Chương 17:
Chấp Thông Nhất Căn
07/09/2024
Bên cạnh hội trường có một màn hình cực lớn để cho những học sinh ngồi sau theo dõi.
Gương mặt của Thịnh Tường hiện lên trên màn hình, những sợi tóc mềm mại rơi trên đôi vai trắng nõn. Dọc theo lọn tóc uốn lượn đi xuống là những đường cong nhấp nhô đáng kinh ngạc. Chiếc sườn xám hình trăng lưỡi liềm được cắt đo vừa vặn với cơ thể, những chiếc cúc áo ở hai bên được kéo hơi căng một chút để hỗ trợ phần đồi núi tuyết trắng nhô cao dựng thẳng.
Gương mặt cô vốn đã quá sắc sảo và nổi bật, nhưng khi mặc bộ đồ như khe sâu núi tuyết này thì lại càng giống như dòng suối sâu trong tuyết, giống cành hoa tường vi ẩn mình trong bóng đêm, hút hồn lòng người khiến chẳng ai quên nổi.
Cả hội trường rơi vào sự tĩnh lặng kỳ lạ trong suốt một khoảng thời gian dài. Sự im lặng thống nhất là sự ngầm hiểu duy nhất của tất cả học sinh trên khán đài kể từ khi họ ngồi xuống… Vì sợ làm phiền người trên sân khấu.
Không một ai lên tiếng, tất cả đều nín thở ngước mắt nhìn lên trên sân khấu như thể bị thu hút đắm chìm vào trong đó mà không thể tỉnh lại được.
Mấy giây sau, tiếng vỗ tay nối tiếp nhau vang lên.
Sau đó là một tràng pháo tay nồng nhiệt.
Người đứng trên sân khấu vẫn đang tiếp tục phát biểu, sau sự ngạc nhiên lúc đầu, những người ngồi dưới khán đài bắt đầu nghiêm túc lắng nghe bài báo cáo tổng hợp của cô.
Dù là Tiêu Tự thì cũng không khỏi sửng sốt, anh ta nán lại xem một lúc lâu mà vẫn chưa lấy lại được tinh thần.
Anh ta nhìn người trên sân khấu chăm chú còn miệng thì khẽ nói với Trình Dã Vọng: “Nhiều lúc không thể không nói người xưa đúng là có tầm nhìn xa trông rộng thật, bỏ mạng dưới khóm hoa mẫu đơn thì có thành quỷ vẫn phong lưu.”
“Phong lưu với ai?”
… Bên tai đột nhiên vang lên một giọng nói, dũng khí của Tiêu Tự cũng bị thổi bay theo.
Anh ta nhanh chóng quay sang nhìn thì thấy đó là người mà đã lâu không xuất hiện, nay không hiểu sao lại bỗng xuất hiện ở chốn này.
“Ồ, cậu Thẩm của chúng ta đến đấy à.” Tiêu Tự hạ giọng, nói với vẻ châm chọc: “Ngọn gió nào thổi cậu đến đây thế này? Không phải cậu nói là quá bận để tới xem buổi lễ tuyên dương à?”
“Tự nhiên rảnh có được không?” Thẩm Ngôn Lễ nhấc chân đá Tiêu Tự một cái rồi ra hiệu cho anh ta ngồi vào cái ghế bên cạnh: “Vào trong ngồi đi.”
Thực ra Tiêu Tự không muốn lắm, định không để ý tới anh nhưng mà Thẩm Ngôn Lễ cứ đứng chắn ở chỗ lối đi nhỏ hẹp đó. Dáng người anh cao ráo, đứng như vậy thành ra chắn tầm nhìn của mấy hàng ghế sau.
Có vài người không nhìn rõ là anh, chỉ biết là không nhìn được sân khấu nữa thì không khỏi bực mình phàn nàn mấy câu.
Tiêu Tự không còn cách nào đánh phải đứng dậy nhường chỗ.
Sau khi ngồi xuống, anh ta nhớ câu nói lúc trước Diệp Kinh Hàn từng nói bèn quay lại hỏi anh: “Hôm nay cậu để Diệp Kinh Hàn đi chạy vặt ở câu lạc bộ thêu thùa Hàng Châu đấy à?”
Tiêu Tự có quen biết Diệp Kinh Hàn từ nhỏ, tình cờ Diệp Kinh Hàn cũng học đại học Hàng châu và làm chủ tịch câu lạc bộ thêu thùa Hàng Châu.
Tuy rằng bình thường có việc thì nhờ người quen làm hộ cũng không sao, nhưng Thẩm Ngôn Lễ thì có thể có chuyện gì, chẳng phải là vì vừa rồi sao.
Bây giờ anh xuất hiện tại hội trường như thế lại càng khó tin được hơn.
“Đúng.” Sau khi ngồi xuống, Thẩm Ngôn Lễ chống cằm rồi đáp lại bằng một câu có lệ.
“Chuyện lạ gì đây…” Tiêu Tự thầm nghĩ đến phần giới thiệu vắn tắt trên website trường của câu lạc bộ thêu thùa Hàng Châu. Toàn là đồ cổ phong, rồi còn chuộng cả sườn xám với quạt nữa, nhìn thế nào cũng thấy không hợp với Thẩm Ngôn Lễ.
Chẳng lẽ…
Trong lòng Tiêu Tự chợt hiện lên một suy đoán không thể giải thích được, ánh mắt anh ta nhìn Thẩm Ngôn Lễ mang theo một chút “Đau lòng.”
“Chẳng lẽ cậu… Cậu có đam mê đặc biệt gì à?!”
“Không phải tôi dùng.” Thẩm Ngôn Lễ trả lời từ tốn, mà sau đấy dường như cảm thấy Tiêu Tự phiền phức quá nên liếc mắt nhìn anh ta: “Cậu trật tự một chút thì chết à?”
Con muỗi họ Tiêu lập tức không dám vo ve nữa.
Dù sao thì, chủ đề “Rốt cuộc là cho ai dùng” còn khuya mới thu hút người khác bằng Thịnh Tường ở trên sân khấu.
…
Trước khi lên sân khấu, tay Thịnh Tường đổ đầy mồ hôi lạnh.
Trên thực tế, từ khi cô đi từ phòng thay đồ lên sân khấu, tầm mắt từ mù mờ chuyển sang sáng sủa. Trong khi điều chỉnh làm quen với môi trường xung quanh, cô bỗng nảy sinh cảm giác lo lắng khó hiểu.
Lúc trước thì coi như vội vàng thay đồ, nhưng khi bước vào hội trường và cảm nhận được bầu không khí được vây quanh bởi mọi người, điều đầu tiên cô nghĩ đến và cân nhắc chính là bài phát biểu sau đó.
Nhưng cũng may là cô đã chuẩn bị bản thảo xong xuôi, tới khi nghe thấy tiếng vỗ tay reo hò nồng nhiệt thì cảm giác lo lắng trong lòng cũng bay theo bầu không khí này rồi lan ra xa.
Mọi thứ sau đó được xem như đã hoàn thành ổn định, thậm chí phản hồi nhận về còn tốt hơn cả dự định.
Khi cô bước xuống sân khấu, tiếng hò hét dưới khán đài vẫn nối nhau vang lên không ngừng.
Giáo viên cố vấn nhìn cô đi tới rồi giơ tay tạo thành động tác “Tuyệt vời.”
“Khá lắm, em thể hiện rất tốt.”
Sau đó, ánh mắt thầy ấy nhìn vào bộ sườn xám trên người cô: “Nhưng sao em không mặc váy?”
Thịnh Tường cũng đang định nói về vấn đề này. Cô kéo giáo viên cố vấn sang một bên rồi hạ giọng nói: “Có chút chuyện xảy ra ạ, thầy ơi, có thể trích xuất camera ở phòng thay đồ sau hậu trường không ạ?”
“Camera à?” Giáo viên cố vấn ngẫm nghĩ: “Chắc trường có đấy, nhưng nói chung là nếu không có sự cho phép của cấp trên thì không trích xuất được, bên phòng thay đồ thầy cũng không biết có được phép không.”
Nhìn Thịnh Tường im lặng lắng nghe, thầy giáo cũng suy nghĩ mấy lần rồi nhanh chóng tìm ra điểm mấu chốt: “Có vấn đề về trang phục à?”
Thịnh Tường gật đầu, nếu không tra ra được thì không chắc là những học sinh khác có gặp nạn hay không nữa.
Có thể là có một kẻ mang tâm lý biến thái chuyên theo dõi lúc người khác thay quần áo.
“Thế thì đúng là vấn đề nghiêm trọng đấy.” Giáo viên cố vấn nhìn quanh một vòng, thấy Thịnh Tường không sao bèn nói: “Bây giờ em không có việc gì là tốt rồi, để sau khi kết thúc buổi lễ tuyên dương thì thầy sẽ đi hỏi giúp em. Nhưng mà dù sao thì đấy cũng là phòng để thay đồ, nhạy cảm nên thầy cũng không chắc là có camera hay không nữa.”
“Làm phiền thầy rồi ạ.” Thịnh Tường suy nghĩ một chút rồi lại tiếp tục hỏi: “Thầy, phần phía sau còn chuyện gì không ạ? Em muốn rời đi trước khi kết thúc.”
“Tất nhiên là không rồi, em là then chốt đấy, sau đấy là lãnh đạo nhà trường đọc diễn văn chào mừng thôi, không còn gì nữa đâu.” Giáo viên cố vấn cười nói: “Thầy thấy có nhiều học sinh lén chuồn ra khỏi chỗ lắm rồi.”
Thịnh Tường được thầy giáo cho phép, chưa kịp nhấc bước rời đi thì chợt có một người phi tới cạnh cô.
Ứng Đào ôm cô không buông: “Tường Tường, vừa rồi cậu thể hiện tốt lắm!”
Thịnh Tường suýt thì ngã nhào vì bị cô ấy ập tới đột ngột, cô sửng sốt rồi lùi về sau mấy bước và nở nụ cười bất đắc dĩ: “Sao mà lần nào cậu cũng vội vã thế.”
Sau khi nắm lấy bàn tay chấm mút của Ứng Đào, Thịnh Tường hỏi cô ấy: “Cậu tới đây lúc nào đó?”
“Sau khi cậu đi được một lúc thì tới đến.” Ứng Đào cười hì hì: “Nhưng mà không còn chỗ, tớ đành phải ngồi lên đùi chị em mà tớ quen ở hàng đầu tiên.”
Thấy Thịnh Tường đã phát biểu xong, cô ấy bèn hóp lưng lại như mèo rồi tiếp tục chạy tới thi hành đạo sờ mó.
Sau đó Ứng Đào ôm Thịnh Tường rồi kéo cô ra ngoài: “Bây giờ cậu không sao chứ… Tớ đã cất kỹ quần áo của cậu rồi, khi nào cần cứ thế mang đi thôi.”
“Được, nhưng mà…” Hiếm khi Thịnh Tường ấp úng như này: “Tớ còn phải chờ, cái bộ sườn xám này…”
Ứng Đào bỗng vỡ lẽ: “Ồ! Là sườn xám Thẩm Ngôn Lễ tặng nha ~ Cậu định trả cho người ta à?”
“Ừm, nhưng mà tớ lỡ mặc mất rồi.” Thịnh Tường nghĩ thế bèn hỏi cô ấy, giọng nói cũng rất nghiêm túc: “Không biết cậu ấy có muốn không nữa.”
“Sườn xám thôi nên chắc là cậu ấy không muốn lấy lại đâu, cậu ấy cũng có mặc được đâu mà.”
Ứng Đào nói tới đó thì không nén được nữa, thế là bật cười khì một cái.
Thịnh Tường nghe thấy thế cũng hơi cong môi, song trong đầu vẫn đang mải nghĩ xem nên trả lại như thế nào.
Tạm thời buổi lễ biểu dương vẫn chưa chính thức kết thúc.
Hai người trò chuyện với nhau suốt đoạn đường về phòng thay đồ. Thịnh Tường mua một cái túi ở máy bán hàng tự phục vụ để gói lại bộ đồ cẩn thận trước khi trả lại.
…
Sau một hồi bận rộn, khi cô và Ứng Đào vội vã quay về thì hội trường đang rất ồn ào.
Chắc là mọi người đang vội kết thúc buổi lễ.
Thịnh Tường không đi vào phía trung tâm để góp phần, cô đứng yên ở chỗ bậc thang trong hội trường chờ anh.
Thỉnh thoảng có một vài nam sinh bước qua, khi đi tới còn không quên nhìn cô chăm chú, thậm chí có người mạnh dạn hơn còn huýt sáo với cô.
Khi đỉnh điểm của đám đông làn sóng trôi qua, cánh tay của Thịnh Tường lại bị Ứng Đào bấu nhẹ.
Cô đón cơn đau ấy rồi thoáng giương mắt nhìn sang thấy Thẩm Ngôn Lễ đang đứng đó, tay cầm chiếc áo khoác.
Trời đã tối muộn, màn đêm u ám, chỗ cửa ra vào hội trường chỉ có một chiếc đèn nho nhỏ sáng lờ mờ.
Sau khi tách với ánh sáng trong sảnh hội trường, gương mặt của Thẩm Ngôn Lễ bị che khuất trong độ sáng nửa ẩn nửa rõ.
Ánh mắt anh dừng lại rồi nhanh chóng bước về phía cô.
Từng bước một, khi cách cô còn hai bậc thì Thẩm Ngôn Lễ cất lời trước.
Giọng nói anh chậm rãi, ánh mắt rơi vào trên đầu cô gái: “Nếu cậu muốn nói về chuyện quần áo thì cứ cầm bộ sườn xám đó đi.”
Thịnh Tường vừa được Ứng Đào cố vấn cho cũng đoán rằng anh sẽ nói như thế.
Có điều bây giờ Ứng Đào lại tỏ ra như không biết gì, cứ ngẩng đầu nhìn trời, giả bộ như đang ngắm trăng.
Trong lúc sự im lặng chặn miệng mọi người, Thịnh Tường chưa lên tiếng thì Thẩm Ngôn Lễ bỗng bị vỗ mạnh lên vai: “Móa, tôi đã bảo sao cậu muốn đi riêng, hóa ra đứng đây hẹn hò à?”
Tiêu Tự vừa nói vừa vỗ vai, sau lưng anh ta là Trình Dã Vọng và Diệp Kinh Hàn.
Tiêu Tự nhìn thấy Thịnh Tường đứng đối diện với Thẩm Ngôn Lễ thì chợt sững người lại; đến khi tầm nhìn của anh ta chạm vào bộ sườn xám trên người Thịnh Tường ở khoảng cách gần thì lại tiếp tục choáng váng.
Nhưng Tiêu Tự là ai chứ, có chuyện gì mà chưa từng gặp đâu, thế là nụ cười trên mặt anh ta lập tức được thay bằng sự hóng hớt: “Ồ, Thịnh Tường đấy à.”
“Ừm.” Thịnh Tường đáp lời rồi vẫy tay với anh ta.
Tiêu Tự quyết rèn sắt khi còn nóng: “Mấy cậu đứng đây làm gì thế?”
“Lúc trước xảy ra chút chuyện, tôi đến đây…”
Gương mặt của Thịnh Tường hiện lên trên màn hình, những sợi tóc mềm mại rơi trên đôi vai trắng nõn. Dọc theo lọn tóc uốn lượn đi xuống là những đường cong nhấp nhô đáng kinh ngạc. Chiếc sườn xám hình trăng lưỡi liềm được cắt đo vừa vặn với cơ thể, những chiếc cúc áo ở hai bên được kéo hơi căng một chút để hỗ trợ phần đồi núi tuyết trắng nhô cao dựng thẳng.
Gương mặt cô vốn đã quá sắc sảo và nổi bật, nhưng khi mặc bộ đồ như khe sâu núi tuyết này thì lại càng giống như dòng suối sâu trong tuyết, giống cành hoa tường vi ẩn mình trong bóng đêm, hút hồn lòng người khiến chẳng ai quên nổi.
Cả hội trường rơi vào sự tĩnh lặng kỳ lạ trong suốt một khoảng thời gian dài. Sự im lặng thống nhất là sự ngầm hiểu duy nhất của tất cả học sinh trên khán đài kể từ khi họ ngồi xuống… Vì sợ làm phiền người trên sân khấu.
Không một ai lên tiếng, tất cả đều nín thở ngước mắt nhìn lên trên sân khấu như thể bị thu hút đắm chìm vào trong đó mà không thể tỉnh lại được.
Mấy giây sau, tiếng vỗ tay nối tiếp nhau vang lên.
Sau đó là một tràng pháo tay nồng nhiệt.
Người đứng trên sân khấu vẫn đang tiếp tục phát biểu, sau sự ngạc nhiên lúc đầu, những người ngồi dưới khán đài bắt đầu nghiêm túc lắng nghe bài báo cáo tổng hợp của cô.
Dù là Tiêu Tự thì cũng không khỏi sửng sốt, anh ta nán lại xem một lúc lâu mà vẫn chưa lấy lại được tinh thần.
Anh ta nhìn người trên sân khấu chăm chú còn miệng thì khẽ nói với Trình Dã Vọng: “Nhiều lúc không thể không nói người xưa đúng là có tầm nhìn xa trông rộng thật, bỏ mạng dưới khóm hoa mẫu đơn thì có thành quỷ vẫn phong lưu.”
“Phong lưu với ai?”
… Bên tai đột nhiên vang lên một giọng nói, dũng khí của Tiêu Tự cũng bị thổi bay theo.
Anh ta nhanh chóng quay sang nhìn thì thấy đó là người mà đã lâu không xuất hiện, nay không hiểu sao lại bỗng xuất hiện ở chốn này.
“Ồ, cậu Thẩm của chúng ta đến đấy à.” Tiêu Tự hạ giọng, nói với vẻ châm chọc: “Ngọn gió nào thổi cậu đến đây thế này? Không phải cậu nói là quá bận để tới xem buổi lễ tuyên dương à?”
“Tự nhiên rảnh có được không?” Thẩm Ngôn Lễ nhấc chân đá Tiêu Tự một cái rồi ra hiệu cho anh ta ngồi vào cái ghế bên cạnh: “Vào trong ngồi đi.”
Thực ra Tiêu Tự không muốn lắm, định không để ý tới anh nhưng mà Thẩm Ngôn Lễ cứ đứng chắn ở chỗ lối đi nhỏ hẹp đó. Dáng người anh cao ráo, đứng như vậy thành ra chắn tầm nhìn của mấy hàng ghế sau.
Có vài người không nhìn rõ là anh, chỉ biết là không nhìn được sân khấu nữa thì không khỏi bực mình phàn nàn mấy câu.
Tiêu Tự không còn cách nào đánh phải đứng dậy nhường chỗ.
Sau khi ngồi xuống, anh ta nhớ câu nói lúc trước Diệp Kinh Hàn từng nói bèn quay lại hỏi anh: “Hôm nay cậu để Diệp Kinh Hàn đi chạy vặt ở câu lạc bộ thêu thùa Hàng Châu đấy à?”
Tiêu Tự có quen biết Diệp Kinh Hàn từ nhỏ, tình cờ Diệp Kinh Hàn cũng học đại học Hàng châu và làm chủ tịch câu lạc bộ thêu thùa Hàng Châu.
Tuy rằng bình thường có việc thì nhờ người quen làm hộ cũng không sao, nhưng Thẩm Ngôn Lễ thì có thể có chuyện gì, chẳng phải là vì vừa rồi sao.
Bây giờ anh xuất hiện tại hội trường như thế lại càng khó tin được hơn.
“Đúng.” Sau khi ngồi xuống, Thẩm Ngôn Lễ chống cằm rồi đáp lại bằng một câu có lệ.
“Chuyện lạ gì đây…” Tiêu Tự thầm nghĩ đến phần giới thiệu vắn tắt trên website trường của câu lạc bộ thêu thùa Hàng Châu. Toàn là đồ cổ phong, rồi còn chuộng cả sườn xám với quạt nữa, nhìn thế nào cũng thấy không hợp với Thẩm Ngôn Lễ.
Chẳng lẽ…
Trong lòng Tiêu Tự chợt hiện lên một suy đoán không thể giải thích được, ánh mắt anh ta nhìn Thẩm Ngôn Lễ mang theo một chút “Đau lòng.”
“Chẳng lẽ cậu… Cậu có đam mê đặc biệt gì à?!”
“Không phải tôi dùng.” Thẩm Ngôn Lễ trả lời từ tốn, mà sau đấy dường như cảm thấy Tiêu Tự phiền phức quá nên liếc mắt nhìn anh ta: “Cậu trật tự một chút thì chết à?”
Con muỗi họ Tiêu lập tức không dám vo ve nữa.
Dù sao thì, chủ đề “Rốt cuộc là cho ai dùng” còn khuya mới thu hút người khác bằng Thịnh Tường ở trên sân khấu.
…
Trước khi lên sân khấu, tay Thịnh Tường đổ đầy mồ hôi lạnh.
Trên thực tế, từ khi cô đi từ phòng thay đồ lên sân khấu, tầm mắt từ mù mờ chuyển sang sáng sủa. Trong khi điều chỉnh làm quen với môi trường xung quanh, cô bỗng nảy sinh cảm giác lo lắng khó hiểu.
Lúc trước thì coi như vội vàng thay đồ, nhưng khi bước vào hội trường và cảm nhận được bầu không khí được vây quanh bởi mọi người, điều đầu tiên cô nghĩ đến và cân nhắc chính là bài phát biểu sau đó.
Nhưng cũng may là cô đã chuẩn bị bản thảo xong xuôi, tới khi nghe thấy tiếng vỗ tay reo hò nồng nhiệt thì cảm giác lo lắng trong lòng cũng bay theo bầu không khí này rồi lan ra xa.
Mọi thứ sau đó được xem như đã hoàn thành ổn định, thậm chí phản hồi nhận về còn tốt hơn cả dự định.
Khi cô bước xuống sân khấu, tiếng hò hét dưới khán đài vẫn nối nhau vang lên không ngừng.
Giáo viên cố vấn nhìn cô đi tới rồi giơ tay tạo thành động tác “Tuyệt vời.”
“Khá lắm, em thể hiện rất tốt.”
Sau đó, ánh mắt thầy ấy nhìn vào bộ sườn xám trên người cô: “Nhưng sao em không mặc váy?”
Thịnh Tường cũng đang định nói về vấn đề này. Cô kéo giáo viên cố vấn sang một bên rồi hạ giọng nói: “Có chút chuyện xảy ra ạ, thầy ơi, có thể trích xuất camera ở phòng thay đồ sau hậu trường không ạ?”
“Camera à?” Giáo viên cố vấn ngẫm nghĩ: “Chắc trường có đấy, nhưng nói chung là nếu không có sự cho phép của cấp trên thì không trích xuất được, bên phòng thay đồ thầy cũng không biết có được phép không.”
Nhìn Thịnh Tường im lặng lắng nghe, thầy giáo cũng suy nghĩ mấy lần rồi nhanh chóng tìm ra điểm mấu chốt: “Có vấn đề về trang phục à?”
Thịnh Tường gật đầu, nếu không tra ra được thì không chắc là những học sinh khác có gặp nạn hay không nữa.
Có thể là có một kẻ mang tâm lý biến thái chuyên theo dõi lúc người khác thay quần áo.
“Thế thì đúng là vấn đề nghiêm trọng đấy.” Giáo viên cố vấn nhìn quanh một vòng, thấy Thịnh Tường không sao bèn nói: “Bây giờ em không có việc gì là tốt rồi, để sau khi kết thúc buổi lễ tuyên dương thì thầy sẽ đi hỏi giúp em. Nhưng mà dù sao thì đấy cũng là phòng để thay đồ, nhạy cảm nên thầy cũng không chắc là có camera hay không nữa.”
“Làm phiền thầy rồi ạ.” Thịnh Tường suy nghĩ một chút rồi lại tiếp tục hỏi: “Thầy, phần phía sau còn chuyện gì không ạ? Em muốn rời đi trước khi kết thúc.”
“Tất nhiên là không rồi, em là then chốt đấy, sau đấy là lãnh đạo nhà trường đọc diễn văn chào mừng thôi, không còn gì nữa đâu.” Giáo viên cố vấn cười nói: “Thầy thấy có nhiều học sinh lén chuồn ra khỏi chỗ lắm rồi.”
Thịnh Tường được thầy giáo cho phép, chưa kịp nhấc bước rời đi thì chợt có một người phi tới cạnh cô.
Ứng Đào ôm cô không buông: “Tường Tường, vừa rồi cậu thể hiện tốt lắm!”
Thịnh Tường suýt thì ngã nhào vì bị cô ấy ập tới đột ngột, cô sửng sốt rồi lùi về sau mấy bước và nở nụ cười bất đắc dĩ: “Sao mà lần nào cậu cũng vội vã thế.”
Sau khi nắm lấy bàn tay chấm mút của Ứng Đào, Thịnh Tường hỏi cô ấy: “Cậu tới đây lúc nào đó?”
“Sau khi cậu đi được một lúc thì tới đến.” Ứng Đào cười hì hì: “Nhưng mà không còn chỗ, tớ đành phải ngồi lên đùi chị em mà tớ quen ở hàng đầu tiên.”
Thấy Thịnh Tường đã phát biểu xong, cô ấy bèn hóp lưng lại như mèo rồi tiếp tục chạy tới thi hành đạo sờ mó.
Sau đó Ứng Đào ôm Thịnh Tường rồi kéo cô ra ngoài: “Bây giờ cậu không sao chứ… Tớ đã cất kỹ quần áo của cậu rồi, khi nào cần cứ thế mang đi thôi.”
“Được, nhưng mà…” Hiếm khi Thịnh Tường ấp úng như này: “Tớ còn phải chờ, cái bộ sườn xám này…”
Ứng Đào bỗng vỡ lẽ: “Ồ! Là sườn xám Thẩm Ngôn Lễ tặng nha ~ Cậu định trả cho người ta à?”
“Ừm, nhưng mà tớ lỡ mặc mất rồi.” Thịnh Tường nghĩ thế bèn hỏi cô ấy, giọng nói cũng rất nghiêm túc: “Không biết cậu ấy có muốn không nữa.”
“Sườn xám thôi nên chắc là cậu ấy không muốn lấy lại đâu, cậu ấy cũng có mặc được đâu mà.”
Ứng Đào nói tới đó thì không nén được nữa, thế là bật cười khì một cái.
Thịnh Tường nghe thấy thế cũng hơi cong môi, song trong đầu vẫn đang mải nghĩ xem nên trả lại như thế nào.
Tạm thời buổi lễ biểu dương vẫn chưa chính thức kết thúc.
Hai người trò chuyện với nhau suốt đoạn đường về phòng thay đồ. Thịnh Tường mua một cái túi ở máy bán hàng tự phục vụ để gói lại bộ đồ cẩn thận trước khi trả lại.
…
Sau một hồi bận rộn, khi cô và Ứng Đào vội vã quay về thì hội trường đang rất ồn ào.
Chắc là mọi người đang vội kết thúc buổi lễ.
Thịnh Tường không đi vào phía trung tâm để góp phần, cô đứng yên ở chỗ bậc thang trong hội trường chờ anh.
Thỉnh thoảng có một vài nam sinh bước qua, khi đi tới còn không quên nhìn cô chăm chú, thậm chí có người mạnh dạn hơn còn huýt sáo với cô.
Khi đỉnh điểm của đám đông làn sóng trôi qua, cánh tay của Thịnh Tường lại bị Ứng Đào bấu nhẹ.
Cô đón cơn đau ấy rồi thoáng giương mắt nhìn sang thấy Thẩm Ngôn Lễ đang đứng đó, tay cầm chiếc áo khoác.
Trời đã tối muộn, màn đêm u ám, chỗ cửa ra vào hội trường chỉ có một chiếc đèn nho nhỏ sáng lờ mờ.
Sau khi tách với ánh sáng trong sảnh hội trường, gương mặt của Thẩm Ngôn Lễ bị che khuất trong độ sáng nửa ẩn nửa rõ.
Ánh mắt anh dừng lại rồi nhanh chóng bước về phía cô.
Từng bước một, khi cách cô còn hai bậc thì Thẩm Ngôn Lễ cất lời trước.
Giọng nói anh chậm rãi, ánh mắt rơi vào trên đầu cô gái: “Nếu cậu muốn nói về chuyện quần áo thì cứ cầm bộ sườn xám đó đi.”
Thịnh Tường vừa được Ứng Đào cố vấn cho cũng đoán rằng anh sẽ nói như thế.
Có điều bây giờ Ứng Đào lại tỏ ra như không biết gì, cứ ngẩng đầu nhìn trời, giả bộ như đang ngắm trăng.
Trong lúc sự im lặng chặn miệng mọi người, Thịnh Tường chưa lên tiếng thì Thẩm Ngôn Lễ bỗng bị vỗ mạnh lên vai: “Móa, tôi đã bảo sao cậu muốn đi riêng, hóa ra đứng đây hẹn hò à?”
Tiêu Tự vừa nói vừa vỗ vai, sau lưng anh ta là Trình Dã Vọng và Diệp Kinh Hàn.
Tiêu Tự nhìn thấy Thịnh Tường đứng đối diện với Thẩm Ngôn Lễ thì chợt sững người lại; đến khi tầm nhìn của anh ta chạm vào bộ sườn xám trên người Thịnh Tường ở khoảng cách gần thì lại tiếp tục choáng váng.
Nhưng Tiêu Tự là ai chứ, có chuyện gì mà chưa từng gặp đâu, thế là nụ cười trên mặt anh ta lập tức được thay bằng sự hóng hớt: “Ồ, Thịnh Tường đấy à.”
“Ừm.” Thịnh Tường đáp lời rồi vẫy tay với anh ta.
Tiêu Tự quyết rèn sắt khi còn nóng: “Mấy cậu đứng đây làm gì thế?”
“Lúc trước xảy ra chút chuyện, tôi đến đây…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.