Chương 23:
Chấp Thông Nhất Căn
07/09/2024
Lời giới thiệu bên trong nhẹ nhàng, hài hước, có thể thấy thành viên viết lời giới thiệu này rất tâm huyết.
Các hành trình và điểm đến leo núi trước đây cũng được liệt kê, hiện tại, những ngọn núi tương đối gần Kinh Hoài đã được họ leo mấy lần rồi.
Hơn nữa, thời gian mà câu lạc bộ này thường tụ tập không phải là ngày hành chính và rất hiếm khi tụ tập họp bàn...
Thịnh Tường suy nghĩ rồi kéo xuống phần bình luận phía dưới để đọc.
Nó không hot như cô nghĩ.
Đăng ký mà không cần phỏng vấn, chỉ cần điền sơ yếu lý lịch, tuyên bố gia nhập câu lạc bộ và lặng lẽ chờ phê duyệt.
Sau khi quyết định xong, Thịnh Tường điền nội dung trước, sau đó tìm thời điểm thích hợp rồi đi thẳng đến tòa nhà nghệ thuật.
Tòa nhà nghệ thuật của Đại học Hàng không vũ trụ Kinh Hoài tương tự như khán phòng, nhưng nội dung các hoạt động được tổ chức ở đây hoàn toàn khác nhau. Nói chung, các hoạt động ở quy mô lớn như sự trở lại của cựu sinh viên và thiết lập quan hệ ngoại giao với các trường khác đều được tổ chức tại tòa nhà nghệ thuật.
Một số tầng được phân bổ cho các câu lạc bộ khác nhau, được coi là những thế giới nhỏ dành riêng cho các câu lạc bộ đó.
Tại thời điểm này, các câu lạc bộ khác nhau khá sôi động.
Suốt đường đi Thịnh Tường đều nghe thấy tiếng cười đùa của sinh viên xung quanh.
Câu lạc bộ thêu thùa Hàng Châu ở phía bên trái tầng ba của tòa nhà nghệ thuật, khi Thịnh Tường gõ cửa bước vào, bên trong im lặng.
Trên sàn có đĩa đựng dầu, các loại vải mỏng, vải vụn chất thành đống, khiến người ta không biết đặt chân lên đâu.
Cô do dự một lát, đột nhiên có người vỗ nhẹ vào vai trái của cô: "Chào!"
Thịnh Tường quay đầu lại, nhìn người vừa chào hỏi rồi vô thức vẫy tay chào lại.
Người vỗ vai cô là một cô gái xinh đẹp đang nở nụ cười nhẹ nhàng.
Ngoài tính cách hướng ngoại, ánh mắt dò xét người khác của cô ấy hơi rõ ràng nhưng không hề gây khó chịu, cô ấy là kiểu con gái dễ mến, có lẽ rất giỏi kết bạn với mọi người.
"Bạn này, bạn tới câu lạc bộ bên cạnh à?" Cô gái nói và bước vào trong không chút do dự, giẫm luôn lên vài thứ trên mặt đất.
Thịnh Tường nghe xong lập tức phản ứng: "À, tớ tới đăng ký tham gia câu lạc bộ."
Cô gái nhặt bừa một nắm trên mặt đất, vo thành một cục, ném vào thùng rác một cách lưu loát, rồi quay lại nhìn cô: “Câu lạc bộ thêu thùa Hàng Châu của chúng tớ hả?”
"Ừ, tớ khá thích nó."
Thịnh Tường gật đầu đáp lại, cô đang định hỏi sau đó sẽ phỏng vấn và sàng lọc như thế nào...
Thì nghe cô gái kia nói: "Thế à."
Cô ấy vấp ngã khi nói và cuối cùng cũng lấy lại được thăng bằng trước khi lên tiếng: "Vậy bây giờ cậu đã là một thành viên trong gia đình lớn của chúng tớ rồi."
Nếu cô gái này nói điều này mà không bị vấp ngã thì thực sự sẽ không có vẻ qua loa như vậy.
"... Không cần phỏng vấn à?" Thịnh Tường hơi nghi ngờ, cô còn học vài câu trên mạng trước khi đến.
"Ha ha, có chứ, nhưng vì là cậu nên tớ sẽ phá lệ." Cô gái chớp chớp mắt: "Cậu là Thịnh Tường nhỉ, tớ biết cậu đấy."
Cô ấy lại nhìn về phía Thịnh Tường như muốn gợi nhớ cho đối phương vậy, giơ ngón trỏ lên xoa xoa thái dương: “Lần ở lễ khen thưởng lúc trước, có người đến mượn tớ một bộ sườn xám, chính là Diệp Kinh Hàn. Cậu biết chứ, cậu ấy là bạn của tớ."
Hai nhà Lâm Đình và Diệp Kinh Hàn đều quen biết nhau nên hai người cũng quen nhau. Khi vào đại học cũng thường qua lại với nhau.
Thịnh Tường nghe vậy thì hiểu ra, sau đó mỉm cười: "Thì ra là cậu."
"Đúng vậy, tớ là phó chủ nhiệm câu lạc bộ thêu thùa Hàng Châu, cậu ấy mượn thì tớ cho thôi." Lâm Đình nói, sau đó lại bổ sung: "Nhưng tớ không biết cậu ấy mượn cho cậu. Về sau nhìn thấy ảnh của cậu trên mạng mới biết là cậu mặc."
Sau đó, Lâm Đình lại nghe ngóng thêm, Diệp Kinh Hàn nói rằng đó là Thẩm Ngôn Lễ mượn.
Cô ấy không hiểu được những khúc mắc lằng nhằng trong chuyện này nên không hỏi thêm câu nào nữa.
Trò chuyện một lúc, Thịnh Tường vốn tưởng Lâm Đình là sinh viên năm cuối, nhưng sau đó lại nghe nói cô ấy cũng là sinh viên năm nhất, nên hỏi cô ấy: “Nếu cậu cùng khóa với tớ thì cậu cũng là sinh viên năm nhất nhỉ. Nhưng tớ vừa nghe cậu nói cậu là phó chủ nhiệm câu lạc bộ, chuyện là sao vậy?"
"Chủ nhiệm của chúng tớ thấy phiền phức nên giao cho tớ mọi việc lớn nhỏ trong câu lạc bộ. Đó chỉ là cái mác thôi, thật ra tớ cũng chỉ là thành viên câu lạc bộ." Lâm Đình bảo Thịnh Tường nhập thông tin cụ thể về việc tham gia câu lạc bộ và tiện thể giải thích: "Khi mới vào trường, không có sinh viên nào muốn quan tâm đến việc tuyển người cho câu lạc bộ, ngay ngày đầu tiên thấy tớ đăng tin, anh ấy đã lập tức đến câu lạc bộ thêu thùa Hàng Châu, anh ấy cảm thấy tất cả các thành viên trong câu lạc bộ đều không chân thành bằng tớ..."
"Sau đó anh ấy buông tay mặc kệ. Dù sao thì chủ nhiệm cũng học năm ba rồi."
Hơn nữa, loại câu lạc bộ mang tính chất giải trí này được quản lý kém hơn nhiều so với hội sinh viên và đoàn thanh niên của trường, không đến lượt sinh viên năm nhất làm chủ nhiệm và phó nhiệm ở hai tổ chức này.
Cũng chỉ có chủ nhiệm của họ yêu tự do và không để ý mấy chuyện vặt vãnh.
Thịnh Tường gật đầu, ngắm nhìn xung quanh: "Câu lạc bộ thêu thùa Hàng Châu ít người lắm à? Tớ thấy hầu như không có ai đến đây."
"Mấy ngày nay tụi tớ không hoạt động, tớ đến đây vì phải giải quyết việc tuyển người." Lâm Đình báo cáo với chủ nhiệm trên WeChat và ngước nhìn Thịnh Tường: "Nhìn xem, không phải tớ vừa tuyển cậu sao?”
Hai người lại nói ngắn gọn vài câu, ánh mắt Lâm Đình nhìn lên người Thịnh Tường.
Đánh giá từ trên xuống dưới một hồi.
Sau đó đột nhiên nói ra một câu.
"Cậu mặc bộ sườn xám đó rất đẹp đấy."
Lúc Lâm Đình nhìn còn thấy hơi rung động chứ đừng nói đám bạn trên mạng hò hét gào la.
Quan trọng phải có thần thái thì mới hòa hợp được với bộ sườn xám đó.
Về sau câu lạc bộ may ra những bộ đồ mới, Thịnh Tường hoàn toàn có thể làm người mẫu cho câu lạc bộ, đúng là vẹn cả đôi đường.
Lâm Đình đột nhiên nói như vậy, ban đầu Thịnh Tường còn không kịp phản ứng.
Khi nhắc đến sườn xám, cô biết đối phương đang nói đến điều gì.
“Lúc ấy tớ cũng vội nên không để ý gì nhiều, chỉ chọn lấy một bộ theo kích cỡ..." Lâm Đình nói: "Nhưng nói đến kích cỡ thì có vẻ như tớ thực sự đã chọn đúng.”
"Kích cỡ..." Một số cảnh tượng lúc đó chợt hiện lên trong đầu Thịnh Tường, cô hơi cụp mắt xuống.
Lâm Đình không để ý tới ánh mắt của Thịnh Tường, cười đùa: “Thế mà vừa thật, cứ như tự tay đo vậy."
Nói như vậy, Thịnh Tường rất hợp với chiếc sườn xám đó là vì có lồi có lõm.
Nếu gầy thì sẽ rất nhàm chán, nếu béo thì sẽ căng phồng, thiếu một phân thì sẽ không có duyên, thừa quá một phân thì sẽ kén dáng người.
Nửa tiếng nữa Lâm Đình có việc nên nhờ Thịnh Tường ở đây trông nom giúp cô ấy, nếu có người tới thì liên lạc với cô ấy.
Thịnh Tường đồng ý một cách qua loa, trong khi cô vẫn đang đắm chìm trong hồi ức lúc đó.
Chắc chắn là không có chuyện tự tay đo.
Nhưng ánh mắt của Thẩm Ngôn Lễ lúc đó giống như bàn tay đo lường, nhìn một vòng không nói lời nào, ánh mắt lướt qua từng tấc một.
Đôi mắt đen như ẩn chứa ánh lửa, lấp lấp không thôi.
Mà... sao có thể vừa thật được chứ...
Anh là radar à...
Bất kể Diệp Kinh Hàn ở đầu bên kia điện thoại nghĩ thế nào, vấn đề này vẫn có ý nghĩa nào đó không thể giải thích được.
Cho đến hôm nay lại bị lôi ra, dù có nghĩ thế nào cũng không thể lý giải được.
Thịnh Tường hiếm khi có cảm xúc như vậy, cô phẩy tay cho mát. Trước khi cô có thể hoàn toàn bình tĩnh lại, ở hành lang bên ngoài có người đang từ từ lướt qua hàng người, bóng dáng đó ẩn hiện trên cửa sổ rồi biến mất.
Người dẫn đầu có thân hình cao lớn, hai tay đút trong túi quần, hơi nghiêng đầu lắng nghe chàng trai bên cạnh nói.
Nhóm người di chuyển và đi thẳng vào phòng của câu lạc bộ thiên văn.
Xa hơn một chút theo đường chéo phía đối diện là câu lạc bộ thiên văn nổi tiếng.
So với sự yên tĩnh ở đây thì quả thực bên đó nhộn nhịp hơn rất nhiều.
Thịnh Tường dừng lại một chút, cô thực sự không ngờ rằng hai nhân vật chính của chủ đề lại ngẫu nhiên xuất hiện như vậy.
Trong số những người vừa đi ngang qua có Thẩm Ngôn Lễ và Diệp Kinh Hàn.
---
Lâm Đình đi nhanh mà về cũng nhanh.
Sau khi giải thích một số chi tiết về hoạt động chung và sự sắp xếp công việc trong câu lạc bộ, Thịnh Tường nói lời tạm biệt với cô ấy.
Khi bước ra khỏi tòa nhà nghệ thuật, cô đi dọc theo đường Ngô Đồng về phía cửa hàng.
Cuối thu lá cây úa vàng, những cành khô héo chỉ giữ lại những nhánh và lá cuối cùng còn sót lại, thỉnh thoảng lại rụng vài cái.
Con đường phủ kín lá cây, khi giẫm lên sẽ phát ra tiếng "xào xạc".
Thịnh Tường đi được nửa đường, phía sau đột nhiên có tiếng bước chân.
Chậm rãi, không vội vàng.
Nhưng tiếng bước chân xào xạc ngày càng gần rồi dừng lại bên cạnh cô.
Sau đó, có một cái chạm nhẹ vào đầu cô.
Thịnh Tường đột nhiên quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt Thẩm Ngôn Lễ đang cúi đầu nhìn mình.
Anh giơ cái thứ màu vàng trên đầu ngón tay lên và nói: “Có lá trên tóc.”
Thẩm Ngôn Lễ cao và có đôi chân dài, anh đi bình thường cũng nhanh chóng đuổi kịp Thịnh Tường và đi song song với cô.
Thịnh Tường nghe xong thì vô thức giơ tay lên sờ đầu mình.
Động tác chậm chạp của cô mang theo một chút ngây thơ hiếm thấy.
Lại nhìn thấy Thẩm Ngôn Lễ ở đây, Thịnh Tường nhìn xung quanh, nhưng xung quanh lại không có ai.
"Diệp Kinh Hàn đâu?"
Thẩm Ngôn Lễ không trả lời mà nhướng mày nhìn sang: "Cậu hỏi cậu ấy làm gì?"
"Tôi vừa nhìn thấy hai người ở tòa nhà nghệ thuật."
“Ừ.” Lúc này Thẩm Ngôn Lễ mới lười biếng đáp: “Tôi đi chơi bóng, nhưng cậu ấy không đi."
Cứ như thế mà hai người tiện đường đi với nhau.
Thẩm Ngôn Lễ vẫn đến trên sân bóng lúc trước, ở phía bên phải gần cửa hàng.
Thấy anh tới, Tiêu Tự lập tức gọi vào trận.
Thịnh Tường quay lại cửa hàng, dừng chân lại một lúc rồi lại đi về phía nhà sau.
Lần này cô sẽ không quên đâu.
Khi cô cầm áo khoác quay lại trước cửa hàng, Thẩm Ngôn Lễ vẫn đang chơi bóng.
Không muốn quấy rầy anh nên Thịnh Tường ngồi trên ghế gỗ, trong lúc này, Ninh Viễn Tuyết gọi cô ra nhà sau ăn cơm.
Thẩm Ngôn Lễ thường chơi bóng hai đến ba tiếng.
Sắc trời dần tối đi, toát ra vẻ đìu hiu đặc trưng của mùa thu.
Một cơn gió mát từ từ thổi vào qua cửa sổ, Thịnh Tường ngước mắt lên sau khi đọc sách một lúc lâu, tình cờ nhìn thấy Thẩm Ngôn Lễ cùng nhóm ba bốn người đi ra từ bên lưới.
Anh hơi rớt lại phía sau những người khác một chút, nghịch quả bóng trong tay.
Lần này Thịnh Tường không để lỡ nữa, đứng dậy giơ tay về phía anh, thuận miệng gọi anh một tiếng: "Thẩm Ngôn Lễ."
Giọng cô gái bay theo gió, nhỏ nhẹ và mềm mại.
Nhưng người được gọi vẫn nghe thấy, anh dừng lại, cầm quả bóng bằng một tay rồi quay đầu nhìn sang.
Sau khi nhìn qua, Thẩm Ngôn Lễ nói điều gì đó với nhóm người, rồi ném quả bóng cho họ.
Nhóm người thò đầu ra nhìn về phía bên này, nhưng cuối cùng cứ đi một bước lại nhìn lại ba lần.
Thẩm Ngôn Lễ là người duy nhất còn lại gần lưới. Dù sao cũng đang là mùa thu, lúc này trên sân cũng không có nhiều người.
Nhưng có vẻ như anh không hề có ý định tới gần cô.
Thịnh Tường đang định nói thì nhìn thấy Thẩm Ngôn Lễ vẫy tay về phía mình: "Lại đây."
Cô dừng lại và không gọi anh sang bên này nữa.
Thịnh Tường cầm lấy áo khoác, bước ra khỏi cửa hàng và đi thẳng về phía anh.
Chỉ còn vài bước nữa thôi, rất gần.
Thịnh Tường bước lên con đường nhựa hơi gồ ghề và đi thẳng đến chỗ anh.
“Áo khoác của cậu.” Cô nói và đưa nó cho anh.
Trong bóng đêm, xương lông mày của Thẩm Ngôn Lễ hiện lên một đường cong sắc nét, anh hơi ngước mắt lên và nói: "Gọi tôi là vì cái này à?"
“Ừ, lần trước tôi đã muốn trả cậu rồi.” Thịnh Tường nhìn anh: “Tôi đã giặt rất sạch sẽ rồi…”
Thẩm Ngôn Lễ "ừ" một tiếng rồi đưa tay ra nhưng không lấy chiếc áo luôn mà chỉ cầm một nửa chiếc áo khoác lên.
“Giặt sạch sẽ rồi à...” Anh lặp lại lời nói của cô và dừng lại một chút.
Sau đó Thẩm Ngôn Lễ kéo chiếc áo khoác về phía mình một cách nhiệt tình.
Động tác chỉ diễn ra trong vài giây khiến Thịnh Tường không phòng bị gì phải sững sờ.
Cô bị tốc độ lấy áo của anh làm cho hỗn loạn, cô cố giữ thăng bằng một cách khó khăn, nhưng vì anh kéo mạnh áo khoác nên cô đã đi thẳng đến trước mặt anh.
Gió đêm thu và hơi thở của hai người hòa vào nhau.
Hơi thở hai người gần trong gang tấc.
Gần đến mức cô có thể chạm vào quai hàm rõ nét của anh khi cô ngước mắt lên.
Anh vẫn đứng im, nhướng mày: “Vậy để tôi ngửi xem?”
Các hành trình và điểm đến leo núi trước đây cũng được liệt kê, hiện tại, những ngọn núi tương đối gần Kinh Hoài đã được họ leo mấy lần rồi.
Hơn nữa, thời gian mà câu lạc bộ này thường tụ tập không phải là ngày hành chính và rất hiếm khi tụ tập họp bàn...
Thịnh Tường suy nghĩ rồi kéo xuống phần bình luận phía dưới để đọc.
Nó không hot như cô nghĩ.
Đăng ký mà không cần phỏng vấn, chỉ cần điền sơ yếu lý lịch, tuyên bố gia nhập câu lạc bộ và lặng lẽ chờ phê duyệt.
Sau khi quyết định xong, Thịnh Tường điền nội dung trước, sau đó tìm thời điểm thích hợp rồi đi thẳng đến tòa nhà nghệ thuật.
Tòa nhà nghệ thuật của Đại học Hàng không vũ trụ Kinh Hoài tương tự như khán phòng, nhưng nội dung các hoạt động được tổ chức ở đây hoàn toàn khác nhau. Nói chung, các hoạt động ở quy mô lớn như sự trở lại của cựu sinh viên và thiết lập quan hệ ngoại giao với các trường khác đều được tổ chức tại tòa nhà nghệ thuật.
Một số tầng được phân bổ cho các câu lạc bộ khác nhau, được coi là những thế giới nhỏ dành riêng cho các câu lạc bộ đó.
Tại thời điểm này, các câu lạc bộ khác nhau khá sôi động.
Suốt đường đi Thịnh Tường đều nghe thấy tiếng cười đùa của sinh viên xung quanh.
Câu lạc bộ thêu thùa Hàng Châu ở phía bên trái tầng ba của tòa nhà nghệ thuật, khi Thịnh Tường gõ cửa bước vào, bên trong im lặng.
Trên sàn có đĩa đựng dầu, các loại vải mỏng, vải vụn chất thành đống, khiến người ta không biết đặt chân lên đâu.
Cô do dự một lát, đột nhiên có người vỗ nhẹ vào vai trái của cô: "Chào!"
Thịnh Tường quay đầu lại, nhìn người vừa chào hỏi rồi vô thức vẫy tay chào lại.
Người vỗ vai cô là một cô gái xinh đẹp đang nở nụ cười nhẹ nhàng.
Ngoài tính cách hướng ngoại, ánh mắt dò xét người khác của cô ấy hơi rõ ràng nhưng không hề gây khó chịu, cô ấy là kiểu con gái dễ mến, có lẽ rất giỏi kết bạn với mọi người.
"Bạn này, bạn tới câu lạc bộ bên cạnh à?" Cô gái nói và bước vào trong không chút do dự, giẫm luôn lên vài thứ trên mặt đất.
Thịnh Tường nghe xong lập tức phản ứng: "À, tớ tới đăng ký tham gia câu lạc bộ."
Cô gái nhặt bừa một nắm trên mặt đất, vo thành một cục, ném vào thùng rác một cách lưu loát, rồi quay lại nhìn cô: “Câu lạc bộ thêu thùa Hàng Châu của chúng tớ hả?”
"Ừ, tớ khá thích nó."
Thịnh Tường gật đầu đáp lại, cô đang định hỏi sau đó sẽ phỏng vấn và sàng lọc như thế nào...
Thì nghe cô gái kia nói: "Thế à."
Cô ấy vấp ngã khi nói và cuối cùng cũng lấy lại được thăng bằng trước khi lên tiếng: "Vậy bây giờ cậu đã là một thành viên trong gia đình lớn của chúng tớ rồi."
Nếu cô gái này nói điều này mà không bị vấp ngã thì thực sự sẽ không có vẻ qua loa như vậy.
"... Không cần phỏng vấn à?" Thịnh Tường hơi nghi ngờ, cô còn học vài câu trên mạng trước khi đến.
"Ha ha, có chứ, nhưng vì là cậu nên tớ sẽ phá lệ." Cô gái chớp chớp mắt: "Cậu là Thịnh Tường nhỉ, tớ biết cậu đấy."
Cô ấy lại nhìn về phía Thịnh Tường như muốn gợi nhớ cho đối phương vậy, giơ ngón trỏ lên xoa xoa thái dương: “Lần ở lễ khen thưởng lúc trước, có người đến mượn tớ một bộ sườn xám, chính là Diệp Kinh Hàn. Cậu biết chứ, cậu ấy là bạn của tớ."
Hai nhà Lâm Đình và Diệp Kinh Hàn đều quen biết nhau nên hai người cũng quen nhau. Khi vào đại học cũng thường qua lại với nhau.
Thịnh Tường nghe vậy thì hiểu ra, sau đó mỉm cười: "Thì ra là cậu."
"Đúng vậy, tớ là phó chủ nhiệm câu lạc bộ thêu thùa Hàng Châu, cậu ấy mượn thì tớ cho thôi." Lâm Đình nói, sau đó lại bổ sung: "Nhưng tớ không biết cậu ấy mượn cho cậu. Về sau nhìn thấy ảnh của cậu trên mạng mới biết là cậu mặc."
Sau đó, Lâm Đình lại nghe ngóng thêm, Diệp Kinh Hàn nói rằng đó là Thẩm Ngôn Lễ mượn.
Cô ấy không hiểu được những khúc mắc lằng nhằng trong chuyện này nên không hỏi thêm câu nào nữa.
Trò chuyện một lúc, Thịnh Tường vốn tưởng Lâm Đình là sinh viên năm cuối, nhưng sau đó lại nghe nói cô ấy cũng là sinh viên năm nhất, nên hỏi cô ấy: “Nếu cậu cùng khóa với tớ thì cậu cũng là sinh viên năm nhất nhỉ. Nhưng tớ vừa nghe cậu nói cậu là phó chủ nhiệm câu lạc bộ, chuyện là sao vậy?"
"Chủ nhiệm của chúng tớ thấy phiền phức nên giao cho tớ mọi việc lớn nhỏ trong câu lạc bộ. Đó chỉ là cái mác thôi, thật ra tớ cũng chỉ là thành viên câu lạc bộ." Lâm Đình bảo Thịnh Tường nhập thông tin cụ thể về việc tham gia câu lạc bộ và tiện thể giải thích: "Khi mới vào trường, không có sinh viên nào muốn quan tâm đến việc tuyển người cho câu lạc bộ, ngay ngày đầu tiên thấy tớ đăng tin, anh ấy đã lập tức đến câu lạc bộ thêu thùa Hàng Châu, anh ấy cảm thấy tất cả các thành viên trong câu lạc bộ đều không chân thành bằng tớ..."
"Sau đó anh ấy buông tay mặc kệ. Dù sao thì chủ nhiệm cũng học năm ba rồi."
Hơn nữa, loại câu lạc bộ mang tính chất giải trí này được quản lý kém hơn nhiều so với hội sinh viên và đoàn thanh niên của trường, không đến lượt sinh viên năm nhất làm chủ nhiệm và phó nhiệm ở hai tổ chức này.
Cũng chỉ có chủ nhiệm của họ yêu tự do và không để ý mấy chuyện vặt vãnh.
Thịnh Tường gật đầu, ngắm nhìn xung quanh: "Câu lạc bộ thêu thùa Hàng Châu ít người lắm à? Tớ thấy hầu như không có ai đến đây."
"Mấy ngày nay tụi tớ không hoạt động, tớ đến đây vì phải giải quyết việc tuyển người." Lâm Đình báo cáo với chủ nhiệm trên WeChat và ngước nhìn Thịnh Tường: "Nhìn xem, không phải tớ vừa tuyển cậu sao?”
Hai người lại nói ngắn gọn vài câu, ánh mắt Lâm Đình nhìn lên người Thịnh Tường.
Đánh giá từ trên xuống dưới một hồi.
Sau đó đột nhiên nói ra một câu.
"Cậu mặc bộ sườn xám đó rất đẹp đấy."
Lúc Lâm Đình nhìn còn thấy hơi rung động chứ đừng nói đám bạn trên mạng hò hét gào la.
Quan trọng phải có thần thái thì mới hòa hợp được với bộ sườn xám đó.
Về sau câu lạc bộ may ra những bộ đồ mới, Thịnh Tường hoàn toàn có thể làm người mẫu cho câu lạc bộ, đúng là vẹn cả đôi đường.
Lâm Đình đột nhiên nói như vậy, ban đầu Thịnh Tường còn không kịp phản ứng.
Khi nhắc đến sườn xám, cô biết đối phương đang nói đến điều gì.
“Lúc ấy tớ cũng vội nên không để ý gì nhiều, chỉ chọn lấy một bộ theo kích cỡ..." Lâm Đình nói: "Nhưng nói đến kích cỡ thì có vẻ như tớ thực sự đã chọn đúng.”
"Kích cỡ..." Một số cảnh tượng lúc đó chợt hiện lên trong đầu Thịnh Tường, cô hơi cụp mắt xuống.
Lâm Đình không để ý tới ánh mắt của Thịnh Tường, cười đùa: “Thế mà vừa thật, cứ như tự tay đo vậy."
Nói như vậy, Thịnh Tường rất hợp với chiếc sườn xám đó là vì có lồi có lõm.
Nếu gầy thì sẽ rất nhàm chán, nếu béo thì sẽ căng phồng, thiếu một phân thì sẽ không có duyên, thừa quá một phân thì sẽ kén dáng người.
Nửa tiếng nữa Lâm Đình có việc nên nhờ Thịnh Tường ở đây trông nom giúp cô ấy, nếu có người tới thì liên lạc với cô ấy.
Thịnh Tường đồng ý một cách qua loa, trong khi cô vẫn đang đắm chìm trong hồi ức lúc đó.
Chắc chắn là không có chuyện tự tay đo.
Nhưng ánh mắt của Thẩm Ngôn Lễ lúc đó giống như bàn tay đo lường, nhìn một vòng không nói lời nào, ánh mắt lướt qua từng tấc một.
Đôi mắt đen như ẩn chứa ánh lửa, lấp lấp không thôi.
Mà... sao có thể vừa thật được chứ...
Anh là radar à...
Bất kể Diệp Kinh Hàn ở đầu bên kia điện thoại nghĩ thế nào, vấn đề này vẫn có ý nghĩa nào đó không thể giải thích được.
Cho đến hôm nay lại bị lôi ra, dù có nghĩ thế nào cũng không thể lý giải được.
Thịnh Tường hiếm khi có cảm xúc như vậy, cô phẩy tay cho mát. Trước khi cô có thể hoàn toàn bình tĩnh lại, ở hành lang bên ngoài có người đang từ từ lướt qua hàng người, bóng dáng đó ẩn hiện trên cửa sổ rồi biến mất.
Người dẫn đầu có thân hình cao lớn, hai tay đút trong túi quần, hơi nghiêng đầu lắng nghe chàng trai bên cạnh nói.
Nhóm người di chuyển và đi thẳng vào phòng của câu lạc bộ thiên văn.
Xa hơn một chút theo đường chéo phía đối diện là câu lạc bộ thiên văn nổi tiếng.
So với sự yên tĩnh ở đây thì quả thực bên đó nhộn nhịp hơn rất nhiều.
Thịnh Tường dừng lại một chút, cô thực sự không ngờ rằng hai nhân vật chính của chủ đề lại ngẫu nhiên xuất hiện như vậy.
Trong số những người vừa đi ngang qua có Thẩm Ngôn Lễ và Diệp Kinh Hàn.
---
Lâm Đình đi nhanh mà về cũng nhanh.
Sau khi giải thích một số chi tiết về hoạt động chung và sự sắp xếp công việc trong câu lạc bộ, Thịnh Tường nói lời tạm biệt với cô ấy.
Khi bước ra khỏi tòa nhà nghệ thuật, cô đi dọc theo đường Ngô Đồng về phía cửa hàng.
Cuối thu lá cây úa vàng, những cành khô héo chỉ giữ lại những nhánh và lá cuối cùng còn sót lại, thỉnh thoảng lại rụng vài cái.
Con đường phủ kín lá cây, khi giẫm lên sẽ phát ra tiếng "xào xạc".
Thịnh Tường đi được nửa đường, phía sau đột nhiên có tiếng bước chân.
Chậm rãi, không vội vàng.
Nhưng tiếng bước chân xào xạc ngày càng gần rồi dừng lại bên cạnh cô.
Sau đó, có một cái chạm nhẹ vào đầu cô.
Thịnh Tường đột nhiên quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt Thẩm Ngôn Lễ đang cúi đầu nhìn mình.
Anh giơ cái thứ màu vàng trên đầu ngón tay lên và nói: “Có lá trên tóc.”
Thẩm Ngôn Lễ cao và có đôi chân dài, anh đi bình thường cũng nhanh chóng đuổi kịp Thịnh Tường và đi song song với cô.
Thịnh Tường nghe xong thì vô thức giơ tay lên sờ đầu mình.
Động tác chậm chạp của cô mang theo một chút ngây thơ hiếm thấy.
Lại nhìn thấy Thẩm Ngôn Lễ ở đây, Thịnh Tường nhìn xung quanh, nhưng xung quanh lại không có ai.
"Diệp Kinh Hàn đâu?"
Thẩm Ngôn Lễ không trả lời mà nhướng mày nhìn sang: "Cậu hỏi cậu ấy làm gì?"
"Tôi vừa nhìn thấy hai người ở tòa nhà nghệ thuật."
“Ừ.” Lúc này Thẩm Ngôn Lễ mới lười biếng đáp: “Tôi đi chơi bóng, nhưng cậu ấy không đi."
Cứ như thế mà hai người tiện đường đi với nhau.
Thẩm Ngôn Lễ vẫn đến trên sân bóng lúc trước, ở phía bên phải gần cửa hàng.
Thấy anh tới, Tiêu Tự lập tức gọi vào trận.
Thịnh Tường quay lại cửa hàng, dừng chân lại một lúc rồi lại đi về phía nhà sau.
Lần này cô sẽ không quên đâu.
Khi cô cầm áo khoác quay lại trước cửa hàng, Thẩm Ngôn Lễ vẫn đang chơi bóng.
Không muốn quấy rầy anh nên Thịnh Tường ngồi trên ghế gỗ, trong lúc này, Ninh Viễn Tuyết gọi cô ra nhà sau ăn cơm.
Thẩm Ngôn Lễ thường chơi bóng hai đến ba tiếng.
Sắc trời dần tối đi, toát ra vẻ đìu hiu đặc trưng của mùa thu.
Một cơn gió mát từ từ thổi vào qua cửa sổ, Thịnh Tường ngước mắt lên sau khi đọc sách một lúc lâu, tình cờ nhìn thấy Thẩm Ngôn Lễ cùng nhóm ba bốn người đi ra từ bên lưới.
Anh hơi rớt lại phía sau những người khác một chút, nghịch quả bóng trong tay.
Lần này Thịnh Tường không để lỡ nữa, đứng dậy giơ tay về phía anh, thuận miệng gọi anh một tiếng: "Thẩm Ngôn Lễ."
Giọng cô gái bay theo gió, nhỏ nhẹ và mềm mại.
Nhưng người được gọi vẫn nghe thấy, anh dừng lại, cầm quả bóng bằng một tay rồi quay đầu nhìn sang.
Sau khi nhìn qua, Thẩm Ngôn Lễ nói điều gì đó với nhóm người, rồi ném quả bóng cho họ.
Nhóm người thò đầu ra nhìn về phía bên này, nhưng cuối cùng cứ đi một bước lại nhìn lại ba lần.
Thẩm Ngôn Lễ là người duy nhất còn lại gần lưới. Dù sao cũng đang là mùa thu, lúc này trên sân cũng không có nhiều người.
Nhưng có vẻ như anh không hề có ý định tới gần cô.
Thịnh Tường đang định nói thì nhìn thấy Thẩm Ngôn Lễ vẫy tay về phía mình: "Lại đây."
Cô dừng lại và không gọi anh sang bên này nữa.
Thịnh Tường cầm lấy áo khoác, bước ra khỏi cửa hàng và đi thẳng về phía anh.
Chỉ còn vài bước nữa thôi, rất gần.
Thịnh Tường bước lên con đường nhựa hơi gồ ghề và đi thẳng đến chỗ anh.
“Áo khoác của cậu.” Cô nói và đưa nó cho anh.
Trong bóng đêm, xương lông mày của Thẩm Ngôn Lễ hiện lên một đường cong sắc nét, anh hơi ngước mắt lên và nói: "Gọi tôi là vì cái này à?"
“Ừ, lần trước tôi đã muốn trả cậu rồi.” Thịnh Tường nhìn anh: “Tôi đã giặt rất sạch sẽ rồi…”
Thẩm Ngôn Lễ "ừ" một tiếng rồi đưa tay ra nhưng không lấy chiếc áo luôn mà chỉ cầm một nửa chiếc áo khoác lên.
“Giặt sạch sẽ rồi à...” Anh lặp lại lời nói của cô và dừng lại một chút.
Sau đó Thẩm Ngôn Lễ kéo chiếc áo khoác về phía mình một cách nhiệt tình.
Động tác chỉ diễn ra trong vài giây khiến Thịnh Tường không phòng bị gì phải sững sờ.
Cô bị tốc độ lấy áo của anh làm cho hỗn loạn, cô cố giữ thăng bằng một cách khó khăn, nhưng vì anh kéo mạnh áo khoác nên cô đã đi thẳng đến trước mặt anh.
Gió đêm thu và hơi thở của hai người hòa vào nhau.
Hơi thở hai người gần trong gang tấc.
Gần đến mức cô có thể chạm vào quai hàm rõ nét của anh khi cô ngước mắt lên.
Anh vẫn đứng im, nhướng mày: “Vậy để tôi ngửi xem?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.