Hạ Cánh Nơi Thế Giới Của Em

Chương 39:

Chấp Thông Nhất Căn

07/09/2024

Thịnh Tường không ngờ mắt anh lại tinh như vậy, đến việc mình đưa tấm dán giữ nhiệt ra mà anh cũng nhìn thấy.

Mấy ngón tay đang cầm tấm dán giữ nhiệt vốn đã thả lỏng ra của cô lại chợt siết chặt: "Nếu cậu không cần... Thì trả đây tôi!"

"Ai nói tôi không cần?" Đôi mắt đen láy của Thẩm Ngôn Lễ như chứa cả bầu trời sao. Anh hơi khom lưng hạ vai xuống kề sát mặt cô, trong mắt như có lửa cháy vậy: "Cậu đưa mà, tất nhiên tôi cần rồi."

Thịnh Tường bị hơi thở đánh úp bất ngờ của anh dọa cho lùi về phía sau hai bước.

Cô vội vàng giơ tay lên che mặt rồi nhanh chóng vọt vào phòng.

Tốc độ của Thịnh Tường rất nhanh, bóng dáng gần như là lóe lên một cái rồi biến mất trong chớp mắt. Thẩm Ngôn Lễ chỉ kịp liếc thấy gò má và dái tai từ trắng nõn chuyển thành đỏ ửng của cô.



Hai người vừa vào nhà trệt chưa được bao lâu lại được người dân tới tận nơi gọi ra ăn cơm.

"Bốn giáo viên trên trường kia cũng tới đó, hai người mau ra đây."

Lúc Thịnh Tường và Thẩm Ngôn Lễ chạy tới nhà người dân thì thấy vợ anh ấy đang xào nấu trong bếp, cực kỳ bận rộn.

Lý Do và ba giáo viên khác đang ngồi nói chuyện với ông cụ trong nhà, trông bầu không khí có vẻ rất hài hoà.

Thấy Thịnh Tường và Thẩm Ngôn Lễ đến, cả mấy người đều giơ tay lên chào hỏi rồi tỏ ý gọi hai người qua đó.

"Hôm nay lên trường hai em cảm thấy thế nào?"

Thịnh Tường vừa mới chào hỏi ông cụ xong thì nghe Lý Do hỏi vậy. Cô xoay người sang nhìn ông ấy: "Vâng rất tốt ạ, các em học sinh đều rất nhiệt tình."

Sau mấy câu hỏi thăm bình thường, Lý Do đứng dậy đi vào phòng bếp rồi xắn tay áo lên nói mình muốn giúp đỡ làm cơm.

Thấy vậy, người dân kia và vợ anh ấy vội vàng khoát tay ngăn cản: "Ấy ấy không được không được, mọi người là khách mà, làm gì có nơi nào để khách vào bếp tự nấu nướng bao giờ!"

"Chúng tôi cũng đâu thể tính là khách được, người trong thôn qua nhà nhau là tới thăm hỏi thôi, hai người đừng cản tôi!" Lý Do cười phóng khoáng, hoàn toàn không còn vẻ nghiêm túc như trước.

Thế là cả ba người cùng lúi húi bận bịu trong bếp.

Hiện tại mới đầu mùa đông nhưng không khí trên núi đã lạnh thấu xương rồi, chẳng qua ánh đèn hắt ra từ căn nhà nhỏ này lại rất ấm áp.

Thịnh Tường và Thẩm Ngôn Lễ được sắp xếp cho ngồi trong hiên nhà chờ cơm. Chân Thịnh Tường gác trên chiếc ghế cũ kỹ, duỗi thẳng xuống theo bậc thang bên dưới.

Cô không nhìn Lý Do nữa mà ngồi xuống bên cạnh Thẩm Ngôn Lễ.

"Cậu có biết nấu cơm không?"

"Cậu hỏi tôi hả?" Nghe vậy, Thẩm Ngôn Lễ cũng thẳng thắn đáp luôn: "Tôi không biết."

Thịnh Tường "Ừ" đáp lại: "Nghĩ lại mới thấy cậu không biết cũng phải thôi."

"Cái gì mà cũng phải chứ?" Anh xoay người lại hơi nhướng mày nhìn cô.

"Vì trông cậu không giống người biết nấu cơm chứ sao nữa."

Nhớ lại tác phong trong trường của Thẩm Ngôn Lễ, Thịnh Tường cũng nhận ra anh là một cậu ấm mười ngón tay không dính nước mùa xuân.

Lúc này Thẩm Ngôn Lễ lại cảm thấy hứng thú nên hỏi ngược lại: "Thế cậu biết à?"

"Tất nhiên là biết rồi." Thịnh Tường gật đầu một cái.

"Vậy vừa khéo." Thẩm Ngôn Lễ nói: "Trong một nhóm gồm ba người, sẽ luôn có một người tôi có thể học hỏi. Trong hai người thì chỉ cần một người biết nấu cơm là đủ rồi."

Thịnh Tường cạn lời: "Cậu nghĩ hay quá ha."

Hiếm khi thấy Thịnh Tường bị mình chặn họng, Thẩm Ngôn Lễ dứt khoát xoay người lại: "Thì suy nghĩ của tôi hay thật mà."

Anh dừng lại giây lát rồi lại bổ sung: "Chẳng qua nếu cậu muốn ăn đồ ăn tôi nấu thì tôi cũng có thể thử xem sao."

"Thôi khỏi." Thịnh Tường lầm bẩm đầy nghi ngờ: "Ai biết có ăn được không..."

"Cậu nói gì cơ?"

"Tôi có nói gì đâu?"

Thịnh Tường kịp thời chấm dứt nghi vấn của bản thân, sợ lát nữa Thẩm Ngôn Lễ muốn thể hiện tài năng mình lại phải vào bếp giúp đỡ.

Hai người cứ vậy mà câu được câu không nói chuyện một hồi.

Lý Do và vợ chồng anh nông dân đã nấu xong đồ ăn nên đi ra gọi hai người vào dùng bữa.

Bàn cơm được đặt trong gian nhà chính, trên bức tường bên cạnh có treo tượng thần tài và câu đối chiêu tài mà nhà nào trong thôn này cũng có. Phía trên còn cắm mấy nén nhang đang tản ra mùi đàn hương thoang thoảng nữa.

Trong nhà ấm áp hơn bên ngoài rất nhiều. Anh nông dân bưng lò đất ra đặt lên bàn cơm làm bầu không khí ấm lên.

Thấy mọi người đã đến đông đủ, anh ấy bèn rót rượu cho các thầy giáo nhưng lại bị ngăn cản.



"Mọi người không uống thật hả?"

"Không không không, không uống thật mà, dễ say lắm. Ngày mai chúng tôi còn phải lái xe tới những thôn khác nữa, sợ đến lúc đó dậy không nổi lại thành trò cười mất."

Anh nông dân thấy các thầy giáo từ chối nên không ép buộc mà tiếp tục mời cái khác: "Vậy cũng được, nào nào, mọi người ăn đi, nhà chúng tôi cũng không có món ngon gì, chủ yếu là mấy món cây nhà lá vườn thôi, mọi người đừng khách sáo."

Trong đó có một cô giáo cười cười: "Anh cứ nói vậy chứ vừa ngửi thấy mùi thơm tôi đã không đi nổi nữa rồi đây này."

Nói là cây nhà lá vườn nhưng thật ra các món ăn trên bàn rất phong phú.

Người dân tiếp đón các giáo viên được thôn trưởng sắp xếp, là nhà nằm trong nhóm có điều kiện tốt trong thôn nên thức ăn đầy ắp cả bàn.

Hôm nay nhà bọn họ giết gà rồi ninh trong lọ sành rất lâu, canh nấu chín còn một lớp váng mỡ vàng vàng phía trên. Thịt muối xắt nhỏ hầm với măng mùa đông trên rừng trúc. Lạp xưởng xông khói từ năm ngoái đến nay lấy ra cắt thành miếng mỏng bày lên đĩa. Cải xào vừa được hái từ trong vườn nên rất tươi ngon mọng nước. Vì sương trong thôn là sương núi nên cải trắng phủ sương càng nhiều nước và ngọt lành hơn. Khoai lang nhà anh nông dân trồng được thì hấp cùng cơm rồi bưng lên bàn, vừa mềm vừa thơm.

Chị vợ còn chưa ngồi xuống ngay mà xoa xoa tay lo lắng chừng này món có ít quá không.

"Nhiều vậy có khi chúng tôi ăn cả năm, không ít đâu!" Các giáo viên vội vàng mời cô ấy ngồi xuống ăn chung.

Thịnh Tường cũng cảm thấy món ăn rất phong phú. Vì hương vị tươi ngon nên cô còn ăn nhiều hơn trước kia một chút.

Lý Do tự vào bếp làm món mì khoai lang hấp, phía trên có một lớp xương sườn, bên dưới là mì khoai lang.

Sau khi chia đều cho mọi người, ông ấy đưa cho hai học sinh ngồi một bên: "Ăn nhiều nhiều chút, như vậy mới có sức đi đường núi."

Thịnh Tường là một cô gái nên trong bữa ăn luôn được hai giáo viên chăm sóc.

Càng ăn cô càng thích nồi thịt muối hầm măng mùa đông kia, thịt muối thấm đượm hương vị thơm phức, lúc cho vào miệng cắn còn cảm nhận được sự mềm dẻo, chẳng qua món này hơi xa mà cô thì ngại gắp liên tục.

Sau đó trong lúc cô vừa ăn vừa kiểm tra tin nhắn trong điện thoại thì Thẩm Ngôn Lễ đưa tay múc một muỗng thả thẳng vào bát cô.

Có cô giáo thấy được: "Ấy, có phải em với không tới không? Mau bưng qua bên đó ăn đi."

Đợi đến khi nồi thịt muối hầm măng mùa đông kia được chuyển tới trước mặt, Thịnh Tường mới cảm thấy tai mình nhột nhột.

Thẩm Ngôn Lễ thật là...

Bữa cơm tối nhanh chóng kết thúc. Mọi người đều đã ăn uống no nê nhưng các giáo viên vẫn nán lại trên bàn để hỏi thăm người dân tình hình trong thôn, sau đó nữa là tám chuyện linh tinh.

Lò lửa bên bàn vẫn đang cháy hừng hực, thêm cả mới ăn cơm canh nóng nữa nên Thịnh Tường cảm thấy hơi nóng, bèn giơ tay quạt quạt má vài cái.

Lý Do quay sang nhìn cô: "Thịnh Tường, nhắc đến chính thầy cũng cảm thấy kỳ lạ. Em rất giống một người bạn cũ của thầy."

"... Dạ?" Thịnh Tường bất ngờ bị điểm mặt gọi tên nên nhất thời không kịp phản ứng.

"Bạn học cũ của thầy hả? Nam hay nữ vậy?"

Một cô giáo trong nhóm liếc nhìn Thịnh Tường rồi lại quay sang nhìn Lý Do với ánh mắt tò mò.

"Nam." Sau khi ăn xong đang được đà nói chuyện nên Lý Do thoải mái trả lời: "Cũng được coi như là anh em của tôi đấy."

"Nam á?" Một cô giáo khác thân với Lý Do hơn cười trêu chọc: "Thầy Lý à, thầy nói cô bé nhà người ta như vậy nói thật tôi đây còn thấy khó chịu thay đấy. Thịnh Tường mới tuổi đôi mươi xinh đẹp như hoa, hai người tuổi tác cách biệt lắm."

"Ý tôi không phải vậy." Lý Do khoát khoát tay bật cười nhìn về phía Thịnh Tường, mặt mày rất hiền hoà: "Ý thầy không phải là khuôn mặt giống mà là thầy cảm thấy thần thái của em và người đó rất giống nhau."

Thịnh Tường nghe mà ngạc nhiên tròn mắt.

Đừng nói thần thái, trên đời này còn có rất nhiều người tính cách y đúc nhau nữa kìa. Có lẽ thầy Lý chỉ đang nhớ về chuyện cũ trước đây nên nói vậy thôi.

Một cô giáo hưng phấn hỏi lại: “Xung quanh thầy còn có người như vậy nữa cơ à?”

"Có chứ, chẳng qua là chuyện của trước kia rồi." Một bóng người gầy gò xuất hiện trong đầu Lý Do khiến lòng dạ ông ấy không khỏi buồn bã: "Đã rất nhiều năm rồi chúng tôi không gặp nhau."

Vì có câu chuyện nhỏ mà các giáo viên khác cũng lần lượt mở chủ đề tương tự để nói.

Mọi người nhắc đến chuyện ngày xưa của mình, không quan tâm đến sự có mặt của các em học sinh bên cạnh nữa.

Chẳng qua vòng vo một hồi cuối cùng chủ đề lại quay về những tin đồn của giáo viên ở Đại học Hàng không vũ trụ Kinh Hoài, mà Thịnh Tường thì không muốn nghe cũng chẳng được.

Cô nhàm chán ngồi không mãi, liên tục đổi mấy tư thế ngồi sau đó bắt đầu bưng nước lên uống.

Có lẽ là vì thả lỏng quá nên cái chân đang đặt dưới bàn của cô vô thức nhích sang bên cạnh, sau đó dẫm lên đôi chân dài của Thẩm Ngôn Lễ.

Không biết là vì nhiệt độ cơ thể của anh quá nóng hay vì lò lửa dưới bàn cháy quá mạnh mà lúc da thịt tiếp xúc với nhau, Thịnh Tường chợt tỉnh táo hơn không ít.

Cô vô thức ngẩng đầu lên thì thấy Thẩm Ngôn Lễ hơi nghiêng người, sau đó một tay chống cằm lười biếng nhìn thẳng vào cô, cứ vậy mà nhìn mãi không quay đi.

---

Buổi tối, các giáo viên lái xe trở về chỗ ở của mình. Ngày mai bọn họ còn phải đi thăm viếng ba thôn còn lại nữa nên sau khi dặn dò nhau xong, mọi người nhanh chóng tạm biệt nhau.

Nhà anh nông nhân đi ra tiễn các giáo viên về sau đó kéo hai sinh viên đại học lại nói chuyện.



"Tôi để sẵn than đá trong nhà cho cô cậu rồi đấy, tối về nhớ đốt lò nấu nước nóng nhé, còn lại thì hai người cứ giữ lại đấy sáng sớm mai dùng."

Nói xong, anh ấy lại bổ sung: "Chỗ rửa mặt đã có một ít nước nóng rồi nhưng nếu hai người tắm thì chắc chắn chút nước đó không đủ đâu."

"Còn nữa, tối ngủ nhất định phải cài cửa cho cẩn thận, mặc dù trong thôn không có người xấu nhưng chỗ hai người đang ở dựa lưng vào núi, chúng ta không thể nói trước được điều gì, vẫn nên đề phòng thì hơn, có chuyện gì thì cứ tới gọi tôi."

Thịnh Tường luôn miệng đồng ý: "Vâng, làm phiền anh quá rồi, anh đi nghỉ sớm nhé, hai chúng tôi sẽ tự về."

Sau khi Thịnh Tường quay về nhà trệt cùng Thẩm Ngôn Lễ, người rất ăn ý cùng đi thẳng vào phòng bếp.

Vừa vào đã thấy đúng là bên trong mới có thêm không ít than đá, bên cạnh còn có một cái lò lửa nữa.

Thịnh Tường đi vòng quanh một vòng rồi đốt chút củi. Đợi đến khi lửa bùng lên, cô thản nhiên sai Thẩm Ngôn Lễ đi qua bên kia ngồi, tiện thể canh lửa luôn.

Thẩm Ngôn Lễ ngồi xuống bên cạnh canh lửa trong khi Thịnh Tường dùng kềm sắt chọc vào than, dồn lực vào tay rồi hung hăng nhấn xuống.

Muốn đâm than đá thì phải làm như vậy.

"Cậu có chắc là cậu làm được không?" Vừa rồi Thẩm Ngôn Lễ bị Thịnh Tường nhấn ngồi xuống cái ghế đẩu, đôi chân dài không có chỗ duỗi ra nên anh dứt khoát tìm cho nó một chỗ thoải mái đặt trên mặt đất luôn.

Ngay khi dứt lời, anh đột nhiên duỗi thẳng chân ra khiến Thịnh Tường đang gánh than đi về phía này không kịp đề phòng mà bị vấp.

Tất cả mọi chuyện chỉ xảy ra trong vòng chưa đầy một giây. Cả người Thịnh Tường như diều đứt dây theo quán tính mà chúi về phía trước.

Tay cô vô thức thả lỏng khiến than đá đang gắp dở bị rơi xuống đất, sau đó lăn lông lốc sang một bên.

Cái kềm gắp rạch một đường rất dài trên nền đất, hơn nữa vì nó làm bằng sắt nên phát ra âm thanh rất chói tai.

Đủ loại âm thanh hỗn tạp và tiếng lửa cháy tí tách trong lò lửa hoà vào nhau rồi cùng bị nhấn chìm bởi tiếng "két" nặng nề.

Cả người Thịnh Tường đập thẳng vào lòng Thẩm Ngôn Lễ.

Lúc này anh đang ngồi trên ghế gỗ nên gần như là bị ép phải đón lấy cô.

Mái tóc của Thịnh Tường cũng theo quán tính vắt sang một bên mặt rồi chảy xuôi xuống cổ Thẩm Ngôn Lễ. Hai người ngực dán ngực trố mắt nhìn nhau, cùng chung một nhịp thở.

Anh hít vào thì tôi thở ra.

Trước mắt thì tư thế của hai người chẳng khác gì đôi uyên ương giao cổ.

Ngay lúc này, không biết có phải Thẩm Ngôn Lễ không chịu nổi hay không mà anh đột nhiên dịch cái ghế gỗ ra đằng sau một chút.

Tất nhiên người anh cũng theo đó mà lùi theo. Thịnh Tường vốn đang vùi trong lòng anh như bị mất điểm tựa mà nghiêng theo về phía trước.

Vô tình cô cảm thấy cổ mình bị cọ phải.

Ngay lúc hơi thở giao nhau, cô vẫn còn tâm trạng mà mở miệng nói: "... Cậu, cậu đừng có vớ vẩn..."

Chỉ vì "mất điểm tựa" này mà tạo thành tình cảnh trước mắt khiến Thịnh Tường bỗng cà lăm. Trước đây rất hiếm khi cô bị như vậy.

Thịnh Tường ngẩng đầu lên, tự cho là mình rất nghiêm túc mà gắt anh một câu, lại không biết sức đe dọa của cô thật sự không đủ để thuyết phục lòng người.

Hai mắt cô gái ầng ậc nước, đôi môi khẽ mở ra.

Giọng nói nhẹ nhàng mềm mại như mùa xuân Giang Nam.

Thẩm Ngôn Lễ cứ vậy mà nhìn cô chằm chằm, đôi mắt đen láy sâu hoắm gần như không thấy được điểm kết thúc: "Ai vớ vẩn hả? Tôi chỉ đụng cậu một cái thôi chứ mấy."

Như vậy mà gọi là... Chỉ đụng cậu một cái thôi á?

Thịnh Tường lập tức vứt cái kềm sắt bên tay trái đi, cố gắng vùng vẫy một hồi cũng ngồi thẳng được trên đùi Thẩm Ngôn Lễ, sau đó theo đà mà ngồi dậy hẳn.

Thẩm Ngôn Lễ cũng nương theo động tác của cô mà đứng lên. Hai người lại mặt đối mặt.

Ở khoảng cách gần, Thịnh Tường nghe thấy anh kéo dài giọng, vô cùng bình tĩnh mà nói: "Cậu nói có lý chút được không? Không nhờ tôi đỡ thì bây giờ cậu té xuống đất mặt dính đầy tro than rồi đấy nhé."

Sau đó anh cúi đầu nhìn vào chỗ mình vừa chạm vào.

Thịnh Tường vô thức nhìn theo ánh mắt anh sau đó không nhịn được mà giơ tay đẩy anh một cái.

Không biết là do Thẩm Ngôn Lễ đứng không vững hay là do cú đẩy của cô quá mạnh mà cả người anh bị cô đẩy cho nghiêng ngả lùi về sau kéo giãn khoảng cách giữa hai người.

Anh cũng không giận, chỉ thuận theo đó mà dựa lên cái cột giữa phòng bếp: "Hành động vừa rồi tôi chỉ vô tình thôi, cậu cũng ngã lên người tôi rồi mà."

Mùi thơm khi cỏ cây bị đốt thoang thoảng trong không khí. Ngọn lửa trong lò cháy bùng lên khiến khói mù tràn ra ngoài, bao phủ cả hai người trong thế giới sương mù mờ mịt.

Nhưng trên người Thịnh Tường, nơi Thẩm Ngôn Lễ vừa chạm vào kia không hề bị sương mù bao phủ, thay vào đó là nó nóng bừng lên, theo tiếng "lách tách" phát ra từ lò lửa mà càng ngày càng nóng.

Cảm giác tê dại từ từ lan ra tay chân rồi thấm vào lòng người. Đầu ngón tay đang rũ xuống hai bên người của Thịnh Tường bỗng run lên như đang khiêu vũ trên ánh đuốc.

Thấy cô như vậy, Thẩm Ngôn Lễ bỗng dưng bật cười như cảm thấy mới lạ lắm.

Anh lại dựa vào cây cột, đôi mắt nhìn cô chằm chằm: "Mặt cậu đỏ bừng rồi kìa Thịnh Tường."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Hạ Cánh Nơi Thế Giới Của Em

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook