Chương 41
Liuys
30/04/2024
Nguyễn Thanh Tuấn rơi vào thế khó xử. Anh tỏ ra chán ghét, thật sự vui vẻ kéo dài chưa đến 3 phút mà.
"Anh có người yêu chưa anh?".
Nguyễn Thanh Tuấn mỉm cười, tuy ngoài mặt cười cười nhưng trong lòng đối ngược.
" Anh chưa".
Sinh viên nhỏ tỏ ra ngứa mắt không vừa ý, bĩu môi nhại lại lời hai đứa nhân viên nữ:" Anh có người yêu chưa anh? Thấy sang bắt quàng làm họ à, anh ơi kệ chúng nó đi, bọn này đào mỏ lắm."
" Thế nào là đào mỏ hả? Thằng nhà nghèo không được gái bu vào nên ghen ty. mà."
" Này, thằng đây nói thẳng không thèm mấy con giá rẻ. Đừng đánh giá người khác qua vẻ bề ngoài nhá, nhìn bên ngoài tao phèn nhưng bên trong tao sang. Ok".
Sinh viên nhỏ trợn mắt nói.
"Cái này thằng này có khi chưa được nắm tay gái đây mà, thôi tý nữ chị thương cho nắm thử biết hơi gái là thế nào."
Nguyễn Tùng Khanh thở dài, bọn này cứ sơ hở là lại chí chóe, móc đều nhau, không lúc nào cậu cảm thấy bọn này trưởng thành lên cho cậu được yên ổn.
"Anh, anh hiện tại đang làm gì vậy?". Một thanh niên khác hỏi.
" Anh á, anh làm nhân viên quán net thôi."
Thanh niên trợn tròn mắt như không tin vào lời anh đôi mắt phóng ra ngoài cái nắng chiếu thẳng vào mắt nhưng cũng không thể làm cản bước cậu tầm mắt dính chặt trên chiếc moto đắt tiền kia, có quỷ mới tin lời anh. Một nhân viên quán net cùng tuổi anh Khanh vậy mà có thể mua được chiếc xe vậy.
" Anh ơi, nhà anh giàu lắm hả?".
" Không có, nhà anh làm nông thôi."
" Vậy sao anh mua được chiếc moto kia, em đoán tầm gần tỷ bạc."
"Không có đâu, rẻ thôi. Cố gắng làm là mua được à." Anh cười qua loa cho qua chuyện.
"Anh làm chỗ nào vậy, khi nào em rảnh em qua ủng hộ."
" Vậy á, luôn chào mừng. Anh làm ở XXX."
" Gần ngay trung tâm thành phố, chỗ đó đông đắt khách lắm chứ chẳng đùa."
Nguyễn Tùng Khanh im lặng, cẩn thận quan sát anh. Cậu biết anh nói điêu nhưng không vạch trần, lặng lẽ nhón quả nho xanh mát lạnh lại ngọt thanh bỏ vào miệng từ từ nhấm nháp.
" Một tháng lương của anh là bao nhiêu vậy, còn tuyển thêm người không anh? Em cao to, năng động, dẻo dai, sức dài vai rộng, nhanh nhẹn gì em cũng có."
"Ngoại trừ thông minh là em không có." Sinh viên nhỏ thêm lời vào.
"Má mày."
" Ăn xong chưa? Nhanh còn dọn dẹp rồi nghỉ ngơi một lúc chiều còn làm. Chiều đứa nào mà ngáp ngủ hay ngủ gật, anh trừ lương đừng có thắc mắc."
Cả đám nghe cậu nói vậy vội vã dồn hết vào mồm nhai.
"Anh tên gì vậy? Nãy giờ nói chuyện mà chưa biết tên anh luôn á?".
" Anh tên Tuấn."
Nhân viên nữ ngại ngùng, thẹn thùng:" Anh có thể cho em xin info làm quen được không?".
Nguyễn Thanh Tuấn bình thản cười gượng, anh có lẽ đã quá quen với mấy vấn đề này, ánh mắt chầm chậm lướt qua gương mặt cậu, không biểu lộ cảm xúc gì thêm.
Anh có chút thất vọng thu hồi tầm mắt. Đành đồng ý vậy.
Cơm của anh lúc này giờ mới tới, cậu lạnh lùng nhét vào tay anh, tỏ ra lạnh nhạt buông ra câu:" Về đi, quán tao đóng cửa." Dứt lời, cậu đẩy anh ra ngoài quán, một cách tàn nhẫn, dứt khoát đóng cửa.
Giữa cái trưa nắng chói chang chiếu thẳng vào đôi mắt của anh khiến anh suýt nữa mù lòa, bên ngoài cái oi nóng đang giúp anh làm mỡ bụng tan chảy, tháng này coi như chẳng cần đi tập tành gì cả.
Đứng chưa đầy một phút, cả người anh đã nhễ nhại mồ hôi, trên trán anh tầng tầng lớp lớp những giọt mồ hôi lăn dài, ròng ròng qua mắt xuống làn má ửng hồng, đỏ bừng lên.
Nguyễn Thanh Tuấn ngoái đầu lại nhìn, đành phải ôm hộp cơm quay về nhà, anh muốn tắm rửa qua một lần, cả người cứ dính dính nhớt vào quần áo vô cùng khó chịu.
Nguyễn Tùng Khanh mệt mỏi, tay đấm đấm bóp bóp vào vai trở về nhà. Phát hiện anh đã đứng bên ngoài cửa chờ cậu.
Anh mở miệng trước:" Vào tắm đi, tao đưa mày đi chơi."
Cậu nhíu mày, né tránh cái tay muốn thân mật của anh:" Lượn, tao không đi đâu cả."
" Đi đi, tao đưa mày tới một nơi. Đảm bảo mày sẽ thích."
Cậu cười nhạt nhẽo:" Ha, nói xem tao thích là nơi nào".
" Hiện tại không thể nói được."
" Phắn, tao đang mệt. Tốt nhất đừng làm phiền tao."
Cậu mở cửa vào nhà, anh đi theo đằng sau. Hiện tại đã là mười giờ tối đi đâu nữa chứ, cậu không muốn ra ngoài khi đã về nhà và chỉ muốn nằm ý trên giường mà thôi.
" Đi đi. Tao đảm bảo không làm mày thất vọng đâu."
"Nói luôn, đi đâu không thì nói thêm một câu nữa cút khỏi nhà tao."
" Qua quán net."
"Qua tăng doanh thu cho quán mày chắc." Cậu cười thật khẽ, nghe ra có chút châm chọc.
"Không, chơi miễn phí mà." Nguyễn Thanh Tuấn bình thản nói lại.
"Tại sao?"! Nguyễn Tùng Khanh ngạc nhiên, cậu nhìn anh với ánh mắt hoài nghi, cậu thật sự không hiểu anh đang muốn làm gì. Rõ ràng anh với cậu quan hệ cũng chỉ là bạn tình, mọi chuyện sẽ nên dừng lại ở đây nhưng giờ đây anh càng làm cậu trở nên lú lẫn, anh đang làm cậu thêm ảo tưởng về mối quan hệ của hai cứ ngỡ là một cặp đôi thật sự.
"Anh có người yêu chưa anh?".
Nguyễn Thanh Tuấn mỉm cười, tuy ngoài mặt cười cười nhưng trong lòng đối ngược.
" Anh chưa".
Sinh viên nhỏ tỏ ra ngứa mắt không vừa ý, bĩu môi nhại lại lời hai đứa nhân viên nữ:" Anh có người yêu chưa anh? Thấy sang bắt quàng làm họ à, anh ơi kệ chúng nó đi, bọn này đào mỏ lắm."
" Thế nào là đào mỏ hả? Thằng nhà nghèo không được gái bu vào nên ghen ty. mà."
" Này, thằng đây nói thẳng không thèm mấy con giá rẻ. Đừng đánh giá người khác qua vẻ bề ngoài nhá, nhìn bên ngoài tao phèn nhưng bên trong tao sang. Ok".
Sinh viên nhỏ trợn mắt nói.
"Cái này thằng này có khi chưa được nắm tay gái đây mà, thôi tý nữ chị thương cho nắm thử biết hơi gái là thế nào."
Nguyễn Tùng Khanh thở dài, bọn này cứ sơ hở là lại chí chóe, móc đều nhau, không lúc nào cậu cảm thấy bọn này trưởng thành lên cho cậu được yên ổn.
"Anh, anh hiện tại đang làm gì vậy?". Một thanh niên khác hỏi.
" Anh á, anh làm nhân viên quán net thôi."
Thanh niên trợn tròn mắt như không tin vào lời anh đôi mắt phóng ra ngoài cái nắng chiếu thẳng vào mắt nhưng cũng không thể làm cản bước cậu tầm mắt dính chặt trên chiếc moto đắt tiền kia, có quỷ mới tin lời anh. Một nhân viên quán net cùng tuổi anh Khanh vậy mà có thể mua được chiếc xe vậy.
" Anh ơi, nhà anh giàu lắm hả?".
" Không có, nhà anh làm nông thôi."
" Vậy sao anh mua được chiếc moto kia, em đoán tầm gần tỷ bạc."
"Không có đâu, rẻ thôi. Cố gắng làm là mua được à." Anh cười qua loa cho qua chuyện.
"Anh làm chỗ nào vậy, khi nào em rảnh em qua ủng hộ."
" Vậy á, luôn chào mừng. Anh làm ở XXX."
" Gần ngay trung tâm thành phố, chỗ đó đông đắt khách lắm chứ chẳng đùa."
Nguyễn Tùng Khanh im lặng, cẩn thận quan sát anh. Cậu biết anh nói điêu nhưng không vạch trần, lặng lẽ nhón quả nho xanh mát lạnh lại ngọt thanh bỏ vào miệng từ từ nhấm nháp.
" Một tháng lương của anh là bao nhiêu vậy, còn tuyển thêm người không anh? Em cao to, năng động, dẻo dai, sức dài vai rộng, nhanh nhẹn gì em cũng có."
"Ngoại trừ thông minh là em không có." Sinh viên nhỏ thêm lời vào.
"Má mày."
" Ăn xong chưa? Nhanh còn dọn dẹp rồi nghỉ ngơi một lúc chiều còn làm. Chiều đứa nào mà ngáp ngủ hay ngủ gật, anh trừ lương đừng có thắc mắc."
Cả đám nghe cậu nói vậy vội vã dồn hết vào mồm nhai.
"Anh tên gì vậy? Nãy giờ nói chuyện mà chưa biết tên anh luôn á?".
" Anh tên Tuấn."
Nhân viên nữ ngại ngùng, thẹn thùng:" Anh có thể cho em xin info làm quen được không?".
Nguyễn Thanh Tuấn bình thản cười gượng, anh có lẽ đã quá quen với mấy vấn đề này, ánh mắt chầm chậm lướt qua gương mặt cậu, không biểu lộ cảm xúc gì thêm.
Anh có chút thất vọng thu hồi tầm mắt. Đành đồng ý vậy.
Cơm của anh lúc này giờ mới tới, cậu lạnh lùng nhét vào tay anh, tỏ ra lạnh nhạt buông ra câu:" Về đi, quán tao đóng cửa." Dứt lời, cậu đẩy anh ra ngoài quán, một cách tàn nhẫn, dứt khoát đóng cửa.
Giữa cái trưa nắng chói chang chiếu thẳng vào đôi mắt của anh khiến anh suýt nữa mù lòa, bên ngoài cái oi nóng đang giúp anh làm mỡ bụng tan chảy, tháng này coi như chẳng cần đi tập tành gì cả.
Đứng chưa đầy một phút, cả người anh đã nhễ nhại mồ hôi, trên trán anh tầng tầng lớp lớp những giọt mồ hôi lăn dài, ròng ròng qua mắt xuống làn má ửng hồng, đỏ bừng lên.
Nguyễn Thanh Tuấn ngoái đầu lại nhìn, đành phải ôm hộp cơm quay về nhà, anh muốn tắm rửa qua một lần, cả người cứ dính dính nhớt vào quần áo vô cùng khó chịu.
Nguyễn Tùng Khanh mệt mỏi, tay đấm đấm bóp bóp vào vai trở về nhà. Phát hiện anh đã đứng bên ngoài cửa chờ cậu.
Anh mở miệng trước:" Vào tắm đi, tao đưa mày đi chơi."
Cậu nhíu mày, né tránh cái tay muốn thân mật của anh:" Lượn, tao không đi đâu cả."
" Đi đi, tao đưa mày tới một nơi. Đảm bảo mày sẽ thích."
Cậu cười nhạt nhẽo:" Ha, nói xem tao thích là nơi nào".
" Hiện tại không thể nói được."
" Phắn, tao đang mệt. Tốt nhất đừng làm phiền tao."
Cậu mở cửa vào nhà, anh đi theo đằng sau. Hiện tại đã là mười giờ tối đi đâu nữa chứ, cậu không muốn ra ngoài khi đã về nhà và chỉ muốn nằm ý trên giường mà thôi.
" Đi đi. Tao đảm bảo không làm mày thất vọng đâu."
"Nói luôn, đi đâu không thì nói thêm một câu nữa cút khỏi nhà tao."
" Qua quán net."
"Qua tăng doanh thu cho quán mày chắc." Cậu cười thật khẽ, nghe ra có chút châm chọc.
"Không, chơi miễn phí mà." Nguyễn Thanh Tuấn bình thản nói lại.
"Tại sao?"! Nguyễn Tùng Khanh ngạc nhiên, cậu nhìn anh với ánh mắt hoài nghi, cậu thật sự không hiểu anh đang muốn làm gì. Rõ ràng anh với cậu quan hệ cũng chỉ là bạn tình, mọi chuyện sẽ nên dừng lại ở đây nhưng giờ đây anh càng làm cậu trở nên lú lẫn, anh đang làm cậu thêm ảo tưởng về mối quan hệ của hai cứ ngỡ là một cặp đôi thật sự.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.