Chương 48:
Chấp Thông Nhất Căn
07/09/2024
Trình Dã Vọng không khỏi bắt đầu nghi ngờ, đây mà là lời chúc trong truyền thuyết à?
Diệp Kinh Hàn vân vê dải màu, nhìn chằm chằm vào đó, môi mím chặt, không đáp lại câu nào.
Tiêu Tự vỗ anh ấy, nói: "Anh em, tuy của cậu còn tệ hơn cả tôi, nhưng câu trước câu sau của thứ đồ chơi này không nhất quán, cậu chỉ nên xem thôi, đừng để trong lòng."
Nói xong, anh ấy nhìn Thẩm Ngôn Lễ, nhưng người này lại hoàn toàn chẳng để ý gì.
"Tôi không tin mấy cái này, có ích gì đâu?"
"Sao lại không ích gì? Hôm nay là ngày kỷ niệm một trăm năm thành lập trường, nói không chừng cậu lại lấy được cái tốt nhất thì sao?"
Thẩm Ngôn Lễ vốn bình chân như vại nhưng sau khi nghe anh ấy nói vậy thì tiện tay nhặt một chiếc vẫn treo trên cây không có ai lấy ra.
Anh lập tức mở ra xem, cái này được làm từ vải màu vàng.
Phía trên không viết gì.
"Mẹ nó! Tôi chỉ nói đại thế thôi mà cậu lại được thứ tốt nhất?!" Tiêu Tự gầm lên như chó xổng chuồng rồi anh ta lại cố ép xuống.
Trong ruy băng màu vàng không có nội dung gì, chỉ có một khoảng trắng đã được đặt sẵn từ trước. Những năm trước đều có hoạt động như vậy, nhưng năm nay là kỷ niệm một trăm năm thành lập trường nên ruy băng màu vàng rất quý, số lượng lại ít, trong số hàng nghìn học sinh từ năm nhất đến năm cuối chỉ có bốn suất.
Nghĩa là người nhận sẽ tự viết lời chúc cho riêng mình.
"Tôi không phục." Tiêu Tự hét lên.
Thẩm Ngôn Lễ chỉ tình cờ nhặt được hay thật sự đúng như câu nói?
Trình Dã Vọng cũng không tin mấy câu này lắm, nhưng không khỏi chặc lưỡi vài lần: “Chắc chắn là cậu gian lận.”
Thẩm Ngôn Lễ hơi nhướng mày: "Điều tôi muốn không phải như các cậu nghĩ."
Điều anh muốn chẳng liên quan gì đến tương lai mà chỉ liên quan đến hiện tại, liên quan đến ngày hôm nay.
...
Đến tối muộn, không có ai quét tuyết.
Vốn là ngày nắng trời tuyết trong xanh giờ đã biến thành một thế giới đầy tuyết.
Để kỷ niệm một trăm năm ngày thành lập trường, mỗi học viện đã xây dựng những căn phòng nhỏ trong suốt hình vuông ở hai bên đường Ngô Đồng để phô bày nét đặc trưng của học viện như một bữa tiệc sân vườn với chủ đề dành riêng cho lễ kỷ niệm ngày thành lập trường.
Chúng được xếp chồng dọc lối đi, phía trên mỗi căn phòng hình vuông treo những ngọn đèn nhỏ màu vàng.
Đi dọc đường đi, hơi ấm hòa lẫn vào tuyết trải dài thành một con đường quanh co khúc khuỷu, âm thanh sôi động không ngừng vọng lại.
Lúc này, chẳng biết Ứng Đào đã chạy đi đâu mất, buổi chiều Thịnh Tường lại tiếp tục giúp bí thư làm ít việc, bây giờ cô trở lại tiệm thêu để trông coi tiệm.
Nhìn ra cửa hướng về đường Ngô Đồng có thể nhìn thấy các góc khác nhau của những nóc nhà của tiệc sân vườn.
Các sinh viên liên tục đi ngang qua trước tiệm thêu, hình như Thịnh Tường đã bị làm phiền, cảm thấy đồng hồ càng nhảy, trái tim cô sẽ càng đập rộn lên, rồi lại lắng xuống.
Chẳng biết thời gian đã trôi bao lâu, nhưng khi mắt cô dán chặt vào một bức tranh thêu hoa đào nào đó thì…
Điện thoại rung lên.
S: "Đến bữa tiệc sân vườn gần Học viện Kỹ thuật Hàng không đi."
S: "Tôi cũng sẽ qua đó đợi cậu."
Lê Nghệ về phòng nghỉ ngơi sớm, hiện giờ vừa thay quần áo xong đi ra đã thấy con gái đang nhìn chằm chằm vào điện thoại.
"Từ sớm đã nói với con hôm nay có tiệc sân vườn, con đừng ở đây nữa. Ra ngoài chơi với Tiểu Đào đi, anh con cũng không có ở đây, con ra ngoài dạo đi."
Lê Nghệ định đóng tiệm sớm, đồng thời cũng muốn Thịnh Tường ra ngoài đi dạo xung quanh mà không phải lo lắng chuyện ở chỗ này.
Đôi mắt Thịnh Tường cứ như bị đông cứng, nghe xong mà mãi không nhúc nhích.
Một lúc sau cô mới cất điện thoại, chậm rãi đứng dậy: “Mẹ, con ra ngoài đây ạ.”
"Đi đi, mẹ không để cửa cho con đâu, con và anh con đều có chìa khóa nhưng đừng về muộn quá."
Thịnh Tường gật đầu, sau đó xoay người rời khỏi tiệm thêu.
Khi cô đi đến đường Ngô Đồng, cơn gió lạnh của đêm đông thổi qua khuôn mặt cô cùng sự náo nhiệt của tiệc sân vườn sắp đến gần.
Lớp tuyết dưới chân cô hơi trơn, nhưng cô không cảm thấy gì mấy mà chỉ chạy lại gần theo hướng đó.
Thịnh Tường chưa bao giờ có cảm thấy như vậy trong mười mấy năm qua.
Trong tiệc sân vườn có một con đường triển lãm dài, cô chen người vào đám đông, đi ngang qua những căn phòng trong suốt xung quanh.
Giống như tình tiết của một bộ phim, từng khung hình cứ nối tiếp nhau.
Tuyết rơi trên nóc căn phòng trong suốt và trên cả đầu cô.
Nhưng bất chợt, chẳng biết Thịnh Tường đã tìm bao lâu nhưng cô vẫn không tìm thấy.
Đúng lúc này, điện thoại của cô vang lên.
Sau khi nhận cuộc gọi, đầu bên kia truyền đến tiếng thở nhẹ nhàng: "Cậu đến đâu rồi?"
"…Tôi."
Sau khi hít sâu một hơi, Thịnh Tường khẽ nói: "Tôi không thấy chỗ ngồi."
Ở đầu dây bên kia, anh cười bảo: "Vị trí cụ thể của cậu ở đâu?"
Thịnh Tường quay đầu nhìn xung quanh, quanh cô toàn là sinh viên đang chen chúc, một số căn phòng trong suốt còn mở loa, rất ồn: "Tôi không biết."
“Đi về phía cuối đường Ngô Đồng đi.” Thẩm Ngôn Lễ nói.
Trầm mặc hồi lâu, hình như anh cảm thấy không ổn lắm, lại nói thêm: "Thôi vậy, cậu dừng ở đó đi, tôi đến tìm cậu."
Thẩm Ngôn Lễ không cúp máy, Thịnh Tường nắm chặt điện thoại, cũng không cúp máy.
Cô nghe thấy tiếng thở của hai người, mơ hồ nghe thấy giọng nói cao thấp phát ra từ đầu dây bên kia.
Chắc anh cũng ở trên con đường này.
Cô hơi mất kiểm soát, sau khi nghe Thẩm Ngôn Lễ nói không được cử động, chân cô hơi chần chừ nhưng cuối cùng vẫn chậm rãi bước đi.
Cô dựa vào trực giác di chuyển về phía khu vực trung tâm.
Trong lúc cô vẫn đang loay hoay di chuyển giữa đám đông thì đột nhiên nghe thấy một giọng nói: "Thịnh Tường?"
Chẳng biết là bên cạnh cô hay từ điện thoại truyền tới.
Cô không thể phân biệt được.
Theo bản năng, Thịnh Tường quay đầu lại.
Khoảnh khắc cô xoay qua, giây tiếp theo, lưng đột ngột va vào người ai đó.
Người đó cũng quay lưng về phía cô, lúc va vào nhau, quần áo của họ bị va vào nhau làm chúng hơi lộn xộn.
Lực hai người va nhau không hề nhỏ, các sinh viên bên cạnh chen lấn đẩy hai người lại gần, ép lưng vào nhau chặt hơn.
Mấy giây sau, người đó phản ứng rất nhanh, lập tức rời đi.
Thịnh Tường vẫn siết điện thoại, chợt nghe thấy âm thanh gần sát bên.
Giọng điệu không thể quen thuộc hơn.
Cả trong điện thoại và sau lưng cô.
Cô nghe thấy Thẩm Ngôn Lễ nói: "Tìm thấy cậu rồi."
Thịnh Tường quay người lại, đối mặt với ánh mắt quan tâm của Thẩm Ngôn Lễ, anh nhướng mày, lắc chiếc điện thoại trong lòng bàn tay về phía cô.
Đôi mắt chàng trai sáng rỡ, mang theo hơi thở ấm áp nhìn cô, cúi đầu hướng về phía cô rồi bảo: “Tuyết lại rơi rồi.”
Trái tim đang đập thình thịch của cô dường như bị hơi thở của anh bao bọc tới giờ đã dần bình tĩnh, hiện đã hồi phục, nhưng lại chợt nhộn nhạo vì những lời ấy.
Cô còn chưa kịp phản ứng thì các sinh viên xung quanh đã hò reo cuồng nhiệt, cảm xúc mãnh liệt lúc này chợt bộc phát, nổ tung bên tai Thịnh Tường.
Mọi người nhảy cẫng rồi chỉ lên bầu trời đêm.
"Ôi, mọi người nhìn kìa, ngầu quá!"
Màn tuyết rơi bất chợt chẳng thể che khuất ánh đèn lấp lánh trên bầu trời đêm.
Máy bay không người lái của Học viện Kỹ thuật Hàng không đang bay lượn đón gió khoác tuyết, đồng thời xếp thành những lời chúc khác nhau lên đó.
Hàng trăm cỗ máy bám sát rồi lại cách xa.
Đèn hậu nối liền nhau, theo sau là quốc kỳ nở rộ, huy hiệu của Đại học Hàng không vũ trụ và logo đặc trưng của Học viện Kỹ thuật Hàng không.
Sau khi tạo ra một bức tranh thì nó tiếp tục biến đổi.
Những người xung quanh đều lấy điện thoại ra, đèn flash liên tục nhấp nháy vì cảnh đêm này.
Thịnh Tường bị người khác chen lấn, chân đứng không vững, phải khó lắm mới ổn định lại được
Đúng lúc này, Thẩm Ngôn Lễ nắm tay cô, xoay người cô lại, sau đó khuôn ngực săn chắc của anh cũng áp sát vào cô.
Thịnh Tường tựa lưng vào vòng tay anh, gần như bị ôm chặt.
Cô khẽ rùng mình trước động tác của Thẩm Ngôn Lễ, sau đó cảm nhận được giọng điệu hơi đè nén của anh.
"Bây giờ cậu ngẩng đầu lên đi."
Sau khi nghe lời anh nói, Thịnh Tường từ từ ngước mắt lên trong đám đông ồn ào.
Chiếc máy bay phía trên hình như đã đáp đúng điểm cô đang nhìn, tạo thành đội hình "S&S" trong giây lát.
Đó là một màu sáng rất dễ thấy, tụ lại ở giữa rồi lan ra xung quanh, các chữ cái ngày càng lớn hơn cho đến khi dừng lại.
Lúc này mãi chẳng thấy động tĩnh gì.
Đám đông xung quanh nghi hoặc hỏi nhau, tiếp đó lại reo hò ầm ĩ.
“Cậu có muốn biết lúc nhóc Lâm Hổ kéo tôi lại là để nói gì không?”
Cô gái trong lòng bị anh ôm, sau đó cô nghe thấy âm thanh từ phía sau mình: “Lúc đó nó hỏi tôi đã theo đuổi cậu chưa, tôi bảo vẫn còn sớm.”
Thẩm Ngôn Lễ hơi dừng lại rồi mỉm cười, giọng kéo dài: "Bây giờ, cậu có muốn thay đổi câu trả lời của tôi lúc đó không?"
Mặc dù cô đã biết tối nay Thẩm Ngôn Lễ sẽ làm gì và nói gì.
Nhưng cô chưa bao giờ tưởng tượng ra những hình ảnh cụ thể như vậy.
Cô cứ đi mãi, gặp được anh vào thời điểm này, độ tuổi này, dường như nó trái ngược với những gì cô mong đợi ban đầu.
Nhưng hôm nay cô vẫn đến.
Chỉ là…
Nên thay đổi gì cơ…
Cô phải trả lời thế nào đây?
Vào thời khắc quan trọng như thế, Thịnh Tường cảm thấy dường như não mình đã thoát khỏi vỏ sọ, trong đó tràn ngập sự hỗn loạn.
Sau đó, trong ánh sáng ấm áp của tiệc sân vườn và ánh đèn rực rỡ trên bầu trời, suy nghĩ của cô dần trở nên rõ ràng trở lại.
Lúc này, tiếng bàn tán của mọi người xung quanh bỗng lớn hơn.
Có người phàn nàn vì sao không thay đổi hình dạng, có người thắc mắc đây có phải một dấu hiệu không, cũng có người nhìn về phía họ rồi xì xào bàn tán một cách phấn khích.
Khi những âm thanh xung quanh ngày càng to hơn rõ hơn, hàng chữ “S&S” được sắp đặt trước trên bầu trời đêm bất chợt tan biến.
Sau khi bầu trời chìm vào bóng tối, pháo hoa nối tiếp nhau mà chẳng đợi ai kịp phản ứng.
Theo sau tiếng phát pháo đầu tiên là những tiếng "vù vù" liên tục không ngừng.
Giống như khởi đầu của một món quà, ăn mừng bữa tiệc thịnh soạn, dần dần nở rộ trên bầu trời đêm.
Mỗi lần ánh sáng đều bất ngờ rọi sáng xuống đất và khuôn mặt của mọi người.
Thẩm Ngôn Lễ ở ngay bên tai cô, ôm chặt không cho cô quay đầu lại.
"Thịnh Tường, từ lần đầu gặp mặt, anh đã luôn nghĩ đến em, bây giờ anh muốn có câu trả lời của em."
Khuôn mặt của cô gái được chiếu sáng bởi pháo hoa như chiếc bóng lập lòe.
Từ đầu đến cuối cô vẫn chưa mở miệng mà chỉ kiên nhẫn lắng nghe.
Lồng ngực cô như thể bị cảm xúc đang liên tục dâng trào làm treo lơ lửng, khiến cô khó mà chạm tới nhưng lại vô cùng muốn bắt lấy chúng.
Mỗi lần cô quên đi quá khứ, không muốn nghĩ đến tương lai.
Điều duy nhất hiện lên lúc này là xiềng xích và giọng nói của anh.
Hình như lúc nào Thẩm Ngôn Lễ cũng có khả năng làm xáo trộn cảm xúc của cô, khiến cô chẳng biết phải làm sao.
Tuyết vẫn rơi, trở nên nhẹ và mỏng hơn như có dấu hiệu nhưng vẫn tiếp tục để pháo hoa tiến vào.
Giờ khắc này, hai người đang đứng trong đám đông, giống như tất cả chúng sinh, giống như đôi nam nữ đang tìm nhau trong thế giới này.
Chỉ là một câu hỏi đang muốn tìm một câu trả lời.
Thịnh Tường chẳng đợi thêm nữa, bất chợt xoay người lại, không đợi Thẩm Ngôn Lễ phản ứng, cô vùi mình vào lòng anh, sau đó giơ tay ôm lấy eo anh một cách nhẹ nhàng và chậm rãi.
Diệp Kinh Hàn vân vê dải màu, nhìn chằm chằm vào đó, môi mím chặt, không đáp lại câu nào.
Tiêu Tự vỗ anh ấy, nói: "Anh em, tuy của cậu còn tệ hơn cả tôi, nhưng câu trước câu sau của thứ đồ chơi này không nhất quán, cậu chỉ nên xem thôi, đừng để trong lòng."
Nói xong, anh ấy nhìn Thẩm Ngôn Lễ, nhưng người này lại hoàn toàn chẳng để ý gì.
"Tôi không tin mấy cái này, có ích gì đâu?"
"Sao lại không ích gì? Hôm nay là ngày kỷ niệm một trăm năm thành lập trường, nói không chừng cậu lại lấy được cái tốt nhất thì sao?"
Thẩm Ngôn Lễ vốn bình chân như vại nhưng sau khi nghe anh ấy nói vậy thì tiện tay nhặt một chiếc vẫn treo trên cây không có ai lấy ra.
Anh lập tức mở ra xem, cái này được làm từ vải màu vàng.
Phía trên không viết gì.
"Mẹ nó! Tôi chỉ nói đại thế thôi mà cậu lại được thứ tốt nhất?!" Tiêu Tự gầm lên như chó xổng chuồng rồi anh ta lại cố ép xuống.
Trong ruy băng màu vàng không có nội dung gì, chỉ có một khoảng trắng đã được đặt sẵn từ trước. Những năm trước đều có hoạt động như vậy, nhưng năm nay là kỷ niệm một trăm năm thành lập trường nên ruy băng màu vàng rất quý, số lượng lại ít, trong số hàng nghìn học sinh từ năm nhất đến năm cuối chỉ có bốn suất.
Nghĩa là người nhận sẽ tự viết lời chúc cho riêng mình.
"Tôi không phục." Tiêu Tự hét lên.
Thẩm Ngôn Lễ chỉ tình cờ nhặt được hay thật sự đúng như câu nói?
Trình Dã Vọng cũng không tin mấy câu này lắm, nhưng không khỏi chặc lưỡi vài lần: “Chắc chắn là cậu gian lận.”
Thẩm Ngôn Lễ hơi nhướng mày: "Điều tôi muốn không phải như các cậu nghĩ."
Điều anh muốn chẳng liên quan gì đến tương lai mà chỉ liên quan đến hiện tại, liên quan đến ngày hôm nay.
...
Đến tối muộn, không có ai quét tuyết.
Vốn là ngày nắng trời tuyết trong xanh giờ đã biến thành một thế giới đầy tuyết.
Để kỷ niệm một trăm năm ngày thành lập trường, mỗi học viện đã xây dựng những căn phòng nhỏ trong suốt hình vuông ở hai bên đường Ngô Đồng để phô bày nét đặc trưng của học viện như một bữa tiệc sân vườn với chủ đề dành riêng cho lễ kỷ niệm ngày thành lập trường.
Chúng được xếp chồng dọc lối đi, phía trên mỗi căn phòng hình vuông treo những ngọn đèn nhỏ màu vàng.
Đi dọc đường đi, hơi ấm hòa lẫn vào tuyết trải dài thành một con đường quanh co khúc khuỷu, âm thanh sôi động không ngừng vọng lại.
Lúc này, chẳng biết Ứng Đào đã chạy đi đâu mất, buổi chiều Thịnh Tường lại tiếp tục giúp bí thư làm ít việc, bây giờ cô trở lại tiệm thêu để trông coi tiệm.
Nhìn ra cửa hướng về đường Ngô Đồng có thể nhìn thấy các góc khác nhau của những nóc nhà của tiệc sân vườn.
Các sinh viên liên tục đi ngang qua trước tiệm thêu, hình như Thịnh Tường đã bị làm phiền, cảm thấy đồng hồ càng nhảy, trái tim cô sẽ càng đập rộn lên, rồi lại lắng xuống.
Chẳng biết thời gian đã trôi bao lâu, nhưng khi mắt cô dán chặt vào một bức tranh thêu hoa đào nào đó thì…
Điện thoại rung lên.
S: "Đến bữa tiệc sân vườn gần Học viện Kỹ thuật Hàng không đi."
S: "Tôi cũng sẽ qua đó đợi cậu."
Lê Nghệ về phòng nghỉ ngơi sớm, hiện giờ vừa thay quần áo xong đi ra đã thấy con gái đang nhìn chằm chằm vào điện thoại.
"Từ sớm đã nói với con hôm nay có tiệc sân vườn, con đừng ở đây nữa. Ra ngoài chơi với Tiểu Đào đi, anh con cũng không có ở đây, con ra ngoài dạo đi."
Lê Nghệ định đóng tiệm sớm, đồng thời cũng muốn Thịnh Tường ra ngoài đi dạo xung quanh mà không phải lo lắng chuyện ở chỗ này.
Đôi mắt Thịnh Tường cứ như bị đông cứng, nghe xong mà mãi không nhúc nhích.
Một lúc sau cô mới cất điện thoại, chậm rãi đứng dậy: “Mẹ, con ra ngoài đây ạ.”
"Đi đi, mẹ không để cửa cho con đâu, con và anh con đều có chìa khóa nhưng đừng về muộn quá."
Thịnh Tường gật đầu, sau đó xoay người rời khỏi tiệm thêu.
Khi cô đi đến đường Ngô Đồng, cơn gió lạnh của đêm đông thổi qua khuôn mặt cô cùng sự náo nhiệt của tiệc sân vườn sắp đến gần.
Lớp tuyết dưới chân cô hơi trơn, nhưng cô không cảm thấy gì mấy mà chỉ chạy lại gần theo hướng đó.
Thịnh Tường chưa bao giờ có cảm thấy như vậy trong mười mấy năm qua.
Trong tiệc sân vườn có một con đường triển lãm dài, cô chen người vào đám đông, đi ngang qua những căn phòng trong suốt xung quanh.
Giống như tình tiết của một bộ phim, từng khung hình cứ nối tiếp nhau.
Tuyết rơi trên nóc căn phòng trong suốt và trên cả đầu cô.
Nhưng bất chợt, chẳng biết Thịnh Tường đã tìm bao lâu nhưng cô vẫn không tìm thấy.
Đúng lúc này, điện thoại của cô vang lên.
Sau khi nhận cuộc gọi, đầu bên kia truyền đến tiếng thở nhẹ nhàng: "Cậu đến đâu rồi?"
"…Tôi."
Sau khi hít sâu một hơi, Thịnh Tường khẽ nói: "Tôi không thấy chỗ ngồi."
Ở đầu dây bên kia, anh cười bảo: "Vị trí cụ thể của cậu ở đâu?"
Thịnh Tường quay đầu nhìn xung quanh, quanh cô toàn là sinh viên đang chen chúc, một số căn phòng trong suốt còn mở loa, rất ồn: "Tôi không biết."
“Đi về phía cuối đường Ngô Đồng đi.” Thẩm Ngôn Lễ nói.
Trầm mặc hồi lâu, hình như anh cảm thấy không ổn lắm, lại nói thêm: "Thôi vậy, cậu dừng ở đó đi, tôi đến tìm cậu."
Thẩm Ngôn Lễ không cúp máy, Thịnh Tường nắm chặt điện thoại, cũng không cúp máy.
Cô nghe thấy tiếng thở của hai người, mơ hồ nghe thấy giọng nói cao thấp phát ra từ đầu dây bên kia.
Chắc anh cũng ở trên con đường này.
Cô hơi mất kiểm soát, sau khi nghe Thẩm Ngôn Lễ nói không được cử động, chân cô hơi chần chừ nhưng cuối cùng vẫn chậm rãi bước đi.
Cô dựa vào trực giác di chuyển về phía khu vực trung tâm.
Trong lúc cô vẫn đang loay hoay di chuyển giữa đám đông thì đột nhiên nghe thấy một giọng nói: "Thịnh Tường?"
Chẳng biết là bên cạnh cô hay từ điện thoại truyền tới.
Cô không thể phân biệt được.
Theo bản năng, Thịnh Tường quay đầu lại.
Khoảnh khắc cô xoay qua, giây tiếp theo, lưng đột ngột va vào người ai đó.
Người đó cũng quay lưng về phía cô, lúc va vào nhau, quần áo của họ bị va vào nhau làm chúng hơi lộn xộn.
Lực hai người va nhau không hề nhỏ, các sinh viên bên cạnh chen lấn đẩy hai người lại gần, ép lưng vào nhau chặt hơn.
Mấy giây sau, người đó phản ứng rất nhanh, lập tức rời đi.
Thịnh Tường vẫn siết điện thoại, chợt nghe thấy âm thanh gần sát bên.
Giọng điệu không thể quen thuộc hơn.
Cả trong điện thoại và sau lưng cô.
Cô nghe thấy Thẩm Ngôn Lễ nói: "Tìm thấy cậu rồi."
Thịnh Tường quay người lại, đối mặt với ánh mắt quan tâm của Thẩm Ngôn Lễ, anh nhướng mày, lắc chiếc điện thoại trong lòng bàn tay về phía cô.
Đôi mắt chàng trai sáng rỡ, mang theo hơi thở ấm áp nhìn cô, cúi đầu hướng về phía cô rồi bảo: “Tuyết lại rơi rồi.”
Trái tim đang đập thình thịch của cô dường như bị hơi thở của anh bao bọc tới giờ đã dần bình tĩnh, hiện đã hồi phục, nhưng lại chợt nhộn nhạo vì những lời ấy.
Cô còn chưa kịp phản ứng thì các sinh viên xung quanh đã hò reo cuồng nhiệt, cảm xúc mãnh liệt lúc này chợt bộc phát, nổ tung bên tai Thịnh Tường.
Mọi người nhảy cẫng rồi chỉ lên bầu trời đêm.
"Ôi, mọi người nhìn kìa, ngầu quá!"
Màn tuyết rơi bất chợt chẳng thể che khuất ánh đèn lấp lánh trên bầu trời đêm.
Máy bay không người lái của Học viện Kỹ thuật Hàng không đang bay lượn đón gió khoác tuyết, đồng thời xếp thành những lời chúc khác nhau lên đó.
Hàng trăm cỗ máy bám sát rồi lại cách xa.
Đèn hậu nối liền nhau, theo sau là quốc kỳ nở rộ, huy hiệu của Đại học Hàng không vũ trụ và logo đặc trưng của Học viện Kỹ thuật Hàng không.
Sau khi tạo ra một bức tranh thì nó tiếp tục biến đổi.
Những người xung quanh đều lấy điện thoại ra, đèn flash liên tục nhấp nháy vì cảnh đêm này.
Thịnh Tường bị người khác chen lấn, chân đứng không vững, phải khó lắm mới ổn định lại được
Đúng lúc này, Thẩm Ngôn Lễ nắm tay cô, xoay người cô lại, sau đó khuôn ngực săn chắc của anh cũng áp sát vào cô.
Thịnh Tường tựa lưng vào vòng tay anh, gần như bị ôm chặt.
Cô khẽ rùng mình trước động tác của Thẩm Ngôn Lễ, sau đó cảm nhận được giọng điệu hơi đè nén của anh.
"Bây giờ cậu ngẩng đầu lên đi."
Sau khi nghe lời anh nói, Thịnh Tường từ từ ngước mắt lên trong đám đông ồn ào.
Chiếc máy bay phía trên hình như đã đáp đúng điểm cô đang nhìn, tạo thành đội hình "S&S" trong giây lát.
Đó là một màu sáng rất dễ thấy, tụ lại ở giữa rồi lan ra xung quanh, các chữ cái ngày càng lớn hơn cho đến khi dừng lại.
Lúc này mãi chẳng thấy động tĩnh gì.
Đám đông xung quanh nghi hoặc hỏi nhau, tiếp đó lại reo hò ầm ĩ.
“Cậu có muốn biết lúc nhóc Lâm Hổ kéo tôi lại là để nói gì không?”
Cô gái trong lòng bị anh ôm, sau đó cô nghe thấy âm thanh từ phía sau mình: “Lúc đó nó hỏi tôi đã theo đuổi cậu chưa, tôi bảo vẫn còn sớm.”
Thẩm Ngôn Lễ hơi dừng lại rồi mỉm cười, giọng kéo dài: "Bây giờ, cậu có muốn thay đổi câu trả lời của tôi lúc đó không?"
Mặc dù cô đã biết tối nay Thẩm Ngôn Lễ sẽ làm gì và nói gì.
Nhưng cô chưa bao giờ tưởng tượng ra những hình ảnh cụ thể như vậy.
Cô cứ đi mãi, gặp được anh vào thời điểm này, độ tuổi này, dường như nó trái ngược với những gì cô mong đợi ban đầu.
Nhưng hôm nay cô vẫn đến.
Chỉ là…
Nên thay đổi gì cơ…
Cô phải trả lời thế nào đây?
Vào thời khắc quan trọng như thế, Thịnh Tường cảm thấy dường như não mình đã thoát khỏi vỏ sọ, trong đó tràn ngập sự hỗn loạn.
Sau đó, trong ánh sáng ấm áp của tiệc sân vườn và ánh đèn rực rỡ trên bầu trời, suy nghĩ của cô dần trở nên rõ ràng trở lại.
Lúc này, tiếng bàn tán của mọi người xung quanh bỗng lớn hơn.
Có người phàn nàn vì sao không thay đổi hình dạng, có người thắc mắc đây có phải một dấu hiệu không, cũng có người nhìn về phía họ rồi xì xào bàn tán một cách phấn khích.
Khi những âm thanh xung quanh ngày càng to hơn rõ hơn, hàng chữ “S&S” được sắp đặt trước trên bầu trời đêm bất chợt tan biến.
Sau khi bầu trời chìm vào bóng tối, pháo hoa nối tiếp nhau mà chẳng đợi ai kịp phản ứng.
Theo sau tiếng phát pháo đầu tiên là những tiếng "vù vù" liên tục không ngừng.
Giống như khởi đầu của một món quà, ăn mừng bữa tiệc thịnh soạn, dần dần nở rộ trên bầu trời đêm.
Mỗi lần ánh sáng đều bất ngờ rọi sáng xuống đất và khuôn mặt của mọi người.
Thẩm Ngôn Lễ ở ngay bên tai cô, ôm chặt không cho cô quay đầu lại.
"Thịnh Tường, từ lần đầu gặp mặt, anh đã luôn nghĩ đến em, bây giờ anh muốn có câu trả lời của em."
Khuôn mặt của cô gái được chiếu sáng bởi pháo hoa như chiếc bóng lập lòe.
Từ đầu đến cuối cô vẫn chưa mở miệng mà chỉ kiên nhẫn lắng nghe.
Lồng ngực cô như thể bị cảm xúc đang liên tục dâng trào làm treo lơ lửng, khiến cô khó mà chạm tới nhưng lại vô cùng muốn bắt lấy chúng.
Mỗi lần cô quên đi quá khứ, không muốn nghĩ đến tương lai.
Điều duy nhất hiện lên lúc này là xiềng xích và giọng nói của anh.
Hình như lúc nào Thẩm Ngôn Lễ cũng có khả năng làm xáo trộn cảm xúc của cô, khiến cô chẳng biết phải làm sao.
Tuyết vẫn rơi, trở nên nhẹ và mỏng hơn như có dấu hiệu nhưng vẫn tiếp tục để pháo hoa tiến vào.
Giờ khắc này, hai người đang đứng trong đám đông, giống như tất cả chúng sinh, giống như đôi nam nữ đang tìm nhau trong thế giới này.
Chỉ là một câu hỏi đang muốn tìm một câu trả lời.
Thịnh Tường chẳng đợi thêm nữa, bất chợt xoay người lại, không đợi Thẩm Ngôn Lễ phản ứng, cô vùi mình vào lòng anh, sau đó giơ tay ôm lấy eo anh một cách nhẹ nhàng và chậm rãi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.