Chương 33:
Chấp Thông Nhất Căn
07/09/2024
Thực ra, dù Thẩm Ngôn Lễ có nói gì đi nữa thì nhìn chung những lần mà cô đã bắt gặp anh trước đây, dường như anh đều như vậy cả.
Quả thực là anh "luôn luôn" như vậy.
Nhưng vào lúc này mấu chốt của vấn đề lại đảo một vòng rồi quay về lại điểm xuất phát.
Anh như thế có nghĩa là...
Sẽ không có ý định thay đổi trong tương lai.
Anh sẽ không vì cô đã đề cập đến vấn đề này mà đưa ra sự phản hồi.
“Cậu ở gần tôi quá…” Thịnh Tường đành dùng một cách nói khác, sau đó lại từ tốn nói thêm: “Làm tôi nhột lắm.”
Mặc dù phòng mô phỏng thí nghiệm được chia thành các phòng đơn nhỏ nhưng hai người cùng ở chung một phòng thì vẫn có đủ không gian.
Thế nhưng khi phải dang tay ra hoặc đứng với tư thế khác thì nó lại có vẻ hơi chật chội.
Hơn nữa, lời Thịnh Tường nói cũng là sự thật, từ nhỏ đến lớn, cô sợ nhất kiểu nhột do ngứa ngáy. Nếu bị chọc lét mạnh tay thì cô vẫn có thể chịu đựng được nhưng nếu chỉ cào nhẹ thì cô hoàn toàn không thể chịu nổi.
Nếu có một vị trí cụ thể nào đó vô tình bị chạm nhẹ vào có thứ gì đó, cô sẽ cảm nhận được rất rõ ràng, hơi giống với cảm giác tê dại thấp thoáng sau khi đã tắm rửa vậy. Trước đây, vào mùa xuân tại một thị trấn nhỏ ở Giang Nam, những sợi bông liễu bay khắp nơi, phấp phới trong không khí, khi bị gió thổi vào mặt, chúng có thể khiến cô hắt hơi không ngừng trong suốt cả ngày.
Ngay cả lông mi của cô cũng bị ướt đẫm do hắt hơi đến chảy nước mắt, khiến người dân trong thị trấn mỗi khi nhìn thấy Tường Thịnh đi lấy rượu gạo cũng đều sẽ gọi cô là cô gái làm từ nước.
Đây cũng là nguyên nhân mà mỗi khi Thẩm Ngôn Lễ đến gần một chút, anh còn chưa kịp làm gì thì cô đã có thể cảm nhận được ngay lập tức.
“Được.” Lúc này, Thẩm Ngôn Lễ lại trở nên rất dễ tính, cũng không thực sự làm gì cả, chỉ sau một lúc anh đã đồng ý.
Hai tay của anh vẫn giữ nguyên tư thế trước đó, chỉ hơi đứng thẳng lưng lên, ánh mắt thì nhìn xuống màn hình máy tính xem mô hình 3D mà cô vừa thực hiện.
Trong khóe mắt cô, hình ảnh mờ ảo hiện lên trên màn hình máy tính đã làm nổi bật lên góc nghiêng khuôn mặt góc cạnh của anh.
Anh cứ thế mà nhìn thẳng chằm chằm vào màn hình.
Khi Thẩm Ngôn Lễ không nói chuyện thì ở anh bỗng có một sức hút kỳ lạ có thể khiến người khác chìm đắm vào anh.
Nhưng thực ra là trên màn hình chỉ mới vẽ được có ba, bốn đường thẳng đơn giản mà thôi. Bởi vì lúc nãy hai người họ đều gác lại bài tập nhóm để trò chuyện nên giờ đây hoàn toàn không kịp phát huy gì cả.
Cô cũng không biết anh đang nhìn cái gì mà nhập tâm đến vậy.
Thịnh Tường tập trung tinh thần đang vừa định suy nghĩ cách hoàn thành nhiệm vụ nhóm lần này thì ở cột tên riêng của cô ở góc trên bên phải màn hình máy tính bỗng từ từ nhấp nháy lên.
Đây là hệ thống lớp học nội bộ của Đại học Hàng không vũ trụ Kinh Hoài, màu đỏ là cảnh báo, còn màu xanh lá cây tức là đang gọi tên.
Thanh trạng thái hiện tại đang nhấp nháy màu xanh lá.
Cô đang bị gọi tên.
Hàn Thúc thao tác online trên máy tính dành cho giáo viên, ông ấy ngẫu nhiên nhấn vào một chỗ ngồi, định chút nữa sẽ làm mẫu cho mọi người xem, sau đó cứ làm theo khuôn mẫu đó để chọn ra thêm vài người nữa, thao tác như vậy thường được gọi là tương tác trong lớp học.
Giọng nói của vị giáo sư lớn tuổi chậm rãi vang lên từ micro trên bục giảng và vang lên phía trên toàn bộ lớp học mô phỏng…
"Người hiện đang thao tác chỗ ngồi này là Thịnh Tường có phải không? Như vậy nhé, thầy cho em thêm mười phút nữa rồi thầy sẽ cho cả lớp xem ảnh thiết kế 3D của em, sẵn tiện thầy sẽ đưa ra vài lời nhận xét. Nếu không có vấn đề gì quá lớn thì chút nữa em có thể trực tiếp nộp bài tập lên hệ thống, coi như đã được sửa thành công.”
Hàn Thúc dừng một chút rồi nói: "Lúc nãy, thầy đã cho các em một chút thời gian rồi, bây giờ có lẽ các em đều đã có bản phác thảo sơ bộ rồi đúng không?"
Thịnh Tường làm sao có thể nói mình mới chỉ vẽ ra được có ba, bốn đường thẳng được chứ, cô cầm lấy micro bên cạnh chiếc máy tính rồi trả lời: "... Dạ, em sẽ cố gắng hết sức."
Sau khi nghe cô trả lời, vị giáo sư lớn tuổi lại tiếp tục chọn ngẫu nhiên thêm vài sinh viên nữa.
Lúc này, Thịnh Tường không còn dám lơ là nữa, cô ngay lập tức tập trung vào việc thao tác.
Tuy nhiên, mười phút vẫn là quá ngắn với cô.
Thịnh Tường vốn không hề thông thạo về mảng này. Trong ba phút cuối cùng, anh đã vỗ nhẹ lên bàn tay đang cầm con chuột không dây của cô.
"Cậu đã vẽ ra được cái sườn rồi, để tôi giúp cậu mài dũa thêm chút nhé? Rất nhanh thôi." Thẩm Ngôn Lễ tuy đang hỏi ý cô nhưng động tác trên tay anh lại không hề có chút chần chừ.
Anh... Như vậy cũng có thể coi là một dạng đền bù khác cho việc lúc nãy đã lôi kéo cô nói chuyện chăng?
Chủ yếu là vì Thẩm Ngôn Lễ quả thực là một ông trùm trong lĩnh vực kỹ thuật hàng không vũ trụ, điều này tất cả mọi người đều biết rõ.
Thịnh Tường nhìn về phía anh rồi thốt lên một tiếng "ừm" đầy hiếm hoi.
Chủ yếu là vì cô cảm thấy dù cô có đồng ý hay không thì Thẩm Ngôn Lễ cũng đã bắt đầu thao tác rồi.
Cô còn định đứng lên để cho anh tiện việc thao tác nhưng lại bị Thẩm Ngôn Lễ nhấn vào vai bắt cô ngồi xuống lại.
Anh vẫn giữ nguyên tư thế nửa đứng nửa khom lưng trước đó.
Thịnh Tường không nhúc nhích nữa, mà chỉ hơi nhích sang một bên nhường chỗ cho anh.
Thẩm Ngôn Lễ quả thực thao tác rất nhanh, anh rút miếng màng trên bàn phím ra rồi gõ ra một dòng code với công thức rất phức tạp.
Những sợi tóc con đen mượt của anh rủ xuống trước trán, khuôn mặt anh vẫn trưng ra nét ung dung tự tại như mọi khi nhưng động tác trên tay lại hoàn toàn trái ngược.
Những ngón tay thon dài khẽ cử động, những khớp xương rõ nét hiện trên cổ tay, sau một loạt các thao tác uyển chuyển giống như một thanh kiếm sắc bén được rút ra khỏi vỏ, rồi đến phần cuối cùng cũng được anh xử lý vô cùng nhanh gọn.
Trong vòng chưa đầy một phút, anh đã phân tích ra toàn bộ sơ đồ của mô hình.
Anh còn sẵn tiện sử dụng chế độ 3D mà Hàn Thúc đã yêu cầu trước đó, để tạo thêm một lớp vỏ bên ngoài thân máy của mô hình.
Sau cùng anh vẫn còn thời gian điều chỉnh bút vẽ từ phần mềm khác qua rồi viết tay một chữ “S” vào khoảng trống của vỏ máy bên ngoài.
Mức độ hoàn thiện cao đến mức khiến Thịnh Tường choáng váng trong giây lát.
Anh “gian lận” trắng trợn đến như vậy, phải chăng có quá đáng lắm không?
Lúc Thẩm Ngôn Lễ nói anh sẽ mài dũa lại một chút, cô cứ tưởng chỉ là cải thiện lại một chút mà thôi.
Không ngờ anh lại nâng cấp trình độ ban đầu của cô lên ít nhất đến tận vài bậc như vậy.
Thời gian sắp kết thúc, lúc này trên màn hình máy tính đã bắt đầu đếm ngược sáu mươi giây.
Đến lúc này Thịnh Tường chỉ còn cách im lặng mà chờ đợi thôi.
Chỉ là cô cứ nhìn chằm chằm mãi chữ S đó một lúc rồi quay lại hỏi anh: “Có phải anh ghi thiếu mất một chữ cái rồi không?”
"SQ" mới là cô.
Còn "S" phải là anh mới đúng.
Hoặc có lẽ là do trước đây anh đã quen tay rồi nên không kịp sửa lại.
“Không có ghi thiếu.” Thẩm Ngôn Lễ liếc nhìn cô rồi thản nhiên trả lời.
Sau đó lại nhắc nhở cô bằng một chữ duy nhất: "Thịnh."
Thịnh, phiên âm tiếng Trung là Sheng.
Điều này có nghĩa là S cũng được xem là cô.
Lúc này Thịnh Tường mới hiểu ra, giây tiếp theo thì trên màn hình máy tính đã đếm ngược đến ba giây cuối cùng.
Cho đến lúc thời gian đếm ngược đến số 0…
Giao diện màn hình máy tính của Thịnh Tường đã được chiếu lên màn hình máy tính của các sinh viên khác một cách vô cùng trực diện, rõ nét.
Hàn Thúc nhìn thấy hình ảnh mô hình cũng không khỏi khen ngợi cô vài câu.
Mặc dù các bản vẽ thiết kế đều trông khá giống nhau nhưng đôi khi việc chúng có thể hoạt động trơn tru được hay không, tỷ lệ có được thực hiện chính xác hay không và khi đưa vào thực tế thì liệu nó có thể vận dụng được một cách chính xác hay không? Đây đều là những tiêu chí được sử dụng để làm tiêu chuẩn đánh giá.
Mà vị giáo sư lớn tuổi này lại là một chuyên gia trong lĩnh vực này thì chỉ cần nhìn thoáng qua là trong lòng ông ấy gần như đã có đáp án.
Mặc dù khung sườn gốc này vẫn còn một số điểm cần cải thiện thêm nhưng các phần khác thì thực sự khá là tốt.
"Rất tốt. Mức độ hoàn thiện rất cao. Nếu thầy nhớ không lầm thì Thịnh Tường còn chả phải học chuyên ngành thiết kế và kỹ thuật máy bay đúng chứ? Khóa học này thực sự rất khó đối với sinh viên chuyên ngành khác. Vốn dĩ thầy chỉ có một yêu cầu dành cho các bạn sinh viên không phải chuyên ngành này là chỉ cần có thể hoàn thiện bản vẽ là được nhưng không ngờ lại có nhiều tài năng tiềm ẩn đến vậy.”
Suy cho cùng, thiết kế chỉ là bước đầu, việc tính toán qua lại trước khi sử dụng các phương trình phức tạp để chính thức chế tạo máy bay mới là khó khăn thực sự, bởi không thể để xảy ra bất kỳ sai sót nào.
Nhưng chỉ riêng bức hình mô hình như thế này thôi đã đủ khiến người khác bất ngờ rồi.
Hàn Thúc rất hài lòng, ông ấy lại dùng bút điện tử vừa khoang vừa quẹt lên đó một hồi lâu.
Sau đó, ánh mắt của ông ấy dừng lại ở chữ "S".
Vị giáo sư lớn tuổi đột nhiên có một cảm giác quen thuộc, nét chữ này dường như đã bị cố tình kiềm chế lại, so với những nét bút khác thì cái này lại có phần hơi tiết chế hơn.
"Thịnh Tường, chữ cái này của em có phải là logo thiết kế độc quyền không?"
Thịnh Tường nghe vậy ngay lập tức liếc nhìn qua Thẩm Ngôn Lễ đang đứng bên cạnh một cái rồi nói vào micro: “… Là chữ viết tắt của họ tên ạ.”
“À.” Hàn Thúc không hỏi gì thêm nữa, chỉ là sau khi nhìn thấy bản thiết kế của cô làm ông ấy trở nên vô cùng hứng thú nên đã nhanh chóng chọn ra thêm một người khác: “Đại học Hàng không vũ trụ luôn là một nơi có thể khiến thầy kinh ngạc. Như vậy đi, thầy thấy có một em tên là Ứng Đào là bạn học cùng chuyên ngành và cùng lớp với em Tường Thịnh ban nãy, chúng ta hãy cùng xem mô hình của em ấy nào.”
Sau khi vị giáo sư lớn tuổi vừa nói xong, Thịnh Tường nghe thấy rõ có tiếng than thở khá lớn phát ra từ bên cạnh.
Dù ngăn cách bởi một vách ngăn bán trong suốt nhưng âm thanh vẫn được truyền đến vô cùng rõ ràng.
Giây tiếp theo, tiếng than thở đó đã dừng lại khi màn hình máy tính được chuyển đổi giao diện...
Trên màn hình máy tính của Ứng Đào chỉ có một chiếc máy bay mini được vẽ xiêu xiêu vẹo vẹo, khoảng trời bên cạnh còn được vẽ thêm một quả đào màu hồng vô cùng “bánh bèo”.
Nó được treo giữa bầu trời như mặt trăng vậy.
Vừa to vừa tròn, vô cùng bắt mắt.
Thịnh Tường: "..."
Giáo sư lớn tuổi: "..."
Tất cả sinh viên: "..."
Vài giây sau, cả lớp vỡ òa trong tiếng cười.
Thịnh Tường rất muốn cười nhưng sau khi cố gắng nhịn cười một lúc lâu, cô mới không bật cười lên.
Cô chợt nhớ ra rằng nếu không phải vì có sự mài dũa của Thẩm Ngôn Lễ thì có lẽ cô cũng không khá hơn Ứng Đào là bao.
“Cậu làm vậy rồi nếu sau này tôi lại có bài tập thì phải làm sao?” Cô quay lại hỏi anh.
Suy cho cùng, nội dung mang tính chuyên nghiệp như vậy không phải là thứ mà cô thành thạo, rồi cũng sẽ có một ngày cô bị lộ tẩy thôi.
Không biết Thẩm Ngôn Lễ có nghe thấy cô hỏi hay không mà anh đã bắt đầu thao tác tạo hiệu ứng 3D cho bản vẽ của mình.
Một lúc sau Thịnh Tường mới nghe thấy anh nói: "Thì còn sao nữa? Chẳng phải cậu vẫn ở chung nhóm với tôi sao?"
…
Câu chuyện của Ứng Đào khá là bùng nổ.
Sau khi trở lại ký túc xá không bao lâu, Tiêu Tự và Diệp Kinh Hàn đều đã biết được câu chuyện bùng nổ của cô ấy.
"Cậu nói Ứng Đào á hả?" Tiêu Tự suy nghĩ một chút, sau đó bật cười sảng khoái, cười đã đời rồi anh ta mới nói: "Vậy thì quả thực là việc cô ấy có thể làm ra được."
"Nhưng mà tại sao các cậu lại học chung lớp với nhau vậy?" Tiêu Tự có chút khó hiểu vì rõ ràng Ứng Đào là sinh viên bên học viện Tiếp viên hàng không mà.
Trình Dã Vọng vòng tay lại kẹp rồi gõ vào đầu Tiêu Tự một cái: “Không chỉ có cô ấy, mà còn có cả Thịnh Tường, đây là môn học tự chọn của các học viện.”
"Hèn chi." Tiêu Tự tặc lưỡi mấy cái, cũng không rõ là anh ta đang nói tới ai.
Nhìn thấy phản ứng như vậy, Trình Dã Vọng bất giác nhìn sang Thẩm Ngôn Lễ.
Thực ra anh ấy cũng muốn tặc lưỡi theo, bởi vì anh ấy luôn cảm thấy lúc ở trên lớp, cái người ngồi bên cạnh anh ấy đây có vẻ hơi yên tĩnh quá rồi.
Nhưng Trình Dã Vọng lại đang vội vào phòng vệ sinh nên sau khi chần chừ một lúc thì anh ấy đã bước thẳng vào phòng vệ sinh rồi sẵn tiện đóng cửa lại.
Tiêu Tự nhìn thấy Thẩm Ngôn Lễ ngồi vào bàn, ánh mắt anh ta vô tình nhìn thấy miếng băng dán trên trán anh mới đột nhiên nhớ ra điều gì đó, bất giác trở nên nghiêm túc nói: "Anh Thẩm, tôi nghe nói viện trưởng của học viện chúng ta tìm cậu nói chuyện rồi hả?"
Anh ta đang nói về chuyện Thẩm Ngôn Lễ và Hà Phương Chu đã đánh nhau trong phòng tập thể dục.
“Ừ.” Thẩm Ngôn Lễ đang cầm lấy điện thoại, không biết anh đang xem cái gì, trả lời xong anh lại hỏi: “Cậu hỏi chuyện này chi vậy?”
"Đây là chuyện lớn đó anh hai, cậu còn hỏi tôi hỏi để làm gì nữa." Tiêu Tự ngồi xuống nói: "Không bị kiểm điểm gì chứ?"
“Không có.” Thẩm Ngôn Lễ thản nhiên nói thêm: “Lần sau tái phạm nữa thì mới bị.”
“Vậy cũng tạm ổn.” Vào hôm đó, Tiêu Tự cũng có thể coi là người đứng ngoài quan sát, lúc này nhớ lại những lời nói của Hà Phương Chu, anh ta vẫn cảm thấy có chút bực mình.
"Tôi bảo này lần sau cậu muốn đánh ai đó, cậu có thể tìm một nơi không có người được không?"
Mặc dù là Hà Phương Chu đã dùng lời nói công kích trước nhưng quả thực Thẩm Ngôn Lễ lại là người đã ra tay trước, viện trưởng cũng vì nguyên nhân này mà tìm anh đến nói chuyện.
"Đâu phải là cậu không biết Hà Phương Chu thích chơi bẩn đâu!"
Muốn trị những kẻ xấu đó thì nên canh lúc trời tối, trùm đầu anh ta lại rồi đánh cho một trận mới được.
Khiến anh ta không có bằng chứng gì để nói nữa.
"Có người làm chứng mà, sợ gì?"
Camera giám sát của trường Đại học Hàng không vũ trụ được lắp ngay ở đó, cũng không phải là không có ghi âm, mọi khi Hà Phương Chu cũng hay làm nhiều việc sai trái, bây giờ lại gặp thêm rắc rối này nữa, e là phải im hơi lặng tiếng một khoảng thời gian rồi.
Trong cuộc trò chuyện này, lãnh đạo nhà trường cũng chủ yếu chỉ trích Hà Phương Chu là chính.
Nghe nói sau khi trở về học viện, viện trưởng Học viện Khoa học Máy tính cũng đã chỉ trích anh ta rất nhiều.
Trong lòng Tiêu Tự âm thầm lập ra một kế hoạch đen tối, sau khi tự làm mình cảm thấy sảng khoái một lúc thì mới cảm thấy trong lòng thoải mái hơn nhiều.
Quả thực là anh "luôn luôn" như vậy.
Nhưng vào lúc này mấu chốt của vấn đề lại đảo một vòng rồi quay về lại điểm xuất phát.
Anh như thế có nghĩa là...
Sẽ không có ý định thay đổi trong tương lai.
Anh sẽ không vì cô đã đề cập đến vấn đề này mà đưa ra sự phản hồi.
“Cậu ở gần tôi quá…” Thịnh Tường đành dùng một cách nói khác, sau đó lại từ tốn nói thêm: “Làm tôi nhột lắm.”
Mặc dù phòng mô phỏng thí nghiệm được chia thành các phòng đơn nhỏ nhưng hai người cùng ở chung một phòng thì vẫn có đủ không gian.
Thế nhưng khi phải dang tay ra hoặc đứng với tư thế khác thì nó lại có vẻ hơi chật chội.
Hơn nữa, lời Thịnh Tường nói cũng là sự thật, từ nhỏ đến lớn, cô sợ nhất kiểu nhột do ngứa ngáy. Nếu bị chọc lét mạnh tay thì cô vẫn có thể chịu đựng được nhưng nếu chỉ cào nhẹ thì cô hoàn toàn không thể chịu nổi.
Nếu có một vị trí cụ thể nào đó vô tình bị chạm nhẹ vào có thứ gì đó, cô sẽ cảm nhận được rất rõ ràng, hơi giống với cảm giác tê dại thấp thoáng sau khi đã tắm rửa vậy. Trước đây, vào mùa xuân tại một thị trấn nhỏ ở Giang Nam, những sợi bông liễu bay khắp nơi, phấp phới trong không khí, khi bị gió thổi vào mặt, chúng có thể khiến cô hắt hơi không ngừng trong suốt cả ngày.
Ngay cả lông mi của cô cũng bị ướt đẫm do hắt hơi đến chảy nước mắt, khiến người dân trong thị trấn mỗi khi nhìn thấy Tường Thịnh đi lấy rượu gạo cũng đều sẽ gọi cô là cô gái làm từ nước.
Đây cũng là nguyên nhân mà mỗi khi Thẩm Ngôn Lễ đến gần một chút, anh còn chưa kịp làm gì thì cô đã có thể cảm nhận được ngay lập tức.
“Được.” Lúc này, Thẩm Ngôn Lễ lại trở nên rất dễ tính, cũng không thực sự làm gì cả, chỉ sau một lúc anh đã đồng ý.
Hai tay của anh vẫn giữ nguyên tư thế trước đó, chỉ hơi đứng thẳng lưng lên, ánh mắt thì nhìn xuống màn hình máy tính xem mô hình 3D mà cô vừa thực hiện.
Trong khóe mắt cô, hình ảnh mờ ảo hiện lên trên màn hình máy tính đã làm nổi bật lên góc nghiêng khuôn mặt góc cạnh của anh.
Anh cứ thế mà nhìn thẳng chằm chằm vào màn hình.
Khi Thẩm Ngôn Lễ không nói chuyện thì ở anh bỗng có một sức hút kỳ lạ có thể khiến người khác chìm đắm vào anh.
Nhưng thực ra là trên màn hình chỉ mới vẽ được có ba, bốn đường thẳng đơn giản mà thôi. Bởi vì lúc nãy hai người họ đều gác lại bài tập nhóm để trò chuyện nên giờ đây hoàn toàn không kịp phát huy gì cả.
Cô cũng không biết anh đang nhìn cái gì mà nhập tâm đến vậy.
Thịnh Tường tập trung tinh thần đang vừa định suy nghĩ cách hoàn thành nhiệm vụ nhóm lần này thì ở cột tên riêng của cô ở góc trên bên phải màn hình máy tính bỗng từ từ nhấp nháy lên.
Đây là hệ thống lớp học nội bộ của Đại học Hàng không vũ trụ Kinh Hoài, màu đỏ là cảnh báo, còn màu xanh lá cây tức là đang gọi tên.
Thanh trạng thái hiện tại đang nhấp nháy màu xanh lá.
Cô đang bị gọi tên.
Hàn Thúc thao tác online trên máy tính dành cho giáo viên, ông ấy ngẫu nhiên nhấn vào một chỗ ngồi, định chút nữa sẽ làm mẫu cho mọi người xem, sau đó cứ làm theo khuôn mẫu đó để chọn ra thêm vài người nữa, thao tác như vậy thường được gọi là tương tác trong lớp học.
Giọng nói của vị giáo sư lớn tuổi chậm rãi vang lên từ micro trên bục giảng và vang lên phía trên toàn bộ lớp học mô phỏng…
"Người hiện đang thao tác chỗ ngồi này là Thịnh Tường có phải không? Như vậy nhé, thầy cho em thêm mười phút nữa rồi thầy sẽ cho cả lớp xem ảnh thiết kế 3D của em, sẵn tiện thầy sẽ đưa ra vài lời nhận xét. Nếu không có vấn đề gì quá lớn thì chút nữa em có thể trực tiếp nộp bài tập lên hệ thống, coi như đã được sửa thành công.”
Hàn Thúc dừng một chút rồi nói: "Lúc nãy, thầy đã cho các em một chút thời gian rồi, bây giờ có lẽ các em đều đã có bản phác thảo sơ bộ rồi đúng không?"
Thịnh Tường làm sao có thể nói mình mới chỉ vẽ ra được có ba, bốn đường thẳng được chứ, cô cầm lấy micro bên cạnh chiếc máy tính rồi trả lời: "... Dạ, em sẽ cố gắng hết sức."
Sau khi nghe cô trả lời, vị giáo sư lớn tuổi lại tiếp tục chọn ngẫu nhiên thêm vài sinh viên nữa.
Lúc này, Thịnh Tường không còn dám lơ là nữa, cô ngay lập tức tập trung vào việc thao tác.
Tuy nhiên, mười phút vẫn là quá ngắn với cô.
Thịnh Tường vốn không hề thông thạo về mảng này. Trong ba phút cuối cùng, anh đã vỗ nhẹ lên bàn tay đang cầm con chuột không dây của cô.
"Cậu đã vẽ ra được cái sườn rồi, để tôi giúp cậu mài dũa thêm chút nhé? Rất nhanh thôi." Thẩm Ngôn Lễ tuy đang hỏi ý cô nhưng động tác trên tay anh lại không hề có chút chần chừ.
Anh... Như vậy cũng có thể coi là một dạng đền bù khác cho việc lúc nãy đã lôi kéo cô nói chuyện chăng?
Chủ yếu là vì Thẩm Ngôn Lễ quả thực là một ông trùm trong lĩnh vực kỹ thuật hàng không vũ trụ, điều này tất cả mọi người đều biết rõ.
Thịnh Tường nhìn về phía anh rồi thốt lên một tiếng "ừm" đầy hiếm hoi.
Chủ yếu là vì cô cảm thấy dù cô có đồng ý hay không thì Thẩm Ngôn Lễ cũng đã bắt đầu thao tác rồi.
Cô còn định đứng lên để cho anh tiện việc thao tác nhưng lại bị Thẩm Ngôn Lễ nhấn vào vai bắt cô ngồi xuống lại.
Anh vẫn giữ nguyên tư thế nửa đứng nửa khom lưng trước đó.
Thịnh Tường không nhúc nhích nữa, mà chỉ hơi nhích sang một bên nhường chỗ cho anh.
Thẩm Ngôn Lễ quả thực thao tác rất nhanh, anh rút miếng màng trên bàn phím ra rồi gõ ra một dòng code với công thức rất phức tạp.
Những sợi tóc con đen mượt của anh rủ xuống trước trán, khuôn mặt anh vẫn trưng ra nét ung dung tự tại như mọi khi nhưng động tác trên tay lại hoàn toàn trái ngược.
Những ngón tay thon dài khẽ cử động, những khớp xương rõ nét hiện trên cổ tay, sau một loạt các thao tác uyển chuyển giống như một thanh kiếm sắc bén được rút ra khỏi vỏ, rồi đến phần cuối cùng cũng được anh xử lý vô cùng nhanh gọn.
Trong vòng chưa đầy một phút, anh đã phân tích ra toàn bộ sơ đồ của mô hình.
Anh còn sẵn tiện sử dụng chế độ 3D mà Hàn Thúc đã yêu cầu trước đó, để tạo thêm một lớp vỏ bên ngoài thân máy của mô hình.
Sau cùng anh vẫn còn thời gian điều chỉnh bút vẽ từ phần mềm khác qua rồi viết tay một chữ “S” vào khoảng trống của vỏ máy bên ngoài.
Mức độ hoàn thiện cao đến mức khiến Thịnh Tường choáng váng trong giây lát.
Anh “gian lận” trắng trợn đến như vậy, phải chăng có quá đáng lắm không?
Lúc Thẩm Ngôn Lễ nói anh sẽ mài dũa lại một chút, cô cứ tưởng chỉ là cải thiện lại một chút mà thôi.
Không ngờ anh lại nâng cấp trình độ ban đầu của cô lên ít nhất đến tận vài bậc như vậy.
Thời gian sắp kết thúc, lúc này trên màn hình máy tính đã bắt đầu đếm ngược sáu mươi giây.
Đến lúc này Thịnh Tường chỉ còn cách im lặng mà chờ đợi thôi.
Chỉ là cô cứ nhìn chằm chằm mãi chữ S đó một lúc rồi quay lại hỏi anh: “Có phải anh ghi thiếu mất một chữ cái rồi không?”
"SQ" mới là cô.
Còn "S" phải là anh mới đúng.
Hoặc có lẽ là do trước đây anh đã quen tay rồi nên không kịp sửa lại.
“Không có ghi thiếu.” Thẩm Ngôn Lễ liếc nhìn cô rồi thản nhiên trả lời.
Sau đó lại nhắc nhở cô bằng một chữ duy nhất: "Thịnh."
Thịnh, phiên âm tiếng Trung là Sheng.
Điều này có nghĩa là S cũng được xem là cô.
Lúc này Thịnh Tường mới hiểu ra, giây tiếp theo thì trên màn hình máy tính đã đếm ngược đến ba giây cuối cùng.
Cho đến lúc thời gian đếm ngược đến số 0…
Giao diện màn hình máy tính của Thịnh Tường đã được chiếu lên màn hình máy tính của các sinh viên khác một cách vô cùng trực diện, rõ nét.
Hàn Thúc nhìn thấy hình ảnh mô hình cũng không khỏi khen ngợi cô vài câu.
Mặc dù các bản vẽ thiết kế đều trông khá giống nhau nhưng đôi khi việc chúng có thể hoạt động trơn tru được hay không, tỷ lệ có được thực hiện chính xác hay không và khi đưa vào thực tế thì liệu nó có thể vận dụng được một cách chính xác hay không? Đây đều là những tiêu chí được sử dụng để làm tiêu chuẩn đánh giá.
Mà vị giáo sư lớn tuổi này lại là một chuyên gia trong lĩnh vực này thì chỉ cần nhìn thoáng qua là trong lòng ông ấy gần như đã có đáp án.
Mặc dù khung sườn gốc này vẫn còn một số điểm cần cải thiện thêm nhưng các phần khác thì thực sự khá là tốt.
"Rất tốt. Mức độ hoàn thiện rất cao. Nếu thầy nhớ không lầm thì Thịnh Tường còn chả phải học chuyên ngành thiết kế và kỹ thuật máy bay đúng chứ? Khóa học này thực sự rất khó đối với sinh viên chuyên ngành khác. Vốn dĩ thầy chỉ có một yêu cầu dành cho các bạn sinh viên không phải chuyên ngành này là chỉ cần có thể hoàn thiện bản vẽ là được nhưng không ngờ lại có nhiều tài năng tiềm ẩn đến vậy.”
Suy cho cùng, thiết kế chỉ là bước đầu, việc tính toán qua lại trước khi sử dụng các phương trình phức tạp để chính thức chế tạo máy bay mới là khó khăn thực sự, bởi không thể để xảy ra bất kỳ sai sót nào.
Nhưng chỉ riêng bức hình mô hình như thế này thôi đã đủ khiến người khác bất ngờ rồi.
Hàn Thúc rất hài lòng, ông ấy lại dùng bút điện tử vừa khoang vừa quẹt lên đó một hồi lâu.
Sau đó, ánh mắt của ông ấy dừng lại ở chữ "S".
Vị giáo sư lớn tuổi đột nhiên có một cảm giác quen thuộc, nét chữ này dường như đã bị cố tình kiềm chế lại, so với những nét bút khác thì cái này lại có phần hơi tiết chế hơn.
"Thịnh Tường, chữ cái này của em có phải là logo thiết kế độc quyền không?"
Thịnh Tường nghe vậy ngay lập tức liếc nhìn qua Thẩm Ngôn Lễ đang đứng bên cạnh một cái rồi nói vào micro: “… Là chữ viết tắt của họ tên ạ.”
“À.” Hàn Thúc không hỏi gì thêm nữa, chỉ là sau khi nhìn thấy bản thiết kế của cô làm ông ấy trở nên vô cùng hứng thú nên đã nhanh chóng chọn ra thêm một người khác: “Đại học Hàng không vũ trụ luôn là một nơi có thể khiến thầy kinh ngạc. Như vậy đi, thầy thấy có một em tên là Ứng Đào là bạn học cùng chuyên ngành và cùng lớp với em Tường Thịnh ban nãy, chúng ta hãy cùng xem mô hình của em ấy nào.”
Sau khi vị giáo sư lớn tuổi vừa nói xong, Thịnh Tường nghe thấy rõ có tiếng than thở khá lớn phát ra từ bên cạnh.
Dù ngăn cách bởi một vách ngăn bán trong suốt nhưng âm thanh vẫn được truyền đến vô cùng rõ ràng.
Giây tiếp theo, tiếng than thở đó đã dừng lại khi màn hình máy tính được chuyển đổi giao diện...
Trên màn hình máy tính của Ứng Đào chỉ có một chiếc máy bay mini được vẽ xiêu xiêu vẹo vẹo, khoảng trời bên cạnh còn được vẽ thêm một quả đào màu hồng vô cùng “bánh bèo”.
Nó được treo giữa bầu trời như mặt trăng vậy.
Vừa to vừa tròn, vô cùng bắt mắt.
Thịnh Tường: "..."
Giáo sư lớn tuổi: "..."
Tất cả sinh viên: "..."
Vài giây sau, cả lớp vỡ òa trong tiếng cười.
Thịnh Tường rất muốn cười nhưng sau khi cố gắng nhịn cười một lúc lâu, cô mới không bật cười lên.
Cô chợt nhớ ra rằng nếu không phải vì có sự mài dũa của Thẩm Ngôn Lễ thì có lẽ cô cũng không khá hơn Ứng Đào là bao.
“Cậu làm vậy rồi nếu sau này tôi lại có bài tập thì phải làm sao?” Cô quay lại hỏi anh.
Suy cho cùng, nội dung mang tính chuyên nghiệp như vậy không phải là thứ mà cô thành thạo, rồi cũng sẽ có một ngày cô bị lộ tẩy thôi.
Không biết Thẩm Ngôn Lễ có nghe thấy cô hỏi hay không mà anh đã bắt đầu thao tác tạo hiệu ứng 3D cho bản vẽ của mình.
Một lúc sau Thịnh Tường mới nghe thấy anh nói: "Thì còn sao nữa? Chẳng phải cậu vẫn ở chung nhóm với tôi sao?"
…
Câu chuyện của Ứng Đào khá là bùng nổ.
Sau khi trở lại ký túc xá không bao lâu, Tiêu Tự và Diệp Kinh Hàn đều đã biết được câu chuyện bùng nổ của cô ấy.
"Cậu nói Ứng Đào á hả?" Tiêu Tự suy nghĩ một chút, sau đó bật cười sảng khoái, cười đã đời rồi anh ta mới nói: "Vậy thì quả thực là việc cô ấy có thể làm ra được."
"Nhưng mà tại sao các cậu lại học chung lớp với nhau vậy?" Tiêu Tự có chút khó hiểu vì rõ ràng Ứng Đào là sinh viên bên học viện Tiếp viên hàng không mà.
Trình Dã Vọng vòng tay lại kẹp rồi gõ vào đầu Tiêu Tự một cái: “Không chỉ có cô ấy, mà còn có cả Thịnh Tường, đây là môn học tự chọn của các học viện.”
"Hèn chi." Tiêu Tự tặc lưỡi mấy cái, cũng không rõ là anh ta đang nói tới ai.
Nhìn thấy phản ứng như vậy, Trình Dã Vọng bất giác nhìn sang Thẩm Ngôn Lễ.
Thực ra anh ấy cũng muốn tặc lưỡi theo, bởi vì anh ấy luôn cảm thấy lúc ở trên lớp, cái người ngồi bên cạnh anh ấy đây có vẻ hơi yên tĩnh quá rồi.
Nhưng Trình Dã Vọng lại đang vội vào phòng vệ sinh nên sau khi chần chừ một lúc thì anh ấy đã bước thẳng vào phòng vệ sinh rồi sẵn tiện đóng cửa lại.
Tiêu Tự nhìn thấy Thẩm Ngôn Lễ ngồi vào bàn, ánh mắt anh ta vô tình nhìn thấy miếng băng dán trên trán anh mới đột nhiên nhớ ra điều gì đó, bất giác trở nên nghiêm túc nói: "Anh Thẩm, tôi nghe nói viện trưởng của học viện chúng ta tìm cậu nói chuyện rồi hả?"
Anh ta đang nói về chuyện Thẩm Ngôn Lễ và Hà Phương Chu đã đánh nhau trong phòng tập thể dục.
“Ừ.” Thẩm Ngôn Lễ đang cầm lấy điện thoại, không biết anh đang xem cái gì, trả lời xong anh lại hỏi: “Cậu hỏi chuyện này chi vậy?”
"Đây là chuyện lớn đó anh hai, cậu còn hỏi tôi hỏi để làm gì nữa." Tiêu Tự ngồi xuống nói: "Không bị kiểm điểm gì chứ?"
“Không có.” Thẩm Ngôn Lễ thản nhiên nói thêm: “Lần sau tái phạm nữa thì mới bị.”
“Vậy cũng tạm ổn.” Vào hôm đó, Tiêu Tự cũng có thể coi là người đứng ngoài quan sát, lúc này nhớ lại những lời nói của Hà Phương Chu, anh ta vẫn cảm thấy có chút bực mình.
"Tôi bảo này lần sau cậu muốn đánh ai đó, cậu có thể tìm một nơi không có người được không?"
Mặc dù là Hà Phương Chu đã dùng lời nói công kích trước nhưng quả thực Thẩm Ngôn Lễ lại là người đã ra tay trước, viện trưởng cũng vì nguyên nhân này mà tìm anh đến nói chuyện.
"Đâu phải là cậu không biết Hà Phương Chu thích chơi bẩn đâu!"
Muốn trị những kẻ xấu đó thì nên canh lúc trời tối, trùm đầu anh ta lại rồi đánh cho một trận mới được.
Khiến anh ta không có bằng chứng gì để nói nữa.
"Có người làm chứng mà, sợ gì?"
Camera giám sát của trường Đại học Hàng không vũ trụ được lắp ngay ở đó, cũng không phải là không có ghi âm, mọi khi Hà Phương Chu cũng hay làm nhiều việc sai trái, bây giờ lại gặp thêm rắc rối này nữa, e là phải im hơi lặng tiếng một khoảng thời gian rồi.
Trong cuộc trò chuyện này, lãnh đạo nhà trường cũng chủ yếu chỉ trích Hà Phương Chu là chính.
Nghe nói sau khi trở về học viện, viện trưởng Học viện Khoa học Máy tính cũng đã chỉ trích anh ta rất nhiều.
Trong lòng Tiêu Tự âm thầm lập ra một kế hoạch đen tối, sau khi tự làm mình cảm thấy sảng khoái một lúc thì mới cảm thấy trong lòng thoải mái hơn nhiều.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.