Gửi Cậu Nghệ Sĩ Ngây Ngốc Đáng Yêu
Chương 231: Chương 231
Yên Tử
05/03/2017
Trong lúc Bạch tiên sinh làm mất chó, Trịnh Hòa đi tìm chó, sau đó Bạch tiên sinh ngẫm lại sao mình lại làm mất chó, có một đám người – bằng cấp cao, lương cao, được nghỉ đông tận 4 tháng, thuộc hàng ngũ tinh anh – đang đánh nhau sứt đầu mẻ trán vì hai kẻ dở hơi đó.
Đó chính là nhóm bác sĩ tư của Bạch tiên sinh.
Nhóm bác sĩ này chia làm hai phái: phát cấp tiến và phái càng cấp tiến.
Phái cấp tiến cho rằng, Bạch tiên sinh cần tiến hành điều trị tâm lý trong bệnh viện chứ không phải cái kế hoạch giam – cầm éo tin nổi này!! Mà phái càng cấp tiến thì lý luận: đây không phải giam – cầm!! Đây là phương ántrị liệu, căn cứ vào tâm lý của Bạch tiên sinh để điều trị chứng vọng tưởng bị hại và ám ảnh sợ xã hội!!! Vô cùng hữu hiệu! Ở XXX và XX đã có người bệnh điều trị thành công!!
Từ lúc gặp mặt, hai phe đã đánh nhau, đánh mãi cho tới khi Bạch tiên sinh vào sơn trang. Đấy, Bạch tiên sinh vừa có triệu chứng không bình thường, phái cấp tiến liền kháng nghị, yêu cầu đón Bạch tiên sinh về!!! Ông ấy cần điều trị ở bệnh viện!!
Tang Bắc sắp bị mấy gã đầu óc thông minh, cả ngày rảnh rỗi chỉ biết nghiên cứu các số liệu trên cơ thể Bạch tiên sinh này làm cho điên đầu. Sắp xếp lại phương án điều trị của cả hai bên, anh quyết định, tự mình tới sơn trang, ném cái cục phiền phức to tướng này cho Bạch tiên sinh.
Anh chưa gọi điện báo, nhưng lúc Bạch tiên sinh mở cửa, ông không hề ngạc nhiên:“Vào đi.”
Tang Bắc nhịn không được hỏi:“Ngài biết tôi sẽ tới sao?”
Bạch tiên sinh gật đầu, rót cho anh chén trà: “Thấy tập tin Kiệt Tử gửi, tôi đã đoán được, có phải đám bác sĩ đó lại làm khó cậu không?”
Tang Bắc lặng thầm chấm nước mắt.
Bạch tiên sinh vỗ vỗ bả vai Tang Bắc: “Khoảng thời gian này, cậu vất vả rồi.”
Tang Bắc cảm thấy, hơn một tháng vất vả của mình quả là đáng giá, ánh mắt anh rưng rưng hỏi: “Thế tôi có được xin nghỉ vài ngày không?”
Bạch tiên sinh đáp rất nhanh:“Không!”
Tang Bắc: “…”
Bạch tiên sinh nhìn vẻ mặt khóc không ra nước mắt của Tang Bắc, cảm thấy mình nói thế có vẻ không thông tình đạt lý lắm, hỏi: “Cậu xin nghỉ phép làm gì?”
Tang Bắc nghĩ nghĩ, nói: “Chẳng phải Tiết Thanh Hòa vẫn ở nhà tôi sao, tôi định tranh thủ mấy ngày nghỉ, tìm việc và chỗ ở cho cậu ta.”
Bạch tiên sinh biết chắc Tiết Thanh Hòa sẽ không chịu rời khỏi nhà Tang Bắc, chuyện này giống như dẫn sói vào nhà, khi sói đã ngửi thấy mùi thịt rồi, còn lâu mới đuổi nó ra được. Nhưng Bạch tiên sinh thực thích nhìn mấy trò vui như thế, đặc biệt là trò vui của cậu thư ký thân mến có năng lựckhông tệ này.
Ông hào phóng cấp giấy nghỉ phép một tuần có lương cho Tang Bắc: “Cho cậu.”
Tang Bắc – không biết ý đồ hiểm ác của Bạch Ân – vô cùng cảm động: “Một tuần….nhiều thế sao, cám ơn ngài.”
Bạch Ân mỉm cười: “Không cần cảm ơn.”
Tang Bắc sung sướng nhìn giấy nghỉ phép, anh thực đáng thương, cả năm trước chưa từng được nghỉ phép tới một tuần bao giờ.
Đó chính là nhóm bác sĩ tư của Bạch tiên sinh.
Nhóm bác sĩ này chia làm hai phái: phát cấp tiến và phái càng cấp tiến.
Phái cấp tiến cho rằng, Bạch tiên sinh cần tiến hành điều trị tâm lý trong bệnh viện chứ không phải cái kế hoạch giam – cầm éo tin nổi này!! Mà phái càng cấp tiến thì lý luận: đây không phải giam – cầm!! Đây là phương ántrị liệu, căn cứ vào tâm lý của Bạch tiên sinh để điều trị chứng vọng tưởng bị hại và ám ảnh sợ xã hội!!! Vô cùng hữu hiệu! Ở XXX và XX đã có người bệnh điều trị thành công!!
Từ lúc gặp mặt, hai phe đã đánh nhau, đánh mãi cho tới khi Bạch tiên sinh vào sơn trang. Đấy, Bạch tiên sinh vừa có triệu chứng không bình thường, phái cấp tiến liền kháng nghị, yêu cầu đón Bạch tiên sinh về!!! Ông ấy cần điều trị ở bệnh viện!!
Tang Bắc sắp bị mấy gã đầu óc thông minh, cả ngày rảnh rỗi chỉ biết nghiên cứu các số liệu trên cơ thể Bạch tiên sinh này làm cho điên đầu. Sắp xếp lại phương án điều trị của cả hai bên, anh quyết định, tự mình tới sơn trang, ném cái cục phiền phức to tướng này cho Bạch tiên sinh.
Anh chưa gọi điện báo, nhưng lúc Bạch tiên sinh mở cửa, ông không hề ngạc nhiên:“Vào đi.”
Tang Bắc nhịn không được hỏi:“Ngài biết tôi sẽ tới sao?”
Bạch tiên sinh gật đầu, rót cho anh chén trà: “Thấy tập tin Kiệt Tử gửi, tôi đã đoán được, có phải đám bác sĩ đó lại làm khó cậu không?”
Tang Bắc lặng thầm chấm nước mắt.
Bạch tiên sinh vỗ vỗ bả vai Tang Bắc: “Khoảng thời gian này, cậu vất vả rồi.”
Tang Bắc cảm thấy, hơn một tháng vất vả của mình quả là đáng giá, ánh mắt anh rưng rưng hỏi: “Thế tôi có được xin nghỉ vài ngày không?”
Bạch tiên sinh đáp rất nhanh:“Không!”
Tang Bắc: “…”
Bạch tiên sinh nhìn vẻ mặt khóc không ra nước mắt của Tang Bắc, cảm thấy mình nói thế có vẻ không thông tình đạt lý lắm, hỏi: “Cậu xin nghỉ phép làm gì?”
Tang Bắc nghĩ nghĩ, nói: “Chẳng phải Tiết Thanh Hòa vẫn ở nhà tôi sao, tôi định tranh thủ mấy ngày nghỉ, tìm việc và chỗ ở cho cậu ta.”
Bạch tiên sinh biết chắc Tiết Thanh Hòa sẽ không chịu rời khỏi nhà Tang Bắc, chuyện này giống như dẫn sói vào nhà, khi sói đã ngửi thấy mùi thịt rồi, còn lâu mới đuổi nó ra được. Nhưng Bạch tiên sinh thực thích nhìn mấy trò vui như thế, đặc biệt là trò vui của cậu thư ký thân mến có năng lựckhông tệ này.
Ông hào phóng cấp giấy nghỉ phép một tuần có lương cho Tang Bắc: “Cho cậu.”
Tang Bắc – không biết ý đồ hiểm ác của Bạch Ân – vô cùng cảm động: “Một tuần….nhiều thế sao, cám ơn ngài.”
Bạch Ân mỉm cười: “Không cần cảm ơn.”
Tang Bắc sung sướng nhìn giấy nghỉ phép, anh thực đáng thương, cả năm trước chưa từng được nghỉ phép tới một tuần bao giờ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.