Chương 78: Hạ chí năm 1998 - Debut, ngày đẹp trời (16)
Quách Kính Minh
25/01/2020
Phó Tiểu Tư nhìn về phía Lục Chi Ngang đang rót nước từ bình giữ nhiệt vào cốc, "Chúng ta có nên ra ngoài không?"
"Không đi đâu." Lục Chi Ngang đóng cái nắp bằng nhựa dẻo lại "Hôm nay nghỉ ngơi sớm đi, dù gì cũng mệt rồi, mai cậu phải đi thi nữa, thi xong rồi đi chơi."
Cậu gật đầu đáp: "Vậy tớ sang báo cho Lập Hạ một tiếng."
"Lạnh chết mất." Phó Tiểu Tư ngồi trên bệ cửa sổ, thỉnh thoảng lại đột nhiên buông một câu với vẻ thản nhiên, "Thượng Hải vậy mà còn lạnh hơn mấy tỉnh miền Bắc, thật kỳ quặc." Cậu vẫn không bỏ được thói quen ngồi trên bệ cửa sổ vào sáng sớm, giống hệt Ngộ Kiến, hai người họ đều thích bắt chéo chân ngồi trên đó rồi ngẩn người trông ra xa.
Lục Chi Ngang bật cười, đó là một nụ cười rất đẹp cũng rất yên tĩnh, "Bởi vì Thượng Hải không có không khí ấm như ở phương Bắc chúng ta chứ sao."
Phó Tiểu Tư ngoảnh đầu nhìn Lục Chi Ngang đang mỉm cười, cậu nhếch miệng cười khẩy: "Sao cậu dám học cách cười của tớ hả, có giỏi thì cậu cười kiểu nhe răng ngu ngốc của cậu ấy, tự dưng học đòi soái ca lạnh lùng làm gì không biết."
Vừa nói xong đã bị gối đập vào đầu, hai người bắt đầu đánh nhau.
Đánh mệt rồi bọn họ cuộn chăn ngồi trên giường nói chuyện.
"Cậu còn nhớ không Tiểu Tư , có lần chúng ta đi du lịch cũng chui trong túi ngủ trò chuyện hệt như thế này, cậu còn bảo chúng ta trông chẳng khác nào hai cái bánh chưng thành tinh biết nói tiếng người nữa."
"Nhớ chứ, thậm chí tớ còn nhớ có tên ngu ngốc nào đấy chọn chỗ ngủ tốt lắm, sáng hôm sau tỉnh dậy thấy một đống vết bánh xe tải xung quanh, không chết đúng là chuyện lạ."
"...Nhưng có chết quái đâu , ha..."
"Lại còn cãi bướng, đồ bánh chưng!"
"Này..."
"Sao?"
"Cậu có căng thẳng không ... về cuộc thi ngày mai ấy?"
"Đừng nhắc tới chuyện đó!"
"Đừng căng thẳng nhé, tớ chẳng có tài gì ngoài việc khiến một chuyện rất nghiêm túc căng thẳng trở nên nhẹ nhàng hơn nhiều đấy."
"Tớ biết chứ, hồi học lớp 10 chẳng phải cậu đã tạo nên một trò cười hay sao. Thầy hiệu trưởng vừa nói đến những chiến sĩ phòng cháy chữa cháy anh dũng thế nào, nhất là khi một chiến sĩ ôm em bé nhảy từ tầng ba xuống mà em bé không hề làm sao nhưng cánh tay anh lại bị thương đến mấy vết! Nào ngờ một câu cảm thán của thầy hiệu trưởng lại bị cậu nghe thành câu hỏi, đã vậy còn dám hùng hồn trả lời "Ba vết!" khiến cả trường cười ngặt nghẽo. Cậu thì giỏi rồi..."
"...Này, từ bao giờ mà trí nhớ của cậu trở nên tốt thế?"
"Trước giờ vẫn vậy nên tớ có bao giờ được 17 điểm môn Sử đâu."
"Thế cậu thi Hóa thử xem nào!"
Bên ngoài khung cửa là màn mưa rả rích của mùa đông Thượng Hải.
Cơn mưa mang theo cái lạnh đột ngột bao phủ cả bầu không khí.
Nhưng trong căn nhà cũ này lại ấm áp một cách lạ thường, tựa như truyền thuyết về chàng thiếu niên đang từ từ dang cánh.
"Chi Ngang, cậu biết không, rất nhiều năm sau khi nhớ lại ngày đông năm 1997 ấy, tớ cảm thấy như Lục Chi Ngang của năm 1995 đã quay trở lại - Lục Chi Ngang của thời vẫn chưa từng nếm trải đớn đau và tổn thương, vẫn cười toe toét vui vẻ. Bao nỗi lo lắng trước ngày thi bỗng như tan biến sau cuộc đấu khẩu với cậu. Đôi khi tớ lại nghĩ rằng, cuộc đời này có cậu ở bên thực sự là điều may mắn của tớ, bởi vậy tớ luôn biết ơn ông trời đã để cậu bầu bạn bên tớ suốt những năm tháng dài đằng đẵng. Từ lúc còn thơ bé đến thời niên thiếu rồi khi trưởng thành bước vào xã hội phức tạp, cậu luôn sát cánh bên tớ tựa như một vị thần trẻ trung sẽ chẳng bao giờ đổi thay theo thời thế.
Cảm ơn cậu, dù cậu là Lục Chi Ngang thích cười hay thích yên sự tĩnh.
Năm 2003, Phó Tiểu Tư.
"Không đi đâu." Lục Chi Ngang đóng cái nắp bằng nhựa dẻo lại "Hôm nay nghỉ ngơi sớm đi, dù gì cũng mệt rồi, mai cậu phải đi thi nữa, thi xong rồi đi chơi."
Cậu gật đầu đáp: "Vậy tớ sang báo cho Lập Hạ một tiếng."
"Lạnh chết mất." Phó Tiểu Tư ngồi trên bệ cửa sổ, thỉnh thoảng lại đột nhiên buông một câu với vẻ thản nhiên, "Thượng Hải vậy mà còn lạnh hơn mấy tỉnh miền Bắc, thật kỳ quặc." Cậu vẫn không bỏ được thói quen ngồi trên bệ cửa sổ vào sáng sớm, giống hệt Ngộ Kiến, hai người họ đều thích bắt chéo chân ngồi trên đó rồi ngẩn người trông ra xa.
Lục Chi Ngang bật cười, đó là một nụ cười rất đẹp cũng rất yên tĩnh, "Bởi vì Thượng Hải không có không khí ấm như ở phương Bắc chúng ta chứ sao."
Phó Tiểu Tư ngoảnh đầu nhìn Lục Chi Ngang đang mỉm cười, cậu nhếch miệng cười khẩy: "Sao cậu dám học cách cười của tớ hả, có giỏi thì cậu cười kiểu nhe răng ngu ngốc của cậu ấy, tự dưng học đòi soái ca lạnh lùng làm gì không biết."
Vừa nói xong đã bị gối đập vào đầu, hai người bắt đầu đánh nhau.
Đánh mệt rồi bọn họ cuộn chăn ngồi trên giường nói chuyện.
"Cậu còn nhớ không Tiểu Tư , có lần chúng ta đi du lịch cũng chui trong túi ngủ trò chuyện hệt như thế này, cậu còn bảo chúng ta trông chẳng khác nào hai cái bánh chưng thành tinh biết nói tiếng người nữa."
"Nhớ chứ, thậm chí tớ còn nhớ có tên ngu ngốc nào đấy chọn chỗ ngủ tốt lắm, sáng hôm sau tỉnh dậy thấy một đống vết bánh xe tải xung quanh, không chết đúng là chuyện lạ."
"...Nhưng có chết quái đâu , ha..."
"Lại còn cãi bướng, đồ bánh chưng!"
"Này..."
"Sao?"
"Cậu có căng thẳng không ... về cuộc thi ngày mai ấy?"
"Đừng nhắc tới chuyện đó!"
"Đừng căng thẳng nhé, tớ chẳng có tài gì ngoài việc khiến một chuyện rất nghiêm túc căng thẳng trở nên nhẹ nhàng hơn nhiều đấy."
"Tớ biết chứ, hồi học lớp 10 chẳng phải cậu đã tạo nên một trò cười hay sao. Thầy hiệu trưởng vừa nói đến những chiến sĩ phòng cháy chữa cháy anh dũng thế nào, nhất là khi một chiến sĩ ôm em bé nhảy từ tầng ba xuống mà em bé không hề làm sao nhưng cánh tay anh lại bị thương đến mấy vết! Nào ngờ một câu cảm thán của thầy hiệu trưởng lại bị cậu nghe thành câu hỏi, đã vậy còn dám hùng hồn trả lời "Ba vết!" khiến cả trường cười ngặt nghẽo. Cậu thì giỏi rồi..."
"...Này, từ bao giờ mà trí nhớ của cậu trở nên tốt thế?"
"Trước giờ vẫn vậy nên tớ có bao giờ được 17 điểm môn Sử đâu."
"Thế cậu thi Hóa thử xem nào!"
Bên ngoài khung cửa là màn mưa rả rích của mùa đông Thượng Hải.
Cơn mưa mang theo cái lạnh đột ngột bao phủ cả bầu không khí.
Nhưng trong căn nhà cũ này lại ấm áp một cách lạ thường, tựa như truyền thuyết về chàng thiếu niên đang từ từ dang cánh.
"Chi Ngang, cậu biết không, rất nhiều năm sau khi nhớ lại ngày đông năm 1997 ấy, tớ cảm thấy như Lục Chi Ngang của năm 1995 đã quay trở lại - Lục Chi Ngang của thời vẫn chưa từng nếm trải đớn đau và tổn thương, vẫn cười toe toét vui vẻ. Bao nỗi lo lắng trước ngày thi bỗng như tan biến sau cuộc đấu khẩu với cậu. Đôi khi tớ lại nghĩ rằng, cuộc đời này có cậu ở bên thực sự là điều may mắn của tớ, bởi vậy tớ luôn biết ơn ông trời đã để cậu bầu bạn bên tớ suốt những năm tháng dài đằng đẵng. Từ lúc còn thơ bé đến thời niên thiếu rồi khi trưởng thành bước vào xã hội phức tạp, cậu luôn sát cánh bên tớ tựa như một vị thần trẻ trung sẽ chẳng bao giờ đổi thay theo thời thế.
Cảm ơn cậu, dù cậu là Lục Chi Ngang thích cười hay thích yên sự tĩnh.
Năm 2003, Phó Tiểu Tư.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.