Chương 45:
Chấp Thông Nhất Căn
07/09/2024
Khoảnh khắc sắp chia tay vừa hay là lúc bọn nhỏ phải đi học.
Vì tránh gây phiền hà, Thịnh Tường và Thẩm Ngôn Lễ cùng đến tạm biệt người dân trong thôn rồi chuẩn bị bắt đầu hành trình quay về Đại học Hàng không vũ trụ.
Lê Nghệ thấy sắc mặt và tâm tình của Thịnh Tường giống hệt như lúc trước khi đi, bà ấy chắc mẩm mấy ngày qua cô sống ở đó không đến nỗi nào, bèn kéo cô hỏi đông hỏi tây.
Thịnh Tường không cảm thấy phiền chút nào, cô kể cho bà ấy nghe về những thứ mình cảm thấy mới lạ và thú vị trong chuyến đi.
Tất nhiên, cô không thể kể chi tiết về những khoảnh khắc khó nói thành lời.
Rõ ràng chỉ mới qua mấy ngày mà tâm trí cô dường như đi qua mười tám cửa ải, sắp độ kiếp đến nơi.
Còn để lại cả di chứng…
Những ngày sau đó lúc Thịnh Tường đi ngủ, cô cứ cảm thấy bản thân như vẫn ở thôn Vân Hội, còn cả sau núi, còn cả… Gian nhà gỗ kia nữa.
Bên tai dường như có tiếng ván gỗ bị gõ phát ra tiếng lộc cộc.
Mỗi khi mở mắt tỉnh dậy, nhìn về phía cửa sổ bên cạnh, Thịnh Tường mất một lúc mới ý thức được bản thân đã về đến nhà rồi, về đến kí túc xá của Đại học Hàng không vũ trụ Kinh Hoài.
Cuộc sống vẫn sẽ tiếp tục, Thịnh Tường tin chắc là như vậy.
Nhưng đồng thời trong lòng cô cảm thấy vào một ngày nào đó trong tương lai, cô chắc chắn sẽ còn quay lại thôn Vân Hội một lần nữa để thực hiện những mong muốn ở đáy lòng.
Ngày sau sẽ gặp lại.
…
Phải học bù những tiết đã nghỉ, Thịnh Tường bận luôn chân luôn tay, tối rồi mà cô vẫn còn ở lại học.
Vất vả lắm mới có ngày hôm nay được rảnh rỗi, Lê Nghệ và Ninh Viễn Tuyết ra ngoài, cô ở lại giúp trông tiệm thêu, nhân tiện tán gẫu với Ứng Đào qua ăn cơm chực.
Không lâu nữa là đến kỷ niệm một trăm năm thành lập trường.
Năm nay chắc chắn sẽ có pháo hoa, Lê Nghệ tiện thể làm những túi may mắn kiểu dáng gần giống nhau, bà ấy thêu thêm logo trường Đại học Hàng không vũ trụ Kinh Hoài lên đó, buôn bán khá là đắt hàng.
Đến tối, trong tiệm có một vị khách không mời mà đến.
Ứng Đào ngước mắt lên nhìn rồi lén lút kéo ống tay áo của Thịnh Tường.
Thịnh Tường cũng ngước mắt nhìn sang, cô cảm thấy chàng trai này trông khá là quen.
Ứng Đào đứng chắn tượng trưng trước người Thịnh Tường, cô ấy khẽ nhắc nhở: “Là đàn anh ở Phương Viên đấy.”
Cô ấy chưa nói hết câu, Thịnh Tường đã nhớ ra, hóa ra là người đó.
Lúc trước đàn anh táy máy tay chân còn bây giờ trở nên khúm núm, khom người run rẩy.
So với lần trước đó, ánh mắt anh ta có vẻ lảng tránh.
Nhưng sắc mặt vẫn đỏ bừng như cũ, khi nhìn thấy Thịnh Tường, ánh mắt anh ta gần như lộ rõ sự tham lam.
Anh ta si mê ngắm nhìn nhưng bước chân lại do dự, không dám tiến về phía trước.
Ngay khi Thịnh Tường chuẩn bị đuổi người, trong cửa hàng lại có vài người đi vào.
Hà Phương Chu dẫn theo đám đàn em, lúc vào trong anh ta tiện tay đóng cửa tiệm lại, nhóm người đứng đầy tiệm thêu.
Đám đàn em đi vào bên trong nhìn xung quanh, sau đó nói khẽ bên tai Hà Phương Chu: “Anh Chu, đã hỏi thăm rồi, đám Thẩm Ngôn Lễ vẫn đang ở bên trụ sở huấn luyện để vội vàng chuẩn bị cho lễ kỷ niệm ngày thành lập trường, không thể đến đây ngay đâu, anh cứ thẳng tay đi.”
Thân hình đàn anh run lên, lúc do dự định bước đến thì bị Ứng Đào đứng dậy bốp lại luôn: “Giữa ban ngày ban mặt các người muốn làm gì? Tôi nói cho các người biết, đừng tưởng các người ghê gớm lắm đấy. Bên ngoài có gắn đầy camera, nếu còn muốn gây rối thì các người chờ bị cho thôi học đi! Trước đây bị Thẩm Ngôn Lễ đánh đến mức đó mà vẫn không nhớ à!”
Không biết đụng chạm đến từ nào, trong mắt Hà Phương Chu lộ ra sự hung ác: “Mẹ nó, cô bớt lo chuyện bao đồng đi!”
“Tôi sợ cô chắc? Camera bên ngoài đã bị phá hỏng lâu rồi, hôm nay ông đây chơi chết các cô!”
Ứng Đào bước sang bên cạnh vài bước, phi thẳng đến cửa sổ, hướng ra bên ngoài kêu cứu: “Mấy bạn nam ở sân bóng rổ bên kia có thể sang bên này vài người không? Ở đây có kẻ muốn đập phá cửa hàng!”
Cô ấy vừa dứt lời đã bị đàn em của Hà Phương Chu một bên hung hăng bịt miệng lại.
Ứng Đào kêu “ưm ưm”, liều mạng giãy dụa.
“Con đĩ kia, cô thử gào nữa đi!”
Thịnh Tường lập tức đứng bật dậy, cô tiện tay túm lấy chổi, nói: “Có chuyện gì không thể nói tử tế được à? Các người muốn làm gì?”
Hà Phương Chu xua tay: “Không làm gì cả, Thẩm Ngôn Lễ khiến ông đây không sống yên ổn thì cậu ta cũng đừng hòng mà được yên thân.”
Anh ta đạp đàn anh kia một cái: “Mày xong chưa vậy? Đàn bà chết đi được.”
Đàn anh kia lập tức ôm đầu, yên lặng vài giây rồi bắt đầu điên cuồng lắc đầu.
Hà Phương Chu nhổ “toẹt” một miếng nước bọt xuống đất, nói: “Thằng chó vô dụng, để tao tự làm.”
Anh ta giãn cơ rồi nhìn Thịnh Tường, cười nham hiểm: “Phụ nữ bên cạnh Thẩm Ngôn Lễ chỉ có cô. Xem nào, không hổ là hoa khôi của chúng ta, ngực to mông vểnh, khó trách Thẩm Ngôn Lễ chướng mắt con ả xấu xí Trần Niệm, bị cô mê hoặc đến nỗi say mê quên lối về.”
Hà Phương Chu chưa nói xong đã bị Thịnh Tường cầm chổi đánh mạnh vào người.
“Thả cô ấy ra!”
“Mắc gì tôi phải nghe lời cô, cô nói thả thì phải thả?” Hà Phương Chu từng bước ép sát lại gần: “Không ngờ tính tình hoa khôi lại dữ thế đấy, cái miệng nhỏ xinh này không biết hôn lên có mềm không nhỉ?”
Anh ta nói xong, thấy Thịnh Tường nhìn mình như nhìn một đống rác, Hà Phương Chu càng cười lớn, anh ta quay sang đàn em đứng kế bên huýt sáo: “Con gái Giang Nam vừa ngây thơ vừa lẳng lơ, kế tiếp các người phải xem cho kĩ nhá, về sau nhớ tìm phụ nữ giống thế! Đảm bảo lên giường sẽ làm các người mê mẩn đến mức…”
Hà Phương Chu vừa dứt lời thì Thịnh Tường lại đập chổi đến.
Đúng lúc này, cửa tiệm thêu đột nhiên bị đá văng, phát ra tiếng “rầm” cực lớn.
Ván cửa phát ra âm thanh lớn, để lại dư âm đinh tai nhức óc.
Mấy đàn em canh cửa bị đá văng sang bên.
Thẩm Ngôn Lễ xuất hiện ngay lúc này, khóe mắt anh như muốn nứt ra, nhìn về phía Hà Phương Chu: “Mẹ nó, mày muốn chết à!”
Đôi chân dài của anh chỉ bước vài bước đã đến trước mặt bọn họ rồi anh nhấc chân đá.
Hà Phương Chu bị đá lăn ra đất, anh ta vừa định đánh trả thì đột nhiên bị túm lên, ăn liên tiếp vài cú đấm.
Tiêu Tự đi theo sau cũng giận dữ, anh ta nhìn xung quanh một vòng, thấy Ứng Đào đang cố gắng nháy mắt ra hiệu với mình, anh ta chửi “Đậu má” một tiếng rồi lập tức nhào đến: “Bên kia, buông ra ngay cho ông.”
Trong tiệm thêu lập tức trở nên loạn cào cào.
Mấy tên đàn em choáng váng, đứng nghệt ra đấy, không biết nên làm gì mới ổn.
Đám người từ sân bóng rổ bên cạnh lục tục ùa tới vây xem, chẳng qua vì đang là buổi tối nên lượng người xem không đông lắm.
Cánh cửa bị đạp lắc lư hai cái nhẹ nhàng cuối cùng cũng bục ra, rơi xuống đất.
Tiếng động vang lên dường như tiếng súng báo hiệu cho một trận quyết đấu nào đó, tình thế đột nhiên phát triển lan rộng theo phương hướng không thể tin nổi.
Hà Phương Chu bị đánh đến nỗi ngu người, thi thoảng anh ta cũng phản kháng lại vài cái nhưng đổi lại là cơn giận dữ của Thẩm Ngôn Lễ càng lớn, toàn bộ cảm xúc bộc lộ trong nắm đấm, không hề lưu tình chút nào.
Mỗi một quyền đấm xuống đều tạo thành tiếng “bịch, bịch” nặng nề.
Ngay khi hai người xông vào đánh nhau, Thịnh Tường đã tận dụng mọi thứ, cô dùng chổi đập vào đầu Hà Phương Chu, nhân tiện quan sát kỹ càng tránh để anh ta làm Thẩm Ngôn Lễ bị thương.
Không lâu sau Hà Phương Chu dần đuối sức, anh ta la hét khản cả giọng.
Thẩm Ngôn Lễ chiếm thế thượng phong, anh đánh đến nỗi đỏ cả mắt, không cách nào dừng lại được.
Dáng vẻ như muốn đánh chết Hà Phương Chu.
Đến lúc này, Thịnh Tường ném chổi sang một bên, hô lên: “Đừng đánh nữa! Đừng đánh!”
Thấy Thẩm Ngôn Lễ không phản ứng, cô sợ anh sẽ gây ra chuyện lớn nên vội vàng quỳ xuống, thử chạm vào người anh: “Thẩm Ngôn Lễ, đừng đánh nữa.”
Ngay khi anh vừa phân tâm, Thịnh Tường cũng ôm lấy anh, kéo anh ra.
Hà Phương Chu không nhúc nhích quỳ rạp trên mặt đất, tóc tai bù xù, anh ta không ngừng thở phì phò, một lúc lâu sau vẫn không nói gì.
Thẩm Ngôn Lễ được cô gái đỡ lấy, anh thuận thế dựa vào người cô, nhìn Hà Phương Chu trên mặt đất.
“Về sau mày thử nói thêm một lần nữa xem.” Thẩm Ngôn Lễ lạnh lùng cong môi: “Mày có tin không hôm nay tao đánh chết mày ở đây luôn.”
…
Hà Phương Chu được đàn em đỡ đi.
Trước khi đi còn bị Tiêu Tự đá thêm hai cái, đợi đến khi Hà Phương Chu lạy ông lạy bà rối rít xin lỗi thì mới bằng lòng thả người đi.
Sàn nhà tiệm thêu hơi lộn xộn còn những nơi khác thì không có vấn đề gì.
Thịnh Tường thu dọn một chút, cô không hề để tâm đến cánh cửa bị đá hỏng mà dẫn Tiêu Tự và Thẩm Ngôn Lễ vào trong nhà.
“Ồ, Ninh Viễn Tuyết không có ở đây…” Lúc này Tiêu Tự không nghĩ nhiều, anh ta chỉ cho rằng cậu chủ Thẩm không biết mới đúng, ai ngờ vừa nói ra khỏi miệng đã bị Thẩm Ngôn Lễ hung dữ liếc mắt một cái ép ngậm miệng.
Có cần phải làm đến mức này không?
Tiêu Tự xoa mặt mình, vờ như không thấy.
Thịnh Tường đi từ trong phòng ra, là người đầu tiên trả lời anh ra một cách vắn tắt: “Anh họ và mẹ tôi ra ngoài có chút việc, lát nữa mới về.”
Tiêu Tự nghe xong thì thoáng sửng sốt, anh ta giơ tay gãi đầu.
Thịnh Tường cầm thuốc trật khớp mới lấy trong phòng ra đưa cho Tiêu Tự, cô đặt nó vào bàn tay anh ta.
“Cậu phân biệt đối xử à?” Tiêu Tự trơ mắt nhìn Thịnh Tường cầm một đống đồ đi về phía Thẩm Ngôn Lễ mà chỉ để lại cho anh ta chút thuốc mỡ: “Sao tôi chỉ có chút xíu như thế này?”
Ứng Đào trừng mắt nhìn anh ta: “Cậu không bị thương, chẳng phải đang yên đang lành đấy sao, cho cậu thuốc mỡ là hời lắm rồi.”
Vì để bôi thuốc nên Thịnh Tường kéo Thẩm Ngôn Lễ ngồi lên trên ghế.
Cô cúi người, ngồi xổm trước mặt anh.
Hai người một ngồi, một ngồi xổm gần chỗ có ánh đèn đường hắt vào gần giữa sân.
Khóe miệng Thẩm Ngôn Lễ bị rách, trên trán có mấy vết xước, đang rỉ máu.
Mái tóc rối bù trước trán, lông mày cao hơn hơi nhướng lên, lông mi rũ xuống, phản chiếu bóng dáng trên khuôn mặt trắng trẻo lạnh lùng.
Thịnh Tường chấm chút thuốc nước, cô nhẹ nhàng lau vết thương.
“... Sao ban nãy cậu phải ra tay mạnh như thế?”
Cuối cùng cô cũng nói chuyện với anh.
Ánh mắt nặng trĩu của Thẩm Ngôn Lễ dừng trên người cô gái trước mặt.
Khuôn mặt trắng sứ của cô trông vô cùng mềm mại dưới ánh sáng ấm áp.
Bây giờ cô gần như kề sát người anh, mùi hương hoa sơn chi tỏa ra từ người cô gái tràn ngập không gian, hương thơm xộc vào mũi.
“Tôi không thể để yên khi cậu ta nói về cậu như vậy.” Thẩm Ngôn Lễ trước mắt hoàn toàn không điên cuồng giống như ban nãy, anh đã khôi phục dáng vẻ nhàn tản, thong dong.
Thịnh Tường nghe xong thì khựng lại, chọc cho chàng trai phải hít sâu.
Cô hơi hoảng, nhanh chóng nhẹ tay hơn, tiếp tục bôi thuốc cho anh.
Qua một lúc lâu sau, giọng nói dịu dàng của Thịnh Tường vang lên: “Tôi biết rồi.”
“Cậu nói gì?”
“Tôi nói, tôi đã biết rồi.” Giọng điệu Thịnh Tường cực kỳ mềm mại: “Lần sau có đánh nhau thì nên dùng chút mánh khóe.”
Thẩm Ngôn Lễ nhìn cô, anh mỉm cười: “Cậu đang giúp hổ mọc thêm cánh à?”
“Cậu nói vậy thì cứ xem là vậy đi.”
Thịnh Tường nhanh chóng đáp lời, trước mắt cô không phải vô tình mà là cố tình chọc nặng tay trên trán anh hai cái.
Lúc này, Thẩm Ngôn Lễ thật sự rất đau.
Lông mày đẹp nhíu lại.
Thịnh Tường lập tức khựng lại, sau đó cô lại nhẹ nhàng bôi thuốc.
Thịnh Tường kiên nhẫn ngồi gần sát bên Thẩm Ngôn Lễ, cô dựa vào gần bên người anh.
Thẩm Ngôn Lễ nhìn vào mắt cô, không rõ ý gì chậc một tiếng.
Thịnh Tường nghe vậy thì vội kề sát lại gần, khiến cho hơi thở thơm ngát mềm mại xộc đến.
“Sao vậy? Còn đau chỗ nào à?”
“Ừ.” Thẩm Ngôn Lễ bình tĩnh đáp.
“Đau chỗ nào?”
Thịnh Tường nghiêm túc nhìn chằm chằm, cô cúi người về phía trước, tỉ mỉ quan sát trán anh, không bỏ qua một mi li mét nào.
Ánh mắt từ trán, thái dương di chuyển dần xuống chỗ rách nơi khóe miệng.
Ban nãy đã bôi thuốc một lượt, không bỏ sót chỗ nào mới đúng.
Giây tiếp theo, Thẩm Ngôn Lễ đột nhiên gọi cô.
“Thịnh Tường, đừng tìm nữa.”
“Hả?”
Thịnh Tường ngước lên nhìn anh.
Thẩm Ngôn Lễ nhìn cô chằm chằm, trong mắt như có ngọn lửa bất diệt, mới đầu âm thầm đốt cháy, sau đó lan ra, thổi bừng lên ngọn lửa khổng lồ.
Anh giơ tay, ngón tay thon dài chỉ vào ngực mình: “Đau ở đây này.”
Vì tránh gây phiền hà, Thịnh Tường và Thẩm Ngôn Lễ cùng đến tạm biệt người dân trong thôn rồi chuẩn bị bắt đầu hành trình quay về Đại học Hàng không vũ trụ.
Lê Nghệ thấy sắc mặt và tâm tình của Thịnh Tường giống hệt như lúc trước khi đi, bà ấy chắc mẩm mấy ngày qua cô sống ở đó không đến nỗi nào, bèn kéo cô hỏi đông hỏi tây.
Thịnh Tường không cảm thấy phiền chút nào, cô kể cho bà ấy nghe về những thứ mình cảm thấy mới lạ và thú vị trong chuyến đi.
Tất nhiên, cô không thể kể chi tiết về những khoảnh khắc khó nói thành lời.
Rõ ràng chỉ mới qua mấy ngày mà tâm trí cô dường như đi qua mười tám cửa ải, sắp độ kiếp đến nơi.
Còn để lại cả di chứng…
Những ngày sau đó lúc Thịnh Tường đi ngủ, cô cứ cảm thấy bản thân như vẫn ở thôn Vân Hội, còn cả sau núi, còn cả… Gian nhà gỗ kia nữa.
Bên tai dường như có tiếng ván gỗ bị gõ phát ra tiếng lộc cộc.
Mỗi khi mở mắt tỉnh dậy, nhìn về phía cửa sổ bên cạnh, Thịnh Tường mất một lúc mới ý thức được bản thân đã về đến nhà rồi, về đến kí túc xá của Đại học Hàng không vũ trụ Kinh Hoài.
Cuộc sống vẫn sẽ tiếp tục, Thịnh Tường tin chắc là như vậy.
Nhưng đồng thời trong lòng cô cảm thấy vào một ngày nào đó trong tương lai, cô chắc chắn sẽ còn quay lại thôn Vân Hội một lần nữa để thực hiện những mong muốn ở đáy lòng.
Ngày sau sẽ gặp lại.
…
Phải học bù những tiết đã nghỉ, Thịnh Tường bận luôn chân luôn tay, tối rồi mà cô vẫn còn ở lại học.
Vất vả lắm mới có ngày hôm nay được rảnh rỗi, Lê Nghệ và Ninh Viễn Tuyết ra ngoài, cô ở lại giúp trông tiệm thêu, nhân tiện tán gẫu với Ứng Đào qua ăn cơm chực.
Không lâu nữa là đến kỷ niệm một trăm năm thành lập trường.
Năm nay chắc chắn sẽ có pháo hoa, Lê Nghệ tiện thể làm những túi may mắn kiểu dáng gần giống nhau, bà ấy thêu thêm logo trường Đại học Hàng không vũ trụ Kinh Hoài lên đó, buôn bán khá là đắt hàng.
Đến tối, trong tiệm có một vị khách không mời mà đến.
Ứng Đào ngước mắt lên nhìn rồi lén lút kéo ống tay áo của Thịnh Tường.
Thịnh Tường cũng ngước mắt nhìn sang, cô cảm thấy chàng trai này trông khá là quen.
Ứng Đào đứng chắn tượng trưng trước người Thịnh Tường, cô ấy khẽ nhắc nhở: “Là đàn anh ở Phương Viên đấy.”
Cô ấy chưa nói hết câu, Thịnh Tường đã nhớ ra, hóa ra là người đó.
Lúc trước đàn anh táy máy tay chân còn bây giờ trở nên khúm núm, khom người run rẩy.
So với lần trước đó, ánh mắt anh ta có vẻ lảng tránh.
Nhưng sắc mặt vẫn đỏ bừng như cũ, khi nhìn thấy Thịnh Tường, ánh mắt anh ta gần như lộ rõ sự tham lam.
Anh ta si mê ngắm nhìn nhưng bước chân lại do dự, không dám tiến về phía trước.
Ngay khi Thịnh Tường chuẩn bị đuổi người, trong cửa hàng lại có vài người đi vào.
Hà Phương Chu dẫn theo đám đàn em, lúc vào trong anh ta tiện tay đóng cửa tiệm lại, nhóm người đứng đầy tiệm thêu.
Đám đàn em đi vào bên trong nhìn xung quanh, sau đó nói khẽ bên tai Hà Phương Chu: “Anh Chu, đã hỏi thăm rồi, đám Thẩm Ngôn Lễ vẫn đang ở bên trụ sở huấn luyện để vội vàng chuẩn bị cho lễ kỷ niệm ngày thành lập trường, không thể đến đây ngay đâu, anh cứ thẳng tay đi.”
Thân hình đàn anh run lên, lúc do dự định bước đến thì bị Ứng Đào đứng dậy bốp lại luôn: “Giữa ban ngày ban mặt các người muốn làm gì? Tôi nói cho các người biết, đừng tưởng các người ghê gớm lắm đấy. Bên ngoài có gắn đầy camera, nếu còn muốn gây rối thì các người chờ bị cho thôi học đi! Trước đây bị Thẩm Ngôn Lễ đánh đến mức đó mà vẫn không nhớ à!”
Không biết đụng chạm đến từ nào, trong mắt Hà Phương Chu lộ ra sự hung ác: “Mẹ nó, cô bớt lo chuyện bao đồng đi!”
“Tôi sợ cô chắc? Camera bên ngoài đã bị phá hỏng lâu rồi, hôm nay ông đây chơi chết các cô!”
Ứng Đào bước sang bên cạnh vài bước, phi thẳng đến cửa sổ, hướng ra bên ngoài kêu cứu: “Mấy bạn nam ở sân bóng rổ bên kia có thể sang bên này vài người không? Ở đây có kẻ muốn đập phá cửa hàng!”
Cô ấy vừa dứt lời đã bị đàn em của Hà Phương Chu một bên hung hăng bịt miệng lại.
Ứng Đào kêu “ưm ưm”, liều mạng giãy dụa.
“Con đĩ kia, cô thử gào nữa đi!”
Thịnh Tường lập tức đứng bật dậy, cô tiện tay túm lấy chổi, nói: “Có chuyện gì không thể nói tử tế được à? Các người muốn làm gì?”
Hà Phương Chu xua tay: “Không làm gì cả, Thẩm Ngôn Lễ khiến ông đây không sống yên ổn thì cậu ta cũng đừng hòng mà được yên thân.”
Anh ta đạp đàn anh kia một cái: “Mày xong chưa vậy? Đàn bà chết đi được.”
Đàn anh kia lập tức ôm đầu, yên lặng vài giây rồi bắt đầu điên cuồng lắc đầu.
Hà Phương Chu nhổ “toẹt” một miếng nước bọt xuống đất, nói: “Thằng chó vô dụng, để tao tự làm.”
Anh ta giãn cơ rồi nhìn Thịnh Tường, cười nham hiểm: “Phụ nữ bên cạnh Thẩm Ngôn Lễ chỉ có cô. Xem nào, không hổ là hoa khôi của chúng ta, ngực to mông vểnh, khó trách Thẩm Ngôn Lễ chướng mắt con ả xấu xí Trần Niệm, bị cô mê hoặc đến nỗi say mê quên lối về.”
Hà Phương Chu chưa nói xong đã bị Thịnh Tường cầm chổi đánh mạnh vào người.
“Thả cô ấy ra!”
“Mắc gì tôi phải nghe lời cô, cô nói thả thì phải thả?” Hà Phương Chu từng bước ép sát lại gần: “Không ngờ tính tình hoa khôi lại dữ thế đấy, cái miệng nhỏ xinh này không biết hôn lên có mềm không nhỉ?”
Anh ta nói xong, thấy Thịnh Tường nhìn mình như nhìn một đống rác, Hà Phương Chu càng cười lớn, anh ta quay sang đàn em đứng kế bên huýt sáo: “Con gái Giang Nam vừa ngây thơ vừa lẳng lơ, kế tiếp các người phải xem cho kĩ nhá, về sau nhớ tìm phụ nữ giống thế! Đảm bảo lên giường sẽ làm các người mê mẩn đến mức…”
Hà Phương Chu vừa dứt lời thì Thịnh Tường lại đập chổi đến.
Đúng lúc này, cửa tiệm thêu đột nhiên bị đá văng, phát ra tiếng “rầm” cực lớn.
Ván cửa phát ra âm thanh lớn, để lại dư âm đinh tai nhức óc.
Mấy đàn em canh cửa bị đá văng sang bên.
Thẩm Ngôn Lễ xuất hiện ngay lúc này, khóe mắt anh như muốn nứt ra, nhìn về phía Hà Phương Chu: “Mẹ nó, mày muốn chết à!”
Đôi chân dài của anh chỉ bước vài bước đã đến trước mặt bọn họ rồi anh nhấc chân đá.
Hà Phương Chu bị đá lăn ra đất, anh ta vừa định đánh trả thì đột nhiên bị túm lên, ăn liên tiếp vài cú đấm.
Tiêu Tự đi theo sau cũng giận dữ, anh ta nhìn xung quanh một vòng, thấy Ứng Đào đang cố gắng nháy mắt ra hiệu với mình, anh ta chửi “Đậu má” một tiếng rồi lập tức nhào đến: “Bên kia, buông ra ngay cho ông.”
Trong tiệm thêu lập tức trở nên loạn cào cào.
Mấy tên đàn em choáng váng, đứng nghệt ra đấy, không biết nên làm gì mới ổn.
Đám người từ sân bóng rổ bên cạnh lục tục ùa tới vây xem, chẳng qua vì đang là buổi tối nên lượng người xem không đông lắm.
Cánh cửa bị đạp lắc lư hai cái nhẹ nhàng cuối cùng cũng bục ra, rơi xuống đất.
Tiếng động vang lên dường như tiếng súng báo hiệu cho một trận quyết đấu nào đó, tình thế đột nhiên phát triển lan rộng theo phương hướng không thể tin nổi.
Hà Phương Chu bị đánh đến nỗi ngu người, thi thoảng anh ta cũng phản kháng lại vài cái nhưng đổi lại là cơn giận dữ của Thẩm Ngôn Lễ càng lớn, toàn bộ cảm xúc bộc lộ trong nắm đấm, không hề lưu tình chút nào.
Mỗi một quyền đấm xuống đều tạo thành tiếng “bịch, bịch” nặng nề.
Ngay khi hai người xông vào đánh nhau, Thịnh Tường đã tận dụng mọi thứ, cô dùng chổi đập vào đầu Hà Phương Chu, nhân tiện quan sát kỹ càng tránh để anh ta làm Thẩm Ngôn Lễ bị thương.
Không lâu sau Hà Phương Chu dần đuối sức, anh ta la hét khản cả giọng.
Thẩm Ngôn Lễ chiếm thế thượng phong, anh đánh đến nỗi đỏ cả mắt, không cách nào dừng lại được.
Dáng vẻ như muốn đánh chết Hà Phương Chu.
Đến lúc này, Thịnh Tường ném chổi sang một bên, hô lên: “Đừng đánh nữa! Đừng đánh!”
Thấy Thẩm Ngôn Lễ không phản ứng, cô sợ anh sẽ gây ra chuyện lớn nên vội vàng quỳ xuống, thử chạm vào người anh: “Thẩm Ngôn Lễ, đừng đánh nữa.”
Ngay khi anh vừa phân tâm, Thịnh Tường cũng ôm lấy anh, kéo anh ra.
Hà Phương Chu không nhúc nhích quỳ rạp trên mặt đất, tóc tai bù xù, anh ta không ngừng thở phì phò, một lúc lâu sau vẫn không nói gì.
Thẩm Ngôn Lễ được cô gái đỡ lấy, anh thuận thế dựa vào người cô, nhìn Hà Phương Chu trên mặt đất.
“Về sau mày thử nói thêm một lần nữa xem.” Thẩm Ngôn Lễ lạnh lùng cong môi: “Mày có tin không hôm nay tao đánh chết mày ở đây luôn.”
…
Hà Phương Chu được đàn em đỡ đi.
Trước khi đi còn bị Tiêu Tự đá thêm hai cái, đợi đến khi Hà Phương Chu lạy ông lạy bà rối rít xin lỗi thì mới bằng lòng thả người đi.
Sàn nhà tiệm thêu hơi lộn xộn còn những nơi khác thì không có vấn đề gì.
Thịnh Tường thu dọn một chút, cô không hề để tâm đến cánh cửa bị đá hỏng mà dẫn Tiêu Tự và Thẩm Ngôn Lễ vào trong nhà.
“Ồ, Ninh Viễn Tuyết không có ở đây…” Lúc này Tiêu Tự không nghĩ nhiều, anh ta chỉ cho rằng cậu chủ Thẩm không biết mới đúng, ai ngờ vừa nói ra khỏi miệng đã bị Thẩm Ngôn Lễ hung dữ liếc mắt một cái ép ngậm miệng.
Có cần phải làm đến mức này không?
Tiêu Tự xoa mặt mình, vờ như không thấy.
Thịnh Tường đi từ trong phòng ra, là người đầu tiên trả lời anh ra một cách vắn tắt: “Anh họ và mẹ tôi ra ngoài có chút việc, lát nữa mới về.”
Tiêu Tự nghe xong thì thoáng sửng sốt, anh ta giơ tay gãi đầu.
Thịnh Tường cầm thuốc trật khớp mới lấy trong phòng ra đưa cho Tiêu Tự, cô đặt nó vào bàn tay anh ta.
“Cậu phân biệt đối xử à?” Tiêu Tự trơ mắt nhìn Thịnh Tường cầm một đống đồ đi về phía Thẩm Ngôn Lễ mà chỉ để lại cho anh ta chút thuốc mỡ: “Sao tôi chỉ có chút xíu như thế này?”
Ứng Đào trừng mắt nhìn anh ta: “Cậu không bị thương, chẳng phải đang yên đang lành đấy sao, cho cậu thuốc mỡ là hời lắm rồi.”
Vì để bôi thuốc nên Thịnh Tường kéo Thẩm Ngôn Lễ ngồi lên trên ghế.
Cô cúi người, ngồi xổm trước mặt anh.
Hai người một ngồi, một ngồi xổm gần chỗ có ánh đèn đường hắt vào gần giữa sân.
Khóe miệng Thẩm Ngôn Lễ bị rách, trên trán có mấy vết xước, đang rỉ máu.
Mái tóc rối bù trước trán, lông mày cao hơn hơi nhướng lên, lông mi rũ xuống, phản chiếu bóng dáng trên khuôn mặt trắng trẻo lạnh lùng.
Thịnh Tường chấm chút thuốc nước, cô nhẹ nhàng lau vết thương.
“... Sao ban nãy cậu phải ra tay mạnh như thế?”
Cuối cùng cô cũng nói chuyện với anh.
Ánh mắt nặng trĩu của Thẩm Ngôn Lễ dừng trên người cô gái trước mặt.
Khuôn mặt trắng sứ của cô trông vô cùng mềm mại dưới ánh sáng ấm áp.
Bây giờ cô gần như kề sát người anh, mùi hương hoa sơn chi tỏa ra từ người cô gái tràn ngập không gian, hương thơm xộc vào mũi.
“Tôi không thể để yên khi cậu ta nói về cậu như vậy.” Thẩm Ngôn Lễ trước mắt hoàn toàn không điên cuồng giống như ban nãy, anh đã khôi phục dáng vẻ nhàn tản, thong dong.
Thịnh Tường nghe xong thì khựng lại, chọc cho chàng trai phải hít sâu.
Cô hơi hoảng, nhanh chóng nhẹ tay hơn, tiếp tục bôi thuốc cho anh.
Qua một lúc lâu sau, giọng nói dịu dàng của Thịnh Tường vang lên: “Tôi biết rồi.”
“Cậu nói gì?”
“Tôi nói, tôi đã biết rồi.” Giọng điệu Thịnh Tường cực kỳ mềm mại: “Lần sau có đánh nhau thì nên dùng chút mánh khóe.”
Thẩm Ngôn Lễ nhìn cô, anh mỉm cười: “Cậu đang giúp hổ mọc thêm cánh à?”
“Cậu nói vậy thì cứ xem là vậy đi.”
Thịnh Tường nhanh chóng đáp lời, trước mắt cô không phải vô tình mà là cố tình chọc nặng tay trên trán anh hai cái.
Lúc này, Thẩm Ngôn Lễ thật sự rất đau.
Lông mày đẹp nhíu lại.
Thịnh Tường lập tức khựng lại, sau đó cô lại nhẹ nhàng bôi thuốc.
Thịnh Tường kiên nhẫn ngồi gần sát bên Thẩm Ngôn Lễ, cô dựa vào gần bên người anh.
Thẩm Ngôn Lễ nhìn vào mắt cô, không rõ ý gì chậc một tiếng.
Thịnh Tường nghe vậy thì vội kề sát lại gần, khiến cho hơi thở thơm ngát mềm mại xộc đến.
“Sao vậy? Còn đau chỗ nào à?”
“Ừ.” Thẩm Ngôn Lễ bình tĩnh đáp.
“Đau chỗ nào?”
Thịnh Tường nghiêm túc nhìn chằm chằm, cô cúi người về phía trước, tỉ mỉ quan sát trán anh, không bỏ qua một mi li mét nào.
Ánh mắt từ trán, thái dương di chuyển dần xuống chỗ rách nơi khóe miệng.
Ban nãy đã bôi thuốc một lượt, không bỏ sót chỗ nào mới đúng.
Giây tiếp theo, Thẩm Ngôn Lễ đột nhiên gọi cô.
“Thịnh Tường, đừng tìm nữa.”
“Hả?”
Thịnh Tường ngước lên nhìn anh.
Thẩm Ngôn Lễ nhìn cô chằm chằm, trong mắt như có ngọn lửa bất diệt, mới đầu âm thầm đốt cháy, sau đó lan ra, thổi bừng lên ngọn lửa khổng lồ.
Anh giơ tay, ngón tay thon dài chỉ vào ngực mình: “Đau ở đây này.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.