Chương 35:
Chấp Thông Nhất Căn
07/09/2024
Nói là đang khôi phục lại nhưng hình như đã rất lâu rồi Thẩm Ngôn Lễ không có động tĩnh gì.
Bởi vì Thịnh Tường đang đợi anh nên cô không nghịch điện thoại hay làm gì khác, chỉ im lặng chờ đợi.
Trong thời gian này, cô cảm thấy hơi mệt mỏi, mí mắt ríu vào nhau.
"Cậu có muốn ăn gì không?"
Một giọng nói đột ngột kéo tâm hồn đang lơ đãng ngoài không trung của Thịnh Tường trở lại.
Cô uể oải ngước mắt lên, nhìn thấy Thẩm Ngôn Lễ đang đứng trước mặt mình.
Anh nheo mắt lại, không biết đã nhìn sang bên này bao lâu rồi.
"Hả?" Thịnh Tường vẫn còn hơi mơ màng, giọng nói có phần nhẹ nhàng dịu dàng.
Cô chậm rãi dụi mắt, nhìn về phía anh: "Không sao, không cần đâu, tôi cũng không đói lắm."
Cô gái ngồi thẳng dậy, hỏi lại: "Cậu bận đến tận giờ này cơ à? Có mệt không?"
"Cậu nói xem tôi có mệt không."
Thẩm Ngôn Lễ vừa nói vừa ngồi xuống bên cạnh cô, đôi chân dài hơi dang rộng ra cong lên.
Chiếc ghế sô pha mềm mại hơi lõm thành một độ cong hướng xuống dưới sau khi anh ngồi xuống, lắc lư về phía cô.
Vì động tác ngồi xuống vừa rồi nên chân anh hơi đung đưa, thỉnh thoảng lại lướt qua bên chân cô.
"Tài liệu đã được khôi phục một nửa, cậu đợi một lát." Anh nói: "Tôi đi nghỉ ngơi trước đây."
Thịnh Tường đáp lại, ngước mắt lên nhìn anh.
Nhưng cô lại phát hiện không biết Thẩm Ngôn Lễ đã nhìn sang từ lúc nào.
Anh quay mặt sang một bên, cả người lười biếng tựa vào ghế sô pha.
Chiếc đèn được lắp âm tường chiếu rọi xuống, làm tôn lên một bên đường cong chân mày cực kỳ đẹp của anh, độ cong vừa phải.
Nghiêm túc mà nói, ngoại hình của Thẩm Ngôn Lễ là cái kiểu cực kỳ hút gái.
Chỉ có điều tính cách của anh rất khó đoán, có lúc cảm thấy anh lười biếng, không quan tâm đến bất cứ chuyện gì, có lúc lại cảm thấy anh buông thả phóng túng, không biết kiềm chế.
Trước đây, cô sẽ tin tưởng anh một cách khó hiểu, không cần lý do, cảm thấy giao việc cho anh là đúng đắn, khiến người ta yên tâm.
Nhưng đa số thời điểm thì trong mắt Thịnh Tường, cô chỉ cảm thấy... Thẩm Ngôn Lễ trước mặt cô cực kỳ xấu xa.
Giống như bây giờ.
Ánh mắt anh nhìn qua đây ướt át cháy bỏng, cực kỳ nồng nhiệt trong màn đêm yên tĩnh, giống như ánh sáng xanh bên rìa ngọn lửa, âm thầm cháy bùng lên.
Dường như cô cũng bị ngọn lửa vô hình này phát hiện, một nửa gương mặt đang khuất trong bóng tối lại lặng lẽ nóng bừng lên.
Nhưng những lời muốn ngăn cản anh lại dừng lại giữa chừng, không thể thốt lên thành câu.
Thịnh Tường không biết nên nói gì, so với dĩ vãng, loại cảm giác này giống như đột nhiên bị treo trên cao, chỉ trong nháy mắt đã khiến tim người ta đập loạn.
Chỉ là kiểu quan sát này không kéo dài được lâu.
Sau một khoảng thời gian khá lâu, cuối cùng Thẩm Ngôn Lễ cũng nhìn đi chỗ khác.
Một lúc sau, anh đứng dậy đi đến phòng bếp không gian mở, lại rót cho cô một cốc nước nóng.
...
Ngoài trời hình như lại bắt đầu mưa.
Mưa ngày càng lớn rơi xuống toàn bộ thành phố, những giọt nước đập vào cửa sổ sát đất, chẳng mấy chốc đã khiến mọi thứ trở nên mờ ảo mông lung.
Dòng xe cộ tấp nập bên ngoài biến thành một khung cảnh rực rỡ lạ lùng.
Lúc bị gọi dậy, Thịnh Tường phát hiện trên người mình có đắp một chiếc chăn màu xám nhạt.
"Cậu vừa mới ngủ quên."
"Bây giờ là mấy giờ rồi?"
Thịnh Tường trằn trọc tỉnh dậy, nhìn về phía bức tường, ở đó có một chiếc đồng hồ thạch anh, kim đồng hồ tích tắc chậm rãi chuyển động.
Đồng hồ hiển thị mười giờ rưỡi.
"Cũng đã muộn rồi." Thẩm Ngôn Lễ thản nhiên trả lời, nói với cô: "Tài liệu đã được khôi phục nhưng để phòng trường hợp không dùng được, tốt nhất cậu nên mang theo cả bản cũ và bản mới."
Thẩm Ngôn Lễ người cao chân dài, sải bước đi tới, hơi cúi người đặt cả hai bản tài liệu cũ và mới xuống cho bí thư so sánh: "Cầm cẩn thận."
Thịnh Tường đứng dậy nhận lấy, động tác có chút gấp gáp: "Vậy tôi..."
Cô nói được một nửa lại dừng lại, dường như cảm thấy như vậy có vẻ mình hơi vội vã, bèn hơi hạ giọng nói: "Muộn như vậy rồi, tôi về trước đây."
Lúc này đêm đã khuya, trong một căn hộ, chỉ có trai đơn gái chiếc.
Cô không tiện ở lại quá lâu.
Thẩm Ngôn Lễ nghe xong lùi lại mấy bước, dựa lưng vào ghế sô pha, một lúc lâu không lên tiếng.
Tay anh xoay chiếc chìa khóa xe không biết từ đâu lấy ra, nhàn nhã vung vẩy cái chìa khóa: "Đúng lúc tôi cũng định mang xe đi sửa, chúng ta cùng đi qua đó, tôi đưa cậu đi."
"Nhưng cũng đã muộn rồi, bên ngoài vẫn đang mưa." Thịnh Tường nhắc nhở anh.
Nếu anh nhất quyết muốn làm vậy, đưa cô về xong anh lại đi bộ về, bên ngoài trời mưa to như thế, đi hai chuyến không chừng cũng phải mất ba bốn mươi phút.
"Cậu dám đi một mình à?"
Thẩm Ngôn Lễ không cho Thịnh Tường cơ hội từ chối, tiện tay ném chìa khóa xe lên bàn trà.
Anh sải bước đôi chân dài của mình đi thẳng về phía cửa.
Qua một hồi lâu, thấy Thịnh Tường không nhúc nhích, anh quay lại nhìn cô nói: "Còn không mau đuổi theo."
...
Sau khi rời khỏi Hoa Ấm, Thẩm Ngôn Lễ cầm ô, cả hai sóng vai cạnh nhau.
Lúc vừa mới xuống dưới, trong lòng cô còn hơi sợ hãi, quay lại nhìn tấm bảng thông báo màu vàng, nó vẫn còn ở đó.
Trên đường đến Đại học Hàng không vũ trụ Kinh Hoài, trời mưa như trút nước, tiết thu lạnh lẽo, lầy lội ẩm ướt.
Những chiếc xe phóng nhanh qua hai bên đường, bên tai chỉ có tiếng nước mưa rơi xuống đập vào chiếc ô.
Hai người dùng chung một chiếc ô khó tránh khỏi sẽ chạm vào nhau.
Lúc vô tình chạm vào nhau qua lớp quần áo, Thẩm Ngôn Lễ kéo cô một cái tượng trưng.
Như bị điện giật, Thịnh Tường thì thầm nói: "... Tôi tự đi được."
Vừa nói xong, cô suýt nữa thì giẫm vào một cái hố ngầm.
Dòng nước lạnh bắn tung tóe lên khiến Thịnh Tường lại phải nghiêng người về phía Thẩm Ngôn Lễ, còn thuận tay túm lấy anh.
Thẩm Ngôn Lễ cúi đầu nhìn cô: "Không phải cậu nói cậu tự đi được sao, bạn Thịnh?"
Ẩn ý là... Thế bây giờ cô đang làm gì vậy.
Thịnh Tường cảm thấy hơi ấm ức, quay mặt sang chỗ khác.
Rất nhanh, trên đỉnh đầu truyền đến tiếng cười trêu chọc không chút giấu diếm.
Đến gần ngã tư đại học Hàng không vũ trụ, mặt đất hơi thấp hơn mực nước, trên đường xuất hiện đầy vũng nước.
Thẩm Ngôn Lễ lại liếc mắt nhìn cô, nhắc nhở: "Nếu cậu muốn túm thì túm cho chắc vào đấy."
Lúc hai người đến gần cổng trường thì đã qua mười một giờ, cổng trường đã đóng cửa.
Anh nhìn cổng trường hỏi: "Bây giờ phải làm sao?"
Thẩm Ngôn Lễ chưa kịp hỏi lại, cô gái bên cạnh đã giơ tay lên chọc chọc anh: "Cậu biết ở đại học Hàng không vũ trụ có lối đi phụ không?"
Chuyện này đương nhiên anh biết.
Nhưng cô chủ động đi tới, hơi thở như lan, hương hoa sơn chi trên người càng lúc càng nồng đượm.
Gương mặt trắng như sứ của cô gái trông cực kỳ yên tĩnh xinh đẹp trong đêm mưa ẩm ướt này.
Cô ngước mắt lên nhìn anh, khẽ mỉm cười, giống như đang nghĩ vậy mà lại có chuyện Thẩm Ngôn Lễ không biết: "Cậu không biết à? Tôi dẫn cậu đi."
Anh không nói gì.
Thịnh Tường rẽ trái, dẫn anh đi vòng qua hồ lau sậy kia.
Lúc dẫn anh đi, cô còn nhắc nhở: "Đường ở đây toàn bùn đất, mưa xuống sẽ hơi trơn trượt, lát nữa cậu về nhớ chú ý an toàn."
Thẩm Ngôn Lễ hơi nhướng mi, "ừ" một tiếng đáp lời.
Cho đến khi bọn họ dừng lại trước một cửa sổ, anh hơi khựng lại.
Thịnh Tường quay sang nhìn anh: "Được rồi, cậu dừng ở đây thôi, tôi đến nơi rồi."
Không thấy Thẩm Ngôn Lễ trả lời, chỉ thấy anh đang nhìn về phía cửa sổ, có vẻ rất hứng thú.
Dưới chiếc ô, anh hơi nhướng mày: "Hóa ra bên trong khung cửa sổ này là phòng của cậu?"
"Ừ, thực ra nơi này dẫn thẳng ra sân sau, phòng của tôi là căn phòng cuối cùng bên trái." Thịnh Tường chỉ vào bên cạnh cửa sổ: "Ở đó còn có sân phơi đồ, bình thường đều khóa cửa, lát nữa tôi sẽ đi vào từ chỗ đó."
Sau khi dẫn người tới sân phơi đồ, cô bám lấy tay anh, nhẹ nhàng nhảy qua hàng rào cao ngang ngực.
Thịnh Tường lấy chìa khóa mở cửa sân phơi đồ, thuận tay bật đèn lên rồi quay người chào tạm biệt Thẩm Ngôn Lễ.
Ban nãy đi dưới đêm mưa không nhìn rõ vẻ mặt và gương mặt anh.
Nhưng lúc này, ánh đèn lờ mờ của sân phơi đồ chiếu rọi thân hình cao lớn của Thẩm Ngôn Lễ.
Bàn tay với những khớp xương rõ ràng của anh cầm lấy cán dù, cằm hơi cúi xuống.
Vai trái của chiếc áo ướt đẫm.
Thịnh Tường im lặng một lát, vừa rồi cả quãng đường trở về, ngoài vũng nước tự mình giẫm phải thì cô không bị ướt chút nào.
Vì vậy vệt nước kia chỉ có thể là lúc che ô vừa rồi tạo ra.
Thẩm Ngôn Lễ cúi đầu nhìn đồng hồ, nói: "Muộn rồi, cậu vào đi."
Thịnh Tường đồng ý: "Vậy... Cậu về đến nhà thì nhắn tôi một tiếng nhé."
Sau đó, bóng dáng cô gái từ từ biến mất ở sân phơi đồ.
Thẩm Ngôn Lễ đứng đó một lúc rồi quay người định rời đi.
Ngay lúc anh định nhấc chân bước đi thì nghe thấy có người gọi mình.
"... Thẩm Ngôn Lễ!" Thịnh Tường mở cửa ban công ra, một lần nữa xuất hiện.
Cô vẫy tay với anh, ra hiệu cho anh lại gần.
Thịnh Tường nhìn thấy Thẩm Ngôn Lễ đi tới trước mặt, nói chuyện với anh qua hàng rào.
"Đừng để bị cảm lạnh. Còn nữa, vết thương trên trán của cậu vẫn cần phải chú ý một chút, đừng để dính nước mưa." Cô gái nhẹ giọng thì thầm dặn dò: "Trong này có một lọ thuốc cao, là thuốc mẹ tôi mang từ bên Giang Nam tới, cậu cầm lấy đi."
Thẩm Ngôn Lễ nghe xong hầu kết khẽ chuyển động, cúi đầu nhìn.
Lòng bàn tay cô gái từ từ mở ra, để lộ ra một túi băng gạc bằng vải bông và một lọ thuốc mỡ màu xanh đen.
...
Chuyện xảy ra ngày hôm đó diễn ra không lâu nhưng đã thành công khiến Thịnh Tường mơ đi mơ lại mấy lần.
Trong giấc mơ, Thẩm Ngôn Lễ mỉm cười, sau khi nghe thấy cô nói anh "xấu xa" thì anh lại càng xấu xa hơn, nhất quyết bắt cô phải cẩn thận dán băng lên vết thương của anh, ngày nào cũng phải giúp anh băng lại.
Lại một lần nữa băng vết thương cho anh xong, Thịnh Tường tỉnh dậy từ giấc mơ.
Cô vô thức nhìn về phía cửa sổ, chỉ nhìn thấy cái bóng mờ mờ ảo ảo, không nghe thấy tiếng động gì.
Gần đây, số người đi theo con đường nhỏ này đã ít hơn rất nhiều, cũng không còn thường xuyên như trước nữa.
Cô vuốt ngực, lập tức đứng dậy thay quần áo, chuẩn bị đi đến tòa nhà hành chính.
Tài liệu lần trước khôi phục đã được bí thư đọc qua rồi, nói là không có vấn đề gì lớn.
Sau đó bí thư lại hỏi cô có phải Thẩm Ngôn Lễ đã giúp cô không.
Thịnh Tường trả lời đúng thế, bí thư chỉ mỉm cười, không nói gì nữa.
Hôm nay cô sẽ qua chỗ bí thư để xử lý nốt những chuyện còn lại.
Sau kỳ nghỉ ngắn ngày, Lê Nghệ và Ninh Viễn Tuyết trở về, Thịnh Tường nhìn thấy trên bảng thông báo có dán thư mời tham gia hoạt động hỗ trợ vùng sâu vùng xa, cô bàn bạc với bọn họ, chuyện này coi như đã được quyết định sơ bộ.
Hàng năm đại học Hàng không vũ trụ Kinh Hoài đều có hoạt động cho sinh viên về quê dạy học, việc đăng ký hoàn toàn là tự nguyện, không có khen thưởng hay được cộng điểm gì nên cũng không được hoan nghênh như những hoạt động khác, dù sao thời gian và địa điểm được phân công khác nhau, rất khó kiểm soát nhưng cho dù như vậy vẫn lục tục có người đăng ký tham gia.
Thực ra Thịnh Tường đã muốn đi từ lâu rồi nhưng mới nhập học có rất nhiều việc phải làm.
Bây giờ việc học tập và cuộc sống đang dần ổn định, Thịnh Tường thấy có cơ hội thì lại càng muốn đi.
Hoạt động lần này kéo dài tổng cộng bốn ngày, thời gian hỗ trợ giảng dạy lâu hơn sẽ là vào kỳ nghỉ hè năm sau, kéo dài nửa tháng.
Tình cờ là sắp hết năm, Đại học Hàng không vũ trụ thường xuyên tổ chức các buổi diễn tập kỷ niệm một trăm năm thành lập trường.
Cộng thêm các lớp học thứ sáu đã bị hủy và hai ngày cuối tuần, cô chỉ cần xin nghỉ lớp học trưa thứ hai là được.
Thịnh Tường nghĩ tới đây, rất nhanh nhận được phản hồi của bí thư.
Cô phải đến tòa nhà hành chính để điền vào mẫu đơn làm tình nguyện viên, đồng thời còn phải viết thư giới thiệu đến dạy ở trường miền núi, đến lúc đó sẽ đưa cho hiệu trưởng bên kia xem.
Cuối thu trôi qua, đầu đông nhanh chóng ùa tới.
Lúc này dì lao công trong tòa nhà hành chính đang lau sàn cũng không nhịn được mà quàng khăn, run rẩy kêu lạnh.
Thịnh Tường gõ cửa rồi chủ động mở cửa bước vào như thường lệ.
Nhưng lúc này rõ ràng ở đây không chỉ có mình ông ấy, có một chàng trai đang ngồi trên chiếc ghế bên cạnh ông ấy.
Thịnh Tường đóng cửa lại bước tới gần, ngẩng đầu lên đón lấy ánh mắt của người kia, lúc này mới hơi khựng lại.
Không ngờ Thẩm Ngôn Lễ cũng ở đây.
"Ồ, em đến đúng lúc lắm." Thầy bí thư mỉm cười: "Cậu ấy cũng đang điền đơn, em mau qua đây."
"Cũng?" Thịnh Tường bắt được chữ này, vội vàng hỏi: "Là hoạt động về quê dạy học ạ?"
"Đúng vậy, năm nay người đăng ký không nhiều." Thầy bí thư trả lời, lại quay sang nhìn về phía máy tính: "Nhắc tới cũng trùng hợp, học viện của hai em cũng chỉ có một danh ngạch, chỉ có hai người đăng ký, tôi cũng không cần phải sàng lọc."
Thịnh Tường nghe xong thì hiểu ra, quay đầu nhìn Thẩm Ngôn Lễ đang ngồi bên cạnh.
Một tay anh đang chống cằm, tay phải viết chữ không nhanh không chậm.
Thật ra cô hơi bất ngờ.
Người như Thẩm Ngôn Lễ lại tình nguyện dạy học ở miền núi.
Mặc dù hoạt động viện trợ lần này diễn ra không lâu nhưng với chương trình học của bọn họ ở Học viện Kỹ thuật Hàng không vũ trụ, bỏ ra thời gian như vậy cũng coi như hiếm thấy.
Nghĩ như vậy, ánh mắt cô không nhịn được mà dừng lại rất lâu.
Cho đến khi anh đặt bút xuống, lười biếng nhìn về phía cô.
Thịnh Tường chớp mắt, nhanh chóng điền vào tờ đơn của mình.
Thầy bí thư còn đang nói đến sắp xếp cụ thể, chuyến đi lần này của bọn họ tổng cộng có mười mấy người tính cả sinh viên.
Thịnh Tường nghe xong lại quay lại viết thư giới thiệu.
Nhưng tự mình viết thư giới thiệu hơi khó, chuyện này chẳng phải là đang tự khen mình sao...
Cô còn đang chìm đắm trong suy nghĩ, vô tình làm rơi cây bút xuống đất, nó lăn vài vòng, dừng lại dưới chân chàng trai.
Thịnh Tường nghiêng người nhặt lên, lúc cô cúi xuống, mấy lọn tóc rơi xuống mu bàn tay Thẩm Ngôn Lễ.
Anh không cử động nhưng lúc cô đứng dậy, anh lại dùng đầu ngón tay móc mấy mấy lọn tóc, hơi cuộn lại.
Lúc Thịnh Tường trở lại chỗ ngồi, cô cảm nhận được lực kéo rất căng, đưa mắt nhìn sang thì thấy anh chậm rãi mở miệng nói: "Thứ cậu đưa tôi đêm đó rất tốt."
Cô gái nghe vậy ngước mắt lên, nhìn vào trán Thẩm Ngôn Lễ.
Thứ lần này anh dán là miếng băng gạc vải lần trước cô đưa cho anh.
Không biết đã bao nhiêu ngày trôi qua, vết thương của anh vẫn chưa lành.
Xem ra lúc trước đã bị thương khá nặng.
Thầy bí thư ngồi đối diện hai người, nghe sơ qua câu chuyện, đôi mắt đằng sau cặp kính sáng rực: "Cái gì tốt?"
Đầu ngón tay Thẩm Ngôn Lễ buông tóc Thịnh Tường ra, hơi đứng thẳng người lên: "Không có gì đâu, thầy nghe nhầm rồi."
Thầy bí thư nhìn hai người, không hiểu gì, chỉ giơ tay lên mở mấy tập tài liệu ra, hình như là tờ đơn mấy sinh viên trước đó đã điền.
Ông ấy đọc kỹ tài liệu, không khỏi bật cười.
"Nói đến đây thì tôi phải kể cho hai em nghe một truyện cười."
Trước mặt những sinh viên xuất sắc, thầy bí thư chuyện gì cũng kể, chuyện gì cũng sẵn lòng nói: "Năm nay có một bạn nam một bạn nữ không học cùng một học viện đăng ký tham gia, cố ý đến tìm tôi nói hai người là người yêu, nhất quyết yêu cầu tôi phân công cho bọn họ đến cùng một nơi, đúng là không biết đi hỗ trợ hay là đi hẹn hò, tinh thần thì đáng khen nhưng mục đích thì tôi không tán thành lắm."
"Chuyện này hai em hiểu không?"
Thầy bí thư chỉ nói bâng quơ nhưng khổ nỗi người có ý nghe thấy, trong lòng lại xoắn xuýt một hồi.
Thật ra Thịnh Tường nghe ra nhưng không tiện phát biểu ý kiến, bắt đầu cặm cụi viết chữ.
Ngược lại Thẩm Ngôn Lễ lại chậm rãi trả lời: "Em không hiểu lắm."
"Hả?" Thầy bí thư trợn tròn mắt: "Em sao vậy?"
Thầy bí thư nhìn Thịnh Tường đang cúi đầu nghiêm túc viết giấy giới thiệu, không tiện hỏi nên đành quay sang nhìn Thẩm Ngôn Lễ.
Ông ấy cũng tò mò về mấy tin đồn giữa đám học trò của mình: "Có vẻ như hầu hết những người đăng ký đi lần này đều có đôi có cặp, sao tôi chưa từng nghe tin gì về em nhỉ."
Cho nên vừa rồi Thẩm Ngôn Lễ nói không hiểu, bí thư cũng chỉ cho rằng anh đang cố ý pha trò.
"Sao nào, em kể tôi nghe đi, hotboy trong truyền thuyết của trường mình là em đã có cô gái mình thích chưa?"
Thẩm Ngôn Lễ xoay bút, hỏi ngược lại: "Sao thầy không hỏi hoa khôi trong truyền thuyết của trường ấy?"
"Con gái da mặt mỏng, em ấy còn đang viết giấy giới thiệu, tôi không hỏi!" Thầy bí thư đẩy cặp kính lão lên, vui vẻ nói: "Em cứ nói đi, có hay không?"
Thịnh Tường nghe vậy, đầu bút đặt xuống run rẩy nguệch một dòng.
Bỗng chốc, một sự im lặng ngắn ngủi tràn ngập bầu không khí.
Thẩm Ngôn Lễ trả lời bằng giọng mũi, cũng không biết là anh nói có hay không.
Thịnh Tường hơi ngước mắt lên, bắt gặp ánh mắt của đối phương đang nhìn sang.
Bởi vì Thịnh Tường đang đợi anh nên cô không nghịch điện thoại hay làm gì khác, chỉ im lặng chờ đợi.
Trong thời gian này, cô cảm thấy hơi mệt mỏi, mí mắt ríu vào nhau.
"Cậu có muốn ăn gì không?"
Một giọng nói đột ngột kéo tâm hồn đang lơ đãng ngoài không trung của Thịnh Tường trở lại.
Cô uể oải ngước mắt lên, nhìn thấy Thẩm Ngôn Lễ đang đứng trước mặt mình.
Anh nheo mắt lại, không biết đã nhìn sang bên này bao lâu rồi.
"Hả?" Thịnh Tường vẫn còn hơi mơ màng, giọng nói có phần nhẹ nhàng dịu dàng.
Cô chậm rãi dụi mắt, nhìn về phía anh: "Không sao, không cần đâu, tôi cũng không đói lắm."
Cô gái ngồi thẳng dậy, hỏi lại: "Cậu bận đến tận giờ này cơ à? Có mệt không?"
"Cậu nói xem tôi có mệt không."
Thẩm Ngôn Lễ vừa nói vừa ngồi xuống bên cạnh cô, đôi chân dài hơi dang rộng ra cong lên.
Chiếc ghế sô pha mềm mại hơi lõm thành một độ cong hướng xuống dưới sau khi anh ngồi xuống, lắc lư về phía cô.
Vì động tác ngồi xuống vừa rồi nên chân anh hơi đung đưa, thỉnh thoảng lại lướt qua bên chân cô.
"Tài liệu đã được khôi phục một nửa, cậu đợi một lát." Anh nói: "Tôi đi nghỉ ngơi trước đây."
Thịnh Tường đáp lại, ngước mắt lên nhìn anh.
Nhưng cô lại phát hiện không biết Thẩm Ngôn Lễ đã nhìn sang từ lúc nào.
Anh quay mặt sang một bên, cả người lười biếng tựa vào ghế sô pha.
Chiếc đèn được lắp âm tường chiếu rọi xuống, làm tôn lên một bên đường cong chân mày cực kỳ đẹp của anh, độ cong vừa phải.
Nghiêm túc mà nói, ngoại hình của Thẩm Ngôn Lễ là cái kiểu cực kỳ hút gái.
Chỉ có điều tính cách của anh rất khó đoán, có lúc cảm thấy anh lười biếng, không quan tâm đến bất cứ chuyện gì, có lúc lại cảm thấy anh buông thả phóng túng, không biết kiềm chế.
Trước đây, cô sẽ tin tưởng anh một cách khó hiểu, không cần lý do, cảm thấy giao việc cho anh là đúng đắn, khiến người ta yên tâm.
Nhưng đa số thời điểm thì trong mắt Thịnh Tường, cô chỉ cảm thấy... Thẩm Ngôn Lễ trước mặt cô cực kỳ xấu xa.
Giống như bây giờ.
Ánh mắt anh nhìn qua đây ướt át cháy bỏng, cực kỳ nồng nhiệt trong màn đêm yên tĩnh, giống như ánh sáng xanh bên rìa ngọn lửa, âm thầm cháy bùng lên.
Dường như cô cũng bị ngọn lửa vô hình này phát hiện, một nửa gương mặt đang khuất trong bóng tối lại lặng lẽ nóng bừng lên.
Nhưng những lời muốn ngăn cản anh lại dừng lại giữa chừng, không thể thốt lên thành câu.
Thịnh Tường không biết nên nói gì, so với dĩ vãng, loại cảm giác này giống như đột nhiên bị treo trên cao, chỉ trong nháy mắt đã khiến tim người ta đập loạn.
Chỉ là kiểu quan sát này không kéo dài được lâu.
Sau một khoảng thời gian khá lâu, cuối cùng Thẩm Ngôn Lễ cũng nhìn đi chỗ khác.
Một lúc sau, anh đứng dậy đi đến phòng bếp không gian mở, lại rót cho cô một cốc nước nóng.
...
Ngoài trời hình như lại bắt đầu mưa.
Mưa ngày càng lớn rơi xuống toàn bộ thành phố, những giọt nước đập vào cửa sổ sát đất, chẳng mấy chốc đã khiến mọi thứ trở nên mờ ảo mông lung.
Dòng xe cộ tấp nập bên ngoài biến thành một khung cảnh rực rỡ lạ lùng.
Lúc bị gọi dậy, Thịnh Tường phát hiện trên người mình có đắp một chiếc chăn màu xám nhạt.
"Cậu vừa mới ngủ quên."
"Bây giờ là mấy giờ rồi?"
Thịnh Tường trằn trọc tỉnh dậy, nhìn về phía bức tường, ở đó có một chiếc đồng hồ thạch anh, kim đồng hồ tích tắc chậm rãi chuyển động.
Đồng hồ hiển thị mười giờ rưỡi.
"Cũng đã muộn rồi." Thẩm Ngôn Lễ thản nhiên trả lời, nói với cô: "Tài liệu đã được khôi phục nhưng để phòng trường hợp không dùng được, tốt nhất cậu nên mang theo cả bản cũ và bản mới."
Thẩm Ngôn Lễ người cao chân dài, sải bước đi tới, hơi cúi người đặt cả hai bản tài liệu cũ và mới xuống cho bí thư so sánh: "Cầm cẩn thận."
Thịnh Tường đứng dậy nhận lấy, động tác có chút gấp gáp: "Vậy tôi..."
Cô nói được một nửa lại dừng lại, dường như cảm thấy như vậy có vẻ mình hơi vội vã, bèn hơi hạ giọng nói: "Muộn như vậy rồi, tôi về trước đây."
Lúc này đêm đã khuya, trong một căn hộ, chỉ có trai đơn gái chiếc.
Cô không tiện ở lại quá lâu.
Thẩm Ngôn Lễ nghe xong lùi lại mấy bước, dựa lưng vào ghế sô pha, một lúc lâu không lên tiếng.
Tay anh xoay chiếc chìa khóa xe không biết từ đâu lấy ra, nhàn nhã vung vẩy cái chìa khóa: "Đúng lúc tôi cũng định mang xe đi sửa, chúng ta cùng đi qua đó, tôi đưa cậu đi."
"Nhưng cũng đã muộn rồi, bên ngoài vẫn đang mưa." Thịnh Tường nhắc nhở anh.
Nếu anh nhất quyết muốn làm vậy, đưa cô về xong anh lại đi bộ về, bên ngoài trời mưa to như thế, đi hai chuyến không chừng cũng phải mất ba bốn mươi phút.
"Cậu dám đi một mình à?"
Thẩm Ngôn Lễ không cho Thịnh Tường cơ hội từ chối, tiện tay ném chìa khóa xe lên bàn trà.
Anh sải bước đôi chân dài của mình đi thẳng về phía cửa.
Qua một hồi lâu, thấy Thịnh Tường không nhúc nhích, anh quay lại nhìn cô nói: "Còn không mau đuổi theo."
...
Sau khi rời khỏi Hoa Ấm, Thẩm Ngôn Lễ cầm ô, cả hai sóng vai cạnh nhau.
Lúc vừa mới xuống dưới, trong lòng cô còn hơi sợ hãi, quay lại nhìn tấm bảng thông báo màu vàng, nó vẫn còn ở đó.
Trên đường đến Đại học Hàng không vũ trụ Kinh Hoài, trời mưa như trút nước, tiết thu lạnh lẽo, lầy lội ẩm ướt.
Những chiếc xe phóng nhanh qua hai bên đường, bên tai chỉ có tiếng nước mưa rơi xuống đập vào chiếc ô.
Hai người dùng chung một chiếc ô khó tránh khỏi sẽ chạm vào nhau.
Lúc vô tình chạm vào nhau qua lớp quần áo, Thẩm Ngôn Lễ kéo cô một cái tượng trưng.
Như bị điện giật, Thịnh Tường thì thầm nói: "... Tôi tự đi được."
Vừa nói xong, cô suýt nữa thì giẫm vào một cái hố ngầm.
Dòng nước lạnh bắn tung tóe lên khiến Thịnh Tường lại phải nghiêng người về phía Thẩm Ngôn Lễ, còn thuận tay túm lấy anh.
Thẩm Ngôn Lễ cúi đầu nhìn cô: "Không phải cậu nói cậu tự đi được sao, bạn Thịnh?"
Ẩn ý là... Thế bây giờ cô đang làm gì vậy.
Thịnh Tường cảm thấy hơi ấm ức, quay mặt sang chỗ khác.
Rất nhanh, trên đỉnh đầu truyền đến tiếng cười trêu chọc không chút giấu diếm.
Đến gần ngã tư đại học Hàng không vũ trụ, mặt đất hơi thấp hơn mực nước, trên đường xuất hiện đầy vũng nước.
Thẩm Ngôn Lễ lại liếc mắt nhìn cô, nhắc nhở: "Nếu cậu muốn túm thì túm cho chắc vào đấy."
Lúc hai người đến gần cổng trường thì đã qua mười một giờ, cổng trường đã đóng cửa.
Anh nhìn cổng trường hỏi: "Bây giờ phải làm sao?"
Thẩm Ngôn Lễ chưa kịp hỏi lại, cô gái bên cạnh đã giơ tay lên chọc chọc anh: "Cậu biết ở đại học Hàng không vũ trụ có lối đi phụ không?"
Chuyện này đương nhiên anh biết.
Nhưng cô chủ động đi tới, hơi thở như lan, hương hoa sơn chi trên người càng lúc càng nồng đượm.
Gương mặt trắng như sứ của cô gái trông cực kỳ yên tĩnh xinh đẹp trong đêm mưa ẩm ướt này.
Cô ngước mắt lên nhìn anh, khẽ mỉm cười, giống như đang nghĩ vậy mà lại có chuyện Thẩm Ngôn Lễ không biết: "Cậu không biết à? Tôi dẫn cậu đi."
Anh không nói gì.
Thịnh Tường rẽ trái, dẫn anh đi vòng qua hồ lau sậy kia.
Lúc dẫn anh đi, cô còn nhắc nhở: "Đường ở đây toàn bùn đất, mưa xuống sẽ hơi trơn trượt, lát nữa cậu về nhớ chú ý an toàn."
Thẩm Ngôn Lễ hơi nhướng mi, "ừ" một tiếng đáp lời.
Cho đến khi bọn họ dừng lại trước một cửa sổ, anh hơi khựng lại.
Thịnh Tường quay sang nhìn anh: "Được rồi, cậu dừng ở đây thôi, tôi đến nơi rồi."
Không thấy Thẩm Ngôn Lễ trả lời, chỉ thấy anh đang nhìn về phía cửa sổ, có vẻ rất hứng thú.
Dưới chiếc ô, anh hơi nhướng mày: "Hóa ra bên trong khung cửa sổ này là phòng của cậu?"
"Ừ, thực ra nơi này dẫn thẳng ra sân sau, phòng của tôi là căn phòng cuối cùng bên trái." Thịnh Tường chỉ vào bên cạnh cửa sổ: "Ở đó còn có sân phơi đồ, bình thường đều khóa cửa, lát nữa tôi sẽ đi vào từ chỗ đó."
Sau khi dẫn người tới sân phơi đồ, cô bám lấy tay anh, nhẹ nhàng nhảy qua hàng rào cao ngang ngực.
Thịnh Tường lấy chìa khóa mở cửa sân phơi đồ, thuận tay bật đèn lên rồi quay người chào tạm biệt Thẩm Ngôn Lễ.
Ban nãy đi dưới đêm mưa không nhìn rõ vẻ mặt và gương mặt anh.
Nhưng lúc này, ánh đèn lờ mờ của sân phơi đồ chiếu rọi thân hình cao lớn của Thẩm Ngôn Lễ.
Bàn tay với những khớp xương rõ ràng của anh cầm lấy cán dù, cằm hơi cúi xuống.
Vai trái của chiếc áo ướt đẫm.
Thịnh Tường im lặng một lát, vừa rồi cả quãng đường trở về, ngoài vũng nước tự mình giẫm phải thì cô không bị ướt chút nào.
Vì vậy vệt nước kia chỉ có thể là lúc che ô vừa rồi tạo ra.
Thẩm Ngôn Lễ cúi đầu nhìn đồng hồ, nói: "Muộn rồi, cậu vào đi."
Thịnh Tường đồng ý: "Vậy... Cậu về đến nhà thì nhắn tôi một tiếng nhé."
Sau đó, bóng dáng cô gái từ từ biến mất ở sân phơi đồ.
Thẩm Ngôn Lễ đứng đó một lúc rồi quay người định rời đi.
Ngay lúc anh định nhấc chân bước đi thì nghe thấy có người gọi mình.
"... Thẩm Ngôn Lễ!" Thịnh Tường mở cửa ban công ra, một lần nữa xuất hiện.
Cô vẫy tay với anh, ra hiệu cho anh lại gần.
Thịnh Tường nhìn thấy Thẩm Ngôn Lễ đi tới trước mặt, nói chuyện với anh qua hàng rào.
"Đừng để bị cảm lạnh. Còn nữa, vết thương trên trán của cậu vẫn cần phải chú ý một chút, đừng để dính nước mưa." Cô gái nhẹ giọng thì thầm dặn dò: "Trong này có một lọ thuốc cao, là thuốc mẹ tôi mang từ bên Giang Nam tới, cậu cầm lấy đi."
Thẩm Ngôn Lễ nghe xong hầu kết khẽ chuyển động, cúi đầu nhìn.
Lòng bàn tay cô gái từ từ mở ra, để lộ ra một túi băng gạc bằng vải bông và một lọ thuốc mỡ màu xanh đen.
...
Chuyện xảy ra ngày hôm đó diễn ra không lâu nhưng đã thành công khiến Thịnh Tường mơ đi mơ lại mấy lần.
Trong giấc mơ, Thẩm Ngôn Lễ mỉm cười, sau khi nghe thấy cô nói anh "xấu xa" thì anh lại càng xấu xa hơn, nhất quyết bắt cô phải cẩn thận dán băng lên vết thương của anh, ngày nào cũng phải giúp anh băng lại.
Lại một lần nữa băng vết thương cho anh xong, Thịnh Tường tỉnh dậy từ giấc mơ.
Cô vô thức nhìn về phía cửa sổ, chỉ nhìn thấy cái bóng mờ mờ ảo ảo, không nghe thấy tiếng động gì.
Gần đây, số người đi theo con đường nhỏ này đã ít hơn rất nhiều, cũng không còn thường xuyên như trước nữa.
Cô vuốt ngực, lập tức đứng dậy thay quần áo, chuẩn bị đi đến tòa nhà hành chính.
Tài liệu lần trước khôi phục đã được bí thư đọc qua rồi, nói là không có vấn đề gì lớn.
Sau đó bí thư lại hỏi cô có phải Thẩm Ngôn Lễ đã giúp cô không.
Thịnh Tường trả lời đúng thế, bí thư chỉ mỉm cười, không nói gì nữa.
Hôm nay cô sẽ qua chỗ bí thư để xử lý nốt những chuyện còn lại.
Sau kỳ nghỉ ngắn ngày, Lê Nghệ và Ninh Viễn Tuyết trở về, Thịnh Tường nhìn thấy trên bảng thông báo có dán thư mời tham gia hoạt động hỗ trợ vùng sâu vùng xa, cô bàn bạc với bọn họ, chuyện này coi như đã được quyết định sơ bộ.
Hàng năm đại học Hàng không vũ trụ Kinh Hoài đều có hoạt động cho sinh viên về quê dạy học, việc đăng ký hoàn toàn là tự nguyện, không có khen thưởng hay được cộng điểm gì nên cũng không được hoan nghênh như những hoạt động khác, dù sao thời gian và địa điểm được phân công khác nhau, rất khó kiểm soát nhưng cho dù như vậy vẫn lục tục có người đăng ký tham gia.
Thực ra Thịnh Tường đã muốn đi từ lâu rồi nhưng mới nhập học có rất nhiều việc phải làm.
Bây giờ việc học tập và cuộc sống đang dần ổn định, Thịnh Tường thấy có cơ hội thì lại càng muốn đi.
Hoạt động lần này kéo dài tổng cộng bốn ngày, thời gian hỗ trợ giảng dạy lâu hơn sẽ là vào kỳ nghỉ hè năm sau, kéo dài nửa tháng.
Tình cờ là sắp hết năm, Đại học Hàng không vũ trụ thường xuyên tổ chức các buổi diễn tập kỷ niệm một trăm năm thành lập trường.
Cộng thêm các lớp học thứ sáu đã bị hủy và hai ngày cuối tuần, cô chỉ cần xin nghỉ lớp học trưa thứ hai là được.
Thịnh Tường nghĩ tới đây, rất nhanh nhận được phản hồi của bí thư.
Cô phải đến tòa nhà hành chính để điền vào mẫu đơn làm tình nguyện viên, đồng thời còn phải viết thư giới thiệu đến dạy ở trường miền núi, đến lúc đó sẽ đưa cho hiệu trưởng bên kia xem.
Cuối thu trôi qua, đầu đông nhanh chóng ùa tới.
Lúc này dì lao công trong tòa nhà hành chính đang lau sàn cũng không nhịn được mà quàng khăn, run rẩy kêu lạnh.
Thịnh Tường gõ cửa rồi chủ động mở cửa bước vào như thường lệ.
Nhưng lúc này rõ ràng ở đây không chỉ có mình ông ấy, có một chàng trai đang ngồi trên chiếc ghế bên cạnh ông ấy.
Thịnh Tường đóng cửa lại bước tới gần, ngẩng đầu lên đón lấy ánh mắt của người kia, lúc này mới hơi khựng lại.
Không ngờ Thẩm Ngôn Lễ cũng ở đây.
"Ồ, em đến đúng lúc lắm." Thầy bí thư mỉm cười: "Cậu ấy cũng đang điền đơn, em mau qua đây."
"Cũng?" Thịnh Tường bắt được chữ này, vội vàng hỏi: "Là hoạt động về quê dạy học ạ?"
"Đúng vậy, năm nay người đăng ký không nhiều." Thầy bí thư trả lời, lại quay sang nhìn về phía máy tính: "Nhắc tới cũng trùng hợp, học viện của hai em cũng chỉ có một danh ngạch, chỉ có hai người đăng ký, tôi cũng không cần phải sàng lọc."
Thịnh Tường nghe xong thì hiểu ra, quay đầu nhìn Thẩm Ngôn Lễ đang ngồi bên cạnh.
Một tay anh đang chống cằm, tay phải viết chữ không nhanh không chậm.
Thật ra cô hơi bất ngờ.
Người như Thẩm Ngôn Lễ lại tình nguyện dạy học ở miền núi.
Mặc dù hoạt động viện trợ lần này diễn ra không lâu nhưng với chương trình học của bọn họ ở Học viện Kỹ thuật Hàng không vũ trụ, bỏ ra thời gian như vậy cũng coi như hiếm thấy.
Nghĩ như vậy, ánh mắt cô không nhịn được mà dừng lại rất lâu.
Cho đến khi anh đặt bút xuống, lười biếng nhìn về phía cô.
Thịnh Tường chớp mắt, nhanh chóng điền vào tờ đơn của mình.
Thầy bí thư còn đang nói đến sắp xếp cụ thể, chuyến đi lần này của bọn họ tổng cộng có mười mấy người tính cả sinh viên.
Thịnh Tường nghe xong lại quay lại viết thư giới thiệu.
Nhưng tự mình viết thư giới thiệu hơi khó, chuyện này chẳng phải là đang tự khen mình sao...
Cô còn đang chìm đắm trong suy nghĩ, vô tình làm rơi cây bút xuống đất, nó lăn vài vòng, dừng lại dưới chân chàng trai.
Thịnh Tường nghiêng người nhặt lên, lúc cô cúi xuống, mấy lọn tóc rơi xuống mu bàn tay Thẩm Ngôn Lễ.
Anh không cử động nhưng lúc cô đứng dậy, anh lại dùng đầu ngón tay móc mấy mấy lọn tóc, hơi cuộn lại.
Lúc Thịnh Tường trở lại chỗ ngồi, cô cảm nhận được lực kéo rất căng, đưa mắt nhìn sang thì thấy anh chậm rãi mở miệng nói: "Thứ cậu đưa tôi đêm đó rất tốt."
Cô gái nghe vậy ngước mắt lên, nhìn vào trán Thẩm Ngôn Lễ.
Thứ lần này anh dán là miếng băng gạc vải lần trước cô đưa cho anh.
Không biết đã bao nhiêu ngày trôi qua, vết thương của anh vẫn chưa lành.
Xem ra lúc trước đã bị thương khá nặng.
Thầy bí thư ngồi đối diện hai người, nghe sơ qua câu chuyện, đôi mắt đằng sau cặp kính sáng rực: "Cái gì tốt?"
Đầu ngón tay Thẩm Ngôn Lễ buông tóc Thịnh Tường ra, hơi đứng thẳng người lên: "Không có gì đâu, thầy nghe nhầm rồi."
Thầy bí thư nhìn hai người, không hiểu gì, chỉ giơ tay lên mở mấy tập tài liệu ra, hình như là tờ đơn mấy sinh viên trước đó đã điền.
Ông ấy đọc kỹ tài liệu, không khỏi bật cười.
"Nói đến đây thì tôi phải kể cho hai em nghe một truyện cười."
Trước mặt những sinh viên xuất sắc, thầy bí thư chuyện gì cũng kể, chuyện gì cũng sẵn lòng nói: "Năm nay có một bạn nam một bạn nữ không học cùng một học viện đăng ký tham gia, cố ý đến tìm tôi nói hai người là người yêu, nhất quyết yêu cầu tôi phân công cho bọn họ đến cùng một nơi, đúng là không biết đi hỗ trợ hay là đi hẹn hò, tinh thần thì đáng khen nhưng mục đích thì tôi không tán thành lắm."
"Chuyện này hai em hiểu không?"
Thầy bí thư chỉ nói bâng quơ nhưng khổ nỗi người có ý nghe thấy, trong lòng lại xoắn xuýt một hồi.
Thật ra Thịnh Tường nghe ra nhưng không tiện phát biểu ý kiến, bắt đầu cặm cụi viết chữ.
Ngược lại Thẩm Ngôn Lễ lại chậm rãi trả lời: "Em không hiểu lắm."
"Hả?" Thầy bí thư trợn tròn mắt: "Em sao vậy?"
Thầy bí thư nhìn Thịnh Tường đang cúi đầu nghiêm túc viết giấy giới thiệu, không tiện hỏi nên đành quay sang nhìn Thẩm Ngôn Lễ.
Ông ấy cũng tò mò về mấy tin đồn giữa đám học trò của mình: "Có vẻ như hầu hết những người đăng ký đi lần này đều có đôi có cặp, sao tôi chưa từng nghe tin gì về em nhỉ."
Cho nên vừa rồi Thẩm Ngôn Lễ nói không hiểu, bí thư cũng chỉ cho rằng anh đang cố ý pha trò.
"Sao nào, em kể tôi nghe đi, hotboy trong truyền thuyết của trường mình là em đã có cô gái mình thích chưa?"
Thẩm Ngôn Lễ xoay bút, hỏi ngược lại: "Sao thầy không hỏi hoa khôi trong truyền thuyết của trường ấy?"
"Con gái da mặt mỏng, em ấy còn đang viết giấy giới thiệu, tôi không hỏi!" Thầy bí thư đẩy cặp kính lão lên, vui vẻ nói: "Em cứ nói đi, có hay không?"
Thịnh Tường nghe vậy, đầu bút đặt xuống run rẩy nguệch một dòng.
Bỗng chốc, một sự im lặng ngắn ngủi tràn ngập bầu không khí.
Thẩm Ngôn Lễ trả lời bằng giọng mũi, cũng không biết là anh nói có hay không.
Thịnh Tường hơi ngước mắt lên, bắt gặp ánh mắt của đối phương đang nhìn sang.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.