Hạ Cánh Nơi Thế Giới Của Em

Chương 30:

Chấp Thông Nhất Căn

07/09/2024

Lúc Thẩm Ngôn Lễ nói câu đó, giọng của anh cũng không hề nhỏ.

Nên đương nhiên Thịnh Tường cũng nghe thấy.

Cô đón lấy làn gió lạnh ban đêm, nghiêng đầu liếc nhìn anh một cái.

Ngược lại Thẩm Ngôn Lễ trả lời rất tùy tiện, lúc vừa phá đám đôi uyên ương ở lều bên cạnh, anh kề sát và nói những lời đó nhưng lại… vô ý mà nói thẳng ra luôn.

Thiếu điều ép cô nói ra đôi nam nữ kia đang làm gì.

Hai người phải quay về nơi cắm trại, sau khi tạm biệt với ông lão, Thịnh Tường và Thẩm Ngôn Lễ đi dọc theo quốc lộ hướng về lối vào Thương Sơn.

Thịnh Tường cầm giấy báo làm đế lót, bên trên là củ khoai lang đỏ, sau khi lột ra thì xoay đầu lại để cắn phần trên cùng như lời ông lão nói.

Cô ăn từ tốn, cắn từng miếng nhỏ, khuôn mặt ẩn hiện sau làn khói bốc lên.

Có lẽ do cả buổi vẫn chưa được ăn, cô gái rất tập trung ăn củ khoai lang đỏ, thỉnh thoảng đôi má lại phồng lên.

Bộ dáng đó rất khác với cô của thường ngày.

Lúc ở Phương Viên cô ăn vừa ít vừa chậm.

Nhận ra ánh mắt chăm chú của người kế bên, Thịnh Tường ngẩng đầu sau đó sững lại.

Nghiêm túc mà nói thì cái này mua bằng tiền của Thẩm Ngôn Lễ.

Cô nhìn thẳng vào cặp mắt đen láy của Thẩm Ngôn Lễ, hỏi dò: “Cậu ăn không, lúc nãy ông lão cho nhiều lắm.”

“Cậu cứ ăn đi.” Thẩm Ngôn Lễ không lấy, sải chân bước đi, hỏi ngược lại cô: “Cậu thích ăn khoai lang đỏ à?”

Nói là câu hỏi nhưng giọng điệu chắc như đinh đóng cột.

Có vài sợi tóc bị thổi quét qua gò má làm ngưa ngứa.

Thịnh Tường lấy tay vén tóc lại, thuận tay sờ mặt mình, đồng ý: “… Ừ, cũng được.”

Sau động tác đó, Thẩm Ngôn Lễ vẫn nhìn cô chằm chằm.

Ánh mắt vẫn dừng lại ở đó như không chịu buông tha.

“Sao vậy?” Cô dừng bước, tay cầm khoai nướng, ngước mắt nhìn anh.

Thẩm Ngôn Lễ lại không nhìn cô mà nhìn xuống đôi môi đang mấp máy của cô: “Dính trên mặt kìa.”

Thịnh Tường nghe xong thì đưa ngón tay lên phủi phủi vài cái trên cằm.

Dường như cô phủi sai chỗ.

Cô gái phủi thêm vài cái nữa, hình như Thẩm Ngôn Lễ không chịu được nữa.

Mắt và mày anh sáng rực trong đêm tối, trầm giọng nhắc cô: “Ở trên môi.”



Con đường tiếp theo bằng phẳng hơn nhiều, lối vào bên sườn núi có đường chuyên dụng dẫn thẳng vào giữa núi.

Đi được một lát, ngẩng đầu là nhìn thấy biển hiệu của lều.

Sau khi trải qua một hồi như vậy mọi người đều ngủ rồi.

Trong lều còn vài cú đêm vẫn còn bật đèn, những người khác đã nằm bất động.

Xung quanh yên tĩnh lạ thường, Thẩm Ngôn Lễ đi phía sau Thịnh Tường, sau khi thấy cô đi tới lều rồi mới rời đi.

Lúc Thịnh Tường quay về, vừa vén màn che lên thì nhìn thấy cô bạn cùng lều vẫn chưa ngủ.

Cô hơi ngạc nhiên: “Cậu còn chưa ngủ nữa hả?”

Cô bạn xoa mặt, còn buồn ngủ nên ngáp một cái: “Đâu có, vừa ngủ được một giấc rồi, thấy cậu vẫn chưa về nên tôi thức một lát.”

Sau khi Thịnh Tường đi thì vẫn chưa trở về lần nào, trong lúc đó cô bạn đi vài vòng vẫn không tìm thấy cô đâu.

Trời tối mà còn ở trên núi nữa, cô bạn quyết định mở đèn để Thịnh Tường dễ đi về hơn.

Nhưng đợi hồi lâu, vài lần muốn tìm trưởng câu lạc bộ để báo rằng không thấy Thịnh Tường…

Song cô ấy dằn lại rồi quay về.

Thịnh Tường nghe xong thì hơi ngại ngùng: “Ừm… Tôi đi tản bộ một chút.”

Nói đến đây, cô đưa khoai lang đỏ đang cầm trong tay ra, đưa cho cô bạn: “Tôi có mua mấy củ khoai mật, cậu ăn thử không?”

Khoai lang còn nóng nên hai cô gái cùng nhau ăn.

Sau khi rửa mặt, Thịnh Tường nằm xuống trong đêm tối nhưng không sao ngủ được.



Nghĩ ngợi giây lát cô cầm điện thoại lên, tìm ảnh đại diện màu đen kia rồi gửi một tin nhắn.

SQ: “Lúc nãy ông lão nói khoai lang bao nhiêu tiền?”

S: “?”

Thẩm Ngôn Lễ trả lời trong tích tắc.

Thịnh Tường nghĩ sau khi trở về, cô bận rộn một hồi mới nằm xuống, không ngờ giờ này mà Thẩm Ngôn Lễ vẫn còn thức.

SQ: “Cậu còn chưa ngủ sao?”

S: “Đang cất chân máy.”

S: “Hình ảnh.”

Thịnh Tường bấm mở hình ảnh mà Thẩm Ngôn Lễ gửi tới, cô phát hiện ra lúc trước lên đài cao để trông tấm bia đá, thì ra anh dùng dụng cụ này.

Trong lúc cô đang suy tư.

Thẩm Ngôn Lễ lại gửi thêm một tin nhắn tới, trả lời câu hỏi của cô về giỏ khoai lang.

S: “Lại muốn tính toán rành mạch với tôi hả bạn Tường.”

S: “Không cần trả cho tôi đâu, chuyện nhỏ mà.”

Thịnh Tường nhìn hai tin nhắn mà anh gửi đến, không biết nên trả lời như thế nào.

Suy nghĩ một hồi, cô chầm chậm gõ chữ, vẫn muốn kiên trì thêm chút nữa.

SQ: “Ừ tôi biết, nhưng trước đây lần nào cậu cũng không lấy.”

Bây giờ Thẩm Ngôn Lễ lại trả lời cực chậm.

Đến khi Thịnh Tường sắp thoát khỏi màn hình chat thì điện thoại lại rung lên.

Cô click vào, tin nhắn của Thẩm Ngôn Lễ nhảy ra.

S: “Cộng dồn.”

S: “Một bữa cơm là có thể giải quyết, không cần phiền phức như vậy.”

Thịnh Tường nhìn thấy cái này thì nheo mắt suy nghĩ.

Cũng hợp lý, lần nào cô cũng tính toán chi ly như vậy thì thật phiền phức.

Cô không nói đồng ý hay không.

SQ: “Vậy sau này cậu đừng trả tiền giúp tôi là được.”

Sau khi thoát Wechat.

Thịnh Tường tắt điện thoại, gối đầu lên bộ drap trong lều, nhưng cô không buồn ngủ.

Ngược lại, một cảm xúc khác nổi lên trong lòng cô.

Những chuyện xảy ra đang phát lại từng cảnh trong đầu cô, như chiếu một bộ phim điện ảnh, từng cảnh từng cảnh một.

Bất kể thế nào, đêm nay là một đêm vô cùng đặc biệt.

Cô không nghĩ bản thân sẽ có lúc như vậy, trải qua khoảnh khắc tình cảm mãnh liệt dưới mái trường đại học với người khác, rồi lại chạy điên cuồng trên núi, sau đó xuống núi và đi bộ trên đường quốc lộ xe cộ tấp nập.

Cuối cùng còn ôm một túi khoai lang đỏ.

Có lẽ gió đêm trên núi quá lớn, làm mép lều phần phật. Có lẽ lúc nãy vội chạy trên sườn núi khiến cô buồn ngủ đến mí mắt nặng trĩu, cũng có lẽ là ăn quá nhiều khoai lang dẫn đến đầy bụng nên không thoải mái…

Nhiều nguyên nhân góp thành một cuộc hành trình không dài không ngắn.

Sau đó Thịnh Tường trở nên trằn trọc.

Hôm sau cô bị cô bạn cùng lều gọi dậy.

“Dậy đi, dọn dẹp một chút rồi tập hợp nào!”

Thịnh Tường đáp lại rồi chậm chạp ngồi dậy.

Tối qua cô suy nghĩ một hồi lâu, khuya mới thấy buồn ngủ, đến nửa đêm mới không chịu nổi mà thiếp đi, sáng lại bị gọi dậy nên có chút tham ngủ.

Cô mặc quần áo vào, ngẩng đầu nhìn xung quanh nơi cắm trại, thấy người qua kẻ lại tới lui.

Thời tiết cuối thu mát mẻ, tiếng chim hót reo vang.

Chuyến đi Thương Sơn sắp kết thúc.

Mọi người đều vội vàng thức dậy rửa mặt, gấp lều và dọn rác, đợi xuống núi để đi xe buýt đã đặt trước về Đại học Hàng không vũ trụ Kinh Hoài.

Trên đường về trưởng câu lạc bộ không muốn dài dòng nên dặn mọi người ngồi theo vị trí cũ.



“Sau khi về thì câu lạc bộ leo núi nhớ báo danh ở phòng công tác sinh viên, quá thời hạn là không được cộng điểm hoạt động ngoại khóa đâu đó!”

Những người trên xe thưa thớt đáp lại, có vẻ không để tâm.

Lúc này Thịnh Tường không rảnh để quan tâm chuyện khác, hai ngày liền cô không ngủ tử tế, đồng hồ sinh học trong người đang réo inh ỏi, đến khi lên xe cô lập tức ngã xuống, nghiêng đầu chìm vào giấc ngủ.

Nhưng trên xe vẫn náo nhiệt như trên lúc đi.

Cô ngủ không sâu, đầu óc mơ hồ, ý thức không rõ ràng.

Trên đường đi, động tác của Thẩm Ngôn Lễ hết sức nhẹ nhàng, hình như cầm điện thoại, không phát ra âm thanh nào cả.

Thịnh Tường không quan tâm, chỉ cảm thấy thế giới trước mặt là một vùng vô biên màu cam, hình như có một thứ gì đó đẩy cô ngã sang bên cạnh.

Sau khi ngã xuống, cô lại chìm vào giấc ngủ.

Lúc này mí mắt đã sụp, tựa như hàng mi nhận ra chủ nhân đã buồn ngủ nên phủ xuống, không hề muốn mở mắt.

Đến lúc cách điểm đích vài khu phố, tài xế cầm loa nhắc nhở sinh viên đừng quên hành lý, phòng khi bỏ quên đồ.

Đúng là tốt bụng không đúng lúc.

Dù sao cũng hoạt động mạnh cả ngày trời, phía đuôi xe im lặng, mọi người đều nhắm mắt ngủ bù.

Tiếng nhắc nhở đó như tiếng sét trên đồng bằng, âm thanh đột nhiên phát lên trong xe rồi dừng. Tiếng nhiễu loa rè rè vang lên sau đó lặp lại ba lần một cách máy móc, cuối cùng lại phát bài nhạc trẻ của Hoan Lạc Tụng.

Mọi người trong xe bị dọa cho giật mình, ai nấy đều buông lời phàn nàn.

Thịnh Tường cũng bị giật mình, cô mở mắt ra.

Nhưng trong tầm nhìn không được bình thường, góc nhìn bị nghiêng sang một bên.

Cô mở mắt, chớp chớp vài cái, cố gắng mở to hết cỡ.

Hình như cô nghiêng đầu ngủ.

Thịnh Tường nhanh chóng tìm được cái gối kê đầu của mình.

Chỗ kề sát bên tai phải truyền ra hơi ấm.

Cô không tựa vào ghế mình mà tựa đầu vào vai người kế bên.

Thịnh Tường chầm chậm ngẩng đầu, đầu óc cô mơ mơ màng màng, vừa xoa cổ vừa nhìn sang người kế bên.

Cho đến khi người kia nheo mắt nhìn cô.

“…”

Cô quên mất người ngồi kế bên là Thẩm Ngôn Lễ.

“Ngủ đủ rồi hả?” Anh hỏi.

Thịnh Tường không biết bản thân đã tựa đầu vào vai anh bao lâu rồi, cô hơi ngại, ngẩng đầu nhìn anh: “… Tôi ngủ bao lâu rồi?”

“Không lâu lắm.” Thẩm Ngôn Lễ trả lời, giọng điệu bình tĩnh.

Thịnh Tường định thở phào thì nghe anh bổ sung: “Gần như cả đoạn đường.”

“…”

Hai má cô đỏ lên, nhúm tóc ở thái dương bị ma sát đến rối tung.

Có vài sợi rơi xuống, chúng cong lại và chạm đến chiếc cổ trắng ngần.

Làn da cô mịn màng, nửa bên mặt đã có vài vết hằn đỏ do bị cấn.

Ngơ ngẩn một lúc Thịnh Tường mới chấp nhận được sự thật đó, cô nói: “Cả đoạn đường tôi đều như vậy, cậu không ngủ chút nào sao?”

Giọng điệu Thẩm Ngôn Lễ rất thong thả: “Cậu đoán xem tôi có ngủ không.”

Dừng một chút, như để chứng minh lời nói của mình, Thẩm Ngô Lễ đưa tay lên và chỉ vào vai.

Thịnh Tường nhìn thấy động tác của Thẩm Ngôn Lễ nên cũng nhìn đưa mắt theo hướng anh chỉ.

Quả nhiên, vai áo anh đã nhăn nheo, nhiều nếp gấp ngang xếp chồng lên nhau.

Có vẻ bị đè rất lâu.

Nhưng... Vậy thì sao chứ, cô cũng đâu nặng như quả tạ hay địa lôi đâu.

Thẩm Ngôn Lễ cố tình làm động tác như vai anh đang tê rần.

Thịnh Tường không quan tâm, sau đó cô lại nghe thấy Thẩm Ngôn Lễ lười biếng nói.

“Thịnh Tường, ở đây đều là dấu vết cậu để lại.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Hạ Cánh Nơi Thế Giới Của Em

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook