Chương 21:
Chấp Thông Nhất Căn
07/09/2024
Các cuộc thảo luận về việc Thẩm Ngôn Lễ thay đổi màu tóc trên diễn đàn trường Đại học Hàng không vũ trụ Kinh Hoài đã luôn phổ biến kể từ khi tin tức này nổ ra, xu hướng có thể là độ lan tỏa sẽ tiếp tục tăng cao.
Mọi động thái của người làm mưa làm gió trong trường đều được liệt kê ra ở trên đó. Đặc biệt, có một số bài đăng vô cùng thú vị, đôi khi người ta có thể biết được tin tức mới nhất của toàn trường mà chẳng cần bước ra khỏi cửa ký túc xá.
Ngoài nhóm những sinh viên chen chúc sống trong diễn đàn, còn có ba người khác trong phòng ký túc xá của Thẩm Ngôn Lễ cũng đang tò mò về chuyện lần này. Có điều, nhờ có bài đăng chụp lén nên cho dù đến bây giờ, Tiêu Tự vẫn chưa được nhìn thấy dáng vẻ của cậu chủ Thẩm thì cũng vẫn thực sự cảm thấy ngạc nhiên.
Dù sao, mấy ngày gần đây, Thẩm Ngôn Lễ đều không ở lại ký túc xá, cho nên quả thật bọn họ không hề gặp được anh.
Trên thực tế, vì màu tóc sáng chói của mình, Thẩm Ngôn Lễ đã bị lãnh đạo học viện phê bình không ít lần. Trước đó, lúc anh đại biểu cho tân sinh viên lên phát biểu cảm nghĩ, bên trên cũng đã bảo không đổi màu tóc thì đừng lên nữa, thế là anh đáp lại không cần thì thôi, vừa gọn gàng vừa sòng phẳng.
Khi ấy, Tiêu Tự có hỏi anh về việc này, Thẩm Ngôn Lễ đã chặn lại bằng một câu: “Tôi lười đổi.”
Tiêu Tự hoàn toàn không thể đồng cảm với trường hợp như thế này.
Bởi vì anh ta cũng không nghĩ tới, chỉ tưởng rằng Thẩm Ngôn Lễ đã tùy hứng bất cần quen rồi.
Ngày hôm đó, Thẩm Ngôn Lễ không đến căn hộ ở ngoài trường học mà quay về phòng ký túc xá, vừa mới bước vào đã bị người ta bắt lại.
“Được lắm, cậu làm thế này cũng giống như là đang làm việc lớn!” Tiêu Tự vừa nói vừa chuẩn bị ra tay, quay trái quay phải quanh người Thẩm Ngôn Lễ như thế muốn nhìn xuyên qua người anh: “Nhanh lên, anh Thẩm, để cho tôi thử trải nghiệm cảm giác xem nào.”
Thẩm Ngôn Lễ thoáng giơ cánh tay lên, linh hoạt chặn anh ta lại: “Cậu sống mà không có kiên nhẫn nữa à?”
Tiêu Tự không với tới được, khẽ buông tay ra rồi cười thành tiếng: “Có đến nỗi như vậy không, cậu cho rằng tôi muốn chạm vào cậu lắm hả? Tay ông đây hơi bị quý giá đấy.”
Dứt lời, anh ta ngồi xuống chỗ của mình, nói: “Gần đây tôi có hẹn một em gái đi ăn. Các cậu có muốn xem qua giọng điệu và câu từ trong tin nhắn WeChat không? Dùng từ cực kỳ dễ thương!”
Trình Dã Vọng trông thấy Tiêu Tự ồn ào, ghét bỏ mà trực tiếp bước qua và tránh xa ra, đưa mắt nhìn về phía Thẩm Ngôn Lễ và hỏi anh: “Đã giải quyết xong chuyện tiếp theo chưa?”
Thẩm Ngôn Lễ suy nghĩ một lúc, khẽ gật đầu: “Sắp xong rồi.”
Tiêu Tự đang nhìn màn hình điện thoại, nghe vậy thì ngẩng đầu lên, bối rối hỏi: “Cái gì mà giải quyết chuyện tiếp theo? Các cậu đang giấu tôi điều gì đó đúng không?”
“Có muốn giấu diếm thì cũng không thể giấu nổi chuyện này, hiểu không?” Trình Dã Vọng có hơi tức giận, thuận tay thưởng cho Tiêu Tự một cái búng tay thật mạnh: “Đã cơ bản xác định được kẻ tình nghi trong vụ tạt nước lên người Thịnh Tường trước đó rồi.”
Tiêu Tự vẫn còn đang ở trong trạng thái mơ hồ: “Vậy tại sao tôi lại không biết gì cả?”
Tầm mắt của anh ta quay lại với màn hình điện thoại di động, lướt đọc lại hết toàn bộ các bài viết trên diễn đàn trường.
Không hề xuất hiện kẻ tình nghi mà hai người này đã nhắc đến.
Trình Dã Vọng không thèm giải thích chi tiết với anh ta, chỉ thốt ra một câu: “Chẳng bao lâu nữa cậu sẽ biết thôi.” Điều này đã thành công khiến Tiêu Tự im bặt, lưu loát đuổi anh ấy đi.
Sau đó, Trình Dã Vọng đi về hướng phòng tắm, khi bước ngang qua còn vỗ vai Thẩm Ngôn Lễ: “Cậu còn cần phải đi gặp bí thư ở bên kia nữa sao?”
“Không có việc gì thì tại sao lại phải đi.” Thẩm Ngôn Lễ đang chơi với mô hình máy bay, xương ngón tay thon dài và gọn gàng, Trình Dã Vọng nói đến đây cũng không ngẩng đầu lên.
Trình Dã Vọng cười mắng anh một tiếng rồi đi thẳng vào phòng tắm, thật sự chẳng nói thêm lời nào nữa, dù sao thì sự việc cũng sắp sửa được giải quyết xong xuôi rồi.
“Bí thư, bí thư à.” Tiêu Tự liếc nhìn với ánh mắt cất giấu sự thăm dò, đưa tay chạm vào tóc của Thẩm Ngôn Lễ: “Cậu đừng có nói với tôi, cái này là do bí thư yêu cầu nhé.”
“Yêu cầu thì sao, mà không yêu cầu thì lại như thế nào.” Thẩm Ngôn Lễ lười biếng, không hề đưa ra một câu trả lời chắc chắn.
Anh tùy ý ném mô hình máy bay xuống, cả cơ thể ngả về phía sau, thuận tay mở WeChat trên điện thoại di động lên.
Một chấm đỏ xuất hiện ở góc trên bên phải của vòng bạn bè, hình đại diện trông rất quen thuộc.
Thẩm Ngôn Lễ bấm mở, bài viết đầu tiên trong vòng bạn bè được hiện ra ngay trước mắt anh.
“Tiệm thêu nhỏ”: [Sau hai ngày nữa, tiệm thêu nhỏ sẽ chính thức khai trương. Những tài khoản đã kết bạn WeChat có thể sử dụng thời gian làm bạn bè đã được xác minh để tham gia hoạt động rút thưởng miễn phí nhân ngày khai trương. Các thành phẩm của những mẫu thêu khác nhau sẽ được tặng cho các bạn dựa trên kết quả rút thưởng.]
Tiêu Tự thấy Thẩm Ngôn Lễ đang nhìn chăm chú vào điện thoại di động, cũng không lên tiếng hỏi nhiều.
Cho dù có suy nghĩ đến đâu, anh ta cũng không tài nào nghĩ ra được điều gì khác, chỉ là cảm thấy có chút tà ác.
“Nhưng mà, quả thật không ai có thể sánh bằng cậu được.” Tiêu Tự quan sát Thẩm Ngôn Lễ một lúc lâu, chặc lưỡi vài cái: “Tôi là đàn ông, nhưng cũng không dằn lòng được mà có hơi rung động.”
Thẩm Ngôn Lễ còn chẳng liếc mắt nhìn anh ta: “Tôi xin lỗi, xu hướng tình dục của tôi hoàn toàn bình thường.”
“Tôi biết là cậu bình thường. Trước đây, cậu đã từng làm anh hùng cứu mỹ nhân vài lần rồi, ai mà chẳng biết là xu hướng tình dục của cậu bình thường?” Tiêu Tự hết nói quái gở lại bắt đầu dặn đi dặn lại: “Chỉ có điều, tôi vẫn cần phải nhấn mạnh một điểm. Sau này, khi tôi tán gái, cậu cũng đừng có tỏa ra sức hấp dẫn của mình trước mặt họ nữa.”
Anh ta vừa nói vừa ném điện thoại qua, nhất quyết phải để cho Thẩm Ngôn Lễ nhìn thấy chiến tích của anh, nhưng rồi lại bị tàn nhẫn hất đi.
Tiêu Tự sờ lên cánh tay suýt chút nữa đã bị lực ném mạnh mẽ kia đánh gãy, không biết đã nghĩ tới điều gì mà chợt lẩm bẩm một mình: “Với cái tính cách như thế thì làm sao mà bí thư có thể yêu cầu cậu ấy làm gì được chứ? Khốn kiếp, nhất định là nổi điên rồi.”
Thẩm Ngôn Lễ nghe được lời của Tiêu Tự, cụp mắt xuống.
Đúng là anh có đi đến tòa nhà hành chính một lần, nhưng mà đó không phải là do bí thư gọi tới.
Thứ hai hôm ấy là ngày Đại học Hàng không vũ trụ Kinh Hoài tiếp tục lại các lớp học sau kỳ nghỉ cuối tuần.
Sinh viên mang dáng vẻ hối hả, cả sân trường mơ hồ phủ đầy sương mù sau cơn mưa mùa thu.
Thẩm Ngôn Lễ gõ vài cái rồi mới đẩy cửa văn phòng ra.
Bí thư đã không còn trẻ, đang ngồi sau bàn đọc sách, ngước nhìn lên rồi trông thấy là anh thì không kìm được mà có phần sững sờ.
Tuy rằng điều mà ông ấy đang thầm nghĩ trong đầu chính là loại gió Tây Bắc nào đó đã thổi qua người mình, nhưng để mà thốt ra lời đó, người bí thư già đã dạy học nhiều năm như vậy cũng không thể cứ vậy mà nói ra.
Những suy nghĩ liên tục quay cuồng trong tâm trí của ông ấy, phải một lúc lâu sau, bí thư mới thận trọng gật đầu với Thẩm Ngôn Lễ, ra hiệu để anh ngồi xuống.
“Nói đi, em đến tìm tôi là có chuyện gì?”
Thẩm Ngôn Lễ đi thẳng vào vấn đề: “Em muốn đến phòng giám sát camera, điều tra bản ghi trong đó ạ.”
Anh không đề cập tới hai từ “giám sát” thì còn được, vừa nhắc đến, bí thư của học viện đã lập tức trở nên cảnh giác.
Thực sự không thể trách ông ấy quá đa nghi. Lý do rất đơn giản, chỉ là bởi vì cách đây không lâu, cố vấn trong trường cũng đã đến hỏi về việc này.
Người đó kể rằng có một học sinh đang thay quần áo trong phòng thay đồ để chuẩn bị cho buổi lễ khen thưởng thì đột nhiên bị kẻ có ác ý hãm hại.
Do đó, người kia cần phải điều tra bản ghi giám sát một chút để xem xét các đối tượng khả nghi. Tuy nhiên, đến cuối cùng, cũng không thể giải quyết xong xuôi được vấn đề này bởi vì thực sự rất khó để điều tra ra.
Nghĩ đến đây, bí thư nhìn về phía Thẩm Ngôn Lễ…
“Em tới chỗ đó để làm gì?”
Thẩm Ngôn Lễ nói ngắn gọn, lời ít ý nhiều: “Để tìm người.”
“Nếu như là về chuyện tôi biết, em không cần phải nhọc công như thế làm gì, bởi vì trong camera giám sát có điểm mù, cho nên không điều tra ra được.” Người bí thư già thoáng suy nghĩ qua mấy lần, chậm rãi nói: “Hơn nữa, trước đây, nó cũng đã được điều tra qua một lần rồi.”
“Không phải là ở đó.” Thẩm Ngôn Lễ cân nhắc vài giây, sau đó lên tiếng: “Em muốn điều tra hệ thống camera giám sát của tòa nhà giảng dạy ở bên cạnh.”
Tạm dừng một lát, anh lại nói thêm: “Tất cả các camera.”
Trong chốc lát, căn phòng chìm trong tĩnh lặng.
Bí thư vuốt râu, đưa mắt nhìn Thẩm Ngôn Lễ rồi vui vẻ mỉm cười: “Quả đúng là sóng sau xô sóng trước, em cũng to gan thật.”
Thực ra, ông ấy được xem như là một vị giáo sư khá dễ gần, thế nhưng, dù sao thì ông ấy cũng đã đảm nhiệm chức vụ này nhiều năm rồi, sẽ không bị mấy lời nói uy hiếp. Cùng với khí chất và địa vị của một người lãnh đạo trong nhà trường, rất nhiều sinh viên đến văn phòng đều tỏ ra kính cẩn và lễ phép, cư xử đúng mực với ông ấy.
Hôm nay, Thẩm Ngôn Lễ vừa đến đã nói muốn điều tra camera giám sát, bị ông ấy từ chối khéo rồi lại còn có thể tiếp tục tìm những góc độ mới.
Lắng nghe thử một chút, sau đó bảo rằng muốn xem camera giám sát của các tòa nhà khác.
Chưa nhắc đến sự tinh tế này, biểu hiện của anh vẫn là vô cùng cẩn thận.
Nghĩ thì nghĩ như vậy nhưng bí thư cũng không hề cảm thấy mình bị xúc phạm.
Rốt cuộc, vẫn cần phải tìm ra kẻ đó và anh đang làm rất tốt trong việc tuân theo tinh thần và nội quy của nhà trường.
Chỉ có điều, phòng quản lý camera giám sát không phải là nơi mà người bình thường không có phận sự có thể đi vào được. Mặc dù bí thư có tiếng nói lớn nhưng cũng vẫn phải xin ý kiến chỉ đạo của các lãnh đạo khác trong trường.
“Cho dù thế nào thì em cũng phải cho tôi một lý do.”
Khi bí thư nói, ông ấy cầm tách trà làm bằng gốm lên, đặt nắp sang một bên rồi chậm rãi nhấp một ngụm trong làn hơi nóng mờ ảo.
Ông ấy lại đặt chiếc cốc xuống, xuyên qua làn hơi của trà, mỉm cười nhìn về phía Thẩm Ngôn Lễ.
Thế rồi, đôi mắt của ông ấy thuận theo đó, dừng lại trên màu tóc xám khói trên đầu anh.
Thẩm Ngôn Lễ khẽ nhướng mi, còn chưa kịp nghĩ tới ý nghĩa phía sau mấy lời này của người bí thư già, anh đã nhìn thấy đầu ngón tay của ông ấy chỉ về phía này.
“Vậy thì cứ làm thế đi.”
“...”
Khoảng gần cuối ngày hôm sau, tài khoản công khai của trường và trang web chính thức cấp trường đột nhiên đưa ra một thông báo.
“Phòng giáo vụ của Đại học Hàng không vũ trụ Kinh Hoài xin tuyên bố:
Gần đây, chúng tôi đã nhận được báo cáo về việc có sinh viên bị người khác cố ý tạt một gáo nước lạnh vào người trong khi đang thay áo quần trong phòng thay đồ để chuẩn bị cho buổi lễ khen thưởng của trường. Việc làm ra chuyện cố ý hãm hại người khác như thế này đã gây ra nhiều ảnh hưởng cho người bị hại, trực tiếp hoặc gián tiếp đe dọa đến quyền lợi con người. Cho nên, nếu như không nghiêm khắc trừng phạt sinh viên đã gây ra chuyện này trong trường thì sẽ chẳng những phá hỏng truyền thống nhà trường, mà còn tăng thêm sự kiêu ngạo và khiến phương châm của trường trở nên vô dụng. Đến bước này, nhà trường trịnh trọng đưa ra lập trường của mình: sẽ kiên quyết không dung tha cho loại hành vi sai trái này, sẽ kiên quyết phủ nhận, kiên quyết trừng phạt nghiêm khắc!
Thông qua camera giám sát và bằng chứng nhiều bên, trong cuộc họp lãnh đạo nhà trường đã bàn bạc và đưa ra quyết định, trừng phạt nghiêm khắc sinh viên của Học viện âm nhạc - Trần Niệm. Với hiệu lực thi hành ngay lập tức, sinh viên này sẽ bị kỷ luật nặng và đình chỉ học trong vòng nửa tháng. Đồng thời, thư xin lỗi phải được đăng trên tất cả các bảng tin khác nhau trong trường suốt ba tháng, bản điện tử cần được đăng trên diễn đàn, tài khoản công khai và trang web trong vòng một tháng. Nếu như tái phạm một lần nữa, chứng chỉ bằng cấp có thể bị thu hồi.
Cuối cùng, toàn thể lãnh đạo nhà trường xin gửi tới lời xin lỗi và thăm hỏi tới sinh viên bị hại. Tại đây, chúng tôi cũng kêu gọi tất cả các sinh viên, đừng làm bất kỳ chuyện gì trái với đạo đức. Nếu như muốn thống trị trời xanh, trước tiên cần phải học được cách làm người.
Chú thích: Để bảo vệ quyền riêng tư của sinh viên, thông tin cụ thể của nạn nhân tạm thời sẽ không được công khai.
Trên đây là toàn thể phòng giáo vụ của trường Đại học Hàng không vũ trụ Kinh Hoài.”
Thông báo này vừa được đưa ra, toàn trường ngay lập tức xôn xao.
Những sinh viên còn ở trong lớp học cũng đã được các bạn học thông báo, đua nhau đi kiểm tra xem.
Chủ yếu là vì mới khai giảng chưa được bao lâu, mà đã xảy ra vụ việc bị kỷ luật nặng nề, bên cạnh những tin đồn yêu đương.
Nên coi như là rất nghiêm trọng, dù sao thì cũng giống như bị trừng phạt vì gian lận.
Mọi động thái của người làm mưa làm gió trong trường đều được liệt kê ra ở trên đó. Đặc biệt, có một số bài đăng vô cùng thú vị, đôi khi người ta có thể biết được tin tức mới nhất của toàn trường mà chẳng cần bước ra khỏi cửa ký túc xá.
Ngoài nhóm những sinh viên chen chúc sống trong diễn đàn, còn có ba người khác trong phòng ký túc xá của Thẩm Ngôn Lễ cũng đang tò mò về chuyện lần này. Có điều, nhờ có bài đăng chụp lén nên cho dù đến bây giờ, Tiêu Tự vẫn chưa được nhìn thấy dáng vẻ của cậu chủ Thẩm thì cũng vẫn thực sự cảm thấy ngạc nhiên.
Dù sao, mấy ngày gần đây, Thẩm Ngôn Lễ đều không ở lại ký túc xá, cho nên quả thật bọn họ không hề gặp được anh.
Trên thực tế, vì màu tóc sáng chói của mình, Thẩm Ngôn Lễ đã bị lãnh đạo học viện phê bình không ít lần. Trước đó, lúc anh đại biểu cho tân sinh viên lên phát biểu cảm nghĩ, bên trên cũng đã bảo không đổi màu tóc thì đừng lên nữa, thế là anh đáp lại không cần thì thôi, vừa gọn gàng vừa sòng phẳng.
Khi ấy, Tiêu Tự có hỏi anh về việc này, Thẩm Ngôn Lễ đã chặn lại bằng một câu: “Tôi lười đổi.”
Tiêu Tự hoàn toàn không thể đồng cảm với trường hợp như thế này.
Bởi vì anh ta cũng không nghĩ tới, chỉ tưởng rằng Thẩm Ngôn Lễ đã tùy hứng bất cần quen rồi.
Ngày hôm đó, Thẩm Ngôn Lễ không đến căn hộ ở ngoài trường học mà quay về phòng ký túc xá, vừa mới bước vào đã bị người ta bắt lại.
“Được lắm, cậu làm thế này cũng giống như là đang làm việc lớn!” Tiêu Tự vừa nói vừa chuẩn bị ra tay, quay trái quay phải quanh người Thẩm Ngôn Lễ như thế muốn nhìn xuyên qua người anh: “Nhanh lên, anh Thẩm, để cho tôi thử trải nghiệm cảm giác xem nào.”
Thẩm Ngôn Lễ thoáng giơ cánh tay lên, linh hoạt chặn anh ta lại: “Cậu sống mà không có kiên nhẫn nữa à?”
Tiêu Tự không với tới được, khẽ buông tay ra rồi cười thành tiếng: “Có đến nỗi như vậy không, cậu cho rằng tôi muốn chạm vào cậu lắm hả? Tay ông đây hơi bị quý giá đấy.”
Dứt lời, anh ta ngồi xuống chỗ của mình, nói: “Gần đây tôi có hẹn một em gái đi ăn. Các cậu có muốn xem qua giọng điệu và câu từ trong tin nhắn WeChat không? Dùng từ cực kỳ dễ thương!”
Trình Dã Vọng trông thấy Tiêu Tự ồn ào, ghét bỏ mà trực tiếp bước qua và tránh xa ra, đưa mắt nhìn về phía Thẩm Ngôn Lễ và hỏi anh: “Đã giải quyết xong chuyện tiếp theo chưa?”
Thẩm Ngôn Lễ suy nghĩ một lúc, khẽ gật đầu: “Sắp xong rồi.”
Tiêu Tự đang nhìn màn hình điện thoại, nghe vậy thì ngẩng đầu lên, bối rối hỏi: “Cái gì mà giải quyết chuyện tiếp theo? Các cậu đang giấu tôi điều gì đó đúng không?”
“Có muốn giấu diếm thì cũng không thể giấu nổi chuyện này, hiểu không?” Trình Dã Vọng có hơi tức giận, thuận tay thưởng cho Tiêu Tự một cái búng tay thật mạnh: “Đã cơ bản xác định được kẻ tình nghi trong vụ tạt nước lên người Thịnh Tường trước đó rồi.”
Tiêu Tự vẫn còn đang ở trong trạng thái mơ hồ: “Vậy tại sao tôi lại không biết gì cả?”
Tầm mắt của anh ta quay lại với màn hình điện thoại di động, lướt đọc lại hết toàn bộ các bài viết trên diễn đàn trường.
Không hề xuất hiện kẻ tình nghi mà hai người này đã nhắc đến.
Trình Dã Vọng không thèm giải thích chi tiết với anh ta, chỉ thốt ra một câu: “Chẳng bao lâu nữa cậu sẽ biết thôi.” Điều này đã thành công khiến Tiêu Tự im bặt, lưu loát đuổi anh ấy đi.
Sau đó, Trình Dã Vọng đi về hướng phòng tắm, khi bước ngang qua còn vỗ vai Thẩm Ngôn Lễ: “Cậu còn cần phải đi gặp bí thư ở bên kia nữa sao?”
“Không có việc gì thì tại sao lại phải đi.” Thẩm Ngôn Lễ đang chơi với mô hình máy bay, xương ngón tay thon dài và gọn gàng, Trình Dã Vọng nói đến đây cũng không ngẩng đầu lên.
Trình Dã Vọng cười mắng anh một tiếng rồi đi thẳng vào phòng tắm, thật sự chẳng nói thêm lời nào nữa, dù sao thì sự việc cũng sắp sửa được giải quyết xong xuôi rồi.
“Bí thư, bí thư à.” Tiêu Tự liếc nhìn với ánh mắt cất giấu sự thăm dò, đưa tay chạm vào tóc của Thẩm Ngôn Lễ: “Cậu đừng có nói với tôi, cái này là do bí thư yêu cầu nhé.”
“Yêu cầu thì sao, mà không yêu cầu thì lại như thế nào.” Thẩm Ngôn Lễ lười biếng, không hề đưa ra một câu trả lời chắc chắn.
Anh tùy ý ném mô hình máy bay xuống, cả cơ thể ngả về phía sau, thuận tay mở WeChat trên điện thoại di động lên.
Một chấm đỏ xuất hiện ở góc trên bên phải của vòng bạn bè, hình đại diện trông rất quen thuộc.
Thẩm Ngôn Lễ bấm mở, bài viết đầu tiên trong vòng bạn bè được hiện ra ngay trước mắt anh.
“Tiệm thêu nhỏ”: [Sau hai ngày nữa, tiệm thêu nhỏ sẽ chính thức khai trương. Những tài khoản đã kết bạn WeChat có thể sử dụng thời gian làm bạn bè đã được xác minh để tham gia hoạt động rút thưởng miễn phí nhân ngày khai trương. Các thành phẩm của những mẫu thêu khác nhau sẽ được tặng cho các bạn dựa trên kết quả rút thưởng.]
Tiêu Tự thấy Thẩm Ngôn Lễ đang nhìn chăm chú vào điện thoại di động, cũng không lên tiếng hỏi nhiều.
Cho dù có suy nghĩ đến đâu, anh ta cũng không tài nào nghĩ ra được điều gì khác, chỉ là cảm thấy có chút tà ác.
“Nhưng mà, quả thật không ai có thể sánh bằng cậu được.” Tiêu Tự quan sát Thẩm Ngôn Lễ một lúc lâu, chặc lưỡi vài cái: “Tôi là đàn ông, nhưng cũng không dằn lòng được mà có hơi rung động.”
Thẩm Ngôn Lễ còn chẳng liếc mắt nhìn anh ta: “Tôi xin lỗi, xu hướng tình dục của tôi hoàn toàn bình thường.”
“Tôi biết là cậu bình thường. Trước đây, cậu đã từng làm anh hùng cứu mỹ nhân vài lần rồi, ai mà chẳng biết là xu hướng tình dục của cậu bình thường?” Tiêu Tự hết nói quái gở lại bắt đầu dặn đi dặn lại: “Chỉ có điều, tôi vẫn cần phải nhấn mạnh một điểm. Sau này, khi tôi tán gái, cậu cũng đừng có tỏa ra sức hấp dẫn của mình trước mặt họ nữa.”
Anh ta vừa nói vừa ném điện thoại qua, nhất quyết phải để cho Thẩm Ngôn Lễ nhìn thấy chiến tích của anh, nhưng rồi lại bị tàn nhẫn hất đi.
Tiêu Tự sờ lên cánh tay suýt chút nữa đã bị lực ném mạnh mẽ kia đánh gãy, không biết đã nghĩ tới điều gì mà chợt lẩm bẩm một mình: “Với cái tính cách như thế thì làm sao mà bí thư có thể yêu cầu cậu ấy làm gì được chứ? Khốn kiếp, nhất định là nổi điên rồi.”
Thẩm Ngôn Lễ nghe được lời của Tiêu Tự, cụp mắt xuống.
Đúng là anh có đi đến tòa nhà hành chính một lần, nhưng mà đó không phải là do bí thư gọi tới.
Thứ hai hôm ấy là ngày Đại học Hàng không vũ trụ Kinh Hoài tiếp tục lại các lớp học sau kỳ nghỉ cuối tuần.
Sinh viên mang dáng vẻ hối hả, cả sân trường mơ hồ phủ đầy sương mù sau cơn mưa mùa thu.
Thẩm Ngôn Lễ gõ vài cái rồi mới đẩy cửa văn phòng ra.
Bí thư đã không còn trẻ, đang ngồi sau bàn đọc sách, ngước nhìn lên rồi trông thấy là anh thì không kìm được mà có phần sững sờ.
Tuy rằng điều mà ông ấy đang thầm nghĩ trong đầu chính là loại gió Tây Bắc nào đó đã thổi qua người mình, nhưng để mà thốt ra lời đó, người bí thư già đã dạy học nhiều năm như vậy cũng không thể cứ vậy mà nói ra.
Những suy nghĩ liên tục quay cuồng trong tâm trí của ông ấy, phải một lúc lâu sau, bí thư mới thận trọng gật đầu với Thẩm Ngôn Lễ, ra hiệu để anh ngồi xuống.
“Nói đi, em đến tìm tôi là có chuyện gì?”
Thẩm Ngôn Lễ đi thẳng vào vấn đề: “Em muốn đến phòng giám sát camera, điều tra bản ghi trong đó ạ.”
Anh không đề cập tới hai từ “giám sát” thì còn được, vừa nhắc đến, bí thư của học viện đã lập tức trở nên cảnh giác.
Thực sự không thể trách ông ấy quá đa nghi. Lý do rất đơn giản, chỉ là bởi vì cách đây không lâu, cố vấn trong trường cũng đã đến hỏi về việc này.
Người đó kể rằng có một học sinh đang thay quần áo trong phòng thay đồ để chuẩn bị cho buổi lễ khen thưởng thì đột nhiên bị kẻ có ác ý hãm hại.
Do đó, người kia cần phải điều tra bản ghi giám sát một chút để xem xét các đối tượng khả nghi. Tuy nhiên, đến cuối cùng, cũng không thể giải quyết xong xuôi được vấn đề này bởi vì thực sự rất khó để điều tra ra.
Nghĩ đến đây, bí thư nhìn về phía Thẩm Ngôn Lễ…
“Em tới chỗ đó để làm gì?”
Thẩm Ngôn Lễ nói ngắn gọn, lời ít ý nhiều: “Để tìm người.”
“Nếu như là về chuyện tôi biết, em không cần phải nhọc công như thế làm gì, bởi vì trong camera giám sát có điểm mù, cho nên không điều tra ra được.” Người bí thư già thoáng suy nghĩ qua mấy lần, chậm rãi nói: “Hơn nữa, trước đây, nó cũng đã được điều tra qua một lần rồi.”
“Không phải là ở đó.” Thẩm Ngôn Lễ cân nhắc vài giây, sau đó lên tiếng: “Em muốn điều tra hệ thống camera giám sát của tòa nhà giảng dạy ở bên cạnh.”
Tạm dừng một lát, anh lại nói thêm: “Tất cả các camera.”
Trong chốc lát, căn phòng chìm trong tĩnh lặng.
Bí thư vuốt râu, đưa mắt nhìn Thẩm Ngôn Lễ rồi vui vẻ mỉm cười: “Quả đúng là sóng sau xô sóng trước, em cũng to gan thật.”
Thực ra, ông ấy được xem như là một vị giáo sư khá dễ gần, thế nhưng, dù sao thì ông ấy cũng đã đảm nhiệm chức vụ này nhiều năm rồi, sẽ không bị mấy lời nói uy hiếp. Cùng với khí chất và địa vị của một người lãnh đạo trong nhà trường, rất nhiều sinh viên đến văn phòng đều tỏ ra kính cẩn và lễ phép, cư xử đúng mực với ông ấy.
Hôm nay, Thẩm Ngôn Lễ vừa đến đã nói muốn điều tra camera giám sát, bị ông ấy từ chối khéo rồi lại còn có thể tiếp tục tìm những góc độ mới.
Lắng nghe thử một chút, sau đó bảo rằng muốn xem camera giám sát của các tòa nhà khác.
Chưa nhắc đến sự tinh tế này, biểu hiện của anh vẫn là vô cùng cẩn thận.
Nghĩ thì nghĩ như vậy nhưng bí thư cũng không hề cảm thấy mình bị xúc phạm.
Rốt cuộc, vẫn cần phải tìm ra kẻ đó và anh đang làm rất tốt trong việc tuân theo tinh thần và nội quy của nhà trường.
Chỉ có điều, phòng quản lý camera giám sát không phải là nơi mà người bình thường không có phận sự có thể đi vào được. Mặc dù bí thư có tiếng nói lớn nhưng cũng vẫn phải xin ý kiến chỉ đạo của các lãnh đạo khác trong trường.
“Cho dù thế nào thì em cũng phải cho tôi một lý do.”
Khi bí thư nói, ông ấy cầm tách trà làm bằng gốm lên, đặt nắp sang một bên rồi chậm rãi nhấp một ngụm trong làn hơi nóng mờ ảo.
Ông ấy lại đặt chiếc cốc xuống, xuyên qua làn hơi của trà, mỉm cười nhìn về phía Thẩm Ngôn Lễ.
Thế rồi, đôi mắt của ông ấy thuận theo đó, dừng lại trên màu tóc xám khói trên đầu anh.
Thẩm Ngôn Lễ khẽ nhướng mi, còn chưa kịp nghĩ tới ý nghĩa phía sau mấy lời này của người bí thư già, anh đã nhìn thấy đầu ngón tay của ông ấy chỉ về phía này.
“Vậy thì cứ làm thế đi.”
“...”
Khoảng gần cuối ngày hôm sau, tài khoản công khai của trường và trang web chính thức cấp trường đột nhiên đưa ra một thông báo.
“Phòng giáo vụ của Đại học Hàng không vũ trụ Kinh Hoài xin tuyên bố:
Gần đây, chúng tôi đã nhận được báo cáo về việc có sinh viên bị người khác cố ý tạt một gáo nước lạnh vào người trong khi đang thay áo quần trong phòng thay đồ để chuẩn bị cho buổi lễ khen thưởng của trường. Việc làm ra chuyện cố ý hãm hại người khác như thế này đã gây ra nhiều ảnh hưởng cho người bị hại, trực tiếp hoặc gián tiếp đe dọa đến quyền lợi con người. Cho nên, nếu như không nghiêm khắc trừng phạt sinh viên đã gây ra chuyện này trong trường thì sẽ chẳng những phá hỏng truyền thống nhà trường, mà còn tăng thêm sự kiêu ngạo và khiến phương châm của trường trở nên vô dụng. Đến bước này, nhà trường trịnh trọng đưa ra lập trường của mình: sẽ kiên quyết không dung tha cho loại hành vi sai trái này, sẽ kiên quyết phủ nhận, kiên quyết trừng phạt nghiêm khắc!
Thông qua camera giám sát và bằng chứng nhiều bên, trong cuộc họp lãnh đạo nhà trường đã bàn bạc và đưa ra quyết định, trừng phạt nghiêm khắc sinh viên của Học viện âm nhạc - Trần Niệm. Với hiệu lực thi hành ngay lập tức, sinh viên này sẽ bị kỷ luật nặng và đình chỉ học trong vòng nửa tháng. Đồng thời, thư xin lỗi phải được đăng trên tất cả các bảng tin khác nhau trong trường suốt ba tháng, bản điện tử cần được đăng trên diễn đàn, tài khoản công khai và trang web trong vòng một tháng. Nếu như tái phạm một lần nữa, chứng chỉ bằng cấp có thể bị thu hồi.
Cuối cùng, toàn thể lãnh đạo nhà trường xin gửi tới lời xin lỗi và thăm hỏi tới sinh viên bị hại. Tại đây, chúng tôi cũng kêu gọi tất cả các sinh viên, đừng làm bất kỳ chuyện gì trái với đạo đức. Nếu như muốn thống trị trời xanh, trước tiên cần phải học được cách làm người.
Chú thích: Để bảo vệ quyền riêng tư của sinh viên, thông tin cụ thể của nạn nhân tạm thời sẽ không được công khai.
Trên đây là toàn thể phòng giáo vụ của trường Đại học Hàng không vũ trụ Kinh Hoài.”
Thông báo này vừa được đưa ra, toàn trường ngay lập tức xôn xao.
Những sinh viên còn ở trong lớp học cũng đã được các bạn học thông báo, đua nhau đi kiểm tra xem.
Chủ yếu là vì mới khai giảng chưa được bao lâu, mà đã xảy ra vụ việc bị kỷ luật nặng nề, bên cạnh những tin đồn yêu đương.
Nên coi như là rất nghiêm trọng, dù sao thì cũng giống như bị trừng phạt vì gian lận.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.