Chương 27:
Chấp Thông Nhất Căn
07/09/2024
Trên đường tới Thương Sơn.
Thịnh Tường vẫn không để ý tới ai.
Sau chuyện vừa rồi, cô luôn đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Cứ như là đang bị giam cầm, không một cử động nào có thể thu hút được ánh nhìn của cô.
Cô phản ứng như vậy, Thẩm Ngôn Lễ cũng không làm phiền.
Anh bình thản xoay chiếc mũ, cúi đầu nghịch điện thoại, giống như đang đắm chìm vào trong đó.
Qua một lúc, điện thoại của Thịnh Tường bỗng vang lên.
Lúc này cô gái mới có phản ứng.
Vào lúc này, tiếng chuông thông báo của điện thoại giống như chúa cứu thế.
Nhưng mà, khi cô mở điện thoại lên, nhìn thấy tấm ảnh đại diện trong khung chat mà tin nhắn được gửi tới…
Lại im lặng.
S: “Sao không nói câu nào vậy?”
Là tin nhắn của Thẩm Ngôn Lễ.
Thịnh Tường khựng lại một lúc, đầu ngón tay chạm nhẹ vào, sau đó mới gõ chữ.
SQ: “... Có à?”
S: “Chắc chắn là có.”
Trông hai người như đang mải mê nói chuyện qua tin nhắn.
Thịnh Tường bối rối một lúc, gõ câu trả lời.
SQ: “Lúc nãy tôi… Ngắm cảnh.”
Lúc này Thẩm Ngôn Lễ không gửi tin nhắn nữa.
Anh cất điện thoại, liếc nhìn Thịnh Tường đang ngồi bên cạnh.
Hàng mi dài của cô gái hơi khép lại, rủ xuống.
Cô đang nhìn chằm chằm màn hình điện thoại không chớp mắt, không hề nhìn qua anh một lần nào.
Cô làm gì cũng cực kì tập trung, toàn tâm toàn ý, cũng sẽ không bỏ qua bản thân mà đi theo đuổi thứ khác.
Ví dụ như lúc này, hai tay cô đang cầm chặt hai cạnh của điện thoại.
“Là như vậy.”
Thẩm Ngôn Lễ bỗng lên tiếng làm Thịnh Tường nhìn qua theo phản xạ.
Thấy cô nhìn, Thẩm Ngôn Lễ chỉ vào xương quai xanh của mình: “Lúc nãy chỗ này của tôi đau lắm.”
Anh còn chưa dứt lời, Thịnh Tường đã nghĩ tới chuyện xảy ra vừa rồi.
Nếu lệch đi một chút thì có lẽ cô đã va vào xương quai xanh của anh rồi.
Khoan đã… Xương quai xanh?
Thịnh Tường nhìn anh, nhỏ giọng phản bác: “Lúc nãy rõ ràng tôi đụng trúng vai cậu mà.”
“Cuối cùng cũng chịu mở miệng rồi à?” Thẩm Ngôn Lễ dừng một lúc, cười ngả ngớn rồi thong thả nói tiếp: “Nhưng tôi đau ở đây, cậu va vào người tôi thì phải làm gì đi chứ.”
… Có thể làm gì đây?
Thịnh Tường có làm gì đi nữa cũng không thể quay ngược thời gian.
Cô im lặng liếc nhìn Thẩm Ngôn Lễ rồi nhìn xuống cổ anh.
Thật ra lúc đó chiếc xe đột ngột chạy đi, nếu Thẩm Ngôn Lễ không cản cô đi vào thì cô đã ngồi yên từ lâu rồi.
Nếu xét nguyên nhân gốc rễ thì rõ ràng là do anh.
“Lúc đó xe chạy bất ngờ quá….” Thịnh Tường giải thích.
“Nói vậy thì đầu sỏ gây tội là chiếc xe à?”
Thẩm Ngôn Lễ vừa nói vừa ôm vai, nhìn cô bằng vẻ lười nhác. Mỗi khi xe buýt xóc nảy, ống tay áo hai người lại cọ vào nhau.
Thật ra nếu chỉ nhìn biểu cảm của anh, Thịnh Tường cũng không rõ anh có thật sự thấy đau không nữa.
Lúc đó chóp mũi của cô va vào anh, đau đến cay cả mắt.
Hơn nữa… Ánh mắt sáng ngời của Thẩm Ngôn Lễ nhìn cô chăm chú, nếu không cẩn thận, cô sẽ nhớ đến lúc anh đặt tay lên người cô để đỡ.
Dường như cô vẫn cảm nhận được cảm giác đó.
Đôi mắt đào hoa sống động của anh trông thì hiền hòa nhưng lại tràn đầy nguy hiểm.
Bình thường thì lười nhác, như sinh ra là để đứng trên người khác.
Còn khi Thẩm Ngôn Lễ nghiêm túc nhìn người khác, bên trong như có tia lửa bắn ra, cực kỳ quyến rũ lòng người.
Da mặt Thịnh Tường vốn mỏng, không biết tại sao hôm nay lại không thể kiểm soát được cảm xúc của mình, cảm thấy trong lòng ngổn ngang trăm bề, tiếng xèo xèo vang lên trong đó cứ như bị rót dầu nóng vào.
Nghĩ tới đây, cô quay đầu đi không nhìn anh nữa, con ngươi long lanh nhìn sang chỗ khác, tiện thể thay đổi chủ đề: “Tôi mang theo nhiều thuốc để dự phòng khi lên núi, khi nào tới đó tôi sẽ đưa cho cậu.”
Thẩm Ngôn Lễ khựng lại một lúc, anh nhìn sang, chỉ nói ừ cho qua.
…
Thịnh Tường không ăn sáng, hậu quả bắt đầu xuất hiện ở nửa chặng đường còn lại.
Cô nheo mắt lại rồi ngủ thiếp đi.
Lúc tỉnh lại, xe buýt đã chạy tới chân núi.
Thành viên câu lạc bộ rất hưng phấn, lần lượt xuống xe.
Thương Sơn đúng là hùng vĩ vô cùng, vừa xuống xe đã nhìn thấy khung cảnh xanh biếc, có vài cành cây uốn cong phủ lên cửa kính xe buýt.
Chủ nhiệm câu lạc bộ leo núi vẫy lá cờ đỏ tượng trưng cho câu lạc bộ: “Mọi người ơi, tập hợp tập hợp nào!”
Sau khi mọi người tập trung đông đủ, chủ nhiệm câu lạc bộ chỉ vào hai con đường: “Có hai đường để đi, muốn leo núi thì đi đường núi, nếu không muốn lết lên đó thì tới đây xếp hàng đi cáp treo!”
Có người gào hỏi anh ấy chọn đường nào, còn chưa kịp trả lời thì người trợ lý đã từ bỏ nguyên tắc của câu lạc bộ leo núi mà nhanh chóng quyết định ngồi cáp treo.
Sau đó bị chủ nhiệm câu lạc bộ đánh cho một cái.
“Đương nhiên là leo lên rồi! Những bạn thành viên mới không muốn leo thì có thể ngồi cáp treo với câu lạc bộ thiên văn.”
Chủ nhiệm câu lạc bộ xua tay, không để ý tới vấn đề này.
Quy định của câu lạc bộ là nếu leo núi đủ năm lần trong một năm học là có thể nhận được điểm rèn luyện bậc hai cho học kỳ.
Tuỳ tâm là được, hơn nữa, không phải ngọn núi nào cũng có cáp treo.
Thịnh Tường đã bối rối bấn loạn từ sáng đến giờ, cô suy nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn quyết định bỏ cuộc, chọn ngồi cáp treo.
Thật ra lúc trước cô tham gia câu lạc bộ leo núi không phải chỉ để leo núi, cô chỉ cảm thấy nếu có thể ra ngoài đi dạo vào cuối tuần và làm phong phú cuộc sống hơn thì cũng khá tốt.
Nói thật thì số người ngồi cáp treo cũng không ít.
Vì là dạng ghế ngồi nên một cáp treo chỉ chứa được bốn người trưởng thành.
Thịnh Tường đứng đầu hàng, lúc sắp xếp cáp treo cô bị tách ra khỏi những thành viên cùng câu lạc bộ. Nhân viên cáp treo của Thương Sơn phân cô vào nhóm trước đó, cũng chính là nhóm của câu lạc bộ thiên văn.
Thẩm Ngôn Lễ và Diệp Kinh Hàn thuộc nhóm cuối cùng, vì lẻ ra hai người nên được phân chung nhóm với Thịnh Tường.
Thấy còn dư chỗ, nhân viên gọi thêm người đằng sau nhưng mấy thành viên khác của câu lạc bộ leo núi muốn chụp ảnh chứng nhận cùng nhau, lại nhìn thấy Thẩm Ngôn Lễ nên không ai bước đến.
Thịnh Tường cũng không muốn phải tách họ ra, bèn ngồi xuống dưới sự thúc giục của nhân viên.
Thịnh Tường đã chào Diệp Kinh Hàn trước đó, bây giờ chỉ gật đầu, sau đó cô ngồi thẳng lưng nhìn ra ngoài cửa kính.
Khung cảnh tươi đẹp động lòng người. Lúc này đang là giữa thu, không ít lá phong rơi xuống được gió cuốn đáp lên nóc cáp treo.
Nhưng cô thấy hơi không ổn, đã không ăn sáng còn phải ngồi xe buýt gần như cả một buổi sáng, bây giờ Thịnh Tường còn bước chân không vững.
Cô ngắm cảnh một lúc rồi mệt mỏi quay đi, thầm nghĩ sau này nếu có leo núi thì phải ăn no ngủ đủ mới được.
Cáp treo từ từ chuyển động.
Lúc lên cao, Thẩm Ngôn Lễ ngồi đối diện cô bỗng ngồi cong người lại.
Chiếc cáp treo kiểu cũ cũng theo đó mà hạ xuống.
Tuy chỉ là một chuyển động rất nhẹ nhưng dù sao họ cũng đang ngồi trong một không gian gần như là trong suốt nên vẫn có cảm giác như đang rơi xuống.
Nhờ chuyên ngành của mình nên Thịnh Tường đã quen với cảm giác bay lên không trung, nhưng cabin máy bay là không gian kín, đây vẫn là lần đầu cô trải nghiệm cửa thuỷ tinh như thế này.
Cô vốn đã không thoải mái, vội vàng giơ tay muốn tránh ra xa.
Nhưng chấn động bên ngoài không xuất hiện nữa, theo động tác của người đối diện, ánh sáng cũng đã đỡ chói hơn.
Thẩm Ngôn Lễ đội mũ của mình lên mặt cô: “Dùng cái này mà chắn sáng.”
Chỉ trong chớp mắt, trước mắt cô chỉ còn hình ảnh chiếc mũ mà anh đưa qua.
Thịnh Tường vô thức đè ngón tay cái lên chiếc nón một lúc, nhìn Thẩm Ngôn Lễ, nói: “Cho tôi à?”
Thẩm Ngôn Lễ gật đầu, sẵn tiện nhắc cô, ngân dài cuối câu: “Tôi còn đồ ở chỗ cậu đấy, đừng có quên.”
Đồ ở chỗ cô?
Thịnh Tường nhớ lại, hình như lúc ở trên xe cô đã nói sẽ đưa thuốc cho anh.
Nghĩ vậy, cô quay sang nhìn Diệp Kinh Hàn theo phản xạ.
Anh ấy sờ đầu mũi, thấy cô nhìn qua thì như gặp kẻ thù, vội vàng quay đầu nhìn ra cửa sổ.
Giả vờ không nghe thấy cuộc trò chuyện trong cáp treo.
“...”
Thịnh Tường hơi xấu hổ, chỉ là thuốc thôi mà.
Thẩm Ngôn Lễ cố ý không nói rõ ràng đây mà.
…
Cáp treo đến nơi rất nhanh.
Chưa đến mười phút, đoàn người đã đến đỉnh núi Thương Sơn.
Thịnh Tường vẫn nhớ chuyện đưa thuốc, khi trả mũ cho Thẩm Ngôn Lễ thì đưa cho anh luôn.
Khi tập hợp, hai câu lạc bộ lại tách ra.
Câu lạc bộ thiên văn phải sắp xếp thiết bị, tìm địa điểm để buổi tối dễ quan sát.
Người bên câu lạc bộ leo núi vẫn chưa đủ, thời gian hoạt động tự do kéo dài hơn.
Nhưng vài nhóm người đã tập trung lại để dựng lều, còn phải giúp đỡ lẫn nhau.
Không khí trên đỉnh núi trong lành, trời mùa thu vô cùng yên bình.
Nhìn từ đỉnh núi Thương Sơn, các gam màu đỏ, cam, xanh giao nhau tạo nên bầu không khí ấm áp giữa ban trưa.
Nếu trời mùa thu không lạnh, thời tiết sẽ nhẹ nhàng hơn.
Thịnh Tường bận bịu với câu lạc bộ leo núi tới tận tối, lúc này lều trại đã được dựng xong nhưng chưa thể cố định lều. Nếu muốn dùng trại vào ban đêm, họ sẽ phải di chuyển đến giữa sườn núi, nơi đó có khu cắm trại của Thương Sơn để đảm bảo an toàn và cung cấp điện nước.
Buổi tối, gió thổi vù vù, bầu trời sao gần đến mức có thể vươn tay hái được.
Lúc này mọi người đang hoan hô vì đã xong việc, khung cảnh nhộn nhịp, họ chia sẻ rượu mang đến và chạm ly với nhau. Các thiết bị của câu lạc bộ thiên văn đã được sắp xếp xong, thu hút khá nhiều người qua đó quan sát.
Thịnh Tường cũng muốn tham gia cuộc vui và xem kính viễn vọng.
Thẩm Ngôn Lễ tự mang theo thiết bị, có rất nhiều cô gái vây quanh anh nhưng không có ai dám tiến lên. Giữa chừng cũng có vài người dũng cảm bắt chuyện, sau một lúc không biết nói gì lại quay trở về.
Thịnh Tường kiên nhẫn chờ đợi nhưng mấy chiếc kính viễn vọng ít ỏi đều có nhiều người vây quanh, cô cũng ngại chen vào.
Đúng lúc có cuộc gọi đến, Thịnh Tường cúi đầu nhìn, là cuộc gọi từ Ninh Viễn Tuyết.
Cô đứng dậy định đến nơi yên tĩnh để nghe máy.
Nhưng đâu đâu cũng có người, tiếng nói chuyện vang lên không dứt.
Trong khu rừng bên cạnh có một con đường mòn đã được người ta đi qua, cô nghĩ chỗ đó yên tĩnh nên đi thẳng qua đó.
Tiếng ầm ĩ đã bị ngăn cách bởi bụi cây nhưng vẫn không thể nghe rõ. Thịnh Tường mở loa ngoài rồi nhấn nút nghe: “A lô, anh trai.”
Ninh Viễn Tuyết gọi đến để hỏi lịch trình tối nay của cô, dù sao qua đêm bên ngoài cũng phải chú ý an toàn.
Nhân tiện còn nói mẹ Thịnh - Lê Nghệ đã ngủ rồi.
Thịnh Tường nghe rõ, trả lời từng câu một: “Vâng, em biết rồi.”
Cô đưa mắt nhìn qua hàng cây, vừa nghe máy vừa có cảm giác có tiếng bước chân xào xạc lại gần.
“Được rồi, em sẽ chú ý an toàn, không có mà, em có giữ ấm. Lát nữa tụi em sẽ xuống khu cắm trại, dạ dạ, đừng quá lo cho em.”
“Được rồi, chào…”
Thịnh Tường nói nốt câu cuối, vừa cúp máy quay người lại đã thấy một bóng đen.
Cô hoảng sợ, vội vàng bụm miệng, chưa kịp hét lên thì bóng đen đó đã lên tiếng: “Là tôi.”
Sau khi nghe câu này, tâm trạng hoảng loạn vừa rồi mới bình tĩnh trở lại. Thịnh Tường tập trung nhìn, nhờ ánh sáng chiếu qua các tán cây đung đưa mới nhìn được mặt của Thẩm Ngôn Lễ.
“Cậu… Trốn ở đây doạ ai à?”
“Ai dọa ai chứ?” Thẩm Ngôn Lễ bước lại gần, hơi thở dường như phủ lên gương mặt cô: “Tôi đang đi dạo.”
Đi dạo ở cái nơi tối thui này à?
Thịnh Tường vốn đang hoảng sợ, bây giờ bị anh chặn ở đây, tiến cũng không được mà lùi cũng chẳng xong.
Cô định đi vòng qua để ra ngoài nhưng Thẩm Ngôn Lễ đứng yên bất động, làm thế nào cũng không chịu đi.
Con đường mòn này nhỏ hẹp, hoàn toàn không đủ để hai người đi cạnh nhau, hai bên đường toàn là bụi gai.
Phải làm sao? Lá gan Thịnh Tường không to, trải qua việc này, cô không thể ở trong rừng cây được nữa.
Cô gái ngẩng đầu lên nhìn anh: “Thẩm Ngôn Lễ… Ở đây rất tối.”
Dường như Thẩm Ngôn Lễ bị chọc cười bởi câu nói này của cô, anh bình thản hỏi lại: “Tối mà cậu còn vào à?”
Thịnh Tường còn chưa kịp nói gì thì anh đã hỏi tiếp: “Cậu và Ninh Viễn Tuyết có quan hệ gì vậy?”
Đề tài thay đổi quá nhanh, Thịnh Tường chẳng hiểu ra sao.
Đôi mắt hạnh vốn long lanh như đang ngậm nước.
Lúc này lại trở nên đen nhánh vì hoang mang.
Thẩm Ngôn Lễ đứng thẳng người, hỏi: “Anh ta là bạn trai của cậu à?”
Hai chữ bạn trai làm Thịnh Tường đang ngây người phải bừng tỉnh.
Sao có thể chứ, đó là anh họ cô mà.
Cô thốt lên: “Đương nhiên là không phải.”
“Chắc không? Vậy anh ta là gì của cậu?” Thẩm Ngôn Lễ vẫn bình tĩnh, không biết nên thả cô đi hay tiếp tục giữ lại.
Dường như Thẩm Ngôn Lễ có vô vàn câu hỏi muốn hỏi cô.
Đến lúc này rồi, ngay cả Thịnh Tường cũng phải cảnh giác.
“Cậu không thấy cậu có quá nhiều câu hỏi à?”
“Không thấy.” Thẩm Ngôn Lễ trả lời rất nhanh, không quan tâm người khác nghĩ gì, giọng điệu bình thản, còn buông thả lười biếng hơn so với lúc nãy.
Thịnh Tường giằng co với anh một lúc, cảm thấy không nói lại anh bèn dùng cách mềm mỏng hơn: “Cậu nhường đường được không?”
“Được chứ.” Thẩm Ngôn Lễ nheo mắt nhìn cô, nói với thái độ bất cần đời: “Cậu nói đi rồi tôi sẽ tránh ra.”
“...”
Thịnh Tường muốn đẩy anh ra, chân đã bước lên nhưng con đường chật hẹp không thể chứa nổi hai người.
Không biết cành cây mây từ đâu ra làm vướng chân cô, khi sắp ngã xuống, cánh môi mềm mại của cô gái nhẹ nhàng lướt qua vành tai của Thẩm Ngôn Lễ chỉ trong nháy mắt.
Nhất thời, cả hai người đều sững sờ tại chỗ.
Thịnh Tường vẫn không để ý tới ai.
Sau chuyện vừa rồi, cô luôn đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Cứ như là đang bị giam cầm, không một cử động nào có thể thu hút được ánh nhìn của cô.
Cô phản ứng như vậy, Thẩm Ngôn Lễ cũng không làm phiền.
Anh bình thản xoay chiếc mũ, cúi đầu nghịch điện thoại, giống như đang đắm chìm vào trong đó.
Qua một lúc, điện thoại của Thịnh Tường bỗng vang lên.
Lúc này cô gái mới có phản ứng.
Vào lúc này, tiếng chuông thông báo của điện thoại giống như chúa cứu thế.
Nhưng mà, khi cô mở điện thoại lên, nhìn thấy tấm ảnh đại diện trong khung chat mà tin nhắn được gửi tới…
Lại im lặng.
S: “Sao không nói câu nào vậy?”
Là tin nhắn của Thẩm Ngôn Lễ.
Thịnh Tường khựng lại một lúc, đầu ngón tay chạm nhẹ vào, sau đó mới gõ chữ.
SQ: “... Có à?”
S: “Chắc chắn là có.”
Trông hai người như đang mải mê nói chuyện qua tin nhắn.
Thịnh Tường bối rối một lúc, gõ câu trả lời.
SQ: “Lúc nãy tôi… Ngắm cảnh.”
Lúc này Thẩm Ngôn Lễ không gửi tin nhắn nữa.
Anh cất điện thoại, liếc nhìn Thịnh Tường đang ngồi bên cạnh.
Hàng mi dài của cô gái hơi khép lại, rủ xuống.
Cô đang nhìn chằm chằm màn hình điện thoại không chớp mắt, không hề nhìn qua anh một lần nào.
Cô làm gì cũng cực kì tập trung, toàn tâm toàn ý, cũng sẽ không bỏ qua bản thân mà đi theo đuổi thứ khác.
Ví dụ như lúc này, hai tay cô đang cầm chặt hai cạnh của điện thoại.
“Là như vậy.”
Thẩm Ngôn Lễ bỗng lên tiếng làm Thịnh Tường nhìn qua theo phản xạ.
Thấy cô nhìn, Thẩm Ngôn Lễ chỉ vào xương quai xanh của mình: “Lúc nãy chỗ này của tôi đau lắm.”
Anh còn chưa dứt lời, Thịnh Tường đã nghĩ tới chuyện xảy ra vừa rồi.
Nếu lệch đi một chút thì có lẽ cô đã va vào xương quai xanh của anh rồi.
Khoan đã… Xương quai xanh?
Thịnh Tường nhìn anh, nhỏ giọng phản bác: “Lúc nãy rõ ràng tôi đụng trúng vai cậu mà.”
“Cuối cùng cũng chịu mở miệng rồi à?” Thẩm Ngôn Lễ dừng một lúc, cười ngả ngớn rồi thong thả nói tiếp: “Nhưng tôi đau ở đây, cậu va vào người tôi thì phải làm gì đi chứ.”
… Có thể làm gì đây?
Thịnh Tường có làm gì đi nữa cũng không thể quay ngược thời gian.
Cô im lặng liếc nhìn Thẩm Ngôn Lễ rồi nhìn xuống cổ anh.
Thật ra lúc đó chiếc xe đột ngột chạy đi, nếu Thẩm Ngôn Lễ không cản cô đi vào thì cô đã ngồi yên từ lâu rồi.
Nếu xét nguyên nhân gốc rễ thì rõ ràng là do anh.
“Lúc đó xe chạy bất ngờ quá….” Thịnh Tường giải thích.
“Nói vậy thì đầu sỏ gây tội là chiếc xe à?”
Thẩm Ngôn Lễ vừa nói vừa ôm vai, nhìn cô bằng vẻ lười nhác. Mỗi khi xe buýt xóc nảy, ống tay áo hai người lại cọ vào nhau.
Thật ra nếu chỉ nhìn biểu cảm của anh, Thịnh Tường cũng không rõ anh có thật sự thấy đau không nữa.
Lúc đó chóp mũi của cô va vào anh, đau đến cay cả mắt.
Hơn nữa… Ánh mắt sáng ngời của Thẩm Ngôn Lễ nhìn cô chăm chú, nếu không cẩn thận, cô sẽ nhớ đến lúc anh đặt tay lên người cô để đỡ.
Dường như cô vẫn cảm nhận được cảm giác đó.
Đôi mắt đào hoa sống động của anh trông thì hiền hòa nhưng lại tràn đầy nguy hiểm.
Bình thường thì lười nhác, như sinh ra là để đứng trên người khác.
Còn khi Thẩm Ngôn Lễ nghiêm túc nhìn người khác, bên trong như có tia lửa bắn ra, cực kỳ quyến rũ lòng người.
Da mặt Thịnh Tường vốn mỏng, không biết tại sao hôm nay lại không thể kiểm soát được cảm xúc của mình, cảm thấy trong lòng ngổn ngang trăm bề, tiếng xèo xèo vang lên trong đó cứ như bị rót dầu nóng vào.
Nghĩ tới đây, cô quay đầu đi không nhìn anh nữa, con ngươi long lanh nhìn sang chỗ khác, tiện thể thay đổi chủ đề: “Tôi mang theo nhiều thuốc để dự phòng khi lên núi, khi nào tới đó tôi sẽ đưa cho cậu.”
Thẩm Ngôn Lễ khựng lại một lúc, anh nhìn sang, chỉ nói ừ cho qua.
…
Thịnh Tường không ăn sáng, hậu quả bắt đầu xuất hiện ở nửa chặng đường còn lại.
Cô nheo mắt lại rồi ngủ thiếp đi.
Lúc tỉnh lại, xe buýt đã chạy tới chân núi.
Thành viên câu lạc bộ rất hưng phấn, lần lượt xuống xe.
Thương Sơn đúng là hùng vĩ vô cùng, vừa xuống xe đã nhìn thấy khung cảnh xanh biếc, có vài cành cây uốn cong phủ lên cửa kính xe buýt.
Chủ nhiệm câu lạc bộ leo núi vẫy lá cờ đỏ tượng trưng cho câu lạc bộ: “Mọi người ơi, tập hợp tập hợp nào!”
Sau khi mọi người tập trung đông đủ, chủ nhiệm câu lạc bộ chỉ vào hai con đường: “Có hai đường để đi, muốn leo núi thì đi đường núi, nếu không muốn lết lên đó thì tới đây xếp hàng đi cáp treo!”
Có người gào hỏi anh ấy chọn đường nào, còn chưa kịp trả lời thì người trợ lý đã từ bỏ nguyên tắc của câu lạc bộ leo núi mà nhanh chóng quyết định ngồi cáp treo.
Sau đó bị chủ nhiệm câu lạc bộ đánh cho một cái.
“Đương nhiên là leo lên rồi! Những bạn thành viên mới không muốn leo thì có thể ngồi cáp treo với câu lạc bộ thiên văn.”
Chủ nhiệm câu lạc bộ xua tay, không để ý tới vấn đề này.
Quy định của câu lạc bộ là nếu leo núi đủ năm lần trong một năm học là có thể nhận được điểm rèn luyện bậc hai cho học kỳ.
Tuỳ tâm là được, hơn nữa, không phải ngọn núi nào cũng có cáp treo.
Thịnh Tường đã bối rối bấn loạn từ sáng đến giờ, cô suy nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn quyết định bỏ cuộc, chọn ngồi cáp treo.
Thật ra lúc trước cô tham gia câu lạc bộ leo núi không phải chỉ để leo núi, cô chỉ cảm thấy nếu có thể ra ngoài đi dạo vào cuối tuần và làm phong phú cuộc sống hơn thì cũng khá tốt.
Nói thật thì số người ngồi cáp treo cũng không ít.
Vì là dạng ghế ngồi nên một cáp treo chỉ chứa được bốn người trưởng thành.
Thịnh Tường đứng đầu hàng, lúc sắp xếp cáp treo cô bị tách ra khỏi những thành viên cùng câu lạc bộ. Nhân viên cáp treo của Thương Sơn phân cô vào nhóm trước đó, cũng chính là nhóm của câu lạc bộ thiên văn.
Thẩm Ngôn Lễ và Diệp Kinh Hàn thuộc nhóm cuối cùng, vì lẻ ra hai người nên được phân chung nhóm với Thịnh Tường.
Thấy còn dư chỗ, nhân viên gọi thêm người đằng sau nhưng mấy thành viên khác của câu lạc bộ leo núi muốn chụp ảnh chứng nhận cùng nhau, lại nhìn thấy Thẩm Ngôn Lễ nên không ai bước đến.
Thịnh Tường cũng không muốn phải tách họ ra, bèn ngồi xuống dưới sự thúc giục của nhân viên.
Thịnh Tường đã chào Diệp Kinh Hàn trước đó, bây giờ chỉ gật đầu, sau đó cô ngồi thẳng lưng nhìn ra ngoài cửa kính.
Khung cảnh tươi đẹp động lòng người. Lúc này đang là giữa thu, không ít lá phong rơi xuống được gió cuốn đáp lên nóc cáp treo.
Nhưng cô thấy hơi không ổn, đã không ăn sáng còn phải ngồi xe buýt gần như cả một buổi sáng, bây giờ Thịnh Tường còn bước chân không vững.
Cô ngắm cảnh một lúc rồi mệt mỏi quay đi, thầm nghĩ sau này nếu có leo núi thì phải ăn no ngủ đủ mới được.
Cáp treo từ từ chuyển động.
Lúc lên cao, Thẩm Ngôn Lễ ngồi đối diện cô bỗng ngồi cong người lại.
Chiếc cáp treo kiểu cũ cũng theo đó mà hạ xuống.
Tuy chỉ là một chuyển động rất nhẹ nhưng dù sao họ cũng đang ngồi trong một không gian gần như là trong suốt nên vẫn có cảm giác như đang rơi xuống.
Nhờ chuyên ngành của mình nên Thịnh Tường đã quen với cảm giác bay lên không trung, nhưng cabin máy bay là không gian kín, đây vẫn là lần đầu cô trải nghiệm cửa thuỷ tinh như thế này.
Cô vốn đã không thoải mái, vội vàng giơ tay muốn tránh ra xa.
Nhưng chấn động bên ngoài không xuất hiện nữa, theo động tác của người đối diện, ánh sáng cũng đã đỡ chói hơn.
Thẩm Ngôn Lễ đội mũ của mình lên mặt cô: “Dùng cái này mà chắn sáng.”
Chỉ trong chớp mắt, trước mắt cô chỉ còn hình ảnh chiếc mũ mà anh đưa qua.
Thịnh Tường vô thức đè ngón tay cái lên chiếc nón một lúc, nhìn Thẩm Ngôn Lễ, nói: “Cho tôi à?”
Thẩm Ngôn Lễ gật đầu, sẵn tiện nhắc cô, ngân dài cuối câu: “Tôi còn đồ ở chỗ cậu đấy, đừng có quên.”
Đồ ở chỗ cô?
Thịnh Tường nhớ lại, hình như lúc ở trên xe cô đã nói sẽ đưa thuốc cho anh.
Nghĩ vậy, cô quay sang nhìn Diệp Kinh Hàn theo phản xạ.
Anh ấy sờ đầu mũi, thấy cô nhìn qua thì như gặp kẻ thù, vội vàng quay đầu nhìn ra cửa sổ.
Giả vờ không nghe thấy cuộc trò chuyện trong cáp treo.
“...”
Thịnh Tường hơi xấu hổ, chỉ là thuốc thôi mà.
Thẩm Ngôn Lễ cố ý không nói rõ ràng đây mà.
…
Cáp treo đến nơi rất nhanh.
Chưa đến mười phút, đoàn người đã đến đỉnh núi Thương Sơn.
Thịnh Tường vẫn nhớ chuyện đưa thuốc, khi trả mũ cho Thẩm Ngôn Lễ thì đưa cho anh luôn.
Khi tập hợp, hai câu lạc bộ lại tách ra.
Câu lạc bộ thiên văn phải sắp xếp thiết bị, tìm địa điểm để buổi tối dễ quan sát.
Người bên câu lạc bộ leo núi vẫn chưa đủ, thời gian hoạt động tự do kéo dài hơn.
Nhưng vài nhóm người đã tập trung lại để dựng lều, còn phải giúp đỡ lẫn nhau.
Không khí trên đỉnh núi trong lành, trời mùa thu vô cùng yên bình.
Nhìn từ đỉnh núi Thương Sơn, các gam màu đỏ, cam, xanh giao nhau tạo nên bầu không khí ấm áp giữa ban trưa.
Nếu trời mùa thu không lạnh, thời tiết sẽ nhẹ nhàng hơn.
Thịnh Tường bận bịu với câu lạc bộ leo núi tới tận tối, lúc này lều trại đã được dựng xong nhưng chưa thể cố định lều. Nếu muốn dùng trại vào ban đêm, họ sẽ phải di chuyển đến giữa sườn núi, nơi đó có khu cắm trại của Thương Sơn để đảm bảo an toàn và cung cấp điện nước.
Buổi tối, gió thổi vù vù, bầu trời sao gần đến mức có thể vươn tay hái được.
Lúc này mọi người đang hoan hô vì đã xong việc, khung cảnh nhộn nhịp, họ chia sẻ rượu mang đến và chạm ly với nhau. Các thiết bị của câu lạc bộ thiên văn đã được sắp xếp xong, thu hút khá nhiều người qua đó quan sát.
Thịnh Tường cũng muốn tham gia cuộc vui và xem kính viễn vọng.
Thẩm Ngôn Lễ tự mang theo thiết bị, có rất nhiều cô gái vây quanh anh nhưng không có ai dám tiến lên. Giữa chừng cũng có vài người dũng cảm bắt chuyện, sau một lúc không biết nói gì lại quay trở về.
Thịnh Tường kiên nhẫn chờ đợi nhưng mấy chiếc kính viễn vọng ít ỏi đều có nhiều người vây quanh, cô cũng ngại chen vào.
Đúng lúc có cuộc gọi đến, Thịnh Tường cúi đầu nhìn, là cuộc gọi từ Ninh Viễn Tuyết.
Cô đứng dậy định đến nơi yên tĩnh để nghe máy.
Nhưng đâu đâu cũng có người, tiếng nói chuyện vang lên không dứt.
Trong khu rừng bên cạnh có một con đường mòn đã được người ta đi qua, cô nghĩ chỗ đó yên tĩnh nên đi thẳng qua đó.
Tiếng ầm ĩ đã bị ngăn cách bởi bụi cây nhưng vẫn không thể nghe rõ. Thịnh Tường mở loa ngoài rồi nhấn nút nghe: “A lô, anh trai.”
Ninh Viễn Tuyết gọi đến để hỏi lịch trình tối nay của cô, dù sao qua đêm bên ngoài cũng phải chú ý an toàn.
Nhân tiện còn nói mẹ Thịnh - Lê Nghệ đã ngủ rồi.
Thịnh Tường nghe rõ, trả lời từng câu một: “Vâng, em biết rồi.”
Cô đưa mắt nhìn qua hàng cây, vừa nghe máy vừa có cảm giác có tiếng bước chân xào xạc lại gần.
“Được rồi, em sẽ chú ý an toàn, không có mà, em có giữ ấm. Lát nữa tụi em sẽ xuống khu cắm trại, dạ dạ, đừng quá lo cho em.”
“Được rồi, chào…”
Thịnh Tường nói nốt câu cuối, vừa cúp máy quay người lại đã thấy một bóng đen.
Cô hoảng sợ, vội vàng bụm miệng, chưa kịp hét lên thì bóng đen đó đã lên tiếng: “Là tôi.”
Sau khi nghe câu này, tâm trạng hoảng loạn vừa rồi mới bình tĩnh trở lại. Thịnh Tường tập trung nhìn, nhờ ánh sáng chiếu qua các tán cây đung đưa mới nhìn được mặt của Thẩm Ngôn Lễ.
“Cậu… Trốn ở đây doạ ai à?”
“Ai dọa ai chứ?” Thẩm Ngôn Lễ bước lại gần, hơi thở dường như phủ lên gương mặt cô: “Tôi đang đi dạo.”
Đi dạo ở cái nơi tối thui này à?
Thịnh Tường vốn đang hoảng sợ, bây giờ bị anh chặn ở đây, tiến cũng không được mà lùi cũng chẳng xong.
Cô định đi vòng qua để ra ngoài nhưng Thẩm Ngôn Lễ đứng yên bất động, làm thế nào cũng không chịu đi.
Con đường mòn này nhỏ hẹp, hoàn toàn không đủ để hai người đi cạnh nhau, hai bên đường toàn là bụi gai.
Phải làm sao? Lá gan Thịnh Tường không to, trải qua việc này, cô không thể ở trong rừng cây được nữa.
Cô gái ngẩng đầu lên nhìn anh: “Thẩm Ngôn Lễ… Ở đây rất tối.”
Dường như Thẩm Ngôn Lễ bị chọc cười bởi câu nói này của cô, anh bình thản hỏi lại: “Tối mà cậu còn vào à?”
Thịnh Tường còn chưa kịp nói gì thì anh đã hỏi tiếp: “Cậu và Ninh Viễn Tuyết có quan hệ gì vậy?”
Đề tài thay đổi quá nhanh, Thịnh Tường chẳng hiểu ra sao.
Đôi mắt hạnh vốn long lanh như đang ngậm nước.
Lúc này lại trở nên đen nhánh vì hoang mang.
Thẩm Ngôn Lễ đứng thẳng người, hỏi: “Anh ta là bạn trai của cậu à?”
Hai chữ bạn trai làm Thịnh Tường đang ngây người phải bừng tỉnh.
Sao có thể chứ, đó là anh họ cô mà.
Cô thốt lên: “Đương nhiên là không phải.”
“Chắc không? Vậy anh ta là gì của cậu?” Thẩm Ngôn Lễ vẫn bình tĩnh, không biết nên thả cô đi hay tiếp tục giữ lại.
Dường như Thẩm Ngôn Lễ có vô vàn câu hỏi muốn hỏi cô.
Đến lúc này rồi, ngay cả Thịnh Tường cũng phải cảnh giác.
“Cậu không thấy cậu có quá nhiều câu hỏi à?”
“Không thấy.” Thẩm Ngôn Lễ trả lời rất nhanh, không quan tâm người khác nghĩ gì, giọng điệu bình thản, còn buông thả lười biếng hơn so với lúc nãy.
Thịnh Tường giằng co với anh một lúc, cảm thấy không nói lại anh bèn dùng cách mềm mỏng hơn: “Cậu nhường đường được không?”
“Được chứ.” Thẩm Ngôn Lễ nheo mắt nhìn cô, nói với thái độ bất cần đời: “Cậu nói đi rồi tôi sẽ tránh ra.”
“...”
Thịnh Tường muốn đẩy anh ra, chân đã bước lên nhưng con đường chật hẹp không thể chứa nổi hai người.
Không biết cành cây mây từ đâu ra làm vướng chân cô, khi sắp ngã xuống, cánh môi mềm mại của cô gái nhẹ nhàng lướt qua vành tai của Thẩm Ngôn Lễ chỉ trong nháy mắt.
Nhất thời, cả hai người đều sững sờ tại chỗ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.