Chương 41:
Chấp Thông Nhất Căn
07/09/2024
Các thầy giáo và hiệu trưởng đều đi đưa mấy nhóc gần nhà về rồi. Thịnh Tường vốn định ở lại đây hỗ trợ sắp xếp vấn đề chỗ ở cho mấy học sinh nhà khá xa thì chợt liếc thấy khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhó của Lâm Hổ.
Cậu bé kéo kéo ống tay áo cô: “Cô Thịnh ơi, em muốn về nhà bây giờ.”
Thịnh Tường biết nhà Lâm Hổ cách đây rất xa, ít nhất phải đi hai tiếng đồng hồ đường núi lận. Cô bèn ngước mắt liếc nhìn bầu trời sắc trời ngoài cửa sổ: “Không được đâu, em thấy bầu trời bên ngoài không? U ám đáng sợ chưa kìa, nghe nói lát nữa có thể sẽ có tuyết rơi, thậm chí là mưa đá nữa. Bây giờ em đi về thật sự rất nguy hiểm.”
Cô tưởng Lâm Hổ không quen nên xổm xuống an ủi cậu bé: “Tối nay cô và thầy Thẩm cũng sẽ ở lại chỗ này cùng các em, như vậy có được không?”
Lúc này Thẩm Ngôn Lễ đang ngồi bên cạnh Thịnh Tường. Thấy Lâm Hổ như vậy, anh cũng không nói gì.
“Không được... Không được...” Lâm Hổ vẫn lắc đầu nguầy nguậy, nói sao cũng không chịu ở lại.
Có cô giáo chạy qua hỏi thăm: “Lâm Hổ, em sao vậy?”
“Cô ơi! Em muốn về nhà!” Giọng nói của Lâm Hổ nghe cực kỳ nôn nóng.
“Nhóc con này, em cứ đòi về nhà ngay lúc này làm gì vậy hả? Nghe cô, ở lại trường một đêm thôi.”
Lâm Hổ vẫn lắc đầu, lần này trong giọng nói đã có chút nức nở nghẹn ngào: “Nhưng bà nội còn đang ở nhà chờ em. Bà ở nhà một mình, nếu buổi tối còn có tuyết rơi và mưa đá mà em không về sợ là bà sẽ sợ!”
Trước đó đã nghe cậu bé treo bà nội trên miệng nói chuyện rồi nhưng giờ mọi người mới biết hoá ra trong nhà cậu bé chỉ còn bà nội.
Lâm Hổ vừa dứt lời, mấy người xung quanh đều không lên tiếng nữa.
Hồi trước ba mẹ Lâm Hổ vào thành phố làm việc, bao nhiêu năm qua số lần trở về chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Nghe nói mấy năm nay có thêm đứa con nhỏ bên đó rồi nên lại càng thờ ơ với Lâm Hổ, thế nên chỉ còn cậu bé và bà nội sống nương tựa lẫn nhau trong thôn Vân Hội.
Thấy các thầy cô xung quanh không lên tiếng, cậu bé lại nhìn ngó bên ngoài rồi nói: “Em thì sao cũng được, em tên là Lâm Hổ mà, hổ là con cọp đấy, em phải bảo vệ bà nội, em phải đi về!”
Dù sao thì cậu bé cũng còn nhỏ, hiện tại chỉ biết chăm chăm sốt ruột lo lắng cho bà nội nên không khống chế được tâm trạng nữa.
Mặc dù không kìm được tiếng khóc nghẹn ngào nhưng Lâm Hổ vẫn cố gắng nén xuống, ai ngờ lại phản tác dụng, khóc còn dữ hơn. Cậu bé nhếch nhác giơ mu bàn tay lên lau nước mắt.
Vừa dứt lời Lâm Hổ đã nhấc chân lên muốn vọt ra ngoài nhưng lại bị một người chặn lại.
Thẩm Ngôn Lễ đứng dậy khỏi chỗ: “Lâm Hổ, em chờ chút, thầy đưa em về.”
Lâm Hổ đang khóc mặt dính đầy nước mắt nước mũi lại chợt nghe thấy câu này. Cậu bé ngước lên nhìn Thẩm Ngôn Lễ với vẻ không thể tin nổi.
Thẩm Ngôn Lễ giơ tay quay đầu Lâm Hổ về lại vị trí vừa rồi sau đó nói với cô gái trước mặt mình: “Cậu ở bên này cũng chú ý an toàn, tôi sẽ đưa cậu bé về nhà.”
Động tác của hai người cực kỳ nhanh, mới đó đã chạy thẳng ra cửa rồi.
Thịnh Tường còn chưa kịp nói chuyện đã thấy bóng dáng một lớn một nhỏ chuẩn bị đi khuất.
Cô sững người tại chỗ chốc lát sau đó quay sang dặn dò cô giáo bên cạnh mấy câu rồi cũng cất bước chạy theo.
Thẩm Ngôn Lễ gần như là xách Lâm Hổ lên đi. Anh vừa mới bước ra khỏi cổng trường đã nghe tiếng gọi từ sau lưng.
“... Thẩm Ngôn Lễ!”
Nghe có người gọi mình, Thẩm Ngôn Lễ ngước mắt lên nhìn Thịnh Tường vọt về phía này: “... Tôi đi cùng cậu.”
Cô dừng một chút rồi chậm rãi bổ sung thêm một câu: “Sau khi tới nơi chỉ còn một mình cậu trở về, tôi không yên tâm lắm.”
…
Muốn đến nhà Lâm Hổ thì phải đi dọc theo con đường vào thôn Vân Hội, sau đó còn phải đi tiếp về phía Tây nữa.
Trên đường đi tới đây, Thẩm Ngôn Lễ để lại ký hiệu trên đường còn Thịnh Tường dùng điện thoại di động chụp ảnh lại. Như vậy lát nữa bọn họ vẫn sẽ tìm được đường về.
“Cô Thịnh, em thật sự rất vui khi cô đưa em về.” Lúc này Lâm Hổ đã khôi phục lại vẻ nhiệt tình như trước. Nhìn bằng mắt thường cũng thấy tâm trạng cậu bé đã tốt hơn nhiều, lại bắt đầu vây quanh Thịnh Tường rồi.
Nghe vậy, Thẩm Ngôn Lễ nhướng mày nhìn lại: “Sao nhóc con này vong ân phụ nghĩa thế nhỉ?”
Anh không nhắc còn đỡ, vừa nhắc tới miệng Lâm Hổ đã méo xẹo, cảm thấy vừa rồi mình khóc như vậy rất mất mặt, lại không muốn thừa nhận ấn tượng của mình về anh trai này đã thay đổi chun chút nên dứt khoát quay mặt đi chỗ khác, không thèm để ý đến Thẩm Ngôn Lễ nữa.
“Cậu hơn thua với một đứa trẻ làm gì?” Thịnh Tường đi bên cạnh Thẩm Ngôn Lễ nhìn Lâm Hổ đi phía trước dẫn đường.
Thẩm Ngôn Lễ dựa sát lại gần cô rồi nói ngược lại: “Cậu có chắc là tôi đang hơn thua với nhóc kia không?”
“Lúc trưa thầy còn trộm một quả vải dại của em nữa đấy nhé!” Đúng lúc này, Lâm Hổ chen ngang vào, tiện thể còn làm mặt xấu với Thẩm Ngôn Lễ nữa.
Một lúc sau bỗng nhiên Lâm Hổ lên tiếng, có vẻ như cậu bé rất tò mò: “Cô Thịnh, em hỏi cô nè, cô có bạn trai chưa vậy?”
Câu hỏi này vừa vang lên, cả Thịnh Tường và Thẩm Ngôn Lễ đều chìm vào khoảng lặng.
Hồi lâu sau Thịnh Tường mới nhẹ nhàng trả lời: “Cô chưa có.”
“Ha ha ha vậy sao?” Lâm Hổ cười hớn hở đến mức lông mày cũng nhếch lên theo, còn nhảy nhót mấy cái tiến về phía trước nữa.
Sau đó cậu bé xoay người lại tiếp tục làm mặt xấu với Thẩm Ngôn Lễ.
Thẩm Ngôn Lễ đốp chát lại ngay: “Dù sao thì em cũng không có cơ hội đâu.”
Sau đó anh còn tàn ác nhắc nhở bằng cách giơ ngón tay lên chỉ chỉ răng Lâm Hổ nữa.
Lâm Hổ méo miệng, cũng không cà khịa nữa mà tăng nhanh tốc độ dẫn đường.
Như vậy, ba người cùng đồng hành trong rừng, thỉnh thoảng Thịnh Tường lại liếc nhìn Thẩm Ngôn Lễ bên cạnh mình.
Mắt anh nhìn thẳng về phía trước, tầm mắt cũng chỉ để ý phía trước mà thôi.
Hai tiếng đồng hồ nhanh chóng trôi qua, đến khi trời tối hoàn toàn thì cuối cùng bọn họ cũng tới được nhà Lâm Hổ.
Nhà cậu bé không khác gì những ngôi nhà xung quanh, đều được xây bằng đất cả, chỉ có một gian phòng thắp đèn sáng mờ, trông như đang chờ người đi đêm trở về vậy.
Thật ra thì ngày thường Lâm Hổ cũng trở về vào lúc này.
Thấy cậu bé về nhà, lại còn dẫn theo hai người trẻ tuổi, bà nội Lâm Hổ hơi ngạc nhiên.
Nhưng bà cụ nhiều bệnh, trời đông giá rét không đứng dậy nổi nên đành nằm tựa vào giường nhẹ nhàng xoa đầu Lâm Hổ.
Sau khi nghe Thịnh Tường và Thẩm Ngôn Lễ trình bày lý do mình theo Lâm Hổ về nhà, bà nội im lặng một hồi lâu.
Bà cụ âm thầm dụi mắt, giọng núi hiền hòa khàn khàn: “Từ nhỏ thằng bé này đã hiểu chuyện rồi... Ai, là tại bà liên luỵ cháu, xin lỗi cháu nhiều.”
Lâm Hổ vẫn còn là trẻ con nhưng nghe xong lại lắc đầu: “Làm gì có chuyện đó! Bà nội xin lỗi cháu làm gì chứ!”
Hai bà cháu cứ vậy mà tựa vào nhau trong căn nhà đất cũ nát. Thịnh Tường đứng bên cạnh quan sát rồi vô thức kéo tay áo Thẩm Ngôn Lễ như đang tìm một chỗ dựa, càng níu càng chặt, một lúc lâu sau vẫn không nói gì.
Bà nội Lâm Hổ mời hai người trẻ tuổi ở lại ăn bữa cơm rồi lại đi. Thịnh Tường và Thẩm Ngôn Lễ không tiện từ chối ý tốt của bà ấy nên đành ở lại.
Thức ăn là do Lâm Hổ nấu đơn giản. Trước đó cứ nghe Lâm Hổ luôn miệng nói bà nội nấu ăn rất ngon nhưng thật ra toàn là cậu bé nấu cả.
Nghe Thịnh Tường hỏi, Lâm Hổ xấu hổ cười cười: “Thỉnh thoảng bà nội sẽ nấu cho em ăn, chỉ là bây giờ trời rất lạnh, em nấu cũng giống vậy thôi.”
Lúc hai người chuẩn bị rời đi thì bên ngoài đã nổi gió nổi sét đùng đùng.
Thịnh Tường ngồi xổm xuống dặn dò mấy chuyện Lâm Hổ cần chú ý, rằng nếu tối nay có tuyết rơi và mưa đá thật, ngày mai tuyết nhiều che kín đường đi thì không cần đến trường.
Lâm Hổ vâng dạ sau đó xoay người không biết chạy đi nơi nào.
Thịnh Tường và Thẩm Ngôn Lễ cùng men theo con đường cũ quay về trường. Chẳng qua cô mới đi được mấy bước đã có cảm giác ai đó đè bả vai mình xuống.
Thịnh Tường ngước mặt lên thì thấy cái cằm trơn bóng của Thẩm Ngôn Lễ. Anh đi tới trước mặt cô sau đó vô cùng tự nhiên cầm lấy tay cô dắt đi: “Đi theo sát tôi, buổi tối trong núi có sói đấy.”
Thịnh Tường không khỏi ngẩn người.
Sao cô chưa nghe nói chỗ thôn Vân Hội này có sói nhỉ?
Có điều hai người vừa đi được một đoạn, Lâm Hổ đã đột nhiên nhảy ra.
“Cô Thịnh ơi em mới đi hái rất nhiều vải dại này, cô muốn ăn không!”
“...”
“Em về nhanh lên.”
Thẩm Ngôn Lễ đuổi cậu bé vào nhà.
…
Hai người men theo đường cũ về thôn Vân Hội, cũng không tiếp tục đi lên đường tới trường nữa mà chào hỏi thầy hiệu trưởng rồi cùng quay về chỗ ở tạm thời của mình.
Chẳng qua có thể coi như là bọn họ rất may mắn vì cả hai vừa mới vào đến nhà, mấy hạt mưa tí tách đã bắt đầu rơi bên ngoài.
Tuyết và mưa đá cũng không đến một cách dồn dập nhưng lúc trở về bọn họ lại gặp một chuyện khác.
Không biết có phải vì lạnh quá bị đông cứng hay không mà ống nước trong nhà vệ sinh không chảy nước nóng, nước lạnh cũng chỉ chảy tí tách nhỏ giọt.
Nếu là ban ngày cần dùng nước thì có thể nhờ vả xung quanh nhưng bây giờ tối rồi, đi nhờ thì phiền mọi người.
Thẩm Ngôn Lễ theo thường lệ đi qua bên lò lửa nấu nước nóng rồi cầm bật lửa ra cạnh ống nước, dùng ngọn lửa sưởi ấm để khỏi nó đông lại lần nữa. Một lúc sau anh quay lại gật đầu với Thịnh Tường: “Cậu tắm rửa trước đi.”
Thịnh Tường không khỏi trố mắt nhìn anh: “Lúc tôi tắm rửa cậu đứng bên này hả?”
Không biết nghĩ tới điều gì mà đột nhiên Thẩm Ngôn Lễ bật cười: “Sợ tôi nhìn lén à?”
Thịnh Tường không khỏi cạn lời: “Cũng không phải.”
Nhà vệ sinh ở đây có rèm nên không sợ bị nhìn trộm.
Cô im lặng chốc lát rồi cuối cùng vẫn hỏi thẳng: “Cậu đứng đây mãi như vậy không mệt à?”
“Chưa biết nữa.” Thẩm Ngôn Lễ ra hiệu cho cô dọn đồ đi tắm đi: “Tôi cầm lò lửa tới, cậu đi tắm trước đi.”
Nước nóng thì rất nóng, nguồn cung có hạn, mà nước lạnh thì phải nhờ vào Thẩm Ngôn Lễ.
Lúc rửa mặt, Thịnh Tường không pha nước nóng nên lạnh đến mức da gà da vịt nổi tùm lum, còn phải dùng lò lửa để sưởi ấm nữa.
Mà thao tác của Thịnh Tường cũng chỉ diễn ra trong mấy giây, sau đó cô bước vào trong, tiện thể kéo rèm lại.
Vì bên cạnh có lò lửa đang cháy nên lúc thay quần áo cô không thấy lạnh chút nào.
Thẩm Ngôn Lễ đứng đằng kia hoàn toàn không liếc mắt vào bên trong dù chỉ một lần.
Bên ngoài có tiếng mưa rơi tí tách, ánh mắt anh đang nhìn thẳng lên mặt tường đối diện.
Một lát sau, một mùi hương ấm áp từ bên trong lan ra ngoài.
Theo động tác nhẹ nhàng của Thịnh Tường, mùi hoa sơn chi quen thuộc tỏa ra thơm phức.
Thẩm Ngôn Lễ không khỏi cứng người trong giây lát. Đột nhiên anh hơi hối hận vì vừa rồi quyết định đứng bên này.
Mùi hương kia không nhạt đi theo ý muốn của anh mà cứ được voi đòi tiền liên tục tiến tới, cố gắng chui vào đầu anh.
Một giây tiếp theo, hình như Thịnh Tường bước sang một chỗ khác trong nhà vệ sinh thì phải.
Bóng dáng của cô được ánh sáng từ lò lửa bên cạnh hắt ra, kéo dài mãi rồi in lên mặt tường phía sau.
Trùng hợp là ánh mắt Thẩm Ngôn Lễ lại đối diện với bức tường đó.
Dáng vẻ cô thiếu nữ rất mềm mại, chỗ cần lõm thì rất khiêm tốn mà chỗ cần lồi lại vô cùng đầy đặn, đường cong cực kỳ đẹp.
Theo động tác liên tục của cô, cái bóng trên tường cũng thay đổi theo.
Thẩm Ngôn Lễ bất ngờ không kịp đề phòng nhìn thấy nên cả người không khỏi cứng ngắc.
“Thịnh Tường, cậu xong chưa vậy?”
Anh nhếch nhác quay đi chỗ khác rồi khàn giọng hỏi.
“... Thẩm Ngôn Lễ, tôi chỉ vừa mới vào thôi.”
…
Lúc đến lượt Thẩm Ngôn Lễ đi tắm, anh hành động cực kỳ nhanh nhẹn, còn bảo Thịnh Tường đi về ngủ trước đi nữa.
Mãi đến khi chậm rãi quay về phòng ngồi lên giường rồi, Thịnh Tường vẫn cứ có cảm giác hình như mình quên cái gì đó.
Mà lúc này bên trong tấm rèm ở căn phòng cuối hành lang, nam sinh đang gồng mình lên để lộ những đường cong cơ bắp rõ ràng.
Mái tóc được cắt ngắn của anh rơi xuống loà xoà trước trán, cằm căng chặt, con ngươi đen đến mức như sắp nhỏ ra được mực nước.
Hiện tại hình ảnh đang chiếm lấy đầu anh là dáng vẻ mềm mại và gò má dịu dàng của cô gái, thêm cả đôi tay mềm mại anh nắm lấy lúc nãy trên đường về và bóng dáng hắt lên tường vừa rồi nữa. Từng cảnh một cứ chậm rãi tua đi tua lại trong đầu anh.
Một lúc lâu sau Thẩm Ngôn Lễ mới dừng lại.
Anh dựa vào tường, ánh mắt dõi ra xa xa bên ngoài.
Đến khi anh trở vào nhà một lần nữa mới thấy Thịnh Tường chưa ngủ, dáng vẻ còn như đang chuẩn bị ra ngoài tìm người.
“Ơ... Cậu tắm xong rồi hả?”
Thẩm Ngôn Lễ gượng gạo “Ừ” một tiếng.
“Tôi mới nhớ ra hình như cậu không cần tôi hơ lửa ống nước giúp.”
Thẩm Ngôn Lễ dùng khăn lông lau tóc: “Nước lạnh cũng đủ dùng rồi.”
Giọng nói của anh rất lười biếng, âm cuối cùng hơi chìm xuống nghe cực kỳ quyến rũ.
Thịnh Tường hơi khó hiểu: “Trời lạnh thế này mà cậu tắm nước lạnh à? Không sợ cảm hả?”
Thẩm Ngôn Lễ vốn có một khuôn mặt cực kỳ đẹp trai nhưng bây giờ nó lại chìm trong bóng đêm, cả khoé mắt cũng hiện lên nét lẳng lơ.
Thịnh Tường nhìn thẳng vào mắt Thẩm Ngôn Lễ xong không khỏi choáng váng.
“Cậu cứ yên tâm.” Thẩm Ngôn Lễ trả lời, sau đó dừng lại một chút khẽ nhướng mày rồi tiếp tục: “Tôi chưa yếu đến mức đó đâu, không hỏng được.”
Cậu bé kéo kéo ống tay áo cô: “Cô Thịnh ơi, em muốn về nhà bây giờ.”
Thịnh Tường biết nhà Lâm Hổ cách đây rất xa, ít nhất phải đi hai tiếng đồng hồ đường núi lận. Cô bèn ngước mắt liếc nhìn bầu trời sắc trời ngoài cửa sổ: “Không được đâu, em thấy bầu trời bên ngoài không? U ám đáng sợ chưa kìa, nghe nói lát nữa có thể sẽ có tuyết rơi, thậm chí là mưa đá nữa. Bây giờ em đi về thật sự rất nguy hiểm.”
Cô tưởng Lâm Hổ không quen nên xổm xuống an ủi cậu bé: “Tối nay cô và thầy Thẩm cũng sẽ ở lại chỗ này cùng các em, như vậy có được không?”
Lúc này Thẩm Ngôn Lễ đang ngồi bên cạnh Thịnh Tường. Thấy Lâm Hổ như vậy, anh cũng không nói gì.
“Không được... Không được...” Lâm Hổ vẫn lắc đầu nguầy nguậy, nói sao cũng không chịu ở lại.
Có cô giáo chạy qua hỏi thăm: “Lâm Hổ, em sao vậy?”
“Cô ơi! Em muốn về nhà!” Giọng nói của Lâm Hổ nghe cực kỳ nôn nóng.
“Nhóc con này, em cứ đòi về nhà ngay lúc này làm gì vậy hả? Nghe cô, ở lại trường một đêm thôi.”
Lâm Hổ vẫn lắc đầu, lần này trong giọng nói đã có chút nức nở nghẹn ngào: “Nhưng bà nội còn đang ở nhà chờ em. Bà ở nhà một mình, nếu buổi tối còn có tuyết rơi và mưa đá mà em không về sợ là bà sẽ sợ!”
Trước đó đã nghe cậu bé treo bà nội trên miệng nói chuyện rồi nhưng giờ mọi người mới biết hoá ra trong nhà cậu bé chỉ còn bà nội.
Lâm Hổ vừa dứt lời, mấy người xung quanh đều không lên tiếng nữa.
Hồi trước ba mẹ Lâm Hổ vào thành phố làm việc, bao nhiêu năm qua số lần trở về chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Nghe nói mấy năm nay có thêm đứa con nhỏ bên đó rồi nên lại càng thờ ơ với Lâm Hổ, thế nên chỉ còn cậu bé và bà nội sống nương tựa lẫn nhau trong thôn Vân Hội.
Thấy các thầy cô xung quanh không lên tiếng, cậu bé lại nhìn ngó bên ngoài rồi nói: “Em thì sao cũng được, em tên là Lâm Hổ mà, hổ là con cọp đấy, em phải bảo vệ bà nội, em phải đi về!”
Dù sao thì cậu bé cũng còn nhỏ, hiện tại chỉ biết chăm chăm sốt ruột lo lắng cho bà nội nên không khống chế được tâm trạng nữa.
Mặc dù không kìm được tiếng khóc nghẹn ngào nhưng Lâm Hổ vẫn cố gắng nén xuống, ai ngờ lại phản tác dụng, khóc còn dữ hơn. Cậu bé nhếch nhác giơ mu bàn tay lên lau nước mắt.
Vừa dứt lời Lâm Hổ đã nhấc chân lên muốn vọt ra ngoài nhưng lại bị một người chặn lại.
Thẩm Ngôn Lễ đứng dậy khỏi chỗ: “Lâm Hổ, em chờ chút, thầy đưa em về.”
Lâm Hổ đang khóc mặt dính đầy nước mắt nước mũi lại chợt nghe thấy câu này. Cậu bé ngước lên nhìn Thẩm Ngôn Lễ với vẻ không thể tin nổi.
Thẩm Ngôn Lễ giơ tay quay đầu Lâm Hổ về lại vị trí vừa rồi sau đó nói với cô gái trước mặt mình: “Cậu ở bên này cũng chú ý an toàn, tôi sẽ đưa cậu bé về nhà.”
Động tác của hai người cực kỳ nhanh, mới đó đã chạy thẳng ra cửa rồi.
Thịnh Tường còn chưa kịp nói chuyện đã thấy bóng dáng một lớn một nhỏ chuẩn bị đi khuất.
Cô sững người tại chỗ chốc lát sau đó quay sang dặn dò cô giáo bên cạnh mấy câu rồi cũng cất bước chạy theo.
Thẩm Ngôn Lễ gần như là xách Lâm Hổ lên đi. Anh vừa mới bước ra khỏi cổng trường đã nghe tiếng gọi từ sau lưng.
“... Thẩm Ngôn Lễ!”
Nghe có người gọi mình, Thẩm Ngôn Lễ ngước mắt lên nhìn Thịnh Tường vọt về phía này: “... Tôi đi cùng cậu.”
Cô dừng một chút rồi chậm rãi bổ sung thêm một câu: “Sau khi tới nơi chỉ còn một mình cậu trở về, tôi không yên tâm lắm.”
…
Muốn đến nhà Lâm Hổ thì phải đi dọc theo con đường vào thôn Vân Hội, sau đó còn phải đi tiếp về phía Tây nữa.
Trên đường đi tới đây, Thẩm Ngôn Lễ để lại ký hiệu trên đường còn Thịnh Tường dùng điện thoại di động chụp ảnh lại. Như vậy lát nữa bọn họ vẫn sẽ tìm được đường về.
“Cô Thịnh, em thật sự rất vui khi cô đưa em về.” Lúc này Lâm Hổ đã khôi phục lại vẻ nhiệt tình như trước. Nhìn bằng mắt thường cũng thấy tâm trạng cậu bé đã tốt hơn nhiều, lại bắt đầu vây quanh Thịnh Tường rồi.
Nghe vậy, Thẩm Ngôn Lễ nhướng mày nhìn lại: “Sao nhóc con này vong ân phụ nghĩa thế nhỉ?”
Anh không nhắc còn đỡ, vừa nhắc tới miệng Lâm Hổ đã méo xẹo, cảm thấy vừa rồi mình khóc như vậy rất mất mặt, lại không muốn thừa nhận ấn tượng của mình về anh trai này đã thay đổi chun chút nên dứt khoát quay mặt đi chỗ khác, không thèm để ý đến Thẩm Ngôn Lễ nữa.
“Cậu hơn thua với một đứa trẻ làm gì?” Thịnh Tường đi bên cạnh Thẩm Ngôn Lễ nhìn Lâm Hổ đi phía trước dẫn đường.
Thẩm Ngôn Lễ dựa sát lại gần cô rồi nói ngược lại: “Cậu có chắc là tôi đang hơn thua với nhóc kia không?”
“Lúc trưa thầy còn trộm một quả vải dại của em nữa đấy nhé!” Đúng lúc này, Lâm Hổ chen ngang vào, tiện thể còn làm mặt xấu với Thẩm Ngôn Lễ nữa.
Một lúc sau bỗng nhiên Lâm Hổ lên tiếng, có vẻ như cậu bé rất tò mò: “Cô Thịnh, em hỏi cô nè, cô có bạn trai chưa vậy?”
Câu hỏi này vừa vang lên, cả Thịnh Tường và Thẩm Ngôn Lễ đều chìm vào khoảng lặng.
Hồi lâu sau Thịnh Tường mới nhẹ nhàng trả lời: “Cô chưa có.”
“Ha ha ha vậy sao?” Lâm Hổ cười hớn hở đến mức lông mày cũng nhếch lên theo, còn nhảy nhót mấy cái tiến về phía trước nữa.
Sau đó cậu bé xoay người lại tiếp tục làm mặt xấu với Thẩm Ngôn Lễ.
Thẩm Ngôn Lễ đốp chát lại ngay: “Dù sao thì em cũng không có cơ hội đâu.”
Sau đó anh còn tàn ác nhắc nhở bằng cách giơ ngón tay lên chỉ chỉ răng Lâm Hổ nữa.
Lâm Hổ méo miệng, cũng không cà khịa nữa mà tăng nhanh tốc độ dẫn đường.
Như vậy, ba người cùng đồng hành trong rừng, thỉnh thoảng Thịnh Tường lại liếc nhìn Thẩm Ngôn Lễ bên cạnh mình.
Mắt anh nhìn thẳng về phía trước, tầm mắt cũng chỉ để ý phía trước mà thôi.
Hai tiếng đồng hồ nhanh chóng trôi qua, đến khi trời tối hoàn toàn thì cuối cùng bọn họ cũng tới được nhà Lâm Hổ.
Nhà cậu bé không khác gì những ngôi nhà xung quanh, đều được xây bằng đất cả, chỉ có một gian phòng thắp đèn sáng mờ, trông như đang chờ người đi đêm trở về vậy.
Thật ra thì ngày thường Lâm Hổ cũng trở về vào lúc này.
Thấy cậu bé về nhà, lại còn dẫn theo hai người trẻ tuổi, bà nội Lâm Hổ hơi ngạc nhiên.
Nhưng bà cụ nhiều bệnh, trời đông giá rét không đứng dậy nổi nên đành nằm tựa vào giường nhẹ nhàng xoa đầu Lâm Hổ.
Sau khi nghe Thịnh Tường và Thẩm Ngôn Lễ trình bày lý do mình theo Lâm Hổ về nhà, bà nội im lặng một hồi lâu.
Bà cụ âm thầm dụi mắt, giọng núi hiền hòa khàn khàn: “Từ nhỏ thằng bé này đã hiểu chuyện rồi... Ai, là tại bà liên luỵ cháu, xin lỗi cháu nhiều.”
Lâm Hổ vẫn còn là trẻ con nhưng nghe xong lại lắc đầu: “Làm gì có chuyện đó! Bà nội xin lỗi cháu làm gì chứ!”
Hai bà cháu cứ vậy mà tựa vào nhau trong căn nhà đất cũ nát. Thịnh Tường đứng bên cạnh quan sát rồi vô thức kéo tay áo Thẩm Ngôn Lễ như đang tìm một chỗ dựa, càng níu càng chặt, một lúc lâu sau vẫn không nói gì.
Bà nội Lâm Hổ mời hai người trẻ tuổi ở lại ăn bữa cơm rồi lại đi. Thịnh Tường và Thẩm Ngôn Lễ không tiện từ chối ý tốt của bà ấy nên đành ở lại.
Thức ăn là do Lâm Hổ nấu đơn giản. Trước đó cứ nghe Lâm Hổ luôn miệng nói bà nội nấu ăn rất ngon nhưng thật ra toàn là cậu bé nấu cả.
Nghe Thịnh Tường hỏi, Lâm Hổ xấu hổ cười cười: “Thỉnh thoảng bà nội sẽ nấu cho em ăn, chỉ là bây giờ trời rất lạnh, em nấu cũng giống vậy thôi.”
Lúc hai người chuẩn bị rời đi thì bên ngoài đã nổi gió nổi sét đùng đùng.
Thịnh Tường ngồi xổm xuống dặn dò mấy chuyện Lâm Hổ cần chú ý, rằng nếu tối nay có tuyết rơi và mưa đá thật, ngày mai tuyết nhiều che kín đường đi thì không cần đến trường.
Lâm Hổ vâng dạ sau đó xoay người không biết chạy đi nơi nào.
Thịnh Tường và Thẩm Ngôn Lễ cùng men theo con đường cũ quay về trường. Chẳng qua cô mới đi được mấy bước đã có cảm giác ai đó đè bả vai mình xuống.
Thịnh Tường ngước mặt lên thì thấy cái cằm trơn bóng của Thẩm Ngôn Lễ. Anh đi tới trước mặt cô sau đó vô cùng tự nhiên cầm lấy tay cô dắt đi: “Đi theo sát tôi, buổi tối trong núi có sói đấy.”
Thịnh Tường không khỏi ngẩn người.
Sao cô chưa nghe nói chỗ thôn Vân Hội này có sói nhỉ?
Có điều hai người vừa đi được một đoạn, Lâm Hổ đã đột nhiên nhảy ra.
“Cô Thịnh ơi em mới đi hái rất nhiều vải dại này, cô muốn ăn không!”
“...”
“Em về nhanh lên.”
Thẩm Ngôn Lễ đuổi cậu bé vào nhà.
…
Hai người men theo đường cũ về thôn Vân Hội, cũng không tiếp tục đi lên đường tới trường nữa mà chào hỏi thầy hiệu trưởng rồi cùng quay về chỗ ở tạm thời của mình.
Chẳng qua có thể coi như là bọn họ rất may mắn vì cả hai vừa mới vào đến nhà, mấy hạt mưa tí tách đã bắt đầu rơi bên ngoài.
Tuyết và mưa đá cũng không đến một cách dồn dập nhưng lúc trở về bọn họ lại gặp một chuyện khác.
Không biết có phải vì lạnh quá bị đông cứng hay không mà ống nước trong nhà vệ sinh không chảy nước nóng, nước lạnh cũng chỉ chảy tí tách nhỏ giọt.
Nếu là ban ngày cần dùng nước thì có thể nhờ vả xung quanh nhưng bây giờ tối rồi, đi nhờ thì phiền mọi người.
Thẩm Ngôn Lễ theo thường lệ đi qua bên lò lửa nấu nước nóng rồi cầm bật lửa ra cạnh ống nước, dùng ngọn lửa sưởi ấm để khỏi nó đông lại lần nữa. Một lúc sau anh quay lại gật đầu với Thịnh Tường: “Cậu tắm rửa trước đi.”
Thịnh Tường không khỏi trố mắt nhìn anh: “Lúc tôi tắm rửa cậu đứng bên này hả?”
Không biết nghĩ tới điều gì mà đột nhiên Thẩm Ngôn Lễ bật cười: “Sợ tôi nhìn lén à?”
Thịnh Tường không khỏi cạn lời: “Cũng không phải.”
Nhà vệ sinh ở đây có rèm nên không sợ bị nhìn trộm.
Cô im lặng chốc lát rồi cuối cùng vẫn hỏi thẳng: “Cậu đứng đây mãi như vậy không mệt à?”
“Chưa biết nữa.” Thẩm Ngôn Lễ ra hiệu cho cô dọn đồ đi tắm đi: “Tôi cầm lò lửa tới, cậu đi tắm trước đi.”
Nước nóng thì rất nóng, nguồn cung có hạn, mà nước lạnh thì phải nhờ vào Thẩm Ngôn Lễ.
Lúc rửa mặt, Thịnh Tường không pha nước nóng nên lạnh đến mức da gà da vịt nổi tùm lum, còn phải dùng lò lửa để sưởi ấm nữa.
Mà thao tác của Thịnh Tường cũng chỉ diễn ra trong mấy giây, sau đó cô bước vào trong, tiện thể kéo rèm lại.
Vì bên cạnh có lò lửa đang cháy nên lúc thay quần áo cô không thấy lạnh chút nào.
Thẩm Ngôn Lễ đứng đằng kia hoàn toàn không liếc mắt vào bên trong dù chỉ một lần.
Bên ngoài có tiếng mưa rơi tí tách, ánh mắt anh đang nhìn thẳng lên mặt tường đối diện.
Một lát sau, một mùi hương ấm áp từ bên trong lan ra ngoài.
Theo động tác nhẹ nhàng của Thịnh Tường, mùi hoa sơn chi quen thuộc tỏa ra thơm phức.
Thẩm Ngôn Lễ không khỏi cứng người trong giây lát. Đột nhiên anh hơi hối hận vì vừa rồi quyết định đứng bên này.
Mùi hương kia không nhạt đi theo ý muốn của anh mà cứ được voi đòi tiền liên tục tiến tới, cố gắng chui vào đầu anh.
Một giây tiếp theo, hình như Thịnh Tường bước sang một chỗ khác trong nhà vệ sinh thì phải.
Bóng dáng của cô được ánh sáng từ lò lửa bên cạnh hắt ra, kéo dài mãi rồi in lên mặt tường phía sau.
Trùng hợp là ánh mắt Thẩm Ngôn Lễ lại đối diện với bức tường đó.
Dáng vẻ cô thiếu nữ rất mềm mại, chỗ cần lõm thì rất khiêm tốn mà chỗ cần lồi lại vô cùng đầy đặn, đường cong cực kỳ đẹp.
Theo động tác liên tục của cô, cái bóng trên tường cũng thay đổi theo.
Thẩm Ngôn Lễ bất ngờ không kịp đề phòng nhìn thấy nên cả người không khỏi cứng ngắc.
“Thịnh Tường, cậu xong chưa vậy?”
Anh nhếch nhác quay đi chỗ khác rồi khàn giọng hỏi.
“... Thẩm Ngôn Lễ, tôi chỉ vừa mới vào thôi.”
…
Lúc đến lượt Thẩm Ngôn Lễ đi tắm, anh hành động cực kỳ nhanh nhẹn, còn bảo Thịnh Tường đi về ngủ trước đi nữa.
Mãi đến khi chậm rãi quay về phòng ngồi lên giường rồi, Thịnh Tường vẫn cứ có cảm giác hình như mình quên cái gì đó.
Mà lúc này bên trong tấm rèm ở căn phòng cuối hành lang, nam sinh đang gồng mình lên để lộ những đường cong cơ bắp rõ ràng.
Mái tóc được cắt ngắn của anh rơi xuống loà xoà trước trán, cằm căng chặt, con ngươi đen đến mức như sắp nhỏ ra được mực nước.
Hiện tại hình ảnh đang chiếm lấy đầu anh là dáng vẻ mềm mại và gò má dịu dàng của cô gái, thêm cả đôi tay mềm mại anh nắm lấy lúc nãy trên đường về và bóng dáng hắt lên tường vừa rồi nữa. Từng cảnh một cứ chậm rãi tua đi tua lại trong đầu anh.
Một lúc lâu sau Thẩm Ngôn Lễ mới dừng lại.
Anh dựa vào tường, ánh mắt dõi ra xa xa bên ngoài.
Đến khi anh trở vào nhà một lần nữa mới thấy Thịnh Tường chưa ngủ, dáng vẻ còn như đang chuẩn bị ra ngoài tìm người.
“Ơ... Cậu tắm xong rồi hả?”
Thẩm Ngôn Lễ gượng gạo “Ừ” một tiếng.
“Tôi mới nhớ ra hình như cậu không cần tôi hơ lửa ống nước giúp.”
Thẩm Ngôn Lễ dùng khăn lông lau tóc: “Nước lạnh cũng đủ dùng rồi.”
Giọng nói của anh rất lười biếng, âm cuối cùng hơi chìm xuống nghe cực kỳ quyến rũ.
Thịnh Tường hơi khó hiểu: “Trời lạnh thế này mà cậu tắm nước lạnh à? Không sợ cảm hả?”
Thẩm Ngôn Lễ vốn có một khuôn mặt cực kỳ đẹp trai nhưng bây giờ nó lại chìm trong bóng đêm, cả khoé mắt cũng hiện lên nét lẳng lơ.
Thịnh Tường nhìn thẳng vào mắt Thẩm Ngôn Lễ xong không khỏi choáng váng.
“Cậu cứ yên tâm.” Thẩm Ngôn Lễ trả lời, sau đó dừng lại một chút khẽ nhướng mày rồi tiếp tục: “Tôi chưa yếu đến mức đó đâu, không hỏng được.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.