Chương 40:
Chấp Thông Nhất Căn
07/09/2024
Thẩm Ngôn Lễ tiếp tục đi qua bên kia canh lửa, tiện thể còn cầm cái kềm sắt kia lên đâm than đá bỏ vào nữa. Thịnh Tường hoàn toàn buông tay mặc kệ cho anh làm.
Thẩm Ngôn Lễ vẫn bình tĩnh như trước, cũng không nói gì.
Dáng vẻ anh lúc này lại có vẻ rất nghiêm túc.
Vì chuyện vừa rồi nên Thịnh Tường không chủ động nói chuyện nữa mà đứng lặng bên cửa sổ phòng bếp, đưa lưng về phía Thẩm Ngôn Lễ.
Qua màn cửa sổ bằng lụa mỏng có thể thấy được bóng tối bao trùm và ánh trăng mờ ảo đang rải khắp nơi bên ngoài.
Đón lấy ánh trăng trong sân, tầm mắt Thịnh Tường dần trở nên mông lung, hai tay vô thức giơ lên ôm lấy gò má, sau đó còn lật ngược mu bàn tay lại thử nhiệt độ nữa.
Đúng là hơi nóng thật.
Nhưng sao có thể không nóng được cơ chứ...
Cô lại nghĩ đến dáng vẻ nhìn chằm chằm vào mình không chớp mắt lấy một cái và giọng nói ranh mãnh như đã xác nhận được chuyện gì đó của Thẩm Ngôn Lễ vừa rồi, trông anh có vẻ rất để ý và nghiêm túc.
Nhưng nếu không phải anh đột nhiên thò chân ra thì sao cô lại bị vấp ngã được?
Sau đó đầu ngón tay của Thịnh Tường tiếp tục trượt xuống cổ, chạm vào chỗ vẫn còn thoáng vương chút nhiệt độ đôi môi người kia.
Cô cụp mắt xuống, chỉ cảm thấy rất nhiều cảm xúc đang không ngừng va chạm hỗn loạn trong lòng mình. Chúng không ngừng đẩy ép nhau, lôi kéo nhau nhảy lên nhảy xuống va chạm tùm lum.
Trạng thái này cứ kéo dài mãi đến buổi tối khi Thịnh Tường chuẩn bị chìm vào giấc ngủ.
Thẩm Ngôn Lễ cho cô tắm trước nên bây giờ anh còn đang tắm, chưa trở về phòng.
Cô cẩn thận đóng kỹ tấm ván cửa rồi nằm lên giường kéo chăn lên người.
Nghĩ đến chuyện ngày mai mình còn phải đến trường gặp học sinh, Thịnh Tường quyết định cần phải ngủ sớm một chút.
Thế nhưng mặc dù trước mắt trong phòng chỉ có một mình cô nhưng động tĩnh từ bên hành lang vẫn loáng thoáng truyền vào đây, chóp mũi thì toàn là mùi đệm mới.
Lúc này hai thứ đó đã trở thành chất xúc tác cho chứng mất ngủ rồi, khiến người ta trằn trọc không thôi.
Nói thật ra đêm tối tĩnh lặng như vậy thật sự làm tâm trạng người ta khó mà bình tĩnh nổi.
Sự thật đã chứng minh, giường của cô và Thẩm Ngôn Lễ chỉ cách nhau có vỏn vẹn một tấm ván.
Thịnh Tường còn chưa kịp nghĩ quá nhiều thì Thẩm Ngôn Lễ đã đánh răng rửa mặt và soạn sửa xong.
Tiếng bước chân cộng thêm tiếng khoá cài vào cửa chậm rãi vang lên, sau đó là tiếng anh vén chăn nằm lên giường.
Có lẽ vì anh là con trai nên giường người dân sắp xếp cho không thể chịu nổi sức nặng khi anh nằm xuống.
Giường bỗng "két" một tiếng vang dội, phá tan bầu không khí tĩnh lặng trong căn phòng.
Một lúc sau Thẩm Ngôn Lễ đột nhiên lên tiếng:
"Thịnh Tường, cậu chuẩn bị ngủ chưa?"
Bỗng nhiên bị gọi, Thịnh Tường sững sờ hồi lâu rồi mới trả lời: "Sắp."
"Vậy tôi tắt đèn nhé."
Một giây sau khi anh dứt lời, đèn đóm trong phòng tắt ngúm, cả căn phòng chìm hẳn vào bóng tối.
Thịnh Tường cứ tưởng rằng như vậy mình sẽ có thể bình yên chìm vào giấc ngủ, thế nhưng cô thật sự không ngờ được rằng sau đó mình lại càng khó ngủ hơn.
Ngay lúc này, điện thoại di động cô đặt bên gối rung lên hai cái.
Cô hơi khó hiểu nên mở ra xem thử thì thấy đúng là tin nhắn Thẩm Ngôn Lễ gửi tới thật.
S: "Cậu không ngủ được phải không?"
Rõ ràng là vừa rồi cô mới trả lời anh mà? Sao lúc này lại phải hỏi nữa vậy?
Chẳng qua hình như anh nói cũng đúng.
Nhưng những gì cô nghĩ và những gì cô trả lời lại hoàn toàn khác nhau...
SQ: "Không, tôi sắp ngủ rồi.”
S: “Thế hả? Nhưng tôi nghe thấy tiếng cậu trở mình mà.”
Một lúc lâu sau Thịnh Tường vẫn chưa trả lời.
Cô bị vạch trần nên hơi lúng túng.
Mà khoảng cách giữa hai người là gần trong gang tấc, vốn cũng chỉ cách nhau một tấm ván gỗ thôi nhưng lại không nói chuyện mà dùng điện thoại di động im lặng trao đổi.
S: “Nếu cậu không ngủ được thì thôi đừng ngủ nữa.”
SQ: “...”
SQ: “Cậu cố ý phải không?”
S: “Ý cậu là câu nào?”
Thịnh Tường cạn lời, chẳng lẽ những câu khác cũng là cố ý?
SQ: “Chuyện vừa rồi trong phòng bếp...”
S: “Nếu tôi nói là tôi cố ý thì cậu nghĩ sao?”
Qua dòng tin nhắn này, tuy rằng Thẩm Ngôn Lễ không nói lời nào nhưng Thịnh Tường vẫn có thể cảm nhận được giọng điệu trong lời này chính là giọng điệu bình thường thường ngày của anh.
Lần này Thịnh Tường không trả lời nữa.
Mấy giây sau tấm ván giường chợt “ken két” vài tiếng, sau đó giọng Thẩm Ngôn Lễ vang lên.
“Cậu có muốn nghe chuyện ma không?”
Thịnh Tường vốn đang trằn trọc trở mình không ngủ được, sau câu hỏi này đột nhiên cô lại liên tưởng tới rất nhiều chuyện lạ thường xảy ra trong mấy vùng quê...
Thế là giọng cô trở nên run rẩy nhưng chính cô lại không cảm nhận được.
“Cậu đừng kể... Tôi không nghe đâu.”
Một tiếng cười khẽ vang lên trong không gian tĩnh lặng.
“Cậu sợ hả?”
Ngay sau đó anh lại bổ sung:
“Thế thì đừng có nghĩ nữa, có tôi nằm ngoài rồi, ngủ đi.”
…
Sáng hôm sau, hai người dậy rất sớm lên đường tới trường tiểu học kia.
Vì cần phải tổ chức hoạt động cho tất cả các học sinh nên hai người được phân vào hai lớp khác nhau, hơn nữa còn không phải cùng một tầng.
Trước đó hiệu trưởng chưa phổ biến quy định và nội dung lên lớp cho hai người nên Thịnh Tường dứt khoát tự do phát huy luôn. Đầu tiên cô trình bày lịch sử thành lập của Đại học Hàng không vũ trụ Kinh Hoài cho mấy nhóc bên dưới nghe, sau đó tiện thể giới thiệu một số chuyên ngành hấp dẫn.
Đám trẻ dưới lớp tập trung tinh thần lắng nghe cẩn thận, một hồi sau không khỏi ngẩn người.
Giữa chừng có bé giơ tay lên: “Cô Thịnh ơi, chúng em đã từng thấy máy bay mà cô nói ở trong sách giáo khoa rồi, nhưng mà nó bay được thật ạ? Bay trên trời ấy ạ?”
“Đúng vậy, chờ sau này các em trưởng thành rồi sẽ có thể ngồi trong đó bay thẳng lên trời cao.” Thịnh Tường mở ảnh thật trên điện thoại di động ra rồi cho mấy nhóc bên dưới truyền nhau xem: “Trong trường bọn cô cũng có nhưng mà chỉ là loại nhỏ thôi.”
“Oa, vậy sau này bọn em cũng có thể tới trường của cô sao?”
Thịnh Tường cười khẽ rồi cất giọng chắc như đinh đóng cột: “Tất nhiên là có thể rồi, chỉ cần các em học giỏi thì Đại học Hàng không vũ trụ Kinh Hoài luôn mở cửa chào đón các em.”
“Vậy bọn em có thể tới tìm cô không ạ?”
“Lúc đó cô tốt nghiệp rồi, chẳng qua “sau này” là chỉ một thời gian không xác định.” Cô vừa nói vậy, cô bé nêu lên câu hỏi này không khỏi bối rối: “Bây giờ nhiệm vụ quan trọng nhất của các em là học tập, biết chưa? Tương lai lúc duyên đến, cô khẳng định chúng ta sẽ còn gặp lại nhau.”
Lúc Thẩm Ngôn Lễ đến tìm Thịnh Tường thì cô đang đứng giữa hàng ghế của học sinh cười vang đầy vui vẻ.
Ánh nắng mùa đông ấm áp xuyên qua ô cửa sổ cũ kỹ hắt lên lưng cô.
Cô cầm một cuộn giấy trong tay, chậm rãi gõ gõ lên cổ tay mảnh khảnh bên kia.
Lúc nghiêng đầu sang một bên, đôi mắt cô toát lên vẻ khéo léo hiếm thấy, miệng còn lầm bầm: “Đêm nay cũng trở lại như đêm nào, cùng chung dưới một ánh đèn. Cho nên đời người luôn sẽ có lúc chúng ta gặp lại nhau thôi.”
…
Đến giờ cơm trưa, hai người không quay về thôn Vân Hội.
Chủ yếu là vì đi đi về về quá mất thời gian nên cả hai quyết định ăn một bữa đơn giản cùng các giáo viên khác ở trường luôn.
Trong trường có một số học sinh phải chạy về nhà ăn nhưng cũng có một số vì nhà xa trường quá nên thường mang cơm trưa đến trường ăn.
Thịnh Tường và Thẩm Ngôn Lễ vừa mới ăn xong đã bị đám học sinh nhà xa trường ở lại buổi trưa vây quanh.
Trong đó không thiếu những khuôn mặt quen thuộc. Chỉ mới tiếp xúc một thời gian không lâu nhưng Thịnh Tường đã có thể gọi tên mấy nhóc rồi.
Thấy Thịnh Tường nhìn sang, khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Hổ bắt đầu nhăn nhó, dáng vẻ đầy bối rối và xấu hổ.
Nhờ mấy lời chọc ghẹo của mấy học sinh khác, Thịnh Tường mới biết hoá ra cậu bé chân thành muốn đưa đồ ăn ngon tới cho cô nên đã cố ý cất quả dại trong túi đưa lên trường.
Lâm Hổ vừa mới định tiến lên phía trước thoát khỏi đám bạn ồn ào xung quanh thì bất thình lình nhìn thấy anh trai kia ngẩng đầu lên nhìn mình.
Bước chân của cậu bé con cứ vậy mà khựng lại giữa chừng, cứng đờ giữa không trung.
Thịnh Tường lườm Thẩm Ngôn Lễ một cái: “Không sao đâu, em qua đây cho cô xem thử nào.”
Lâm Hổ cười he he rồi hớn hở sung sướng chạy tới.
Món mà cậu bé đưa tới là quả vải dại, chúng mọc rất nhiều xung quanh nhà nên cậu bé mới hái.
“Cô Thịnh, em cố ý hái cho cô nè, ngọt lắm!”
Thịnh Tường nhận lấy mấy quả dại đỏ au kia tò mò quan sát. Cô chưa từng được thấy quả vải dại bao giờ.
Nghe Lâm Hổ giục mãi, cô vội vàng bóc một quả ra cho vào miệng. Đúng lúc này, giọng của Thẩm Ngôn Lễ bỗng nhiên vang lên bên tai cô.
Chẳng biết anh đã đi tới bên cạnh bọn họ từ lúc nào, bây giờ đang nhướng mày xoa đầu Lâm Hổ.
“Nhóc con, chỉ có mình cô Thịnh có chứ thầy không có à?”
Lâm Hổ nhịn nhịn hồi lâu rồi cuối cùng quay đầu đi chỗ khác trốn không cho anh xoa nữa: “Em chỉ tặng cho người đẹp ăn thôi!”
Thẩm Ngôn Lễ “xì” một tiếng: “Ý em là thầy xấu à?”
Lâm Hổ gật đầu như chuyện đương nhiên. Mặc dù đúng là đang nói chuyện trái lương tâm nhưng cậu bé không muốn thừa nhận sự thật là anh trai này ngầu bá cháy.
Chẳng qua cậu bé đã nói đến vậy rồi mà sao có người vẫn chưa hiểu nữa vậy?
Thế là Lâm Hổ nhìn Thẩm Ngôn Lễ như nhìn thằng ngu: “Đó chẳng phải điều đương nhiên ạ?”
“...”
“Nhưng dù thầy có xấu đến mấy cũng đẹp hơn em.”
Lâm Hổ ngây người.
Thẩm Ngôn Lễ khom một chân xuống quan sát cậu bé một hồi: “Em sún răng kìa.”
Lâm Hổ sửng sốt.
Nói xong, Thẩm Ngôn Lễ chậm rãi ngồi xổm xuống, tiện thể còn móc trộm một quả vải dại trong túi Lâm Hổ đang ngẩn người chưa kịp phản ứng, coi như tự cấp tự túc luôn: “Cô Thịnh của em với thầy giống nhau, hiểu chưa hả?”
Đến lúc này Lâm Hổ mới kịp phản ứng, tiếp theo là tiếng khóc kinh thiên động địa rung trời lấp đất vang lên vọng khắp nơi.
Lòng tự trọng của cậu nhóc con bị tổn thương nên lại càng ghét Thẩm Ngôn Lễ thêm một chút.
Thịnh Tường quay sang lườm Thẩm Ngôn Lễ rồi cản anh lại: “Này...”
Thẩm Ngôn Lễ cười khẽ, vẻ mặt trông rất ngứa đòn.
…
Đến buổi chiều, trùng hợp là Lâm Hổ được phân đến lớp của Thẩm Ngôn Lễ, thế là mắt của cậu bé không còn là mắt nữa, mũi cũng hất lên trời.
Thẩm Ngôn Lễ cũng không để ý.
Thời gian trôi qua nhanh như chớp mắt, lúc chuẩn bị tan trường thì đột nhiên bầu trời trên núi thay đổi cái xoạch, đang sáng sủa lại chợt tối sầm xuống, cây trong rừng bị gió thổi nghiêng ngả, đi kèm theo đó là tiếng vang “xào xạc” và cơn lạnh thấu xương.
Hiệu trưởng đang đi dạo ghé qua lớp: “Phải làm sao bây giờ? Trước đó nghe dự báo thời tiết nói có tuyết nhưng đã mấy hôm rồi không thấy rơi. Xem tình hình hôm nay có vẻ không ổn lắm.”
Có một số học sinh nhà gần đây được cho nghỉ sớm vội vàng trở về nhà, tiện thể để mấy giáo viên có kinh nghiệm đưa các em xuống núi. Còn một số học sinh nhà khá xa thì hiệu trưởng không yên tâm nên dứt khoát gọi hết mấy đứa nhóc tới nói sẽ cho mấy đứa ở lại ký túc của thầy cô một đêm.
Nếu trên đường trở về mà có mưa đá hoặc tuyết rơi, lỡ xảy ra chuyện gì thì nhà trường thật sự không gánh vác nổi trách nhiệm.
Mấy đứa bé ngoan ngoãn đồng ý, chỉ có một bé là đứng không được ngồi cũng chẳng xong, trên mặt đầy vẻ sốt ruột.
Thẩm Ngôn Lễ vẫn bình tĩnh như trước, cũng không nói gì.
Dáng vẻ anh lúc này lại có vẻ rất nghiêm túc.
Vì chuyện vừa rồi nên Thịnh Tường không chủ động nói chuyện nữa mà đứng lặng bên cửa sổ phòng bếp, đưa lưng về phía Thẩm Ngôn Lễ.
Qua màn cửa sổ bằng lụa mỏng có thể thấy được bóng tối bao trùm và ánh trăng mờ ảo đang rải khắp nơi bên ngoài.
Đón lấy ánh trăng trong sân, tầm mắt Thịnh Tường dần trở nên mông lung, hai tay vô thức giơ lên ôm lấy gò má, sau đó còn lật ngược mu bàn tay lại thử nhiệt độ nữa.
Đúng là hơi nóng thật.
Nhưng sao có thể không nóng được cơ chứ...
Cô lại nghĩ đến dáng vẻ nhìn chằm chằm vào mình không chớp mắt lấy một cái và giọng nói ranh mãnh như đã xác nhận được chuyện gì đó của Thẩm Ngôn Lễ vừa rồi, trông anh có vẻ rất để ý và nghiêm túc.
Nhưng nếu không phải anh đột nhiên thò chân ra thì sao cô lại bị vấp ngã được?
Sau đó đầu ngón tay của Thịnh Tường tiếp tục trượt xuống cổ, chạm vào chỗ vẫn còn thoáng vương chút nhiệt độ đôi môi người kia.
Cô cụp mắt xuống, chỉ cảm thấy rất nhiều cảm xúc đang không ngừng va chạm hỗn loạn trong lòng mình. Chúng không ngừng đẩy ép nhau, lôi kéo nhau nhảy lên nhảy xuống va chạm tùm lum.
Trạng thái này cứ kéo dài mãi đến buổi tối khi Thịnh Tường chuẩn bị chìm vào giấc ngủ.
Thẩm Ngôn Lễ cho cô tắm trước nên bây giờ anh còn đang tắm, chưa trở về phòng.
Cô cẩn thận đóng kỹ tấm ván cửa rồi nằm lên giường kéo chăn lên người.
Nghĩ đến chuyện ngày mai mình còn phải đến trường gặp học sinh, Thịnh Tường quyết định cần phải ngủ sớm một chút.
Thế nhưng mặc dù trước mắt trong phòng chỉ có một mình cô nhưng động tĩnh từ bên hành lang vẫn loáng thoáng truyền vào đây, chóp mũi thì toàn là mùi đệm mới.
Lúc này hai thứ đó đã trở thành chất xúc tác cho chứng mất ngủ rồi, khiến người ta trằn trọc không thôi.
Nói thật ra đêm tối tĩnh lặng như vậy thật sự làm tâm trạng người ta khó mà bình tĩnh nổi.
Sự thật đã chứng minh, giường của cô và Thẩm Ngôn Lễ chỉ cách nhau có vỏn vẹn một tấm ván.
Thịnh Tường còn chưa kịp nghĩ quá nhiều thì Thẩm Ngôn Lễ đã đánh răng rửa mặt và soạn sửa xong.
Tiếng bước chân cộng thêm tiếng khoá cài vào cửa chậm rãi vang lên, sau đó là tiếng anh vén chăn nằm lên giường.
Có lẽ vì anh là con trai nên giường người dân sắp xếp cho không thể chịu nổi sức nặng khi anh nằm xuống.
Giường bỗng "két" một tiếng vang dội, phá tan bầu không khí tĩnh lặng trong căn phòng.
Một lúc sau Thẩm Ngôn Lễ đột nhiên lên tiếng:
"Thịnh Tường, cậu chuẩn bị ngủ chưa?"
Bỗng nhiên bị gọi, Thịnh Tường sững sờ hồi lâu rồi mới trả lời: "Sắp."
"Vậy tôi tắt đèn nhé."
Một giây sau khi anh dứt lời, đèn đóm trong phòng tắt ngúm, cả căn phòng chìm hẳn vào bóng tối.
Thịnh Tường cứ tưởng rằng như vậy mình sẽ có thể bình yên chìm vào giấc ngủ, thế nhưng cô thật sự không ngờ được rằng sau đó mình lại càng khó ngủ hơn.
Ngay lúc này, điện thoại di động cô đặt bên gối rung lên hai cái.
Cô hơi khó hiểu nên mở ra xem thử thì thấy đúng là tin nhắn Thẩm Ngôn Lễ gửi tới thật.
S: "Cậu không ngủ được phải không?"
Rõ ràng là vừa rồi cô mới trả lời anh mà? Sao lúc này lại phải hỏi nữa vậy?
Chẳng qua hình như anh nói cũng đúng.
Nhưng những gì cô nghĩ và những gì cô trả lời lại hoàn toàn khác nhau...
SQ: "Không, tôi sắp ngủ rồi.”
S: “Thế hả? Nhưng tôi nghe thấy tiếng cậu trở mình mà.”
Một lúc lâu sau Thịnh Tường vẫn chưa trả lời.
Cô bị vạch trần nên hơi lúng túng.
Mà khoảng cách giữa hai người là gần trong gang tấc, vốn cũng chỉ cách nhau một tấm ván gỗ thôi nhưng lại không nói chuyện mà dùng điện thoại di động im lặng trao đổi.
S: “Nếu cậu không ngủ được thì thôi đừng ngủ nữa.”
SQ: “...”
SQ: “Cậu cố ý phải không?”
S: “Ý cậu là câu nào?”
Thịnh Tường cạn lời, chẳng lẽ những câu khác cũng là cố ý?
SQ: “Chuyện vừa rồi trong phòng bếp...”
S: “Nếu tôi nói là tôi cố ý thì cậu nghĩ sao?”
Qua dòng tin nhắn này, tuy rằng Thẩm Ngôn Lễ không nói lời nào nhưng Thịnh Tường vẫn có thể cảm nhận được giọng điệu trong lời này chính là giọng điệu bình thường thường ngày của anh.
Lần này Thịnh Tường không trả lời nữa.
Mấy giây sau tấm ván giường chợt “ken két” vài tiếng, sau đó giọng Thẩm Ngôn Lễ vang lên.
“Cậu có muốn nghe chuyện ma không?”
Thịnh Tường vốn đang trằn trọc trở mình không ngủ được, sau câu hỏi này đột nhiên cô lại liên tưởng tới rất nhiều chuyện lạ thường xảy ra trong mấy vùng quê...
Thế là giọng cô trở nên run rẩy nhưng chính cô lại không cảm nhận được.
“Cậu đừng kể... Tôi không nghe đâu.”
Một tiếng cười khẽ vang lên trong không gian tĩnh lặng.
“Cậu sợ hả?”
Ngay sau đó anh lại bổ sung:
“Thế thì đừng có nghĩ nữa, có tôi nằm ngoài rồi, ngủ đi.”
…
Sáng hôm sau, hai người dậy rất sớm lên đường tới trường tiểu học kia.
Vì cần phải tổ chức hoạt động cho tất cả các học sinh nên hai người được phân vào hai lớp khác nhau, hơn nữa còn không phải cùng một tầng.
Trước đó hiệu trưởng chưa phổ biến quy định và nội dung lên lớp cho hai người nên Thịnh Tường dứt khoát tự do phát huy luôn. Đầu tiên cô trình bày lịch sử thành lập của Đại học Hàng không vũ trụ Kinh Hoài cho mấy nhóc bên dưới nghe, sau đó tiện thể giới thiệu một số chuyên ngành hấp dẫn.
Đám trẻ dưới lớp tập trung tinh thần lắng nghe cẩn thận, một hồi sau không khỏi ngẩn người.
Giữa chừng có bé giơ tay lên: “Cô Thịnh ơi, chúng em đã từng thấy máy bay mà cô nói ở trong sách giáo khoa rồi, nhưng mà nó bay được thật ạ? Bay trên trời ấy ạ?”
“Đúng vậy, chờ sau này các em trưởng thành rồi sẽ có thể ngồi trong đó bay thẳng lên trời cao.” Thịnh Tường mở ảnh thật trên điện thoại di động ra rồi cho mấy nhóc bên dưới truyền nhau xem: “Trong trường bọn cô cũng có nhưng mà chỉ là loại nhỏ thôi.”
“Oa, vậy sau này bọn em cũng có thể tới trường của cô sao?”
Thịnh Tường cười khẽ rồi cất giọng chắc như đinh đóng cột: “Tất nhiên là có thể rồi, chỉ cần các em học giỏi thì Đại học Hàng không vũ trụ Kinh Hoài luôn mở cửa chào đón các em.”
“Vậy bọn em có thể tới tìm cô không ạ?”
“Lúc đó cô tốt nghiệp rồi, chẳng qua “sau này” là chỉ một thời gian không xác định.” Cô vừa nói vậy, cô bé nêu lên câu hỏi này không khỏi bối rối: “Bây giờ nhiệm vụ quan trọng nhất của các em là học tập, biết chưa? Tương lai lúc duyên đến, cô khẳng định chúng ta sẽ còn gặp lại nhau.”
Lúc Thẩm Ngôn Lễ đến tìm Thịnh Tường thì cô đang đứng giữa hàng ghế của học sinh cười vang đầy vui vẻ.
Ánh nắng mùa đông ấm áp xuyên qua ô cửa sổ cũ kỹ hắt lên lưng cô.
Cô cầm một cuộn giấy trong tay, chậm rãi gõ gõ lên cổ tay mảnh khảnh bên kia.
Lúc nghiêng đầu sang một bên, đôi mắt cô toát lên vẻ khéo léo hiếm thấy, miệng còn lầm bầm: “Đêm nay cũng trở lại như đêm nào, cùng chung dưới một ánh đèn. Cho nên đời người luôn sẽ có lúc chúng ta gặp lại nhau thôi.”
…
Đến giờ cơm trưa, hai người không quay về thôn Vân Hội.
Chủ yếu là vì đi đi về về quá mất thời gian nên cả hai quyết định ăn một bữa đơn giản cùng các giáo viên khác ở trường luôn.
Trong trường có một số học sinh phải chạy về nhà ăn nhưng cũng có một số vì nhà xa trường quá nên thường mang cơm trưa đến trường ăn.
Thịnh Tường và Thẩm Ngôn Lễ vừa mới ăn xong đã bị đám học sinh nhà xa trường ở lại buổi trưa vây quanh.
Trong đó không thiếu những khuôn mặt quen thuộc. Chỉ mới tiếp xúc một thời gian không lâu nhưng Thịnh Tường đã có thể gọi tên mấy nhóc rồi.
Thấy Thịnh Tường nhìn sang, khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Hổ bắt đầu nhăn nhó, dáng vẻ đầy bối rối và xấu hổ.
Nhờ mấy lời chọc ghẹo của mấy học sinh khác, Thịnh Tường mới biết hoá ra cậu bé chân thành muốn đưa đồ ăn ngon tới cho cô nên đã cố ý cất quả dại trong túi đưa lên trường.
Lâm Hổ vừa mới định tiến lên phía trước thoát khỏi đám bạn ồn ào xung quanh thì bất thình lình nhìn thấy anh trai kia ngẩng đầu lên nhìn mình.
Bước chân của cậu bé con cứ vậy mà khựng lại giữa chừng, cứng đờ giữa không trung.
Thịnh Tường lườm Thẩm Ngôn Lễ một cái: “Không sao đâu, em qua đây cho cô xem thử nào.”
Lâm Hổ cười he he rồi hớn hở sung sướng chạy tới.
Món mà cậu bé đưa tới là quả vải dại, chúng mọc rất nhiều xung quanh nhà nên cậu bé mới hái.
“Cô Thịnh, em cố ý hái cho cô nè, ngọt lắm!”
Thịnh Tường nhận lấy mấy quả dại đỏ au kia tò mò quan sát. Cô chưa từng được thấy quả vải dại bao giờ.
Nghe Lâm Hổ giục mãi, cô vội vàng bóc một quả ra cho vào miệng. Đúng lúc này, giọng của Thẩm Ngôn Lễ bỗng nhiên vang lên bên tai cô.
Chẳng biết anh đã đi tới bên cạnh bọn họ từ lúc nào, bây giờ đang nhướng mày xoa đầu Lâm Hổ.
“Nhóc con, chỉ có mình cô Thịnh có chứ thầy không có à?”
Lâm Hổ nhịn nhịn hồi lâu rồi cuối cùng quay đầu đi chỗ khác trốn không cho anh xoa nữa: “Em chỉ tặng cho người đẹp ăn thôi!”
Thẩm Ngôn Lễ “xì” một tiếng: “Ý em là thầy xấu à?”
Lâm Hổ gật đầu như chuyện đương nhiên. Mặc dù đúng là đang nói chuyện trái lương tâm nhưng cậu bé không muốn thừa nhận sự thật là anh trai này ngầu bá cháy.
Chẳng qua cậu bé đã nói đến vậy rồi mà sao có người vẫn chưa hiểu nữa vậy?
Thế là Lâm Hổ nhìn Thẩm Ngôn Lễ như nhìn thằng ngu: “Đó chẳng phải điều đương nhiên ạ?”
“...”
“Nhưng dù thầy có xấu đến mấy cũng đẹp hơn em.”
Lâm Hổ ngây người.
Thẩm Ngôn Lễ khom một chân xuống quan sát cậu bé một hồi: “Em sún răng kìa.”
Lâm Hổ sửng sốt.
Nói xong, Thẩm Ngôn Lễ chậm rãi ngồi xổm xuống, tiện thể còn móc trộm một quả vải dại trong túi Lâm Hổ đang ngẩn người chưa kịp phản ứng, coi như tự cấp tự túc luôn: “Cô Thịnh của em với thầy giống nhau, hiểu chưa hả?”
Đến lúc này Lâm Hổ mới kịp phản ứng, tiếp theo là tiếng khóc kinh thiên động địa rung trời lấp đất vang lên vọng khắp nơi.
Lòng tự trọng của cậu nhóc con bị tổn thương nên lại càng ghét Thẩm Ngôn Lễ thêm một chút.
Thịnh Tường quay sang lườm Thẩm Ngôn Lễ rồi cản anh lại: “Này...”
Thẩm Ngôn Lễ cười khẽ, vẻ mặt trông rất ngứa đòn.
…
Đến buổi chiều, trùng hợp là Lâm Hổ được phân đến lớp của Thẩm Ngôn Lễ, thế là mắt của cậu bé không còn là mắt nữa, mũi cũng hất lên trời.
Thẩm Ngôn Lễ cũng không để ý.
Thời gian trôi qua nhanh như chớp mắt, lúc chuẩn bị tan trường thì đột nhiên bầu trời trên núi thay đổi cái xoạch, đang sáng sủa lại chợt tối sầm xuống, cây trong rừng bị gió thổi nghiêng ngả, đi kèm theo đó là tiếng vang “xào xạc” và cơn lạnh thấu xương.
Hiệu trưởng đang đi dạo ghé qua lớp: “Phải làm sao bây giờ? Trước đó nghe dự báo thời tiết nói có tuyết nhưng đã mấy hôm rồi không thấy rơi. Xem tình hình hôm nay có vẻ không ổn lắm.”
Có một số học sinh nhà gần đây được cho nghỉ sớm vội vàng trở về nhà, tiện thể để mấy giáo viên có kinh nghiệm đưa các em xuống núi. Còn một số học sinh nhà khá xa thì hiệu trưởng không yên tâm nên dứt khoát gọi hết mấy đứa nhóc tới nói sẽ cho mấy đứa ở lại ký túc của thầy cô một đêm.
Nếu trên đường trở về mà có mưa đá hoặc tuyết rơi, lỡ xảy ra chuyện gì thì nhà trường thật sự không gánh vác nổi trách nhiệm.
Mấy đứa bé ngoan ngoãn đồng ý, chỉ có một bé là đứng không được ngồi cũng chẳng xong, trên mặt đầy vẻ sốt ruột.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.