Chương 18:
Chấp Thông Nhất Căn
07/09/2024
Thịnh Tường không trả lời kỹ càng, cô chỉ nói đôi câu về vấn đề xảy ra trước đấy mà thôi.
Cô cũng vô tình nhắc tới sự giúp đỡ của Thẩm Ngôn Lễ sau cuộc gặp gỡ tình cờ.
“May là gặp được.” Tiêu Tự nghe xong thì bỗng trở nên nghiêm túc một cách khó hiểu, tự dưng lại đàng hoàng đến lạ: “Nhưng mà đã gặp nhau thì đó là duyên phận rồi. Phòng bọn tôi định ra ngoài ăn khuya, cậu có muốn đi cùng không?”
Nếu là trước đây thì Thịnh Tường chỉ coi là lời khách sáo, cô chắc chắn sẽ từ chối.
Nhưng sự nhiệt tình trước mắt không thể chối từ được, Thịnh Tường lại tiếp tục nhìn sang Thẩm Ngôn Lễ đang đứng bên cạnh rồi đồng ý: “Vậy cũng được, nhưng mà để tôi mời các cậu bữa này nhé.”
“Cậu mời bọn tôi á???”
Tiêu Tự còn tưởng mình nghe nhầm nên hét toáng lên rồi bỗng bị Trình Dã Vọng vỗ một cái bốp.
Thịnh Tường giải thích: “Coi như là trả ơn đi.”
Không biết nghe thấy từ nào mà Thẩm Ngôn Lễ đang đứng yên bỗng nhìn thẳng sang đây, ánh mắt không hề giấu diếm.
Sau đó, anh lại nghe thấy giọng nói ngượng ngùng của Thịnh Tường vang lên: “Nhưng mà chắc mọi người phải chờ chút, tôi phải về thay đồ đã.”
…
Thịnh Tường mang theo quần áo ướt trở lại sân sau.
May mắn là cửa hàng nằm ngay cạnh sân bóng rổ của trường và còn sát cổng trường nữa, vừa lúc tiện đường nên thay đồ cũng không mất quá nhiều thời gian.
Khi hai cô gái quay lại sân sau thì bốn nam sinh đã đứng trước mấy cửa hàng rồi.
Lê Nghệ đứng chờ trước cửa phòng, nghe thấy tiếng động nên định hỏi thăm một chút. Bà ấy thấy tối muộn mà Thịnh Tường vẫn muốn ra ngoài bèn dặn dò cô nhớ chú ý an toàn chứ cũng không định ngăn cản.
Lúc bấy giờ, Ứng Đào đã lâm trận mà muốn bỏ chạy nên bị Thịnh Tường cản lại.
“Không phải cậu đã nói muốn ăn bữa khuya với tớ từ lâu rồi sao? Giờ có cơ hội thì lại không được hả?”
“Nhưng tớ đâu có muốn ăn với nhóm Thẩm Ngôn Lễ đâu…” Ứng Đào nhăn nhó gương mặt tròn xoe, giọng nghẹn ngào như thật.
“Nhưng một mình tớ đi thì cũng kỳ lắm.” Dù sao cũng toàn là nam, lại còn là top một top hai trong trường nữa chứ.
Thịnh Tường nhẹ nhàng vỗ cô ấy: “Cậu xem, hôm nay cậu cũng giúp tớ mà, ơn này cũng phải trả cho cả cậu nữa chứ.”
Ứng Đào ngập ngừng hai giây, cảm thấy cũng có lý: “Hình như thế thật…”
Ăn chùa thì ngu gì mà không ăn!
Lúc đi ra, nhóm Tiêu Tự đã chọn được một quán đồ nướng.
Vì cân nhắc tới việc các cô gái quay lại trường sẽ bất tiện nên họ quyết định tìm một quán ăn gần trường học.
Có một làng đại học gần Đại học Hàng không vũ trụ Kinh Hoài, có đủ các phố bán đồ ăn vặt và nhiều cửa hàng dành riêng cho sinh viên đại học.
Nhóm Tiêu Tự đã đến quán thịt nướng này mấy lần, thường đến giờ này là giờ cao điểm nhưng lạ là hôm nay lượng khách tại quán khá vắng, còn lượng đặt đồ online thì nhiều không xuể.
Bọn họ tìm một chiếc bàn dài rồi ngồi xuống, hai cô gái ngồi một bên.
Tiêu Tự cũng tự giác không ngồi đối diện Thịnh Tường, nhưng khi đối diện với ánh mắt của Ứng Đào thì lại thành một tràng cãi nhau bằng mắt.
“Mà phải rồi, hôm nay chúng mình cũng được hưởng ké hào quang của lão đại đấy thôi…” Tiêu Tự cũng phân chia rõ ràng: “Nên mới được hoa khôi của trường mời một bữa thế này.”
“Mỗi cậu biết đấy à, khuyên cậu một câu, nói ít ăn nhiều vào.” Trình Dã Vọng ngồi xuống bên phải anh ta rồi xin Diệp Kinh Hàn một tờ giấy.
“Cần cậu nhắc nữa hả?” Tiêu Tự vừa đáp xong thì thấy Thẩm Ngôn Lễ đi vào cửa rồi tiến thẳng đến quầy lễ tân đang đi đến gần.
Tiêu Tự để chừa cho anh một khoảng trống, Thẩm Ngôn Lễ cũng ngồi xuống theo.
Trình Dã Vọng đưa thực đơn cho Ứng Đào, ưu tiên phái nữ để các cô chọn trước rồi mở miệng hỏi dò: “Nhưng mà Thịnh Tường này, hôm nay rốt cuộc các cậu gặp phải chuyện gì thế?”
“Quần áo của tôi bị ai đổ nước ướt nhẹp cả, lại còn ngay trước khi tôi lên trường nữa, may là vẫn kịp.”
Thịnh Tường cũng thành thật trả lời.
Tiêu Tự nghe thế bèn tặc lưỡi nói: “Phụ nữ ấy mà, đúng là tâm địa rắn rết.”
Nghe thấy thế Trình Dã Vọng hơi khựng lại, không biết sao Tiêu Tự lại có thể đưa ra kết luận như vậy: “Sao cậu biết là phụ nữ làm? Nhỡ là thằng biến thái nào nhìn lén thì sao?”
“Không phải giữa hội phụ nữ đều xuất hiện những thứ phá rối như này sao? Nhất là khi có người xinh đẹp hơn xuất hiện nữa chứ.” Tiêu Tự cũng tự thấy mình nói hơi vô lý bèn nhìn về phía Trình Dã Vọng: “Nhưng mà cậu nói cũng phải, trai gái thì đều có khả năng.”
Ứng Đào nghe mà khó chịu: “Ai bảo phụ nữ toàn đi phá rối, đôi khi tình bạn của phụ nữ còn quý hơn tình bạn của đám con trai kiêu căng ngạo mạn các cậu ấy.”
“Ôi trời ạ, tôi nói bạn đâu?” Tiêu Tự cười phá lên: “Tôi nói phụ nữ cơ mà, cậu có phải không?”
Ứng Đào cảm nhận được thái độ không hay ho của anh ta và định đứng dậy.
Cô ấy chưa kịp làm gì thì Trình Dã Vọng đã nhanh hơn người khác một bước… Tiêu Tự dễ dàng bị anh ấy xử lý.
“Có thể nghe tôi nói hết được không hả?” Tiêu Tự bị ghì chặt: “Không phải phụ nữ không phải phụ nữ, cậu là con gái, được chưa??”
Sau đó, có lẽ Tiêu Tự cũng cảm nhận được mình bị mất điểm trong mắt nữ sinh nên bắt đầu cẩn thận lấy lòng.
Anh ta chỉ vào thực đơn và giơ cây bút gọi món lên trời lắc lắc mấy lần: “Có phải con gái các cậu thích ăn đồ ngọt không, gọi hai ly kem đào to nhé?”
Thịnh Tường nghe thấy cũng khá hứng thú, cô chưa kịp đáp lại thì người ngồi đối diện cô bỗng ngẩng đầu lên, ấn bàn tay đang vẫy bút phác họa của Tiêu Tự lại.
“Không được.” Thẩm Ngôn Lễ hơi ngước mắt lên rồi quay về phía chủ cửa hàng: “Ông chủ, chỗ này có trà gừng không ạ?”
Chủ quán đang bận, nghe xong thì lập tức ló đầu ra: “Chàng trai hỏi trà gừng à? Tất nhiên là có rồi, nhưng mà là loại trà nóng pha với đường đỏ đấy!”
Gần đây đang vào thu, trời mưa dầm liên miên khiến nhiệt độ bỗng hạ xuống nhiều.
Trà gừng rất được nữ sinh ưa chuộng, buổi sáng không bán đồ nướng thì vẫn bán được khá nhiều trà gừng, thành ra món này trở thành một trong những món thường xuyên có sẵn ở quán và có thể tiếp tục kinh doanh vào mùa đông.
“Vậy cho bọn cháu một bình ạ.” Thẩm Ngôn Lễ đồng ý. Tiêu Tự nhanh chóng giơ tay gọi mấy chén rượu cho nam sinh.
Thật ra từ lúc ngồi xuống tới giờ Thịnh Tường vẫn chưa nói lời nào, cô chỉ lẳng lặng lắng nghe Tiêu Tự và Ứng Đào đối đáp giống như hát hài hước châm biếm, thực sự rất buồn cười.
Trong lúc này, Thẩm Ngôn Lễ đi tới ngồi xuống đối diện cô, hai người đều nhìn vào điện thoại di động.
Lúc này ánh mắt cô rơi vào tay anh.
Còn tưởng Thẩm Ngôn Lễ đang bận việc gì đó, hóa ra anh đã nghe hết những gì Tiêu Tự vừa nói rồi.
…
Sau khi gọi món xong, tốc độ mang đồ ăn của quán đồ nướng lên rất nhanh.
Vì đều mới nướng trên bếp nên vẫn còn hơi bốc khói nhẹ.
Thịnh Tường không có khẩu vị lắm, bình thường cô không có thói quen ăn khuya nên chỉ ăn một chút đã thấy hơi no no.
Ứng Đào ngồi bên lén lấy chai rượu nhấp môi, bắt đầu hơi say say thế là kéo luôn người nghiêm túc như Diệp Kinh Hàn ra nói chuyện ầm ĩ khiến người ta đỏ cả mặt.
Thịnh Tường thấy mọi người ăn gần xong, cô đứng dậy ra quầy thu ngân trả tiền.
Người phục vụ trong quán thấy cô nhắc tới số bàn bèn lắc đầu: “Người đẹp, bàn này được trả tiền rồi.”
Thịnh Tường khựng lại: “Nhưng mà em còn chưa trả mà.”
“Vừa nãy có một cậu trai qua đây nói rằng hóa đơn sẽ do cậu ấy thanh toán, bọn họ qua đây mấy lần nên cứ trừ thẳng vào thẻ của cậu ấy là được.”
“Vậy ạ?”
Thịnh Tường dường như hiểu ra, trong lòng cô chợt dâng lên điều gì đó. Thịnh Tường chậm rãi quay người lại rồi nhìn về phía bàn ăn bên kia.
Không gian của quán nướng không lớn cũng không nhỏ, đèn trên cao hơi yếu nên cứ nhấp nháy.
Đám Tiêu Tự cười đùa nói chuyện khiến quán thịt nướng trở nên rất náo nhiệt.
Thẩm Ngôn Lễ ngồi phía ngoài cùng đang tựa vào tường, tuy không nói gì nhưng chỉ cần cất tiếng là có thể khiến Tiêu Tự câm nín.
Đột nhiên, anh dường như phát hiện ra gì đó bèn nhìn thẳng sang.
Thịnh Tường nhìn anh, trực giác trong lòng càng rõ rệt hơn.
…
Ra khỏi quán thịt nướng thì ngoài trường học cũng không còn ai qua lại nữa.
Trong tòa nhà ký túc xá bên đường, cửa sổ nhỏ tối om, nhiều phòng trong ký túc xá đã ngủ say.
Ứng Đào đã nhanh chóng làm quen với ba người còn lại, men say dâng lên, đi đường họ còn muốn chơi oẳn tù tì với nhau.
Nhóm người đi trước dẫn đường, để lại hai người tỉnh táo là Thịnh Tường và Thẩm Ngôn Lễ tụt lại sau cùng.
Trong này chỉ có duy nhất Thịnh Tường không ở trong ký túc xá và lát sẽ phải rời đi.
Suốt chặng đường quay lại cổng trường, cô gái cứ ngập ngừng rồi lại thôi.
Đứng đợi đèn đỏ, Thẩm Ngôn Lễ đón gió đêm lạnh thổi tới, anh nhìn về phía cô: “Cậu định nói gì với tôi à?”
Cơn gió hơi mạnh và tạo ra lực khá lớn, những sợi tóc mái trên trán anh bị thổi bay để lộ xương mày rõ ràng.
Một tay anh cầm theo chiếc áo khoác, lớp lót màu đen bên trong bị gió thổi tung lên.
Anh hơi cúi đầu nhìn cô.
Sắp hết đèn đỏ, Thịnh Tường cũng không do dự nữa: “Vừa rồi có phải cậu trả tiền không?”
“Hửm?”
“Ở quán đồ nướng ấy.”
“Sao vậy?” Thẩm Ngôn Lễ cầm theo chiếc áo khoác rồi đứng dậy, quanh người man mác vẻ lười biếng.
Thịnh Tường nghe xong thì không nói gì nữa.
Có điều, mục đích ban đầu của Thịnh Tường là tận dụng bữa thịt nướng để mời khách và tiện thể trả ơn.
Không ngờ, quanh đi quẩn lại rồi lại thành quay ngược lại.
Dường như biết được suy nghĩ trong lòng cô, Thẩm Ngôn Lễ đột nhiên mở miệng: “Thật ra cũng không có gì, cậu không phải để ý.”
“Nhưng mà…” Thịnh Tường nói được một nửa, không biết nghĩ tới điều gì mà đổi chủ đề: “Có phải áo khoác của cậu hôm nay cũng bị ướt không?”
Bởi vì quấn quanh người cô nên chắc chắn sẽ bị thấm ướt.
Thẩm Ngôn Lễ còn chưa đáp lại, Thịnh Tường vừa nói xong thì đèn đỏ bỗng tắt, đèn xanh sáng lên.
Họ chia tay ở đây. Thịnh Tường ở trong trường nên chỉ đi thêm mấy bước nữa, không cần phải sang đường.
Vào lúc này, Thẩm Ngôn Lễ bỗng ném một thứ gì đó vào người cô: “Nếu cậu thấy áy náy quá thì giặt thay tôi đi.”
Thịnh Tường giật mình trước hành động đột ngột của anh, song tay cô lại bị động nhận lấy chiếc áo.
Cô nắm chặt chiếc áo khoác đen trong tay và lại ngước mắt lên.
Thẩm Ngôn Lễ đã băng qua đường và đi theo nhóm của Tiêu Tự rồi dần dần rời đi.
Cô cũng vô tình nhắc tới sự giúp đỡ của Thẩm Ngôn Lễ sau cuộc gặp gỡ tình cờ.
“May là gặp được.” Tiêu Tự nghe xong thì bỗng trở nên nghiêm túc một cách khó hiểu, tự dưng lại đàng hoàng đến lạ: “Nhưng mà đã gặp nhau thì đó là duyên phận rồi. Phòng bọn tôi định ra ngoài ăn khuya, cậu có muốn đi cùng không?”
Nếu là trước đây thì Thịnh Tường chỉ coi là lời khách sáo, cô chắc chắn sẽ từ chối.
Nhưng sự nhiệt tình trước mắt không thể chối từ được, Thịnh Tường lại tiếp tục nhìn sang Thẩm Ngôn Lễ đang đứng bên cạnh rồi đồng ý: “Vậy cũng được, nhưng mà để tôi mời các cậu bữa này nhé.”
“Cậu mời bọn tôi á???”
Tiêu Tự còn tưởng mình nghe nhầm nên hét toáng lên rồi bỗng bị Trình Dã Vọng vỗ một cái bốp.
Thịnh Tường giải thích: “Coi như là trả ơn đi.”
Không biết nghe thấy từ nào mà Thẩm Ngôn Lễ đang đứng yên bỗng nhìn thẳng sang đây, ánh mắt không hề giấu diếm.
Sau đó, anh lại nghe thấy giọng nói ngượng ngùng của Thịnh Tường vang lên: “Nhưng mà chắc mọi người phải chờ chút, tôi phải về thay đồ đã.”
…
Thịnh Tường mang theo quần áo ướt trở lại sân sau.
May mắn là cửa hàng nằm ngay cạnh sân bóng rổ của trường và còn sát cổng trường nữa, vừa lúc tiện đường nên thay đồ cũng không mất quá nhiều thời gian.
Khi hai cô gái quay lại sân sau thì bốn nam sinh đã đứng trước mấy cửa hàng rồi.
Lê Nghệ đứng chờ trước cửa phòng, nghe thấy tiếng động nên định hỏi thăm một chút. Bà ấy thấy tối muộn mà Thịnh Tường vẫn muốn ra ngoài bèn dặn dò cô nhớ chú ý an toàn chứ cũng không định ngăn cản.
Lúc bấy giờ, Ứng Đào đã lâm trận mà muốn bỏ chạy nên bị Thịnh Tường cản lại.
“Không phải cậu đã nói muốn ăn bữa khuya với tớ từ lâu rồi sao? Giờ có cơ hội thì lại không được hả?”
“Nhưng tớ đâu có muốn ăn với nhóm Thẩm Ngôn Lễ đâu…” Ứng Đào nhăn nhó gương mặt tròn xoe, giọng nghẹn ngào như thật.
“Nhưng một mình tớ đi thì cũng kỳ lắm.” Dù sao cũng toàn là nam, lại còn là top một top hai trong trường nữa chứ.
Thịnh Tường nhẹ nhàng vỗ cô ấy: “Cậu xem, hôm nay cậu cũng giúp tớ mà, ơn này cũng phải trả cho cả cậu nữa chứ.”
Ứng Đào ngập ngừng hai giây, cảm thấy cũng có lý: “Hình như thế thật…”
Ăn chùa thì ngu gì mà không ăn!
Lúc đi ra, nhóm Tiêu Tự đã chọn được một quán đồ nướng.
Vì cân nhắc tới việc các cô gái quay lại trường sẽ bất tiện nên họ quyết định tìm một quán ăn gần trường học.
Có một làng đại học gần Đại học Hàng không vũ trụ Kinh Hoài, có đủ các phố bán đồ ăn vặt và nhiều cửa hàng dành riêng cho sinh viên đại học.
Nhóm Tiêu Tự đã đến quán thịt nướng này mấy lần, thường đến giờ này là giờ cao điểm nhưng lạ là hôm nay lượng khách tại quán khá vắng, còn lượng đặt đồ online thì nhiều không xuể.
Bọn họ tìm một chiếc bàn dài rồi ngồi xuống, hai cô gái ngồi một bên.
Tiêu Tự cũng tự giác không ngồi đối diện Thịnh Tường, nhưng khi đối diện với ánh mắt của Ứng Đào thì lại thành một tràng cãi nhau bằng mắt.
“Mà phải rồi, hôm nay chúng mình cũng được hưởng ké hào quang của lão đại đấy thôi…” Tiêu Tự cũng phân chia rõ ràng: “Nên mới được hoa khôi của trường mời một bữa thế này.”
“Mỗi cậu biết đấy à, khuyên cậu một câu, nói ít ăn nhiều vào.” Trình Dã Vọng ngồi xuống bên phải anh ta rồi xin Diệp Kinh Hàn một tờ giấy.
“Cần cậu nhắc nữa hả?” Tiêu Tự vừa đáp xong thì thấy Thẩm Ngôn Lễ đi vào cửa rồi tiến thẳng đến quầy lễ tân đang đi đến gần.
Tiêu Tự để chừa cho anh một khoảng trống, Thẩm Ngôn Lễ cũng ngồi xuống theo.
Trình Dã Vọng đưa thực đơn cho Ứng Đào, ưu tiên phái nữ để các cô chọn trước rồi mở miệng hỏi dò: “Nhưng mà Thịnh Tường này, hôm nay rốt cuộc các cậu gặp phải chuyện gì thế?”
“Quần áo của tôi bị ai đổ nước ướt nhẹp cả, lại còn ngay trước khi tôi lên trường nữa, may là vẫn kịp.”
Thịnh Tường cũng thành thật trả lời.
Tiêu Tự nghe thế bèn tặc lưỡi nói: “Phụ nữ ấy mà, đúng là tâm địa rắn rết.”
Nghe thấy thế Trình Dã Vọng hơi khựng lại, không biết sao Tiêu Tự lại có thể đưa ra kết luận như vậy: “Sao cậu biết là phụ nữ làm? Nhỡ là thằng biến thái nào nhìn lén thì sao?”
“Không phải giữa hội phụ nữ đều xuất hiện những thứ phá rối như này sao? Nhất là khi có người xinh đẹp hơn xuất hiện nữa chứ.” Tiêu Tự cũng tự thấy mình nói hơi vô lý bèn nhìn về phía Trình Dã Vọng: “Nhưng mà cậu nói cũng phải, trai gái thì đều có khả năng.”
Ứng Đào nghe mà khó chịu: “Ai bảo phụ nữ toàn đi phá rối, đôi khi tình bạn của phụ nữ còn quý hơn tình bạn của đám con trai kiêu căng ngạo mạn các cậu ấy.”
“Ôi trời ạ, tôi nói bạn đâu?” Tiêu Tự cười phá lên: “Tôi nói phụ nữ cơ mà, cậu có phải không?”
Ứng Đào cảm nhận được thái độ không hay ho của anh ta và định đứng dậy.
Cô ấy chưa kịp làm gì thì Trình Dã Vọng đã nhanh hơn người khác một bước… Tiêu Tự dễ dàng bị anh ấy xử lý.
“Có thể nghe tôi nói hết được không hả?” Tiêu Tự bị ghì chặt: “Không phải phụ nữ không phải phụ nữ, cậu là con gái, được chưa??”
Sau đó, có lẽ Tiêu Tự cũng cảm nhận được mình bị mất điểm trong mắt nữ sinh nên bắt đầu cẩn thận lấy lòng.
Anh ta chỉ vào thực đơn và giơ cây bút gọi món lên trời lắc lắc mấy lần: “Có phải con gái các cậu thích ăn đồ ngọt không, gọi hai ly kem đào to nhé?”
Thịnh Tường nghe thấy cũng khá hứng thú, cô chưa kịp đáp lại thì người ngồi đối diện cô bỗng ngẩng đầu lên, ấn bàn tay đang vẫy bút phác họa của Tiêu Tự lại.
“Không được.” Thẩm Ngôn Lễ hơi ngước mắt lên rồi quay về phía chủ cửa hàng: “Ông chủ, chỗ này có trà gừng không ạ?”
Chủ quán đang bận, nghe xong thì lập tức ló đầu ra: “Chàng trai hỏi trà gừng à? Tất nhiên là có rồi, nhưng mà là loại trà nóng pha với đường đỏ đấy!”
Gần đây đang vào thu, trời mưa dầm liên miên khiến nhiệt độ bỗng hạ xuống nhiều.
Trà gừng rất được nữ sinh ưa chuộng, buổi sáng không bán đồ nướng thì vẫn bán được khá nhiều trà gừng, thành ra món này trở thành một trong những món thường xuyên có sẵn ở quán và có thể tiếp tục kinh doanh vào mùa đông.
“Vậy cho bọn cháu một bình ạ.” Thẩm Ngôn Lễ đồng ý. Tiêu Tự nhanh chóng giơ tay gọi mấy chén rượu cho nam sinh.
Thật ra từ lúc ngồi xuống tới giờ Thịnh Tường vẫn chưa nói lời nào, cô chỉ lẳng lặng lắng nghe Tiêu Tự và Ứng Đào đối đáp giống như hát hài hước châm biếm, thực sự rất buồn cười.
Trong lúc này, Thẩm Ngôn Lễ đi tới ngồi xuống đối diện cô, hai người đều nhìn vào điện thoại di động.
Lúc này ánh mắt cô rơi vào tay anh.
Còn tưởng Thẩm Ngôn Lễ đang bận việc gì đó, hóa ra anh đã nghe hết những gì Tiêu Tự vừa nói rồi.
…
Sau khi gọi món xong, tốc độ mang đồ ăn của quán đồ nướng lên rất nhanh.
Vì đều mới nướng trên bếp nên vẫn còn hơi bốc khói nhẹ.
Thịnh Tường không có khẩu vị lắm, bình thường cô không có thói quen ăn khuya nên chỉ ăn một chút đã thấy hơi no no.
Ứng Đào ngồi bên lén lấy chai rượu nhấp môi, bắt đầu hơi say say thế là kéo luôn người nghiêm túc như Diệp Kinh Hàn ra nói chuyện ầm ĩ khiến người ta đỏ cả mặt.
Thịnh Tường thấy mọi người ăn gần xong, cô đứng dậy ra quầy thu ngân trả tiền.
Người phục vụ trong quán thấy cô nhắc tới số bàn bèn lắc đầu: “Người đẹp, bàn này được trả tiền rồi.”
Thịnh Tường khựng lại: “Nhưng mà em còn chưa trả mà.”
“Vừa nãy có một cậu trai qua đây nói rằng hóa đơn sẽ do cậu ấy thanh toán, bọn họ qua đây mấy lần nên cứ trừ thẳng vào thẻ của cậu ấy là được.”
“Vậy ạ?”
Thịnh Tường dường như hiểu ra, trong lòng cô chợt dâng lên điều gì đó. Thịnh Tường chậm rãi quay người lại rồi nhìn về phía bàn ăn bên kia.
Không gian của quán nướng không lớn cũng không nhỏ, đèn trên cao hơi yếu nên cứ nhấp nháy.
Đám Tiêu Tự cười đùa nói chuyện khiến quán thịt nướng trở nên rất náo nhiệt.
Thẩm Ngôn Lễ ngồi phía ngoài cùng đang tựa vào tường, tuy không nói gì nhưng chỉ cần cất tiếng là có thể khiến Tiêu Tự câm nín.
Đột nhiên, anh dường như phát hiện ra gì đó bèn nhìn thẳng sang.
Thịnh Tường nhìn anh, trực giác trong lòng càng rõ rệt hơn.
…
Ra khỏi quán thịt nướng thì ngoài trường học cũng không còn ai qua lại nữa.
Trong tòa nhà ký túc xá bên đường, cửa sổ nhỏ tối om, nhiều phòng trong ký túc xá đã ngủ say.
Ứng Đào đã nhanh chóng làm quen với ba người còn lại, men say dâng lên, đi đường họ còn muốn chơi oẳn tù tì với nhau.
Nhóm người đi trước dẫn đường, để lại hai người tỉnh táo là Thịnh Tường và Thẩm Ngôn Lễ tụt lại sau cùng.
Trong này chỉ có duy nhất Thịnh Tường không ở trong ký túc xá và lát sẽ phải rời đi.
Suốt chặng đường quay lại cổng trường, cô gái cứ ngập ngừng rồi lại thôi.
Đứng đợi đèn đỏ, Thẩm Ngôn Lễ đón gió đêm lạnh thổi tới, anh nhìn về phía cô: “Cậu định nói gì với tôi à?”
Cơn gió hơi mạnh và tạo ra lực khá lớn, những sợi tóc mái trên trán anh bị thổi bay để lộ xương mày rõ ràng.
Một tay anh cầm theo chiếc áo khoác, lớp lót màu đen bên trong bị gió thổi tung lên.
Anh hơi cúi đầu nhìn cô.
Sắp hết đèn đỏ, Thịnh Tường cũng không do dự nữa: “Vừa rồi có phải cậu trả tiền không?”
“Hửm?”
“Ở quán đồ nướng ấy.”
“Sao vậy?” Thẩm Ngôn Lễ cầm theo chiếc áo khoác rồi đứng dậy, quanh người man mác vẻ lười biếng.
Thịnh Tường nghe xong thì không nói gì nữa.
Có điều, mục đích ban đầu của Thịnh Tường là tận dụng bữa thịt nướng để mời khách và tiện thể trả ơn.
Không ngờ, quanh đi quẩn lại rồi lại thành quay ngược lại.
Dường như biết được suy nghĩ trong lòng cô, Thẩm Ngôn Lễ đột nhiên mở miệng: “Thật ra cũng không có gì, cậu không phải để ý.”
“Nhưng mà…” Thịnh Tường nói được một nửa, không biết nghĩ tới điều gì mà đổi chủ đề: “Có phải áo khoác của cậu hôm nay cũng bị ướt không?”
Bởi vì quấn quanh người cô nên chắc chắn sẽ bị thấm ướt.
Thẩm Ngôn Lễ còn chưa đáp lại, Thịnh Tường vừa nói xong thì đèn đỏ bỗng tắt, đèn xanh sáng lên.
Họ chia tay ở đây. Thịnh Tường ở trong trường nên chỉ đi thêm mấy bước nữa, không cần phải sang đường.
Vào lúc này, Thẩm Ngôn Lễ bỗng ném một thứ gì đó vào người cô: “Nếu cậu thấy áy náy quá thì giặt thay tôi đi.”
Thịnh Tường giật mình trước hành động đột ngột của anh, song tay cô lại bị động nhận lấy chiếc áo.
Cô nắm chặt chiếc áo khoác đen trong tay và lại ngước mắt lên.
Thẩm Ngôn Lễ đã băng qua đường và đi theo nhóm của Tiêu Tự rồi dần dần rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.