Hạ Chí Mười Một Năm

Chương 4:

Minh Khai Dạ Hợp

06/05/2023

Hai người cãi qua cãi lại, mãi không có kết quả, liền cùng quay qua nhìn Hạ Ly, kêu cô hãy đưa ra lựa chọn.

Hạ Ly cắn ống hút, hơi do dự.

Cô chợt hiểu ra ý nghĩa câu “Trừ khước Vu Sơn bất thị vân”.

(Câu này nằm trong bài thơ Ly tứ kỳ 4 - Nỗi nhớ xa cách kỳ 4:

Tằng kinh thương hải nan vi thủy, Từng trải biển xanh e gì nước,

Trừ khước Vu Sơn bất thị vân. Chưa đến Vu Sơn chẳng thấy mây.

Thủ thứ hoa tùng lãn hồi cố, Nhìn thấy hoa lười ngoảnh đầu lại,

Bán duyên tu đạo, bán duyên quân. Nửa duyên tu đạo, nửa duyên là chàng.

Trong câu chuyện này ý Hạ Ly hiểu là sau khi gặp được người tuấn tú như Yến Tư Thời thì cô không còn thấy ai đủ đẹp trai như vậy nữa.)

Cô không biết có nên nói chuyện hôm nay đã gặp được một nam sinh như bước ra từ trong mấy quyển truyện tranh thiếu nữ không.

Từ lúc thấy anh, tất cả nam sinh khác trong mắt cô đều trở nên rất đỗi bình thường.

Đây đúng là lựa chọn khó, cuối cùng Hạ Ly nói: “Trần Vũ đi.”

Trần Vũ dù sao cũng là học sinh khoa tự nhiên, mà Thẩm Dương lại ở lớp bình thường, thành tích kém, danh tiếng cũng kém, thay bồ như thay áo, ai cũng nói trông Thẩm Dương lưu manh, nhưng Hạ Ly lại thờ ơ.

Mẫu người cô thích là bông hoa cao lãnh thành tích vượt trội.

Từ Ninh không phục mà đánh nhẹ cô một cái, cười nói: “Gu thẩm mỹ gì vậy.”

Năm ấy kỳ nghỉ hè tổ chức Thế vận hội Olympic Bắc Kinh.

Khi lịch thi đấu của Thế vận hội kết thúc là lúc trường học cũng chuẩn bị khai giảng.



Năm thứ hai cao trung, lớp thực nghiệm khoa văn không thay đổi phòng học, vẫn ở phòng thứ nhất bên tay trái cầu thang tầng ba.

Nhưng học sinh trong lớp có thay đổi — Lâm Thanh Hiểu đã đoán đúng, Đào Thi Duyệt cùng ba học sinh khác trong lớp chuyển đến lớp quốc tế.

Đào Thi Duyệt đến lớp bảy vào sáng sớm để thu dọn đồ đạc, nhờ hai người bạn tốt của cô ấy trong lớp chuyển sách.

Có người tò mò lại gần hỏi cô ấy về chuyện liên quan đến lớp quốc tế, cô cười nói: “Đều là do cha mẹ mình sắp xếp, thực ra mình cũng không nghĩ là mình sẽ đi.”

“Thật hâm mộ cậu. Không cần phải thi đại học thật tốt.” Một người bạn cùng lớp nói.

Cô ấy nói: “Mình còn phải hâm mộ ngược lại ấy chứ! Các cậu có thể trải qua một thanh xuân hoàn chỉnh.”

Vừa dứt lời mọi người xung quanh đều im lặng.

Đào Thi Duyệt dường như không nhận ra lời nói của mình có bao nhiêu tinh tế, cô ấy ôm một chồng sách và vẫy tay chào, cười nói: “Mình đi đây! Lớp quốc tế ở tầng một, rảnh thì đến tìm mình chơi nhé!”

Lớp 7 vẫn là lớp thực nghiệm của khoa văn, các bạn trong lớp đều có tố chất tốt, đồng loạt hô lớn, chúc Đào Thi Duyệt tới lớp mới mọi sự thuận lợi.

Đào Thi Duyệt: “Cũng chúc mọi người một tương lai tươi sáng!”

Ngày đầu tiên khai giảng giáo viên không lên lớp, tất cả các lớp đều tự học.

Lâm Thanh Hiểu đổi chỗ với bạn cùng bàn của Hạ Ly, bây giờ cô ấy đang ngồi bên cạnh cô.

Lâm Thanh Hiểu cười nhạt: “Đi rồi còn phải khoe khoang.”

Hạ Ly cười nói: “Nếu là mình, mình cũng sẽ khoe ra.”

“Chúng mình có phải giống như con cáo, không ăn được nho nên chê nho xanh không.”

“Cũng giống lắm.”

Hai người phá lên cười.

Theo lý thuyết, việc thành lập lớp quốc tế sẽ là tin rất lớn, nhưng không khí trong lớp lại bình thường đến lạ, dường như mọi người đều biết nhưng không nói ra, cố ý giữ im lặng về chuyện này.



Ở một nơi nhỏ như Sở Thành, trường trung học Minh Chương là điểm đến của nhiều học sinh.

Trường học có lịch sử lâu đời, xếp hạng nhất ở Sở Thành, tiền thân là học viện Minh Chương được thành lập vào thời Càn Long. Mỗi năm Minh trung đều nhận được số lượng đáng kể sinh viên Thanh Bắc, tỷ lệ đỗ của các lớp thực nghiệm cũng rất ấn tượng.

Minh trung luôn đánh giá học sinh giỏi dựa trên điểm số, tất nhiên, nhà trường cũng không ngại thu thêm tiền xây dựng trường, trong mỗi lớp đều có chỗ dành riêng cho con ông cháu cha, nhưng nhà trường chưa bao giờ công khai việc này.

Nhưng lớp quốc tế lần này thì khác.

Sự ra đời của nó dường như lần đầu tiên khiến người ta cảm nhận rõ ràng sự tồn tại của “khác biệt giai cấp” đến vậy.

Có người ưu tú, tranh giành được mấy vị trí có thể nối lại quan hệ ngoại giao Thanh Bắc, có người thuận buồm xuôi gió thì đi Anh đi Mỹ.

Đối với hầu hết các học sinh bình thường, trong nháy mắt đều cảm thấy một nỗi đau đớn dù nặng hay nhẹ.

/

Dưới sự uy nghiêm của giáo viên chủ nhiệm lão Trang, ngày thứ hai sau khai giảng, lớp bảy đã đi vào đúng quỹ đạo, từ đọc sách buổi sáng cho đến tự học buổi tối, từ bảy giờ sáng đến mười giờ tối, hoạt động diễn ra đều đặn.

Buổi chiều thời tiết bỗng âm u, mặt trời biến mất, bầu trời đen như đáy nồi, nhìn như sắp mưa.

Danh sách trực nhật mới, mấy ngày này Hạ Ly muốn phụ trách vệ sinh bên ngoài của lớp bảy.

Cô còn đang làm trong ban phát thanh của trường, sau buổi học cuối cùng vào buổi chiều, cô vội vã chạy nhanh tới chỗ bạn cùng trực nhật hôm nay Tiêu Vũ Long chào hỏi.

“Tôi phải đi đến phòng phát thanh, cậu có thể đi trước được không, lát nữa tôi đến sau.”

“Vậy mời tôi ăn cơm đi.” Tiêu Vũ Long nói.

“Được được!”

“Đùa thôi! Cậu mau đi đi, tôi cầm chổi giúp cậu.” Tiêu Vũ Long cười nói.

“Cảm ơn cậu nhé.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
Linh Vũ Thiên Hạ

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Hạ Chí Mười Một Năm

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook