Chương 43:
Chấp Thông Nhất Căn
07/09/2024
Sáng nay, hiệu trưởng phải kiểm điểm những học sinh tối hôm qua ở lại trong ký túc xá phòng học, nên cũng nhân tiện hỏi thăm Lâm Hổ.
Nhưng mà bạn cùng lớp Lâm Hổ đều rối rít lắc đầu, nói là buổi sáng không thấy cậu bé đến trường học.
Theo lý thì trời mưa to như vậy, cậu bé không đi học cũng là chuyện bình thường, đi học lại rồi giải thích sau cũng được.
Nhưng hiệu trưởng lại gặp trúng thôn dân đi đưa củi cho bà nội Lâm Hổ.
“Hai em có chắc chắn là tối hôm qua đã đưa nhóc ấy đến tận nơi rồi không?” Hiệu trưởng nhìn về phía Thịnh Tường và Thẩm Ngôn Lễ.
“Chắc chắn ạ, nhóc ấy còn giữ hai bọn em ở lại ăn cơm.” Thịnh Tường hồi tưởng: “Em có dặn dò nó, nếu thời tiết xấu quá thì ngày hôm sau nó không cần đến trường.”
Hiệu trưởng nghe xong, thở dài: “Hầy, thằng nhóc Lâm Hổ này rất bướng bỉnh. Mấy năm qua, cho dù là lúc tuyết rơi dày, nó cũng vẫn đi học đầy đủ, không hề vắng mặt ngày nào, chưa nói tới tối hôm qua chỉ là mưa to, cho dù có là mưa đá, nó cũng sẽ không nghỉ học.”
Bây giờ cậu bé vừa không ở nhà, cũng không đến trường.
Dường như tình hình này đang có xu hướng vượt ra ngoài tầm kiểm soát.
Các giáo viên đang ngồi lập tức trở nên căng thẳng.
Mưa lớn vẫn còn đang kéo dài, đường núi lại khó đi, lỡ như trên đường...
Có một thầy giáo đứng lên: “Thế giờ phải làm sao đây?”
“Buổi chiều bọn trẻ còn phải lên lớp nữa, mọi người không thể đi hết. Cậu, cậu theo tôi đi tìm Lâm Hổ trước đã.”
Hiệu trưởng vẫy tay, gọi thầy giáo đi theo, nhanh chóng cầm ô chạy ra cổng trường.
Bóng dáng ông ấy biến mất trong ngọn núi thăm thẳm.
Thịnh Tường đứng lên, im lặng nhìn ra ngoài.
…
Buổi chiều, sau khi xong hai tiết học, Thịnh Tường vẫn cảm thấy trong lòng vô cùng bồn chồn.
Cô sửa sang lại tài liệu lên lớp. Thịnh Tường vừa bước đến văn phòng, thì đã thấy một cô giáo vẫy tay với cô.
“Mấy người hiệu trưởng vẫn chưa về, vừa rồi lại có hai người nữa đi ra ngoài, cùng đi tìm.”
Thịnh Tường gật đầu, cô nghe đến đó dừng một chút, cô liếc nhìn, rồi dò xét một lượt: “Thẩm Ngôn Lễ đi đâu rồi ạ?”
“Hả, em nói cái cậu đi cùng em à? Vừa rồi cậu ấy đi theo một thầy giáo khác ra ngoài tìm người rồi.”
Thịnh Tường gật đầu một cái rồi nhìn ra ngoài cửa sổ.
Thật ra mưa đã dần dần nhỏ đi rồi nhưng có lẽ là vì trong núi quá lạnh, cho nên trong cơn mưa còn lấm tấm một vài mảnh băng vụn.
Băng vụn rơi trên mặt đất bằng phẳng, chỉ chốc lát sau đã tạo thành một lớp mỏng.
Nhà của Lâm Hổ ở tít đầu kia của thôn Vân Hội, việc tìm kiếm dọc đường như thế này thực sự là cả một “công trình lớn”.
Bọn họ gần như là đang tìm kiếm một cách mù quáng.
Cô giáo gọi điện thoại cho hiệu trưởng, vốn muốn hỏi xem tiến triển của cuộc tìm kiếm nhưng trên màn hình lại cho thấy đối phương đang bận, không tiếp cuộc gọi của cô ấy.
Thịnh Tường kiên nhẫn đợi một lúc, rốt cuộc cô không thể ngồi yên được nữa.
Cô cầm ô, nhấc chân bước ra ngoài.
“Ơ, em định đi ra ngoài đấy à?” Cô giáo ngước mắt lên nhìn thấy động tác của cô, thì giật mình đứng lên.
“Dạ, em cũng ra ngoài tìm xem sao.”
“Không được, không được đâu!” Cô giáo vội vàng ngăn cản: “Trời lạnh như vậy mà lại còn là ở trong núi, một mình em đi ra ngoài nguy hiểm lắm. Hơn nữa mấy đứa trẻ trong trường cũng phải có người quản.”
Thịnh Tường nghe xong cũng không trả lời, thoạt nhìn trông cô rất dễ tính. Nhưng có một số thời điểm nhất định, cô sẽ có chính kiến.
“Không sao đâu ạ, ở đây đã có các cô rồi mà, em tự biết chừng mực.”
Thiếu nữ này thoạt nhìn thì dịu dàng lại nhưng bên trong lại ẩn chứa sự mạnh mẽ, giống như khóm bồ lau đón gió bên sông vậy. Đôi mắt cô long lanh, sáng ngời, làm tan chảy trái tim người nhìn.
Cô giáo nhìn cô một lúc lâu, cuối cùng cũng không cản nữa.
“Cô không cần lo lắng quá, em sẽ không đi lên núi, dù sao em cũng không quen với nơi này.” Thịnh Tường vỗ vai cô ấy: “Em xuống núi một chuyến, gọi đàn ông trong thôn giúp đỡ, như vậy sẽ tìm nhanh hơn.”
Cô giáo gật đầu, nhìn bóng lưng thon dài của Thịnh Tường càng chạy càng xa.
Sau đó, cô ấy hô to một tiếng: “Chú ý an toàn nhé!”
…
Mấy ngày nay Thịnh Tường đi tới đi lui, cô đã sớm quen với đường đi.
Cô đi thật nhanh về phía thôn Vân Hội, chạy thẳng tới nhà thôn dân tiếp đãi bọn họ trước đây, nói rõ ý đồ khi đến đây.
Thôn dân không nói hai lời, lập tức gọi một đám người. Họ cầm cuốc và mang theo mũ, tự đi lên đường tìm.
Có vài người lấy xe ba bánh và xe đạp, chia nhau đi tìm.
Cuối cùng họ còn dặn nhau, nếu tìm thấy Lâm Hổ thì gõ vài phát vào cái trống ở cửa thôn, để thông báo là đã tìm được cậu bé, mọi người có thể về rồi.
Vợ của thôn dân kia mời cô ngồi, Thịnh Tường thuận miệng bịa vài lý do, cô không rảnh mà ở lại đây.
Cuối cùng, cô dựa vào trí nhớ, đi về hướng nhà Lâm Hổ.
Sắc trời dần dần tối đi, cho đến khi biến thành màu mực.
Chung quanh sườn núi ngẫu nhiên truyền đến âm thanh tìm kiếm của thôn dân: “Lâm Hổ… Lâm Hổ…"
Cơn mưa dần dần dừng lại, băng vụn vẫn rơi thẳng vào bên mặt khiến cho người ta thấy đau đớn.
Thịnh Tường lại không rảnh bận tâm những thứ này, vô cùng căng thẳng.
Chẳng biết tại sao, trong một đêm gió tuyết đan xen như thế này, trái tim của cô tựa như bị lửa thiêu đốt, giống như không đạt tới điểm nào đó thì cõi lòng cô sẽ không ngừng bị thiêu đốt.
Cô đẩy khu rừng trước mắt ra, con đường nhỏ trước mặt bị cành cây cắt đứt.
Thịnh Tường cân nhắc hai phía, cô sợ mình đi lạc thì lại mang đến gánh nặng cho mọi người cho nên cô dứt khoát đi tới đi lui dò tìm tại đỉnh đồi phụ cận thôn Vân Hội.
“Lâm Hổ?”
“Hiệu trưởng?”
“Thẩm Ngôn Lễ…”
Cô không biết mình đã hô bao nhiêu tiếng, cho đến khi giọng nói cũng hơi khàn đi.
Giờ phút này, ngôi làng cách bên kia núi không xa đang đốt đèn, những ngọn đèn được thắp sáng nối liền thành đường thẳng, như đang dẫn đường cho những người nơi phương xa trở về nhà.
Thịnh Tường chống nửa người lên, cắn chặt môi.
Sau đó, cô lại cúi đầu thở hổn hển vài cái.
Hai gò má cô đã bị xước, cái lạnh thấu xương đã thấm vào cổ chân cô nhưng dường như cô gái không cảm nhận được gì hết.
Vị trí của Thịnh Tường cách thôn trại gần, tuy tín hiệu khá kém nhưng vẫn có thể gửi tin nhắn được.
Đầu bên kia, Thẩm Ngôn Lễ vẫn không trả lời, tiếp đó cô lại gọi điện thoại.
Cũng giống như hiệu trưởng trước đó, anh không nhận cuộc gọi.
Từ buổi chiều đến giờ, dưới chân núi mãi không có tin tức của Lâm Hổ.
Cô lại liên tưởng đến việc Thẩm Ngôn Lễ vẫn chưa về.
Trong đầu Thịnh Tường chợt xẹt qua hình ảnh ở chung với anh gần đây.
“Thẩm Ngôn Lễ...”
Ngay tại thời khắc cô khẽ thốt ra lời này thì có một thứ mềm mại nhẹ nhàng rơi xuống mi mắt cô.
Thịnh Tường thử dùng đầu ngón tay chạm vào, cảm giác hơi lạnh, vừa chạm vào thì chúng đã tan ra.
Cô sững sờ rồi lại vươn tay ra, ngay sau đó vài mảnh lông ngỗng óng ánh rơi xuống lòng bàn tay cô.
Đây là…
Tuyết rơi rồi.
Những bông tuyết vẫn luôn được mọi người nói là sắp rơi nhưng lại chưa bao giờ xuất hiện, vào giờ khắc này lại rơi xuống mà không có bất kỳ một dấu hiệu nào.
Tuyết càng rơi càng nhiều, cứ tuôn rơi như thế.
Chỉ chốc lát sau, trên mái tóc, trên người và cả trên vạt áo của cô đã hoàn toàn bị bông tuyết thấm ướt.
Chỉ cần chạm một chút là lại tan ngay.
Thịnh Tường lẩm bẩm nói: “... Tuyết rơi rồi.”
Vào giờ phút này, sự căng thẳng, bất an, bối rối và lo lắng của cô trong cả ngày hôm nay hết thảy đều bộc phát, cô có phần mất khống chế.
Đó là cảm giác hoàn toàn khác với trước kia.
Như là sinh sôi đã lâu, sau khi hấp thu đủ nước lại phá tan lớp bụi để bay về trời, không thể ngăn cản.
Cho dù là Lâm Hổ, hiệu trưởng, thầy giáo, thôn dân.
Hay là... Thẩm Ngôn Lễ.
Nhất định đều phải thật mạnh khỏe.
Thịnh Tường không chú ý đến tuyết nữa, cô lại đi tìm ở mấy đỉnh núi.
Sau đó, cô xuống núi đi vào trong thôn, nơi đó loáng thoáng vọng lại tiếng ồn ào, nghe như tiếng gõ trống.
Thịnh Tường không dám trì hoãn nữa, cô bước vào bên trong từ cửa thôn bên kia, vừa nhìn đã thấy trên người thầy hiệu trưởng đầy gió sương.
Mấy thôn dân vứt cuốc, bên cạnh chất đống mấy chiếc xe ba bánh đầy bùn lầy.
Trên người thầy giáo còn có lá cây, trộn lẫn với tuyết, thoạt nhìn vô cùng nhếch nhác.
Họ nói chuyện với nhau, giọng nói rất lớn.
Nhưng Thịnh Tường không hề bận tâm, trong những người này không có Thẩm Ngôn Lễ và Lâm Hổ.
Cô vội vàng tiến lên vài bước, bước qua hỏi: “Hiệu trưởng, chỉ có mấy người các thầy trở về sao?”
Thịnh Tường nói một nửa: “Lâm Hổ và Thẩm Ngôn Lễ...”
Hiệu trưởng nhìn thấy cô thì rất kinh ngạc: “Thịnh Tường, sao em lại ở đây?”
Thôn dân ở bên cạnh thấy vậy thì kéo tay hiệu trưởng qua, dặn dò vài câu.
Nhưng tình cảnh hiện tại không phải lúc thích hợp để cô trả lời, Thịnh Tường còn muốn hỏi nhưng cô lại khựng lại khi nghe tiếng gọi.
“Thịnh Tường.”
Một âm thanh quen thuộc truyền đến.
Âm thanh ấy chậm rãi, cứ như vậy xuyên qua tuyết, vang lên từ sau lưng giống như với âm thanh mọi lần anh gọi cô.
Vừa biếng nhác lại vừa quen thuộc.
Thịnh Tường nghe thấy thế thì chậm rãi xoay người, cô đã nhìn thấy bóng dáng cao lớn kia.
Khuôn mặt Thẩm Ngôn Lễ đứng ngược sáng, ẩn trong ánh sáng nửa sáng nửa tối, khiến người ta nhìn không rõ.
Ngọn đèn vàng mờ ảo đầu thôn chiếu lên người anh, bóng anh trải dài trên mặt đất trắng noãn.
Tuyết phủ lên đầy cả người anh, phủ lên cả mái tóc ngắn của anh.
Thẩm Ngôn Lễ tựa như đã hòa làm một với bóng đêm.
Trên lưng Thẩm Ngôn Lễ còn có một đứa bé nằm úp sấp, cánh tay cậu bé hơi lắc lư, cậu bé ôm hờ lấy cổ của anh, mặt cậu bé nghiêng về một phía và tựa vào vai anh, hình như là đã ngủ thiếp đi.
Thịnh Tường nhìn xuống phía dưới, tầm mắt cô rơi vào hai chiếc chân nhỏ lộ ra ở hai bên eo của nam sinh.
Đó là Lâm Hổ.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu bé đỏ bừng vì lạnh, lông mi cậu bé an tâm rũ xuống, trông cực kỳ ngoan.
Lâm Hổ không còn giương nanh múa vuốt như trước, cậu bé chỉ lẳng lặng nằm trên lưng Thẩm Ngôn Lễ.
“Cậu đang tìm tôi à?" Thẩm Ngôn Lễ lặp lại.
Bầu không khí yên lặng trong giây lát, chỉ vì lời nói này mà lồng ngực của cô cứ không ngừng phồng lên rồi co lại.
Tuyết rơi xung quanh chậm rãi thấm tim cô vào, trong phút chốc, một phần của nó mềm nhũn rồi sụp xuống.
“Ừ.”
Thịnh Tường đáp lại.
Cô nhìn Thẩm Ngôn Lễ trước mặt, khóe miệng cô cong lên, trong không gian tuyết trắng đầy trời này, cô nhẹ nhàng nở nụ cười.
Nhưng mà bạn cùng lớp Lâm Hổ đều rối rít lắc đầu, nói là buổi sáng không thấy cậu bé đến trường học.
Theo lý thì trời mưa to như vậy, cậu bé không đi học cũng là chuyện bình thường, đi học lại rồi giải thích sau cũng được.
Nhưng hiệu trưởng lại gặp trúng thôn dân đi đưa củi cho bà nội Lâm Hổ.
“Hai em có chắc chắn là tối hôm qua đã đưa nhóc ấy đến tận nơi rồi không?” Hiệu trưởng nhìn về phía Thịnh Tường và Thẩm Ngôn Lễ.
“Chắc chắn ạ, nhóc ấy còn giữ hai bọn em ở lại ăn cơm.” Thịnh Tường hồi tưởng: “Em có dặn dò nó, nếu thời tiết xấu quá thì ngày hôm sau nó không cần đến trường.”
Hiệu trưởng nghe xong, thở dài: “Hầy, thằng nhóc Lâm Hổ này rất bướng bỉnh. Mấy năm qua, cho dù là lúc tuyết rơi dày, nó cũng vẫn đi học đầy đủ, không hề vắng mặt ngày nào, chưa nói tới tối hôm qua chỉ là mưa to, cho dù có là mưa đá, nó cũng sẽ không nghỉ học.”
Bây giờ cậu bé vừa không ở nhà, cũng không đến trường.
Dường như tình hình này đang có xu hướng vượt ra ngoài tầm kiểm soát.
Các giáo viên đang ngồi lập tức trở nên căng thẳng.
Mưa lớn vẫn còn đang kéo dài, đường núi lại khó đi, lỡ như trên đường...
Có một thầy giáo đứng lên: “Thế giờ phải làm sao đây?”
“Buổi chiều bọn trẻ còn phải lên lớp nữa, mọi người không thể đi hết. Cậu, cậu theo tôi đi tìm Lâm Hổ trước đã.”
Hiệu trưởng vẫy tay, gọi thầy giáo đi theo, nhanh chóng cầm ô chạy ra cổng trường.
Bóng dáng ông ấy biến mất trong ngọn núi thăm thẳm.
Thịnh Tường đứng lên, im lặng nhìn ra ngoài.
…
Buổi chiều, sau khi xong hai tiết học, Thịnh Tường vẫn cảm thấy trong lòng vô cùng bồn chồn.
Cô sửa sang lại tài liệu lên lớp. Thịnh Tường vừa bước đến văn phòng, thì đã thấy một cô giáo vẫy tay với cô.
“Mấy người hiệu trưởng vẫn chưa về, vừa rồi lại có hai người nữa đi ra ngoài, cùng đi tìm.”
Thịnh Tường gật đầu, cô nghe đến đó dừng một chút, cô liếc nhìn, rồi dò xét một lượt: “Thẩm Ngôn Lễ đi đâu rồi ạ?”
“Hả, em nói cái cậu đi cùng em à? Vừa rồi cậu ấy đi theo một thầy giáo khác ra ngoài tìm người rồi.”
Thịnh Tường gật đầu một cái rồi nhìn ra ngoài cửa sổ.
Thật ra mưa đã dần dần nhỏ đi rồi nhưng có lẽ là vì trong núi quá lạnh, cho nên trong cơn mưa còn lấm tấm một vài mảnh băng vụn.
Băng vụn rơi trên mặt đất bằng phẳng, chỉ chốc lát sau đã tạo thành một lớp mỏng.
Nhà của Lâm Hổ ở tít đầu kia của thôn Vân Hội, việc tìm kiếm dọc đường như thế này thực sự là cả một “công trình lớn”.
Bọn họ gần như là đang tìm kiếm một cách mù quáng.
Cô giáo gọi điện thoại cho hiệu trưởng, vốn muốn hỏi xem tiến triển của cuộc tìm kiếm nhưng trên màn hình lại cho thấy đối phương đang bận, không tiếp cuộc gọi của cô ấy.
Thịnh Tường kiên nhẫn đợi một lúc, rốt cuộc cô không thể ngồi yên được nữa.
Cô cầm ô, nhấc chân bước ra ngoài.
“Ơ, em định đi ra ngoài đấy à?” Cô giáo ngước mắt lên nhìn thấy động tác của cô, thì giật mình đứng lên.
“Dạ, em cũng ra ngoài tìm xem sao.”
“Không được, không được đâu!” Cô giáo vội vàng ngăn cản: “Trời lạnh như vậy mà lại còn là ở trong núi, một mình em đi ra ngoài nguy hiểm lắm. Hơn nữa mấy đứa trẻ trong trường cũng phải có người quản.”
Thịnh Tường nghe xong cũng không trả lời, thoạt nhìn trông cô rất dễ tính. Nhưng có một số thời điểm nhất định, cô sẽ có chính kiến.
“Không sao đâu ạ, ở đây đã có các cô rồi mà, em tự biết chừng mực.”
Thiếu nữ này thoạt nhìn thì dịu dàng lại nhưng bên trong lại ẩn chứa sự mạnh mẽ, giống như khóm bồ lau đón gió bên sông vậy. Đôi mắt cô long lanh, sáng ngời, làm tan chảy trái tim người nhìn.
Cô giáo nhìn cô một lúc lâu, cuối cùng cũng không cản nữa.
“Cô không cần lo lắng quá, em sẽ không đi lên núi, dù sao em cũng không quen với nơi này.” Thịnh Tường vỗ vai cô ấy: “Em xuống núi một chuyến, gọi đàn ông trong thôn giúp đỡ, như vậy sẽ tìm nhanh hơn.”
Cô giáo gật đầu, nhìn bóng lưng thon dài của Thịnh Tường càng chạy càng xa.
Sau đó, cô ấy hô to một tiếng: “Chú ý an toàn nhé!”
…
Mấy ngày nay Thịnh Tường đi tới đi lui, cô đã sớm quen với đường đi.
Cô đi thật nhanh về phía thôn Vân Hội, chạy thẳng tới nhà thôn dân tiếp đãi bọn họ trước đây, nói rõ ý đồ khi đến đây.
Thôn dân không nói hai lời, lập tức gọi một đám người. Họ cầm cuốc và mang theo mũ, tự đi lên đường tìm.
Có vài người lấy xe ba bánh và xe đạp, chia nhau đi tìm.
Cuối cùng họ còn dặn nhau, nếu tìm thấy Lâm Hổ thì gõ vài phát vào cái trống ở cửa thôn, để thông báo là đã tìm được cậu bé, mọi người có thể về rồi.
Vợ của thôn dân kia mời cô ngồi, Thịnh Tường thuận miệng bịa vài lý do, cô không rảnh mà ở lại đây.
Cuối cùng, cô dựa vào trí nhớ, đi về hướng nhà Lâm Hổ.
Sắc trời dần dần tối đi, cho đến khi biến thành màu mực.
Chung quanh sườn núi ngẫu nhiên truyền đến âm thanh tìm kiếm của thôn dân: “Lâm Hổ… Lâm Hổ…"
Cơn mưa dần dần dừng lại, băng vụn vẫn rơi thẳng vào bên mặt khiến cho người ta thấy đau đớn.
Thịnh Tường lại không rảnh bận tâm những thứ này, vô cùng căng thẳng.
Chẳng biết tại sao, trong một đêm gió tuyết đan xen như thế này, trái tim của cô tựa như bị lửa thiêu đốt, giống như không đạt tới điểm nào đó thì cõi lòng cô sẽ không ngừng bị thiêu đốt.
Cô đẩy khu rừng trước mắt ra, con đường nhỏ trước mặt bị cành cây cắt đứt.
Thịnh Tường cân nhắc hai phía, cô sợ mình đi lạc thì lại mang đến gánh nặng cho mọi người cho nên cô dứt khoát đi tới đi lui dò tìm tại đỉnh đồi phụ cận thôn Vân Hội.
“Lâm Hổ?”
“Hiệu trưởng?”
“Thẩm Ngôn Lễ…”
Cô không biết mình đã hô bao nhiêu tiếng, cho đến khi giọng nói cũng hơi khàn đi.
Giờ phút này, ngôi làng cách bên kia núi không xa đang đốt đèn, những ngọn đèn được thắp sáng nối liền thành đường thẳng, như đang dẫn đường cho những người nơi phương xa trở về nhà.
Thịnh Tường chống nửa người lên, cắn chặt môi.
Sau đó, cô lại cúi đầu thở hổn hển vài cái.
Hai gò má cô đã bị xước, cái lạnh thấu xương đã thấm vào cổ chân cô nhưng dường như cô gái không cảm nhận được gì hết.
Vị trí của Thịnh Tường cách thôn trại gần, tuy tín hiệu khá kém nhưng vẫn có thể gửi tin nhắn được.
Đầu bên kia, Thẩm Ngôn Lễ vẫn không trả lời, tiếp đó cô lại gọi điện thoại.
Cũng giống như hiệu trưởng trước đó, anh không nhận cuộc gọi.
Từ buổi chiều đến giờ, dưới chân núi mãi không có tin tức của Lâm Hổ.
Cô lại liên tưởng đến việc Thẩm Ngôn Lễ vẫn chưa về.
Trong đầu Thịnh Tường chợt xẹt qua hình ảnh ở chung với anh gần đây.
“Thẩm Ngôn Lễ...”
Ngay tại thời khắc cô khẽ thốt ra lời này thì có một thứ mềm mại nhẹ nhàng rơi xuống mi mắt cô.
Thịnh Tường thử dùng đầu ngón tay chạm vào, cảm giác hơi lạnh, vừa chạm vào thì chúng đã tan ra.
Cô sững sờ rồi lại vươn tay ra, ngay sau đó vài mảnh lông ngỗng óng ánh rơi xuống lòng bàn tay cô.
Đây là…
Tuyết rơi rồi.
Những bông tuyết vẫn luôn được mọi người nói là sắp rơi nhưng lại chưa bao giờ xuất hiện, vào giờ khắc này lại rơi xuống mà không có bất kỳ một dấu hiệu nào.
Tuyết càng rơi càng nhiều, cứ tuôn rơi như thế.
Chỉ chốc lát sau, trên mái tóc, trên người và cả trên vạt áo của cô đã hoàn toàn bị bông tuyết thấm ướt.
Chỉ cần chạm một chút là lại tan ngay.
Thịnh Tường lẩm bẩm nói: “... Tuyết rơi rồi.”
Vào giờ phút này, sự căng thẳng, bất an, bối rối và lo lắng của cô trong cả ngày hôm nay hết thảy đều bộc phát, cô có phần mất khống chế.
Đó là cảm giác hoàn toàn khác với trước kia.
Như là sinh sôi đã lâu, sau khi hấp thu đủ nước lại phá tan lớp bụi để bay về trời, không thể ngăn cản.
Cho dù là Lâm Hổ, hiệu trưởng, thầy giáo, thôn dân.
Hay là... Thẩm Ngôn Lễ.
Nhất định đều phải thật mạnh khỏe.
Thịnh Tường không chú ý đến tuyết nữa, cô lại đi tìm ở mấy đỉnh núi.
Sau đó, cô xuống núi đi vào trong thôn, nơi đó loáng thoáng vọng lại tiếng ồn ào, nghe như tiếng gõ trống.
Thịnh Tường không dám trì hoãn nữa, cô bước vào bên trong từ cửa thôn bên kia, vừa nhìn đã thấy trên người thầy hiệu trưởng đầy gió sương.
Mấy thôn dân vứt cuốc, bên cạnh chất đống mấy chiếc xe ba bánh đầy bùn lầy.
Trên người thầy giáo còn có lá cây, trộn lẫn với tuyết, thoạt nhìn vô cùng nhếch nhác.
Họ nói chuyện với nhau, giọng nói rất lớn.
Nhưng Thịnh Tường không hề bận tâm, trong những người này không có Thẩm Ngôn Lễ và Lâm Hổ.
Cô vội vàng tiến lên vài bước, bước qua hỏi: “Hiệu trưởng, chỉ có mấy người các thầy trở về sao?”
Thịnh Tường nói một nửa: “Lâm Hổ và Thẩm Ngôn Lễ...”
Hiệu trưởng nhìn thấy cô thì rất kinh ngạc: “Thịnh Tường, sao em lại ở đây?”
Thôn dân ở bên cạnh thấy vậy thì kéo tay hiệu trưởng qua, dặn dò vài câu.
Nhưng tình cảnh hiện tại không phải lúc thích hợp để cô trả lời, Thịnh Tường còn muốn hỏi nhưng cô lại khựng lại khi nghe tiếng gọi.
“Thịnh Tường.”
Một âm thanh quen thuộc truyền đến.
Âm thanh ấy chậm rãi, cứ như vậy xuyên qua tuyết, vang lên từ sau lưng giống như với âm thanh mọi lần anh gọi cô.
Vừa biếng nhác lại vừa quen thuộc.
Thịnh Tường nghe thấy thế thì chậm rãi xoay người, cô đã nhìn thấy bóng dáng cao lớn kia.
Khuôn mặt Thẩm Ngôn Lễ đứng ngược sáng, ẩn trong ánh sáng nửa sáng nửa tối, khiến người ta nhìn không rõ.
Ngọn đèn vàng mờ ảo đầu thôn chiếu lên người anh, bóng anh trải dài trên mặt đất trắng noãn.
Tuyết phủ lên đầy cả người anh, phủ lên cả mái tóc ngắn của anh.
Thẩm Ngôn Lễ tựa như đã hòa làm một với bóng đêm.
Trên lưng Thẩm Ngôn Lễ còn có một đứa bé nằm úp sấp, cánh tay cậu bé hơi lắc lư, cậu bé ôm hờ lấy cổ của anh, mặt cậu bé nghiêng về một phía và tựa vào vai anh, hình như là đã ngủ thiếp đi.
Thịnh Tường nhìn xuống phía dưới, tầm mắt cô rơi vào hai chiếc chân nhỏ lộ ra ở hai bên eo của nam sinh.
Đó là Lâm Hổ.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu bé đỏ bừng vì lạnh, lông mi cậu bé an tâm rũ xuống, trông cực kỳ ngoan.
Lâm Hổ không còn giương nanh múa vuốt như trước, cậu bé chỉ lẳng lặng nằm trên lưng Thẩm Ngôn Lễ.
“Cậu đang tìm tôi à?" Thẩm Ngôn Lễ lặp lại.
Bầu không khí yên lặng trong giây lát, chỉ vì lời nói này mà lồng ngực của cô cứ không ngừng phồng lên rồi co lại.
Tuyết rơi xung quanh chậm rãi thấm tim cô vào, trong phút chốc, một phần của nó mềm nhũn rồi sụp xuống.
“Ừ.”
Thịnh Tường đáp lại.
Cô nhìn Thẩm Ngôn Lễ trước mặt, khóe miệng cô cong lên, trong không gian tuyết trắng đầy trời này, cô nhẹ nhàng nở nụ cười.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.