Chương 28:
Chấp Thông Nhất Căn
07/09/2024
Sau khoảng chững lại trong giây lát, bầu không khí im lặng ngắn ngủi bao trùm giữa hai người.
Lúc này Thịnh Tường mới đứng lên.
Vừa nãy suýt chút nữa cô đã bị vấp, trong khoảnh khắc sắp sửa ngã sấp xuống đất, cô vô thức muốn tìm kiếm sự giúp đỡ từ Thẩm Ngôn Lễ đứng cách mình gần nhất, thế là cô tiện thể nắm chặt tay anh, khiến lưng anh cũng hơi khom xuống.
Sau đó…
Xúc cảm đó cũng chỉ diễn ra trong chớp mắt nhưng sự ấm áp và xúc cảm để lại khiến người ta không thể bỏ qua.
Bóng cây xung quanh chìm trong bóng tối, thỉnh thoảng trên đỉnh núi cách đó không xa cũng vang lên tiếng người nói chuyện.
Đúng vào lúc này, trên đỉnh đầu cô vang lên tiếng tặc lưỡi của Thẩm Ngôn Lễ.
Âm thanh không lớn nhưng cứ quanh quẩn bên tai cô hết sức rõ ràng, nhẹ nhàng chui vào trong tai cô.
Vừa nãy đã liên tục bị trêu chọc, cộng thêm việc bây giờ hai người đứng đối diện sát gần nhau, mọi chuyện cứ liên tiếp xảy ra cùng một lúc, cuối cùng cũng đạt đến đỉnh điểm giống như lượng thay đổi đủ sẽ dẫn đến sự thay đổi của chất, cũng thành công khiến Thịnh Tường kịp thời nhận ra.
Cô không nhìn thấy rõ vẻ mặt của anh nhưng lại nhớ rõ phương hướng đại khái, dựa vào giác quan thứ sáu, cô gái giơ chân ra đạp mạnh ra sau một cái, ngay sau đó hai tay dùng hết sức mình đẩy người nào đó ra.
Chẳng mấy chốc Thịnh Tường đã chạy xa.
Đi kèm với tiếng bước chân của cô là tiếng sột soạt khi giẫm lên lá cây trên đường núi.
Thẩm Ngôn Lễ quay đầu nhìn lại, giơ bàn tay với những ngón tay thon dài lên, ngón cái và ngón trỏ vuốt ve vành tai.
Dường như chỗ đó vẫn lưu lại xúc cảm hơi ẩm ướt.
Ngay lập tức, anh cảm thấy như thể có một hơi thở nhẹ nhàng, man mác vẫn vương vấn bên cạnh mình.
Trong không khí xung quanh mình đều là hương hoa sơn chi* thoang thoảng.
*Sơn chi hay dành dành đều là cách gọi của loài hoa này.
…
Lúc Thẩm Ngôn Lễ thong dong quay về, đại đội đã chuẩn bị rút lui đến khu cắm trại ngoài trời ở lưng chừng núi.
Diệp Kinh Hàn đang tháo thấu kính của kính thiên văn, thấy Thẩm Ngôn Lễ quay lại thì bèn hỏi anh: “Cậu đã đi đâu thế?”
“Đi dạo.”
Tóc mái Thẩm Ngôn Lễ có hơi rối, vừa nói anh vừa tiến lên giúp Diệp Kinh Hàn một tay.
Trong lúc anh đang điều chỉnh và lắp đặt của kính thiên văn, đôi mắt Diệp Kinh Hàn nhìn xuống dưới, vô tình nhìn thấy một dấu giày in hằn trên giày của Thẩm Ngôn Lễ.
Chắc hẳn dấu giày này vừa mới xuất hiện, rõ ràng trước khi anh rời khỏi đây mặt trước giày của anh vẫn còn sạch sẽ.
Hơn nữa cú đá này có lẽ có hơi mạnh, trông dấu giày in rất rõ.
Lông mày Diệp Kinh Hàn hơi nhướng lên, lại tiếp tục quan sát thêm một lần nữa.
Sắc mặt Thẩm Ngôn Lễ vẫn giống như bình thường, không có vẻ gì như đã xảy ra tranh chấp với người khác.
Vốn dĩ ngày thường Diệp Kinh Hàn có hơi kiệm lời nhưng bây giờ thấy như vậy, anh ấy cũng không nén nổi tò mò mà hỏi anh.
“Vừa nãy cậu sao thế.”
Thẩm Ngôn Lễ vừa cất gọn kính thiên văn xong, nghe anh ấy hỏi vậy cũng không buồn ngước mắt lên nhìn anh ấy làm gì mà chỉ nói: “Sao gì cơ?”
Diệp Kinh Hàn đẩy kính mắt gọng vàng lên, xoa xoa cằm ra vẻ: “Chính là giày của cậu đấy.”
Dường như Thẩm Ngôn Lễ vẫn suy nghĩ một lúc rồi mới trả lời, lúc nói anh còn kéo dài âm cuối ra: “Ừm, không sao đâu, không đau.”
“...”
Anh ấy cũng không hỏi Thẩm Ngôn Lễ có đau hay không, quả thực là hỏi một đằng trả lời một nẻo mà.
Diệp Kinh Hàn hơi híp mắt lại, đột nhiên nhớ đến lúc ngồi cáp treo lên núi hôm nay.
Thế nhưng anh ấy cũng chỉ ngập ngừng một lúc, cuối cùng vẫn không hỏi ra thành lời.
…
Vừa nãy Thịnh Tường đã vắng mặt một lúc lâu.
Lúc cô quay trở lại, trợ lý kéo cô qua hỏi han, sau đó đồng loạt thu dọn lều bạt đã dựng được một nửa rồi đi đến nơi đóng quân giữa sườn núi.
Doanh trại ở Thương Sơn rộng lớn, trước mắt vào lúc này đã có không ít người lục tục đóng quân ở đây, như thế hội nhóm cố ý đến đây để du lịch.
Tuy nói không phải quá chật nhưng khoảng cách giữa mỗi nhóm cũng không quá xa. Từ bụi cỏ ngay gần ven đường đến mặt đất bằng phẳng rộng lớn bên này đều là một dãy đỉnh lều.
Màu sắc không cái nào giống cái nào, hình thù cũng khác nhau hoàn toàn.
Thịnh Tường được phân công đến lều vải gần khu đất bằng phẳng xong vẫn phải đi tiếp vào bên trong một đoạn, bên trái cách đó chưa được mấy bước chân chính là rừng sâu yên tĩnh. Tương đương với căn lều ngoài cùng nhất, không bị bao vây bốn phía, thật ra cũng khá yên tĩnh.
Vốn dĩ sẽ bắt cặp với nam sinh nhưng trong nhóm lại có một cặp đôi, một nữ sinh của học viện khác bèn ở chung lều với Thịnh Tường. Đối phương thấy người mình ở chung là cô thì còn có chút tiếc nuối, tuy vậy sau đó vẫn chăm chỉ thu dọn, bật điện sắp xếp.
Sau khi dọn dẹp xong, có không ít người rửa mặt xong xuôi thì lại ngứa ngáy không chịu ngồi yên, bắt đầu chơi bài chơi game.
Một lúc sau, có một nam sinh trong câu lạc bộ thiên văn không chịu nổi nữa, đứng dậy trước tiên, đứng giữa sân lớn tiếng hô hào: “Mọi người có muốn qua đây hết hay không?”
Dừng một lúc, anh ta lại kêu: “Nếu cả hai câu lạc bộ đều đã tới, vậy dứt khoát thiết lập quan hệ hữu nghị đi.”
Có nữ sinh ngồi trong lều vải thẳng thắn trả lời: “Quan hệ hữu nghị trên núi? Cậu điên rồi sao, chơi game còn có thể chấp nhận được!”
Cậu nam sinh kia cười ha ha trả lời: “Lúc trước tôi cũng đã đề nghị rồi có được không nhưng có người nói không biết chơi ma sói.”
“Nếu không hay là chúng ta chơi câu hỏi một sáu đi?!”
Nghe thấy tên trò chơi này, chủ nhiệm hai câu lạc bộ cũng cảm thấy rất hứng thú, kêu gọi mọi người tập hợp lại, gào to bảo các thành viên trong câu lạc bộ đều ngồi lại đây.
Có nữ sinh mang theo khăn giấy thì bây giờ đã có chỗ để dùng, kêu gọi được khoảng một lúc, trên cỏ đã có một đám đông ngồi quây tròn lại.
Thịnh Tường không từ chối được lòng nhiệt tình của trợ lý kia nên đành phải ngồi xuống theo.
Có một số người không đến, có lẽ là do không có hứng thú với trò chơi này.
Quy tắc của trò câu hỏi một sáu này cũng cực kì đơn giản.
Mỗi vòng chơi sẽ có một câu hỏi cố định được quyết định trước, sau đó mỗi người lần lượt đổ xúc xắc.
Người tung được số sáu thì có thể chọn bất kỳ một người nào đó để trả lời câu hỏi này, cứ thế mà suy ra.
Như vậy trò này hoàn toàn dựa vào vận may.
Người bị chọn nhất định phải trả lời câu hỏi, nếu như chọn không trả lời thì phải chấp nhận hình phạt do người ban đầu chỉ định mình đưa ra.
Sau khi hiểu rõ luật chơi, chẳng mấy chốc mọi người đã đắm chìm trong trò chơi may rủi này.
Câu hỏi của vòng đầu tiên là: “Từng có mấy người yêu cũ.”
Có người không có người nào, có người là ba người, chẳng qua thành viên câu lạc bộ cũng là nhân tài ẩn dật, có người thoải mái thừa nhận nói mình có mười người yêu cũ.
Mới vào đại học, mọi hình thức sinh hoạt và học tập đều khác xa so với trước đây, cảm giác mới mẻ ban đầu của mọi người thực ra vẫn không hề giảm bớt.
Trước mắt những câu hỏi liên tiếp được đưa ra, lúc vừa bắt đầu mọi người còn có chút e dè nhưng sau này thì càng ngày càng buông thả.
Có một lượt chơi có câu hỏi là: “Có đời sống tình dục hay không.”
Người bị chỉ mặt điểm tên là một nam sinh.
Cậu nam sinh đó cũng chỉ ậm ừ một lát, cũng không muốn chịu phạt, thế là sau đó đỏ mặt thành thật lắc đầu.
Khiến cho xung quanh vang lên tiếng trêu đùa ầm ĩ.
Chơi được một khoảng thời gian, mấy người trong câu lạc bộ thiên văn lúc trước không đến chơi có đi ngang qua chỗ họ, chủ nhiệm câu lạc bộ lên tiếng chào hỏi với hai người có hình thể cao ráo trong mấy người đó, còn khoát khoát tay như thể mời gọi: “Đang chơi câu hỏi một sáu, hai cậu chơi cùng không?”
Bước chân của Thẩm Ngôn Lễ hơi khựng lại, anh liếc mắt nhìn sang phía này: “Không chơi.”
Sau khi nói như vậy, anh đứng dẹp sang một bên: “Nhưng có thể xem.”
Đám người ngồi vòng tròn trên bãi cỏ nhìn thấy kiểu tham gia nửa vời này của hotboy thì bắt đầu ồn ào đùa giỡn, muốn kéo anh xuống nước, để Thẩm Ngôn Lễ cũng chơi thử xem sao.
Nhưng anh cũng không vì những lời trêu đùa này mà thay đổi quyết định, nói là xem họ chơi thì cũng chỉ đơn giản là xem mà thôi.”
Diệp Kinh Hàn hoàn toàn không có chút hứng thú nào với trò này, anh ấy vỗ vai Thẩm Ngôn Lễ: “Tôi về lều vải ngủ trước đây.”
Có lẽ do có Thẩm Ngôn Lễ đứng ngoài theo dõi nên sự nhiệt tình của mọi người tăng vọt, câu hỏi được đưa ra cũng táo bạo hơn, câu hỏi sau này càng đi quá giới hạn hơn.
Đến lúc sau đã có nữ sinh không đồng ý, nói là câu hỏi đưa ra bất lợi với nữ sinh, có rất nhiều câu hỏi không dễ để có thể trả lời được, lần nào cũng phải chịu phạt mới được.
Chủ nhiệm câu lạc bộ vung tay nói: “Được thôi, vậy chọn câu hỏi nào bình thường chút đi?”
Câu hỏi của vòng chơi này là: “Đã từng mặc quần áo con trai chưa?”
Nữ sinh cười đùa trách mắng: “Cũng chỉ bình thường hơn mấy câu hỏi trước đấy một chút như vậy thôi sao!”
Cũng thật đúng lúc, lúc này có người tung được sáu.
Người này trực tiếp chọn Thịnh Tường.
Vào lúc đó, Thịnh Tường còn đang buồn chán ngậm cỏ, sau khi nghe thấy câu hỏi này, mãi một lúc lâu cô vẫn không lên tiếng trả lời.
Có người cảm thấy có chuyện hay ho, thế là ngồi bên cạnh vỗ tay ồn ào.
Không biết tại sao, cô vô thức nhận ra có ai đó đang nhìn mình.
Thịnh Tường ngẩng đầu, nhìn thấy Thẩm Ngôn Lễ đang nhíu mày nhìn cô.
Anh mở miệng, mấp máy môi nói gì đó trong im lặng.
Tuy anh nói không ra thành tiếng nhưng Thịnh Tường vẫn dễ dàng nhận ra hai từ này.
Là “Áo - khoác.”
Không biết Thịnh Tường nghĩ đến điều gì mà cô vội vàng nhìn sang chỗ khác.
Thật ra mà nói.
Ban đầu là cô khoác hờ nó vào người… Tạm thời cũng không thể coi là mặc được.
Nghĩ đến đây, Thịnh Tường bèn lắc đầu.
…
Trò chơi đến hồi kết, mọi người cũng đã chơi rất vui vẻ.
Vừa nãy Thịnh Tường đã rửa mặt, cộng thêm cô có chút lạ giường nên giờ này vẫn không ngủ được, thế là cô cầm điện thoại lên ra ngoài đi dạo.
Buổi tối ở Thương Sơn trong lành, không khí còn thoang thoảng hương cỏ cây tươi mát.
Đêm mùa thu, cô mặc một chiếc áo len cotton hở cổ, đi dạo dọc theo con đường có ánh đèn.
Rất nhiều người đã chìm vào giấc ngủ, cũng có một số người thì vẫn đang trò chuyện thâu đêm, có người lại tắt đèn lướt điện thoại.
Bận rộn suốt cả một ngày, hiếm khi lại có một buổi tối yên tĩnh và thoải mái như vậy.
Thịnh Tường bước đi trong vô thức, đi thẳng từ chỗ lều vải trong cùng nhất của nơi đóng quân đến một chỗ khác.
Chỗ đó có một cái lan can dọc theo sườn núi ở lưng chừng ngọn núi, nếu đứng trên đó liếc mắt quan sát bên dưới là có thể nhìn thấy cảnh đêm của thành phố ở nơi xa kia.
Thịnh Tường cố gắng đi vòng qua những cây thông xanh, đi nửa vòng quanh một tấm bia đá dựng sừng sững, muốn bước lên trên.
Thế nhưng cô còn chưa kịp bước lên đã liếc thấy bên tay phải có một bóng dáng đang đứng.
Người đó đứng quay lưng về phía cô, dựa vào một bên bia đá, đang liếc mắt nhìn xuống phía chân núi.
Ngoài ra còn có chân máy và dụng cụ được để xung quanh.
Nghe thấy có tiếng động, người kia quay đầu lại.
Thịnh Tường thấy người đó là Thẩm Ngôn Lễ thì bước chân có hơi khựng lại, thế nhưng bây giờ muốn đi cũng không được, thế là cô lại tiếp tục bước lên bậc thang.
“Sao cậu lại đứng đây?”
“Câu này phải là tôi hỏi cậu mới đúng.” Thẩm Ngôn Lễ nhìn chằm chằm cô một lúc, sau đó ngừng một chút mới từ tốn nói: “Hả bạn Thịnh trở mặt không quen biết?”
Cũng không biết anh đang nói đến chuyện trước đây.
Hay là sau này.
Hiếm khi Thịnh Tường lại có lúc sơ ý như vậy, tóc hai bên mái cô lòa xòa trước gió, cô đưa tay lên vén tóc ra sau mang tai.
Cô còn chưa kịp nghĩ nên mở miệng nói như thế nào thì đã có tiếng sột soạt lục đục vang lên kèm theo tiếng rít gào của gió núi.
Ban đầu tiếng động đó vẫn còn nhỏ, sau đó dường như cảm thấy xung quanh mình không có ai nhìn trộm thế là người đó càng to gan hơn, hoàn toàn không thèm che giấu nữa, hoàn toàn buông thả bản thân.
Tiếng động đó phát ra từ trong lều vải.
Hơn nữa chỗ đó cũng chỉ cách chỗ hai người họ đang đứng mấy bước chân mà thôi.
Đầu tiên là đỉnh lều hơi lắc lư, sau đó biên độ lắc lư bắt đầu tăng dần.
Kéo theo đó là tiếng sột soạt của bụi cỏ dưới nền do bị ma sát.
Tiếng rên rỉ của cả nam và nữ vang lên cùng lúc, xen lẫn vào đó còn có tên gọi thân mật nỉ non cao thấp.
Thịnh Tường đứng chôn chân tại chỗ, cơ thể có chút căng thẳng.
Cô không nói gì nữa, muốn nhìn xem Thẩm Ngôn Lễ phản ứng như thế nào.
Thế nhưng cô còn chưa kịp làm gì thì Thẩm Ngôn Lễ đã xoay người đi đến chỗ cô, liên tục bước xuống hai bậc cầu thang.
“Nghe thấy rồi sao?” Anh hạ giọng xuống, ghé sát vào bên tai cô nói.
Thịnh Tường lùi về sau, phản ứng đầu tiên của cô chính là lắc đầu.
Giọng điệu Thẩm Ngôn Lễ có chút hài hước, anh lại tiến lại gần hơn, khẽ nói bên tai cô: “Thật sự không hiểu đó là tiếng gì sao?”
Không biết là do anh đứng ngay gần sát mình hay là do ý nghĩa của câu anh vừa nói.
Lúc này Thịnh Tường mới đứng lên.
Vừa nãy suýt chút nữa cô đã bị vấp, trong khoảnh khắc sắp sửa ngã sấp xuống đất, cô vô thức muốn tìm kiếm sự giúp đỡ từ Thẩm Ngôn Lễ đứng cách mình gần nhất, thế là cô tiện thể nắm chặt tay anh, khiến lưng anh cũng hơi khom xuống.
Sau đó…
Xúc cảm đó cũng chỉ diễn ra trong chớp mắt nhưng sự ấm áp và xúc cảm để lại khiến người ta không thể bỏ qua.
Bóng cây xung quanh chìm trong bóng tối, thỉnh thoảng trên đỉnh núi cách đó không xa cũng vang lên tiếng người nói chuyện.
Đúng vào lúc này, trên đỉnh đầu cô vang lên tiếng tặc lưỡi của Thẩm Ngôn Lễ.
Âm thanh không lớn nhưng cứ quanh quẩn bên tai cô hết sức rõ ràng, nhẹ nhàng chui vào trong tai cô.
Vừa nãy đã liên tục bị trêu chọc, cộng thêm việc bây giờ hai người đứng đối diện sát gần nhau, mọi chuyện cứ liên tiếp xảy ra cùng một lúc, cuối cùng cũng đạt đến đỉnh điểm giống như lượng thay đổi đủ sẽ dẫn đến sự thay đổi của chất, cũng thành công khiến Thịnh Tường kịp thời nhận ra.
Cô không nhìn thấy rõ vẻ mặt của anh nhưng lại nhớ rõ phương hướng đại khái, dựa vào giác quan thứ sáu, cô gái giơ chân ra đạp mạnh ra sau một cái, ngay sau đó hai tay dùng hết sức mình đẩy người nào đó ra.
Chẳng mấy chốc Thịnh Tường đã chạy xa.
Đi kèm với tiếng bước chân của cô là tiếng sột soạt khi giẫm lên lá cây trên đường núi.
Thẩm Ngôn Lễ quay đầu nhìn lại, giơ bàn tay với những ngón tay thon dài lên, ngón cái và ngón trỏ vuốt ve vành tai.
Dường như chỗ đó vẫn lưu lại xúc cảm hơi ẩm ướt.
Ngay lập tức, anh cảm thấy như thể có một hơi thở nhẹ nhàng, man mác vẫn vương vấn bên cạnh mình.
Trong không khí xung quanh mình đều là hương hoa sơn chi* thoang thoảng.
*Sơn chi hay dành dành đều là cách gọi của loài hoa này.
…
Lúc Thẩm Ngôn Lễ thong dong quay về, đại đội đã chuẩn bị rút lui đến khu cắm trại ngoài trời ở lưng chừng núi.
Diệp Kinh Hàn đang tháo thấu kính của kính thiên văn, thấy Thẩm Ngôn Lễ quay lại thì bèn hỏi anh: “Cậu đã đi đâu thế?”
“Đi dạo.”
Tóc mái Thẩm Ngôn Lễ có hơi rối, vừa nói anh vừa tiến lên giúp Diệp Kinh Hàn một tay.
Trong lúc anh đang điều chỉnh và lắp đặt của kính thiên văn, đôi mắt Diệp Kinh Hàn nhìn xuống dưới, vô tình nhìn thấy một dấu giày in hằn trên giày của Thẩm Ngôn Lễ.
Chắc hẳn dấu giày này vừa mới xuất hiện, rõ ràng trước khi anh rời khỏi đây mặt trước giày của anh vẫn còn sạch sẽ.
Hơn nữa cú đá này có lẽ có hơi mạnh, trông dấu giày in rất rõ.
Lông mày Diệp Kinh Hàn hơi nhướng lên, lại tiếp tục quan sát thêm một lần nữa.
Sắc mặt Thẩm Ngôn Lễ vẫn giống như bình thường, không có vẻ gì như đã xảy ra tranh chấp với người khác.
Vốn dĩ ngày thường Diệp Kinh Hàn có hơi kiệm lời nhưng bây giờ thấy như vậy, anh ấy cũng không nén nổi tò mò mà hỏi anh.
“Vừa nãy cậu sao thế.”
Thẩm Ngôn Lễ vừa cất gọn kính thiên văn xong, nghe anh ấy hỏi vậy cũng không buồn ngước mắt lên nhìn anh ấy làm gì mà chỉ nói: “Sao gì cơ?”
Diệp Kinh Hàn đẩy kính mắt gọng vàng lên, xoa xoa cằm ra vẻ: “Chính là giày của cậu đấy.”
Dường như Thẩm Ngôn Lễ vẫn suy nghĩ một lúc rồi mới trả lời, lúc nói anh còn kéo dài âm cuối ra: “Ừm, không sao đâu, không đau.”
“...”
Anh ấy cũng không hỏi Thẩm Ngôn Lễ có đau hay không, quả thực là hỏi một đằng trả lời một nẻo mà.
Diệp Kinh Hàn hơi híp mắt lại, đột nhiên nhớ đến lúc ngồi cáp treo lên núi hôm nay.
Thế nhưng anh ấy cũng chỉ ngập ngừng một lúc, cuối cùng vẫn không hỏi ra thành lời.
…
Vừa nãy Thịnh Tường đã vắng mặt một lúc lâu.
Lúc cô quay trở lại, trợ lý kéo cô qua hỏi han, sau đó đồng loạt thu dọn lều bạt đã dựng được một nửa rồi đi đến nơi đóng quân giữa sườn núi.
Doanh trại ở Thương Sơn rộng lớn, trước mắt vào lúc này đã có không ít người lục tục đóng quân ở đây, như thế hội nhóm cố ý đến đây để du lịch.
Tuy nói không phải quá chật nhưng khoảng cách giữa mỗi nhóm cũng không quá xa. Từ bụi cỏ ngay gần ven đường đến mặt đất bằng phẳng rộng lớn bên này đều là một dãy đỉnh lều.
Màu sắc không cái nào giống cái nào, hình thù cũng khác nhau hoàn toàn.
Thịnh Tường được phân công đến lều vải gần khu đất bằng phẳng xong vẫn phải đi tiếp vào bên trong một đoạn, bên trái cách đó chưa được mấy bước chân chính là rừng sâu yên tĩnh. Tương đương với căn lều ngoài cùng nhất, không bị bao vây bốn phía, thật ra cũng khá yên tĩnh.
Vốn dĩ sẽ bắt cặp với nam sinh nhưng trong nhóm lại có một cặp đôi, một nữ sinh của học viện khác bèn ở chung lều với Thịnh Tường. Đối phương thấy người mình ở chung là cô thì còn có chút tiếc nuối, tuy vậy sau đó vẫn chăm chỉ thu dọn, bật điện sắp xếp.
Sau khi dọn dẹp xong, có không ít người rửa mặt xong xuôi thì lại ngứa ngáy không chịu ngồi yên, bắt đầu chơi bài chơi game.
Một lúc sau, có một nam sinh trong câu lạc bộ thiên văn không chịu nổi nữa, đứng dậy trước tiên, đứng giữa sân lớn tiếng hô hào: “Mọi người có muốn qua đây hết hay không?”
Dừng một lúc, anh ta lại kêu: “Nếu cả hai câu lạc bộ đều đã tới, vậy dứt khoát thiết lập quan hệ hữu nghị đi.”
Có nữ sinh ngồi trong lều vải thẳng thắn trả lời: “Quan hệ hữu nghị trên núi? Cậu điên rồi sao, chơi game còn có thể chấp nhận được!”
Cậu nam sinh kia cười ha ha trả lời: “Lúc trước tôi cũng đã đề nghị rồi có được không nhưng có người nói không biết chơi ma sói.”
“Nếu không hay là chúng ta chơi câu hỏi một sáu đi?!”
Nghe thấy tên trò chơi này, chủ nhiệm hai câu lạc bộ cũng cảm thấy rất hứng thú, kêu gọi mọi người tập hợp lại, gào to bảo các thành viên trong câu lạc bộ đều ngồi lại đây.
Có nữ sinh mang theo khăn giấy thì bây giờ đã có chỗ để dùng, kêu gọi được khoảng một lúc, trên cỏ đã có một đám đông ngồi quây tròn lại.
Thịnh Tường không từ chối được lòng nhiệt tình của trợ lý kia nên đành phải ngồi xuống theo.
Có một số người không đến, có lẽ là do không có hứng thú với trò chơi này.
Quy tắc của trò câu hỏi một sáu này cũng cực kì đơn giản.
Mỗi vòng chơi sẽ có một câu hỏi cố định được quyết định trước, sau đó mỗi người lần lượt đổ xúc xắc.
Người tung được số sáu thì có thể chọn bất kỳ một người nào đó để trả lời câu hỏi này, cứ thế mà suy ra.
Như vậy trò này hoàn toàn dựa vào vận may.
Người bị chọn nhất định phải trả lời câu hỏi, nếu như chọn không trả lời thì phải chấp nhận hình phạt do người ban đầu chỉ định mình đưa ra.
Sau khi hiểu rõ luật chơi, chẳng mấy chốc mọi người đã đắm chìm trong trò chơi may rủi này.
Câu hỏi của vòng đầu tiên là: “Từng có mấy người yêu cũ.”
Có người không có người nào, có người là ba người, chẳng qua thành viên câu lạc bộ cũng là nhân tài ẩn dật, có người thoải mái thừa nhận nói mình có mười người yêu cũ.
Mới vào đại học, mọi hình thức sinh hoạt và học tập đều khác xa so với trước đây, cảm giác mới mẻ ban đầu của mọi người thực ra vẫn không hề giảm bớt.
Trước mắt những câu hỏi liên tiếp được đưa ra, lúc vừa bắt đầu mọi người còn có chút e dè nhưng sau này thì càng ngày càng buông thả.
Có một lượt chơi có câu hỏi là: “Có đời sống tình dục hay không.”
Người bị chỉ mặt điểm tên là một nam sinh.
Cậu nam sinh đó cũng chỉ ậm ừ một lát, cũng không muốn chịu phạt, thế là sau đó đỏ mặt thành thật lắc đầu.
Khiến cho xung quanh vang lên tiếng trêu đùa ầm ĩ.
Chơi được một khoảng thời gian, mấy người trong câu lạc bộ thiên văn lúc trước không đến chơi có đi ngang qua chỗ họ, chủ nhiệm câu lạc bộ lên tiếng chào hỏi với hai người có hình thể cao ráo trong mấy người đó, còn khoát khoát tay như thể mời gọi: “Đang chơi câu hỏi một sáu, hai cậu chơi cùng không?”
Bước chân của Thẩm Ngôn Lễ hơi khựng lại, anh liếc mắt nhìn sang phía này: “Không chơi.”
Sau khi nói như vậy, anh đứng dẹp sang một bên: “Nhưng có thể xem.”
Đám người ngồi vòng tròn trên bãi cỏ nhìn thấy kiểu tham gia nửa vời này của hotboy thì bắt đầu ồn ào đùa giỡn, muốn kéo anh xuống nước, để Thẩm Ngôn Lễ cũng chơi thử xem sao.
Nhưng anh cũng không vì những lời trêu đùa này mà thay đổi quyết định, nói là xem họ chơi thì cũng chỉ đơn giản là xem mà thôi.”
Diệp Kinh Hàn hoàn toàn không có chút hứng thú nào với trò này, anh ấy vỗ vai Thẩm Ngôn Lễ: “Tôi về lều vải ngủ trước đây.”
Có lẽ do có Thẩm Ngôn Lễ đứng ngoài theo dõi nên sự nhiệt tình của mọi người tăng vọt, câu hỏi được đưa ra cũng táo bạo hơn, câu hỏi sau này càng đi quá giới hạn hơn.
Đến lúc sau đã có nữ sinh không đồng ý, nói là câu hỏi đưa ra bất lợi với nữ sinh, có rất nhiều câu hỏi không dễ để có thể trả lời được, lần nào cũng phải chịu phạt mới được.
Chủ nhiệm câu lạc bộ vung tay nói: “Được thôi, vậy chọn câu hỏi nào bình thường chút đi?”
Câu hỏi của vòng chơi này là: “Đã từng mặc quần áo con trai chưa?”
Nữ sinh cười đùa trách mắng: “Cũng chỉ bình thường hơn mấy câu hỏi trước đấy một chút như vậy thôi sao!”
Cũng thật đúng lúc, lúc này có người tung được sáu.
Người này trực tiếp chọn Thịnh Tường.
Vào lúc đó, Thịnh Tường còn đang buồn chán ngậm cỏ, sau khi nghe thấy câu hỏi này, mãi một lúc lâu cô vẫn không lên tiếng trả lời.
Có người cảm thấy có chuyện hay ho, thế là ngồi bên cạnh vỗ tay ồn ào.
Không biết tại sao, cô vô thức nhận ra có ai đó đang nhìn mình.
Thịnh Tường ngẩng đầu, nhìn thấy Thẩm Ngôn Lễ đang nhíu mày nhìn cô.
Anh mở miệng, mấp máy môi nói gì đó trong im lặng.
Tuy anh nói không ra thành tiếng nhưng Thịnh Tường vẫn dễ dàng nhận ra hai từ này.
Là “Áo - khoác.”
Không biết Thịnh Tường nghĩ đến điều gì mà cô vội vàng nhìn sang chỗ khác.
Thật ra mà nói.
Ban đầu là cô khoác hờ nó vào người… Tạm thời cũng không thể coi là mặc được.
Nghĩ đến đây, Thịnh Tường bèn lắc đầu.
…
Trò chơi đến hồi kết, mọi người cũng đã chơi rất vui vẻ.
Vừa nãy Thịnh Tường đã rửa mặt, cộng thêm cô có chút lạ giường nên giờ này vẫn không ngủ được, thế là cô cầm điện thoại lên ra ngoài đi dạo.
Buổi tối ở Thương Sơn trong lành, không khí còn thoang thoảng hương cỏ cây tươi mát.
Đêm mùa thu, cô mặc một chiếc áo len cotton hở cổ, đi dạo dọc theo con đường có ánh đèn.
Rất nhiều người đã chìm vào giấc ngủ, cũng có một số người thì vẫn đang trò chuyện thâu đêm, có người lại tắt đèn lướt điện thoại.
Bận rộn suốt cả một ngày, hiếm khi lại có một buổi tối yên tĩnh và thoải mái như vậy.
Thịnh Tường bước đi trong vô thức, đi thẳng từ chỗ lều vải trong cùng nhất của nơi đóng quân đến một chỗ khác.
Chỗ đó có một cái lan can dọc theo sườn núi ở lưng chừng ngọn núi, nếu đứng trên đó liếc mắt quan sát bên dưới là có thể nhìn thấy cảnh đêm của thành phố ở nơi xa kia.
Thịnh Tường cố gắng đi vòng qua những cây thông xanh, đi nửa vòng quanh một tấm bia đá dựng sừng sững, muốn bước lên trên.
Thế nhưng cô còn chưa kịp bước lên đã liếc thấy bên tay phải có một bóng dáng đang đứng.
Người đó đứng quay lưng về phía cô, dựa vào một bên bia đá, đang liếc mắt nhìn xuống phía chân núi.
Ngoài ra còn có chân máy và dụng cụ được để xung quanh.
Nghe thấy có tiếng động, người kia quay đầu lại.
Thịnh Tường thấy người đó là Thẩm Ngôn Lễ thì bước chân có hơi khựng lại, thế nhưng bây giờ muốn đi cũng không được, thế là cô lại tiếp tục bước lên bậc thang.
“Sao cậu lại đứng đây?”
“Câu này phải là tôi hỏi cậu mới đúng.” Thẩm Ngôn Lễ nhìn chằm chằm cô một lúc, sau đó ngừng một chút mới từ tốn nói: “Hả bạn Thịnh trở mặt không quen biết?”
Cũng không biết anh đang nói đến chuyện trước đây.
Hay là sau này.
Hiếm khi Thịnh Tường lại có lúc sơ ý như vậy, tóc hai bên mái cô lòa xòa trước gió, cô đưa tay lên vén tóc ra sau mang tai.
Cô còn chưa kịp nghĩ nên mở miệng nói như thế nào thì đã có tiếng sột soạt lục đục vang lên kèm theo tiếng rít gào của gió núi.
Ban đầu tiếng động đó vẫn còn nhỏ, sau đó dường như cảm thấy xung quanh mình không có ai nhìn trộm thế là người đó càng to gan hơn, hoàn toàn không thèm che giấu nữa, hoàn toàn buông thả bản thân.
Tiếng động đó phát ra từ trong lều vải.
Hơn nữa chỗ đó cũng chỉ cách chỗ hai người họ đang đứng mấy bước chân mà thôi.
Đầu tiên là đỉnh lều hơi lắc lư, sau đó biên độ lắc lư bắt đầu tăng dần.
Kéo theo đó là tiếng sột soạt của bụi cỏ dưới nền do bị ma sát.
Tiếng rên rỉ của cả nam và nữ vang lên cùng lúc, xen lẫn vào đó còn có tên gọi thân mật nỉ non cao thấp.
Thịnh Tường đứng chôn chân tại chỗ, cơ thể có chút căng thẳng.
Cô không nói gì nữa, muốn nhìn xem Thẩm Ngôn Lễ phản ứng như thế nào.
Thế nhưng cô còn chưa kịp làm gì thì Thẩm Ngôn Lễ đã xoay người đi đến chỗ cô, liên tục bước xuống hai bậc cầu thang.
“Nghe thấy rồi sao?” Anh hạ giọng xuống, ghé sát vào bên tai cô nói.
Thịnh Tường lùi về sau, phản ứng đầu tiên của cô chính là lắc đầu.
Giọng điệu Thẩm Ngôn Lễ có chút hài hước, anh lại tiến lại gần hơn, khẽ nói bên tai cô: “Thật sự không hiểu đó là tiếng gì sao?”
Không biết là do anh đứng ngay gần sát mình hay là do ý nghĩa của câu anh vừa nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.