Chương 75: Hạ chí năm 1998 - Debut, ngày đẹp trời (13)
Quách Kính Minh
25/01/2020
Cô vừa ngoảnh đầu lại bả vai đã được khoác lên một chiếc áo ấm.
Đợi đã.
Thời gian không đợi em. Là anh đã quên đưa em đi.
Tại sao người nói câu "Đợi đã" ấy lại không phải là anh?
Tại sao người khoác áo ấm cho em trong ngày đông lạnh giá lại không phải là anh?
Tại sao người quả quyết em mặc như vậy quá mỏng manh trong đêm đông ngập tuyết này lại không phải là anh?
Tại sao hương bột giặt trên chiếc áo khoác của nam sinh bỗng xộc vào mũi em lại không thuộc về anh?
Rốt cuộc thời gian đã mang đi bao nhiêu năm tháng không thể đông đếm nổi, để tới khi nhìn lại, màn sương dày đặc đã cắt ngang bầu trời?
Em sẽ không còn vội vã đạp xe tìm anh sau giờ tan học nữa, cũng giống như anh sẽ chẳng còn nhắn tin cho em mỗi khi trời trở gió.
Em sẽ chẳng thể nào nhét tay vào túi áo anh mỗi khi tuyết rơi được nữa, cũng như anh sẽ chẳng còn đứng trực trước phòng bếp nuốt nước miếng ừng ực vì ngửi thấy mùi thơm.
Em sẽ không bao giờ đau khổ mỗi khi nhớ tới gương mặt hài hoà của anh nữa, cũng như anh sẽ chẳng còn hoảng hốt chạy thục mạng trên đường lúc đêm khuya vì em bị sốt.
Thanh Điền, không phải em đau lòng vì sự chia ly của chúng ta, em đau lòng vì hai con người đã từng gắn bó với nhau suốt bao năm lúc chia tay lại chẳng thể nói lời tạm biệt một cách thật lòng. Ai đó đã nói rằng, những người nói lời tạm biệt một cách thật lòng dù có chia xa bao lâu, thì cũng sẽ có một ngày được gặp lại nhau.
Vậy chúng ta chẳng phải sẽ mãi chẳng thể trùng phùng được ư?
Liệu anh có còn đứng ngoài cổng trường đợi em tan học?
Liệu anh có thể đứng trên cầu thang ngẩng đầu đỏ mặt nhìn em như ngày hè tổng kết năm lớp 8?
Năm 1998, Ngộ Kiến.
Cô vẫn luôn tự bảo mình không được khóc, dù có phải chịu cái rét buốt xương để giọt nước mắt không kết băng trên gò má cũng được, cô không được khóc. Ngộ Kiến luôn tự nhủ những trận tuyết rợp trời này, những đợt khí lạnh không thể chống cự này rồi cũng sẽ trôi qua, phía trước chính là căn phòng nhỏ, tuy không có ai đợi nhưng vẫn còn bầu không khó ấm áp và cả chậu cây xanh quanh năm đặt trên bệ cửa sổ nữa.
Ngộ Kiến rảo bước lên cầu thang, đi một bước nhảy hai bậc rồi lại ba bậc, cô cứ làm vậy đến hết tầng này tới tầng khác, khi Ngộ Kiến móc chìa khoá mở cửa, một cơn gió lạnh bỗng ùa ra ngoài.
Van lại bị tắc rồi.
Gần đây van lò sưởi rất hay gặp trục trặc, nước nóng bị tắc không thể lên được khiến căn phòng toả hơi lạnh ào ạt chẳng khác nào hầm băng. Ngộ Kiến cởi áo khoác, lấy chiếc kìm trong chiếc hộp đã phủ một lớp bụi dày ở trong góc phòng, rồi quỳ xuống nền xi măng buốt giá sửa van lò sưởi. Mấy hôm trước mới hỏng một lần, sau khi được Ngộ Kiến gõ gõ đập dập vài cái đã trở lại bình thường, giờ lại bị tắc. Ngộ Kiến nghĩ bụng, mẹ nó chứ.
Đợi đã.
Thời gian không đợi em. Là anh đã quên đưa em đi.
Tại sao người nói câu "Đợi đã" ấy lại không phải là anh?
Tại sao người khoác áo ấm cho em trong ngày đông lạnh giá lại không phải là anh?
Tại sao người quả quyết em mặc như vậy quá mỏng manh trong đêm đông ngập tuyết này lại không phải là anh?
Tại sao hương bột giặt trên chiếc áo khoác của nam sinh bỗng xộc vào mũi em lại không thuộc về anh?
Rốt cuộc thời gian đã mang đi bao nhiêu năm tháng không thể đông đếm nổi, để tới khi nhìn lại, màn sương dày đặc đã cắt ngang bầu trời?
Em sẽ không còn vội vã đạp xe tìm anh sau giờ tan học nữa, cũng giống như anh sẽ chẳng còn nhắn tin cho em mỗi khi trời trở gió.
Em sẽ chẳng thể nào nhét tay vào túi áo anh mỗi khi tuyết rơi được nữa, cũng như anh sẽ chẳng còn đứng trực trước phòng bếp nuốt nước miếng ừng ực vì ngửi thấy mùi thơm.
Em sẽ không bao giờ đau khổ mỗi khi nhớ tới gương mặt hài hoà của anh nữa, cũng như anh sẽ chẳng còn hoảng hốt chạy thục mạng trên đường lúc đêm khuya vì em bị sốt.
Thanh Điền, không phải em đau lòng vì sự chia ly của chúng ta, em đau lòng vì hai con người đã từng gắn bó với nhau suốt bao năm lúc chia tay lại chẳng thể nói lời tạm biệt một cách thật lòng. Ai đó đã nói rằng, những người nói lời tạm biệt một cách thật lòng dù có chia xa bao lâu, thì cũng sẽ có một ngày được gặp lại nhau.
Vậy chúng ta chẳng phải sẽ mãi chẳng thể trùng phùng được ư?
Liệu anh có còn đứng ngoài cổng trường đợi em tan học?
Liệu anh có thể đứng trên cầu thang ngẩng đầu đỏ mặt nhìn em như ngày hè tổng kết năm lớp 8?
Năm 1998, Ngộ Kiến.
Cô vẫn luôn tự bảo mình không được khóc, dù có phải chịu cái rét buốt xương để giọt nước mắt không kết băng trên gò má cũng được, cô không được khóc. Ngộ Kiến luôn tự nhủ những trận tuyết rợp trời này, những đợt khí lạnh không thể chống cự này rồi cũng sẽ trôi qua, phía trước chính là căn phòng nhỏ, tuy không có ai đợi nhưng vẫn còn bầu không khó ấm áp và cả chậu cây xanh quanh năm đặt trên bệ cửa sổ nữa.
Ngộ Kiến rảo bước lên cầu thang, đi một bước nhảy hai bậc rồi lại ba bậc, cô cứ làm vậy đến hết tầng này tới tầng khác, khi Ngộ Kiến móc chìa khoá mở cửa, một cơn gió lạnh bỗng ùa ra ngoài.
Van lại bị tắc rồi.
Gần đây van lò sưởi rất hay gặp trục trặc, nước nóng bị tắc không thể lên được khiến căn phòng toả hơi lạnh ào ạt chẳng khác nào hầm băng. Ngộ Kiến cởi áo khoác, lấy chiếc kìm trong chiếc hộp đã phủ một lớp bụi dày ở trong góc phòng, rồi quỳ xuống nền xi măng buốt giá sửa van lò sưởi. Mấy hôm trước mới hỏng một lần, sau khi được Ngộ Kiến gõ gõ đập dập vài cái đã trở lại bình thường, giờ lại bị tắc. Ngộ Kiến nghĩ bụng, mẹ nó chứ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.