Gửi Cậu Nghệ Sĩ Ngây Ngốc Đáng Yêu
Chương 232: Chương 232
Yên Tử
05/03/2017
Lúc Trịnh Hòa dắt chó ngố về, thì lại được thông báo, bọn họ phải rời khỏi sơn trang.
Trịnh Hòa ủ rũ lên tầng thu dọn đồ đạc.
Bạch tiên sinh không biết sao Trịnh Hòa buồn thế, ông cảm thấy, hai người ở trong sơn trang lâu lắm rồi, cần hít thở bầu không khí mới nên quyết định quay về bệnh viện ở thành phố H.
Ông đẩy cửa ra, thấy Trịnh Hòa ngồi bên giường gấp quần áo, nhìn nhìn, ông càng ngày càng thấy mình không hiểu Trịnh Hòa. Cứ nghĩ cậu ấy sẽ không chịu nổi bản thân mình lúc phát bệnh, nhưng không cứ nghĩ cậu ấy sẽ vui vẻ khi được trả lại tự do, vẫn không.
Thực đau đầu.
Bạch Ân chau mày, nghĩ phải làm thế nào để cậu người yêu của mình vui vẻ.
“Bảo bối, ” ông đi qua, cầm lấy chiếc áo trong tay Trịnh Hòa, nhận ra đó là áo sơ mi của mình, cảm giác khó chịu trong ông tan biến, bảo bối của mình vừa ngoan vừa đảm, hít sâu một hơi, Bạch Ân hỏi: “Em có thể cho tôi biết, vì sao em không vui sao?”
“Em đâu có không vui.” Trịnh Hòa cúi đầu nói.
“Đừng lừa tôi.” Bạch Ân nâng đầu cậu lên: “Em đã nói sẽ không dối tối nữa, chẳng nhẽ mới đó mà em đã định nuốt lời sao?”
Trịnh Hòa ôm lấy thắt lưng Bạch Ân, vẻ mặt rối rắm: “Không mà.”
Tuy trong lòng Bạch Ân cảm thấy vui mừng vì sự thân thiết của Trịnh Hòa, nhưng ông vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh: “Thế em nói thật với tôi đi, được không?”
Trịnh Hòa chần chừ hồi lâu, rốt cuộc nói: “Có phải bệnh của ông nghiêm trọng lắm không? Phải tới hẳn viện, em lo lắm, nhưng ông lại không nói rõ với em, em biết ông nghĩ cho em, không muốn em lo lắng, nhưng em vẫn lo lắm….aiz…”
Câu cú của cậu thực lộn xôn, Bạch Ân nhìn cậu, hỏi: “Sao em lại nghĩ thế?”
“Chẳng nhẽ em hiểu lầm? Chẳng phải bình thường, tới viện là bệnh nặng lắmrồisao?” Trịnh Hòa cảm thấy khó hiểu.
Bạch tiên sinh nói: “Tới viện kiểm tra thôi mà, có phải ở lại không thì lúc ấy mới biết. Hơn nữa, bệnh viện cũng không đáng sợ như em nghĩ, bệnh thần kinh đa số chỉ cần khống chế được là không có vấn đề gì nghiêm trọng.”
Trịnh Hòa vẫn ủ ê: “Bạch tiên sinh, ông lại an ủi em rồi, aiz, thôi, Tang Bắc còn đợi dưới lầu, ông xuống trước đi.”
Bạch Ân thầm nghĩ, chẳng nhẽ mình không đáng tin đến thế?
Trịnh Hòa ủ rũ lên tầng thu dọn đồ đạc.
Bạch tiên sinh không biết sao Trịnh Hòa buồn thế, ông cảm thấy, hai người ở trong sơn trang lâu lắm rồi, cần hít thở bầu không khí mới nên quyết định quay về bệnh viện ở thành phố H.
Ông đẩy cửa ra, thấy Trịnh Hòa ngồi bên giường gấp quần áo, nhìn nhìn, ông càng ngày càng thấy mình không hiểu Trịnh Hòa. Cứ nghĩ cậu ấy sẽ không chịu nổi bản thân mình lúc phát bệnh, nhưng không cứ nghĩ cậu ấy sẽ vui vẻ khi được trả lại tự do, vẫn không.
Thực đau đầu.
Bạch Ân chau mày, nghĩ phải làm thế nào để cậu người yêu của mình vui vẻ.
“Bảo bối, ” ông đi qua, cầm lấy chiếc áo trong tay Trịnh Hòa, nhận ra đó là áo sơ mi của mình, cảm giác khó chịu trong ông tan biến, bảo bối của mình vừa ngoan vừa đảm, hít sâu một hơi, Bạch Ân hỏi: “Em có thể cho tôi biết, vì sao em không vui sao?”
“Em đâu có không vui.” Trịnh Hòa cúi đầu nói.
“Đừng lừa tôi.” Bạch Ân nâng đầu cậu lên: “Em đã nói sẽ không dối tối nữa, chẳng nhẽ mới đó mà em đã định nuốt lời sao?”
Trịnh Hòa ôm lấy thắt lưng Bạch Ân, vẻ mặt rối rắm: “Không mà.”
Tuy trong lòng Bạch Ân cảm thấy vui mừng vì sự thân thiết của Trịnh Hòa, nhưng ông vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh: “Thế em nói thật với tôi đi, được không?”
Trịnh Hòa chần chừ hồi lâu, rốt cuộc nói: “Có phải bệnh của ông nghiêm trọng lắm không? Phải tới hẳn viện, em lo lắm, nhưng ông lại không nói rõ với em, em biết ông nghĩ cho em, không muốn em lo lắng, nhưng em vẫn lo lắm….aiz…”
Câu cú của cậu thực lộn xôn, Bạch Ân nhìn cậu, hỏi: “Sao em lại nghĩ thế?”
“Chẳng nhẽ em hiểu lầm? Chẳng phải bình thường, tới viện là bệnh nặng lắmrồisao?” Trịnh Hòa cảm thấy khó hiểu.
Bạch tiên sinh nói: “Tới viện kiểm tra thôi mà, có phải ở lại không thì lúc ấy mới biết. Hơn nữa, bệnh viện cũng không đáng sợ như em nghĩ, bệnh thần kinh đa số chỉ cần khống chế được là không có vấn đề gì nghiêm trọng.”
Trịnh Hòa vẫn ủ ê: “Bạch tiên sinh, ông lại an ủi em rồi, aiz, thôi, Tang Bắc còn đợi dưới lầu, ông xuống trước đi.”
Bạch Ân thầm nghĩ, chẳng nhẽ mình không đáng tin đến thế?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.