Hạ Cánh Nơi Thế Giới Của Em

Chương 44:

Chấp Thông Nhất Căn

07/09/2024

Thẩm Ngôn Lễ cõng Lâm Hổ đi về phía Thịnh Tường, anh bước từng bước lại gần cho đến đứng trước mặt cô.

Thẩm Ngôn Lễ cụp mắt, gương mặt mờ ảo không rõ biểu cảm do đi ngược sáng trở nên rõ ràng hơn ở khoảng cách gần.

Nhìn gần mới thấy trên lông mi Thịnh Tường dính đầy đốm trắng, hàng mi run lên khiến chúng dần dần biến mất.

Gương mặt cô gái bị tuyết bao phủ trắng đến mức trong suốt, đôi mắt long lanh tựa như có sương mù, nụ cười nở rộ trên môi cô giữa màn đêm chẳng mấy ấm áp này.

“Cậu mới khóc à?” Anh nghiêng mặt, nhìn cô đầy ẩn ý.

Khóe miệng cong lên của Thịnh Tường hạ xuống, cô vô thức phản bác: “Tôi nào có khóc…”

“Thế à?” Thẩm Ngôn Lễ đáp lời, ánh mắt nhìn từ trên xuống dưới một phen rồi dừng lại ở cánh môi đỏ thắm của cô gái: “Vậy cậu tìm tôi bao lâu rồi?”

“Thật ra…”

Thịnh Tường đáp lời, cô khựng lại một chút rồi nói tiếp: “Vẫn ổn.”

Tuyết vẫn rơi, phủ lên bờ vai họ. Tiếng nói chuyện của hiệu trưởng và người dân trong thôn quanh đó vang lên, chỉ có hai người vẫn đứng đối diện với nhau, lặng im nhìn đối phương.

Trong một thoáng, ngay khi Thẩm Ngôn Lễ mở miệng định nói gì đó thì một giọng nói trẻ con vang lên: “Em vẫn còn ở đây đấy… Hai người có thể đợi lát nữa hẵng nói chuyện được không?”

Lâm Hổ dựa trên vai Thẩm Ngôn Lễ chẳng biết đã tỉnh lại từ lúc nào, cậu bé đảo mắt nhìn hai người.

Hết nhìn bên này lại nhìn sang bên kia.

Đôi mắt cứ đảo qua đảo lại xung quanh.

Thẩm Ngôn Lễ quay đầu, liếc cậu bé rồi nói: “Hai người bọn anh muốn nói gì thì nói, chẳng lẽ còn phải để ý xem em có ở đây không à?”

Lâm Hổ khịt mũi một cái, bắt đầu chơi xấu, hai chân cậu bé khua khoắng loạn xạ bên cạnh người Thẩm Ngôn Lễ.

“Thả em xuống, mau thả em xuống.”

Thẩm Ngôn Lễ cũng không ép cậu bé, anh lập tức thả Lâm Hổ xuống.

Chẳng qua tiếng gào ban nãy của cậu bé cũng đã bị đám người xung quanh nghe thấy. Hiệu trưởng với vẻ mặt sa sầm lập tức bước sang bên này.

Lâm Hổ muốn chạy trốn bị bắt lại và phải đối diện với một trận đòn, cậu bé bị bắt nằm trên đùi hiệu trưởng, theo tiếng “bốp bốp” liên tục vang lên, mông cậu nhóc suýt thì bị đánh cho nở hoa.

“Thằng nhãi ranh, em có biết là hôm nay các thầy lo lắng cho em đến mức nào không hả? Bao nhiêu người đi tìm em, chỉ sợ em gặp nguy hiểm! Em thì giỏi rồi, ngủ trong hang động!”

Đám người bọn họ tìm dọc theo con đường về nhà của Lâm Hổ.

Nhưng không hề tìm thấy bóng dáng cậu bé, lục soát khoảng hai lần cũng không thấy đâu, gào gọi tên cậu bé gần như khàn cả giọng.

Trong lúc đó Thẩm Ngôn Lễ đã đề nghị đến tìm chỗ mấy cây vải dại xem sao.

Thế nhưng, bọn họ đã lùng tìm bên đó vẫn không có kết quả, cuối cùng bọn họ nhìn thấy cậu bé thì cậu đã được Thẩm Ngôn Lễ cõng trên vai.

Nghe nói tìm được cậu bé trong hang núi, lúc đó nhóc ngủ say.

Làm sao có thể không khiến người ta tức giận cho được?

“Em không hề cố tình!” Lâm Hổ bị đánh đến mức khóc lóc thảm thiết: “Trên đường đi học về em thấy có cây hạt dẻ nên muốn hái một ít cho cô giáo Thịnh và bà nội ăn, ai dè bị té đau quá! Nhưng trời vừa lạnh vừa mưa nên em mới nghĩ ở tránh trong động một lát, cuối cùng ngủ quên mất.”

Lúc này, giọng Lâm Hổ gào khóc inh ỏi: “Nhưng mà trong động ấm quá…. Hu hu hu… Hu hu…”

Cậu bé giật mình tỉnh dậy, mở mắt ra đã thấy Thẩm Ngôn Lễ, đúng là vừa mừng vừa sợ.

Cuối cùng Thẩm Ngôn Lễ cõng cậu bé về.

Hiệu trưởng nghe đến đây thì dừng đánh, ông ấy vừa tức vừa buồn cười.

Ông ấy bế Lâm Hổ trên đùi dậy, nói: “Em còn kể lể nữa à, em có biết cô giáo Thịnh của em đã xuống núi chỉ vì tìm em không? Cả người dân trong thôn nữa, hôm nay mọi người tìm em suốt cả buổi trưa!”

Cậu bé trố mắt nhìn, chưa kịp phản ứng thì lại bị đánh thêm một cái.

Hiệu trưởng vẫn còn tức giận, ông ấy hỏi: “Chân em không sao chứ? Lần sau mà còn ngủ quên trong hang thì thầy sẽ bảo con hổ già đến tha em đi!”

“Không sao cả, không bị sao hết ạ.” Lâm Hổ nhìn mọi người vây quanh mình, vừa nghĩ đã thấy sợ: “Hu hu hu em không muốn bị hổ già tha đi, em sẽ không bao giờ ham ngủ nữa!”

Bên này ồn ào nhốn nháo như ăn mừng vui vẻ sau cơn thảm họa.

Bên kia, Thẩm Ngôn Lễ nhìn về phía Thịnh Tường, giọng điệu anh cực kỳ chắc chắn: “Cậu đã tìm suốt một buổi chiều.”



Đón ánh nhìn sáng quắc từ Thẩm Ngôn Lễ, Thịnh Tường hơi mất tự nhiên vì bị vạch trần.

Giọng điệu lên xuống hai lần, cuối cùng cô đáp: “Ừm.”



Đêm nay xem như được dịp nhốn nháo hoảng hồn.

Người dân trong thôn dẫn Lâm Hổ về nhà rửa mặt, sau đó mọi người tản về.

Thịnh Tường và Thẩm Ngôn Lễ quay lại nhà gỗ, bắt đầu thu dọn đồ đạc.

Quãng thời gian không dài cũng chẳng ngắn, cuộc hành trình giúp sức ở thôn Vân Hội này cũng gần kết thúc.

Đêm xuống, hai người rửa mặt xong nhưng vẫn không ngủ được.

Có lẽ là bởi đêm cuối trôi qua vội vã, hay tại một ngày mới đầy mới lạ và mông lung nên hành động của hai người không có cảm giác vội vàng như mọi khi, tất cả hoạt động đều chậm lại.

“Hôm nay cậu đi tìm Lâm Hổ, có phải cậu vào rất sâu trong núi để tìm không?”

Thịnh Tường đi ra khỏi cánh cửa được ngăn cách bằng ván gỗ, đi đến bên cửa sổ, ngồi xổm bên bếp lò sưởi ấm. Nói đến đây, cô chợt nhớ đến lúc Thẩm Ngôn Lễ mới quay lại, tóc tai anh hơi rối, thậm chí hình như còn loáng thoáng thấy vết xước.

“Không sao cả.”

Thẩm Ngôn Lễ thản nhiên đáp, trông anh chẳng mấy để bụng: “Chỉ nhảy qua vài cái mương thôi.”

Nghe giọng điệu của anh sao cứ cảm thấy giống như đang cà khịa, còn có cả chút khoe khoang, tranh công nhỉ?

Thịnh Tường chưa nói gì thì Thẩm Ngôn Lễ lại nói tiếp: “Cậu thì sao? Giờ tôi mới nhìn thấy tin nhắn cậu gửi, lúc đó cậu có đi vào trong núi không?”

“Không, tôi chỉ đi loanh quanh đó thôi.” Cô gái nhớ lại một chút, cô ngồi xổm bên bếp lò nghiêm túc sưởi ấm: “Chủ yếu là do tôi không quen địa hình, sợ đi lạc gây thêm rắc rối cho mọi người.”

Thẩm Ngôn Lễ không đáp.

Qua một lúc lâu sau, anh đột nhiên bật cười.

Chàng trai dựa nửa người vào đầu giường, lười biếng nhìn chằm chằm cô.

“Thịnh Tường.”

“Hả?”

“Cổ áo cậu đang mở.”

“...”

Cô gái vội vàng cúi đầu nhìn vạt áo. Ban nãy khi tắm rửa xong, cô đã thay áo ngủ. Sau đó ngồi trong phòng mình, Thẩm Ngôn Lễ kéo cô lại đây nói là sưởi thêm bếp lò cho ấm, cô không thấy lạnh nên chỉ khoác qua loa thêm một cái áo khoác ngoài.

Bởi vậy, lúc này đúng là có hơi hở… Do ngồi xổm nên hai “đồi núi” trắng mềm như tuyết của cô gái chụm lại, đè lên cánh tay, điện nước no đủ như muốn nhảy bổ ra khỏi lớp quần áo, cứ như sữa bò sắp tràn ra khỏi bình, trông cực kì bắt mắt.

Cô lập tức đứng dậy, quấn quần áo lại.

Máu trong người dưới bầu không khí kỳ lạ này như muốn chảy ngược, dường như nó bị mất kiểm soát chạy lộn xộn, chảy ào ạt.

Mùi than củi cháy khét quanh quẩn giữa hai người, đúng lúc đó, tiếng gõ cửa khẽ khàng vang lên giữa không gian yên tĩnh.

Thịnh Tường ngước mắt nhìn về phía ổ khóa cửa đã khóa, hỏi: “Ai ở bên ngoài vậy?”

“... Cô giáo Thịnh, là em!”

Thịnh Tường khựng lại một chút, phản ứng đầu tiên là nhìn về phía Thẩm Ngôn Lễ.

Anh lập tức ngồi thẳng dậy, từ trên giường bước xuống đi về phía cô: “Cậu mở cửa cho nhóc ấy đi.”

Lúc Lâm Hổ vào trong, trên người cậu bé bị bao trùm bởi khí lạnh.

Ngay cả chóp mũi của cậu bé cũng dính đầy tuyết.

Cậu bé hơi xấu hổ, nói: “Cô giáo Thịnh…”

“Sao Lâm Hổ lại đến đây, em chưa về nhà à?” Thịnh Tường vội kéo cậu bé đến trước bếp lò sưởi ấm, cô dịu dàng hỏi.

“Hiệu trưởng bảo em tối muộn rồi đừng về, hôm nay khi đi tìm em thầy ấy đã nói với bà nội một tiếng rồi. Chẳng qua em có nghe nói, nghe các thầy ấy nói là ngày mai bọn cô sẽ đi…”

Cậu bé ngước mắt nhìn hai người, trong giọng nói chứa đầy cảm xúc mất mát.

Từ đầu đến cuối Thẩm Ngôn Lễ không hề hé răng nửa lời, anh xách hai cái ghế đẩu ra đặt cạnh bếp lò, ý bảo hai người qua đó ngồi.



Lâm Hổ ngượng ngùng, do dự một lúc, cuối cùng vẫn ngồi xuống.

Cậu bé cứ vân vê đầu ngón tay của bản thân, ngồi một lúc mà không nói gì thêm, cặp lông mày bé xíu nhíu chặt lại.

“Bọn cô phải đi rồi, nhưng về sau chúng ta vẫn sẽ gặp lại, giống như những gì mà cô đã từng nói trước đó vậy.” Thịnh Tường đưa tay xoa cái đầu bé nhỏ của cậu nhóc, an ủi: “Em đừng buồn nữa, thấy em như thế này cô cũng không nỡ rời đi.”

Lâm Hổ im lặng, trong mắt có nước mắt trào ra, cậu bé hưởng thụ sự vuốt ve của Thịnh Tường: “Đã nói là sẽ gặp lại… Các cô đã nói rồi đấy!”

“Đúng vậy, bọn cô hứa.” Thịnh Tường giơ ngón út lên, móc ngón tay với cậu bé: “Nào, chúng ta ngoéo tay.”

Lâm Hổ có vẻ đã nín khóc rồi mỉm cười, cậu bé giơ tay theo cô móc ngoéo.

Thịnh Tường thấy phản ứng của cậu bé thì quay sang gọi Thẩm Ngôn Lễ đang đứng một bên nhìn, ý bảo anh cùng qua đây.

Nhưng có vẻ như tầm mắt của anh không tập trung ở chỗ cô.

Thẩm Ngôn Lễ nhìn chăm chú vào cái đầu bé nhỏ của Lâm Hổ, sau đó lập tức hất Thịnh Tường ra.

Mu bàn tay lật ngược lại, ngón tay thon dài hơi cong lên, búng một cái, không có thứ gì giảm xóc, tạo thành âm thanh giòn giã.

Thịnh Tường thấy anh như thế thì trợn tròn cả hai mắt.

Thẩm Ngôn Lễ hừ một tiếng: “Ở chỗ anh đây chỉ có hạt dẻ để ăn, không có móc ngón tay.”

Lâm Hổ: “...”

Thịnh Tường: “...”

Thế nhưng lúc này Lâm Hổ rất ngoan ngoãn, không hề nghịch ngợm ngỗ nghịch đối mặt với Thẩm Ngôn Lễ như trước đây.

Cậu bé đứng dậy, nắm lấy ống quần Thẩm Ngôn Lễ, ý bảo ông anh này đi sang một bên.

Cậu bé còn phất tay tượng trưng với Thịnh Tường, tỏ ý cô không cần sang bên đó cùng họ.

Thịnh Tường không rõ nguyên do, chỉ có thể nghe hai người ở bên kia nói chuyện không ngừng với nhau.

Chẳng biết qua bao lâu, Lâm Hổ giơ bàn tay lên, Thẩm Ngôn Lễ cũng giơ bàn tay, hai người đập tay ra hiệu.

Một lớn một nhỏ đứng trong góc nhà gỗ đập tay với nhau.

Sau đó, Lâm Hổ đi về phía Thịnh Tường, nói: “Em phải về rồi, ngày mai em còn đi học, em không thể tiễn hai người được. Cô giáo Thịnh, hai người nhất định phải sống thật tốt.”

“Nếu sau này hai người nhớ bọn em thì có thể đến chỗ hiệu trưởng gọi điện cho em.”

Lâm Hổ gật đầu, tự mở cửa bước ra ngoài.

Lúc cậu bé khép cửa, Lâm Hổ tiện thể quay sang hô lên một tiếng chào Thẩm Ngôn Lễ: “Anh Ngôn Lễ, đã hứa rồi đấy! Hẹn gặp lại!”

Dứt lời, cậu bé cất bước chạy vào trong màn đêm.

Thịnh Tường nhìn bóng tối vô tận bên ngoài cửa, trong lòng cảm thấy trống vắng không biết tại sao.

Nhóc Lâm Hổ…

Mãi đến khi Thẩm Ngôn Lễ đóng cửa lại, tiếng cửa kẽo kẹt chợt vang lên kéo suy nghĩ đang trôi dạt đi rất xa của Thịnh Tường quay lại.

Thịnh Tường cuối cùng cũng bình tĩnh, cô hỏi: “Mới vừa rồi Lâm Hổ… Gọi cậu là anh Ngôn Lễ à?”

“Thì làm sao?” Thẩm Ngôn Lễ lười biếng ngước mắt lên nhìn: “Hay là hiện tại cậu cũng gọi thế đi.”

“...”

Thịnh Tường trừng mắt liếc anh.

Thẩm Ngôn Lễ chậm rãi mỉm cười: “Lâm Hổ nói đó là cuộc trò chuyện giữa những người đàn ông với nhau, không được nói ra, thế nên tôi phải giữ bí mật chứ.”

Giữ bí mật?

Cô không biết Thẩm Ngôn Lễ thế mà có lúc nghe lời Lâm Hổ đến thế nhỉ?

Cô phồng má, có vẻ như cô thật sự rất tò mò.

Thẩm Ngôn Lễ cầm lòng không đậu, anh bước lên trước vài bước, nói: “Thịnh Tường, cậu muốn biết chúng tôi đã nói gì như vậy sao?”

Anh khựng lại một chút rồi trịnh trọng nhìn cô, nói: “Chờ đến khi nào về trường, tôi sẽ nói cho cậu biết.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Hạ Cánh Nơi Thế Giới Của Em

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook