Chương 76: Hạ chí năm 1998 - Debut, ngày đẹp trời (14)
Quách Kính Minh
25/01/2020
Cô vẫn luôn tự bảo mình không được khóc, dù có phải chịu cái rét buốt
xương để giọt nước mắt không kết bằng trên gò má cũng được, cô không
được khóc. Ngũ Kiến luôn tự thủ những trận thuyết rợp trời này, những
đợt khí lạnh không thể chống cự này rồi cũng sẽ trôi qua, phía trước
chính là căn phòng nhỏ, tuy không có ai đợi nhưng vẫn còn bầu không khí
ấm áp và cả chậu cây xanh quanh năm đặt trên bệ cửa sổ nữa.
Ngộ Kiển rảo bước lên cầu thang, đi một bước nhảy hai bậc rồi lại ba bậc, cô cứ làm vậy hết tầng này tới tầng khác, khi Ngô Kiến móc chìa khóa mở cửa, một cơn gió lạnh bỗng ùa ra ngoài.
Van lại bị tắc rồi.
Gần đây van lò sưởi rất hay gặp trục trặc, nước nóng bị tắc không thể lên được khiến căn phòng tỏa hơi lạnh ào ạt chẳng khác nào hầm băng. Ngộ Kiến cởi áo khoác, lấy chiếc kìm trong chiếc hộp đã phủ một lớp bụi dày ở trong góc phòng, rồi quỳ xuống nền xi măng buốt giá sửa van lò sưởi. Mấy hôm trước mới hỏng một lần, sau khi được Ngộ Kiến gõ gõ đập đập vài cái đã trở lại bình thường, giờ lại bị tắc. Ngộ Kiến nghĩ bụng, mẹ nó chứ.
Bao nổi bị thương và xót xa tích tụ thành từng vũng trong thâm tâm cô, tựa như hồ nước trong cơn mưa bão mùa hè ở trường, bóng phao được các nhóm học môn Địa lý thả trong hồ từ từ dâng cao.
Loay hoay hồi lâu cuối cùng cũng xong, Ngô Kiến còn chưa kịp khóa van lại thì một dòng nước nóng đã bật ra, dù cô đã né thật nhanh nhưng bàn tay vẫn bị phỏng một mảng lớn.
Đau đến nhói tim.
Ngô Kiến vặn vòi đưa tay vào dòng nước mùa đông lạnh thấu xương, tựa như đang có vô số cái gai sắc nhọn đâm liên hồi vào tay, đâm sâu vào tận trong máu thịt.
Ngộ Kiến đứng thẫn thờ để mặc bàn tay mình đắm trong dòng nước xối xả, xối cho tới khi tay mất cảm giác, xối cho tới khi tay đã trở nên đỏ lựng mới sực tỉnh.
Cô tắt nước, hai hàng lệ chảy dài trên má.
Ngộ Kiến đờ đẫn co người trong chiếc chăn bên góc tường, nhiệt độ phòng ngày càng ấm áp theo sự vận hành của lò sưởi. Tấm cửa kính vì nhiệt độ thay đổi quá nhanh mà lập tức bị bao phủ bởi một lớp hơi nước, sau đó tích lại ngày càng nhiều tạo thành những giọt nước lớn , trượt xuống theo bao dấu vết chồng chéo trên tấm cửa.
Mẹ kiếp ! Rốt cuộc cô đang sống những ngày tháng gì thế này!
Cổ họng nghẹn ứ như bị bóp chặt.
Ngô Kiến nhắm mắt cảm nhận cơn nhức ở đôi mắt, bàn tay bị bỏng đã nổi rộp nước nhói đau từng cơn.
Trong lồng ngực cô như vọng lại từng tiếng thủy tinh vỡ, tựa như có một hòn đá lớn đã đập vỡ khung cửa kính sát đất, những mảnh kính vỡ bay tán loạn găm vào nơi yếu mềm nhất trái tim cô, từng giọt máu đỏ tí tách rơi.
Rốt cuộc cô đang sống những ngày tháng gì vậy? Dường như việc rời khỏi Thiển Xuyên đã không còn ý nghĩa gì nữa rồi.
Sau khi tới Bắc Kinh, cô được ông chủ giới thiệu cho một người đại diện thuộc công ty âm nhạc nào đó. Thực ra công ty đó cực kỳ có tiếng ở Trung Quốc, tuy Ngộ Kiến không nổi tiếng, cũng chưa được đào tạo âm nhạc bài bản lần nào nhưng họ vẫn đồng ý ký hợp đồng với cô. Người đại diện nói với cô rằng, sở dĩ tôi đồng ý không phải vì kỹ thuật hát của cô tốt mà vì cảm giác do cô đem lại.
Nhưng tương lai lại chẳng thuận lợi như trong tưởng tượng, công ty không để ý nhiều tới Ngộ Kiến, hơn nữa người đại diện của cô còn rất nhiều nghệ sĩ khác nữa, Ngộ Kiến cứ tồn tại trong công ty một cách mờ nhạt như vậy. Khi các ngôi sao lớn bận rộn thay đồ sau sân khấu, Ngộ Kiến và một vài người mới khác có thể lên biểu diễn, thế nhưng đều chỉ hát nhạc của người khác. Trong những dịp có hoạt động lớn như lễ khai trương hay quy mô nhỏ như những buổi trình diễn thời trang, Ngộ Kiến cũng có thể lên hát góp vui.
Sau đó người đại diện giành được cho cô công việc hát tại nhà hàng năm sao cao cấp. Thế nhưng một người đã quen phiêu cùng nhạc rock như cô nay lại phải hát những bài ca lanh lảnh như chim yến, cô luôn thấy xấu hổ và lúng túng. Khi phải mặc những bộ đầm dạ hội cô cũng thấy cực kỳ khó chịu, chính vì lẽ đó nên cô bỏ việc, khi cô bỏ việc cũng là lúc người đại diện bỏ rơi cô.
Cô nhớ người đại diện từng nói với cô rằng: "Chẳng có người mới nào được quyền kén cá chọn canh, chính cô đã lựa chọn từ bỏ thì đừng trách tôi ."
Ngô Kiến vẫn luôn tự hỏi phải chăng mình đã từ bỏ? Chẳng lẽ cô đã thực sự buông tha ước mơ nung nấu bao năm? Cô đã nghĩ rất lâu mà vẫn không hiểu, cũng thấy rất tủi thân, thế nhưng vì bản tính ương bướng từ nhỏ nên tới giờ cô vẫn không chịu thỏa hiệp.
Ngộ Kiển rảo bước lên cầu thang, đi một bước nhảy hai bậc rồi lại ba bậc, cô cứ làm vậy hết tầng này tới tầng khác, khi Ngô Kiến móc chìa khóa mở cửa, một cơn gió lạnh bỗng ùa ra ngoài.
Van lại bị tắc rồi.
Gần đây van lò sưởi rất hay gặp trục trặc, nước nóng bị tắc không thể lên được khiến căn phòng tỏa hơi lạnh ào ạt chẳng khác nào hầm băng. Ngộ Kiến cởi áo khoác, lấy chiếc kìm trong chiếc hộp đã phủ một lớp bụi dày ở trong góc phòng, rồi quỳ xuống nền xi măng buốt giá sửa van lò sưởi. Mấy hôm trước mới hỏng một lần, sau khi được Ngộ Kiến gõ gõ đập đập vài cái đã trở lại bình thường, giờ lại bị tắc. Ngộ Kiến nghĩ bụng, mẹ nó chứ.
Bao nổi bị thương và xót xa tích tụ thành từng vũng trong thâm tâm cô, tựa như hồ nước trong cơn mưa bão mùa hè ở trường, bóng phao được các nhóm học môn Địa lý thả trong hồ từ từ dâng cao.
Loay hoay hồi lâu cuối cùng cũng xong, Ngô Kiến còn chưa kịp khóa van lại thì một dòng nước nóng đã bật ra, dù cô đã né thật nhanh nhưng bàn tay vẫn bị phỏng một mảng lớn.
Đau đến nhói tim.
Ngô Kiến vặn vòi đưa tay vào dòng nước mùa đông lạnh thấu xương, tựa như đang có vô số cái gai sắc nhọn đâm liên hồi vào tay, đâm sâu vào tận trong máu thịt.
Ngộ Kiến đứng thẫn thờ để mặc bàn tay mình đắm trong dòng nước xối xả, xối cho tới khi tay mất cảm giác, xối cho tới khi tay đã trở nên đỏ lựng mới sực tỉnh.
Cô tắt nước, hai hàng lệ chảy dài trên má.
Ngộ Kiến đờ đẫn co người trong chiếc chăn bên góc tường, nhiệt độ phòng ngày càng ấm áp theo sự vận hành của lò sưởi. Tấm cửa kính vì nhiệt độ thay đổi quá nhanh mà lập tức bị bao phủ bởi một lớp hơi nước, sau đó tích lại ngày càng nhiều tạo thành những giọt nước lớn , trượt xuống theo bao dấu vết chồng chéo trên tấm cửa.
Mẹ kiếp ! Rốt cuộc cô đang sống những ngày tháng gì thế này!
Cổ họng nghẹn ứ như bị bóp chặt.
Ngô Kiến nhắm mắt cảm nhận cơn nhức ở đôi mắt, bàn tay bị bỏng đã nổi rộp nước nhói đau từng cơn.
Trong lồng ngực cô như vọng lại từng tiếng thủy tinh vỡ, tựa như có một hòn đá lớn đã đập vỡ khung cửa kính sát đất, những mảnh kính vỡ bay tán loạn găm vào nơi yếu mềm nhất trái tim cô, từng giọt máu đỏ tí tách rơi.
Rốt cuộc cô đang sống những ngày tháng gì vậy? Dường như việc rời khỏi Thiển Xuyên đã không còn ý nghĩa gì nữa rồi.
Sau khi tới Bắc Kinh, cô được ông chủ giới thiệu cho một người đại diện thuộc công ty âm nhạc nào đó. Thực ra công ty đó cực kỳ có tiếng ở Trung Quốc, tuy Ngộ Kiến không nổi tiếng, cũng chưa được đào tạo âm nhạc bài bản lần nào nhưng họ vẫn đồng ý ký hợp đồng với cô. Người đại diện nói với cô rằng, sở dĩ tôi đồng ý không phải vì kỹ thuật hát của cô tốt mà vì cảm giác do cô đem lại.
Nhưng tương lai lại chẳng thuận lợi như trong tưởng tượng, công ty không để ý nhiều tới Ngộ Kiến, hơn nữa người đại diện của cô còn rất nhiều nghệ sĩ khác nữa, Ngộ Kiến cứ tồn tại trong công ty một cách mờ nhạt như vậy. Khi các ngôi sao lớn bận rộn thay đồ sau sân khấu, Ngộ Kiến và một vài người mới khác có thể lên biểu diễn, thế nhưng đều chỉ hát nhạc của người khác. Trong những dịp có hoạt động lớn như lễ khai trương hay quy mô nhỏ như những buổi trình diễn thời trang, Ngộ Kiến cũng có thể lên hát góp vui.
Sau đó người đại diện giành được cho cô công việc hát tại nhà hàng năm sao cao cấp. Thế nhưng một người đã quen phiêu cùng nhạc rock như cô nay lại phải hát những bài ca lanh lảnh như chim yến, cô luôn thấy xấu hổ và lúng túng. Khi phải mặc những bộ đầm dạ hội cô cũng thấy cực kỳ khó chịu, chính vì lẽ đó nên cô bỏ việc, khi cô bỏ việc cũng là lúc người đại diện bỏ rơi cô.
Cô nhớ người đại diện từng nói với cô rằng: "Chẳng có người mới nào được quyền kén cá chọn canh, chính cô đã lựa chọn từ bỏ thì đừng trách tôi ."
Ngô Kiến vẫn luôn tự hỏi phải chăng mình đã từ bỏ? Chẳng lẽ cô đã thực sự buông tha ước mơ nung nấu bao năm? Cô đã nghĩ rất lâu mà vẫn không hiểu, cũng thấy rất tủi thân, thế nhưng vì bản tính ương bướng từ nhỏ nên tới giờ cô vẫn không chịu thỏa hiệp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.