Chương 22:
Chấp Thông Nhất Căn
07/09/2024
Ngay cả trong diễn đàn của trường, những quản trị viên đã tám trăm năm không online, bây giờ cũng ghim bài viết lên đầu.
Cùng với độ phổ biến không ngừng tăng lên, ánh mắt của mọi người đều lũ lượt khóa chặt vào một dòng chữ - “Học viện âm nhạc, Trần Niệm”.
Sau đó, tựa như một cơn lốc xoáy quét qua lãnh thổ, rất nhiều chuyện cũ trước kia của Trần Niệm cũng bị phanh phui, chuyện cũ của cô ta gần như đã bị lật tẩy toàn bộ.
Trên thực tế, bất kể là hiện tại hay trước đây, cô ta cũng đã quen thói, thường gây ra vài chuyện.
Ngay sau đó, trong diễn đàn đã ra một bài viết mới, xem như là để đặc biệt thảo luận về quá khứ của Trần Niệm…
“Trời đất ơi, chuyện gì thế này? Vẫn còn làm cái trò hắt nước đó à?”
“Tôi đoán người bị tạt nước chắc chắn là một bạn nữ. Thời tiết lạnh giá như vậy, thực sự là quá độc ác.”
“Đại học Hàng không vũ trụ Kinh Hoài làm tốt lắm, bảo vệ nạn nhân rất tốt!”
“Trần Niệm ư, là cô gái có ánh mắt cao tuốt trên trời đó hả? Quả thật là chuyện mà cô ta có thể làm ra được.”
“Đúng vậy, trước đây cô ta đã từng qua lại với Hà Phương Chu, chia tay rồi lại tái hợp không biết bao nhiêu lần. Mà trong khoảng thời gian đó, cô ta cũng không quên tán tỉnh đàn anh đã có bạn gái. Đây là chuyện có thật, là bạn cùng phòng của tôi đã tận mắt chứng kiến.”
“Trong lễ kỷ niệm ngày thành lập trường năm ngoái, cô ta chỉ là một trợ lý nhỏ nhoi nhưng lại tự coi bản thân là người phụ trách, cứ ra lệnh rồi sai khiến người khác suốt ngày hôm đó.”
“Lúc trước, cô ta còn tới chặn đường Thẩm Ngôn Lễ, khiến tôi cười muốn rụng răng, nam thần là người mà cô ta có thể tơ tưởng đến sao?”
“Đúng là độc ác quá, có điều vừa mới nhìn thấy là bị kỷ luật nặng nề thì tôi đã cảm thấy dễ chịu hơn rồi, ha ha ha.”
Ứng Đào thích thú đọc bài đăng này, cô ấy vẫn không kìm chế được mà nổi giận trước mặt Thịnh Tường.
“Cô gái này thật sự quá xấu xa, đúng là biết người biết mặt khó biết lòng. Trước đây, tớ còn gọi cô ta một tiếng chị, bây giờ suy nghĩ lại thì thấy thật là ghê tởm mà!”
Thịnh Tường đang bận rộn với ngày khai trương chính thức, lúc rảnh rỗi cũng lướt nhanh qua.
Thực ra, cô muốn biết việc này sớm hơn nhưng Đại học Hàng không vũ trụ Kinh Hoài đã xử lý nhanh chóng như thế, điều này vẫn khiến người ta cảm thấy yên tâm hơn được phần nào.
Suy cho cùng, tính đến những chuyện mà cô đã gặp phải, chắc hẳn là sau này sẽ không có sinh viên nào phải trải qua những điều tương tự nữa.
Chập tối, xung quanh không có nhiều người.
Một vị khách bất ngờ đã đến cửa tiệm.
Khi trông thấy khuôn mặt có phần tiều tụy của Trần Niệm, Ứng Đào thầm khịt mũi, giả vờ như không nhìn thấy cô ta.
Trần Niệm cũng không thèm quan tâm, chỉ chậm rãi đi tới, dùng một giọng thật trầm nói với Thịnh Tường: “Thành thật xin lỗi.”
Dứt lời, cô ta còn đứng nguyên tại chỗ một lúc lâu.
Cô ta không nói lời nào nữa, nhưng cũng chẳng làm ra bất kỳ hành động dư thừa.
Vào thời điểm thông báo được đưa ra, Trần Niệm đang ở trong lớp học. Mọi người xung quanh đều tới tấp nhìn về phía cô ta với đủ loại ánh mắt, vô hình trung khiến người khác khó chịu.
Mặc dù từ lâu, cô ta đã biết nhà trường sẽ trực tiếp ra thông báo phê bình nhưng ban đầu, cô ta không ngờ được rằng mọi chuyện sẽ diễn ra theo chiều hướng như thế này.
Hôm trước, Trần Niệm đi ngang qua phòng tập thể dục, đang định quay trở lại Học viện âm nhạc.
Trước cổng học viện, có một bạn cùng lớp đi tới gọi cô ta: “Trần Niệm, bên ngoài có người đang đến tìm cậu kìa.”
Sau đó, người nọ lại vỗ vai cô ta, nhỏ giọng và đầy thần bí nói: “Là sinh viên bên Học viện Kỹ thuật Hàng không vũ trụ đấy.”
Nghe được lời này, trong đầu Trần Niệm có thêm nhiều suy đoán, nhưng theo sau đó lại là một niềm vui bất ngờ ập đến.
Khi cô ta nhìn thấy bóng dáng đó, sự ngạc nhiên lại càng dần dần trở nên sâu sắc hơn.
Người đến tòa giảng đường để tìm cô ta chính là Trình Dã Vọng.
Nếu như cô ta nhớ không lầm thì Trình Dã Vọng là bạn cùng phòng của Thẩm Ngôn Lễ, hai người họ thường xuyên ở cùng nhau, chắc hẳn là chơi chung một nhóm.
Cô ta âm thầm bình ổn lại cảm xúc, vuốt tóc rồi bình tĩnh cất tiếng: “Cậu tới tìm tôi sao?”
Trình Dã Vọng liếc nhìn cô ta với ánh mắt không lộ rõ cảm xúc: “Không phải, là một người khác đang tìm cô. Đi theo tôi, tôi dẫn cô đến một nơi.”
Trần Niệm nắm chặt lấy điện thoại, khi nghe thấy câu nói này, cô ta phải kìm nén niềm vui sướng gần như muốn bùng nổ của bản thân.
Cô ta vẫn có chút dè dặt, đáp: “Được rồi, tôi sẽ đi cùng cậu.”
Tuy nhiên, đích đến không phải là tòa nhà của Học viện Kỹ thuật Hàng không vũ trụ như cô ta tưởng tượng, đó là tòa nhà hành chính.
Trình Dã Vọng đưa tay chỉ về phía lối ra vào tầng một: “Cô đứng ở bên kia đợi đi, một lát nữa sẽ có người tới gọi cô, tôi đi trước đây.”
Trần Niệm dồn hết toàn bộ tâm trí và tập trung trang điểm cho chính mình, cũng chẳng có thời gian rảnh rỗi để suy nghĩ kỹ càng lại ý tứ trong lời của Trình Dã Vọng. Trái lại, cô ta còn làm theo y như lời mà anh ấy đã truyền đạt, cứ đứng chờ ở đó.
Nhưng đến cuối cùng, cô ta cũng không đợi được Thẩm Ngôn Lễ.
Thay vào đó, cô ta lại gặp một người không ngờ tới được - bí thư.
Bí thư vẫy tay với cô ta, ra hiệu cho cô ta đi theo ông ấy lên lầu, bảo rằng muốn đến văn phòng để trao đổi cụ thể.
Mọi vui sướng bất ngờ trước đó đều thoáng ứ đọng lại sau khi trông thấy bí thư, rồi tan biến dần cùng với việc lắng nghe những lời nói sâu sắc và chi tiết.
Sau đó, một cảm xúc ập tới và xâm nhập vào cơ thể, thấm sâu đến tận xương tủy. Đó chính là nỗi sợ hãi vô cớ, không thấy điểm cuối.
Cô ta vừa chột dạ vừa sợ hãi.
Như thể là đã biết trước nội dung cuộc trò chuyện từ trước, lòng bàn tay của cô ta cứ thế toát ra một lớp mồ hôi lạnh mỏng.
Nỗi lo lắng không yên cuối cùng cũng lắng xuống, khi hình ảnh camera giám sát ghi lại chính xác khuôn mặt của cô ta được đưa ra.
Nhịp tim của cô ta đập càng lúc càng nhanh, cô ta không dám nhìn thẳng vào mắt bí thư.
Giờ phút này, Trần Niệm vẫn không thừa nhận mà chỉ liên tục nói xin lỗi.
Cô ta cầu xin bí thư bỏ qua cho mình một lần.
“Nói xin lỗi với tôi thì có ích gì? Người mà em nên xin lỗi chính là bạn học đã bị tạt nước ấy.” Người bí thư già nói đầy thâm ý: “Có một số việc em đã làm rồi thì sẽ cảm thấy vui vẻ, nhưng em lại chưa bao giờ nghĩ tới hậu quả của chúng. Con người chúng ta đều có những ham muốn ích kỷ, tuy nhiên việc tùy ý bộc phát nó ra ở những nơi không nên là điều tối kỵ.”
Sau khi biết được là trường học muốn tiến hành xử phạt mình, Trần Niệm không khỏi sững sờ ngay tại chỗ.
Vốn dĩ, cô ta còn tưởng rằng chút thủ đoạn mà mình làm ra cũng không to tát gì, sẽ chẳng ảnh hưởng lớn. Ai dè nhà trường lại thật sự tàn nhẫn tới mức độ này.
Thế nhưng, thông báo toàn trường hôm nay và nội dung xử phạt rõ ràng được kèm theo, mới khiến cô ta hiểu được điều gì càng nghiêm trọng hơn.
Xét cho cùng, xử lý riêng và thực thi xử tội công khai ngay trên mặt bàn là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.
Những vụ kỷ luật nặng sẽ được ghi vào trong hồ sơ, ban đầu cô ta còn dự định sau khi tốt nghiệp sẽ trực tiếp gia nhập đoàn nghệ thuật để tham gia vào công việc xử lý âm nhạc. Cô ta chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có chuyện như vậy xảy ra và nó sẽ đi theo cô ta suốt cả một đời, căn bản là không có cách nào xóa bỏ.
Trần Niệm đã ngơ ngác u mê suốt mấy ngày nay, cuối cùng không chịu đựng được nữa, suýt chút đã bật khóc.
Sau khi nghe cô ta nói một lời “Thành thật xin lỗi”, Thịnh Tường đứng ở phía đối diện, mãi mà không lên tiếng nói gì.
Trần Niệm thì ngây người đứng đó, không biết đang suy nghĩ cái gì, toàn thân tựa như một linh hồn đang lang thang.
Sau đó, cô ta nghe thấy Thịnh Tường nói: “Tôi biết rồi, hy vọng sau này cậu sẽ không tái phạm nữa. Tôi còn phải phụ giúp sắp xếp cửa tiệm, cậu đi trước đi.”
Sau khi Trần Niệm rời đi, động tác trên tay Thịnh Tường đã khựng lại một lúc lâu.
Đôi lông mày thanh tú của cô nhíu chặt lại, như thể là đang lo lắng về chuyện gì đó, nhất thời không mở miệng nói chuyện.
Ứng Đào cũng tiến lại gần: “Được rồi, em Tường này, cậu đừng có suy nghĩ nhiều quá, cứ yên tâm đi. Sau khi trường học đã ra tay hành động như thế này, khoảng thời gian dài sắp tới chắc sẽ không có kẻ nào lại đi gây chuyện nữa đâu.”
“Ừm…” Thịnh Tường đáp lại, nhưng suy nghĩ của cô đã thoáng bay xa.
“Có một câu nói rất hay, không làm việc trái lương tâm thì không sợ quỷ tới gõ cửa.” Ứng Đào than ngắn thở dài: “Trước kia, Trần Niệm vẫn luôn giữ cho mình dáng vẻ bình tĩnh. Tớ thật sự không thể ngờ được rằng lại là cô ta. Hôm đó, tớ đến khán phòng để xem bài phát biểu của cậu, còn cô ta thì ngồi ở ngay hàng ghế đầu, thậm chí đã trò chuyện và cười đùa với mọi người.”
Vừa nói, Ứng Đào vừa ôm lấy cánh tay nhỏ gầy của chính mình một cách tượng trưng: “Bây giờ nghĩ lại, phân tích kỹ càng thì quả thật là vô cùng đáng sợ. Thật sự đáng sợ!”
“Có điều tại sao cô ta lại làm như vậy với cậu? Có phải là bởi vì cậu quá xinh đẹp nên cô ta nhìn không vừa mắt chăng?” Ứng Đào hỏi, đồng thời dùng cánh tay làm động tác cắt cổ: “Nếu thế thì cũng thật nực cười, mặc dù trong lòng tớ thì cậu là người xếp thứ nhất, nhưng mà trên đời này có rất nhiều người xinh đẹp, cô ta muốn làm thế với từng người một à?”
Ứng Đào hoài nghi điểm này và Thịnh Tường cũng vậy.
Cô cũng không đoán ra được động cơ của Trần Niệm.
Ứng Đào còn có tiết học vào buổi tối, sau khi tiễn cô ấy đi, Thịnh Tường chìm vào trong im lặng.
Rõ ràng Trần Niệm vừa mới chạy tới, tốc độ nói cũng quá nhanh, cho nên cô chẳng hề nghe rõ được rốt cuộc là cô ta đã nói những gì.
Cô chỉ có thể mơ hồ phân biệt được một vài từ trong lời nói của đối phương.
Cái gì đó mà tòa nhà hành chính, bí thư.
Và cả... Trình Dã Vọng.
Thịnh Tường ngẫm nghĩ một lúc, tay thì vẫn không ngừng xếp đặt những sản phẩm thêu lên kệ tủ.
Cô còn chưa kịp hồi tưởng lại kỹ càng thì những âm thanh náo nhiệt lại tiếp tục vang lên, từ sân bóng bên ngoài lưới cửa sổ cạnh cửa tiệm.
Khi lời tuyên bố vừa được đưa ra, những người chơi bóng rổ ngoài kia đã rối rít dừng lại động tác trong tay, tâm trí của họ cũng không còn tập trung vào việc chơi bóng nữa.
Bây giờ thì chắc là đã thảo luận xong rồi.
So với mùa hè trước đó, số người đến mua nước qua cửa sổ đã ít hơn khá nhiều.
Thế nhưng, cho dù thế nào, vẫn sẽ luôn có người nối tiếp nhau tới mua.
Đúng lúc này, cách đó không xa, từ sân vận động truyền đến một âm thanh có chút quen thuộc: “Lão đại, tối nay cậu không về ký túc xá sao?”
Kèm theo tiếng la hét trả lời là tiếng động cơ xe nổ máy ầm ầm.
Các bánh xe phồng lên nghiền qua mặt đường, lao về hướng này và chuyển động với tốc độ cực kỳ chậm.
Thịnh Tường bước lại gần cửa sổ, nhìn về phía bên cạnh thì thấy chiếc xe địa hình đang chậm rãi đi tới đã dừng lại.
Cửa kính xe ô tô hạ xuống, dưới màn đêm mờ mịt, phản chiếu một khuôn mặt với đường nét mượt mà, sườn mặt gọn ghẽ.
Xung quanh yên tĩnh không một bóng người, ngoại trừ tiếng bóng đập trên sân làm phông nền.
Thực ra, đây vẫn là lần đầu tiên cô nhìn thấy Thẩm Ngôn Lễ trong dáng vẻ như thế này.
Trong bóng đêm hơi mờ ảo, ánh đèn hai bên con đường nhựa phía xa từ từ chiếu sáng cảnh vật và tạo nên những vệt sáng loang lổ trên mặt anh.
Thịnh Tường cứ im lặng nhìn anh như vậy, mãi mà không nói lời nào.
“Sao cậu lại ngẩn người thế?” Thẩm Ngôn Lễ lên tiếng trước.
Thịnh Tường chầm chậm ngước mắt lên, một lúc sau mới nói: “Tôi không có ngẩn người…”
“Ừm.” Anh đáp lại: “Lấy cho tôi một chai nước.”
Thịnh Tường nghe xong thì ngẫu nhiên chọn một chai rồi đưa cho anh.
Thẩm Ngôn Lễ hơi duỗi cánh tay dài ra, nửa nghiêng người về phía trước để nhận lấy.
Khi anh cúi xuống, mùi bạc hà thoang thoảng của thuốc lá ập tới.
“Cậu cảm thấy cái này thế nào?” Sau khi nhận lấy chai nước, Thẩm Ngôn Lễ lại hỏi tiếp.
Cái gì thế nào cơ...
Ban đầu, Thịnh Tường còn bối rối không hiểu, nhưng sau khi anh nói dứt lời, cô đưa mắt nhìn lên trên rồi lập tức tập trung vào vị trí nơi bàn tay anh.
Thẩm Ngôn Lễ đưa đầu ngón tay chỉ vào trong, hướng về phía mình, gõ nhẹ hai cái về phía mái tóc của bản thân.
Cơn gió nhè nhẹ thổi qua, những âm thanh xào xạc xung quanh chợt biến mất.
Thịnh Tường quan sát anh một lúc rồi mới chậm rãi nói, giọng điệu cũng nhẹ nhàng hơn một chút.
Cô ngẩng đầu lên, nhìn vào mắt anh và nói: “... Rất đẹp.”
Cùng với độ phổ biến không ngừng tăng lên, ánh mắt của mọi người đều lũ lượt khóa chặt vào một dòng chữ - “Học viện âm nhạc, Trần Niệm”.
Sau đó, tựa như một cơn lốc xoáy quét qua lãnh thổ, rất nhiều chuyện cũ trước kia của Trần Niệm cũng bị phanh phui, chuyện cũ của cô ta gần như đã bị lật tẩy toàn bộ.
Trên thực tế, bất kể là hiện tại hay trước đây, cô ta cũng đã quen thói, thường gây ra vài chuyện.
Ngay sau đó, trong diễn đàn đã ra một bài viết mới, xem như là để đặc biệt thảo luận về quá khứ của Trần Niệm…
“Trời đất ơi, chuyện gì thế này? Vẫn còn làm cái trò hắt nước đó à?”
“Tôi đoán người bị tạt nước chắc chắn là một bạn nữ. Thời tiết lạnh giá như vậy, thực sự là quá độc ác.”
“Đại học Hàng không vũ trụ Kinh Hoài làm tốt lắm, bảo vệ nạn nhân rất tốt!”
“Trần Niệm ư, là cô gái có ánh mắt cao tuốt trên trời đó hả? Quả thật là chuyện mà cô ta có thể làm ra được.”
“Đúng vậy, trước đây cô ta đã từng qua lại với Hà Phương Chu, chia tay rồi lại tái hợp không biết bao nhiêu lần. Mà trong khoảng thời gian đó, cô ta cũng không quên tán tỉnh đàn anh đã có bạn gái. Đây là chuyện có thật, là bạn cùng phòng của tôi đã tận mắt chứng kiến.”
“Trong lễ kỷ niệm ngày thành lập trường năm ngoái, cô ta chỉ là một trợ lý nhỏ nhoi nhưng lại tự coi bản thân là người phụ trách, cứ ra lệnh rồi sai khiến người khác suốt ngày hôm đó.”
“Lúc trước, cô ta còn tới chặn đường Thẩm Ngôn Lễ, khiến tôi cười muốn rụng răng, nam thần là người mà cô ta có thể tơ tưởng đến sao?”
“Đúng là độc ác quá, có điều vừa mới nhìn thấy là bị kỷ luật nặng nề thì tôi đã cảm thấy dễ chịu hơn rồi, ha ha ha.”
Ứng Đào thích thú đọc bài đăng này, cô ấy vẫn không kìm chế được mà nổi giận trước mặt Thịnh Tường.
“Cô gái này thật sự quá xấu xa, đúng là biết người biết mặt khó biết lòng. Trước đây, tớ còn gọi cô ta một tiếng chị, bây giờ suy nghĩ lại thì thấy thật là ghê tởm mà!”
Thịnh Tường đang bận rộn với ngày khai trương chính thức, lúc rảnh rỗi cũng lướt nhanh qua.
Thực ra, cô muốn biết việc này sớm hơn nhưng Đại học Hàng không vũ trụ Kinh Hoài đã xử lý nhanh chóng như thế, điều này vẫn khiến người ta cảm thấy yên tâm hơn được phần nào.
Suy cho cùng, tính đến những chuyện mà cô đã gặp phải, chắc hẳn là sau này sẽ không có sinh viên nào phải trải qua những điều tương tự nữa.
Chập tối, xung quanh không có nhiều người.
Một vị khách bất ngờ đã đến cửa tiệm.
Khi trông thấy khuôn mặt có phần tiều tụy của Trần Niệm, Ứng Đào thầm khịt mũi, giả vờ như không nhìn thấy cô ta.
Trần Niệm cũng không thèm quan tâm, chỉ chậm rãi đi tới, dùng một giọng thật trầm nói với Thịnh Tường: “Thành thật xin lỗi.”
Dứt lời, cô ta còn đứng nguyên tại chỗ một lúc lâu.
Cô ta không nói lời nào nữa, nhưng cũng chẳng làm ra bất kỳ hành động dư thừa.
Vào thời điểm thông báo được đưa ra, Trần Niệm đang ở trong lớp học. Mọi người xung quanh đều tới tấp nhìn về phía cô ta với đủ loại ánh mắt, vô hình trung khiến người khác khó chịu.
Mặc dù từ lâu, cô ta đã biết nhà trường sẽ trực tiếp ra thông báo phê bình nhưng ban đầu, cô ta không ngờ được rằng mọi chuyện sẽ diễn ra theo chiều hướng như thế này.
Hôm trước, Trần Niệm đi ngang qua phòng tập thể dục, đang định quay trở lại Học viện âm nhạc.
Trước cổng học viện, có một bạn cùng lớp đi tới gọi cô ta: “Trần Niệm, bên ngoài có người đang đến tìm cậu kìa.”
Sau đó, người nọ lại vỗ vai cô ta, nhỏ giọng và đầy thần bí nói: “Là sinh viên bên Học viện Kỹ thuật Hàng không vũ trụ đấy.”
Nghe được lời này, trong đầu Trần Niệm có thêm nhiều suy đoán, nhưng theo sau đó lại là một niềm vui bất ngờ ập đến.
Khi cô ta nhìn thấy bóng dáng đó, sự ngạc nhiên lại càng dần dần trở nên sâu sắc hơn.
Người đến tòa giảng đường để tìm cô ta chính là Trình Dã Vọng.
Nếu như cô ta nhớ không lầm thì Trình Dã Vọng là bạn cùng phòng của Thẩm Ngôn Lễ, hai người họ thường xuyên ở cùng nhau, chắc hẳn là chơi chung một nhóm.
Cô ta âm thầm bình ổn lại cảm xúc, vuốt tóc rồi bình tĩnh cất tiếng: “Cậu tới tìm tôi sao?”
Trình Dã Vọng liếc nhìn cô ta với ánh mắt không lộ rõ cảm xúc: “Không phải, là một người khác đang tìm cô. Đi theo tôi, tôi dẫn cô đến một nơi.”
Trần Niệm nắm chặt lấy điện thoại, khi nghe thấy câu nói này, cô ta phải kìm nén niềm vui sướng gần như muốn bùng nổ của bản thân.
Cô ta vẫn có chút dè dặt, đáp: “Được rồi, tôi sẽ đi cùng cậu.”
Tuy nhiên, đích đến không phải là tòa nhà của Học viện Kỹ thuật Hàng không vũ trụ như cô ta tưởng tượng, đó là tòa nhà hành chính.
Trình Dã Vọng đưa tay chỉ về phía lối ra vào tầng một: “Cô đứng ở bên kia đợi đi, một lát nữa sẽ có người tới gọi cô, tôi đi trước đây.”
Trần Niệm dồn hết toàn bộ tâm trí và tập trung trang điểm cho chính mình, cũng chẳng có thời gian rảnh rỗi để suy nghĩ kỹ càng lại ý tứ trong lời của Trình Dã Vọng. Trái lại, cô ta còn làm theo y như lời mà anh ấy đã truyền đạt, cứ đứng chờ ở đó.
Nhưng đến cuối cùng, cô ta cũng không đợi được Thẩm Ngôn Lễ.
Thay vào đó, cô ta lại gặp một người không ngờ tới được - bí thư.
Bí thư vẫy tay với cô ta, ra hiệu cho cô ta đi theo ông ấy lên lầu, bảo rằng muốn đến văn phòng để trao đổi cụ thể.
Mọi vui sướng bất ngờ trước đó đều thoáng ứ đọng lại sau khi trông thấy bí thư, rồi tan biến dần cùng với việc lắng nghe những lời nói sâu sắc và chi tiết.
Sau đó, một cảm xúc ập tới và xâm nhập vào cơ thể, thấm sâu đến tận xương tủy. Đó chính là nỗi sợ hãi vô cớ, không thấy điểm cuối.
Cô ta vừa chột dạ vừa sợ hãi.
Như thể là đã biết trước nội dung cuộc trò chuyện từ trước, lòng bàn tay của cô ta cứ thế toát ra một lớp mồ hôi lạnh mỏng.
Nỗi lo lắng không yên cuối cùng cũng lắng xuống, khi hình ảnh camera giám sát ghi lại chính xác khuôn mặt của cô ta được đưa ra.
Nhịp tim của cô ta đập càng lúc càng nhanh, cô ta không dám nhìn thẳng vào mắt bí thư.
Giờ phút này, Trần Niệm vẫn không thừa nhận mà chỉ liên tục nói xin lỗi.
Cô ta cầu xin bí thư bỏ qua cho mình một lần.
“Nói xin lỗi với tôi thì có ích gì? Người mà em nên xin lỗi chính là bạn học đã bị tạt nước ấy.” Người bí thư già nói đầy thâm ý: “Có một số việc em đã làm rồi thì sẽ cảm thấy vui vẻ, nhưng em lại chưa bao giờ nghĩ tới hậu quả của chúng. Con người chúng ta đều có những ham muốn ích kỷ, tuy nhiên việc tùy ý bộc phát nó ra ở những nơi không nên là điều tối kỵ.”
Sau khi biết được là trường học muốn tiến hành xử phạt mình, Trần Niệm không khỏi sững sờ ngay tại chỗ.
Vốn dĩ, cô ta còn tưởng rằng chút thủ đoạn mà mình làm ra cũng không to tát gì, sẽ chẳng ảnh hưởng lớn. Ai dè nhà trường lại thật sự tàn nhẫn tới mức độ này.
Thế nhưng, thông báo toàn trường hôm nay và nội dung xử phạt rõ ràng được kèm theo, mới khiến cô ta hiểu được điều gì càng nghiêm trọng hơn.
Xét cho cùng, xử lý riêng và thực thi xử tội công khai ngay trên mặt bàn là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.
Những vụ kỷ luật nặng sẽ được ghi vào trong hồ sơ, ban đầu cô ta còn dự định sau khi tốt nghiệp sẽ trực tiếp gia nhập đoàn nghệ thuật để tham gia vào công việc xử lý âm nhạc. Cô ta chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có chuyện như vậy xảy ra và nó sẽ đi theo cô ta suốt cả một đời, căn bản là không có cách nào xóa bỏ.
Trần Niệm đã ngơ ngác u mê suốt mấy ngày nay, cuối cùng không chịu đựng được nữa, suýt chút đã bật khóc.
Sau khi nghe cô ta nói một lời “Thành thật xin lỗi”, Thịnh Tường đứng ở phía đối diện, mãi mà không lên tiếng nói gì.
Trần Niệm thì ngây người đứng đó, không biết đang suy nghĩ cái gì, toàn thân tựa như một linh hồn đang lang thang.
Sau đó, cô ta nghe thấy Thịnh Tường nói: “Tôi biết rồi, hy vọng sau này cậu sẽ không tái phạm nữa. Tôi còn phải phụ giúp sắp xếp cửa tiệm, cậu đi trước đi.”
Sau khi Trần Niệm rời đi, động tác trên tay Thịnh Tường đã khựng lại một lúc lâu.
Đôi lông mày thanh tú của cô nhíu chặt lại, như thể là đang lo lắng về chuyện gì đó, nhất thời không mở miệng nói chuyện.
Ứng Đào cũng tiến lại gần: “Được rồi, em Tường này, cậu đừng có suy nghĩ nhiều quá, cứ yên tâm đi. Sau khi trường học đã ra tay hành động như thế này, khoảng thời gian dài sắp tới chắc sẽ không có kẻ nào lại đi gây chuyện nữa đâu.”
“Ừm…” Thịnh Tường đáp lại, nhưng suy nghĩ của cô đã thoáng bay xa.
“Có một câu nói rất hay, không làm việc trái lương tâm thì không sợ quỷ tới gõ cửa.” Ứng Đào than ngắn thở dài: “Trước kia, Trần Niệm vẫn luôn giữ cho mình dáng vẻ bình tĩnh. Tớ thật sự không thể ngờ được rằng lại là cô ta. Hôm đó, tớ đến khán phòng để xem bài phát biểu của cậu, còn cô ta thì ngồi ở ngay hàng ghế đầu, thậm chí đã trò chuyện và cười đùa với mọi người.”
Vừa nói, Ứng Đào vừa ôm lấy cánh tay nhỏ gầy của chính mình một cách tượng trưng: “Bây giờ nghĩ lại, phân tích kỹ càng thì quả thật là vô cùng đáng sợ. Thật sự đáng sợ!”
“Có điều tại sao cô ta lại làm như vậy với cậu? Có phải là bởi vì cậu quá xinh đẹp nên cô ta nhìn không vừa mắt chăng?” Ứng Đào hỏi, đồng thời dùng cánh tay làm động tác cắt cổ: “Nếu thế thì cũng thật nực cười, mặc dù trong lòng tớ thì cậu là người xếp thứ nhất, nhưng mà trên đời này có rất nhiều người xinh đẹp, cô ta muốn làm thế với từng người một à?”
Ứng Đào hoài nghi điểm này và Thịnh Tường cũng vậy.
Cô cũng không đoán ra được động cơ của Trần Niệm.
Ứng Đào còn có tiết học vào buổi tối, sau khi tiễn cô ấy đi, Thịnh Tường chìm vào trong im lặng.
Rõ ràng Trần Niệm vừa mới chạy tới, tốc độ nói cũng quá nhanh, cho nên cô chẳng hề nghe rõ được rốt cuộc là cô ta đã nói những gì.
Cô chỉ có thể mơ hồ phân biệt được một vài từ trong lời nói của đối phương.
Cái gì đó mà tòa nhà hành chính, bí thư.
Và cả... Trình Dã Vọng.
Thịnh Tường ngẫm nghĩ một lúc, tay thì vẫn không ngừng xếp đặt những sản phẩm thêu lên kệ tủ.
Cô còn chưa kịp hồi tưởng lại kỹ càng thì những âm thanh náo nhiệt lại tiếp tục vang lên, từ sân bóng bên ngoài lưới cửa sổ cạnh cửa tiệm.
Khi lời tuyên bố vừa được đưa ra, những người chơi bóng rổ ngoài kia đã rối rít dừng lại động tác trong tay, tâm trí của họ cũng không còn tập trung vào việc chơi bóng nữa.
Bây giờ thì chắc là đã thảo luận xong rồi.
So với mùa hè trước đó, số người đến mua nước qua cửa sổ đã ít hơn khá nhiều.
Thế nhưng, cho dù thế nào, vẫn sẽ luôn có người nối tiếp nhau tới mua.
Đúng lúc này, cách đó không xa, từ sân vận động truyền đến một âm thanh có chút quen thuộc: “Lão đại, tối nay cậu không về ký túc xá sao?”
Kèm theo tiếng la hét trả lời là tiếng động cơ xe nổ máy ầm ầm.
Các bánh xe phồng lên nghiền qua mặt đường, lao về hướng này và chuyển động với tốc độ cực kỳ chậm.
Thịnh Tường bước lại gần cửa sổ, nhìn về phía bên cạnh thì thấy chiếc xe địa hình đang chậm rãi đi tới đã dừng lại.
Cửa kính xe ô tô hạ xuống, dưới màn đêm mờ mịt, phản chiếu một khuôn mặt với đường nét mượt mà, sườn mặt gọn ghẽ.
Xung quanh yên tĩnh không một bóng người, ngoại trừ tiếng bóng đập trên sân làm phông nền.
Thực ra, đây vẫn là lần đầu tiên cô nhìn thấy Thẩm Ngôn Lễ trong dáng vẻ như thế này.
Trong bóng đêm hơi mờ ảo, ánh đèn hai bên con đường nhựa phía xa từ từ chiếu sáng cảnh vật và tạo nên những vệt sáng loang lổ trên mặt anh.
Thịnh Tường cứ im lặng nhìn anh như vậy, mãi mà không nói lời nào.
“Sao cậu lại ngẩn người thế?” Thẩm Ngôn Lễ lên tiếng trước.
Thịnh Tường chầm chậm ngước mắt lên, một lúc sau mới nói: “Tôi không có ngẩn người…”
“Ừm.” Anh đáp lại: “Lấy cho tôi một chai nước.”
Thịnh Tường nghe xong thì ngẫu nhiên chọn một chai rồi đưa cho anh.
Thẩm Ngôn Lễ hơi duỗi cánh tay dài ra, nửa nghiêng người về phía trước để nhận lấy.
Khi anh cúi xuống, mùi bạc hà thoang thoảng của thuốc lá ập tới.
“Cậu cảm thấy cái này thế nào?” Sau khi nhận lấy chai nước, Thẩm Ngôn Lễ lại hỏi tiếp.
Cái gì thế nào cơ...
Ban đầu, Thịnh Tường còn bối rối không hiểu, nhưng sau khi anh nói dứt lời, cô đưa mắt nhìn lên trên rồi lập tức tập trung vào vị trí nơi bàn tay anh.
Thẩm Ngôn Lễ đưa đầu ngón tay chỉ vào trong, hướng về phía mình, gõ nhẹ hai cái về phía mái tóc của bản thân.
Cơn gió nhè nhẹ thổi qua, những âm thanh xào xạc xung quanh chợt biến mất.
Thịnh Tường quan sát anh một lúc rồi mới chậm rãi nói, giọng điệu cũng nhẹ nhàng hơn một chút.
Cô ngẩng đầu lên, nhìn vào mắt anh và nói: “... Rất đẹp.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.