Chương 50:
Chấp Thông Nhất Căn
07/09/2024
Thịnh Tường bị buộc ngẩng đầu lên, nhìn vào ánh mắt Thẩm Ngôn Lễ.
Đôi mắt anh sáng lên, đuôi mắt hơi hẹp dài, là tướng đa tình, đào hoa nhưng lại bạc tình.
Nhưng trong khoảnh khắc đó, ánh mắt kia của anh nóng bỏng giống như có thể tạo một cái hố ở trên tường.
“…”
Vào giờ phút này, lời hồi đáp mà cậu Thẩm nhận được lại là một cú véo khá mạnh đến từ cô gái.
“Làm sao bây giờ.” Anh cười, buông cô ra, lùi về sau mấy bước: “Hình như anh lại đau rồi.”
Hàng mi thanh tú của Thịnh Tường thoáng chau lại, cảm thấy hơi cạn lời trước sự vô lại của anh. Cô nói: “Anh đừng làm quá, lần nào em cũng nhẹ nhàng cả.”
Dừng một lát, cô gái lại bổ sung thêm: “Cùng lắm, cùng lắm chỉ giống như chọt lét thôi.”
“Anh cũng không phải bị chọt lét mà.” Thẩm Ngôn Lễ bị chọc thủng cũng không có phản ứng gì quá lớn, anh nhìn về phía cô, cợt nhả: “Sâu hơn chút nữa thì cũng không thành vấn đề.”
Câu từ như thế bị anh nói ra giống thể là chuyện đương nhiên vậy.
Thịnh Tường nhìn anh một hồi lâu, sau đó lại vẫy vẫy tay với anh, ra hiệu cho anh bước đến.
Thẩm Ngôn Lễ cúi người lại gần: “Sao thế?”
Thịnh Tường nhìn người con trai đứng ngay ở trước mặt mình, ngẩng đầu cẩn thận quan sát anh một phen. Cô cũng không đáp lại câu hỏi này của Thẩm Ngôn Lễ mà nói: “Có phải vết thương trên mặt anh đã sắp lành rồi không?”
“Không.” Thẩm Ngôn Lễ trả lời rất nhanh: “Còn phải chờ thêm một thời gian nữa.”
Thịnh Tường chớp mắt, giống như muốn truy vấn đến cùng câu “còn chờ thêm một thời gian nữa” kia là từ đâu mà có.
Trong lòng cô nghĩ đến chuyện quay về nhà lấy chút thuốc dán cho anh, nhưng còn chưa kịp quyết định, cổ tay cô đột nhiên bị nắm lấy.
Thẩm Ngôn Lễ nhìn thẳng về phía cô: “Vừa nãy em nói đêm nay em không bận gì mà.”
Thịnh Tường bị lực kéo của anh làm cho nghiêng về phía trước, cả người cô tựa lên trên song cửa sổ, tầm mắt cũng chậm rãi dời từ trên trán Thẩm Ngôn Lễ xuống. Cô đáp: “Đúng thế.”
“Vậy có đi hay không?”
Dừng một lát, cằm anh hơi hất lên, chỉ về chiếc xe máy đỗ ở cách đó không xa, nói tiếp: “Anh đưa em đến bên bờ sông.”
…
Sau khi Thẩm Ngôn Lễ đề nghị, Thịnh Tường dường như không hề cảm thấy có gì không ổn.
Thậm chí, cũng giống như cái lần mà Thẩm Ngôn Lễ đưa cô về nhà trước đó, cô đi ra ngoài bằng lối vào được khóa ở chỗ sân phơi quần áo.
Còn câu “đường lớn không đi cứ thích đi đường nhỏ” mà cô mới nói cách đó không lâu… Tựa như đã bị cô dùng hành động thực tế chứng minh ngược lại vậy.
Từng câu từng chữ đều giống như ứng nghiệm trên người cô vậy.
Lúc trèo qua lan can, cô vịn lấy bàn tay của Thẩm Ngôn Lễ, đồng thời nâng chân sau lên bước qua rồi mới nhẹ nhàng nhảy xuống.
Rõ ràng là chỉ mới làm một lần trước đó mà lại giống như đã vô cùng thuần thục vậy.
“Vừa rồi em còn nói anh, Thịnh Tường, em thế này chẳng phải càng khoa trương hơn nữa à?” Lời Thẩm Ngôn Lễ như ám chỉ gì đó: “Đều là leo tường đến chỗ em thôi.”
Chân Thịnh Tường vừa mới đạp được uống đường nhựa, sau khi thật sự đã chạm được xuống mặt đất, cô không khỏi ngã nhào về phía trước theo quán tính.
Khi Thẩm Ngôn Lễ vững vàng đỡ được cô rồi, cô gái mở miệng: “… Thế cũng là bởi vì anh khơi mào trước.”
Cứ thế, màn đêm im lặng và bất chợt nọ chậm rãi trôi qua.
Có lẽ không có ai khơi mào trước, cũng không có ai ngăn cản được sự quả cảm không chùn bước vào thời khắc này.
…
Hôm nay Thịnh Tường mặc váy, thực ra không tiện cho lắm.
Sau khi nhìn về phía chiếc xe máy của Thẩm Ngôn Lễ rồi, cô khựng lại một lát.
Anh lập tức ném cho cô một chiếc mũ bảo hiểm, giọng điệu nghe vô cùng tùy ý: “Đội vào đi.”
Thịnh Tường kinh ngạc, cô vô thức bắt lấy nó, lòng bàn tay cũng vì thế mà chùng xuống. Cô hỏi: “Em ngồi lên thế nào đây?”
Ánh mắt Thẩm Ngôn Lễ chậm rãi dịch xuống dưới, sau khi đã hiểu anh ôm chầm lấy eo cô, nhân tiện đặt người ngồi xuống nghiêng sang một bên trên yên sau của xe máy.
Lực ôm của anh mạnh, bấu đến độ khiến eo cô hơi đau.
“Thế này chẳng phải là ngồi rồi à?”
Nói rồi, anh cũng lên xe, sau khi đội mũ vào, giọng nói của anh bị mũ chặn lại, trở nên hơi mơ hồ.
“Thịnh Tường, ôm chặt vào.”
Thịnh Tường nghe thấy, hơi ngẩn người, qua một lát, cô nâng tay lên ôm chặt lấy anh.
Ngoài miệng Thẩm Ngôn Lễ bảo muốn đưa cô đến chỗ bờ sông nhưng thực ra là đến chỗ con đường lớn ở khu vực phụ cận sông Hoài.
Khu vực xung quanh Đại học Hàng không vũ trụ Kinh Hoài đều là các đại học, làng đại học được xây dựng ở vùng ven sông.
Vị trí tọa lạc như thế này thật ra là vùng đất tốt giống với trong truyền thuyết, hàng trăm năm trước, nơi này thực ra chỉ là bãi bùn ven sông.
Bến tàu nhỏ ven hồ và bãi cỏ lau ở bên cạnh phòng của Thịnh Tường chính là dấu tích mà nhiều năm trước để lại.
Đã nhiều năm trôi qua như thế nơi này rốt cuộc cũng đã phát triển hơn, giá nhà ven sông cũng tăng, tuy nhiên Đại học Hàng không vũ trụ vẫn đứng im ở nơi đó, sừng sững bất động.
Xuất phát từ cổng chính của Đại học Hàng không vũ trụ, men theo ngã tư đường đi thẳng về hướng đông, lá rụng trên mặt đất bị gió mạnh cuốn bay, trong đêm tối rét lạnh như thế này, cảm giác giá lạnh đó như thấm vào đến tận xương.
Cô ngồi nghiêng người sang một bên, hơi thở nóng ấm bị mũ bảo hiểm bao phủ, nhưng lại không cảm nhận được sự lạnh lẽo như trong dự kiến.
Thịnh Tường thoáng giương mắt lên, nhìn về phía Thẩm Ngôn Lễ.
Lọt vào trong tầm mắt cô chính là bóng lưng rắn rỏi của chàng trai. Anh hơi cúi người xuống, mượn lực ở vùng eo cho nên lúc Thịnh Tường ôm chặt lấy anh, cô có thể cảm nhận được sức mạnh ở nơi đó.
Trên đường đi, cô vừa mới hơi buông nhẹ lực ôm mà Thẩm Ngôn Lễ đã không ngừng tăng tốc lên gấp đôi, gần như là chỉ trong một tiếng “vèo”, ngọn gió xung quanh cũng bị đè ép đến độ phát ra tiếng vang bén nhọn.
Xe máy chạy như điên trên con đường lớn ở vùng ven sông, tựa như bất tận, tựa như không băn khoăn bất kỳ điều gì. Trên chặng đường đằng đằng không đích đến đó, tiếng rồ máy không ngừng vang lên như vọng đến tận trời xanh.
Anh chạy càng lúc càng nhanh.
Đầu Thịnh Tường gần như là nện vào lưng Thẩm Ngôn Lễ, bất đắc dĩ, cô chỉ có thể ôm chặt hơn nữa.
“… Thẩm Ngôn Lễ!”
Giọng nói hơi cao của cô gái vang lên trên con đường lớn ven sông, cô thoáng nhắm mắt lại, kêu to: “Anh chạy chậm một chút được không vậy!”
Vài giây sau, câu trả lời mà cô nhận được là một câu lưu loát bay thuận theo hướng gió từ trước ra sau: “Không được.”
Không biết đã qua bao lâu Thẩm Ngôn Lễ mới chậm rãi dừng lại, anh cởi mũ bảo hiểm của mình ra trước.
Tiếp đó anh bước xuống xe, xoay người lại.
Ngón tay thon dài với những khớp xương rõ ràng đặt lên mũ bảo hiểm của cô, nhưng không cởi nó ra.
Cứ thế, anh đè mũ bảo hiểm lại, cúi người nhìn xuyên qua lớp ngăn mỏng tối màu.
Anh kề sát vào, tì trán mình vào trán cô cách chiếc mũ bảo hiểm nọ, hỏi: “Vừa rồi em giận à?”
Theo lời anh nói, hai tay Thịnh Tường đặt lên trên mu bàn tay anh, đáp: “… Anh nói xem.”
“Vừa nãy anh lái nhanh quá… Em hơi sợ.”
Những lời cô nói đúng là sự thật, bởi vì ngồi nghiêng sang một bên, xe chạy với tốc độ nhanh đến thế, giống như bất kỳ lúc nào cô cũng có thể rơi xuống vậy.
Thế nên cô chỉ có thể ôm chặt cứng lấy anh.
Thẩm Ngôn Lễ nở nụ cười, đáp: “Biết rồi.”
Đợi đến khi anh đích thân cởi mũ bảo hiểm ra cho cô, tóc của cô gái bị mũ làm cho xù phồng lên như lông của tơ của gà con.
Đôi môi cô hé mở, màu son đỏ rực.
Anh vuốt sơ qua tóc cô cho ngay ngắn, cánh tay cũng theo sát đó mà gác lên.
“Em vịn anh để xuống này.”
“… Không cần.”
Lúc này Thịnh Tường giống như có ý định trả thù hành động cố ý vít ga chạy thật nhanh của Thẩm Ngôn Lễ trước đó, cô tránh đi tay anh, dễ dàng nhảy xuống.
Cô đi thẳng về đài quan trắc* chỗ bờ sông.
*Quan trắc là quá trình thu thập và phân tích dữ liệu về môi trường để đánh giá chất lượng môi trường và hiểu được các tác động của các hoạt động của con người đối với môi trường.
Thẩm Ngôn Lễ tốn công vô ích, anh cầm theo chìa khóa xe máy, sải vài bước theo sau cô.
…
Hai người đứng ở ngay bờ sông, ánh đè ven đê lờ mờ.
Lúc này sông Hoài coi như khá yên ắng, thỉnh thoảng có tiếng sóng xô bờ rì rầm.
Chiếc cầu lớn vượt sông cách đó không xa lấp lánh những ánh đèn đỏ cam, những đốm sáng nhỏ vụn đó nối nhau tạo thành một đường sáng thẳng tắp.
“Anh đưa em đến đây là để ngắm sông à?”
Thịnh Tường thôi nhìn về phương xa, quay đầu lại nhìn anh.
“Chứ sao.” Thẩm Ngôn Lễ đáp. “Em cho rằng anh còn muốn làm gì với em nữa?”
Ngay khi anh vừa mới dứt lời, chân trời đột nhiên có một đốm sáng xẹt ngang qua.
Âm thanh đôi cánh bay xuyên qua tầng mây quen thuộc vang lên, một chiếc máy bay bay vút qua phía trên đầu hai người.
Thịnh Tường giương mắt, sau khi đã nhìn thấy ánh đèn trên máy bay dần dần đi xa, cô đột nhiên nổi cơn mò mò, gọi: “Thẩm Ngôn Lễ này.”
“Hồi xưa anh đã nghĩ gì mà lại muốn chọn chuyên ngành kia của vậy?”
“Anh à?” Hai tay Thẩm Ngôn Lễ khoác lên trên cột buồm, đôi chân dài tùy ý gác lên, ánh mắt không biết đang nhìn về nơi nào: “Cụ thể anh cũng không biết mình nghĩ gì, tuy nhiên từ lúc nhỏ anh đã rất có hứng thú với phương diện này.”
Nói xong, anh nhìn về phía Thịnh Tường.
“Em thì sao, chia sẻ cho anh nghe chút đi.”
Lúc này Thịnh Tường đột nhiên nở nụ cười, đôi mắt sáng long lanh cong cong, khóe miệng cũng hơi giương lên thành ý cười nhàn nhạt. Cô đáp: “Chuyện của em nói ra thì dài lắm.”
“Thế chẳng khác nào là chưa nói đâu?”
“… Chẳng phải anh cũng nói cũng như không nói hay sao.”
Hai người lại hàn huyên trong chốc lát, từng trận gió sông thổi qua, khiến đôi gò má giống như bị một lớp voan mỏng rét buốt phủ lên, chạm vào lạnh lẽo như băng.
Thịnh Tường hơi co người, còn chưa kịp ôm lấy mình để sưởi ấm trong chốc lát thì đã bị Thẩm Ngôn Lễ kéo về chỗ chiếc xe máy kia.
Anh lại ôm lấy cô, đặt cô ngồi nghiêng lên yên sau xe giống như lúc trước, kế tiếp nhanh nhẹn cởi bỏ áo khoác.
“Này… Anh không lạnh à?”
Thịnh Tường kinh ngạc trước động tác của Thẩm Ngôn Lễ, nhưng mà giây tiếp theo, lời cô nói đều bị chặn đứng bởi động tác sau đó của anh.
Thẩm Ngôn Lễ dùng áo khoác để bao lấy cả người cô, khó khăn lắm mới để lộ mặt cô ra, sau đo mới búng nhẹ lên hai gò má trắng nõn của cô một cái.
“Anh không lạnh, người lạnh là em mới đúng.”
Thẩm Ngôn Lễ không rõ các cô gái khác ra sao, nhưng Thịnh Tường lại rất thường hay mặc váy.
Gió sông thổi qua, thỉnh thoảng có vài sợi tóc nhỏ lộ ra từ nơi không bị bao bọc của cô gái, chậm rãi tung bay trong gió.
Cô bị tóc làm cho hơi ngứa, lấy tay khẽ gạt đi.
Ven bờ sông có ánh đèn chậm rãi sáng bừng lên, chúng trở nên mờ ảo trong màn sương đêm đông, nhưng như thế đã đủ rồi.
Đôi mắt của cô gái giống như dòng nước trong xanh ào ào chảy đến ở đằng sau, còn ướt át hơn cả trước đây.
Thẩm Ngôn Lễ cúi đầu nhìn một lát, giọng nói khẽ khàng, âm điệu trở nên trầm khàn chưa từng có.
Sau đó, anh bèn mở miệng: “Hôn anh một cái đi.”
Không biết là vì lúc nói ra những lời này giọng điệu của Thẩm Ngôn Lễ quá tùy ý và đương nhiên hay là vì riêng mỗi bản thân chữ nào đó bên trong cũng đã đủ khiến cho người ta đỏ mặt.
Sau khi xác nhận mình không nghe nhầm, vành tai Thịnh Tường đỏ rực lên giống như chiếc đèn lồng mừng năm mới treo trên hành lang.
Cô im lặng một hồi lâu, mãi không nói lời nào.
Nhưng lúc này Thẩm Ngôn Lễ lại vô cùng kiên nhẫn, ánh mắt cũng rất thản nhiên.
Chiếc áo khoác đang bọc lấy cô bị cơn gió sông thổi lật lên, đầu ngón tay cô chui qua màn sương mỏng, giống như có thứ gì đó lướt qua cực nhanh.
Đôi mắt Thẩm Ngôn Lễ tối đen, ánh mắt anh khóa chặt lấy cô ngay tại chỗ, có phần giống như đang đòi phần thưởng vậy.
Lông mi của Thịnh Tường run lẩy bẩy, trong xoang mũi toàn là mùi hương trên người anh.
Thẩm Ngôn Lễ không mặc áo khoác nên trông gầy hơn rất nhiều, anh còn nhường hết mọi sự ấm áp cho cô, chỉ là nghĩ đến điều này thôi, hốc mắt cô giống như bị loại tình cảm nào đó làm cho xúc động.
Cô quá hưởng thụ sự thân thiết vô cùng tận này.
Thế nên chẳng sợ đó chỉ vài lần thừa nhận ít ỏi, còn mang theo sự mong đợi và thăm dò.
Thịnh Tường hơi khựng lại, cô cũng làm giống như lần trước, chậm rãi đặt một nụ hôn lên gò má anh.
Để rồi rất nhanh sau đó cô lại bị anh bắt được.
Hơi thở nặng nề của Thẩm Ngôn Lễ kề sát lại gần, nói: “Em tự nói thử xem thế này có được gọi là hôn không?”
Giọng cô gái nhỏ lí nhí như tiếng muỗi kêu: “… Thế này sao lại không tính được chứ?”
Âm cuối thật dài của Thẩm Ngôn Lễ bị gió thổi tan đi: “Đương nhiên là không đủ rồi, em thế này chỉ xem như là thơm một cái thôi.”
“Để anh dạy cho em.” Anh cúi đầu, kề sát lại gần hơn. “Cảm nhận cho kỹ nhé.”
Dứt lời, Thẩm Ngôn Lễ nắm lấy cằm cô gái nhỏ, dứt khoát hôn xuống.
Trong lúc hơi thở thoát ra lần lượt thay đổi, anh cũng nhẹ nhàng cắn lên môi dưới của cô gái một cái, trong tiếng kêu khẽ kinh ngạc của Thịnh Tường, anh lập tức xâm nhập vào, khiến hơi thở của hai người hòa vào nhau.
Đôi mắt anh sáng lên, đuôi mắt hơi hẹp dài, là tướng đa tình, đào hoa nhưng lại bạc tình.
Nhưng trong khoảnh khắc đó, ánh mắt kia của anh nóng bỏng giống như có thể tạo một cái hố ở trên tường.
“…”
Vào giờ phút này, lời hồi đáp mà cậu Thẩm nhận được lại là một cú véo khá mạnh đến từ cô gái.
“Làm sao bây giờ.” Anh cười, buông cô ra, lùi về sau mấy bước: “Hình như anh lại đau rồi.”
Hàng mi thanh tú của Thịnh Tường thoáng chau lại, cảm thấy hơi cạn lời trước sự vô lại của anh. Cô nói: “Anh đừng làm quá, lần nào em cũng nhẹ nhàng cả.”
Dừng một lát, cô gái lại bổ sung thêm: “Cùng lắm, cùng lắm chỉ giống như chọt lét thôi.”
“Anh cũng không phải bị chọt lét mà.” Thẩm Ngôn Lễ bị chọc thủng cũng không có phản ứng gì quá lớn, anh nhìn về phía cô, cợt nhả: “Sâu hơn chút nữa thì cũng không thành vấn đề.”
Câu từ như thế bị anh nói ra giống thể là chuyện đương nhiên vậy.
Thịnh Tường nhìn anh một hồi lâu, sau đó lại vẫy vẫy tay với anh, ra hiệu cho anh bước đến.
Thẩm Ngôn Lễ cúi người lại gần: “Sao thế?”
Thịnh Tường nhìn người con trai đứng ngay ở trước mặt mình, ngẩng đầu cẩn thận quan sát anh một phen. Cô cũng không đáp lại câu hỏi này của Thẩm Ngôn Lễ mà nói: “Có phải vết thương trên mặt anh đã sắp lành rồi không?”
“Không.” Thẩm Ngôn Lễ trả lời rất nhanh: “Còn phải chờ thêm một thời gian nữa.”
Thịnh Tường chớp mắt, giống như muốn truy vấn đến cùng câu “còn chờ thêm một thời gian nữa” kia là từ đâu mà có.
Trong lòng cô nghĩ đến chuyện quay về nhà lấy chút thuốc dán cho anh, nhưng còn chưa kịp quyết định, cổ tay cô đột nhiên bị nắm lấy.
Thẩm Ngôn Lễ nhìn thẳng về phía cô: “Vừa nãy em nói đêm nay em không bận gì mà.”
Thịnh Tường bị lực kéo của anh làm cho nghiêng về phía trước, cả người cô tựa lên trên song cửa sổ, tầm mắt cũng chậm rãi dời từ trên trán Thẩm Ngôn Lễ xuống. Cô đáp: “Đúng thế.”
“Vậy có đi hay không?”
Dừng một lát, cằm anh hơi hất lên, chỉ về chiếc xe máy đỗ ở cách đó không xa, nói tiếp: “Anh đưa em đến bên bờ sông.”
…
Sau khi Thẩm Ngôn Lễ đề nghị, Thịnh Tường dường như không hề cảm thấy có gì không ổn.
Thậm chí, cũng giống như cái lần mà Thẩm Ngôn Lễ đưa cô về nhà trước đó, cô đi ra ngoài bằng lối vào được khóa ở chỗ sân phơi quần áo.
Còn câu “đường lớn không đi cứ thích đi đường nhỏ” mà cô mới nói cách đó không lâu… Tựa như đã bị cô dùng hành động thực tế chứng minh ngược lại vậy.
Từng câu từng chữ đều giống như ứng nghiệm trên người cô vậy.
Lúc trèo qua lan can, cô vịn lấy bàn tay của Thẩm Ngôn Lễ, đồng thời nâng chân sau lên bước qua rồi mới nhẹ nhàng nhảy xuống.
Rõ ràng là chỉ mới làm một lần trước đó mà lại giống như đã vô cùng thuần thục vậy.
“Vừa rồi em còn nói anh, Thịnh Tường, em thế này chẳng phải càng khoa trương hơn nữa à?” Lời Thẩm Ngôn Lễ như ám chỉ gì đó: “Đều là leo tường đến chỗ em thôi.”
Chân Thịnh Tường vừa mới đạp được uống đường nhựa, sau khi thật sự đã chạm được xuống mặt đất, cô không khỏi ngã nhào về phía trước theo quán tính.
Khi Thẩm Ngôn Lễ vững vàng đỡ được cô rồi, cô gái mở miệng: “… Thế cũng là bởi vì anh khơi mào trước.”
Cứ thế, màn đêm im lặng và bất chợt nọ chậm rãi trôi qua.
Có lẽ không có ai khơi mào trước, cũng không có ai ngăn cản được sự quả cảm không chùn bước vào thời khắc này.
…
Hôm nay Thịnh Tường mặc váy, thực ra không tiện cho lắm.
Sau khi nhìn về phía chiếc xe máy của Thẩm Ngôn Lễ rồi, cô khựng lại một lát.
Anh lập tức ném cho cô một chiếc mũ bảo hiểm, giọng điệu nghe vô cùng tùy ý: “Đội vào đi.”
Thịnh Tường kinh ngạc, cô vô thức bắt lấy nó, lòng bàn tay cũng vì thế mà chùng xuống. Cô hỏi: “Em ngồi lên thế nào đây?”
Ánh mắt Thẩm Ngôn Lễ chậm rãi dịch xuống dưới, sau khi đã hiểu anh ôm chầm lấy eo cô, nhân tiện đặt người ngồi xuống nghiêng sang một bên trên yên sau của xe máy.
Lực ôm của anh mạnh, bấu đến độ khiến eo cô hơi đau.
“Thế này chẳng phải là ngồi rồi à?”
Nói rồi, anh cũng lên xe, sau khi đội mũ vào, giọng nói của anh bị mũ chặn lại, trở nên hơi mơ hồ.
“Thịnh Tường, ôm chặt vào.”
Thịnh Tường nghe thấy, hơi ngẩn người, qua một lát, cô nâng tay lên ôm chặt lấy anh.
Ngoài miệng Thẩm Ngôn Lễ bảo muốn đưa cô đến chỗ bờ sông nhưng thực ra là đến chỗ con đường lớn ở khu vực phụ cận sông Hoài.
Khu vực xung quanh Đại học Hàng không vũ trụ Kinh Hoài đều là các đại học, làng đại học được xây dựng ở vùng ven sông.
Vị trí tọa lạc như thế này thật ra là vùng đất tốt giống với trong truyền thuyết, hàng trăm năm trước, nơi này thực ra chỉ là bãi bùn ven sông.
Bến tàu nhỏ ven hồ và bãi cỏ lau ở bên cạnh phòng của Thịnh Tường chính là dấu tích mà nhiều năm trước để lại.
Đã nhiều năm trôi qua như thế nơi này rốt cuộc cũng đã phát triển hơn, giá nhà ven sông cũng tăng, tuy nhiên Đại học Hàng không vũ trụ vẫn đứng im ở nơi đó, sừng sững bất động.
Xuất phát từ cổng chính của Đại học Hàng không vũ trụ, men theo ngã tư đường đi thẳng về hướng đông, lá rụng trên mặt đất bị gió mạnh cuốn bay, trong đêm tối rét lạnh như thế này, cảm giác giá lạnh đó như thấm vào đến tận xương.
Cô ngồi nghiêng người sang một bên, hơi thở nóng ấm bị mũ bảo hiểm bao phủ, nhưng lại không cảm nhận được sự lạnh lẽo như trong dự kiến.
Thịnh Tường thoáng giương mắt lên, nhìn về phía Thẩm Ngôn Lễ.
Lọt vào trong tầm mắt cô chính là bóng lưng rắn rỏi của chàng trai. Anh hơi cúi người xuống, mượn lực ở vùng eo cho nên lúc Thịnh Tường ôm chặt lấy anh, cô có thể cảm nhận được sức mạnh ở nơi đó.
Trên đường đi, cô vừa mới hơi buông nhẹ lực ôm mà Thẩm Ngôn Lễ đã không ngừng tăng tốc lên gấp đôi, gần như là chỉ trong một tiếng “vèo”, ngọn gió xung quanh cũng bị đè ép đến độ phát ra tiếng vang bén nhọn.
Xe máy chạy như điên trên con đường lớn ở vùng ven sông, tựa như bất tận, tựa như không băn khoăn bất kỳ điều gì. Trên chặng đường đằng đằng không đích đến đó, tiếng rồ máy không ngừng vang lên như vọng đến tận trời xanh.
Anh chạy càng lúc càng nhanh.
Đầu Thịnh Tường gần như là nện vào lưng Thẩm Ngôn Lễ, bất đắc dĩ, cô chỉ có thể ôm chặt hơn nữa.
“… Thẩm Ngôn Lễ!”
Giọng nói hơi cao của cô gái vang lên trên con đường lớn ven sông, cô thoáng nhắm mắt lại, kêu to: “Anh chạy chậm một chút được không vậy!”
Vài giây sau, câu trả lời mà cô nhận được là một câu lưu loát bay thuận theo hướng gió từ trước ra sau: “Không được.”
Không biết đã qua bao lâu Thẩm Ngôn Lễ mới chậm rãi dừng lại, anh cởi mũ bảo hiểm của mình ra trước.
Tiếp đó anh bước xuống xe, xoay người lại.
Ngón tay thon dài với những khớp xương rõ ràng đặt lên mũ bảo hiểm của cô, nhưng không cởi nó ra.
Cứ thế, anh đè mũ bảo hiểm lại, cúi người nhìn xuyên qua lớp ngăn mỏng tối màu.
Anh kề sát vào, tì trán mình vào trán cô cách chiếc mũ bảo hiểm nọ, hỏi: “Vừa rồi em giận à?”
Theo lời anh nói, hai tay Thịnh Tường đặt lên trên mu bàn tay anh, đáp: “… Anh nói xem.”
“Vừa nãy anh lái nhanh quá… Em hơi sợ.”
Những lời cô nói đúng là sự thật, bởi vì ngồi nghiêng sang một bên, xe chạy với tốc độ nhanh đến thế, giống như bất kỳ lúc nào cô cũng có thể rơi xuống vậy.
Thế nên cô chỉ có thể ôm chặt cứng lấy anh.
Thẩm Ngôn Lễ nở nụ cười, đáp: “Biết rồi.”
Đợi đến khi anh đích thân cởi mũ bảo hiểm ra cho cô, tóc của cô gái bị mũ làm cho xù phồng lên như lông của tơ của gà con.
Đôi môi cô hé mở, màu son đỏ rực.
Anh vuốt sơ qua tóc cô cho ngay ngắn, cánh tay cũng theo sát đó mà gác lên.
“Em vịn anh để xuống này.”
“… Không cần.”
Lúc này Thịnh Tường giống như có ý định trả thù hành động cố ý vít ga chạy thật nhanh của Thẩm Ngôn Lễ trước đó, cô tránh đi tay anh, dễ dàng nhảy xuống.
Cô đi thẳng về đài quan trắc* chỗ bờ sông.
*Quan trắc là quá trình thu thập và phân tích dữ liệu về môi trường để đánh giá chất lượng môi trường và hiểu được các tác động của các hoạt động của con người đối với môi trường.
Thẩm Ngôn Lễ tốn công vô ích, anh cầm theo chìa khóa xe máy, sải vài bước theo sau cô.
…
Hai người đứng ở ngay bờ sông, ánh đè ven đê lờ mờ.
Lúc này sông Hoài coi như khá yên ắng, thỉnh thoảng có tiếng sóng xô bờ rì rầm.
Chiếc cầu lớn vượt sông cách đó không xa lấp lánh những ánh đèn đỏ cam, những đốm sáng nhỏ vụn đó nối nhau tạo thành một đường sáng thẳng tắp.
“Anh đưa em đến đây là để ngắm sông à?”
Thịnh Tường thôi nhìn về phương xa, quay đầu lại nhìn anh.
“Chứ sao.” Thẩm Ngôn Lễ đáp. “Em cho rằng anh còn muốn làm gì với em nữa?”
Ngay khi anh vừa mới dứt lời, chân trời đột nhiên có một đốm sáng xẹt ngang qua.
Âm thanh đôi cánh bay xuyên qua tầng mây quen thuộc vang lên, một chiếc máy bay bay vút qua phía trên đầu hai người.
Thịnh Tường giương mắt, sau khi đã nhìn thấy ánh đèn trên máy bay dần dần đi xa, cô đột nhiên nổi cơn mò mò, gọi: “Thẩm Ngôn Lễ này.”
“Hồi xưa anh đã nghĩ gì mà lại muốn chọn chuyên ngành kia của vậy?”
“Anh à?” Hai tay Thẩm Ngôn Lễ khoác lên trên cột buồm, đôi chân dài tùy ý gác lên, ánh mắt không biết đang nhìn về nơi nào: “Cụ thể anh cũng không biết mình nghĩ gì, tuy nhiên từ lúc nhỏ anh đã rất có hứng thú với phương diện này.”
Nói xong, anh nhìn về phía Thịnh Tường.
“Em thì sao, chia sẻ cho anh nghe chút đi.”
Lúc này Thịnh Tường đột nhiên nở nụ cười, đôi mắt sáng long lanh cong cong, khóe miệng cũng hơi giương lên thành ý cười nhàn nhạt. Cô đáp: “Chuyện của em nói ra thì dài lắm.”
“Thế chẳng khác nào là chưa nói đâu?”
“… Chẳng phải anh cũng nói cũng như không nói hay sao.”
Hai người lại hàn huyên trong chốc lát, từng trận gió sông thổi qua, khiến đôi gò má giống như bị một lớp voan mỏng rét buốt phủ lên, chạm vào lạnh lẽo như băng.
Thịnh Tường hơi co người, còn chưa kịp ôm lấy mình để sưởi ấm trong chốc lát thì đã bị Thẩm Ngôn Lễ kéo về chỗ chiếc xe máy kia.
Anh lại ôm lấy cô, đặt cô ngồi nghiêng lên yên sau xe giống như lúc trước, kế tiếp nhanh nhẹn cởi bỏ áo khoác.
“Này… Anh không lạnh à?”
Thịnh Tường kinh ngạc trước động tác của Thẩm Ngôn Lễ, nhưng mà giây tiếp theo, lời cô nói đều bị chặn đứng bởi động tác sau đó của anh.
Thẩm Ngôn Lễ dùng áo khoác để bao lấy cả người cô, khó khăn lắm mới để lộ mặt cô ra, sau đo mới búng nhẹ lên hai gò má trắng nõn của cô một cái.
“Anh không lạnh, người lạnh là em mới đúng.”
Thẩm Ngôn Lễ không rõ các cô gái khác ra sao, nhưng Thịnh Tường lại rất thường hay mặc váy.
Gió sông thổi qua, thỉnh thoảng có vài sợi tóc nhỏ lộ ra từ nơi không bị bao bọc của cô gái, chậm rãi tung bay trong gió.
Cô bị tóc làm cho hơi ngứa, lấy tay khẽ gạt đi.
Ven bờ sông có ánh đèn chậm rãi sáng bừng lên, chúng trở nên mờ ảo trong màn sương đêm đông, nhưng như thế đã đủ rồi.
Đôi mắt của cô gái giống như dòng nước trong xanh ào ào chảy đến ở đằng sau, còn ướt át hơn cả trước đây.
Thẩm Ngôn Lễ cúi đầu nhìn một lát, giọng nói khẽ khàng, âm điệu trở nên trầm khàn chưa từng có.
Sau đó, anh bèn mở miệng: “Hôn anh một cái đi.”
Không biết là vì lúc nói ra những lời này giọng điệu của Thẩm Ngôn Lễ quá tùy ý và đương nhiên hay là vì riêng mỗi bản thân chữ nào đó bên trong cũng đã đủ khiến cho người ta đỏ mặt.
Sau khi xác nhận mình không nghe nhầm, vành tai Thịnh Tường đỏ rực lên giống như chiếc đèn lồng mừng năm mới treo trên hành lang.
Cô im lặng một hồi lâu, mãi không nói lời nào.
Nhưng lúc này Thẩm Ngôn Lễ lại vô cùng kiên nhẫn, ánh mắt cũng rất thản nhiên.
Chiếc áo khoác đang bọc lấy cô bị cơn gió sông thổi lật lên, đầu ngón tay cô chui qua màn sương mỏng, giống như có thứ gì đó lướt qua cực nhanh.
Đôi mắt Thẩm Ngôn Lễ tối đen, ánh mắt anh khóa chặt lấy cô ngay tại chỗ, có phần giống như đang đòi phần thưởng vậy.
Lông mi của Thịnh Tường run lẩy bẩy, trong xoang mũi toàn là mùi hương trên người anh.
Thẩm Ngôn Lễ không mặc áo khoác nên trông gầy hơn rất nhiều, anh còn nhường hết mọi sự ấm áp cho cô, chỉ là nghĩ đến điều này thôi, hốc mắt cô giống như bị loại tình cảm nào đó làm cho xúc động.
Cô quá hưởng thụ sự thân thiết vô cùng tận này.
Thế nên chẳng sợ đó chỉ vài lần thừa nhận ít ỏi, còn mang theo sự mong đợi và thăm dò.
Thịnh Tường hơi khựng lại, cô cũng làm giống như lần trước, chậm rãi đặt một nụ hôn lên gò má anh.
Để rồi rất nhanh sau đó cô lại bị anh bắt được.
Hơi thở nặng nề của Thẩm Ngôn Lễ kề sát lại gần, nói: “Em tự nói thử xem thế này có được gọi là hôn không?”
Giọng cô gái nhỏ lí nhí như tiếng muỗi kêu: “… Thế này sao lại không tính được chứ?”
Âm cuối thật dài của Thẩm Ngôn Lễ bị gió thổi tan đi: “Đương nhiên là không đủ rồi, em thế này chỉ xem như là thơm một cái thôi.”
“Để anh dạy cho em.” Anh cúi đầu, kề sát lại gần hơn. “Cảm nhận cho kỹ nhé.”
Dứt lời, Thẩm Ngôn Lễ nắm lấy cằm cô gái nhỏ, dứt khoát hôn xuống.
Trong lúc hơi thở thoát ra lần lượt thay đổi, anh cũng nhẹ nhàng cắn lên môi dưới của cô gái một cái, trong tiếng kêu khẽ kinh ngạc của Thịnh Tường, anh lập tức xâm nhập vào, khiến hơi thở của hai người hòa vào nhau.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.