Chương 49:
Chấp Thông Nhất Căn
07/09/2024
Buổi liên hoan kéo dài đến tận khuya, mãi cho đến tận khi pháo hoa đã tàn cô gái vẫn còn giữ nguyên tư thế cũ, cứ cúi đầu như vậy.
“Em cứ như thế này mãi là định khoét một cái hang trong ngực anh đấy à?”
Giọng nói quen thuộc đã quay lại.
Thịnh Tường đột nhiên phát hiện ra một loại kỹ năng nào đó của Thẩm Ngôn Lễ, ở trước mặt cô hình như anh không bao giờ có thể nghiêm túc được lâu.
Bởi vì vùi đầu trong lòng anh nên lúc cô gái đáp lời, giọng nói của cô xuyên qua sự náo nhiệt của những người xung quanh, có phần trầm thấp khàn khàn.
Mãi một lúc lâu sau, cô mới phát hiện hình như anh muốn cúi người xuống, muốn ôm chặt lấy cô. Thịnh Tường im lặng một lát, đầu ngón tay hơi nâng lên, véo một cái lên eo anh.
Thẩm Ngôn Lễ đúng lúc phát ra một tiếng “úi”.
“Nhẹ tay một chút được không?”
Thịnh Tường rút tay về, đáp: “Em còn chưa véo nữa… Anh đã đau đến thế rồi à?”
Thẩm Ngôn Lễ từ chối cho ý kiến: “Sao lại không đau đến thế chứ, anh nói thật mà.”
“Đau lắm, đau cực luôn.”
Thịnh Tường ngước mắt lên nhìn anh một lát, đôi mắt long lanh.
Hàm ý ẩn chứa bên trong đôi mắt đó cũng vô cùng rõ ràng.
Dường như cô muốn xem thử xem rốt cuộc mặt anh dày đến mức nào.
Cậu chủ Thẩm bị cô nhìn như thế thì tác phong công tử lại quay về.
Hơi thở của anh có phần hơi dồn dập, anh lật tay lại, nhẹ nhàng vuốt qua lông mi của cô, nói: “Đừng nhìn anh như thế đi. Nào, anh đưa em về.”
Thịnh Tường bị anh nắm lấy bàn tay, trong tình cảnh như thế, động tác này còn có phần lạ lẫm.
So với trước kia, cảm giác tiếp xúc da thịt này còn gây ra ảnh hưởng lớn hơn so với những gì trong quá khứ, giống như một trận cuồng phong cuốn qua nhổ bật gốc mọi thứ.
Cô gái thử thăm dò muốn rút tay về nhưng lại bị nắm lấy chặt hơn.
Thịnh Tường cảm thấy lòng mình bối rối, không biết nên làm thế nào cho phải. Cô giương mắt lên, tùy ý nhìn quanh, nói: “Buổi liên hoan vẫn còn chưa chấm dứt mà… Không đi dạo một lát ư?”
Hay là nói họ lặn lội gió tuyết chạy đến tận đây chỉ để xem bắn pháo hoa rồi về?
Thẩm Ngôn Lễ bước từng bước vững vàng, đáp: “Nói thế hình như cũng có lý.”
…
Hai người sóng vai đi cùng nhau, họ đi vòng quanh đường Ngô Đồng, thong thả dạo qua từng gian hàng.
Cô ngửa đầu lên nhìn anh nhưng chỉ có thể nhìn thấy được gò má với đường cong uyển chuyển của anh.
Xung quanh có sinh viên nhận ra hai người, ánh mắt tập trung trên đôi tay đang nắm thật chặt của cô và anh, ai nấy đều cúi đầu rì rầm bàn tán.
Lúc đi ngang qua gian hàng trong suốt của Học viện Kỹ thuật Hàng không, Thẩm Ngôn Lễ chỉ cho cô xem, hỏi: “Lúc trước em không tìm ra được gian hàng này à?”
Thịnh Tường thu hồi tầm mắt nhìn về phía anh, nhìn sang hướng bên kia, đáp: “Trông cái nào cái nấy đều na ná nhau, chủ yếu là em còn tìm khắp nơi mà không tìm ra được cái của học viện của mình nữa cơ mà.”
Mỗi một tòa nhà trong suốt này đều tổ chức rất nhiều hoạt động, khiến người ta hoa hết cả mắt.
Lúc đi được một nửa đường, Thẩm Ngôn Lễ dừng chân, rồi kéo Thịnh Tường đang chuẩn bị đi về phía trước lại.
“… Sao thế?”
“Ở đây có vòng nhân duyên, em chọn một cái đi.”
Hình như nơi này là gian hàng trong suốt của Học viện Thiết kế, trên sạp có trưng bày đủ kiểu vòng thắt Trung Quốc, có thắt hình chữ phúc và vòng nhân duyên.
Chắc hẳn đều là đồ thủ công.
Thịnh Tường dùng cái tay vẫn còn rảnh rỗi của mình vuốt ve những nút dây kia, cảm thấy chúng được đan có phần hơi cẩu thả nên cô khẽ nói: “Hay là đừng mua, em biết đan cái này, sau này em làm cho anh một cái nhé?”
Vậy thì ngụ ý giống như do mình làm, nên thành quả cũng sẽ tốt hơn một chút.
Thẩm Ngôn Lễ rũ mắt nhìn về phía cô, khóe môi hơi cong lên: “Cũng được.”
Nhưng anh cũng không đi mà đứng ở ngay trước gian hàng, khom lưng đến gần cô. Hơi thở của anh cũng sát lại gần cô hơn, anh hỏi: “Nhưng mà bạn Thịnh này, em không thể chỉ làm cho riêng một mình anh thôi. Em có biết nút dây nhân duyên là gì không?”
Không đợi cô đáp lại, Thẩm Ngôn Lễ đã cắn nhẹ một cái lên chóp mũi cô, trả lời: “Chúng phải có đôi có cặp đấy.”
…
Sau đó lúc phải về, Thẩm Ngôn Lễ đề nghị tiễn cô.
“Gần như thế…”
“Gần như thế thì sao, anh tiện đường.”
Thẩm Ngôn Lễ vốn sẽ quay về ký túc xá, quả thật là tiện đường.
Tuy Thịnh Tường đồng ý nhưng rốt cuộc cô cũng không nói, phía sau đường Ngô Đồng chính là con đường lớn đi thông đến đường nhựa chỗ sân bóng rổ.
Dưới ánh đèn đường dần trở nên mờ tối, cô để mặc cho con tim bùng cháy.
Thẩm Ngôn Lễ… Sao Thẩm Ngôn Lễ cứ cắn ở những nơi không nên cắn thế chứ.
Chóp mũi cô dường như vẫn còn lưu chút tê dại và ẩm ướt, cơn gió lạnh ban đêm thổi qua càng khiến cho cảm giác đó trở nên rõ ràng hơn.
Hai người đi đến chỗ cánh cửa phía sau tiệm thêu.
Thẩm Ngôn Lễ ngước mắt lên, anh nhìn vành tai sắp đỏ rực của Thịnh Tường, cảm thán: “Anh cứ luôn có cảm giác hôm nay là ngày đầu tiên em nói nhiều với anh đến thế.”
Thịnh Tường không cảm thấy là vậy, cô khẽ lắc đầu: “Chẳng phải từ trước đến nay em vẫn luôn trò chuyện với anh sao.”
Thẩm Ngôn Lễ cũng không tranh luận chuyện này với cô, anh rũ mắt xem giờ, nói: “Không còn sớm nữa, em mau vào đi.”
“Ừm.” Thịnh Tường đáp lại, lấy chìa khóa ra mở cửa. Sau khi mở cửa ra cô bước vài bước rồi quay đầu lại liếc nhìn anh.
Lúc này, tầm mắt của Thẩm Ngôn Lễ dừng lại trên đôi môi cô. Anh cợt nhả hỏi: “Em cứ quay đầu lại nhìn anh mãi như thế là cảm thấy vừa rồi vẫn chưa đủ à?”
Thịnh Tường chỉ muốn dặn dò anh về phải chú ý an toàn giống như thường lệ, đột nhiên nghe thấy lời này, cô cảm thấy hơi khó hiểu: “Chưa đủ cái gì cơ?”
“Chưa cắn đủ ấy.” Anh bước lên trước mấy bước, lười biếng kề sát vào gần cô, nói tiếp: “Anh sắp đi rồi, dù sao cũng phải có lời chúc ngủ ngon chứ.”
Cái gì mà cắn hay không cắn…
Thịnh Tường mím môi, nhưng cũng không ngăn cản anh lại gần.
Tuy nhiên cô vẫn không kìm lòng được, mãi một lúc lâu sau mới nhắc nhở anh: “Anh đi một mình thế này, lúc đi qua đường phải cẩn thận đó.”
“Biết rồi.” Anh đáp lại, ánh mắt sâu thăm thẳm, ở nơi mà bốn bề vắng lặng này, ánh mắt đó nóng bỏng đến mức như muốn thiêu đốt người. Anh hỏi lại lần nữa: “Thực sự không cho anh à?”
Thịnh Tường im lặng một hồi lâu, sau đó, cô giống như mới vừa gom góp được đủ dũng khí rồi đi cà nhắc đến, khẽ khàng chạm môi mình vào má anh. Cái hôn đó lướt qua chỉ trong giây lát.
Sau đó, cô mau chóng xoay người, đóng sầm cửa lại.
Cùng với một tiếng “rầm”, bên trong và bên ngoài cánh cửa dần dần bị ngăn cách thành hai thế giới.
Thịnh Tường đưa lưng về phía cánh cửa, tim đập còn nhanh hơn so với trước đó, nhưng đó lại là thứ cảm giác vô cùng xa lạ. Không phải cô không thể kiềm chế, cũng không phải nỗi lo sợ không yên bất tận khi bị treo lên cao vời vợi.
Ngược lại, nó là cảm giác trông mong nào đó, là sự vui vẻ chịu đựng, là cảm giác tê dại từ từ chảy xuôi khắp toàn thân, mà cô không biết gọi tên là gì, khiến cô muốn hấp thu lấy càng nhiều hơn nữa.
Bóng người ở ngoài cánh cửa kia nở một nụ cười, nâng tay gõ lên cửa hai tiếng ý bảo mình đi đây.
Ngón tay Thịnh Tường chạm vào đôi môi mình.
Hai giây sau, cô bước đến bên cạnh cánh cửa sổ đã đóng lại của cửa hàng, nhìn ra bên ngoài từ khe hở.
Bóng lưng cao lớn kia đã dần dần bước đi xa trong nền tuyết mịn.
Tiếp đó, anh đột nhiên nhảy bật lên một cái, chỉ lấy đà bằng một chân mà đã dễ dàng nhảy lên cao, hất hết tất cả mớ tuyết đọng lại trên cành cây vươn ra bên ngoài xuống.
Sau khi đã làm thế rồi, Thẩm Ngôn Lễ mới xem như là đã hoàn toàn đi xa.
Tầm mắt của Thịnh Tường cứ hướng mãi về phương ấy, mãi cho đến khi đêm dần khuya.
…
Ngày kỷ niệm một trăm năm thành lập trường kết thúc vừa hay đúng dịp cuối tuần.
Theo như lý thuyết ngày này coi như cũng yên tĩnh, nhưng trên diễn đàn đã rộn ràng hết lên rồi.
Tất cả những gì xảy ra vào tối ngày hôm qua đã bị chụp được và đính kèm vào bài đăng rồi.
Từ khóa rất đơn giản, quanh đi quẩn lại cũng chỉ có vài cụm từ đó thôi, chẳng hạn như “S&S” rồi nào là phỏng đoán “Thực hư chuyện hot boy trường và hoa khôi ôm nhau dưới mưa pháo hoa rực rỡ” hay “Biểu diễn giả thổ lộ thật”...
[Ôi vãi, thật như vàng mười luôn, đừng nghi ngờ chứ! Tôi với bồ tôi đang ngắm pháo hoa này, ngoảnh lại là thấy Thẩm Ngôn Lễ và Thịnh Tường ôm lấy nhau! Đến lúc tôi thưởng thức xong pháo hoa rồi quay đầu lại ngắm nhan sắc bồ tôi, tự nhiên tôi thấy ổng tầm thường hẳn. Mong là bồ tôi đừng có thấy bình luận này của tôi, ha ha!]
[Bên Học viện Thiết kế làm chứng đây… Chị khóa trên của tôi bảo hôm qua chị ấy bán vòng nhân duyên, hai người kia chẳng coi ai ra gì dắt nhau tới, Thẩm Ngôn Lễ còn cắn chóp mũi Thịnh Tường nữa cơ!]
[S&S cũng đáng để suy ngẫm đấy, để chờ sau này đào kỹ lại xem thế nào.]
[Nếu hai người đó hẹn hò, tôi tuyên bố hai người họ là cặp tình nhân thần tiên có nhan sắc đỉnh nhất trong lịch sử Đại học Hàng không vũ trụ Kinh Hoài!]
[Ruột gan tôi cồn cào quá nè, hai người họ hẹn hò rồi chưa? Không ảnh chụp cũng chả có chân tướng gì ráo, xin bạn bè của người trong cuộc lên tiếng xác nhận với!]
Bên trên thảo luận khí thế ngất trời nhưng mãi mà vẫn không có ai đăng ảnh lên cả.
Vì thế bài đăng này trở thành bài thảo luận có độ hot vượt trội sau ngày kỷ niệm một trăm năm thành lập trường Đại học Hàng không vũ trụ Kinh Hoài, số lượng bình luận kéo dài tận mấy nghìn trang.
Mà nhắc đến bạn bè của người trong cuộc, thực ra trong buổi tối hôm đó, trước lúc kết thúc, Ứng Đào đã sốt ruột nhắn tin cho Thịnh Tường qua WeChat để hỏi chuyện này.
Sau khi đã xác nhận, cô ấy gào khóc rất nhiều, sau đó lại mau chóng spam một loạt meme “tạm biệt”, nói rằng không quấy rầy đêm xuân của hai người họ nữa.
Thịnh Tường đọc thấy hai chữ nào đó, suốt cả đêm hôm ấy không thể nào ngon giấc được nổi.
Khi tuần mới đến, cửa hàng thêu chào đón nhóm Tiêu Tự.
Nhưng lại không có mặt Thẩm Ngôn Lễ.
“Yo! Chào buổi sáng nha em gái!” Tiêu Tự nở nụ cười vô cùng gian tà, sau khi chào hỏi xong anh ta còn lấy tay vỗ mặt mình, kêu lên: “Ôi chao ơi, chán cái mồm tôi quá không cơ chứ, đã bảo là dù sao cũng phải sửa lại xưng hô rồi mà, bây giờ cậu đã là người một nhà với bọn tôi rồi!”
Anh ta dứt lời, mấy chàng trai đứng ở bên cạnh anh ta bật cười hi hi ha ha, cả đám ngượng ngùng bâu lại chỗ cửa sổ, đồng thanh gọi: “Chị dâu!”
Xung quanh còn có người lui tới, lúc này Thịnh Tường không thể nhịn nổi nữa, nhắc: “… Các cậu nói nhỏ thôi.”
“Chuyện vui như này sao mà nói nhỏ được, đừng bực nhé, tôi không gọi cậu là chị dâu đâu. Ở trong lòng tôi, vai vế của cái thằng Thẩm chó kia không thể lớn hơn tôi được.” Tiêu Tự nói, thấy Thịnh Tường ngó ra sau lưng mình thì nói: “Đừng nhìn nữa, cậu ấy đi Bắc tham gia vòng loại cuộc thi bay mô phỏng rồi, không về ngay được đâu.”
Thịnh Tường nhìn sang nơi khác, cảm thấy hơi thẹn thùng. Cô đáp: “Tôi biết, anh ấy đã nói với tôi trên WeChat rồi.”
Học viện cử những người được chọn đi, trong đó có anh.
Nhưng cô quả thật không biết khi nào thì anh về, Thẩm Ngôn Lễ không nhắc đến chuyện này.
“Ôi chao.”
Tiêu Tự choáng váng, anh ta quên mất còn có chuyện này.
Bây giờ quan hệ của người ta đâu có tầm thường!
Cùng với sự hùng hổ của Tiêu Tự, nhóm người đến rồi lại mau chóng rời đi.
Thịnh Tường cúi đầu liếc nhìn di động một cái, từ sau buổi liên hoan mừng ngày kỷ niệm thành lập trường đêm đó cho đến nay, hai người họ chưa gặp lại nhau là thật.
Tình trạng như thế cứ tiếp diễn mãi cho đến thứ năm.
Đêm đó, Thịnh Tường quay về phòng, định là sẽ dọn dẹp một lát rồi chuẩn bị đi ngủ nhưng cô cứ cảm thấy hình như mình đã bỏ sót mất chuyện gì đó.
Đúng lúc này, di động lại rung lên.
S: “Anh đến chỗ cũ rồi.”
… Chỗ cũ?
Thịnh Tường nhìn thấy tin nhắn của Thẩm Ngôn Lễ, cân nhắc vài giây.
Nói thế có nghĩa là anh đã về Nam Kinh rồi ư?
Tiếp đó, cô gái dường như nhớ đến gì đó, chợt nhìn về phía khung cửa sổ trong phòng.
Nếu như nơi này được coi là chỗ cũ thì…
Cô bước đến, chuẩn bị mở cửa sổ ra.
Đến khi cửa sổ đã mở ra rồi, lọt vào mắt cô chính là khuôn mặt tuấn tú quen thuộc kia, sự suy đoán trong lòng cô cũng buông xuống, Thịnh Tường không khỏi khựng lại một lát.
Người này đúng thật là…
Từ biệt nhau đã mấy ngày, khuôn mặt kiêu ngạo khắc sâu vào xương cốt của Thẩm Ngôn Lễ lại thêm chút phong trần mệt mỏi vì phải quay về gấp, trông cực kỳ đẹp trai.
Đôi chân dài của anh gác lên một cách nhàn tản, lưng anh tựa vào một chiếc xe máy mà cô chưa từng thấy bao giờ.
Trong đêm đông, Thẩm Ngôn Lễ ăn mặc phong phanh nên trông có vẻ lạnh hơn.
Sau đó, anh cứ thế ngước mắt lên nhìn cô: “Mấy ngày không gặp, thấy mặt rồi mà cũng không nói chuyện với anh câu nào, em không quen anh à?”
Điều mà Thịnh Tường quan tâm lại là chuyện khác. Cô hỏi: “Anh không đi đường lớn… Anh đến đây bằng đường nhỏ à?”
“Nơi đặc biệt phải dùng đến cách riêng mà.” Thẩm Ngôn Lễ thoáng xoay cổ tay, đứng thẳng người dậy đi về phía cô, vừa đi vừa hỏi: “Đêm nay em không bận gì chứ?”
“Ừm, không bận gì cả.”
Cô suy nghĩ một lát, bấy giờ mới đáp.
Có lẽ là cho đến bây giờ vẫn còn chưa thể chấp nhận sự thay đổi thân phận này nên Thịnh Tường vẫn còn như lúc trước, nhẹ nhàng đáp lời.
Khác là ở chỗ, không hiểu sao cô lại hơi không dám đón nhận ánh mắt anh.
“Thịnh Tường, em mắc bệnh gù lưng à?” Thẩm Ngôn Lễ bước lên trước, nắm lấy chiếc cằm non mịn của cô gái, buộc cô phải ngẩng đầu lên: “Bạn trai của em đứng ở đây này, thích thì cứ ngắm.”
“Em cứ như thế này mãi là định khoét một cái hang trong ngực anh đấy à?”
Giọng nói quen thuộc đã quay lại.
Thịnh Tường đột nhiên phát hiện ra một loại kỹ năng nào đó của Thẩm Ngôn Lễ, ở trước mặt cô hình như anh không bao giờ có thể nghiêm túc được lâu.
Bởi vì vùi đầu trong lòng anh nên lúc cô gái đáp lời, giọng nói của cô xuyên qua sự náo nhiệt của những người xung quanh, có phần trầm thấp khàn khàn.
Mãi một lúc lâu sau, cô mới phát hiện hình như anh muốn cúi người xuống, muốn ôm chặt lấy cô. Thịnh Tường im lặng một lát, đầu ngón tay hơi nâng lên, véo một cái lên eo anh.
Thẩm Ngôn Lễ đúng lúc phát ra một tiếng “úi”.
“Nhẹ tay một chút được không?”
Thịnh Tường rút tay về, đáp: “Em còn chưa véo nữa… Anh đã đau đến thế rồi à?”
Thẩm Ngôn Lễ từ chối cho ý kiến: “Sao lại không đau đến thế chứ, anh nói thật mà.”
“Đau lắm, đau cực luôn.”
Thịnh Tường ngước mắt lên nhìn anh một lát, đôi mắt long lanh.
Hàm ý ẩn chứa bên trong đôi mắt đó cũng vô cùng rõ ràng.
Dường như cô muốn xem thử xem rốt cuộc mặt anh dày đến mức nào.
Cậu chủ Thẩm bị cô nhìn như thế thì tác phong công tử lại quay về.
Hơi thở của anh có phần hơi dồn dập, anh lật tay lại, nhẹ nhàng vuốt qua lông mi của cô, nói: “Đừng nhìn anh như thế đi. Nào, anh đưa em về.”
Thịnh Tường bị anh nắm lấy bàn tay, trong tình cảnh như thế, động tác này còn có phần lạ lẫm.
So với trước kia, cảm giác tiếp xúc da thịt này còn gây ra ảnh hưởng lớn hơn so với những gì trong quá khứ, giống như một trận cuồng phong cuốn qua nhổ bật gốc mọi thứ.
Cô gái thử thăm dò muốn rút tay về nhưng lại bị nắm lấy chặt hơn.
Thịnh Tường cảm thấy lòng mình bối rối, không biết nên làm thế nào cho phải. Cô giương mắt lên, tùy ý nhìn quanh, nói: “Buổi liên hoan vẫn còn chưa chấm dứt mà… Không đi dạo một lát ư?”
Hay là nói họ lặn lội gió tuyết chạy đến tận đây chỉ để xem bắn pháo hoa rồi về?
Thẩm Ngôn Lễ bước từng bước vững vàng, đáp: “Nói thế hình như cũng có lý.”
…
Hai người sóng vai đi cùng nhau, họ đi vòng quanh đường Ngô Đồng, thong thả dạo qua từng gian hàng.
Cô ngửa đầu lên nhìn anh nhưng chỉ có thể nhìn thấy được gò má với đường cong uyển chuyển của anh.
Xung quanh có sinh viên nhận ra hai người, ánh mắt tập trung trên đôi tay đang nắm thật chặt của cô và anh, ai nấy đều cúi đầu rì rầm bàn tán.
Lúc đi ngang qua gian hàng trong suốt của Học viện Kỹ thuật Hàng không, Thẩm Ngôn Lễ chỉ cho cô xem, hỏi: “Lúc trước em không tìm ra được gian hàng này à?”
Thịnh Tường thu hồi tầm mắt nhìn về phía anh, nhìn sang hướng bên kia, đáp: “Trông cái nào cái nấy đều na ná nhau, chủ yếu là em còn tìm khắp nơi mà không tìm ra được cái của học viện của mình nữa cơ mà.”
Mỗi một tòa nhà trong suốt này đều tổ chức rất nhiều hoạt động, khiến người ta hoa hết cả mắt.
Lúc đi được một nửa đường, Thẩm Ngôn Lễ dừng chân, rồi kéo Thịnh Tường đang chuẩn bị đi về phía trước lại.
“… Sao thế?”
“Ở đây có vòng nhân duyên, em chọn một cái đi.”
Hình như nơi này là gian hàng trong suốt của Học viện Thiết kế, trên sạp có trưng bày đủ kiểu vòng thắt Trung Quốc, có thắt hình chữ phúc và vòng nhân duyên.
Chắc hẳn đều là đồ thủ công.
Thịnh Tường dùng cái tay vẫn còn rảnh rỗi của mình vuốt ve những nút dây kia, cảm thấy chúng được đan có phần hơi cẩu thả nên cô khẽ nói: “Hay là đừng mua, em biết đan cái này, sau này em làm cho anh một cái nhé?”
Vậy thì ngụ ý giống như do mình làm, nên thành quả cũng sẽ tốt hơn một chút.
Thẩm Ngôn Lễ rũ mắt nhìn về phía cô, khóe môi hơi cong lên: “Cũng được.”
Nhưng anh cũng không đi mà đứng ở ngay trước gian hàng, khom lưng đến gần cô. Hơi thở của anh cũng sát lại gần cô hơn, anh hỏi: “Nhưng mà bạn Thịnh này, em không thể chỉ làm cho riêng một mình anh thôi. Em có biết nút dây nhân duyên là gì không?”
Không đợi cô đáp lại, Thẩm Ngôn Lễ đã cắn nhẹ một cái lên chóp mũi cô, trả lời: “Chúng phải có đôi có cặp đấy.”
…
Sau đó lúc phải về, Thẩm Ngôn Lễ đề nghị tiễn cô.
“Gần như thế…”
“Gần như thế thì sao, anh tiện đường.”
Thẩm Ngôn Lễ vốn sẽ quay về ký túc xá, quả thật là tiện đường.
Tuy Thịnh Tường đồng ý nhưng rốt cuộc cô cũng không nói, phía sau đường Ngô Đồng chính là con đường lớn đi thông đến đường nhựa chỗ sân bóng rổ.
Dưới ánh đèn đường dần trở nên mờ tối, cô để mặc cho con tim bùng cháy.
Thẩm Ngôn Lễ… Sao Thẩm Ngôn Lễ cứ cắn ở những nơi không nên cắn thế chứ.
Chóp mũi cô dường như vẫn còn lưu chút tê dại và ẩm ướt, cơn gió lạnh ban đêm thổi qua càng khiến cho cảm giác đó trở nên rõ ràng hơn.
Hai người đi đến chỗ cánh cửa phía sau tiệm thêu.
Thẩm Ngôn Lễ ngước mắt lên, anh nhìn vành tai sắp đỏ rực của Thịnh Tường, cảm thán: “Anh cứ luôn có cảm giác hôm nay là ngày đầu tiên em nói nhiều với anh đến thế.”
Thịnh Tường không cảm thấy là vậy, cô khẽ lắc đầu: “Chẳng phải từ trước đến nay em vẫn luôn trò chuyện với anh sao.”
Thẩm Ngôn Lễ cũng không tranh luận chuyện này với cô, anh rũ mắt xem giờ, nói: “Không còn sớm nữa, em mau vào đi.”
“Ừm.” Thịnh Tường đáp lại, lấy chìa khóa ra mở cửa. Sau khi mở cửa ra cô bước vài bước rồi quay đầu lại liếc nhìn anh.
Lúc này, tầm mắt của Thẩm Ngôn Lễ dừng lại trên đôi môi cô. Anh cợt nhả hỏi: “Em cứ quay đầu lại nhìn anh mãi như thế là cảm thấy vừa rồi vẫn chưa đủ à?”
Thịnh Tường chỉ muốn dặn dò anh về phải chú ý an toàn giống như thường lệ, đột nhiên nghe thấy lời này, cô cảm thấy hơi khó hiểu: “Chưa đủ cái gì cơ?”
“Chưa cắn đủ ấy.” Anh bước lên trước mấy bước, lười biếng kề sát vào gần cô, nói tiếp: “Anh sắp đi rồi, dù sao cũng phải có lời chúc ngủ ngon chứ.”
Cái gì mà cắn hay không cắn…
Thịnh Tường mím môi, nhưng cũng không ngăn cản anh lại gần.
Tuy nhiên cô vẫn không kìm lòng được, mãi một lúc lâu sau mới nhắc nhở anh: “Anh đi một mình thế này, lúc đi qua đường phải cẩn thận đó.”
“Biết rồi.” Anh đáp lại, ánh mắt sâu thăm thẳm, ở nơi mà bốn bề vắng lặng này, ánh mắt đó nóng bỏng đến mức như muốn thiêu đốt người. Anh hỏi lại lần nữa: “Thực sự không cho anh à?”
Thịnh Tường im lặng một hồi lâu, sau đó, cô giống như mới vừa gom góp được đủ dũng khí rồi đi cà nhắc đến, khẽ khàng chạm môi mình vào má anh. Cái hôn đó lướt qua chỉ trong giây lát.
Sau đó, cô mau chóng xoay người, đóng sầm cửa lại.
Cùng với một tiếng “rầm”, bên trong và bên ngoài cánh cửa dần dần bị ngăn cách thành hai thế giới.
Thịnh Tường đưa lưng về phía cánh cửa, tim đập còn nhanh hơn so với trước đó, nhưng đó lại là thứ cảm giác vô cùng xa lạ. Không phải cô không thể kiềm chế, cũng không phải nỗi lo sợ không yên bất tận khi bị treo lên cao vời vợi.
Ngược lại, nó là cảm giác trông mong nào đó, là sự vui vẻ chịu đựng, là cảm giác tê dại từ từ chảy xuôi khắp toàn thân, mà cô không biết gọi tên là gì, khiến cô muốn hấp thu lấy càng nhiều hơn nữa.
Bóng người ở ngoài cánh cửa kia nở một nụ cười, nâng tay gõ lên cửa hai tiếng ý bảo mình đi đây.
Ngón tay Thịnh Tường chạm vào đôi môi mình.
Hai giây sau, cô bước đến bên cạnh cánh cửa sổ đã đóng lại của cửa hàng, nhìn ra bên ngoài từ khe hở.
Bóng lưng cao lớn kia đã dần dần bước đi xa trong nền tuyết mịn.
Tiếp đó, anh đột nhiên nhảy bật lên một cái, chỉ lấy đà bằng một chân mà đã dễ dàng nhảy lên cao, hất hết tất cả mớ tuyết đọng lại trên cành cây vươn ra bên ngoài xuống.
Sau khi đã làm thế rồi, Thẩm Ngôn Lễ mới xem như là đã hoàn toàn đi xa.
Tầm mắt của Thịnh Tường cứ hướng mãi về phương ấy, mãi cho đến khi đêm dần khuya.
…
Ngày kỷ niệm một trăm năm thành lập trường kết thúc vừa hay đúng dịp cuối tuần.
Theo như lý thuyết ngày này coi như cũng yên tĩnh, nhưng trên diễn đàn đã rộn ràng hết lên rồi.
Tất cả những gì xảy ra vào tối ngày hôm qua đã bị chụp được và đính kèm vào bài đăng rồi.
Từ khóa rất đơn giản, quanh đi quẩn lại cũng chỉ có vài cụm từ đó thôi, chẳng hạn như “S&S” rồi nào là phỏng đoán “Thực hư chuyện hot boy trường và hoa khôi ôm nhau dưới mưa pháo hoa rực rỡ” hay “Biểu diễn giả thổ lộ thật”...
[Ôi vãi, thật như vàng mười luôn, đừng nghi ngờ chứ! Tôi với bồ tôi đang ngắm pháo hoa này, ngoảnh lại là thấy Thẩm Ngôn Lễ và Thịnh Tường ôm lấy nhau! Đến lúc tôi thưởng thức xong pháo hoa rồi quay đầu lại ngắm nhan sắc bồ tôi, tự nhiên tôi thấy ổng tầm thường hẳn. Mong là bồ tôi đừng có thấy bình luận này của tôi, ha ha!]
[Bên Học viện Thiết kế làm chứng đây… Chị khóa trên của tôi bảo hôm qua chị ấy bán vòng nhân duyên, hai người kia chẳng coi ai ra gì dắt nhau tới, Thẩm Ngôn Lễ còn cắn chóp mũi Thịnh Tường nữa cơ!]
[S&S cũng đáng để suy ngẫm đấy, để chờ sau này đào kỹ lại xem thế nào.]
[Nếu hai người đó hẹn hò, tôi tuyên bố hai người họ là cặp tình nhân thần tiên có nhan sắc đỉnh nhất trong lịch sử Đại học Hàng không vũ trụ Kinh Hoài!]
[Ruột gan tôi cồn cào quá nè, hai người họ hẹn hò rồi chưa? Không ảnh chụp cũng chả có chân tướng gì ráo, xin bạn bè của người trong cuộc lên tiếng xác nhận với!]
Bên trên thảo luận khí thế ngất trời nhưng mãi mà vẫn không có ai đăng ảnh lên cả.
Vì thế bài đăng này trở thành bài thảo luận có độ hot vượt trội sau ngày kỷ niệm một trăm năm thành lập trường Đại học Hàng không vũ trụ Kinh Hoài, số lượng bình luận kéo dài tận mấy nghìn trang.
Mà nhắc đến bạn bè của người trong cuộc, thực ra trong buổi tối hôm đó, trước lúc kết thúc, Ứng Đào đã sốt ruột nhắn tin cho Thịnh Tường qua WeChat để hỏi chuyện này.
Sau khi đã xác nhận, cô ấy gào khóc rất nhiều, sau đó lại mau chóng spam một loạt meme “tạm biệt”, nói rằng không quấy rầy đêm xuân của hai người họ nữa.
Thịnh Tường đọc thấy hai chữ nào đó, suốt cả đêm hôm ấy không thể nào ngon giấc được nổi.
Khi tuần mới đến, cửa hàng thêu chào đón nhóm Tiêu Tự.
Nhưng lại không có mặt Thẩm Ngôn Lễ.
“Yo! Chào buổi sáng nha em gái!” Tiêu Tự nở nụ cười vô cùng gian tà, sau khi chào hỏi xong anh ta còn lấy tay vỗ mặt mình, kêu lên: “Ôi chao ơi, chán cái mồm tôi quá không cơ chứ, đã bảo là dù sao cũng phải sửa lại xưng hô rồi mà, bây giờ cậu đã là người một nhà với bọn tôi rồi!”
Anh ta dứt lời, mấy chàng trai đứng ở bên cạnh anh ta bật cười hi hi ha ha, cả đám ngượng ngùng bâu lại chỗ cửa sổ, đồng thanh gọi: “Chị dâu!”
Xung quanh còn có người lui tới, lúc này Thịnh Tường không thể nhịn nổi nữa, nhắc: “… Các cậu nói nhỏ thôi.”
“Chuyện vui như này sao mà nói nhỏ được, đừng bực nhé, tôi không gọi cậu là chị dâu đâu. Ở trong lòng tôi, vai vế của cái thằng Thẩm chó kia không thể lớn hơn tôi được.” Tiêu Tự nói, thấy Thịnh Tường ngó ra sau lưng mình thì nói: “Đừng nhìn nữa, cậu ấy đi Bắc tham gia vòng loại cuộc thi bay mô phỏng rồi, không về ngay được đâu.”
Thịnh Tường nhìn sang nơi khác, cảm thấy hơi thẹn thùng. Cô đáp: “Tôi biết, anh ấy đã nói với tôi trên WeChat rồi.”
Học viện cử những người được chọn đi, trong đó có anh.
Nhưng cô quả thật không biết khi nào thì anh về, Thẩm Ngôn Lễ không nhắc đến chuyện này.
“Ôi chao.”
Tiêu Tự choáng váng, anh ta quên mất còn có chuyện này.
Bây giờ quan hệ của người ta đâu có tầm thường!
Cùng với sự hùng hổ của Tiêu Tự, nhóm người đến rồi lại mau chóng rời đi.
Thịnh Tường cúi đầu liếc nhìn di động một cái, từ sau buổi liên hoan mừng ngày kỷ niệm thành lập trường đêm đó cho đến nay, hai người họ chưa gặp lại nhau là thật.
Tình trạng như thế cứ tiếp diễn mãi cho đến thứ năm.
Đêm đó, Thịnh Tường quay về phòng, định là sẽ dọn dẹp một lát rồi chuẩn bị đi ngủ nhưng cô cứ cảm thấy hình như mình đã bỏ sót mất chuyện gì đó.
Đúng lúc này, di động lại rung lên.
S: “Anh đến chỗ cũ rồi.”
… Chỗ cũ?
Thịnh Tường nhìn thấy tin nhắn của Thẩm Ngôn Lễ, cân nhắc vài giây.
Nói thế có nghĩa là anh đã về Nam Kinh rồi ư?
Tiếp đó, cô gái dường như nhớ đến gì đó, chợt nhìn về phía khung cửa sổ trong phòng.
Nếu như nơi này được coi là chỗ cũ thì…
Cô bước đến, chuẩn bị mở cửa sổ ra.
Đến khi cửa sổ đã mở ra rồi, lọt vào mắt cô chính là khuôn mặt tuấn tú quen thuộc kia, sự suy đoán trong lòng cô cũng buông xuống, Thịnh Tường không khỏi khựng lại một lát.
Người này đúng thật là…
Từ biệt nhau đã mấy ngày, khuôn mặt kiêu ngạo khắc sâu vào xương cốt của Thẩm Ngôn Lễ lại thêm chút phong trần mệt mỏi vì phải quay về gấp, trông cực kỳ đẹp trai.
Đôi chân dài của anh gác lên một cách nhàn tản, lưng anh tựa vào một chiếc xe máy mà cô chưa từng thấy bao giờ.
Trong đêm đông, Thẩm Ngôn Lễ ăn mặc phong phanh nên trông có vẻ lạnh hơn.
Sau đó, anh cứ thế ngước mắt lên nhìn cô: “Mấy ngày không gặp, thấy mặt rồi mà cũng không nói chuyện với anh câu nào, em không quen anh à?”
Điều mà Thịnh Tường quan tâm lại là chuyện khác. Cô hỏi: “Anh không đi đường lớn… Anh đến đây bằng đường nhỏ à?”
“Nơi đặc biệt phải dùng đến cách riêng mà.” Thẩm Ngôn Lễ thoáng xoay cổ tay, đứng thẳng người dậy đi về phía cô, vừa đi vừa hỏi: “Đêm nay em không bận gì chứ?”
“Ừm, không bận gì cả.”
Cô suy nghĩ một lát, bấy giờ mới đáp.
Có lẽ là cho đến bây giờ vẫn còn chưa thể chấp nhận sự thay đổi thân phận này nên Thịnh Tường vẫn còn như lúc trước, nhẹ nhàng đáp lời.
Khác là ở chỗ, không hiểu sao cô lại hơi không dám đón nhận ánh mắt anh.
“Thịnh Tường, em mắc bệnh gù lưng à?” Thẩm Ngôn Lễ bước lên trước, nắm lấy chiếc cằm non mịn của cô gái, buộc cô phải ngẩng đầu lên: “Bạn trai của em đứng ở đây này, thích thì cứ ngắm.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.