Chương 77: Hạ chí năm 1998 - Debut ngày đẹp trời (15)
Quách Kính Minh
25/01/2020
Từ đó trở đi Ngộ Kiến không còn công việc nữa, không còn thông báo,
không còn bất kỳ một cơ hội trình diễn nào, cô cắn răng chấp nhận. Nhưng cô cần tiền, tìm mãi Ngộ Kiến mới kiếm được việc ở cửa hàng tiện lợi,
có điều vì tiền lương ít nên cô phải nhận cả việc đưa báo trong khu và
đi hát đêm ở quán bar dù rằng rất mệt.
Cô bắt đầu bươn chải ở thành phố Bắc Kinh rộng lớn này.
Cô sống ở khu ổ chuột, bất chấp tất cả, theo đuổi danh vọng và tiền tài.
Cô từng tưởng rằng đêm Giáng sinh trên chuyến tàu đi từ Thiển Xuyên tới Bắc Kinh là thời khắc cô đơn nhất cô từng trải qua, nào ngờ khi tới Bắc Kinh rồi mới nhận ra ngày nào cô cũng cô đơn còn hơn thế.
Thế nhưng những từ như "cô đơn", "quạnh quẽ" sẽ chẳng bao giờ xuất hiện trong từ điển của Ngộ Kiến. Khi bước trên con đường lớn mịt mù khói bụi của Bắc Kinh, Ngộ Kiến vẫn kiên định rằng một nào đó cô sẽ trở thành nữ ca sĩ tài năng nhất Trung Quốc. Bầu trời dù có u ám nhưng rồi sẽ chuyển xanh. Mây vẫn ung dung trôi như bao ngày. Năm tháng rồi sẽ hóa thành con bướm Yến Vĩ lộng lẫy, trải lớp lớp bột phấn lấp lánh xuống nhân gian.
Khách sạn nơi Lập Hạ ở là một căn nhà cổ trên một con phố lâu đời tại Thượng Hải, vừa hay lại gần ngay nơi cuộc thi tổ chức. Con đường này mang phong cách kiến trúc ngoại lai, những ngôi biệt thự cổ có lan can bằng sắt, những nhành dây leo bám chằng chịt trên bức tường đỏ, phần lớn đã úa vàng trong trời đông, mặt sau của những chiếc lá hiện rõ một màu xám đậm.
Khung cửa sổ màu trắng mở toang dưới mái ngói tạo hình tam giác, đó là dáng cửa sổ điển hình theo phong cách lầu các. Trong sân có một cây ngô đồng Pháp cao lớn, lá rụng trải thảm một khoảng sân, chỉ còn vài cành cây trơ trọi cố gắng vươn mình lên không trung.
Khi hoàng hôn buông xuống, những áng mây mỏng manh lưới ngang qua bầu trời, tạo nên những bóng mờ trên mặt đất.
Đây chính là Thượng Hải phồn hoa mười dặm dưới ngòi bút của Trương Ái Linh đấy ư? Lập Hạ vỗ vỗ tai mình như để xua đi tiếng ù từ khi lên máy bay đến giờ, cô đã đến Thượng Hải thật ư? Lập Hạ không biết mình đang tỉnh hay đang mơ nữa. Khoa trương quá!
Cô kéo hành lý từ trên xe taxi xuống đi thẳng vào cổng khách sạn. Vì trời vừa mưa nên trên mặt đất đọng lại những vũng nước phản chiếu ánh đèn đường. Kéo vali trên mặt đường này quả không ổn, Phó Tiểu Tư bèn cầm lấy vali từ trong tay cô. Lập Hạ vội vàng từ chối, hai người giằng qua kéo lại, cuối cùng Lập Hạ hoảng hốt rụt tay lại chỉ vì một câu của Phó Tiểu Tư "Đừng cố tỏ ra mạnh mẽ!" Phó Tiểu Tư và Lục Chi Ngang đi thẳng về phía trước, vừa đi vừa khẽ trò chuyện không để ý tới cô.
Mãi tới khi bóng dáng hai người sắp biến mất trong ánh hoàng hôn, Phó Tiểu Tư mới quay lại gọi cô: "Ngây người gì thế hả?" Ánh mắt cậu như tỏa sáng trong sắc chiều tà, "Mau lại đây!"
Ba người thuê hai phòng. Phòng ở trên tầng ba, phải đi lên bằng chiếc cầu thang gỗ, khi đi lên sẽ nghe thấy tiếng bước chân rầm rập. Cửa phòng cũng bằng gỗ, không gian bên trong rất rộng, có chiếc giường phủ ga trắng tinh cùng chiếc gối vừa to vừa mềm. Nơi này không những tốt mà giá còn rẻ bất ngờ, hơn nữa cũng vắng người thuê. Phó Tiểu Tư nảy sinh nghỉ ngờ, phải chăng khách sạn này không được bình thường, Lục Chi Ngang bèn vỗ ngực đảm bảo nơi này tuyệt đối an toàn, cậu đã tra thử trên mạng rồi, khách sạn này được đánh giá rất tốt.
Sau khi cất gọn hành lý, Phó Tiểu Tự đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, trời đã tối hẳn nhưng vẫn thấy được làn mưa bay nghiêng phiếm màu trắng bạc dưới ánh đèn đường.
"Lại mưa rồi ."
Cô bắt đầu bươn chải ở thành phố Bắc Kinh rộng lớn này.
Cô sống ở khu ổ chuột, bất chấp tất cả, theo đuổi danh vọng và tiền tài.
Cô từng tưởng rằng đêm Giáng sinh trên chuyến tàu đi từ Thiển Xuyên tới Bắc Kinh là thời khắc cô đơn nhất cô từng trải qua, nào ngờ khi tới Bắc Kinh rồi mới nhận ra ngày nào cô cũng cô đơn còn hơn thế.
Thế nhưng những từ như "cô đơn", "quạnh quẽ" sẽ chẳng bao giờ xuất hiện trong từ điển của Ngộ Kiến. Khi bước trên con đường lớn mịt mù khói bụi của Bắc Kinh, Ngộ Kiến vẫn kiên định rằng một nào đó cô sẽ trở thành nữ ca sĩ tài năng nhất Trung Quốc. Bầu trời dù có u ám nhưng rồi sẽ chuyển xanh. Mây vẫn ung dung trôi như bao ngày. Năm tháng rồi sẽ hóa thành con bướm Yến Vĩ lộng lẫy, trải lớp lớp bột phấn lấp lánh xuống nhân gian.
Khách sạn nơi Lập Hạ ở là một căn nhà cổ trên một con phố lâu đời tại Thượng Hải, vừa hay lại gần ngay nơi cuộc thi tổ chức. Con đường này mang phong cách kiến trúc ngoại lai, những ngôi biệt thự cổ có lan can bằng sắt, những nhành dây leo bám chằng chịt trên bức tường đỏ, phần lớn đã úa vàng trong trời đông, mặt sau của những chiếc lá hiện rõ một màu xám đậm.
Khung cửa sổ màu trắng mở toang dưới mái ngói tạo hình tam giác, đó là dáng cửa sổ điển hình theo phong cách lầu các. Trong sân có một cây ngô đồng Pháp cao lớn, lá rụng trải thảm một khoảng sân, chỉ còn vài cành cây trơ trọi cố gắng vươn mình lên không trung.
Khi hoàng hôn buông xuống, những áng mây mỏng manh lưới ngang qua bầu trời, tạo nên những bóng mờ trên mặt đất.
Đây chính là Thượng Hải phồn hoa mười dặm dưới ngòi bút của Trương Ái Linh đấy ư? Lập Hạ vỗ vỗ tai mình như để xua đi tiếng ù từ khi lên máy bay đến giờ, cô đã đến Thượng Hải thật ư? Lập Hạ không biết mình đang tỉnh hay đang mơ nữa. Khoa trương quá!
Cô kéo hành lý từ trên xe taxi xuống đi thẳng vào cổng khách sạn. Vì trời vừa mưa nên trên mặt đất đọng lại những vũng nước phản chiếu ánh đèn đường. Kéo vali trên mặt đường này quả không ổn, Phó Tiểu Tư bèn cầm lấy vali từ trong tay cô. Lập Hạ vội vàng từ chối, hai người giằng qua kéo lại, cuối cùng Lập Hạ hoảng hốt rụt tay lại chỉ vì một câu của Phó Tiểu Tư "Đừng cố tỏ ra mạnh mẽ!" Phó Tiểu Tư và Lục Chi Ngang đi thẳng về phía trước, vừa đi vừa khẽ trò chuyện không để ý tới cô.
Mãi tới khi bóng dáng hai người sắp biến mất trong ánh hoàng hôn, Phó Tiểu Tư mới quay lại gọi cô: "Ngây người gì thế hả?" Ánh mắt cậu như tỏa sáng trong sắc chiều tà, "Mau lại đây!"
Ba người thuê hai phòng. Phòng ở trên tầng ba, phải đi lên bằng chiếc cầu thang gỗ, khi đi lên sẽ nghe thấy tiếng bước chân rầm rập. Cửa phòng cũng bằng gỗ, không gian bên trong rất rộng, có chiếc giường phủ ga trắng tinh cùng chiếc gối vừa to vừa mềm. Nơi này không những tốt mà giá còn rẻ bất ngờ, hơn nữa cũng vắng người thuê. Phó Tiểu Tư nảy sinh nghỉ ngờ, phải chăng khách sạn này không được bình thường, Lục Chi Ngang bèn vỗ ngực đảm bảo nơi này tuyệt đối an toàn, cậu đã tra thử trên mạng rồi, khách sạn này được đánh giá rất tốt.
Sau khi cất gọn hành lý, Phó Tiểu Tự đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, trời đã tối hẳn nhưng vẫn thấy được làn mưa bay nghiêng phiếm màu trắng bạc dưới ánh đèn đường.
"Lại mưa rồi ."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.