Hạ Cánh Nơi Thế Giới Của Em

Chương 19:

Chấp Thông Nhất Căn

07/09/2024

Sau khi buổi lễ tuyên dương kết thúc, ban đêm vốn tĩnh lặng được thay bằng một đợt phấn khởi hào hứng.

Bài phát biểu của Thịnh Tường hot lên trong diễn đàn của Đại học Hàng không vũ trụ Kinh Hoài, cho tới khi buổi lễ kết thúc và tới tận sáng vẫn được rất nhiều lượt quan tâm.

Tuy nói ký túc xá cắt điện nhưng cũng có không ít cú đêm không ngủ được, ai nấy đều vùi mình trong chăn say và nằm đọc bài một cách vui vẻ hăng say.

Nhưng thẳng thắn mà nói thì dù giáo dục đại học có nghiêm túc và chuyên nghiệp đến đâu, chỉ cần nhắc đến những nhân vật quen thuộc trong trường thì đó sẽ luôn là chủ đề thống nhất giữa các sinh viên.

Dưới khán đài khi ấy còn có người mang theo cả ống nhòm tầm xa, không chỉ chụp được hiện trường mà chất lượng ảnh còn cực kỳ rõ nét. Người đó vốn chỉ định đăng lên vòng bạn bè cho mọi người thưởng thức cùng thôi, ai dè lại mang lại kết quả đáng kinh ngạc tới vậy. Sau đó người này lại đăng những tấm hình này lên diễn đàn, bình luận cũng xuất hiện liên tục, hầu hết đều là những người tỏ ra tiếc nuối vì không thể tới xem trực tiếp.

Từ lúc vào trường đến giờ mới chỉ có một khoảng thời gian ngắn, thế nhưng cái tên “Thịnh Tường” lại gần như trở thành một biểu tượng top đầu trong trường. Ngay cả đàn anh đàn chị cũng muốn tới xem phong thái thế nào, thế là đều tới góp vui.

Khi Tiêu Tự và Diệp Kinh Hàn quay về ký túc xá thì đã say bí tỉ, nhưng mồm thì vẫn đang la hét oẳn tù tì: “Một với một là lòng kính trọng! Hai với hai là hai anh em ta!”

Nhìn như vẫn đang đắm chìm trong cuộc thi và sống chết không muốn tỉnh lại vậy.

Trình Dã Vọng: “...”

Tửu lượng của hai tên này hình như hơi kém quá, anh ấy không khỏi cạn lời.

Thật ra Diệp Kinh Hàn như vậy thì cũng khá bình thường, có thể hiểu được, nhưng mà cái con người quanh năm vùi mình trong mấy thứ trăng thanh gió mát như Tiêu Tự sao lại yếu như gà thế này, đây mới là điều bất ngờ này.

Trình Dã Vọng hơi bất lực, anh ấy nhìn về phía Thẩm Ngôn Lễ: “Xử lý hai người này sao giờ?”

Thẩm Ngôn Lễ: “Chịu thôi, ném lên giường luôn đi, cho tự sinh tự diệt.”

Trình Dã Vọng cũng chẳng hơi đâu quan tâm hai tên này: “Thế cũng được, cậu tắm trước hay tôi tắm trước đây?”

Thẩm Ngôn Lễ không tranh với anh ấy, ngồi xuống rồi nói: “Cậu tắm trước đi.”

Trình Dã Vọng ra tủ quần áo lấy đồ ngủ rồi nhanh chân bước vào nhà tắm.

Lúc này, Tiêu Tự lại bỗng tỉnh dậy rồi đẩy Diệp Kinh Hàn đang say như chết ra, ra vẻ lấy điện thoại ra xem.

“Tôi đã bảo mà, hôm nay trên diễn đàn của Đại học Hàng không vũ trụ Kinh Hoài chắc chắn sẽ rất náo nhiệt! Em gái Tường có cả một topic riêng luôn kìa!” Ngừng lại một chút, anh ta mơ hồ nhìn về bóng người mờ nhạt trước mặt bên phải rồi đột nhiên cất giọng nói như thể đã kìm nén rất nhiều: “Năm với năm, năm đầu sỏ!”

Dứt lời, Tiêu Tự thở hắt ra, nghiêng đầu một cái rồi lăn ra xỉu như chết.

Thẩm Ngôn Lễ hơi hất đôi chân đang đấm đá loạn xạ của Tiêu Tự, mấy giây sau, anh rút điện thoại ra rồi mở màn hình.



Thịnh Tường hoàn toàn không hề hay biết việc mình được lên diễn đàn.

Trước giờ cô vốn làm việc và nghỉ ngơi rất có quy luật, khi đến giờ sẽ đi ngủ. Sau khi ăn bữa ăn khuya xong, Thịnh Tường quay lại cửa hàng, đây là lần cô về nhà muộn nhất trong ngày thường rồi.

Khi trở lại sân sau, trong sân yên tĩnh, cây cổ thụ ở giữa xào xạc trong gió thu, bóng trăng còn đọng lại trên cành cây. Có lẽ màn đêm như vậy quá đặc biệt khiến Thịnh Tường khó nén nổi mà dừng bước và hít một hơi thật sâu.

Chắc vì không biết mấy giờ cô mới quay lại nên Lê Nghệ để lại một bóng đèn nhỏ cho cô, bóng đèn được treo lủng lẳng ở mái hiên hành lang.

Đoạn đường tới gần phòng, mắt cô choáng váng vì ánh đèn vàng ấm áp.

Trên người Thịnh Tường vẫn còn lại mùi đồ nướng, cô siết chặt chiếc áo khoác jacket màu đen rồi từ tốn bước về phòng mình.

Trở về phòng, cô đi tắm, chạm vào bồn rửa trong sương mù mông lung và bắt đầu cẩn thận giặt chiếc áo khoác kia.

Mọi thứ thật sự rất kỳ diệu. Khi bắt đầu khai giảng, Thịnh Tường hoàn toàn không ngờ tới mình sẽ giặt quần áo cho một nam sinh.

Động tác dưới tay cô hơi dừng lại rồi tiếp theo lại càng nhẹ nhàng hơn.

Giá tiền chiếc áo khoác này của Thẩm Ngôn Lễ có lẽ không rẻ, không biết cô giặt bằng tay có sao không nữa…

Nghĩ thế, Thịnh Tường bỗng thấy hơi chần chừ, cô sợ mình giặt hỏng đồ của anh thì khác nào…

Cuối cùng, Thịnh Tường vẫn cẩn thận tìm tòi thông tin ở trên mạng.

Một lúc lâu sau mới hoàn thành xong xuôi.

Thịnh Tường sợ mai Lê Nghệ và Ninh Viễn Tuyết thấy sẽ hỏi nhiều, thế là cô quyết định phơi chiếc áo khoác này ở cửa sổ cạnh giường trong phòng mình.

Chiếc áo khoác đen sau khi giặt đã bị co lại một chút, nằm cạnh bộ sườn xám màu trăng lưỡi liềm.

Thịnh Tường nhìn đi nơi khác, hai hàng mi rũ xuống.

Bận bịu tới tận giờ này khiến cơn buồn ngủ ập tới như sóng triều mênh mông, có muốn kháng cự cũng không được. Thịnh Tường nằm trên giường, ngủ một giấc ngon lành không mộng mị.



Sáng hôm sau, Thịnh Tường kín lịch học, các môn chuyên ngành được xếp kín kẽ. Nhưng thoát khỏi kiếp nạn buổi sáng thì thoải mái hơn, dù sao đây cũng là thứ sáu, tất cả các lớp buổi chiều đều là môn tự chọn trừ sinh viên năm cuối, không có lớp buổi tối nên cũng gọi là khá nhẹ nhàng.

Môn tự chọn có nghĩa là có thể chọn bất cứ chuyên ngành nào để học đều được, nội dung phong phú đa dạng, có thể chọn theo sở thích của bản thân.

Một vài giáo sư ở một số ngành học sẽ mở các khóa học tự chọn đặc biệt dành riêng cho mỗi ngành vào các buổi chiều thứ sáu để làm chỉ tiêu cho các khóa học tự chọn trong toàn trường.Vì vậy, hàng năm đều có sự cố các môn tự chọn phổ biến tới nỗi khiến máy chủ của trường bị sập.

Thịnh Tường phải tham gia tổng cộng hai học phần tự chọn, môn đầu tiên là Đánh giá nghệ thuật tiếng Pháp của Khoa Ngoại ngữ, còn môn còn lại là vì bị Ứng Đào rủ rê nên cuối cùng cô chọn Máy móc và Mô hình của Học viện Kỹ thuật hàng không.

Cái sau thuần túy là do may mắn, lại vì quá nhiều người lựa chọn nên giáo viên phụ trách nghe theo lời khuyên của sinh viên trên đường dây nóng và quyết định mở thêm slot.



Thịnh Tường và Ứng Đào chỉ học cùng nhau vào tiết cuối, hai người gặp nhau ở thư viện sau thời gian nghỉ giữa giờ và đi thẳng tới tòa nhà Kỹ thuật hàng không.

Vì họ mới chọn lớp học trong phòng máy tính cách đây không lâu nên đây cũng là lần đầu tiên hai người tới đây, muốn tìm phòng học cũng phải tốn chút thời gian.

“Phòng B606… đây rồi!” Ứng Đào ngẩng đầu nhìn rồi không nhìn ngó lung tung nữa, kéo thẳng Thịnh Tường vào trong.

Vừa mới vào lớp thôi mà đã thấy chật kín người, ngoại trừ hàng đầu tiên sát cửa vẫn còn một số chỗ ngồi ra thì hàng bên và hàng sau đã bịt kín, không có một kẽ hở nào.

Còn chưa tới giờ vào lớp, vẫn còn khoảng mười mấy phút nữa mà phòng học cứ như nồi nước sôi sùng sục, ai nấy đều bận rộn với việc riêng của mình.

“Ôi chao, cũng biết là môn này được nhiều người chọn lắm mà không ngờ đông cỡ này, hết cả chỗ luôn rồi.”

Ứng Đào đã chọn môn này từ tận đáy lòng. Lúc trước học khóa huấn luyện quân sự cô ấy không được xem mô hình nên cứ nhớ mãi không quên, khắc cốt ghi tâm sắp thành “nốt chu sa” trong lòng mất rồi, làm cách nào cũng không quên được.

Thấy phần giới thiệu lớp học này mơ hồ đề cập đến thứ gọi là mô hình, tim Ứng Đào chợt rơi nhịp, thế là quyết định rủ rê Thịnh Tường học chung.

Thịnh Tường không có ý kiến, cô đã chọn được môn mình thích rồi nên chọn học phần khác với cô ấy cũng được.

Nhưng giờ ngồi đâu mới là vấn đề nan giải…

Ánh mắt của Ứng Đào rơi vào hàng thứ nhất rồi nhanh chóng tìm được mục tiêu.

Thẩm Ngôn Lễ lười biếng ngả người ra sau.

Hàng ghế nhỏ đó có năm ghế, anh ngồi thứ hai từ trái sang, ba ghế bên cạnh còn trống.

Ứng Đào kéo Thịnh Tường rồi nhanh chân bước đến: “Nam thần! Tôi với em Tường có thể ngồi đây với cậu được không?”

Sau vài lần cạn ly ở quán đồ nướng thì Ứng Đào đã hoàn toàn không còn sợ hãi Thẩm Ngôn Lễ như trước đây nữa.

Thẩm Ngôn Lễ vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, nghe thấy giọng nói quen thuộc bèn chậm rãi mở mắt: “Cậu gọi tôi à?”

Ứng Đào chớp mắt mấy lần: “Hì hì, cậu làm nam thần đứng đầu trường mà, bọn tôi đều gọi cậu là nam thần cả!”

“Đều?” Thẩm Ngôn Lễ lặp lại chữ này rồi hỏi ngược lại, song ánh mắt lại từ tốn liếc qua Ứng Đào và nhìn Thịnh Tường.

Bắt gặp ánh mắt của anh, Thịnh Tường lặng lẽ dùng tay siết chặt tay Ứng Đào.

“Dù là ai thì cũng gọi như thế cả.” Ứng Đào liếc nhìn đằng sau: “Vậy nên là giờ chúng tôi có thể ngồi đây được không, bên cạnh cậu không có ai chứ?”

“Ừm.” Anh nhướng mày rồi nói thêm: “Trình Dã Vọng cũng ngồi đây, nhưng mà cậu ấy chưa tới.”

Nghe thế này là đồng ý rồi.

“Tốt quá.” Ứng Đào vội đẩy Thịnh Tường để cô đi vào trước, còn cô ấy thì ngồi ở ngoài rìa.

Cứ thế, Thịnh Tường và Thẩm Ngôn Lễ chỉ ngồi cách nhau một chỗ ngồi.

Thịnh Tường lấy bút ra, mò mẫm một lúc trước khi bắt đầu vào học.

Cô chưa kịp làm gì thì bên cạnh chợt vang lên giọng nói của Thẩm Ngôn Lễ.

“Hai người đến lớp này mà không mang gì à?”

Ứng Đào phản ứng lại ngay: “Đâu có, tôi có mang vở mà!”

Thịnh Tường không rõ nguyên do, cô bèn quay lại nhìn anh: “Môn này cũng cần vở sao?”

Thịnh Tường nghe Ứng Đào nói thì cứ nghĩ là môn này chỉ đơn thuần thưởng thức mô hình, với cả đây là lần đầu cô tham gia nên cũng chỉ mang theo giấy ghi chú tượng trưng thôi.

“Có sách vẽ chuyên ngành máy móc đây.” Thẩm Ngôn Lễ nói rồi chỉ tay vào trước bàn mình: “Lớp của thầy Hàn đầu hói rất nghiêm khắc, trước khi chọn môn các cậu không tìm hiểu trước à? Nhất định phải cầm theo bản vẽ chuyên nghiệp tới.”

“... Hả?” Ngay cả Ứng Đào cũng hơi ngơ ngác: “Môn này không phải là xem cách tạo mô hình ư?”

“Không.” Thẩm Ngôn Lễ hững hờ: “Đây là môn học cách xây mô hình.”

Thịnh Tường: “...”

Ứng Đào: “...”

“Ôi trời ơi, toi tôi rồi!” Ứng Đào là người phản ứng đầu tiên, cô ấy bắt đầu gào thét.

“Buổi đầu tiên thường chỉ là ghi chép thôi, không dùng nhiều đâu.” Thẩm Ngôn Lễ dời mắt rồi xé hai tờ xuống và đưa một tờ cho Ứng Đào.

Còn tờ còn lại thì anh lấy bút viết qua loa gì đó lên đó.

Sau đó Thẩm Ngôn Lễ chậm rãi đưa tới trước mặt Thịnh Tường.

Tầm mắt của cô rơi lên phần xương eo bàn tay anh và thấy từng khớp xương rõ ràng nhô lên trên đó.

Bên trên là một hàng chữ rồng bay phượng múa…

“Bạn Thịnh, áo khoác đâu?”

Bên phải là Ứng Đào đang mải mê viết tên chuyên ngành, Thịnh Tường không muốn trắng trợn thuận theo nên chỉ thẳng tay che kín tờ giấy lại, sau đó quay lại nói nhỏ với anh: “Vẫn chưa xong…”

Giọng cô gái nhẹ nhàng vang lên, hòa lẫn với hương thơm dịu nhẹ của hoa sơn chi.

Thẩm Ngôn Lễ hơi nhướng mắt, một lúc lâu sau mới đáp lại một cách tượng trưng.





Một lát sau vẫn chưa vào lớp.

Thịnh Tường ngồi yên nhưng hiếm khi cảm thấy có chút khó chịu.

Từng cơn đau nhói ở vùng bụng dưới cứ thế ập đến.

Không phải đột nhiên hay dồn dập mà là sự tích tụ từ từ, mỗi lần tụ lại đến đỉnh điểm rồi lại chậm rãi rơi xuống, cứ thế lặp đi lặp lại.

Nhưng không tới nỗi quá khó chịu đựng.

Có lẽ là do bị cảm sau khi đi về ngày hôm qua, hoặc có thể chỉ là sắp tới những ngày đó trong tháng.

Thịnh Tường nghĩ như vậy, cũng không nói gì mà chỉ dùng tay chạm vào rồi che lại một lúc.

Qua thêm vài phút nữa, Thẩm Ngôn Lễ ngồi cạnh cô bỗng nhấc chân ra ngoài.

Thịnh Tường và Ứng Đào trò chuyện đôi câu, cuối cùng thời gian cũng dần trôi.

Khi sắp tới giờ, người thầy giáo lớn tuổi bước vào lớp. Ngoài Thẩm Ngôn Lễ vừa mới ra ngoài thì ngay cả Trình Dã Vọng cũng không xuất hiện.

“Reng…” Một tiếng sau, người thầy giáo lớn tuổi trên bục giảng quay người lại, nhìn quanh bốn phía rồi bắt đầu tự giới thiệu: “Hôm nay có nhiều gương mặt mới phết nhỉ, vậy để tôi giới thiệu chút nhé. Tôi là giáo sư giảng dạy của môn học này, Hàn Thúc, Học viện Kỹ thuật hàng không.”

Vừa dứt lời, Thẩm Ngôn Lễ bước từ cửa vào khiến người giáo sư phải ngước mắt nhìn lại.

Nhưng Hàn Thúc cũng không nói gì, lại quay đầu rời đi.

Ghế bên trái có cảm giác hơi lún xuống, có bóng người từ từ tiến lại gần vị trí hàng ghế.

Thịnh Tường chưa kịp phản ứng thì Thẩm Ngôn Lễ đã đưa một hộp sữa qua.

“Để ủ ấm.” Anh nói.

Sau khi Thịnh Tường nhận lấy, trong lòng bàn tay là cảm xúc ấm áp.

Cô cúi đầu nhìn, đây là hộp sữa có vị đào.

Thực ra bây giờ cô đã đỡ hơn nhiều, Thịnh Tường nghĩ thế nhưng vẫn gật đầu với anh.

Hàn Thúc trên bục giảng bắt đầu nói về những yêu cầu trong tiết học của ông ấy, đúng là rất nghiêm ngặt.

Phòng học vô cùng yên lặng, Thịnh Tường không dám chểnh mảng nên tay trái vội đặt hộp sữa bò xuống bụng, tay phải nhanh chóng ghi tốc ký lại.

Mấy phút sau, ngoài hành lang phòng học vang lên tiếng bước chân dồn dập, ngày càng tiến lại gần.

Gương mặt Trình Dã Vọng xuất hiện trước cửa: “Em chào thầy, em đến trễ ạ!”

Ánh mắt Hàn Thúc lặng lẽ lướt tới: “Em có biết còn bao nhiêu phút nữa bắt đầu học không?”

“Năm phút ạ!” Trình Dã Vọng thở không ra hơi: “Tiết trước của em là quay phim ngoài trời, em chạy từ bên sân đông sang đây ạ!”

Đại học Hàng có ba sân vận động, hai sân lớn và một sân nhỏ, sân phía đông vắng vẻ nhất và xa tòa nhà giảng dạy nhất.

“Thôi được, tạm tha cho em lần này, sau này sẽ không có ngoại lệ nữa đâu. Tới muộn thì sẽ bị trừ điểm chuyên cần.” Sau khi Hàn Thúc đồng ý, Trình Dã Vọng mới thở phào nhẹ nhõm rồi tìm tới vị trí ở hàng đầu mà Thẩm Ngôn Lễ đã giữ cho và ngồi xuống bên trái anh.

Hàn Thúc lại tiếp tục chủ đề vừa nãy, đúng lúc này, trước cửa phòng học lại xuất hiện ba sinh viên nữ.

Tình huống cũng giống hệt như Trình Dã Vọng.

Thầy giáo lớn tuổi khoát tay: “Mau ngồi vào chỗ đi, đừng làm ảnh hưởng tới những bạn khác.”

Mấy sinh viên nữ đó lượn lờ quanh bốn phía nhưng không có chỗ nào còn trống.

Mặc dù có một vài chỗ trống nhưng đều là ghế dư còn lại sau khi các nhóm đi chung đã ngồi hết từ trước, mấy cô nữ sinh đó rõ ràng là không muốn tách ra ngồi riêng.

Hàn Thúc không chịu được nữa: “Ngơ ngác cái gì nữa, lấy ghế nhựa ở đằng sau ra mà ngồi đi. Tới muộn thì tự hiểu không còn chỗ đi, lát nữa còn không có bàn để vẽ tranh đâu.”

Dứt lời, ông ấy đi tới hàng thứ nhất trước rồi bắt đầu phát tài liệu cho từng người.

Vốn dĩ mọi chuyện đã bình thường, nhưng đúng lúc này một nữ sinh ngồi hàng sau Thẩm Ngôn Lễ bắt đầu nhỏ giọng phàn nàn.

“Hai nữ sinh ngồi trước làm sao thế, không học cùng chuyên ngành với bọn mình mà còn tranh ngồi cùng Thẩm Ngôn Lễ nữa.”

Không biết là đang nói mấy cô gái cùng chuyên ngành ban nãy không có chỗ ngồi hay là cảm thấy không thích các cô ngồi cùng Thẩm Ngôn Lễ nữa.

Ứng Đào nghe thì bỗng không nhịn được cơn giận, đây là môn học tự chọn và còn chẳng hạn chế. Hơn nữa, cô ấy và Thịnh Tường ngồi cạnh Thẩm Ngôn Lễ cũng là có sự đồng ý của anh.

Nhưng giờ là giờ lên lớp nên Ứng Đào cũng không thể quay lại tranh luận được.

Không được đáp lại, nữ sinh phía sau lại bắt đầu nhỏ giọng phàn nàn, lúc này còn nhắc thẳng đến tên Thịnh Tường nữa.

Tới khi Thẩm Ngôn Lễ nhận tài liệu mà Hàn Thúc đưa cho và nhờ anh chuyển tiếp…

“Nói xong chưa?” Một thanh âm như vậy vang lên trong phòng học rộng lớn, rõ ràng rành mạch.

Thẩm Ngôn Lễ quay người lại, đặt chồng bản vẽ mô hình dày cộp lên bàn cô gái ở ghế sau, dùng lực nhẹ phát ra một tiếng “rầm” rồi hơi ngước mắt lên nói: “Tôi chiếm chỗ cho các cô ấy đấy, cậu có ý kiến gì không?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Hạ Cánh Nơi Thế Giới Của Em

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook