văn Đoàn và bạn gái của mình, Kaori Yagyu, đang đi tới.
- Chú mày ổn rồi chứ? – Văn Đoàn hỏi.
Tưởng Quốc ngơ ngác trả lời:
- Ổn. Sao anh hỏi thế?
Sự nghi hoặc thoáng qua trong ánh mắt của Văn Đoàn nhưng rất nhanh bị anh giấu đi mất.
Tưởng Quốc cũng không có phát hiện ra ánh mắt nghi hoặc của Văn Đoàn, cậu ta phất tay chào Kaori:
- Chào chị, Kaori!
Kaori Yagyu khẽ cúi người đáp lễ, Tưởng Quốc khẽ nhếc miệng tỏ vẻ bất đắc dĩ, tính cách của cậu ta thực sự không hợp với lễ nghĩa nghiêm ngặt kiểu này của NB hay HQ. Đôi lúc Tưởng Quốc thường cảm thán bản thân thật may mắn khi quê nội của mình là VN, nơi đây tuy có phần chậm phát triển so với nhiều nơi trên thế giới nhưng nó tuyệt đối là một trong vài nơi có cuộc sống tự do và dễ chịu nhất. Chí ít thì không có quá nhiều lễ nghĩa phiền hà phức tạp mà bản thân phải căng não ra để ghi nhớ.
Tưởng Quốc quay sang hỏi Văn Đoàn:
- Anh có biết gần đây có nơi hàng kem nào ngon không?
- A? – Văn Đoàn ngơ ngác.
- Sao thế? – Tưởng Quốc hỏi lại. Không biết tại sao nhưng Tưởng Quốc đột nhiên có cảm giác hiện tại cậu và Văn Đoàn có chút “ông nói gà bà nói vịt”.
Lần này Văn Đoàn đã kịp phản ứng lại. Anh nói:
- Có. Ra khỏi khách sạn, rẽ trái đi thẳng tầm 200 mét. Rẽ phải ở ngã tư thứ 2. Đi thêm tầm 20 mét nữa. Ở đó chú mày sẽ thấy một cái quán to đùng. Kem ở đó không tệ đâu.
- Ok! Đã rõ. Em đi đây, hai người đi chơi vui vẻ. Tạm biệt!
Tưởng Quốc phất phất tay rồi nhanh chóng chạy biến khỏi khách sạn. Cậu ta mới chẳng muốn làm bóng đèn vào lúc này.
Văn Đoàn cau mày nhìn Tưởng Quốc đi xa, anh cứ có cảm giác Tưởng Quốc có gì đó không hợp lý nhưng không biết cảm giác đó rốt cuộc xuất phát từ đâu.
Kaori tiến phía trước, cô nhìn sang Văn Đoàn với ánh mắt dò hỏi nhưng anh chỉ mỉm cười và khẽ lắc đầu. Văn Đoàn không có ý định để cho Kaori biết về những gì anh cảm thấy, dù sao thì nó cũng chẳng có bất kỳ bằng chứng nào cụ thể.
Tưởng Quốc hài lòng thưởng thức ly kem trái cây to đùng trước mặt. Một ly kem ngon thực sự khiến cho tâm trạng của cậu ta có chuyển biến theo hướng tốt đẹp hơn rất nhiều.
Ngay khi Tưởng Quốc đang vui vẻ thì tấm UC rung lên, người gọi tới là Thu Nguyệt. Tưởng Quốc khẽ nhướng mày, khẽ quơ ngón tay, một tấm màng trong suốt bao phủ cái bàn cậu đang ngồi. Bỏ tấm thẻ lên mặt bàn, Tưởng Quốc trả lời:
- Em nghe đây.
Ảo ảnh 3D của Thu Nguyệt hiện lên. Chị nói:
- Cậu đang ở đâu thế?
- Em đang ngồi ở một quán kem nào đó gần khách sạn. Có việc gì hả bà chị?
Thu Nguyệt hơi ngẩn người, cô không nghĩ Tưởng Quốc sẽ trả lời cuộc gọi của mình ở một chỗ công cộng như vậy, nhưng rất nhanh, Thu Nguyệt nghĩ ra gì đó và trở lại bình thường. Cô đáp:
- Có tin buồn cho cậu đây. Hàng đặt của cậu có thể sẽ không về kịp trước vòng thi thứ 2 đâu.
Tưởng Quốc giật mình, đúng ra thì thanh kiếm mà cậu đặt thậm chí sẽ về trước đó một thời gian mới đúng.
- Có gì đã xảy ra ạ?
Thu Nguyệt gật đầu. Chị nói:
- Nguyên nhân tới từ Hòn đá Triết gia cậu đưa cho chị. Nó bị nhận dạng ngay khi chị mang ra. Thế là việc này đã kinh động toàn bộ những người thợ rèn ở chỗ này. Trưởng làng của họ, đồng thời cũng là người có tay nghề cao nhất, yêu cầu để ông ấy cùng với hai người thờ có trình độ cao nhất làng ra tay luyện kiếm. Họ muốn làm ra một thanh kiếm mạnh nhất, sánh ngang, thậm chí là vượt qua những thanh kiếm cổ đại.
Nói tới đây, Thu Nguyệt nhún vai:
- Cậu cũng biết rồi đấy, muốn luyện kiếm tốt thì phải tốn rất nhiều thời gian. Thành ra kiếm của cậu sẽ bị chậm tiến độ rất nhiều nếu như để cho mấy ông lão kia đúc. Dĩ nhiên cậu cũng có thể từ chối, chị cũng có thể trở về sớm hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.