Chương 34:
Chấp Thông Nhất Căn
07/09/2024
Lúc này, anh ta cũng không còn câu hỏi nào khác.
Khi nhìn sang Thẩm Ngôn Lễ đang ngồi trước mặt, anh ta lại chợt nhớ ra một chuyện khác mà anh ta tự cho là khá thú vị.
“Này, tôi bảo này.” Tiêu Tự thấy Thẩm Ngôn Lễ không quan tâm tới mình, anh ta lại đá anh một cái: “Cậu Thẩm, cậu biết Ninh Viễn Tuyết đúng chứ?”
Ninh Viễn Tuyết là sinh viên năm hai xuất sắc nhất khoa Tài chính của Đại học Hàng không vũ trụ Kinh Hoài, anh ấy có khuôn mặt tuấn tú, đẹp trai, trắng như tuyết, là anh chàng đẹp trai nổi tiếng của Đại học Hàng không vũ trụ.
Anh ấy còn ở chung với Thịnh Tường.
Tiêu Tự nhìn thấy vẻ mặt không quan tâm của Thẩm Ngôn Lễ, anh ta tăng thêm phần kịch tính: “Tôi vừa biết được một số tin tức...”
Anh ta dừng một chút, cố ý nói thêm: “Là chuyện liên quan tới anh ta và Thịnh Tường.”
Thực ra vào ngày hôm đó Tiêu Tự đã biết được chuyện này rồi, chỉ là bây giờ anh ta mới chợt nhớ ra.
Tuy nhiên, anh ta cảm thấy mình không thể tiết lộ ngay được mà phải kích thích sự tò mò của ông phật Thẩm mới được.
Nhưng bây giờ, phản ứng của đối phương hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Tiêu Tự.
"Tôi không quan tâm."
Thẩm Ngôn Lễ không thèm ngướng mắt lên, anh cất điện thoại đi rồi bước sang một bên.
Tiêu Tự: ?
Lẽ ra phản ứng của anh không nên như vậy mới đúng.
Nghĩ đến đây, anh ta lại nói lớn: “Cậu có nghe tôi nói gì không đó? Tôi nói mối quan hệ của anh ta với Thịnh Tường, là Ninh Viễn Tuyết với Thịnh Tường đó.”
Tuy nhiên, Thẩm Ngôn Lễ cũng không hề liếc mắt nhìn qua.
Tiêu Tự nghẹn ngào một chút, nhìn thái độ ung dung của anh... Quả thực như anh đã nói, đó là bộ dạng không hề có hứng thú.
"..."
Lần đầu tiên Tiêu Tự có cảm thấy nghi ngờ cuộc đời này đến như vậy.
Như vậy không đúng một chút nào cả?
...
Không đề cập đến lần này, về sau Tiêu Tự cũng đã thăm dò Thẩm Ngôn Lễ về vấn đề này mấy lần nhưng không lần nào anh ta nhận lại được bất kỳ sự phản hồi nào từ anh.
Thời gian không ngừng tiến về phía trước, thế rồi rất nhanh Đại học Hàng không vũ trụ Kinh Hoài cũng đã đến với kỳ nghỉ ngắn hạn đặc biệt vào cuối mùa thu hàng năm, kỳ nghỉ kéo dài tổng cộng sáu ngày.
Đây được coi là nét truyền thống nổi bật của nhà trường.
Tuy nhiên, nếu tìm hiểu nguyên nhân sâu xa của kỳ nghỉ thì là vì ngôi trường có đến tận ba sân trường cần được bảo trì.
Trong khoảng thời gian này, cơ sở đào tạo hàng không của Đại học Hàng không vũ trụ cũng sẽ được kiểm tra chuyên sâu và bảo trì hàng năm.
Cộng thêm việc sắp chuyển mùa nên mới có kỳ nghỉ thu tương ứng với kỳ nghỉ xuân này.
Ninh Viễn Tuyết và Lê Nghệ tranh thủ khoảng thời gian trường cho nghỉ đã trở về Giang Nam để thờ cúng tổ tiên.
Thịnh Tường thì do phải chạy việc vặt cho bí thư, hơn nữa, Học viện Tiếp viên hàng không thỉnh thoảng lại có những buổi đào tạo bổ sung nên cô hoàn toàn không có thời gian rảnh rỗi nên đành một mình ở lại Đại học Hàng không vũ trụ.
Trong những ngày nghỉ, việc kinh doanh của các tiệm thêu không được tốt cho lắm.
Thịnh Tường cảm thấy cũng yên tĩnh nên cô dứt khoát làm theo lời dặn của Lê Nghệ, nhân lúc trong kỳ nghỉ thì đóng cửa vài ngày.
Chỗ Ninh Viễn Tuyết làm gia sư đã được anh ấy báo trước là sẽ để cô đi dạy thay.
Phụ huynh của học sinh đó cũng thông cảm nên không có phản đối gì, sau khi nhìn thấy kết quả kỳ thi đại học của Thịnh Tường thì gật đầu đồng ý ngay.
Trong kỳ nghỉ, Thịnh Tường đã ngủ nướng suốt mấy ngày, giờ đây đã cảm thấy tràn đầy sinh lực.
Trước khi đi dạy kèm vào ngày hôm đó, cô đã cố tình đến Học viện Khoa học Quân sự Hàng không ở trung tâm thành phố để lấy tài liệu đưa cho bí thư sau khi ông ấy đi khảo sát thực địa về vào ngày hôm sau.
Vào kỳ nghỉ, văn phòng hành chính của Đại học Hàng không vũ trụ Kinh Hoài vẫn bận rộn như mọi khi. Vì thế, bí thư đều nhờ cô làm giúp những công việc quan trọng.
Thịnh Tường cũng sẵn lòng làm những chuyện đó, cô chỉ đơn giản coi đó là một sự rèn luyện, chạy đến chạy lui như thế cũng có thể coi như đang giúp bản thân cải thiện hơn.
Những ngày qua, có một đợt lạnh kéo dài, gió lạnh từ phía nam Siberia thổi vào khiến nhiệt độ giảm mạnh.
Vào tối hôm bắt đầu kỳ nghỉ còn có mưa đá, lúc đó Thịnh Tường đang ở một mình ở sân sau. Thấy vậy, cô không khỏi tò mò, giơ tay ra chọc chọc vào những viên đá, thế nhưng lại nhận lấy vài cục đá "bất ngờ" rơi từ trên trời rơi xuống.
Thịnh Tường trở về từ Học viện Khoa học Quân sự Hàng không còn phải gấp rút chạy đi dạy kèm cho học sinh.
Lúc này cô đã cảm nhận được bầu không khí đã trở lạnh, mùa thu đang dần dần trôi qua, còn mùa đông của một năm mới cũng đang dần đến gần rồi.
Nơi Ninh Viễn Tuyết dạy kèm là một khu chung cư cao cấp tên là Hoa Ấm, là một chi nhánh bất động sản nổi tiếng dưới trướng tập đoàn Thẩm thị. Ngoài danh hiệu nổi tiếng ra, nơi đây còn đắt giá ở việc có một môi trường tốt và hệ thống bảo vệ của chế độ quản gia riêng.
Trước đây, Thịnh Tường đã từng đến Hoa Ấm đưa tài liệu giảng dạy cho Ninh Viễn Tuyết nên cô không lạ gì nơi này.
Cô làm theo lời hướng dẫn của phụ huynh học sinh dạy kèm để vào trong, rất nhanh chóng cô đã đến nơi.
Gia đình của học sinh dạy kèm rất nhiệt tình, sau khi kết thúc buổi học họ còn hỏi cô có muốn họ đưa về không, họ nói là vì dạo này trời đã trở lạnh và cũng tối nhanh hơn nhưng Thịnh Tường đã lịch sự từ chối.
Cô có thể từ từ đi bộ về, không việc gì phải vội.
Thịnh Tường cũng không lấy túi đồ ăn mà phụ huynh nhất quyết đòi đưa cho, cô chỉ vẫy vẫy chiếc túi tài liệu trong tay… Vừa mang về từ Học viện Khoa học Quân sự Hàng không rồi rời đi.
Sau khi ra khỏi thang máy, cô đẩy cửa kính bước ra rồi chậm rãi bước xuống bậc thang.
Khi đi qua con đường có hình thang, Thịnh Tường dừng lại một lúc rồi đặc biệt chú ý đến mặt đất.
Trước đó, phụ huynh của học sinh đã nhắc nhở cô rằng cách đây vài ngày có trận mưa đá đã làm sàn gỗ phía dưới tòa nhà bị vỡ thành một cái hố.
Vốn ở đó có trồng một rừng tre nhưng có lẽ sàn nhà đã bị kiến mối ăn mòn nên trở nên cực kỳ mỏng manh.
Sau khi trải qua một khoảng thời gian dài thì giờ đây bị vỡ cũng không có gì đáng ngạc nhiên.
Qua sáng hôm sau, có người chạy bộ vào buổi sáng không thấy được cái hố, vừa bị trượt ngã rồi lại giẫm phải cái hố đó. Sau cùng, lúc đang ở trên xe cấp cứu, người đó mới gửi tin nhắn vào nhóm các chủ nhà… Nhắc nhở mọi người chú ý.
Mà bởi vì Hoa Ấm áp dụng hệ thống quản gia quản lý thay vì hệ thống dịch vụ quản lý nên việc sửa chữa ở khu vực này sớm nhất thì cũng phải mất đến vài ngày.
Suy cho cùng, đối với một cái hố như vậy thì phải vận chuyển sàn gỗ theo bộ từ nước ngoài đến để lắp vào thay thế.
Lúc này, Thịnh Tường đã nhìn thấy nó rồi, trong hố có nước chảy vào và còn lẫn vào một chút bùn đất chảy từ rừng tre gần đó.
Có một chủ nhà tốt bụng đã treo một tấm bảng cảnh báo “Chú ý” màu vàng khá nổi bật.
Cô đang nghĩ đến việc phải tránh khỏi cái hố nên ánh mắt liên tục nhìn qua đó, tập trung vào bảng cảnh báo, vừa bước xuống bậc thang, trong lúc đang định tiếp tục đi về phía trước thì bước đi chưa được vài bước, cô lại vô tình không để ý nên đã đụng phải một người ở ngay vị trí ngã rẽ.
Chóp mũi của Thịnh Tường bị đụng đến mức đau xót, hai tay cô buông lỏng xuống.
Cô khẽ rít lên một tiếng, đôi mắt ứa nước do phản xạ sinh lý, sau đó cô vật vã ngẩng đầu lên.
Sau khi Thẩm Ngôn Lễ bị đụng, phản ứng đầu tiên là anh đã đẩy người đó ra, đến khi nhìn lại anh mới nhìn rõ người đó là ai.
Là Thịnh Tường.
Anh nhìn thẳng vào đôi mắt ngấn nước của cô gái, một lúc sau mới chậm rãi nói.
"Cậu ổn chứ?"
Thịnh Tường xoa xoa cánh tay của mình, gật đầu nói: “Ừm, tôi không sao.”
Tuy nhiên cô còn chưa kịp thắc mắc tại sao Thẩm Ngôn Lễ lại xuất hiện ở đây.
Thì trong đầu của Thịnh Tường đột nhiên “ting” lên một tiếng.
"Á... Tài liệu của tôi!"
Sau cú va chạm vừa rồi, tay cô vô tình buông lỏng ra nên hình như túi đựng tài liệu đã bị trượt xuống rồi.
Thịnh Tường không màng đến việc xoa vai mình nữa, cô vội vàng quay lại tìm chúng.
Cô nhìn tới nhìn lui nhưng vẫn không hề nhìn thấy bóng dáng của chiếc túi đâu.
Cho đến khi Thẩm Ngôn Lễ bước tới, chỉ vào bảng cảnh báo màu vàng đó: "Tài liệu mà cậu đang nói đến là cái đó à?"
Thịnh Tường nhìn theo động tác của anh, trong lúc quay đầu lại cô đã thầm nghĩ những câu đại loại như… “Có lẽ sẽ không xui xẻo đến như vậy đâu.”
Khi ánh mắt cô nhìn qua đó, suy nghĩ của cô cũng đã thành sự thực.
Túi đựng tài liệu mềm nhũn nằm quanh cái hố, một nửa chiếc túi đã chìm trong nước, có lẽ là bởi vì bị thảy qua đó nên trên bề mặt túi bị bám rất nhiều bùn đất.
Đó là chiếc túi đựng tài liệu mà cô đã lấy từ Học viện Khoa học Quân sự Hàng không về, bên trong có rất nhiều tài liệu đều là những tài liệu cơ mật.
Bị ngâm trong nước như thế này thì tiêu mất.
Vào khoảnh khắc này, trong lòng cô cảm thấy vô cùng nặng nề.
Vào giây phút quan trọng Thịnh Tường vẫn tỏ ra rất bình tĩnh, cô hít một hơi thật sâu rồi đi thẳng tới đó, đang định cúi người xuống nhặt lên.
“Cậu đứng đó đi, để tôi.” Thẩm Ngôn Lễ đã chặn cô lại, anh bước về phía trước một chút.
Ngay sau đó, anh cúi người xuống, giơ đầu ngón tay ra cầm chiếc túi đựng tài liệu lên.
Khi chiếc túi được nhặt lên, dưới đáy vẫn còn đang nhiễu những giọt nước bùn.
Ánh mắt của Thịnh Tường dán chặt vào túi đựng tài liệu: “Bên trong chắc bị ướt hết rồi…”
Thẩm Ngôn Lễ hỏi cô: “Tài liệu này quan trọng lắm à?”
Thịnh Tường gật đầu, cô còn chưa nghĩ ra cách giải quyết vấn đề khó khăn này thì nghe thấy Thẩm Ngôn Lễ gọi cô.
Cô gái ngước mắt lên thì chạm phải ánh mắt đang nhìn qua của anh.
…
Căn hộ bên ngoài khuôn viên trường của Thẩm Ngôn Lễ nằm ở Hoa Ấm, đây là một căn hộ hai tầng cao cấp, được bố trí rộng rãi, ba mặt đều có cửa sổ sát đất bằng kính trong suốt, vô cùng sáng sủa. Khi không kéo rèm, mọi khung cảnh và ánh sáng bên ngoài đều được thu vào trong căn hộ.
Sông Hoài nằm ngay bên dưới tòa nhà, về đêm có thể thấp thoáng nhìn thấy cây cầu lớn bắc ngang qua sông, tạo thành một điểm sáng thẳng tắp.
Tầng trên là hồ bơi và phòng máy tính, tầng dưới là phòng ngủ và phòng nghỉ ngơi.
Tuy nhiên, mặc dù nói là có tổng cộng hai tầng nhưng theo thói quen cá nhân, cộng với việc sau khi lên đại học anh mới đến Kinh Hoài, có tính trừ hao đi nữa thì anh cũng mới ở đây chưa lâu lắm, cho nên đồ đạc để ở bên này cũng không nhiều.
Bao gồm cả chiếc xe của anh.
Mấy ngày nay, mấy chiếc xe của Thẩm Ngôn Lễ để ở Kinh Hoài đều đã được mang đi bảo trì hết rồi.
Là Tiêu Tự đã đưa anh về từ Kim Đỉnh.
Chỉ là trước khi anh kịp trở về căn hộ thì đã đụng trúng Thịnh Tường.
Thẩm Ngôn Lễ nhìn cô gái đang ngồi trên ghế sô pha, từ lúc vào nhà đến giờ cô vẫn chưa nhúc nhích qua, anh hỏi cô: “Bí thư vẫn chưa trả lời tin nhắn của cậu à?”
"Ừm, vừa rồi chúng tôi đang nói chuyện, ông ấy nói không sao, bảo tôi hãy nghĩ cách để phơi khô nó." Thịnh Tường dán mắt vào màn hình điện thoại: "Ông ấy nói tài liệu này sau đó còn phải đưa cho lãnh đạo nhà trường xem qua nữa.”
Lúc nãy, khi hai người còn đang ở dưới lầu, Thịnh Tường đã lập tức gọi điện cho bí thư, sau khi có được sự cho phép của ông ấy, cô mới mở túi đựng tài liệu ra xem có bị ướt nghiêm trọng không.
Ngoài ra, Thịnh Tường còn hỏi thêm rằng liệu cô có thể đến Học viện Khoa học Quân sự Hàng không lấy một bản khác hay không nhưng nhận được câu trả lời là không có bản sao nào nữa.
Nếu không thì cũng không cần phái người đích thân đến lấy.
Sau đó, Thẩm Ngôn Lễ liếc nhìn vài cái rồi cầm lấy điện thoại, không rõ anh và bí thư đã nói chuyện gì với nhau.
Tuy nhiên, từ đầu đến cuối bí thư chưa từng trách móc cô mà còn hướng dẫn cô cách giải quyết.
Trước mắt, cô đã chụp từng bức ảnh cụ thể rồi gửi cho bí thư.
“Ừm.” Thẩm Ngôn Lễ ngồi ở góc bên kia của ghế sô pha, thả lỏng đôi chân dài, uể oải đáp lại cô.
Anh đặt xấp tài liệu lên bàn trà bằng đá cẩm thạch rồi tách từng tờ một ra phơi. Sau đó, anh lại mang máy sấy tóc tới, bật ở mức nhỏ nhất rồi thổi từ từ.
Những tờ giấy này đều bị ướt ở nửa phần dưới, ngoại trừ một số phần bị lấm lem bùn đất ra, có một số tờ chữ viết đã bị phai mất, không thể đọc rõ được nữa.
Anh chọn ra vài tờ rồi nói: "Để tí nữa tôi sẽ khôi phục chúng, gõ một bản mới cho cậu."
"Thật sự có thể khôi phục được sao? Bí thư cho phép rồi à?" Thịnh Tường nhìn về phía anh.
Thẩm Ngôn Lễ cúi cằm xuống: “Trước mắt cũng không còn cách nào khác nữa rồi, may là đó không phải là tài liệu cơ mật được đóng mộc, nếu không thì tôi cũng không giúp được gì.”
Anh khựng lại một chút rồi nhìn thẳng vào mắt cô: “Giọng điệu vừa rồi của cậu là cậu không tin tôi sao?”
Thịnh Tường nhìn Thẩm Ngôn Lễ một lúc lâu, sau đó nhanh chóng lắc đầu: "Không có."
Ngưng một chút, cô gái nói thêm: "Tôi không có không tin cậu."
Cô chỉ là...
Câu nói đã đến bên miệng, Thịnh Tường chậm rãi nói: "Làm phiền cậu rồi."
“Câu này không cần cậu nói.” Thẩm Ngôn Lễ nhướng mày: “Là tôi đụng phải cậu, cho nên bây giờ coi như đang trả nợ thôi.”
Sau đó anh đã nhanh chóng rời đi, không rõ anh đã đi vào căn phòng nào, có lẽ là để thực hiện việc khôi phục tài liệu mà anh đã nói.
Xung quanh không còn ai nữa, Thịnh Tường cất điện thoại đi, ánh mắt từ từ nhìn khắp xung quanh.
Chỗ này của Thẩm Ngôn Lễ khá là trống trải, trong phòng thấp thoáng mùi hương mà trước đây cô đã từng ngửi thấy trên người anh, một mùi hương nồng nàn và sảng khoái, trong mùi hương bạc hà có phảng phất thêm mùi thảo dược.
Phía trước ghế so pha và bàn trà là một màn hình đen khổng lồ, có một số trò chơi điện tử và máy chơi game được bày vương vãi ở bên cạnh.
Chiếc kệ bên phải nằm vắt ngang cạnh cầu thang, từ trên xuống dưới chiếm hết chiều rộng của hai tầng.
Trên kệ được trưng bày đầy các mô hình máy bay với nhiều kiểu dáng khác nhau.
Ngoài mô hình máy bay ra thì không còn thứ gì khác nữa.
Sau khi nhìn ngắm sơ qua một lượt, Thịnh Tường ngồi xuống ghế so pha, cúi đầu chán nản nhìn xuống đất.
Trước mặt cô là ly nước nóng mà lúc nãy anh đã rót cho cô, trong ly vẫn còn hơi nóng bốc lên.
Nhưng có lẽ là do thời tiết càng ngày càng lạnh nên hơi nóng trước đó đang bốc khói nghi ngút đã nhanh chóng biến mất rồi ngưng tụ trên thành ly.
Bầu trời bên ngoài cửa sổ đầy u tối giống như tâm trạng hiện giờ của cô vậy.
Kể từ khi Thẩm Ngôn Lễ đưa Thịnh Tường đến đây, tâm trí của cô dường như có chút ngừng hoạt động rồi.
Chuyện xảy ra quá đột ngột và cô không hề có sự chuẩn bị trước.
Cô cũng không ngờ rằng bây giờ đã muộn như vậy rồi mà cô vẫn còn ở trong căn hộ của Thẩm Ngôn Lễ.
Đợi anh làm xong tài liệu.
Khi nhìn sang Thẩm Ngôn Lễ đang ngồi trước mặt, anh ta lại chợt nhớ ra một chuyện khác mà anh ta tự cho là khá thú vị.
“Này, tôi bảo này.” Tiêu Tự thấy Thẩm Ngôn Lễ không quan tâm tới mình, anh ta lại đá anh một cái: “Cậu Thẩm, cậu biết Ninh Viễn Tuyết đúng chứ?”
Ninh Viễn Tuyết là sinh viên năm hai xuất sắc nhất khoa Tài chính của Đại học Hàng không vũ trụ Kinh Hoài, anh ấy có khuôn mặt tuấn tú, đẹp trai, trắng như tuyết, là anh chàng đẹp trai nổi tiếng của Đại học Hàng không vũ trụ.
Anh ấy còn ở chung với Thịnh Tường.
Tiêu Tự nhìn thấy vẻ mặt không quan tâm của Thẩm Ngôn Lễ, anh ta tăng thêm phần kịch tính: “Tôi vừa biết được một số tin tức...”
Anh ta dừng một chút, cố ý nói thêm: “Là chuyện liên quan tới anh ta và Thịnh Tường.”
Thực ra vào ngày hôm đó Tiêu Tự đã biết được chuyện này rồi, chỉ là bây giờ anh ta mới chợt nhớ ra.
Tuy nhiên, anh ta cảm thấy mình không thể tiết lộ ngay được mà phải kích thích sự tò mò của ông phật Thẩm mới được.
Nhưng bây giờ, phản ứng của đối phương hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Tiêu Tự.
"Tôi không quan tâm."
Thẩm Ngôn Lễ không thèm ngướng mắt lên, anh cất điện thoại đi rồi bước sang một bên.
Tiêu Tự: ?
Lẽ ra phản ứng của anh không nên như vậy mới đúng.
Nghĩ đến đây, anh ta lại nói lớn: “Cậu có nghe tôi nói gì không đó? Tôi nói mối quan hệ của anh ta với Thịnh Tường, là Ninh Viễn Tuyết với Thịnh Tường đó.”
Tuy nhiên, Thẩm Ngôn Lễ cũng không hề liếc mắt nhìn qua.
Tiêu Tự nghẹn ngào một chút, nhìn thái độ ung dung của anh... Quả thực như anh đã nói, đó là bộ dạng không hề có hứng thú.
"..."
Lần đầu tiên Tiêu Tự có cảm thấy nghi ngờ cuộc đời này đến như vậy.
Như vậy không đúng một chút nào cả?
...
Không đề cập đến lần này, về sau Tiêu Tự cũng đã thăm dò Thẩm Ngôn Lễ về vấn đề này mấy lần nhưng không lần nào anh ta nhận lại được bất kỳ sự phản hồi nào từ anh.
Thời gian không ngừng tiến về phía trước, thế rồi rất nhanh Đại học Hàng không vũ trụ Kinh Hoài cũng đã đến với kỳ nghỉ ngắn hạn đặc biệt vào cuối mùa thu hàng năm, kỳ nghỉ kéo dài tổng cộng sáu ngày.
Đây được coi là nét truyền thống nổi bật của nhà trường.
Tuy nhiên, nếu tìm hiểu nguyên nhân sâu xa của kỳ nghỉ thì là vì ngôi trường có đến tận ba sân trường cần được bảo trì.
Trong khoảng thời gian này, cơ sở đào tạo hàng không của Đại học Hàng không vũ trụ cũng sẽ được kiểm tra chuyên sâu và bảo trì hàng năm.
Cộng thêm việc sắp chuyển mùa nên mới có kỳ nghỉ thu tương ứng với kỳ nghỉ xuân này.
Ninh Viễn Tuyết và Lê Nghệ tranh thủ khoảng thời gian trường cho nghỉ đã trở về Giang Nam để thờ cúng tổ tiên.
Thịnh Tường thì do phải chạy việc vặt cho bí thư, hơn nữa, Học viện Tiếp viên hàng không thỉnh thoảng lại có những buổi đào tạo bổ sung nên cô hoàn toàn không có thời gian rảnh rỗi nên đành một mình ở lại Đại học Hàng không vũ trụ.
Trong những ngày nghỉ, việc kinh doanh của các tiệm thêu không được tốt cho lắm.
Thịnh Tường cảm thấy cũng yên tĩnh nên cô dứt khoát làm theo lời dặn của Lê Nghệ, nhân lúc trong kỳ nghỉ thì đóng cửa vài ngày.
Chỗ Ninh Viễn Tuyết làm gia sư đã được anh ấy báo trước là sẽ để cô đi dạy thay.
Phụ huynh của học sinh đó cũng thông cảm nên không có phản đối gì, sau khi nhìn thấy kết quả kỳ thi đại học của Thịnh Tường thì gật đầu đồng ý ngay.
Trong kỳ nghỉ, Thịnh Tường đã ngủ nướng suốt mấy ngày, giờ đây đã cảm thấy tràn đầy sinh lực.
Trước khi đi dạy kèm vào ngày hôm đó, cô đã cố tình đến Học viện Khoa học Quân sự Hàng không ở trung tâm thành phố để lấy tài liệu đưa cho bí thư sau khi ông ấy đi khảo sát thực địa về vào ngày hôm sau.
Vào kỳ nghỉ, văn phòng hành chính của Đại học Hàng không vũ trụ Kinh Hoài vẫn bận rộn như mọi khi. Vì thế, bí thư đều nhờ cô làm giúp những công việc quan trọng.
Thịnh Tường cũng sẵn lòng làm những chuyện đó, cô chỉ đơn giản coi đó là một sự rèn luyện, chạy đến chạy lui như thế cũng có thể coi như đang giúp bản thân cải thiện hơn.
Những ngày qua, có một đợt lạnh kéo dài, gió lạnh từ phía nam Siberia thổi vào khiến nhiệt độ giảm mạnh.
Vào tối hôm bắt đầu kỳ nghỉ còn có mưa đá, lúc đó Thịnh Tường đang ở một mình ở sân sau. Thấy vậy, cô không khỏi tò mò, giơ tay ra chọc chọc vào những viên đá, thế nhưng lại nhận lấy vài cục đá "bất ngờ" rơi từ trên trời rơi xuống.
Thịnh Tường trở về từ Học viện Khoa học Quân sự Hàng không còn phải gấp rút chạy đi dạy kèm cho học sinh.
Lúc này cô đã cảm nhận được bầu không khí đã trở lạnh, mùa thu đang dần dần trôi qua, còn mùa đông của một năm mới cũng đang dần đến gần rồi.
Nơi Ninh Viễn Tuyết dạy kèm là một khu chung cư cao cấp tên là Hoa Ấm, là một chi nhánh bất động sản nổi tiếng dưới trướng tập đoàn Thẩm thị. Ngoài danh hiệu nổi tiếng ra, nơi đây còn đắt giá ở việc có một môi trường tốt và hệ thống bảo vệ của chế độ quản gia riêng.
Trước đây, Thịnh Tường đã từng đến Hoa Ấm đưa tài liệu giảng dạy cho Ninh Viễn Tuyết nên cô không lạ gì nơi này.
Cô làm theo lời hướng dẫn của phụ huynh học sinh dạy kèm để vào trong, rất nhanh chóng cô đã đến nơi.
Gia đình của học sinh dạy kèm rất nhiệt tình, sau khi kết thúc buổi học họ còn hỏi cô có muốn họ đưa về không, họ nói là vì dạo này trời đã trở lạnh và cũng tối nhanh hơn nhưng Thịnh Tường đã lịch sự từ chối.
Cô có thể từ từ đi bộ về, không việc gì phải vội.
Thịnh Tường cũng không lấy túi đồ ăn mà phụ huynh nhất quyết đòi đưa cho, cô chỉ vẫy vẫy chiếc túi tài liệu trong tay… Vừa mang về từ Học viện Khoa học Quân sự Hàng không rồi rời đi.
Sau khi ra khỏi thang máy, cô đẩy cửa kính bước ra rồi chậm rãi bước xuống bậc thang.
Khi đi qua con đường có hình thang, Thịnh Tường dừng lại một lúc rồi đặc biệt chú ý đến mặt đất.
Trước đó, phụ huynh của học sinh đã nhắc nhở cô rằng cách đây vài ngày có trận mưa đá đã làm sàn gỗ phía dưới tòa nhà bị vỡ thành một cái hố.
Vốn ở đó có trồng một rừng tre nhưng có lẽ sàn nhà đã bị kiến mối ăn mòn nên trở nên cực kỳ mỏng manh.
Sau khi trải qua một khoảng thời gian dài thì giờ đây bị vỡ cũng không có gì đáng ngạc nhiên.
Qua sáng hôm sau, có người chạy bộ vào buổi sáng không thấy được cái hố, vừa bị trượt ngã rồi lại giẫm phải cái hố đó. Sau cùng, lúc đang ở trên xe cấp cứu, người đó mới gửi tin nhắn vào nhóm các chủ nhà… Nhắc nhở mọi người chú ý.
Mà bởi vì Hoa Ấm áp dụng hệ thống quản gia quản lý thay vì hệ thống dịch vụ quản lý nên việc sửa chữa ở khu vực này sớm nhất thì cũng phải mất đến vài ngày.
Suy cho cùng, đối với một cái hố như vậy thì phải vận chuyển sàn gỗ theo bộ từ nước ngoài đến để lắp vào thay thế.
Lúc này, Thịnh Tường đã nhìn thấy nó rồi, trong hố có nước chảy vào và còn lẫn vào một chút bùn đất chảy từ rừng tre gần đó.
Có một chủ nhà tốt bụng đã treo một tấm bảng cảnh báo “Chú ý” màu vàng khá nổi bật.
Cô đang nghĩ đến việc phải tránh khỏi cái hố nên ánh mắt liên tục nhìn qua đó, tập trung vào bảng cảnh báo, vừa bước xuống bậc thang, trong lúc đang định tiếp tục đi về phía trước thì bước đi chưa được vài bước, cô lại vô tình không để ý nên đã đụng phải một người ở ngay vị trí ngã rẽ.
Chóp mũi của Thịnh Tường bị đụng đến mức đau xót, hai tay cô buông lỏng xuống.
Cô khẽ rít lên một tiếng, đôi mắt ứa nước do phản xạ sinh lý, sau đó cô vật vã ngẩng đầu lên.
Sau khi Thẩm Ngôn Lễ bị đụng, phản ứng đầu tiên là anh đã đẩy người đó ra, đến khi nhìn lại anh mới nhìn rõ người đó là ai.
Là Thịnh Tường.
Anh nhìn thẳng vào đôi mắt ngấn nước của cô gái, một lúc sau mới chậm rãi nói.
"Cậu ổn chứ?"
Thịnh Tường xoa xoa cánh tay của mình, gật đầu nói: “Ừm, tôi không sao.”
Tuy nhiên cô còn chưa kịp thắc mắc tại sao Thẩm Ngôn Lễ lại xuất hiện ở đây.
Thì trong đầu của Thịnh Tường đột nhiên “ting” lên một tiếng.
"Á... Tài liệu của tôi!"
Sau cú va chạm vừa rồi, tay cô vô tình buông lỏng ra nên hình như túi đựng tài liệu đã bị trượt xuống rồi.
Thịnh Tường không màng đến việc xoa vai mình nữa, cô vội vàng quay lại tìm chúng.
Cô nhìn tới nhìn lui nhưng vẫn không hề nhìn thấy bóng dáng của chiếc túi đâu.
Cho đến khi Thẩm Ngôn Lễ bước tới, chỉ vào bảng cảnh báo màu vàng đó: "Tài liệu mà cậu đang nói đến là cái đó à?"
Thịnh Tường nhìn theo động tác của anh, trong lúc quay đầu lại cô đã thầm nghĩ những câu đại loại như… “Có lẽ sẽ không xui xẻo đến như vậy đâu.”
Khi ánh mắt cô nhìn qua đó, suy nghĩ của cô cũng đã thành sự thực.
Túi đựng tài liệu mềm nhũn nằm quanh cái hố, một nửa chiếc túi đã chìm trong nước, có lẽ là bởi vì bị thảy qua đó nên trên bề mặt túi bị bám rất nhiều bùn đất.
Đó là chiếc túi đựng tài liệu mà cô đã lấy từ Học viện Khoa học Quân sự Hàng không về, bên trong có rất nhiều tài liệu đều là những tài liệu cơ mật.
Bị ngâm trong nước như thế này thì tiêu mất.
Vào khoảnh khắc này, trong lòng cô cảm thấy vô cùng nặng nề.
Vào giây phút quan trọng Thịnh Tường vẫn tỏ ra rất bình tĩnh, cô hít một hơi thật sâu rồi đi thẳng tới đó, đang định cúi người xuống nhặt lên.
“Cậu đứng đó đi, để tôi.” Thẩm Ngôn Lễ đã chặn cô lại, anh bước về phía trước một chút.
Ngay sau đó, anh cúi người xuống, giơ đầu ngón tay ra cầm chiếc túi đựng tài liệu lên.
Khi chiếc túi được nhặt lên, dưới đáy vẫn còn đang nhiễu những giọt nước bùn.
Ánh mắt của Thịnh Tường dán chặt vào túi đựng tài liệu: “Bên trong chắc bị ướt hết rồi…”
Thẩm Ngôn Lễ hỏi cô: “Tài liệu này quan trọng lắm à?”
Thịnh Tường gật đầu, cô còn chưa nghĩ ra cách giải quyết vấn đề khó khăn này thì nghe thấy Thẩm Ngôn Lễ gọi cô.
Cô gái ngước mắt lên thì chạm phải ánh mắt đang nhìn qua của anh.
…
Căn hộ bên ngoài khuôn viên trường của Thẩm Ngôn Lễ nằm ở Hoa Ấm, đây là một căn hộ hai tầng cao cấp, được bố trí rộng rãi, ba mặt đều có cửa sổ sát đất bằng kính trong suốt, vô cùng sáng sủa. Khi không kéo rèm, mọi khung cảnh và ánh sáng bên ngoài đều được thu vào trong căn hộ.
Sông Hoài nằm ngay bên dưới tòa nhà, về đêm có thể thấp thoáng nhìn thấy cây cầu lớn bắc ngang qua sông, tạo thành một điểm sáng thẳng tắp.
Tầng trên là hồ bơi và phòng máy tính, tầng dưới là phòng ngủ và phòng nghỉ ngơi.
Tuy nhiên, mặc dù nói là có tổng cộng hai tầng nhưng theo thói quen cá nhân, cộng với việc sau khi lên đại học anh mới đến Kinh Hoài, có tính trừ hao đi nữa thì anh cũng mới ở đây chưa lâu lắm, cho nên đồ đạc để ở bên này cũng không nhiều.
Bao gồm cả chiếc xe của anh.
Mấy ngày nay, mấy chiếc xe của Thẩm Ngôn Lễ để ở Kinh Hoài đều đã được mang đi bảo trì hết rồi.
Là Tiêu Tự đã đưa anh về từ Kim Đỉnh.
Chỉ là trước khi anh kịp trở về căn hộ thì đã đụng trúng Thịnh Tường.
Thẩm Ngôn Lễ nhìn cô gái đang ngồi trên ghế sô pha, từ lúc vào nhà đến giờ cô vẫn chưa nhúc nhích qua, anh hỏi cô: “Bí thư vẫn chưa trả lời tin nhắn của cậu à?”
"Ừm, vừa rồi chúng tôi đang nói chuyện, ông ấy nói không sao, bảo tôi hãy nghĩ cách để phơi khô nó." Thịnh Tường dán mắt vào màn hình điện thoại: "Ông ấy nói tài liệu này sau đó còn phải đưa cho lãnh đạo nhà trường xem qua nữa.”
Lúc nãy, khi hai người còn đang ở dưới lầu, Thịnh Tường đã lập tức gọi điện cho bí thư, sau khi có được sự cho phép của ông ấy, cô mới mở túi đựng tài liệu ra xem có bị ướt nghiêm trọng không.
Ngoài ra, Thịnh Tường còn hỏi thêm rằng liệu cô có thể đến Học viện Khoa học Quân sự Hàng không lấy một bản khác hay không nhưng nhận được câu trả lời là không có bản sao nào nữa.
Nếu không thì cũng không cần phái người đích thân đến lấy.
Sau đó, Thẩm Ngôn Lễ liếc nhìn vài cái rồi cầm lấy điện thoại, không rõ anh và bí thư đã nói chuyện gì với nhau.
Tuy nhiên, từ đầu đến cuối bí thư chưa từng trách móc cô mà còn hướng dẫn cô cách giải quyết.
Trước mắt, cô đã chụp từng bức ảnh cụ thể rồi gửi cho bí thư.
“Ừm.” Thẩm Ngôn Lễ ngồi ở góc bên kia của ghế sô pha, thả lỏng đôi chân dài, uể oải đáp lại cô.
Anh đặt xấp tài liệu lên bàn trà bằng đá cẩm thạch rồi tách từng tờ một ra phơi. Sau đó, anh lại mang máy sấy tóc tới, bật ở mức nhỏ nhất rồi thổi từ từ.
Những tờ giấy này đều bị ướt ở nửa phần dưới, ngoại trừ một số phần bị lấm lem bùn đất ra, có một số tờ chữ viết đã bị phai mất, không thể đọc rõ được nữa.
Anh chọn ra vài tờ rồi nói: "Để tí nữa tôi sẽ khôi phục chúng, gõ một bản mới cho cậu."
"Thật sự có thể khôi phục được sao? Bí thư cho phép rồi à?" Thịnh Tường nhìn về phía anh.
Thẩm Ngôn Lễ cúi cằm xuống: “Trước mắt cũng không còn cách nào khác nữa rồi, may là đó không phải là tài liệu cơ mật được đóng mộc, nếu không thì tôi cũng không giúp được gì.”
Anh khựng lại một chút rồi nhìn thẳng vào mắt cô: “Giọng điệu vừa rồi của cậu là cậu không tin tôi sao?”
Thịnh Tường nhìn Thẩm Ngôn Lễ một lúc lâu, sau đó nhanh chóng lắc đầu: "Không có."
Ngưng một chút, cô gái nói thêm: "Tôi không có không tin cậu."
Cô chỉ là...
Câu nói đã đến bên miệng, Thịnh Tường chậm rãi nói: "Làm phiền cậu rồi."
“Câu này không cần cậu nói.” Thẩm Ngôn Lễ nhướng mày: “Là tôi đụng phải cậu, cho nên bây giờ coi như đang trả nợ thôi.”
Sau đó anh đã nhanh chóng rời đi, không rõ anh đã đi vào căn phòng nào, có lẽ là để thực hiện việc khôi phục tài liệu mà anh đã nói.
Xung quanh không còn ai nữa, Thịnh Tường cất điện thoại đi, ánh mắt từ từ nhìn khắp xung quanh.
Chỗ này của Thẩm Ngôn Lễ khá là trống trải, trong phòng thấp thoáng mùi hương mà trước đây cô đã từng ngửi thấy trên người anh, một mùi hương nồng nàn và sảng khoái, trong mùi hương bạc hà có phảng phất thêm mùi thảo dược.
Phía trước ghế so pha và bàn trà là một màn hình đen khổng lồ, có một số trò chơi điện tử và máy chơi game được bày vương vãi ở bên cạnh.
Chiếc kệ bên phải nằm vắt ngang cạnh cầu thang, từ trên xuống dưới chiếm hết chiều rộng của hai tầng.
Trên kệ được trưng bày đầy các mô hình máy bay với nhiều kiểu dáng khác nhau.
Ngoài mô hình máy bay ra thì không còn thứ gì khác nữa.
Sau khi nhìn ngắm sơ qua một lượt, Thịnh Tường ngồi xuống ghế so pha, cúi đầu chán nản nhìn xuống đất.
Trước mặt cô là ly nước nóng mà lúc nãy anh đã rót cho cô, trong ly vẫn còn hơi nóng bốc lên.
Nhưng có lẽ là do thời tiết càng ngày càng lạnh nên hơi nóng trước đó đang bốc khói nghi ngút đã nhanh chóng biến mất rồi ngưng tụ trên thành ly.
Bầu trời bên ngoài cửa sổ đầy u tối giống như tâm trạng hiện giờ của cô vậy.
Kể từ khi Thẩm Ngôn Lễ đưa Thịnh Tường đến đây, tâm trí của cô dường như có chút ngừng hoạt động rồi.
Chuyện xảy ra quá đột ngột và cô không hề có sự chuẩn bị trước.
Cô cũng không ngờ rằng bây giờ đã muộn như vậy rồi mà cô vẫn còn ở trong căn hộ của Thẩm Ngôn Lễ.
Đợi anh làm xong tài liệu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.