Chương 42
Liuys
30/04/2024
Cậu bất giác thốt lên một tiếng thật khẽ, cứ như cậu đang lẩm bẩm với chính mình:" Mày thích tao à?".
Nguyễn Thanh Tuấn nghe không rõ:" Hả? Mày nói cái gì cơ? Nói lại xem nào?".
Nguyễn Tùng Khanh giật mình, có lẽ cậu đang nghĩ quá nhiều, là tự mình đa tình.
" Không có gì."
" Đi, tao đèo mày đi, lát tao đèo mày về."
Anh thấy cậu nán lại chần chừ, do dự, nhón chân rón rén đi bật nước cho cậu. Cậu thở dài, dạo này chẳng có thời gian nghỉ ngơi, cứ đi làm về ăn uống, dọn dẹp là đi ngủ, sáng mai lại lặp lại như hôm nay. Nguyễn Tùng Khanh đã sớm chán ghét cuộc sống như này, suy cho cùng tất cả chỉ vì sống.
Nếu vậy thì theo anh đi chơi một lát cũng được, lâu lắm rồi cậu không có qua quán net lần nào. Nước đã đủ ấm, trời này tuy nóng nhưng với cậu, người hay ốm yếu, dễ bệnh vẫn là tắm nước ấm, nếu tắm nước lạnh ngày mai cậu sẽ ốm liệt giường mất.
Ngoài đường chật kín xe cộ qua lại, cột đèn bật hết cả lên chiếu sáng từ đầu thành phố tới cuối thành phố, mọi ngóc ngách đều được chiếu sáng. Buổi tối, thời tiết dịu đi rất nhiều, cậu không biết có phải ra ngoài tâm trạng sẽ tốt lên hay không nhưng hiện tại cậu cảm thấy mình ổn hơn ban nãy.
Lần nữa được đi qua bờ hồ tối hôm trước nhưng khác là hôm nay không có nhạc sống động để nghe, cảm xúc cậu lắng động một chút nghe tiếng vội vã, bận rộn, ồn ào của nơi này khác xa hoàn toàn với ở quê, sẽ cảm nhận được yên bình, thư thả không phải lo nghĩ quá nhiều.
Anh để cậu đứng bên ngoài chờ còn mình lái xe vào nhà xe, anh nhanh chóng chạy ra dẫn cậu lên thì đã chẳng thấy người đâu.
Nguyễn Thanh Tuấn có chút hoảng vội chạy vào tầng một sợ cậu đi nhầm nhưng bên trong hỏi nhân viên thì từ nãy giờ không có ai vào chỉ có mình anh, anh lại lóc cóc chạy lên tầng hai.
Bên tai thở một cách nặng nhọc, thấy cậu đang đứng ở quầy thu ngân. Anh tiến vội lại.
"Sao không đứng chờ?".
" Việc gì phải chờ, tao tự biết đường lên. Chờ mày ngủ dưới đấy để tốn thời gian của tao."
Giờ chỉ còn nhân viên 1 trông quán và vài đứa khác trong bếp. Anh mở máy tính lên check xem còn phòng riêng nào không, vẫn còn hai phòng. Anh lấy một phòng dẫn cậu vào.
Anh mở hai máy lên, bật lên menu quay lại hỏi cậu:" Có muốn ăn uống gì không?".
"Có đồ ăn vặt thì gọi." Tối rồi cậu không muốn ăn đồ nấu gì cả chỉ muốn lót miệng chút đồ ăn vặt.
"Có muốn ăn hoa quả gì không? Hay nước uống?".
" Cả hai."
" Ăn nho xanh trưa nay không? Uống coca hay pepsi."
"Nho, coca."
"Bim bim cay nhé?".
" Ừ."
Nguyễn Tùng Khanh lãnh đạm, cậu nhướng mày nhìn giàn máy tính xịn trông qua đều là loại đắt tiền, bộ tai nghe trông đẹp mắt lại có chút ngầu ngầu. Khóe miệng cậu từ từ nhếch lên, ngón tay vươn ra sờ bàn phím đang nhấp nháy ánh đèn led, tiếng lạch cạch rõ tai khá là chill, màn hình lớn, là loại cong tăng thêm tầm nhìn, bao quát hơn rất nhiều, trong đây có riêng cái điều hòa tỏa ra hơi lạnh.
Cậu khẽ ngâm một tiếng thỏa mãn, tiếng gõ cửa vang lên là nhân viên đưa đồ tới, thức ăn anh gọi được mang lên. Nguyễn Thanh Tuấn để lên bàn trước mặt cậu, anh ngồi xuống bên cạnh, nhìn cậu lo lắng cậu có chỗ nào không biết hay lạ thì sẵn sàng chỉ cho cậu nhưng mà anh đã nhầm, cậu tìm tòi, mày mò một tí là dùng mươt hơn cả anh.
Cậu nhón lấy quả nho xanh to bằng hai đầu ngón tay chụm lại, mát lạnh lại ngọt thanh, hương vị quá đỗi tuyệt vời. Cậu hơi híp lại thỏa mãn, bim bim cay được bóc ra, một mùi ớt cay nồng sộc tới thẳng mũi cậu khiến cậu " khụ, khụ" vài lần. Tay đưa lên phe phẩy bớt mùi.
Đầu ngón tay trắng buốt, thon nhỏ cầm lấy miếng bim bim bỏ vào miệng, đầu tiên là tiếng giòn rụm phát ra trong miệng cậu, sau đó là một chút chua chua cùng với cay tê đầu lưỡi. Nguyễn Tùng Khanh nhướng mày ngạc nhiên, loại này khá được cứng hơn oishi loại cay. Cậu cầm vỏ bim lên xem, một thứ tiếng tàu khựa mà cậu chẳng thế hiểu nổi.
Vỏ bim cũng không có quá ấn tượng, như mấy loại bao bì của Trung Quốc. Cậu bỏ xuống, tiếp tục nhón một miếng bim một miếng nho liên mồm nhai. Cốc coca bên cạnh chỉ có một viên nhỏ bên trong đang dần tan ra, cậu cầm lên đưa đến bên miệng làm một hớp lớn.
Dòng nước lạnh chảy thẳng vào họng cậu như muốn đóng băng xong chạy liền xuống bụng. Chút ga trong miệng cứ nổ tanh tách như mấy viên kẹo nổ, anh lén lút theo dõi cậu mukbang. Giống như chú mèo bị bỏ đói vậy, trông khá tội nghiệp, thỉnh thoảng hai má lại phồng phồng lên, rồi cậu há miệng "ợ" một tiếng sảng khoái mà chiếc mũi phổng lên.
Nguyễn Thanh Tuấn giả vờ như không thấy, anh kiềm nên xuống lòng, cậu đang dễ thương một cách quá quắt, đôi mắt cậu hơi híp lại dính chặt trên khay đồ ăn, tay cầm lấy cốc coca không buông.
Miệng tóp tép nhai không có dấu hiệu ngừng nghỉ, mà hơi tí lại suýt xoa lên, có vẻ như bim bim cay bắt đầu có dấu hiệu thấm. Anh xem qua menu còn bim bim phô mai với bim bim ngô, có nên gọi nốt cho cậu không?
Nguyễn Thanh Tuấn nghe không rõ:" Hả? Mày nói cái gì cơ? Nói lại xem nào?".
Nguyễn Tùng Khanh giật mình, có lẽ cậu đang nghĩ quá nhiều, là tự mình đa tình.
" Không có gì."
" Đi, tao đèo mày đi, lát tao đèo mày về."
Anh thấy cậu nán lại chần chừ, do dự, nhón chân rón rén đi bật nước cho cậu. Cậu thở dài, dạo này chẳng có thời gian nghỉ ngơi, cứ đi làm về ăn uống, dọn dẹp là đi ngủ, sáng mai lại lặp lại như hôm nay. Nguyễn Tùng Khanh đã sớm chán ghét cuộc sống như này, suy cho cùng tất cả chỉ vì sống.
Nếu vậy thì theo anh đi chơi một lát cũng được, lâu lắm rồi cậu không có qua quán net lần nào. Nước đã đủ ấm, trời này tuy nóng nhưng với cậu, người hay ốm yếu, dễ bệnh vẫn là tắm nước ấm, nếu tắm nước lạnh ngày mai cậu sẽ ốm liệt giường mất.
Ngoài đường chật kín xe cộ qua lại, cột đèn bật hết cả lên chiếu sáng từ đầu thành phố tới cuối thành phố, mọi ngóc ngách đều được chiếu sáng. Buổi tối, thời tiết dịu đi rất nhiều, cậu không biết có phải ra ngoài tâm trạng sẽ tốt lên hay không nhưng hiện tại cậu cảm thấy mình ổn hơn ban nãy.
Lần nữa được đi qua bờ hồ tối hôm trước nhưng khác là hôm nay không có nhạc sống động để nghe, cảm xúc cậu lắng động một chút nghe tiếng vội vã, bận rộn, ồn ào của nơi này khác xa hoàn toàn với ở quê, sẽ cảm nhận được yên bình, thư thả không phải lo nghĩ quá nhiều.
Anh để cậu đứng bên ngoài chờ còn mình lái xe vào nhà xe, anh nhanh chóng chạy ra dẫn cậu lên thì đã chẳng thấy người đâu.
Nguyễn Thanh Tuấn có chút hoảng vội chạy vào tầng một sợ cậu đi nhầm nhưng bên trong hỏi nhân viên thì từ nãy giờ không có ai vào chỉ có mình anh, anh lại lóc cóc chạy lên tầng hai.
Bên tai thở một cách nặng nhọc, thấy cậu đang đứng ở quầy thu ngân. Anh tiến vội lại.
"Sao không đứng chờ?".
" Việc gì phải chờ, tao tự biết đường lên. Chờ mày ngủ dưới đấy để tốn thời gian của tao."
Giờ chỉ còn nhân viên 1 trông quán và vài đứa khác trong bếp. Anh mở máy tính lên check xem còn phòng riêng nào không, vẫn còn hai phòng. Anh lấy một phòng dẫn cậu vào.
Anh mở hai máy lên, bật lên menu quay lại hỏi cậu:" Có muốn ăn uống gì không?".
"Có đồ ăn vặt thì gọi." Tối rồi cậu không muốn ăn đồ nấu gì cả chỉ muốn lót miệng chút đồ ăn vặt.
"Có muốn ăn hoa quả gì không? Hay nước uống?".
" Cả hai."
" Ăn nho xanh trưa nay không? Uống coca hay pepsi."
"Nho, coca."
"Bim bim cay nhé?".
" Ừ."
Nguyễn Tùng Khanh lãnh đạm, cậu nhướng mày nhìn giàn máy tính xịn trông qua đều là loại đắt tiền, bộ tai nghe trông đẹp mắt lại có chút ngầu ngầu. Khóe miệng cậu từ từ nhếch lên, ngón tay vươn ra sờ bàn phím đang nhấp nháy ánh đèn led, tiếng lạch cạch rõ tai khá là chill, màn hình lớn, là loại cong tăng thêm tầm nhìn, bao quát hơn rất nhiều, trong đây có riêng cái điều hòa tỏa ra hơi lạnh.
Cậu khẽ ngâm một tiếng thỏa mãn, tiếng gõ cửa vang lên là nhân viên đưa đồ tới, thức ăn anh gọi được mang lên. Nguyễn Thanh Tuấn để lên bàn trước mặt cậu, anh ngồi xuống bên cạnh, nhìn cậu lo lắng cậu có chỗ nào không biết hay lạ thì sẵn sàng chỉ cho cậu nhưng mà anh đã nhầm, cậu tìm tòi, mày mò một tí là dùng mươt hơn cả anh.
Cậu nhón lấy quả nho xanh to bằng hai đầu ngón tay chụm lại, mát lạnh lại ngọt thanh, hương vị quá đỗi tuyệt vời. Cậu hơi híp lại thỏa mãn, bim bim cay được bóc ra, một mùi ớt cay nồng sộc tới thẳng mũi cậu khiến cậu " khụ, khụ" vài lần. Tay đưa lên phe phẩy bớt mùi.
Đầu ngón tay trắng buốt, thon nhỏ cầm lấy miếng bim bim bỏ vào miệng, đầu tiên là tiếng giòn rụm phát ra trong miệng cậu, sau đó là một chút chua chua cùng với cay tê đầu lưỡi. Nguyễn Tùng Khanh nhướng mày ngạc nhiên, loại này khá được cứng hơn oishi loại cay. Cậu cầm vỏ bim lên xem, một thứ tiếng tàu khựa mà cậu chẳng thế hiểu nổi.
Vỏ bim cũng không có quá ấn tượng, như mấy loại bao bì của Trung Quốc. Cậu bỏ xuống, tiếp tục nhón một miếng bim một miếng nho liên mồm nhai. Cốc coca bên cạnh chỉ có một viên nhỏ bên trong đang dần tan ra, cậu cầm lên đưa đến bên miệng làm một hớp lớn.
Dòng nước lạnh chảy thẳng vào họng cậu như muốn đóng băng xong chạy liền xuống bụng. Chút ga trong miệng cứ nổ tanh tách như mấy viên kẹo nổ, anh lén lút theo dõi cậu mukbang. Giống như chú mèo bị bỏ đói vậy, trông khá tội nghiệp, thỉnh thoảng hai má lại phồng phồng lên, rồi cậu há miệng "ợ" một tiếng sảng khoái mà chiếc mũi phổng lên.
Nguyễn Thanh Tuấn giả vờ như không thấy, anh kiềm nên xuống lòng, cậu đang dễ thương một cách quá quắt, đôi mắt cậu hơi híp lại dính chặt trên khay đồ ăn, tay cầm lấy cốc coca không buông.
Miệng tóp tép nhai không có dấu hiệu ngừng nghỉ, mà hơi tí lại suýt xoa lên, có vẻ như bim bim cay bắt đầu có dấu hiệu thấm. Anh xem qua menu còn bim bim phô mai với bim bim ngô, có nên gọi nốt cho cậu không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.