Chương 31:
Chấp Thông Nhất Căn
07/09/2024
Thẩm Ngôn Lễ nói xong còn cố tình kéo dài âm cuối.
Thịnh Tường không nói gì cả, chỉ duy Diệp Kinh Hàn ngồi đằng sau hai người bèn nhìn họ với ánh mắt tìm tòi.
Xe buýt phải chạy một đoạn nữa mới đến Đại học Hàng không, anh ấy không ngồi yên trên ghế mà cúi người xuống dọn dẹp đồ đạc của mình để tránh lát nữa bỏ quên ở trên xe.
Bình thường Diệp Kinh Hàn chỉ thích yên tĩnh và kiệm lời, không bao giờ chĩa mũi hay tham gia vào những chuyện này, vì vậy anh ấy mới im hơi lặng tiếng, không tò mò hay hỏi han gì với những chuyện mà mình đã gặp trong hai hôm nay.
Nhưng bây giờ… Khi nghe tên Thịnh Tường thêm cả chuyện dấu hay không dấu gì đó, nội dung cuộc nói chuyện của hai người đằng trước có hơi…
Nghe Thẩm Ngôn Lễ nói vậy, cuối cùng Diệp Kinh Hàn không thể bàng quan như trước được nữa rồi, anh ấy bèn nhìn chằm chằm vào hai người ngồi trước mặt mình chẳng còn kiêng dè hay giấu giếm nữa.
Không ngờ Thẩm Ngôn Lễ lại nói những câu từ mập mờ, dễ gây hiểu lầm và khó tả thành lời ấy để miêu tả về hành vi vừa rồi Thịnh Tường.
Thịnh Tường thấy Diệp Kinh Hàn nhìn mình chằm chằm bèn định lên tiếng giải thích, có điều lời đã đến bên môi lại bị cô ép xuống.
Dù giờ cô giải thích thế nào đi chăng nữa cũng sai cả thôi.
Chẳng lẽ cô nói rằng… Do cô ngủ mới tạo thành dấu đó thật.
…
Có điều khi nhắc đến người nào đó đảm nhận chức vụ “cái gối” cho Thịnh Tường cả đoạn đường, cô không muốn đôi co với anh nữa mà chỉ ngồi đó như thể mình vàng thật không sợ lửa.
Khi về đến đằng sau tiệm thêu thì cũng đã xế chiều.
Thịnh Tường đặt tay lên cổ và vai của mình rồi nhẹ nhàng xoa ấn vào nơi đó.
Đúng lúc này, Ninh Viễn Tuyết chuẩn bị đi dạy kèm vào cuối tuần, vừa ra khỏi cửa thì đã gặp Thịnh Tường quay về, anh ấy bèn dừng lại hỏi cô: “Em bị sái cổ rồi à?”
“... Không phải chứ?” Do cô ở trên xe quá lâu nên cổ hơi cứng chút xíu, cần phải hoạt động một chút mới ổn, bằng không máu huyết không thể lưu thông làm cô cảm thấy cổ tê rần mỗi khi ấn vào nó.
Thịnh Tường suy nghĩ rồi bổ sung: “Lúc nãy trên đường quay về, em đã ngủ một giấc ở trên xe.”
Ninh Viễn Tuyết không hỏi nhiều, anh ấy chỉ “ừ” đáp lại cô, sau đó mới nói tiếp: “Anh đến Hoa Ấm trước, chừng nào anh về anh sẽ nói với em sắp xếp sau đó.”
Hoa Ấm là khu chung cư cao cấp, nơi Ninh Viễn Tuyết từng làm gia sư, ngoài ra thi thoảng anh ấy còn làm việc bán thời gian ở cửa hàng tiện lợi.
Chuyện anh ấy vừa nhắc tới có lẽ là chuyện dạy thay anh ấy sau này, Đại học Hàng không sẽ cho nghỉ phép dài hạn, đúng lúc Ninh Viễn Tuyết không có ở đây.
Thịnh Tường biết anh ấy sắp đến giờ dạy bèn nhẹ nhàng gật đầu, vội vàng xua tay: “Được rồi, anh đi trước đi, đừng để ý đến em.”
…
Sau chuyến đi Thương Sơn, Thịnh Tường đã bị cảm mạo.
Có lẽ do gió đêm trên núi quá lạnh khiến cô bị cảm lạnh, cộng thêm trên đường về không che chắn kỹ càng nên mới bị cảm.
Có điều may thay cô chỉ bệnh chừng mấy hôm là khỏi.
Trùng hợp thay, ngày Thịnh Tường khỏi bệnh cũng là ngày có tiết giáo dục thể chất.
Các học phần tự chọn của Đại Học Hàng không vũ trụ Kinh Hoài đều được trường học sắp xếp ngẫu nhiên, chỉ cần đăng ký là được. Học phần giáo dục thể chất là một trong những học phần được trường ưu tiên lựa chọn, một tuần học hai tiết, một tiết là giáo dục thể chất thông thường cho lớp, tiết còn lại cho phép sinh viên tự chọn môn học.
Về phần môn học tự chọn, cô không chọn học thể dục nhịp điệu, múa kiếm hay Thái Cực quyền mà chọn tennis, không chung lớp đẩy tạ mà Ứng Đào chọn.
Tiết giáo dục thể chất hôm nay là tiết học bình thường, được chia theo các lớp của học viện. Giảng viên giáo dục thể chất dựa theo quy định và chế độ quản lý của Học viện Tiếp viên hàng không rèn luyện hình thể, tiện thể bảo mọi người chạy ba vòng sân.
Theo kế hoạch, hôm nay sẽ có phần vác tạ chạy tới chạy lui trong sân, giúp sinh viên ngành tiếp viên hàng không tăng cường khả năng chống chịu áp lực được tốt hơn.
Bất hạnh thay, hôm nay ông trời không được vui nên đã nhanh chóng đổ mưa.
Cơn mưa mùa thu ẩm ướt, nặng hạt và lạnh lẽo, bất thình lình thấm vào bắp chân, hơi lạnh ngấm vào tận xương tủy.
Mấy sinh viên nữ vừa chạy xong toàn thân đều mềm như cọng bún, lỡ mắc mưa thì chắc chắn sẽ nhiễm bệnh.
Giảng viên giáo dục thể chất thấy cơn mua thu càng này càng nặng hạt bèn thổi còi: “Hôm nay trời mưa nên mọi người tập tự do đi nhé, theo thầy đến sân vận động.”
Các bạn nữ nghe vậy đều mừng rỡ, dù bất kể thế nào, từ trước đến giờ mỗi lần được tập luyện tự do trong tiết giáo dục thể chất đều khiến họ cảm thấy thoải mái và phấn khích còn hơn giờ tan học nữa kìa.
Ứng Đào kéo tay Thịnh Tường nhanh chóng hòa vào đoàn người đi đến sân vận động: “Ha ha ha ha, vui quá đi mất, lát nữa chúng ta kiếm chỗ tán dóc nhé, em Tường.”
Thịnh Tường đã khỏi bệnh nhưng giọng vẫn còn nghèn nghẹn.
Do vừa chạy bộ xong nên xoang mũi thông thoáng hơn nhiều, có điều vì trong không khí vẫn còn nhiều tạp chất nên giọng của cô vẫn còn nghèn nghẹn: “Được.”
Lúc này sân vận động rất đông vui.
Bởi vì cơn mưa mùa thu đột ngột trút xuống khiến rất nhiều lớp giáo dục thể chất đều theo giảng viên đến sân vận động, tập luyện tự do.
Khác với sự quạnh quẽ của cơn mưa thu bên ngoài, trong sân vận động ầm ĩ vô cùng.
Lúc này sân vận động rất sôi nổi, nào là sinh viên đứng quanh lưới cầu lông tán dóc, còn có người gập bụng trên tấm thảm.
Nhưng tiếng nói chuyện rôm rả nhất xuất phát từ nhóm sinh viên nữ ngồi trên đài quan sát.
Cả nhóm đều đang xem trận thi đấu bóng rổ diễn ra bên dưới, thi thoảng còn hò hét hoặc cổ vũ khuấy động bầu không khí trên sân.
Trong khoảng thời gian ngắn, cả sân vận động như ấm nước sôi sùn sụt, bọt nước bắn ra bốn phía.
Ban đầu Thịnh Tường muốn đến sân bóng rổ để tầm mắt được mở rộng, có điều giờ quá nhiều người đang chắn trước mặt cô, đến độ cô chả thấy được bất cứ thứ gì.
Thế là cô quay lại và hỏi Ứng Đào: “Hôm nay có trận thi đấu à?”
Tại sao lại đông đúc như thế?
Thường ngày có rất nhiều người đi xem đánh bóng, có lẽ vì hôm nay ở trong không gian kín nên Thịnh Tường cảm giác cả sàn nhà như sắp bật lên vì chấn động.
Ứng Đào tò mò, dù cô ấy kiễng chân lên nhìn cũng không thấy gì cả, hết cách cô ấy chỉ đành hỏi thăm một cô bạn vừa đi ngang qua.
“Cậu bảo trận đấu bên đó đấy à? Học viện Kỹ thuật Hàng không vũ trụ đang đánh bóng đấy, bọn họ không thể bay thử nên cũng đến sân vận động luyện tập tự do.”
Ứng Đào nghe vậy bèn cảm thán hai tiếng: “Khó trách.”
Thịnh Tường và cô ấy chưa đến tận nơi xem trận thi đấu bóng rổ thì bị giảng viên gọi tập hợp.
Bởi vì một số lớp rất khó, giảng viên không cho tập luyện tự do mà bắt tập hợp trong một góc, làm những động tác khởi động theo yêu cầu của giảng viên.
Ban đầu giảng viên giáo dục thể chất của Thịnh Tường cho các sinh viên thoải mái tự do, có điều giờ thấy vậy bèn gọi sinh viên của mình tập trung lại.
“Tôi không chiếm nhiều thời gian của các em, bây giờ các em hãy tập luyện những động tác trước đó lại hai lần, thời gian còn dư mới tập luyện tự do được chứ?”
Giảng viên vừa dứt lời thì sinh viên bên dưới bỗng kêu rên.
Một bài tập phải mất khoảng năm, sáu phút, vậy mà họ phải tập những hai bài, e rằng từ giờ đến hết tiết, họ chẳng còn bao nhiêu thời gian.
Có điều tuy rên la thì rên la nhưng mọi người vẫn bắt đầu làm theo lời giảng viên.
…
Tiêu Tự nghỉ ngơi giữa trận, anh ta vốn ngửa đầu uống nước thì bỗng nhìn thấy điều gì đó, bèn quàng tay tóm lấy Thẩm Ngôn Lễ rồi bảo: “Cậu xem đó có phải là sinh viên của Học viện Tiếp viên hàng không không nhỉ?”
Thẩm Ngôn Lễ lười biếng ngước lên, ánh mắt bất giác tập trung vào một chỗ.
Học viện Tiếp viên hàng không đang tập những bài đặc biệt của ngành họ, rất nhiều người đã vây kín xung quanh.
Thịnh Tường đứng bên cạnh đội ngũ, động tác thong dong, mái tóc đen xõa ra hai bên vai theo, lắc lư theo nhịp điệu tập luyện của cô.
Sắc trời bên ngoài tối hù nhưng trong sân vận động đèn đuốc sáng choang.
Làn da trắng như phát sáng của cô gái vô cùng nổi bật.
Số người vây quanh ngắm nhìn càng ngày càng nhiều.
Sau khi tập xong, một bóng người bước đến rồi cúi đầu nói gì đó với Thịnh Tường.
Tiêu Tự nhìn đến đây bèn quay sang anh: “Thịnh Tường và Ninh Viễn Tuyết là thế nào vậy?”
Thẩm Ngôn Lễ nhìn sang rồi trả lời: “Cô ấy không có bạn trai.”
“Cậu biết hả?” Tiêu Tự không tin nhìn thẳng vào anh: “Tôi nghe nói Ninh Viễn Tuyết và Thịnh Tường sống cùng nhau, chẳng lẽ hai người thuê cùng một sân hay sao?”
Lúc này Thẩm Ngôn Lễ mới chịu nhìn anh ấy: “Cậu nghe từ đâu vậy?”
“Tôi đâu có nghe nói, tôi tận mắt bắt gặp hai người họ đấy được chưa?” Tiêu Tự trả lời, anh ấy dứt khoát lên diễn đàn của Đại học Hàng không để tìm kiếm xem sao, anh ấy chắc rằng sẽ tìm thấy thông tin gì đó liên quan đến vấn đề này.
Có điều không đợi Tiêu Tự tìm kiếm, một vài người đi ngang qua tiện mồm trêu chọc.
Tuy lúc này sân vận động khá ồn ào nhưng vì hai người đứng rất gần nên những gì bên kia nói đều truyền rõ vào tai hai người.
Hôm nay Hà Phương Chu cũng thi đấu bóng rổ ở đây nhưng bây giờ anh ta đã bị tách khỏi Thẩm Ngôn Lễ và mọi người. Hai bên đội bóng chơi bóng ở hai sân khác nhau, chiếm vị trí ở hai bên sân bóng, không động chạm gì nhau như nước sông không phạm nước giếng.
Thật ra chuyện này có nguyên nhân của nó, mấy lần trước Hà Phương Chu đã bị dọa mất mật.
Lúc này, anh bạn bên cạnh anh ta không nhìn các sinh viên nữ bên Học viện Tiếp viên hàng không nữa mà quay về bên này, bật cười ha hả: “Ai nấy cũng xinh đẹp như hoa nhưng tôi thấy người đẹp nhất vẫn là hoa khôi.”
Dứt lời, người đó đụng vào bả vai Hà Phương Chu: “Này, hay là cậu theo đuổi người ta một lần xem thế nào?”
Hà Phương Chu nhìn sang bên đó, ngắm nghía Thịnh Tường từ trên xuống dưới, trông rất đáng khinh.
Anh bạn nọ thấy anh ta nhìn sang đó bèn giật dây: “Dáng người của cô ấy ngon lắm đúng không? Tôi thấy cô nàng đến từ Giang Nam kia trông rất đơn thuần.”
“Đơn thuần?” Hà Phương Chu nghe vậy bèn bật cười khinh khỉnh, ánh mắt trở nên đáng khinh: “Người xuất thân từ Học viện Tiếp viên hàng không thì đơn thuần kiểu gì? Không chừng ở chỗ kín đáo cô ấy dâm đãng lắm cho xem. Cậu tin chưa được mấy hôm ông đây sẽ cua cô ấy thành công và dạy dỗ cô ấy ngoan ngoãn, đến lúc đó khi lên giường sẽ…”
Hà Phương Chu còn chưa dứt lời thì đã thấy một bóng đen lao thẳng đến mặt mình.
Thịnh Tường không nói gì cả, chỉ duy Diệp Kinh Hàn ngồi đằng sau hai người bèn nhìn họ với ánh mắt tìm tòi.
Xe buýt phải chạy một đoạn nữa mới đến Đại học Hàng không, anh ấy không ngồi yên trên ghế mà cúi người xuống dọn dẹp đồ đạc của mình để tránh lát nữa bỏ quên ở trên xe.
Bình thường Diệp Kinh Hàn chỉ thích yên tĩnh và kiệm lời, không bao giờ chĩa mũi hay tham gia vào những chuyện này, vì vậy anh ấy mới im hơi lặng tiếng, không tò mò hay hỏi han gì với những chuyện mà mình đã gặp trong hai hôm nay.
Nhưng bây giờ… Khi nghe tên Thịnh Tường thêm cả chuyện dấu hay không dấu gì đó, nội dung cuộc nói chuyện của hai người đằng trước có hơi…
Nghe Thẩm Ngôn Lễ nói vậy, cuối cùng Diệp Kinh Hàn không thể bàng quan như trước được nữa rồi, anh ấy bèn nhìn chằm chằm vào hai người ngồi trước mặt mình chẳng còn kiêng dè hay giấu giếm nữa.
Không ngờ Thẩm Ngôn Lễ lại nói những câu từ mập mờ, dễ gây hiểu lầm và khó tả thành lời ấy để miêu tả về hành vi vừa rồi Thịnh Tường.
Thịnh Tường thấy Diệp Kinh Hàn nhìn mình chằm chằm bèn định lên tiếng giải thích, có điều lời đã đến bên môi lại bị cô ép xuống.
Dù giờ cô giải thích thế nào đi chăng nữa cũng sai cả thôi.
Chẳng lẽ cô nói rằng… Do cô ngủ mới tạo thành dấu đó thật.
…
Có điều khi nhắc đến người nào đó đảm nhận chức vụ “cái gối” cho Thịnh Tường cả đoạn đường, cô không muốn đôi co với anh nữa mà chỉ ngồi đó như thể mình vàng thật không sợ lửa.
Khi về đến đằng sau tiệm thêu thì cũng đã xế chiều.
Thịnh Tường đặt tay lên cổ và vai của mình rồi nhẹ nhàng xoa ấn vào nơi đó.
Đúng lúc này, Ninh Viễn Tuyết chuẩn bị đi dạy kèm vào cuối tuần, vừa ra khỏi cửa thì đã gặp Thịnh Tường quay về, anh ấy bèn dừng lại hỏi cô: “Em bị sái cổ rồi à?”
“... Không phải chứ?” Do cô ở trên xe quá lâu nên cổ hơi cứng chút xíu, cần phải hoạt động một chút mới ổn, bằng không máu huyết không thể lưu thông làm cô cảm thấy cổ tê rần mỗi khi ấn vào nó.
Thịnh Tường suy nghĩ rồi bổ sung: “Lúc nãy trên đường quay về, em đã ngủ một giấc ở trên xe.”
Ninh Viễn Tuyết không hỏi nhiều, anh ấy chỉ “ừ” đáp lại cô, sau đó mới nói tiếp: “Anh đến Hoa Ấm trước, chừng nào anh về anh sẽ nói với em sắp xếp sau đó.”
Hoa Ấm là khu chung cư cao cấp, nơi Ninh Viễn Tuyết từng làm gia sư, ngoài ra thi thoảng anh ấy còn làm việc bán thời gian ở cửa hàng tiện lợi.
Chuyện anh ấy vừa nhắc tới có lẽ là chuyện dạy thay anh ấy sau này, Đại học Hàng không sẽ cho nghỉ phép dài hạn, đúng lúc Ninh Viễn Tuyết không có ở đây.
Thịnh Tường biết anh ấy sắp đến giờ dạy bèn nhẹ nhàng gật đầu, vội vàng xua tay: “Được rồi, anh đi trước đi, đừng để ý đến em.”
…
Sau chuyến đi Thương Sơn, Thịnh Tường đã bị cảm mạo.
Có lẽ do gió đêm trên núi quá lạnh khiến cô bị cảm lạnh, cộng thêm trên đường về không che chắn kỹ càng nên mới bị cảm.
Có điều may thay cô chỉ bệnh chừng mấy hôm là khỏi.
Trùng hợp thay, ngày Thịnh Tường khỏi bệnh cũng là ngày có tiết giáo dục thể chất.
Các học phần tự chọn của Đại Học Hàng không vũ trụ Kinh Hoài đều được trường học sắp xếp ngẫu nhiên, chỉ cần đăng ký là được. Học phần giáo dục thể chất là một trong những học phần được trường ưu tiên lựa chọn, một tuần học hai tiết, một tiết là giáo dục thể chất thông thường cho lớp, tiết còn lại cho phép sinh viên tự chọn môn học.
Về phần môn học tự chọn, cô không chọn học thể dục nhịp điệu, múa kiếm hay Thái Cực quyền mà chọn tennis, không chung lớp đẩy tạ mà Ứng Đào chọn.
Tiết giáo dục thể chất hôm nay là tiết học bình thường, được chia theo các lớp của học viện. Giảng viên giáo dục thể chất dựa theo quy định và chế độ quản lý của Học viện Tiếp viên hàng không rèn luyện hình thể, tiện thể bảo mọi người chạy ba vòng sân.
Theo kế hoạch, hôm nay sẽ có phần vác tạ chạy tới chạy lui trong sân, giúp sinh viên ngành tiếp viên hàng không tăng cường khả năng chống chịu áp lực được tốt hơn.
Bất hạnh thay, hôm nay ông trời không được vui nên đã nhanh chóng đổ mưa.
Cơn mưa mùa thu ẩm ướt, nặng hạt và lạnh lẽo, bất thình lình thấm vào bắp chân, hơi lạnh ngấm vào tận xương tủy.
Mấy sinh viên nữ vừa chạy xong toàn thân đều mềm như cọng bún, lỡ mắc mưa thì chắc chắn sẽ nhiễm bệnh.
Giảng viên giáo dục thể chất thấy cơn mua thu càng này càng nặng hạt bèn thổi còi: “Hôm nay trời mưa nên mọi người tập tự do đi nhé, theo thầy đến sân vận động.”
Các bạn nữ nghe vậy đều mừng rỡ, dù bất kể thế nào, từ trước đến giờ mỗi lần được tập luyện tự do trong tiết giáo dục thể chất đều khiến họ cảm thấy thoải mái và phấn khích còn hơn giờ tan học nữa kìa.
Ứng Đào kéo tay Thịnh Tường nhanh chóng hòa vào đoàn người đi đến sân vận động: “Ha ha ha ha, vui quá đi mất, lát nữa chúng ta kiếm chỗ tán dóc nhé, em Tường.”
Thịnh Tường đã khỏi bệnh nhưng giọng vẫn còn nghèn nghẹn.
Do vừa chạy bộ xong nên xoang mũi thông thoáng hơn nhiều, có điều vì trong không khí vẫn còn nhiều tạp chất nên giọng của cô vẫn còn nghèn nghẹn: “Được.”
Lúc này sân vận động rất đông vui.
Bởi vì cơn mưa mùa thu đột ngột trút xuống khiến rất nhiều lớp giáo dục thể chất đều theo giảng viên đến sân vận động, tập luyện tự do.
Khác với sự quạnh quẽ của cơn mưa thu bên ngoài, trong sân vận động ầm ĩ vô cùng.
Lúc này sân vận động rất sôi nổi, nào là sinh viên đứng quanh lưới cầu lông tán dóc, còn có người gập bụng trên tấm thảm.
Nhưng tiếng nói chuyện rôm rả nhất xuất phát từ nhóm sinh viên nữ ngồi trên đài quan sát.
Cả nhóm đều đang xem trận thi đấu bóng rổ diễn ra bên dưới, thi thoảng còn hò hét hoặc cổ vũ khuấy động bầu không khí trên sân.
Trong khoảng thời gian ngắn, cả sân vận động như ấm nước sôi sùn sụt, bọt nước bắn ra bốn phía.
Ban đầu Thịnh Tường muốn đến sân bóng rổ để tầm mắt được mở rộng, có điều giờ quá nhiều người đang chắn trước mặt cô, đến độ cô chả thấy được bất cứ thứ gì.
Thế là cô quay lại và hỏi Ứng Đào: “Hôm nay có trận thi đấu à?”
Tại sao lại đông đúc như thế?
Thường ngày có rất nhiều người đi xem đánh bóng, có lẽ vì hôm nay ở trong không gian kín nên Thịnh Tường cảm giác cả sàn nhà như sắp bật lên vì chấn động.
Ứng Đào tò mò, dù cô ấy kiễng chân lên nhìn cũng không thấy gì cả, hết cách cô ấy chỉ đành hỏi thăm một cô bạn vừa đi ngang qua.
“Cậu bảo trận đấu bên đó đấy à? Học viện Kỹ thuật Hàng không vũ trụ đang đánh bóng đấy, bọn họ không thể bay thử nên cũng đến sân vận động luyện tập tự do.”
Ứng Đào nghe vậy bèn cảm thán hai tiếng: “Khó trách.”
Thịnh Tường và cô ấy chưa đến tận nơi xem trận thi đấu bóng rổ thì bị giảng viên gọi tập hợp.
Bởi vì một số lớp rất khó, giảng viên không cho tập luyện tự do mà bắt tập hợp trong một góc, làm những động tác khởi động theo yêu cầu của giảng viên.
Ban đầu giảng viên giáo dục thể chất của Thịnh Tường cho các sinh viên thoải mái tự do, có điều giờ thấy vậy bèn gọi sinh viên của mình tập trung lại.
“Tôi không chiếm nhiều thời gian của các em, bây giờ các em hãy tập luyện những động tác trước đó lại hai lần, thời gian còn dư mới tập luyện tự do được chứ?”
Giảng viên vừa dứt lời thì sinh viên bên dưới bỗng kêu rên.
Một bài tập phải mất khoảng năm, sáu phút, vậy mà họ phải tập những hai bài, e rằng từ giờ đến hết tiết, họ chẳng còn bao nhiêu thời gian.
Có điều tuy rên la thì rên la nhưng mọi người vẫn bắt đầu làm theo lời giảng viên.
…
Tiêu Tự nghỉ ngơi giữa trận, anh ta vốn ngửa đầu uống nước thì bỗng nhìn thấy điều gì đó, bèn quàng tay tóm lấy Thẩm Ngôn Lễ rồi bảo: “Cậu xem đó có phải là sinh viên của Học viện Tiếp viên hàng không không nhỉ?”
Thẩm Ngôn Lễ lười biếng ngước lên, ánh mắt bất giác tập trung vào một chỗ.
Học viện Tiếp viên hàng không đang tập những bài đặc biệt của ngành họ, rất nhiều người đã vây kín xung quanh.
Thịnh Tường đứng bên cạnh đội ngũ, động tác thong dong, mái tóc đen xõa ra hai bên vai theo, lắc lư theo nhịp điệu tập luyện của cô.
Sắc trời bên ngoài tối hù nhưng trong sân vận động đèn đuốc sáng choang.
Làn da trắng như phát sáng của cô gái vô cùng nổi bật.
Số người vây quanh ngắm nhìn càng ngày càng nhiều.
Sau khi tập xong, một bóng người bước đến rồi cúi đầu nói gì đó với Thịnh Tường.
Tiêu Tự nhìn đến đây bèn quay sang anh: “Thịnh Tường và Ninh Viễn Tuyết là thế nào vậy?”
Thẩm Ngôn Lễ nhìn sang rồi trả lời: “Cô ấy không có bạn trai.”
“Cậu biết hả?” Tiêu Tự không tin nhìn thẳng vào anh: “Tôi nghe nói Ninh Viễn Tuyết và Thịnh Tường sống cùng nhau, chẳng lẽ hai người thuê cùng một sân hay sao?”
Lúc này Thẩm Ngôn Lễ mới chịu nhìn anh ấy: “Cậu nghe từ đâu vậy?”
“Tôi đâu có nghe nói, tôi tận mắt bắt gặp hai người họ đấy được chưa?” Tiêu Tự trả lời, anh ấy dứt khoát lên diễn đàn của Đại học Hàng không để tìm kiếm xem sao, anh ấy chắc rằng sẽ tìm thấy thông tin gì đó liên quan đến vấn đề này.
Có điều không đợi Tiêu Tự tìm kiếm, một vài người đi ngang qua tiện mồm trêu chọc.
Tuy lúc này sân vận động khá ồn ào nhưng vì hai người đứng rất gần nên những gì bên kia nói đều truyền rõ vào tai hai người.
Hôm nay Hà Phương Chu cũng thi đấu bóng rổ ở đây nhưng bây giờ anh ta đã bị tách khỏi Thẩm Ngôn Lễ và mọi người. Hai bên đội bóng chơi bóng ở hai sân khác nhau, chiếm vị trí ở hai bên sân bóng, không động chạm gì nhau như nước sông không phạm nước giếng.
Thật ra chuyện này có nguyên nhân của nó, mấy lần trước Hà Phương Chu đã bị dọa mất mật.
Lúc này, anh bạn bên cạnh anh ta không nhìn các sinh viên nữ bên Học viện Tiếp viên hàng không nữa mà quay về bên này, bật cười ha hả: “Ai nấy cũng xinh đẹp như hoa nhưng tôi thấy người đẹp nhất vẫn là hoa khôi.”
Dứt lời, người đó đụng vào bả vai Hà Phương Chu: “Này, hay là cậu theo đuổi người ta một lần xem thế nào?”
Hà Phương Chu nhìn sang bên đó, ngắm nghía Thịnh Tường từ trên xuống dưới, trông rất đáng khinh.
Anh bạn nọ thấy anh ta nhìn sang đó bèn giật dây: “Dáng người của cô ấy ngon lắm đúng không? Tôi thấy cô nàng đến từ Giang Nam kia trông rất đơn thuần.”
“Đơn thuần?” Hà Phương Chu nghe vậy bèn bật cười khinh khỉnh, ánh mắt trở nên đáng khinh: “Người xuất thân từ Học viện Tiếp viên hàng không thì đơn thuần kiểu gì? Không chừng ở chỗ kín đáo cô ấy dâm đãng lắm cho xem. Cậu tin chưa được mấy hôm ông đây sẽ cua cô ấy thành công và dạy dỗ cô ấy ngoan ngoãn, đến lúc đó khi lên giường sẽ…”
Hà Phương Chu còn chưa dứt lời thì đã thấy một bóng đen lao thẳng đến mặt mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.