Chương 26:
Chấp Thông Nhất Căn
07/09/2024
Ký túc xá trở nên yên tĩnh, chỉ có tiếng nước chảy rào rào trong phòng tắm.
Tiêu Tự đang thay đồ sẵn tiện tắm rửa ở bên trong.
Trong sự yên lặng hiếm hoi, Trình Dã Vọng tò mò liếc nhìn Thẩm Ngôn Lễ.
Anh đang cúi đầu nhìn qua nhìn lại hai chiếc điện thoại, có vẻ bí ẩn lắm.
“Cậu lấy điện thoại của Tiêu Tự làm gì vậy?”
Điều kỳ lạ hơn là Thẩm Ngôn Lễ còn không nói lời nào sau khi lấy nó, thật khó hiểu.
Trình Dã Vọng vừa dứt lời thì thấy những ngón tay dài của Thẩm Ngôn Lễ đang gõ gì đó trên màn hình điện thoại của Tiêu Tự.
Anh ấy ngồi về chỗ của mình, vừa định nói với Thẩm Ngôn Lễ về việc tháo dỡ và lắp ráp lại chiếc máy bay của câu lạc bộ mô hình máy bay thì một cái bóng bay ngang qua mặt anh ấy.
Một thứ gì đó nhanh chóng vẽ ra một đường parabol hoàn hảo rồi rơi thẳng xuống dưới.
Chiếc điện thoại đột ngột bị Thẩm Ngôn Lễ ném lên trên bàn Tiêu Tự, một tiếng “rầm" vang lên.
Lúc rơi xuống mặt bàn, chiếc điện thoại còn trượt về phía trước hai lần do quán tính.
Lời của Trình Dã Vọng nghẹn lại trong cổ, nói cũng không được mà không nói cũng không xong.
Thù oán gì thế này…
Đúng lúc này, cửa phòng tắm mở ra.
Tiêu Tự tắm rất nhanh, anh ta thờ ơ bước ra từ màn hơi nước lượn lờ mờ ảo.
Anh ta mặc áo ngủ, vừa cầm khăn lau tóc vừa hỏi: “Lúc tôi đang tắm các cậu ầm ĩ gì vậy, có tiếng nào đó to lắm thì phải?”
Trình Dã Vọng không lên tiếng, chỉ hất cằm về phía bàn Tiêu Tự.
Tiêu Tự ngồi xuống ghế mà không hiểu chuyện gì.
Anh ta cầm điện thoại lên ngắm nghía một lúc, khó hiểu nói: “Không biết có phải ảo giác không mà hình như điện thoại của tôi có gì khác khác.”
Thẩm Ngôn Lễ đưa mắt nhìn qua, lười biếng nói: “Không phải ảo giác đâu.”
Tiêu Tự nheo mắt nghi ngờ, vội vàng quan sát ba trăm sáu mươi lăm độ chiếc điện thoại của mình.
Cũng may, bề ngoài vẫn hoàn hảo, lớp vỏ cũng không móp méo gì.
Anh ta khinh thường cười khẩy, mạnh dạn nhìn Thẩm Ngôn Lễ.
Nhưng vẫn cảm thấy có gì đó sai sai.
Tối đó, sau giờ tắt đèn của Đại học Hàng không vũ trụ Kinh Hoài.
Trước khi ngủ, Tiêu Tự nằm trên giường trả lời tin nhắn Wechat theo thói quen, lúc nhấn nút mở vòng bạn bè, màn hình tự động chuyển đến vòng bạn bè mà anh ta vừa xem lúc trước.
“...”
Giữa bóng tối tĩnh lặng, màn hình điện thoại phản chiếu khuôn mặt tái xanh của Tiêu Tự.
Chết tiệt! Ai sửa lại biệt danh của Thịnh Tường trong điện thoại của anh ta thế này?
…
Trời tối dần, sân trường Đại học Hàng không vũ trụ Kinh Hoài cũng chìm vào bóng tối.
Lúc này, có người vẫn còn thức, có người đã yên bình chìm vào giấc ngủ.
Thịnh Tường rửa tay sau khi chơi đùa với chú mèo vàng béo, ăn xong thì nói chuyện với Lê Nghệ một lúc rồi đi ngủ.
Cô làm việc và nghỉ ngơi có kỷ luật, đúng nơi đúng giờ, trước nay vẫn vậy nên ngày nào cũng tràn đầy năng lượng.
Cứ đến tiết thể chất, giảng viên lại khen cô có sắc mặt, diện mạo và tinh thần tốt.
Như bông hoa giấu mình dưới cành tươi chờ nở rộ.
Trước mỗi buổi học thì non nớt có thể vắt ra nước, sau buổi học, dáng người trở nên mềm mại, từ từ nở rộ, tỏa ra hương thơm ngào ngạt.
Tuy mềm mại như nước nhưng lại đẹp hơn hẳn tường vi.
Cực kỳ quyến rũ.
Các bạn gái khác trong lớp cũng xinh đẹp, dù sao cũng là sinh viên ngành tiếp viên hàng không. Nhưng mỗi lần nhìn thấy cô, họ đều muốn bước đến làm quen nhờ sự động viên và giúp đỡ của Ứng Đào.
Chủ yếu là vì Thịnh Tường rất dễ bắt chuyện, cũng không quá kiêu kỳ.
Người đẹp luôn được chào đón, đi đến đâu cũng trở thành tiêu điểm, học viện của các cô không phải là ngoại lệ.
Vì thế, trong điện thoại của cô có rất nhiều tin nhắn.
Phần lớn đều được Thịnh Tường trả lời lại, đôi khi cô lại giúp Lê Nghệ đăng nhập vào Wechat của cửa hàng để giải quyết một vài đơn đặt hàng nhỏ trong trường.
Mấy ngày qua có rất nhiều tin nhắn trong nhóm [Đi Thương Sơn].
Đa số nội dung là thảo luận về việc có cần biểu diễn tiết mục nào trên đường không, rồi tới đó thì sắp xếp lều trại và các thứ khác như thế nào.
Bây giờ cũng đang trò chuyện sôi nổi.
Có người hỏi trong nhóm nên sắp xếp vị trí ngồi thế nào, phía dưới có nhiều câu trả lời.
“Nói tới chỗ ngồi, số người của cả hai câu lạc bộ đều là số lẻ đấy.”
“Cứ ngồi đại đi được không, gặp được nhau là do duyên phận!”
“Nên để ngẫu nhiên hay ném xúc xắc nhỉ? Nhóm trưởng với quản lý nói một câu đi.”
Thịnh Tường đọc lướt qua, đã có mấy trăm tin nhắn thảo luận nhưng vẫn chưa có kết quả.
Cô thoát ra ngoài, vẫn còn khá nhiều tin nhắn chưa đọc.
Số Wechat của Thịnh Tường là số riêng tư nhưng một số nhóm trường mà cô tham gia cần phải có chú thích về tên họ và chuyên ngành nên thường xuyên có lời mời kết bạn được gửi đến.
Tối nay cũng không ngoại lệ.
Vừa online đã có hàng loạt lời mời kết bạn mới.
Thịnh Tường kéo lên xuống xem có người nào quen hay có ấn tượng nào đó không.
Giữa một loạt ảnh đại diện đa dạng.
Có một tấm ảnh đại diện cực kì bắt mắt, toàn là màu đen, tên chỉ có một chữ “S" viết hoa.
Thịnh Tường nhìn một lúc, có ấn tượng chút chút, chợt nhớ tới chiếc ô lúc khai giảng.
Trong phần ghi chú của đối phương không có gì cả.
Nhưng hệ thống có lời nhắc tự động, kèm theo câu “Đối phương gửi lời mời kết bạn thông qua nhóm chat [Đi Thương Sơn]”.
Nếu cô nhớ không nhầm thì Thẩm Ngôn Lễ là thành viên của câu lạc bộ thiên văn.
Thịnh Tường do dự một lúc rồi nhấn đồng ý.
Nhưng không biết nên bắt chuyện như thế nào.
Không biết giờ này anh đã ngủ chưa, còn cô thì bắt đầu buồn ngủ rồi.
Trong lúc mơ màng, cô đặt điện thoại xuống, mí mắt khép lại.
Chìm vào giấc ngủ sâu.
…
Lại một cuối tuần nữa sắp đến.
Thứ sáu này, Đại học Hàng không vũ trụ đóng cửa cả ngày, Học viện Kỹ thuật hàng không vũ trụ và Học viện Hàng không dành ra cả một ngày để làm thử nghiệm trình diễn trên không nhân ngày kỷ niệm thành lập trường vào cuối năm.
Thứ thu hút người khác là nghiên cứu mới của Học viện Kỹ thuật hàng không.
Đến lúc đó sẽ có một cuộc diễu hành của máy bay nhỏ.
Học viện Tiếp viên hàng không cũng không rảnh rỗi, phải tranh thủ thời gian này để bổ sung thêm lớp diễn tập mô phỏng trong cabin.
Rời khỏi không gian mô phỏng đơn giản khép kín, Thịnh Tường thấy hơi đau eo.
Giảng viên nói lớp diễn tập mô phỏng hết sức hiếm có nên phải trân trọng từng giây, học luôn cả môn thể chất trong cabin máy bay.
Thời gian học kéo dài liên tục, đến khi Thịnh Tường và Ứng Đào thay đồ tan học thì bên ngoài đã tối đen.
Thời tiết mấy ngày nay tốt, gió đêm hơi khô lạnh, trăng sáng sao thưa.
Nhưng vì có buổi diễn tập trên không nên phía trên sân thường thường vang lên tiếng vù vù từ những chiếc cánh máy bay.
Máy bay cỡ nhỏ và cỡ trung với những chấm sáng màu đỏ nhấp nháy ở hai bên đuôi bay xẹt qua.
“Tớ thấy sinh viên của Học viện Hàng không và Học viện Kỹ thuật hàng không mệt thật đấy, giờ này rồi mà vẫn phải diễn tập.” Ứng Đào và Thịnh Tường đi trên đường Ngô Đồng, giữa đường Ứng Đào còn kéo cô lại rồi nhìn lên trời.
Thịnh Tường dừng chân nhìn lên: “Hiếm lắm thời tiết mới đẹp được thế này, phải tranh thủ cơ hội.”
Ứng Đào nhìn Thịnh Tường rồi đẩy cô đi tiếp: “Nhưng trời đã tối rồi, vất vả quá.”
“Sau này thì việc đó cũng trở nên bình thường, làm quen trước cũng không có gì không tốt.” Thịnh Tường nói thêm: “Về sau học viện của chúng ta cũng sẽ có lớp buổi tối thôi.”
“Cũng đúng, cậu nói vậy làm tớ mong đến cuối năm quá, lúc đó là kỷ niệm một trăm năm thành lập trường rồi. Trường mình cực kì quan tâm đến chuyện này, chắc chắn buổi buổi trình diễn trên không sẽ đẹp lắm đây.” Ứng Đào vừa cười hì hì vừa nói: “Năm ngoái còn chưa đủ một trăm năm mà tớ đã thấy Học viện Kỹ thuật hàng không phát minh ra loại máy bay cỡ nhỏ có thể kéo biểu ngữ rồi! Còn có người dùng thiết bị điều khiển từ xa đặc biệt để kéo người bay lên nữa kìa, có thể nhìn trực tiếp luôn! Thú vị lắm!”
Ứng Đào giơ năm ngón tay lên cao: “Cái này còn kích thích hơn cả lắp ráp mô hình và biểu diễn trên không, nghe nói năm nay sẽ có pháo hoa, lãng mạn thật đấy!”
Thịnh Tường cong môi, nói: “Đúng vậy, nếu lúc đó có thật thì cùng nhau đi xem.”
Cô kéo Ứng Đào đi tiếp: “Nhưng lúc đó là mùa đông, có thể sẽ có tuyết, cậu phải nghĩ xem nên làm gì cho buổi kiểm tra thể chất đi.”
Nhắc tới kiểm tra thể chất, Ứng Đào lại rầu rĩ.
Đại học Hàng không vũ trụ đào tạo cực kỳ nghiêm khắc, không hề du di chút nào.
Đôi khi cô ấy lại cảm thấy sau này mình sẽ không làm tiếp viên mà sẽ trở thành thiên kim tiểu thư nào đó.
Thịnh Tường tạm biệt Ứng Đào ở trước cửa hàng.
Cuối tuần này sẽ đến Thương Sơn, cô phải dành thời gian sắp xếp hành lý.
Lê Nghệ biết cô sắp lên núi thì rất ủng hộ.
Ninh Viễn Tuyết là người của câu lạc bộ thiên văn, đáng ra cũng phải đi nhưng anh ấy tìm một lý do để không phải tham gia.
…
Vì Thương Sơn ở thành phố bên cạnh nên thời gian tập trung từ sớm.
Tám giờ sáng.
Theo lịch trình được sắp xếp, khoảng mười giờ rưỡi sẽ đến chân núi Thương Sơn, lúc đó tài xế sẽ đưa họ đến thẳng chỗ cáp treo.
Cáp treo lên núi khá nhanh, lên đến đó sẽ ở lại một đêm, sau khi xuống núi là khoảng thời gian tự do rồi mới tập trung lên xe buýt.
Cũng hợp lý.
Buổi sáng Thịnh Tường ra ngoài hơi gấp, vào những thứ bảy bình thường cô sẽ ngủ lâu hơn bình thường một chút nhưng hôm nay lại quên sửa lại đồng hồ báo thức.
Lúc chợt tỉnh dậy thì đã là bảy giờ bốn mươi.
Thế nên phải vội vội vàng vàng rửa mặt và thay quần áo.
Cô không ăn sáng mà xách hành lý ra ngoài luôn.
Cũng may là xe buýt dừng ngay ngoài con đường đi vào ký túc xá ngoài cổng trường, khoảng cách khá gần, nếu không thì sẽ đến muộn để mọi người phải chờ đợi.
Thịnh Tường xác nhận điểm đến, đi về phía trước vài bước là đến chỗ xe buýt.
Cô nhìn biển số xe để xác nhận.
Còn chưa kịp lên xe đã bị người phía sau gọi lại.
Cô quay đầu nhìn thấy Ninh Viễn Tuyết, không khỏi ngạc nhiên: “Anh?”
Ninh Viễn Tuyết không ngủ nướng, thứ bảy nào cũng dậy từ sớm.
Chắc là anh ấy chạy theo cô tới đây.
“Em đi vội quá quên cầm điện thoại rồi này.” Ninh Viễn Tuyết đưa điện thoại cho Thịnh Tường, sẵn tiện sửa lại vai áo hướng ra ngoài cho cô: “Lên núi phải chú ý an toàn.”
Thịnh Tường nhận lấy, gật đầu rồi nói tạm biệt với anh ấy, sau đó bước về phía xe buýt.
Đúng là mọi người đều đã tới.
Lúc Thịnh Tường lên xe thì xe đã chật kín, bây giờ vẫn còn sớm nhưng mọi người đều rất vui vẻ, ai ai cũng vừa nói vừa cười.
Tài xế thấy cô lên xe bèn nói với người ở hàng ghế đầu tiên: “Đến đủ rồi, xuất phát luôn nhé?”
Người ngồi ở hàng ghế đầu là chủ nhiệm câu lạc bộ và trợ lý, họ đáp lời lại rồi nói Thịnh Tường ra phía sau tìm chỗ ngồi.
Thịnh Tường đáp “vâng", đi qua từng hàng ghế một.
Cô nhìn lướt qua, chỉ có chiếc ghế bên trong của một hàng ghế có hai chỗ ở gần chót là còn trống, cô chậm rãi bước tới, lọt vào mắt là đôi chân dài đang thảnh thơi đặt ở đó.
Chắc là không gian hơi nhỏ nên bạn nam phải ngồi co người lại, khi ngồi, đầu gối còn bị nhô ra khỏi lưng ghế trước tạo thành đường cong gọn gàng.
Cái mũ trên đầu đã che đi gương mặt anh.
Xung quanh vị trí này đều đã có người, rất đông vui.
Chỗ của anh lại như có kết giới, không ai đi vào được.
Nhưng nếu cô muốn ngồi vào sẽ phải đánh thức người này, có ngồi bên ngoài thì cũng phải nói anh dịch người vào trong.
Dù thế nào cũng phải đánh thức anh dậy.
Hơn nữa, cũng không biết có đang ngủ thật không.
Thịnh Tường do dự một lúc, mãi đến khi cô ngước mắt nhìn lên thì thấy Diệp Kinh Hàn ngồi ở dãy sau.
Khi cô cúi xuống lần nữa, cậu bạn kia đã chậm rãi lấy chiếc mũ ra.
“Ngây người làm gì, ngồi xuống đi.”
Thịnh Tường nhìn gương mặt Thẩm Ngôn Lễ rồi lại nhìn xuống đôi chân dài của anh.
Cũng phải, lúc nãy cô đã thấy hơi quen rồi.
Cô gật đầu, mới vừa bước tới thì đã gặp vật cản.
Đôi chân dài của Thẩm Ngôn Lễ vẫn đặt ở đó, cô không vào được.
Thịnh Tường cho rằng anh chưa nhận ra bèn đứng đợi một lúc.
Mãi đến khi cô muốn đi vào một lần nữa thì…
Thẩm Ngôn Lễ vẫn làm ngơ.
Trong lúc đó, làn da hai người cọ vào nhau qua hai lớp vải.
“Này…”
Thịnh Tường nhỏ giọng gọi anh.
Thẩm Ngôn Lễ vẫn lười biếng nhắm hai mắt.
Lúc này anh mới chậm chạp dời chân đi, ý bảo cô đi vào trong.
Lúc cô đang đi qua thì cũng là lúc xe buýt xuất phát, tài xế đột nhiên dẫm chân ga, toàn bộ thân xe lao về phía trước.
Thịnh Tường vừa đi vào trong, còn chưa kịp quay người ngồi xuống thì chiếc xe đã lao đi, quán tính làm cô mất kiểm soát nhào về phía trước.
Chỉ trong nháy mắt…
Nửa bên mặt của cô đáp lên vai Thẩm Ngôn Lễ.
Kèm theo đó là một âm thanh quen thuộc, sau đó mùi hương trên người anh tràn vào khoang mũi.
Thẩm Ngôn Lễ thấy Thịnh Tường ngã về phía trước bèn vươn tay đỡ lấy.
Thịnh Tường và anh sát lại gần nhau, cô gần như đã ngã nhào vào người anh. Bỗng nhiên cô cảm nhận được gông cùm trên eo, bàn tay anh dán lên đó, cách một lớp áo, hơi ấm liên tục truyền qua cơ thể cô.
Sau khi khựng lại vài giây, Thịnh Tường mới phản ứng lại được.
Cô ngửa người ra sau, gần như là bật dậy, xoay người ngồi vào ghế trong.
Lông mi Thịnh Tường run lên, cô nghiêng mặt đi nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ.
Lúc này không chỉ có vành tai mà cả gương mặt cô đều đã phiếm hồng.
Những người khác trong xe đều không nhìn thấy cảnh tượng lúc nãy.
Vẫn ồn ào náo nhiệt, người thì chơi ma sói người thì nhắn tin Wechat.
Ngay cả hai hàng ghế gần đó cũng chỉ thỉnh thoảng vang lên tiếng nói chuyện.
Giữa hai người chỉ có sự im lặng.
Lúc này Thẩm Ngôn Lễ mới rút tay về, ánh mắt nặng nề rủ xuống.
Ngón tay với khớp xương rõ ràng đặt lên môi, khẽ đè xuống, sau đó anh bỗng cười một tiếng.
Tiêu Tự đang thay đồ sẵn tiện tắm rửa ở bên trong.
Trong sự yên lặng hiếm hoi, Trình Dã Vọng tò mò liếc nhìn Thẩm Ngôn Lễ.
Anh đang cúi đầu nhìn qua nhìn lại hai chiếc điện thoại, có vẻ bí ẩn lắm.
“Cậu lấy điện thoại của Tiêu Tự làm gì vậy?”
Điều kỳ lạ hơn là Thẩm Ngôn Lễ còn không nói lời nào sau khi lấy nó, thật khó hiểu.
Trình Dã Vọng vừa dứt lời thì thấy những ngón tay dài của Thẩm Ngôn Lễ đang gõ gì đó trên màn hình điện thoại của Tiêu Tự.
Anh ấy ngồi về chỗ của mình, vừa định nói với Thẩm Ngôn Lễ về việc tháo dỡ và lắp ráp lại chiếc máy bay của câu lạc bộ mô hình máy bay thì một cái bóng bay ngang qua mặt anh ấy.
Một thứ gì đó nhanh chóng vẽ ra một đường parabol hoàn hảo rồi rơi thẳng xuống dưới.
Chiếc điện thoại đột ngột bị Thẩm Ngôn Lễ ném lên trên bàn Tiêu Tự, một tiếng “rầm" vang lên.
Lúc rơi xuống mặt bàn, chiếc điện thoại còn trượt về phía trước hai lần do quán tính.
Lời của Trình Dã Vọng nghẹn lại trong cổ, nói cũng không được mà không nói cũng không xong.
Thù oán gì thế này…
Đúng lúc này, cửa phòng tắm mở ra.
Tiêu Tự tắm rất nhanh, anh ta thờ ơ bước ra từ màn hơi nước lượn lờ mờ ảo.
Anh ta mặc áo ngủ, vừa cầm khăn lau tóc vừa hỏi: “Lúc tôi đang tắm các cậu ầm ĩ gì vậy, có tiếng nào đó to lắm thì phải?”
Trình Dã Vọng không lên tiếng, chỉ hất cằm về phía bàn Tiêu Tự.
Tiêu Tự ngồi xuống ghế mà không hiểu chuyện gì.
Anh ta cầm điện thoại lên ngắm nghía một lúc, khó hiểu nói: “Không biết có phải ảo giác không mà hình như điện thoại của tôi có gì khác khác.”
Thẩm Ngôn Lễ đưa mắt nhìn qua, lười biếng nói: “Không phải ảo giác đâu.”
Tiêu Tự nheo mắt nghi ngờ, vội vàng quan sát ba trăm sáu mươi lăm độ chiếc điện thoại của mình.
Cũng may, bề ngoài vẫn hoàn hảo, lớp vỏ cũng không móp méo gì.
Anh ta khinh thường cười khẩy, mạnh dạn nhìn Thẩm Ngôn Lễ.
Nhưng vẫn cảm thấy có gì đó sai sai.
Tối đó, sau giờ tắt đèn của Đại học Hàng không vũ trụ Kinh Hoài.
Trước khi ngủ, Tiêu Tự nằm trên giường trả lời tin nhắn Wechat theo thói quen, lúc nhấn nút mở vòng bạn bè, màn hình tự động chuyển đến vòng bạn bè mà anh ta vừa xem lúc trước.
“...”
Giữa bóng tối tĩnh lặng, màn hình điện thoại phản chiếu khuôn mặt tái xanh của Tiêu Tự.
Chết tiệt! Ai sửa lại biệt danh của Thịnh Tường trong điện thoại của anh ta thế này?
…
Trời tối dần, sân trường Đại học Hàng không vũ trụ Kinh Hoài cũng chìm vào bóng tối.
Lúc này, có người vẫn còn thức, có người đã yên bình chìm vào giấc ngủ.
Thịnh Tường rửa tay sau khi chơi đùa với chú mèo vàng béo, ăn xong thì nói chuyện với Lê Nghệ một lúc rồi đi ngủ.
Cô làm việc và nghỉ ngơi có kỷ luật, đúng nơi đúng giờ, trước nay vẫn vậy nên ngày nào cũng tràn đầy năng lượng.
Cứ đến tiết thể chất, giảng viên lại khen cô có sắc mặt, diện mạo và tinh thần tốt.
Như bông hoa giấu mình dưới cành tươi chờ nở rộ.
Trước mỗi buổi học thì non nớt có thể vắt ra nước, sau buổi học, dáng người trở nên mềm mại, từ từ nở rộ, tỏa ra hương thơm ngào ngạt.
Tuy mềm mại như nước nhưng lại đẹp hơn hẳn tường vi.
Cực kỳ quyến rũ.
Các bạn gái khác trong lớp cũng xinh đẹp, dù sao cũng là sinh viên ngành tiếp viên hàng không. Nhưng mỗi lần nhìn thấy cô, họ đều muốn bước đến làm quen nhờ sự động viên và giúp đỡ của Ứng Đào.
Chủ yếu là vì Thịnh Tường rất dễ bắt chuyện, cũng không quá kiêu kỳ.
Người đẹp luôn được chào đón, đi đến đâu cũng trở thành tiêu điểm, học viện của các cô không phải là ngoại lệ.
Vì thế, trong điện thoại của cô có rất nhiều tin nhắn.
Phần lớn đều được Thịnh Tường trả lời lại, đôi khi cô lại giúp Lê Nghệ đăng nhập vào Wechat của cửa hàng để giải quyết một vài đơn đặt hàng nhỏ trong trường.
Mấy ngày qua có rất nhiều tin nhắn trong nhóm [Đi Thương Sơn].
Đa số nội dung là thảo luận về việc có cần biểu diễn tiết mục nào trên đường không, rồi tới đó thì sắp xếp lều trại và các thứ khác như thế nào.
Bây giờ cũng đang trò chuyện sôi nổi.
Có người hỏi trong nhóm nên sắp xếp vị trí ngồi thế nào, phía dưới có nhiều câu trả lời.
“Nói tới chỗ ngồi, số người của cả hai câu lạc bộ đều là số lẻ đấy.”
“Cứ ngồi đại đi được không, gặp được nhau là do duyên phận!”
“Nên để ngẫu nhiên hay ném xúc xắc nhỉ? Nhóm trưởng với quản lý nói một câu đi.”
Thịnh Tường đọc lướt qua, đã có mấy trăm tin nhắn thảo luận nhưng vẫn chưa có kết quả.
Cô thoát ra ngoài, vẫn còn khá nhiều tin nhắn chưa đọc.
Số Wechat của Thịnh Tường là số riêng tư nhưng một số nhóm trường mà cô tham gia cần phải có chú thích về tên họ và chuyên ngành nên thường xuyên có lời mời kết bạn được gửi đến.
Tối nay cũng không ngoại lệ.
Vừa online đã có hàng loạt lời mời kết bạn mới.
Thịnh Tường kéo lên xuống xem có người nào quen hay có ấn tượng nào đó không.
Giữa một loạt ảnh đại diện đa dạng.
Có một tấm ảnh đại diện cực kì bắt mắt, toàn là màu đen, tên chỉ có một chữ “S" viết hoa.
Thịnh Tường nhìn một lúc, có ấn tượng chút chút, chợt nhớ tới chiếc ô lúc khai giảng.
Trong phần ghi chú của đối phương không có gì cả.
Nhưng hệ thống có lời nhắc tự động, kèm theo câu “Đối phương gửi lời mời kết bạn thông qua nhóm chat [Đi Thương Sơn]”.
Nếu cô nhớ không nhầm thì Thẩm Ngôn Lễ là thành viên của câu lạc bộ thiên văn.
Thịnh Tường do dự một lúc rồi nhấn đồng ý.
Nhưng không biết nên bắt chuyện như thế nào.
Không biết giờ này anh đã ngủ chưa, còn cô thì bắt đầu buồn ngủ rồi.
Trong lúc mơ màng, cô đặt điện thoại xuống, mí mắt khép lại.
Chìm vào giấc ngủ sâu.
…
Lại một cuối tuần nữa sắp đến.
Thứ sáu này, Đại học Hàng không vũ trụ đóng cửa cả ngày, Học viện Kỹ thuật hàng không vũ trụ và Học viện Hàng không dành ra cả một ngày để làm thử nghiệm trình diễn trên không nhân ngày kỷ niệm thành lập trường vào cuối năm.
Thứ thu hút người khác là nghiên cứu mới của Học viện Kỹ thuật hàng không.
Đến lúc đó sẽ có một cuộc diễu hành của máy bay nhỏ.
Học viện Tiếp viên hàng không cũng không rảnh rỗi, phải tranh thủ thời gian này để bổ sung thêm lớp diễn tập mô phỏng trong cabin.
Rời khỏi không gian mô phỏng đơn giản khép kín, Thịnh Tường thấy hơi đau eo.
Giảng viên nói lớp diễn tập mô phỏng hết sức hiếm có nên phải trân trọng từng giây, học luôn cả môn thể chất trong cabin máy bay.
Thời gian học kéo dài liên tục, đến khi Thịnh Tường và Ứng Đào thay đồ tan học thì bên ngoài đã tối đen.
Thời tiết mấy ngày nay tốt, gió đêm hơi khô lạnh, trăng sáng sao thưa.
Nhưng vì có buổi diễn tập trên không nên phía trên sân thường thường vang lên tiếng vù vù từ những chiếc cánh máy bay.
Máy bay cỡ nhỏ và cỡ trung với những chấm sáng màu đỏ nhấp nháy ở hai bên đuôi bay xẹt qua.
“Tớ thấy sinh viên của Học viện Hàng không và Học viện Kỹ thuật hàng không mệt thật đấy, giờ này rồi mà vẫn phải diễn tập.” Ứng Đào và Thịnh Tường đi trên đường Ngô Đồng, giữa đường Ứng Đào còn kéo cô lại rồi nhìn lên trời.
Thịnh Tường dừng chân nhìn lên: “Hiếm lắm thời tiết mới đẹp được thế này, phải tranh thủ cơ hội.”
Ứng Đào nhìn Thịnh Tường rồi đẩy cô đi tiếp: “Nhưng trời đã tối rồi, vất vả quá.”
“Sau này thì việc đó cũng trở nên bình thường, làm quen trước cũng không có gì không tốt.” Thịnh Tường nói thêm: “Về sau học viện của chúng ta cũng sẽ có lớp buổi tối thôi.”
“Cũng đúng, cậu nói vậy làm tớ mong đến cuối năm quá, lúc đó là kỷ niệm một trăm năm thành lập trường rồi. Trường mình cực kì quan tâm đến chuyện này, chắc chắn buổi buổi trình diễn trên không sẽ đẹp lắm đây.” Ứng Đào vừa cười hì hì vừa nói: “Năm ngoái còn chưa đủ một trăm năm mà tớ đã thấy Học viện Kỹ thuật hàng không phát minh ra loại máy bay cỡ nhỏ có thể kéo biểu ngữ rồi! Còn có người dùng thiết bị điều khiển từ xa đặc biệt để kéo người bay lên nữa kìa, có thể nhìn trực tiếp luôn! Thú vị lắm!”
Ứng Đào giơ năm ngón tay lên cao: “Cái này còn kích thích hơn cả lắp ráp mô hình và biểu diễn trên không, nghe nói năm nay sẽ có pháo hoa, lãng mạn thật đấy!”
Thịnh Tường cong môi, nói: “Đúng vậy, nếu lúc đó có thật thì cùng nhau đi xem.”
Cô kéo Ứng Đào đi tiếp: “Nhưng lúc đó là mùa đông, có thể sẽ có tuyết, cậu phải nghĩ xem nên làm gì cho buổi kiểm tra thể chất đi.”
Nhắc tới kiểm tra thể chất, Ứng Đào lại rầu rĩ.
Đại học Hàng không vũ trụ đào tạo cực kỳ nghiêm khắc, không hề du di chút nào.
Đôi khi cô ấy lại cảm thấy sau này mình sẽ không làm tiếp viên mà sẽ trở thành thiên kim tiểu thư nào đó.
Thịnh Tường tạm biệt Ứng Đào ở trước cửa hàng.
Cuối tuần này sẽ đến Thương Sơn, cô phải dành thời gian sắp xếp hành lý.
Lê Nghệ biết cô sắp lên núi thì rất ủng hộ.
Ninh Viễn Tuyết là người của câu lạc bộ thiên văn, đáng ra cũng phải đi nhưng anh ấy tìm một lý do để không phải tham gia.
…
Vì Thương Sơn ở thành phố bên cạnh nên thời gian tập trung từ sớm.
Tám giờ sáng.
Theo lịch trình được sắp xếp, khoảng mười giờ rưỡi sẽ đến chân núi Thương Sơn, lúc đó tài xế sẽ đưa họ đến thẳng chỗ cáp treo.
Cáp treo lên núi khá nhanh, lên đến đó sẽ ở lại một đêm, sau khi xuống núi là khoảng thời gian tự do rồi mới tập trung lên xe buýt.
Cũng hợp lý.
Buổi sáng Thịnh Tường ra ngoài hơi gấp, vào những thứ bảy bình thường cô sẽ ngủ lâu hơn bình thường một chút nhưng hôm nay lại quên sửa lại đồng hồ báo thức.
Lúc chợt tỉnh dậy thì đã là bảy giờ bốn mươi.
Thế nên phải vội vội vàng vàng rửa mặt và thay quần áo.
Cô không ăn sáng mà xách hành lý ra ngoài luôn.
Cũng may là xe buýt dừng ngay ngoài con đường đi vào ký túc xá ngoài cổng trường, khoảng cách khá gần, nếu không thì sẽ đến muộn để mọi người phải chờ đợi.
Thịnh Tường xác nhận điểm đến, đi về phía trước vài bước là đến chỗ xe buýt.
Cô nhìn biển số xe để xác nhận.
Còn chưa kịp lên xe đã bị người phía sau gọi lại.
Cô quay đầu nhìn thấy Ninh Viễn Tuyết, không khỏi ngạc nhiên: “Anh?”
Ninh Viễn Tuyết không ngủ nướng, thứ bảy nào cũng dậy từ sớm.
Chắc là anh ấy chạy theo cô tới đây.
“Em đi vội quá quên cầm điện thoại rồi này.” Ninh Viễn Tuyết đưa điện thoại cho Thịnh Tường, sẵn tiện sửa lại vai áo hướng ra ngoài cho cô: “Lên núi phải chú ý an toàn.”
Thịnh Tường nhận lấy, gật đầu rồi nói tạm biệt với anh ấy, sau đó bước về phía xe buýt.
Đúng là mọi người đều đã tới.
Lúc Thịnh Tường lên xe thì xe đã chật kín, bây giờ vẫn còn sớm nhưng mọi người đều rất vui vẻ, ai ai cũng vừa nói vừa cười.
Tài xế thấy cô lên xe bèn nói với người ở hàng ghế đầu tiên: “Đến đủ rồi, xuất phát luôn nhé?”
Người ngồi ở hàng ghế đầu là chủ nhiệm câu lạc bộ và trợ lý, họ đáp lời lại rồi nói Thịnh Tường ra phía sau tìm chỗ ngồi.
Thịnh Tường đáp “vâng", đi qua từng hàng ghế một.
Cô nhìn lướt qua, chỉ có chiếc ghế bên trong của một hàng ghế có hai chỗ ở gần chót là còn trống, cô chậm rãi bước tới, lọt vào mắt là đôi chân dài đang thảnh thơi đặt ở đó.
Chắc là không gian hơi nhỏ nên bạn nam phải ngồi co người lại, khi ngồi, đầu gối còn bị nhô ra khỏi lưng ghế trước tạo thành đường cong gọn gàng.
Cái mũ trên đầu đã che đi gương mặt anh.
Xung quanh vị trí này đều đã có người, rất đông vui.
Chỗ của anh lại như có kết giới, không ai đi vào được.
Nhưng nếu cô muốn ngồi vào sẽ phải đánh thức người này, có ngồi bên ngoài thì cũng phải nói anh dịch người vào trong.
Dù thế nào cũng phải đánh thức anh dậy.
Hơn nữa, cũng không biết có đang ngủ thật không.
Thịnh Tường do dự một lúc, mãi đến khi cô ngước mắt nhìn lên thì thấy Diệp Kinh Hàn ngồi ở dãy sau.
Khi cô cúi xuống lần nữa, cậu bạn kia đã chậm rãi lấy chiếc mũ ra.
“Ngây người làm gì, ngồi xuống đi.”
Thịnh Tường nhìn gương mặt Thẩm Ngôn Lễ rồi lại nhìn xuống đôi chân dài của anh.
Cũng phải, lúc nãy cô đã thấy hơi quen rồi.
Cô gật đầu, mới vừa bước tới thì đã gặp vật cản.
Đôi chân dài của Thẩm Ngôn Lễ vẫn đặt ở đó, cô không vào được.
Thịnh Tường cho rằng anh chưa nhận ra bèn đứng đợi một lúc.
Mãi đến khi cô muốn đi vào một lần nữa thì…
Thẩm Ngôn Lễ vẫn làm ngơ.
Trong lúc đó, làn da hai người cọ vào nhau qua hai lớp vải.
“Này…”
Thịnh Tường nhỏ giọng gọi anh.
Thẩm Ngôn Lễ vẫn lười biếng nhắm hai mắt.
Lúc này anh mới chậm chạp dời chân đi, ý bảo cô đi vào trong.
Lúc cô đang đi qua thì cũng là lúc xe buýt xuất phát, tài xế đột nhiên dẫm chân ga, toàn bộ thân xe lao về phía trước.
Thịnh Tường vừa đi vào trong, còn chưa kịp quay người ngồi xuống thì chiếc xe đã lao đi, quán tính làm cô mất kiểm soát nhào về phía trước.
Chỉ trong nháy mắt…
Nửa bên mặt của cô đáp lên vai Thẩm Ngôn Lễ.
Kèm theo đó là một âm thanh quen thuộc, sau đó mùi hương trên người anh tràn vào khoang mũi.
Thẩm Ngôn Lễ thấy Thịnh Tường ngã về phía trước bèn vươn tay đỡ lấy.
Thịnh Tường và anh sát lại gần nhau, cô gần như đã ngã nhào vào người anh. Bỗng nhiên cô cảm nhận được gông cùm trên eo, bàn tay anh dán lên đó, cách một lớp áo, hơi ấm liên tục truyền qua cơ thể cô.
Sau khi khựng lại vài giây, Thịnh Tường mới phản ứng lại được.
Cô ngửa người ra sau, gần như là bật dậy, xoay người ngồi vào ghế trong.
Lông mi Thịnh Tường run lên, cô nghiêng mặt đi nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ.
Lúc này không chỉ có vành tai mà cả gương mặt cô đều đã phiếm hồng.
Những người khác trong xe đều không nhìn thấy cảnh tượng lúc nãy.
Vẫn ồn ào náo nhiệt, người thì chơi ma sói người thì nhắn tin Wechat.
Ngay cả hai hàng ghế gần đó cũng chỉ thỉnh thoảng vang lên tiếng nói chuyện.
Giữa hai người chỉ có sự im lặng.
Lúc này Thẩm Ngôn Lễ mới rút tay về, ánh mắt nặng nề rủ xuống.
Ngón tay với khớp xương rõ ràng đặt lên môi, khẽ đè xuống, sau đó anh bỗng cười một tiếng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.